Editor: Sophie
Chính lúc này, màn hình điện thoại trong túi Phí Bạc Lâm sáng lên.
Anh lấy ra xem rồi tiện tay cúp máy.
Số điện thoại gọi cho Phí Bạc Lâm là dãy số quốc tế. Suốt hai tháng nay, cứ dăm bữa nửa tháng lại có cuộc gọi lạ từ nước ngoài đổ về máy anh.
Theo lẽ thường những số này phần lớn là lừa đảo. Lúc đầu Phí Bạc Lâm chỉ lạnh lùng cúp máy.
Nhưng dạo gần đây bọn chúng càng lúc càng lộng hành: Hôm nay vừa cúp, vài hôm sau lại gọi lại.
Cuối cùng anh dứt khoát chặn hết.
May mắn là anh có thói quen để điện thoại ở chế độ im lặng nên không làm phiền đến Hứa Uy cũng đang nói chuyện điện thoại.
"Alo? Bố à."
Giọng Hứa Uy vang vọng trong không gian phòng vệ sinh trống trải. Ôn Phục tựa vào vai Phí Bạc Lâm nghe thấy thì cau mày.
Tiếp đó là một tràng liến thoắng của Hứa Uy:
"Tìm thấy rồi, lâu rồi ấy chứ, bố yên tâm."
"Nhung Châu nhỏ xíu, nó chỉ là đứa học sinh, canh vài hôm là lòi ra thôi."
"Sao à? Thì còn sao nữa, cả ngày chỉ biết cắm đầu vào học, ngoài học ra thì làm được trò trống gì?"
"Con thử rồi, vẫn cái tính khó ưa đó, y chang Lâm Viễn Nghi. Mình chê nó nghèo, nó còn dám khinh ngược lại bọn mình cơ. Lão già họ Phí muốn kéo nó về ấy à? Con thấy khó đấy. Phí Bạc Lâm cứng đầu lắm, đúng là bản sao của Lâm Viễn Nghi. Kể cả mình không nhúng tay nó cũng chẳng đời nào chịu quay lại đâu."
"Con biết rồi, con sẽ không lơ là. Việc cần làm con sẽ làm hết, bảo đảm hai cha con bọn họ tan vỡ hoàn toàn. Cả đời này Phí Bạc Lâm sẽ không bén mảng đến Phí Thị nữa, thế được chưa?"
"Mà bố nói cũng buồn cười, lão già họ Phí lo lắng làm gì. Chỉ là một đứa con út thôi, chết thì chết. Vâng vâng là em họ con, cái thằng đoản mệnh ấy. Mười hai tuổi chết vì tai nạn xe, chết thì chết chứ sao. Dì con đâu phải không đẻ thêm được..."
Đầu dây bên kia dường như có tiếng mắng mỏ khiến Hứa Uy im lặng trong chốc lát.
Một lúc sau phía bên kia dừng lại, Hứa Uy cười nhếch mép đầy ẩn ý: "Cái này thì đúng thật. Dì con còn có thể sinh chứ lão già ấy thì sống chẳng bao lâu nữa. Nhìn cái bệnh của ông ta, nhiều nhất ba năm nữa là đi Tây Thiên đoàn tụ với Lâm Viễn Nghi rồi."
"Không có con trai thì sao? Chẳng phải còn có con đây à? Bao nhiêu năm qua đồng tiền nhà họ Phí chẳng phải đều do nhà họ Hứa chúng ta kiếm về hay sao? Một Hứa Uy này lại không bằng một Phí Bạc Lâm chắc? Ông ta lại không muốn giao tập đoàn cho nhà họ Hứa à? Nói về hiếu thuận con đây còn hơn Phí Bạc Lâm gấp mấy lần."
Vài giây sau bên kia không biết nói gì, chỉ thấy Hứa Uy cười lạnh: "Bố nói cũng đúng. Lão già đó cả đời cũng chẳng thay đổi. Trái tim vẫn hướng về hai mẹ con Lâm Viễn Nghi.
Ngày xưa lén lút ăn vụng sau lưng vậy mà vẫn ngoan cố không chịu ly hôn. Ngay cả khi dì mang thai, ông ta cũng chẳng dám đưa dì về nhà, cứ sợ Lâm Viễn Nghi.
Mười mấy năm trước ông ta đã muốn cờ đỏ trong nhà không đổ, cờ hoa ngoài kia vẫn tung bay. Nếu không phải dì liều mình giữ lại đứa bé, rồi cầm kết quả khám thai đến làm cho rõ thì e rằng đến giờ dì vẫn chỉ là người ngoài trong nhà họ Phí.
Ông ta nhớ Lâm Viễn Nghi thì làm được gì? Mười mấy năm trước ông ta đã chuyển hết cổ phần sang tay mình để uy h**p bà ta không được ly hôn. Kết quả thì sao?
Người ta dứt khoát quay lưng, thà tay trắng đưa con về Nhung Châu chịu khổ còn hơn dây dưa với ông ta thêm một câu. Giờ già rồi lại nhớ ra còn có một đứa con trai?
Nhà họ Hứa chúng ta đã vắt kiệt sức bao nhiêu năm nay, chẳng lẽ làm không công cho người ta? Phí Bạc Lâm là cái thá gì mà dám tranh giành với con."
Nói đến đây, Hứa Uy vừa cười lạnh vừa thong thả đi tới bồn tiểu.
"Lâm Viễn Nghi thì cao ngạo đến mức nào? Nếu thật sự cao ngạo thì tại sao lại đổi tên cho con trai mà không đổi họ? Bà ấy cố tình để lại đường lui cho con trai mình đấy! Sợ đứa con trai bảo bối của bà ta sau này phải chịu khổ không có nơi để nương tựa. Nên để Phí Kỳ giữ lại cái họ Phí trên đầu, sau này tạo một cái cớ cho lão già, để Phí Kỳ lớn lên có thể 'nhận tổ quy tông', quay về làm thiếu gia lớn của nhà họ Phí. Nằm mơ đi!"
Cậu ta kéo quần lên, đi ra ngoài rửa tay.
Trong tiếng nước xối xả, âm lượng của Hứa Uy trở nên mơ hồ hơn: "Tiếc là, cái tính nết ngang ngược của Phí Kỳ, cứng đầu như đá trong bãi phân, không bao giờ nó biết ơn lão già đâu!"
Nói gần xong Hứa Uy cúp điện thoại, rửa tay rồi rời đi.
Phí Bạc Lâm dựa vào bức tường trong buồng vệ sinh, rất nhanh đã hiểu rõ mọi chuyện.
Năm đó cha Phí Bạc Lâm ngoại tình.
Dì của Hứa Uy mang thai trong lúc Lâm Viễn Nghi không hề hay biết.
Sau khi cha Phí Bạc Lâm biết chuyện, ông ta không muốn ly hôn nhưng từ lúc đó đã bắt đầu dần dần tước bỏ quyền lực và chuyển nhượng cổ phần của Lâm Viễn Nghi trong Phí Thị.
Mục đích là để một khi sự việc bại lộ có thể dùng việc này để đe dọa Lâm Viễn Nghi tiếp tục ở lại nhà họ Phí.
Nhưng ông ta không ngờ rằng tính cách của Lâm Viễn Nghi lại cố chấp đến thế. Sau khi biết mình bị phản bội cả trong tình cảm và sự nghiệp, bà đã rời đi chẳng một lần ngoái lại, mười mấy năm ròng cho đến khi qua đời cũng không hề hòa giải với cha Phí Bạc Lâm.
Về phía nhà họ Hứa, mười mấy năm trước dì của Hứa Uy lén lút mang thai. Sau khi chắc chắn giữ được đứa bé, cô ta một mình tìm Lâm Viễn Nghi để nói ra tất cả.
Cô ta đã đánh cược vào tính cách "thà chịu thiệt chứ không bao giờ quay đầu" của Lâm Viễn Nghi. Cha Phí Bạc Lâm không thể giữ được người, buộc phải ly hôn với Lâm Viễn Nghi.
Mãi đến khi dì của Hứa Uy sinh một cậu con trai, ông ta mới không còn tiếp tục dây dưa với Lâm Viễn Nghi nữa.
Chỉ là tất cả mọi người đều không ngờ đứa con trai út quý giá của nhà họ Phí, hai năm trước đã qua đời trong một vụ tai nạn giao thông.
Theo những gì Hứa Uy nói qua điện thoại, sức khỏe của cha Phí Bạc Lâm những năm gần đây không được tốt. Phí Bạc Lâm cũng nhớ lại khi Lâm Viễn Nghi bị bệnh, anh đến công ty tìm cha thì được cho biết cha đang dưỡng bệnh ở châu Âu.
Mọi việc lớn nhỏ của tập đoàn Phí Thị gần như đã giao hết cho nhà họ Hứa quản lý. Giờ đây sức khỏe của cha Phí Bạc Lâm chắc chắn còn tệ hơn.
Vì vậy ông ta mới nghĩ đến anh, người con trai trưởng bị bỏ rơi nhiều năm ở nơi xa xôi này, Phí Bạc Lâm.
Có con trai ruột, ai lại muốn để người ngoài mang họ khác tiếp quản sự nghiệp của mình?
Và chuyến đi lần này của Hứa Uy, bất kể sau đó sẽ làm gì, mục đích duy nhất của cậu ta là làm cho Phí Bạc Lâm và cha anh hoàn toàn rạn nứt.
Sau khi hiểu rõ tất cả những chuyện này, Phí Bạc Lâm bỗng cảm thấy vô cùng nhàm chán.
Đúng như nhà họ Hứa đã dự tính, dù cha Phí Bạc Lâm có cố gắng đến gần Nhung Châu thế nào đi nữa thì suy nghĩ của Phí Bạc Lâm cũng giống hệt Lâm Viễn Nghi: Không còn muốn dính líu gì đến nhà họ Phí nữa.
Điều nhàm chán ở đây là Hứa Uy đã tốn công tốn sức như vậy trong khi kết cục vốn đã được định sẵn.
Nhà họ Hứa lại không đủ an tâm, cứ liên tục làm phiền cuộc sống của anh chỉ để vẽ rắn thêm chân, vì một việc không cần thiết mà cứ nhảy nhót lung tung.
Một khi đã hiểu được mục đích của đối phương thì những thủ đoạn Hứa Uy sử dụng trong mắt Phí Bạc Lâm chỉ là một trò hề.
Lúc này đáng lẽ anh phải ở nhà cùng Ôn Phục ăn bữa cơm tất niên và xem tivi mới đúng.
Phí Bạc Lâm đặt cằm l*n đ*nh đầu Ôn Phục lấy điện thoại ra, vòng tay ra sau lưng Ôn Phục ôm cậu như một chiếc gối ôm, đồng thời chặn số liên lạc của Hứa Uy.
Đối với mọi sự thù địch lộ rõ hay chưa lộ rõ, cách đáp trả tốt nhất là coi đối phương như một con kiến và lờ đi.
Làm xong tất cả những điều này, Phí Bạc Lâm nhìn đồng hồ lần cuối. Bây giờ là 11 giờ 10 phút tối. Nhanh chân về nhà có lẽ vẫn kịp xem khoảnh khắc đếm ngược đón năm mới.
"Đi thôi."
Anh nắm tay Ôn Phục đẩy cửa buồng vệ sinh ra, từ tầng hai đi xuống tầng một chầm chậm bước ra khỏi Vân Đỉnh.
Vân Đỉnh nằm ở khu vực phát triển của Nhung Châu cách xa trung tâm thành phố. Trong đêm giao thừa hầu như không thấy mấy người bên ngoài cửa.
Tuyết trên trời rơi dày hơn một chút.
Ôn Phục đứng trên quảng trường lớn trước cửa Vân Đỉnh. Vì đêm tối nên cậu và Phí Bạc Lâm vô tư nắm chặt tay nhau.
Ôn Phục rất ít khi thấy tuyết ngoại trừ trận bão tuyết năm 2008.
Những đứa trẻ sinh ra và lớn lên ở khu vực Tây Nam hiếm khi được nhìn thấy tuyết.
Trước đây cậu không thích tuyết.
Cuộc sống vất vả mưu sinh đã tiêu hao hết mọi năng lượng sống của Ôn Phục. Người không đủ ăn thì không có thời gian mà thưởng thức xuân hoa thu nguyệt.
[Xuân hoa thu nguyệt là là một thành ngữ tiếng Trung có nghĩa là hoa xuân và trăng thu, tượng trưng cho những cảnh đẹp và những ngày tháng hạnh phúc, tươi đẹp.]
Đêm giao thừa năm nay cậu đứng cạnh Phí Bạc Lâm ngẩng đầu nhìn trời. Cảm giác như lần đầu tiên được thấy tuyết, trong mắt cậu tràn ngập sự tò mò.
Những bông tuyết khẽ bay, lất phất rơi lên tóc và khuôn mặt cậu. Ôn Phục ngẩng đầu nhìn trời tuyết, rồi quay sang khẽ hỏi:
"Anh Bạc Lâm, cậu ta vừa nói gì với anh thế?"
Cậu biết đêm nay Phí Bạc Lâm đến đây là vì Hứa Uy đề nghị nói chuyện về Lâm Viễn Nghi.
Chỉ là khi Phí Bạc Lâm bước ra khỏi phòng trước đó, sắc mặt anh trông không được tốt lắm. Ôn Phục không hiểu vì sao sau khi bọn họ vào nhà vệ sinh rồi cùng đi xuống, sắc mặt của anh lại dịu đi phần nào.
Nhưng cậu nghĩ lúc này chắc mình có thể mở miệng hỏi rồi.
"Không có gì."
Phí Bạc Lâm đứng bên cạnh Ôn Phục, lặng lẽ nhìn cậu ngắm tuyết. Những bông tuyết rơi trên khuôn mặt trắng mịn của Ôn Phục rồi lập tức tan đi.
Ánh đèn từ cửa lớn Vân Đỉnh hắt xuống, bao phủ họ trong một quầng sáng mờ ảo. Trong ánh sáng hắt ngược, gương mặt Ôn Phục như hiện lên từng đường nét mong manh, đến cả những sợi lông tơ trên má cũng lọt vào mắt Phí Bạc Lâm.
Anh chợt nhận ra, vào khoảnh khắc này chuyện vội vã quay về nhà dường như cũng chẳng còn quan trọng nữa.
Ánh mắt Phí Bạc Lâm khẽ hạ xuống, lúc ấy anh mới nhận ra mũi giày của Ôn Phục đã ướt sũng.
Anh bất giác nhớ ra, khoảnh khắc thấy Ôn Phục trước cửa cũng là lúc đêm đã khuya lắm rồi.
"Em đến đây bằng cách nào?" Phí Bạc Lâm kéo khăn quàng cổ của Ôn Phục lên, quấn chặt khuôn mặt cậu.
"Sao ạ?"
Khuôn mặt Ôn Phục đang ngước lên nhìn trời cuối cùng cũng quay xuống. Dưới ánh trăng, đôi mắt đen như mã não của cậu phản chiếu màu tuyết, trở nên vừa tròn vừa trong suốt.
"Em đến đây bằng cách nào?" Phí Bạc Lâm ra hiệu cho Ôn Phục nhìn mũi giày của chính mình, "Đi bộ đến à?"
Từ nhà đến đây rất xa, đi xe buýt cũng mất hơn nửa tiếng. Khi Phí Bạc Lâm đến Vân Đỉnh thì chuyến xe buýt cuối cùng ở Nhung Châu đã ngừng hoạt động rồi. Mà Ôn Phục bình thường không bao giờ tiêu xài hoang phí, huống hồ là đi taxi.
Những lần hiếm hoi cậu đi taxi đều rơi vào cuối tuần học kỳ trước, sau khi tập hát ở nhà thuê của Kỳ Nhất Xuyên, để kịp về nhà sớm ăn cơm cùng Phí Bạc Lâm.
Nếu đi bộ từ nhà đến đây ít nhất cũng phải hơn một tiếng đồng hồ. Trên mặt đất đầy tuyết đọng nên việc giày bị ướt là chuyện bình thường.
Ôn Phục lắc đầu: "Không phải đi bộ."
Phí Bạc Lâm vừa định bảo cậu nói thật thì nghe Ôn Phục nói: "Là chạy bộ đến."
Lời định nói nghẹn nơi khóe môi, yết hầu Phí Bạc Lâm khẽ chuyển động. Anh dán ánh mắt vào Ôn Phục hỏi khẽ, từng chữ nặng trĩu:
"Chạy bao lâu rồi?"
"Không biết nữa."
"Chân có lạnh không?"
Ôn Phục lúc này mới cúi đầu nhìn chân mình.
Nhìn xong cậu vẫn lắc đầu.
"Cũng không biết ạ."
Phí Bạc Lâm quay người lại, hướng lưng về phía Ôn Phục rồi vẫy tay: "Lên đây."
Ôn Phục cúi đầu nhìn về phía trước, dường như muốn thăm dò biểu cảm của Phí Bạc Lâm.
Không nhìn thấy gì cậu mới đứng sau lưng Phí Bạc Lâm và hỏi: "Anh Bạc Lâm muốn cõng em à?"
Phí Bạc Lâm: "Nếu em không lên thì anh đứng dậy đây."
Ôn Phục ngay lập tức nhảy lên người Phí Bạc Lâm, bám thật chặt.
Phí Bạc Lâm cụp mắt cười cười: "Em là một quả bom à? Chọc một cái là nảy lên một cái."
Vừa dứt lời anh lại nhấc bổng Ôn Phục lên một chút, đợi cậu nằm vững trên lưng rồi cõng cậu đi về phía con đường rợp bóng cây ven sông Kim Sa.
"Em không phải là bom." Ôn Phục nói, "Em là bướm."
Phí Bạc Lâm: "Có ai lại tự nhận mình là bướm bao giờ."
Ôn Phục: "Anh Bạc Lâm nói."
Phí Bạc Lâm: "Em chỉ biết nhại lại lời của anh thôi à?"
Ôn Phục: "Chẳng phải anh không cho em nhại theo tiếng Nhật sao?"
Phí Bạc Lâm: "..."
Bỏ đi, người làm việc lớn không nên phí lời với một chú mèo nhỏ.
Con đường ven sông Kim Sa rợp bóng những hàng long não xanh mướt bốn mùa. Tán lá xum xuê che phủ, ngăn lại những bông tuyết đang rơi xuống mái đầu của họ.
Phí Bạc Lâm sờ lên gối Ôn Phục bóp nhẹ, hỏi: "Tiểu Hồ Điệp sao lại không chịu béo lên thế này?"
Hai cái chân thon dài của Ôn Phục đung đưa: "Em đang cao lên, xương đang dài ra."
"Xương cũng nhẹ."
"Không nhẹ đâu." Ôn Phục nói, "Nó sẽ nặng lên. Lớn lên thì xương sẽ nặng hơn."
Những lời này có lẽ đã khiến Phí Bạc Lâm nhớ lại điều gì đó.
Anh im lặng một lúc rồi đột nhiên hỏi: "Lớn lên xương nặng hơn, vậy lúc người ta sắp chết xương có nhẹ đi không?"
Ôn Phục không đáp lời. Cậu nghiêng đầu áp sát vào mặt Phí Bạc Lâm, chăm chú nhìn vẻ mặt anh.
Anh đang nghĩ về Lâm Viễn Nghi.
Hứa Uy nói những ngày Lâm Viễn Nghi sắp qua đời, toàn thân đầy vết nám chỉ còn da bọc xương.
Phí Bạc Lâm biết điều đó.
Vào kỳ nghỉ hè sau khi tốt nghiệp cấp ba khi nhận hộp tro cốt của Lâm Viễn Nghi, anh chỉ thấy nó quá nhẹ, nhẹ đến mức tưởng chừng chỉ cần đưa tay vốc một lần là có thể rải hết đi.
Trước khi ra nước ngoài chữa trị bà đã gầy đến mức chỉ còn da bọc xương. Khi ấy Phí Bạc Lâm thỉnh thoảng lại cõng bà ra xe lăn hoặc dìu vào nhà vệ sinh. Một Lâm Viễn Nghi gầy yếu chỉ còn như một nắm xương, vậy mà vẫn nặng hơn nhiều so với cái hộp tro cốt bé nhỏ kia.
Anh nghĩ có lẽ bệnh tật thực sự sẽ hút cạn cơ thể con người, hút cả tủy, làm rỗng xương. Đến cuối cùng con người chỉ còn lại một cái khung được chắp vá bằng những mảnh giấy mỏng manh: Bóp nhẹ là vỡ vụn, đưa vào lửa là nhẹ bẫng.
"Nhẹ đi mới bay lên trời được." Ôn Phục nghiêng đầu, cọ trán vào sau gáy Phí Bạc Lâm. Không biết có phải cảm nhận được nỗi lòng của anh hay không, cậu khẽ thì thầm bên tai: "Bay lên thật cao mới có thể hoá thành những vì sao để làm bạn với bầu trời."
"Anh Bạc Lâm, bầu trời không chỉ có cánh chim đâu." Ôn Phục nói tiếp: "Còn có cả những vì sao bầu bạn với anh nữa."
Phí Bạc Lâm chợt khựng lại.
Trong đêm tuyết tĩnh mịch, dòng Kim Sa vẫn cuộn sóng theo từng cơn gió. Tiếng nước vỗ bờ nghe như những hạt sỏi tung lên lất phất trong màn đêm đặc quánh khẽ len vào tai họ.
Gió điều khiển những bông tuyết bay lượn trong không trung. Đột nhiên rẽ ngang bay qua vỉa hè rồi lại bất ngờ lùa vào dưới tán cây.
Tuyết mùa đông như muôn ngàn mũi dao sắc bén. Nhìn từ xa thì hùng vĩ, đẹp đẽ nhưng khi chạm vào lại chỉ còn buốt giá.
Ôn Phục không sợ đau, không sợ tuyết cũng chẳng sợ dao. Cậu vốn dĩ là một bông tuyết, là lưỡi dao sắc bén và đẹp đẽ nhất trên đời này.
Cơn gió quất thẳng vào mặt Phí Bạc Lâm, Ôn Phục lập tức nhảy khỏi lưng anh, tiến lên đứng trước lan can xi măng, chắn lại giữa anh và dòng sông mịt mù.
Những bông tuyết lớn ào ào bay tới, rơi lả tả trên hàng lông mày, đôi mắt và mái tóc đen của Ôn Phục. Phí Bạc Lâm đưa tay giữ lấy cậu, xoay người lại nhìn thấy những hạt tuyết lấp lánh đọng trên hàng mi dài của cậu.
Trên sống mũi Ôn Phục cũng vương đầy bông tuyết. Anh khẽ gẩy đi để chúng tan thành những giọt nước lạnh buốt trên da cậu.
Ánh đèn neon dưới gầm cầu chuyển sang một màu xanh lạnh lẽo. Phí Bạc Lâm kéo Ôn Phục sát lan can, mượn ánh sáng mờ ấy để tỉ mỉ gẩy từng hạt tuyết còn đọng nơi hàng mi cậu.
Gương mặt Ôn Phục bị gió lạnh thổi bay đi chút hồng hào còn sót lại, mảnh mai như búp bê sứ được nặn bằng tuyết.
Mày tóc đen nhánh, làn da tái xanh mong manh. Sờ vào thì lạnh buốt, nhìn vào chỉ sợ cậu sẽ tan biến ngay lập tức.
Ngoan ngoãn, xinh đẹp, lặng lẽ. Dường như từ trước đến nay Ôn Phục vẫn luôn như thế, chưa từng thay đổi.
Phí Bạc Lâm đứng sát đến mức gần như có thể thấy bóng dáng mình phản chiếu trong đôi mắt khép hờ của cậu. Anh chăm chú nhìn, rồi bằng một cách thần kỳ, trong đầu bỗng vang lên một cái tên đã lâu chưa gọi.
Trong vô thức, anh hé môi: "Em gái."
"Gì ạ?" Ôn Phục mở to mắt, ngỡ rằng Phí Bạc Lâm đã gẩy xong những bông tuyết vướng trên lông mi mình.
"Em gái."
Phí Bạc Lâm đứng thẳng cụp mắt nhìn cậu. Trong mắt anh ẩn hiện một nụ cười khó đoán. Anh lặp lại một cách chậm rãi, chắc nịch: "Em là em gái."
Rõ ràng là Ôn Phục không theo kịp suy nghĩ của Phí Bạc Lâm. Hàng mi ướt nhòe của cậu khẽ rung lên khi chớp mắt: "Em gái là gì ạ?"
Hỏi xong, cậu thấy chính lời mình cũng có gì đó kỳ quặc bèn ngẩng đầu nhìn Phí Bạc Lâm, hỏi lại một lần nữa: "Tại sao lại là em gái?"
"Em gái thì là em gái." Phí Bạc Lâm mím môi cười, "Không có tại sao cả."
Ôn Phục quay đầu nhìn xuống mặt sông suy nghĩ một lát. Cậu không hề tỏ ra tức giận cũng chẳng quyết liệt phản bác.
Suy nghĩ xong, cậu quay lại nghiêm túc sửa lời như muốn Phí Bạc Lâm nhận ra sai lầm: "Em là em trai."
Phí Bạc Lâm cong khóe môi, cười như không cười: "Em là em gái."
"Em gái?" Ôn Phục lặp lại, nhìn thẳng vào mắt anh.
Một lát sau cậu chợt hiểu ra. Phí Bạc Lâm rõ ràng là biết sai mà còn cố tình. Cậu không biết vì sao anh lại như vậy, nhưng nếu anh đã kiên trì thì cậu sẽ chấp nhận.
"Vậy thì em là em gái." Ôn Phục đưa tay ra khẽ nắm lấy tay Phí Bạc Lâm.