Tuổi Trẻ Vô Danh - Thi Vô Trà

Chương 65

Editor: Sophie

 

Phí Bạc Lâm nói: "Nấu ăn."

 

Hứa Uy bật cười ha hả: "Hiền thục ghê ta. Hôm nào đến nhà tôi nấu ăn nhé?"

 

Lời lẽ xúc phạm còn chưa dứt đã đã bị Phí Bạc Lâm ngắt lời.

 

"Nếu cậu muốn khen tôi, có thể nói qua điện thoại." Phí Bạc Lâm đẩy ly bia về phía giữa bàn, "Ở nhà tôi còn có việc, nếu cậu không có chuyện gì tôi xin phép về trước."

 

Nói xong anh thật sự làm bộ đứng dậy ra về.

 

"Này, Bạc Lâm... Bạc Lâm!" Hứa Uy nghiêng người tới giữ lấy cánh tay Phí Bạc Lâm, mạnh mẽ kéo anh lại, "Nói cậu nghe này, cậu chẳng biết đùa chút nào cả!"

 

Hắn tử tế khuyên Phí Bạc Lâm ngồi xuống, rồi vắt chân lên cầm lấy ly rượu Phí Bạc Lâm đã uống đưa cho người phục vụ bên cạnh, ý bảo người đó uống, đồng thời ra vẻ đang suy nghĩ như trong một cuộc họp: "Tôi gọi cậu đến, là để làm gì nhỉ..."

 

Phí Bạc Lâm không đáp lời. Dù sao Hứa Uy cứ diễn một lúc rồi cũng sẽ nhớ ra thôi.

 

"À!" Hứa Uy vờ như chợt nhớ ra, cười nói với Trâu Kỳ bên cạnh: "Là mẹ của cậu ta!"

 

Hai từ "mẹ của cậu ta" đầy ẩn ý khiến Trâu Kỳ cũng bật cười theo. Mạnh Dục ở phía bên kia thì không có phản ứng gì.

 

Phí Bạc Lâm cuối cùng cũng ngước mắt nhìn Hứa Uy. ánh mắt anh tĩnh lặng, không một chút gợn sóng hay ý cười.

 

Anh nghe ra giọng điệu cợt nhả và thiếu tôn trọng trong lời nói của Hứa Uy, cũng nhìn rõ ý đồ muốn làm nhục anh của đối phương. Nếu anh tỏ ra tức giận thì Hứa Uy đã đạt được mục đích rồi.

 

Hơn nữa hôm nay anh đến đây vì mục đích của riêng mình. Nếu Hứa Uy thực sự biết một chút chuyện gì về Lâm Viễn Nghi lúc còn sống, dù chỉ là một mẩu tin nhỏ mà nói cho anh nghe, thì những lời bẩn thỉu vô nghĩa này cũng chẳng là gì.

 

Nếu anh thật sự yêu sĩ diện, hôm nay anh đã không đến đây.

 

Quả nhiên Hứa Uy dùng một giọng điệu thờ ơ, cố tình kể lể với những người khác một cách ngắt quãng: "Mẹ của Phí Kỳ ấy à. À xin lỗi, tôi có nên gọi là dì không? Phải không Bạc Lâm?"

 

Đối diện với ánh mắt Hứa Uy đang nhìn qua, Phí Bạc Lâm tựa lưng vào ghế sofa, mười ngón tay đan xen vào nhau, sẵn sàng cho việc sẽ không rời đi trong thời gian ngắn: "Cứ như trước đây là được."

 

Nụ cười của Hứa Uy đông cứng ngay lập tức.

 

Cứ như trước đây khi Hứa Uy chỉ thỉnh thoảng mới gặp Lâm Viễn Nghi trở về biệt thự nhà họ Phí, lúc bà và cha của Phí Bạc Lâm vẫn chưa ly hôn.

 

Khi ấy cậu ta cùng người dì của mình, cũng chính là người vợ hiện tại của chủ tịch tập đoàn Phí Thị chỉ có thể khoác lên thân phận giả: Kẻ thì làm bộ như nhân viên hợp tác bên ngoài, kẻ thì tỏ ra là người nhà.

 

Với thân phận ấy, họ đứng từ xa nhìn Lâm Viễn Nghi bước tới, khom lưng cúi đầu cung kính gọi một tiếng "chủ tịch Lâm".

 

Phí Thị là do Lâm Viễn Nghi và cha Phí Bạc Lâm cùng nhau xây dựng. Lâm Viễn Nghi không thích người khác gọi mình là phu nhân hay bà Phí, vì vậy toàn bộ người trong nhà họ Phí từ trên xuống dưới đều chỉ gọi bà là chủ tịch Lâm.

 

Khi đó Hứa Uy và dì của mình chỉ có thể cúi đầu thật thấp, để giảm thiểu sự tồn tại của họ trước mặt Lâm Viễn Nghi, tránh gây ra sự chú ý khiến bà nghi ngờ hoặc ghi nhớ họ.

 

Giờ đây, việc xưng hô "chủ tịch Lâm" chẳng khác nào nhát dao gợi lại cho Hứa Uy quãng thời gian phải chui lủi, phải thu mình như chuột nhắt, không dám lộ diện mỗi khi chạm mặt Lâm Viễn Nghi ở biệt thự nhà họ Phí.

 

Và trong căn phòng này ngoài Hứa Uy và Phí Bạc Lâm ra, không ai biết gia đình họ Hứa đã phất lên như thế nào và càng không ai biết về quá khứ mà nhà họ Hứa đã nhiều lần cố tình làm mờ đi.

 

Hứa Uy khịt mũi một tiếng, giọng nói đang hào hứng vì rượu bỗng trở nên lạnh lùng: "Cứ gọi là dì đi."

 

Phí Bạc Lâm khẽ cười: "Tùy cậu."

 

Đến nước này anh không mong Hứa Uy có chút lương tâm hay nhận thức nào. Từ tận đáy lòng hắn không hề tôn trọng Lâm Viễn Nghi thì cách xưng hô ngoài miệng cũng chẳng có ý nghĩa gì.

 

Sau một hồi trêu chọc, đột nhiên nhận ra Phí Bạc Lâm không dễ bị lấn lướt bằng lời nói, Hứa Uy mất hết hứng thú.

 

Nhưng hắn lại không cam tâm, nên khi nhắc đến Lâm Viễn Nghi một lần nữa, hắn cố tình không nhìn Phí Bạc Lâm thêm một cái nào. Trong lời nói cũng thêm vài phần châm biếm và mỉa mai.

 

Hắn nói với Trâu Kỳ và Mạnh Dục: "Dì ấy à, giống hệt Bạc Lâm, sĩ diện đến chết, là một người cứng đầu."

 

Lúc này Mạnh Dục lên tiếng, nâng ly rượu và nói đùa: "Nếu cậu ấy thật sự yêu sĩ diện, thì vừa bước vào cửa đã cho cậu hai cái tát rồi."

 

Hứa Uy và Trâu Kỳ "ha ha" cười một tràng, cụng ly với Mạnh Dục rồi nói tiếp: "Năm đó Bạc Lâm cầu xin gia đình tôi đưa mẹ cậu ấy ra nước ngoài chữa bệnh, dì còn không đồng ý. Vẫn là chúng tôi phải dùng chút thủ đoạn, tiêm thuốc mê cho bà ấy rồi dùng máy bay riêng đưa đi. Tiếc là Bạc Lâm lại nhất quyết phải đi học, không dám đi theo."

 

"Được rồi, cậu ấy thì cứ thảnh thơi ở lại Nhung Châu còn mẹ thì giao cho chúng tôi chăm sóc." Hứa Uy nói đến đây, giống như một người bạn thân bất đắc dĩ của Phí Bạc Lâm. Sau khi trách móc lại tỏ vẻ cảm thông:

 

"Cái tính của dì ấy, ai mà dám dây vào? Vừa mở mắt đã nói muốn về nước, động một tí là cầm đồ lên đánh người. Chúng tôi đã phải đổi mấy đợt người chăm sóc rồi. Người ta lại không biết ơn, ngoài con trai ra thì chẳng coi ai ra gì."

 

Phí Bạc Lâm nhìn chằm chằm xuống chân mình, biết Hứa Uy đang nói dối.

 

Tính cách của Lâm Viễn Nghi anh hiểu rõ nhất. Tuy có hơi cố chấp nhưng cách đối nhân xử thế của bà rất đàng hoàng, tuyệt đối không phải loại người động một tí là đánh mắng người khác.

 

Năm đó ở bệnh viện Nhung Châu, có vài lần Phí Bạc Lâm vì việc học mà không đến kịp thăm bà. Lâm Viễn Nghi đi vệ sinh một mình cũng phải liên tục cảm ơn những y tá đã đỡ bà. Làm sao có thể ở nơi đất khách quê người lại cầm đồ lên đánh những người chăm sóc được thuê với giá cao chứ?

 

Hơn nữa tình trạng sức khỏe của Lâm Viễn Nghi lúc đó cũng không cho phép bà làm ầm ĩ.

 

Anh không lên tiếng, lặng lẽ nghe Hứa Uy tiếp tục.

 

Bất kể thật hay giả, cho dù chín lời bịa đặt chỉ đổi lại một câu thật lòng, chỉ cần trong số đó có chút tin tức về Lâm Viễn Nghi thì chuyến đi này đối với Phí Bạc Lâm cũng không hề uổng phí.

 

"Chúng tôi cũng đã từng khuyên nhủ, bảo bà cụ nên giữ lại chút sức. Bệnh nặng như thế, dưỡng bệnh vốn đã chẳng dễ dàng, vậy mà bà còn quát mắng, đuổi hết mọi người ra ngoài. Ở nơi đất khách con trai lại chẳng ở bên, thử hỏi ai có thể chăm sóc cho bà được?"

 

Hứa Uy lắc lắc ly rượu, khóe môi cong nhẹ. "Có lẽ sau đó dì cũng suy nghĩ thông suốt, không làm ầm ĩ nữa. Nhưng bà ấy... thì lại nhớ con trai lắm."

 

Nói đến đây, cuối cùng hắn cũng quay đầu nhìn Phí Bạc Lâm: "Ung thư ấy mà, quan trọng nhất là tâm lý. Tâm lý không tốt, điều trị gì cũng vô ích. Bạc Lâm không ở bên cạnh, dì ấy nhớ cậu nên bệnh tình cứ mãi không thuyên giảm, dần dần xấu đi."

 

Mạnh Dục trầm ngâm hỏi: "Dì lúc đó bao nhiêu tuổi?"

 

"Bốn mươi bốn, bốn mươi lăm gì đó." Hứa Uy trả lời.

 

Mạnh Dục cười: "Thế mà cậu gọi người ta là bà cụ? Dì cậu năm nay cũng đã hơn ba mươi rồi."

 

"Thì có giống nhau đâu? Dì tôi là ai cơ chứ." Hứa Uy liếc sang Phí Bạc Lâm, cười nhạt. "Gọi là bà cụ, chẳng qua vì khi ấy căn bệnh ung thư đã hành hạ bà ấy đến mức thảm hại. Bốn mươi, năm mươi tuổi thì sao? Vài tháng cuối mặt mũi lẫn thân thể chi chít đồi mồi còn nhiều hơn cả cụ bà tám chín mươi. Cả người gầy rộc chỉ còn da bọc xương, ngay cả nói năng cũng chẳng rõ ràng nữa."

 

Lông mi Phí Bạc Lâm run rẩy. Lòng anh như bị dao cứa.

 

Dù biết rằng bệnh nhân mắc bệnh nan y giai đoạn cuối đa số đều có vẻ ngoài như vậy, nhưng cảm giác khi chuyện này xảy ra với chính mẹ mình, vài dòng chữ ngắn ngủi mà anh đã tìm kiếm trên mạng vẫn không thể sánh bằng việc nghe từ miệng người khác.

 

Nếu cứ để mặc Hứa Uy nói bừa, lan man như vậy thì hai tiếng đồng hồ cũng chẳng đi đến đâu.

 

Phí Bạc Lâm hỏi: "Mẹ tôi có nhắc đến tôi không?"

 

"Có! Có chứ." Hứa Uy lại kéo dài giọng, lặp lại lần nữa. "Cũng không nói là muốn cậu đến thăm bà ấy, chỉ luôn kéo chúng tôi hỏi cậu ở nhà sống thế nào, có ăn uống đầy đủ không, tiền có đủ tiêu không. Những chuyện vặt vãnh đó chúng tôi làm sao mà biết được nên chỉ nói với bà ấy là mọi thứ đều tốt, bảo bà yên tâm điều trị."

 

Nếu thật sự có lòng, những điều Lâm Viễn Nghi bận tâm chỉ cần nhắn cho Phí Bạc Lâm một tin là biết được.

 

Thế nhưng trong một thời đại công nghệ thông tin phát triển như vậy, suốt mấy năm đó từ lúc Phí Bạc Lâm quỳ trước cổng công ty cầu xin, cho đến khi họ chịu đưa Lâm Viễn Nghi đi chữa bệnh, thậm chí đến tận lúc bà qua đời bất kể là nhà họ Hứa hay nhà họ Phí, chưa một ai buồn mở miệng xin số điện thoại của Phí Bạc Lâm.

 

Chỉ duy nhất một người trợ lý từng hỏi số giường bệnh của Lâm Viễn Nghi một lần, rồi từ đó im bặt.

 

Ngay cả chuyện Lâm Viễn Nghi được chuyển ra nước ngoài, Phí Bạc Lâm cũng chẳng hề hay biết. Hôm đó là vào cuối tuần sau khi tan học, anh nghe nhân viên y tế nói lại, vội vã chạy đến bệnh viện thì chỉ còn thấy chiếc giường trống không.

 

Các thủ tục liên quan trong giai đoạn chuyển viện và điều trị, nhà họ Hứa và nhà họ Phí toàn quyền xử lý, Phí Bạc Lâm không được thông báo.

 

Anh chưa từng trách cứ ai. Dù sao anh và Lâm Viễn Nghi đã không còn liên hệ gì với nhà họ Phí. Dù là cha ruột hay người nhà họ Hứa, ra tay giúp đỡ cũng chỉ vì  tình nghĩa chứ chẳng phải trách nhiệm.

 

Anh khẽ hỏi: "Trước khi mẹ tôi mất, bà có nói gì không?"

 

"Chuyện này tôi không rõ." Hứa Uy lắc đầu, giọng thản nhiên. "Sau lần phẫu thuật cuối cùng bà ấy vẫn nằm trong ICU chưa từng tỉnh lại. Rồi chẳng bao lâu sau thì qua đời. Còn trước đó—"

 

Hứa Uy làm ra vẻ khó xử: "Cậu không ở đó nên không biết. Mấy tháng trước khi chết cơ thể bà ấy lẫn căn phòng đều bốc mùi, tôi thực sự... thực sự rất ít đến."

 

Bàn tay vẫn đặt trước người của Phí Bạc Lâm cuối cùng cũng nắm chặt lại.

 

Những ngón tay được cắt tỉa gọn gàng ghim sâu vào lòng bàn tay. Nghe Hứa Uy dùng giọng điệu và những lời cay độc đó để miêu tả về Lâm Viễn Nghi, môi anh mím chặt, lồng ngực dồn dập, dạ dày quặn thắt, từng cơn buồn nôn dâng lên tận cổ.

 

Hứa Uy vẫn lải nhải: "Bạc Lâm, hiểu cho tôi một chút, nếu cậu nhìn thấy mẹ mình như thế cậu cũng sẽ —"

 

"Không đâu." Phí Bạc Lâm ngắt lời, cố gắng giữ chút bình tĩnh cuối cùng.

 

Hứa Uy nhìn thấy biểu cảm Phí Bạc Lâm cố kìm nén cảm xúc, khóe môi cong lên: "Tôi còn chưa nói hết mà."

 

"Dù thế nào tôi cũng sẽ không." Phí Bạc Lâm cuối cùng cũng liếc sang Hứa Uy một cái, một chân bước khỏi sofa đứng dậy. "Không giống cậu."

 

Thấy anh định rời đi, Mạnh Dục ở bên kia bàn buông chàng trai trong lòng, tiến lên chặn lại nắm lấy cánh tay anh: "Đợi đã."

 

Phí Bạc Lâm chẳng còn tâm trạng để phí lời. Anh chỉ quay đầu, ánh mắt lạnh lùng ra hiệu cho đối phương nói nhanh.

 

Mạnh Dục l**m môi, hạ giọng: "Hôm ở tiệm net thằng nhóc đi cùng cậu là bạn học à?"

 

Phí Bạc Lâm khẽ nhíu mày, không trả lời thẳng: "Có chuyện gì?"

 

"Có số liên lạc không?" Mạnh Dục cười nhạt. "Không thì cũng chẳng sao, tôi tìm người khác cũng ra thôi. Chỉ là hỏi cậu thì tiện hơn một chút—"

 

Lời còn chưa dứt, trước mắt cậu ta chỉ thấy một bóng mờ vụt tới. Một nắm đấm rắn chắc, tích tụ mọi cảm xúc dồn nén của Phí Bạc Lâm giáng thẳng xuống mặt cậu ta.

 

Sau đó, Mạnh Dục bị đá thêm một cái nữa. Bên tai vang lên tiếng Hứa Uy và Trâu Kỳ chạy đến can ngăn, nhưng trong lúc đó Phí Bạc Lâm đã đấm cậu ta thêm mấy cái nữa rồi.

 

Mãi đến khi hai người kia kéo Phí Bạc Lâm ra, anh hất tay Hứa Uy và Trâu Kỳ, mở cửa phòng và sải bước đi ra ngoài.

 

Mạnh Dục định đuổi theo nhưng bị Hứa Uy cản lại.

 

Giọng Hứa Uy trở nên mơ hồ hơn khi cửa phòng đóng lại, truyền đến tai Phí Bạc Lâm: "Thôi thôi, nó có cái tính nết tệ hại y hệt mẹ nó..."

 

Phí Bạc Lâm bước xuống lầu, sắc mặt còn buốt lạnh hơn cả thời tiết.

 

Cầu thang xoay của Vân Đỉnh vừa rộng vừa dài. Mỗi bước chân anh đi đèn cảm ứng dưới chân lại sáng lên rồi tắt đi.

 

Phí Bạc Lâm cúi đầu nhìn xuống đất, chỉ cảm thấy cầu thang giữa hai tầng vô cùng đáng ghét, đi mãi mà không hết.

 

Hai hàng nhân viên lễ tân đứng ở cửa đồng loạt cúi đầu chào tạm biệt khi anh bước ra ngoài. Phí Bạc Lâm đi nhanh như một cơn gió, luồng khí lạnh ùa tới thổi bay mái tóc trước trán.

 

Anh đi được vài bước bỗng khựng lại.

 

Phí Bạc Lâm quay người nhìn về phía một bóng dáng dựa vào bức tường cạnh cửa chính.

 

Anh khẽ gọi: "Tiểu Phục."

 

Ban đầu Ôn Phục dựa vào tường cúi đầu, hai tay đút túi, khăn quàng cổ che kín nửa khuôn mặt.

 

Lông mi cậu rũ xuống, nếu không phải vì tư thế đứng, người ta sẽ tưởng cậu đang ngủ.

 

Nghe thấy giọng Phí Bạc Lâm, Ôn Phục ngẩng đầu lên, chớp chớp mắt về phía anh, dường như đang cố nhận ra đó có phải là người cậu đang đợi hay không.

 

Ngay sau đó Phí Bạc Lâm vẫy tay. Ôn Phục lập tức lao vào lòng anh như một cơn gió từ góc tường.

 

Trời lất phất tuyết, Ôn Phục cắm đầu chạy tới, những hạt tuyết nhỏ rơi lả tả vương đầy trên tóc. Khi dừng lại trước mặt Phí Bạc Lâm, mái tóc cậu đã ướt sũng, từng giọt nước lạnh buốt lăn xuống theo gò má.

 

Vẻ mặt Phí Bạc Lâm như tạm xua đi tầng mây u ám, anh khẽ cười đưa tay phủi mấy bông tuyết còn đọng trên tóc Ôn Phục, rồi sờ nhẹ lên hàng lông mày cậu: "Sao lại theo đến đây?"

 

Trước đó khi Hứa Uy gọi điện thoại, cả hai đều vô tình nghe thấy địa chỉ Vân Đỉnh vang lên từ phòng bếp nên việc Ôn Phục biết chỗ anh tới cũng chẳng khó hiểu.

 

Chỉ là giờ đã khuya, xe buýt không còn mà đêm giao thừa cũng khó bắt được taxi.

 

Phí Bạc Lâm không biết cậu đã tìm đến bằng cách nào và đã đứng chờ giữa trời tuyết bao lâu rồi.

 

Ôn Phục ngẩng đầu lên khỏi chiếc khăn quàng, cằm lại rụt xuống ấn chặt mép khăn: "Ăn cơm xong anh vẫn chưa về."

 

"Ở nhà đợi anh là được rồi." Phí Bạc Lâm nói.

 

"Không muốn đợi."

 

"Ở đây em cũng đang đợi mà."

 

"Nhưng ở đây... gần anh hơn."

 

Những ngón tay của Phí Bạc Lâm đang đặt trên tóc Ôn Phục khẽ nhúc nhích. Anh chăm chú nhìn chóp mũi đỏ ửng vì lạnh của cậu rồi lại đưa tay sờ lên mắt và trán cậu, lạnh buốt vì gió.

 

"Anh Bạc Lâm," Ôn Phục nghiêng đầu nhìn anh, "Anh đang nghĩ gì thế?"

 

Phí Bạc Lâm kéo khăn quàng cổ của Ôn Phục lên, rồi dùng lòng bàn tay ấm áp nắm lấy tai cậu, khẽ nói: "Anh đang nghĩ... có một người cố tình chọc giận và khiêu khích em bằng mọi thủ đoạn. Em cũng biết ý đồ của anh ta, biết rằng anh ta sẽ không dừng lại cho đến khi đạt được mục đích. Vậy nên em cứ thuận theo để anh ta làm như vậy, nhưng mục đích của anh ta là gì..."

 

Hứa Uy thích an nhàn, hưởng thụ, tuyệt đối sẽ không vô cớ chạy đến thành phố nhỏ Nhung Châu này.

 

Và cũng sẽ không dùng Lâm Viễn Nghi làm cái cớ để tiếp cận Phí Bạc Lâm hết lần này đến lần khác chỉ để quấy rối.

 

Hứa Uy rảnh thật nhưng không rảnh đến mức đó. Từ lúc cậu ta xuất hiện ở Nhung Châu và gặp Phí Bạc Lâm, mọi thứ đều lộ ra sự cố ý.

 

Phí Bạc Lâm không thể hiểu nổi bản thân mình của ngày hôm nay còn có gì đáng để Hứa Uy thăm dò và ăn cắp.

 

Ôn Phục không hiểu lời Phí Bạc Lâm nói, chỉ đảo mắt nhìn anh.

 

Phí Bạc Lâm nắm lấy tay Ôn Phục quay lại tầng hai của Vân Đỉnh.

 

Nhưng không phải đi vào phòng mà là đi vào nhà vệ sinh.

 

Anh dẫn Ôn Phục vào phòng vệ sinh nam cuối cùng. Căn phòng chật chội, hai người nửa là bị ép nửa là tự nguyện ôm lấy nhau, lặng lẽ chờ đợi.

 

Phí Bạc Lâm cúi đầu ra hiệu "im lặng". Ôn Phục liền không nói gì, thuận thế tựa đầu vào vai Phí Bạc Lâm nhắm mắt giả vờ ngủ.

 

Chú mèo nhỏ không hiểu.

 

Nên chú mèo nhỏ đi ngủ.

 

Phí Bạc Lâm thuận tay vòng ra sau lưng, đặt bàn tay ấm áp lên gáy Ôn Phục. Bốn ngón tay anh khẽ vỗ từng nhịp, như dỗ dành, như trấn an, giống hệt thói quen anh vẫn làm mỗi khi cậu ngủ bên cạnh.

 

Không lâu sau Hứa Uy vừa đi vào vừa gọi điện thoại.

 

Bình Luận (0)
Comment