Editor: Sophie
Beta: Sophie
Phí Bạc Lâm suýt nữa quên mất chuyện này.
Quả nhiên khi anh trao hộp sữa vào tay Ôn Phục, cậu ngay lập tức quay đầu trở về, hoàn toàn không quan tâm anh có vào nhà hay không.
Phí Bạc Lâm đi theo Ôn Phục đến cửa nhà, vô tình liếc thấy cửa sổ bên ngoài bị đập vỡ.
Anh bước vào nhìn lướt qua căn nhà không thể gọi là nhà này.
Trong nhà rất cũ, xung quanh có nhiều mảng tường bong tróc, dưới chân chỉ miễn cưỡng lát gạch, tivi được phủ một tấm vải ren ố vàng, bóng đèn điện xung quanh đầy mạng nhện.
Hầu hết các đồ nội thất lộ ra đều bám đầy bụi, nhìn là biết đã lâu không có người dọn dẹp.
Ôn Phục đi thẳng vào nhà bếp.
Phí Bạc Lâm tựa vào cạnh cửa nhà bếp, lặng lẽ nhìn Ôn Phục lấy ra một cái nồi và một cái bếp từ từ dưới bếp. Dùng nồi hứng nước máy đặt lên bếp từ, sau đó nhấn bếp từ lên công suất lớn nhất.
Trong lúc chờ nước sôi, Ôn Phục ngồi trên một cái ghế đẩu gỗ nhỏ bên cạnh, cắm ống hút vào hộp sữa, từng ngụm từng ngụm uống sữa.
Phí Bạc Lâm thản nhiên nói: "Đây không phải nhà của cậu."
Tiếng uống sữa của Ôn Phục ngừng lại một chút, rồi lại tiếp tục.
Cậu không thừa nhận, cũng không phủ nhận.
Phí Bạc Lâm hỏi: "Cậu đập vỡ cửa sổ để vào?"
Vì thế nên không khóa cửa, không phải cố ý không khóa, mà là Ôn Phục căn bản không có chìa khóa.
Trong nhà cũng không phải cố ý để bám bụi không dọn dẹp, mà là nếu dọn dẹp sẽ bị chủ nhà trở về bất cứ lúc nào phát hiện ra điểm bất thường.
Nơi này có lẽ đã lâu không có người ở, nhiều căn nhà cũ trong khu ổ chuột đều như vậy: Không bán được, cũng không được phép cải tạo, chủ nhà có thể cho thuê thì cho, không cho thuê thì phần lớn cũng ra ngoài làm ăn, quanh năm suốt tháng chỉ về ở tạm vài ngày Tết.
Rất có thể, sau một thời gian quan sát, Ôn Phục đã phát hiện ra chỗ trú ẩn lý tưởng này. Vào một buổi tối nào đó, cậu đập vỡ cửa sổ bên ngoài, chui vào trong, tạm thời làm tu hú chiếm tổ trước khi chủ nhà kịp quay về.
[Thành ngữ "tu hú chiếm tổ" dùng để chỉ những người dùng mánh khóe, chen ngang hoặc chiếm đoạt thành quả, chỗ ở, quyền lợi... vốn thuộc về người khác.]
Ôn Phục vẫn m*t ống hút không nói gì.
Rất nhanh nước đã sôi, Ôn Phục thành thạo lấy một nắm mì vắt từ trong tủ ra thả vào nồi, sau đó cầm một cái bát sứ rất bình thường tùy tiện cho một chút gia vị.
Nước tương, giấm, muối, bột ngọt.
Nước trong veo.
Phí Bạc Lâm quan sát cách cậu cho gia vị, đoán chừng bát mì này sẽ không quá ngon.
"Sao không ăn mì ăn liền?" Anh hỏi.
Ôn Phục lần này lại mở miệng: "Đắt."
Một gói mì ăn liền hai tệ ba, cậu cũng không phải ngày nào cũng có tiền mua.
Mì vắt là thực tế nhất, vừa rẻ vừa tiện.
Ánh đèn trong nhà bếp rất mờ, Ôn Phục quay mặt về phía bếp, Phí Bạc Lâm chỉ có thể nhìn thấy bóng nghiêng của cậu. Lông mày và đôi mắt rũ xuống, cổ tay gầy gò lộ ra từ tay áo, quần áo mỏng manh, người cũng mỏng manh.
Ôn Phục cho gia vị xong, quay lại bên cạnh bếp từ, canh nồi chờ mì chín.
Phí Bạc Lâm cảm thấy cậu chờ hơi lâu.
Quả nhiên, Ôn Phục vớt lên chỉ được một bát mì đã nát nhão.
Nhưng nhìn vẻ mặt của cậu có vẻ đã quen với điều này, Ôn Phục dùng đũa khuấy vài cái trong bát, sau khi trộn với gia vị không mấy ngon, ngồi lại trên ghế đẩu nhỏ húp xì xụp ăn.
Phí Bạc Lâm càng nhìn càng thấy thú vị, khoanh tay hỏi: "Cậu thích ăn mì nát à?"
Ôn Phục không để ý đến anh, cúi đầu tiếp tục ăn.
Vài giây sau, Phí Bạc Lâm lại hỏi: "Cậu không biết nấu mì à?"
Húp xì xụp, xì xụp.
Phí Bạc Lâm cười thầm: "Nước tương cho ít quá, giấm cho nhiều quá rồi."
Húp xì xụp, xì xụp.
Phí Bạc Lâm cười khẽ.
Ôn Phục ăn hết bát mì chỉ trong vài miếng lớn, rồi dùng ngay nước luộc mì để rửa bát.
Trong bát không có dầu mỡ, Ôn Phục dùng nước luộc mì để rửa cũng không sao, nhưng Phí Bạc Lâm nghi ngờ cậu căn bản không biết rửa bát cần dùng nước rửa bát.
Phí Bạc Lâm quay đầu nhìn về phía ban công, trên một cây sào tre cao treo lủng lẳng hai chiếc áo mỏng manh và vài bộ đồ lót, đó có lẽ là toàn bộ quần áo của Ôn Phục.
"Lúc nào muốn uống sữa thì tìm anh."
Anh không hỏi nhà Ôn Phục ở đâu, cũng không hỏi bố mẹ Ôn Phục đi đâu, chỉ để lại một câu nói này.
Ôn Phục vẫn không đáp lại anh, tự mình bận rộn dọn dẹp nồi niêu bát đũa, sau khi đặt bếp từ vào chỗ cũ thì quay đầu lại, chỗ Phí Bạc Lâm đứng từ lâu đã không còn bóng người.
Lúc đó không ai ngờ rằng, Ôn Phục sẽ tìm đến Phí Bạc Lâm nhanh như vậy.
Đó là thứ Bảy của tuần tiếp theo, thành phố Dung Châu mưa lất phất cả ngày, Phí Bạc Lâm tan học không ở lại lớp, ngồi trong tiệm tạp hoá trông hàng cả ngày.
Trời mưa nên khách cũng ít, thêm vào đó thời tiết càng lúc càng lạnh, tối nay anh không trông đến khuya, khoảng mười rưỡi anh đóng cửa tiệm tạp hoá đi lên lầu nhà mình.
Nơi anh ở cũng là một khu dân cư cũ, so với chỗ của Ôn Phục thì cơ sở vật chất công cộng tốt hơn một chút, nhưng thang máy vẫn chưa được phổ biến.
Đèn cảm ứng âm thanh ở cầu thang đi một tầng sáng một tầng, Phí Bạc Lâm lên tầng sáu, về đến nhà, đầu tiên đặt ô ra ban công phơi, rồi vào nhà bếp mở tủ lạnh lấy một nắm rau xanh còn lại ban ngày, chuẩn bị nấu cho mình một bát mì.
Bên ngoài tiếng mưa lớn dần, anh vừa đứng trước thùng rác nhặt rau, vừa tăng âm lượng tài liệu nghe tiếng Anh trong điện thoại lên một chút.
Khi tiếng gõ cửa đầu tiên vang lên, anh không để ý, tưởng là nhà đối diện có khách đến.
Năm phút sau, cửa nhà lại bị gõ lần thứ hai, hơn nữa lực cũng mạnh hơn.
Phí Bạc Lâm ấn tạm dừng tài liệu, lắng tai nghe kỹ hơn một chút tiếng ngoài cửa.
Một lát sau, tiếng gõ cửa lần thứ ba vang lên, lực gõ gần như là dùng búa.
Anh đặt rau xuống, rời bếp rồi liếc nhìn thời gian trên điện thoại, vừa đúng mười một giờ đêm.
Đã khuya thế này, ai lại đột nhiên đến tìm anh?
Phí Bạc Lâm nhíu mày ghé mắt nhìn qua mắt mèo, phát hiện người đứng ở cửa tám phần giống Ôn Phục.
Sở dĩ là tám phần, là vì đối phương ướt như chuột lột, tóc trên đầu đều đang nhỏ nước, một nửa bên mặt còn dính vết máu, cả người bầm tím.
Phí Bạc Lâm mở cửa, cúi đầu nhìn xuống.
Ôn Phục cũng cúi đầu, im lặng, cũng không ngẩng lên nhìn thẳng vào anh.
Vài giây sau, Phí Bạc Lâm phản ứng lại, nhíu mày: "Cậu theo dõi tôi?"
Nếu không phải đã theo dõi anh, Ôn Phục làm sao có thể biết anh ở đây?
Ôn Phục vẫn không nói gì.
Phí Bạc Lâm làm động tác định đóng cửa.
Năm ngón tay trắng bệch chống vào cửa, ngăn cản động tác đóng cửa của anh.
Ôn Phục một tay chống cửa, một tay giơ lên lau vết máu vừa chảy ra từ mũi, dùng giọng rất nhẹ thừa nhận: "Buổi tối cậu đi bệnh viện đó."
Phí Bạc Lâm: "?"
Thế mà đã theo dõi anh từ sớm như vậy!
Hơn nữa còn theo dõi từ bệnh viện về đến nhà!
Nói cách khác, hôm đó sau khi Ôn Phục đâm vào anh thì vẫn luôn lặng lẽ đi theo anh đến tận bốn giờ sáng mà anh hoàn toàn không phát hiện ra.
Không đi làm gián điệp thì thật đáng tiếc.
Cảm giác quyền riêng tư bị xâm phạm khiến Phí Bạc Lâm khó chịu, giọng anh cũng trở nên lạnh lùng: "Tìm tôi làm gì?"
Khóe miệng Ôn Phục bị rách, nửa bên mặt bị bầm tím một mảng lớn, mắt trái và trán cũng sưng vù.
Cậu cuối cùng cũng ngẩng mặt lên nhìn Phí Bạc Lâm, có lẽ là động tác này kéo căng mí mắt sưng tấy, Ôn Phục rất nhanh lại cụp mắt xuống: "Không còn chỗ nào để đi."
Phí Bạc Lâm tức giận đến mức bật cười: "Không còn chỗ nào để đi thì đến tìm tôi?"
Ôn Phục không nói gì, giơ tay lên lại lau một vệt máu mũi.
Phí Bạc Lâm không thể nhìn nổi nữa, một tay kéo cậu vào nhà, để cậu ngồi trên ghế đẩu, rút hai tờ giấy vò thành hình sợi. Đang định bảo Ôn Phục ngẩng đầu lên để nhét giấy vào mũi nhưng cậu cứ liên tục né sang bên cạnh.
Phí Bạc Lâm mất kiên nhẫn: "Né cái gì?"
Ôn Phục lấy một trong hai tờ giấy trong tay anh đi, trải ra rồi xé thành hai nửa, sau đó lần lượt vò lại, ngẩng đầu lên, im lặng nhét vào mũi.
Như vậy chỉ cần một tờ giấy.
Phí Bạc Lâm cạn lời, đặt tờ còn lại vào tay cậu: "Dùng xong thì thay."
Anh đi vào phòng tắm lấy khăn mặt, nhúng nước lạnh rồi đi đến trước mặt Ôn Phục, từng chút từng chút lau đi vết máu và bùn đất trên vết thương của Ôn Phục.
Lại nhìn trán và mắt sưng lên của Ôn Phục, da căng bóng.
Phí Bạc Lâm hỏi: "Sao lại thế này?"
"..."
Đáp lại anh vẫn là sự im lặng.
"Nếu đã đến tìm tôi, thì phải trả lời câu hỏi của tôi."
"..."
Ôn Phục vài giây sau mới nói: "Bị phát hiện rồi."
"Cái gì?"
"Cướp tiền."
Phí Bạc Lâm cố gắng hiểu lời cậu: "Mấy người khối trên kia?"
Ôn Phục gật đầu.
"Sao lại bị phát hiện?"
"Không thay quần áo."
Phí Bạc Lâm cúi đầu nhìn quần áo của Ôn Phục.
Đúng là chiếc áo khoác gió mặc lúc cướp tiền.
Ôn Phục mỗi lần cướp tiền từ tay học sinh cấp ba đều mặc chiếc áo khoác gió đen thui đó, bình thường lên lớp sẽ thay ra.
Áo khoác ngoài và đồng phục của Ôn Phục đều đã giặt rồi, thực sự không có quần áo để mặc nên đã mạo hiểm mặc chiếc áo khoác gió đó. Phí Bạc Lâm có ấn tượng, chính là hôm thứ Sáu lần trước, mặc từ lúc đó đến tận bây giờ.
Không ngờ nhanh như vậy đã bị mấy tên du côn kia phát hiện, hôm nay vừa tan học mấy người đó đã định chặn Ôn Phục ngoài cổng trường.
Kết quả Ôn Phục không ra, cứng rắn tự học trong lớp đến mười rưỡi mới thu dọn đồ về nhà, mấy người khối trên kia rình rập nửa ngày, đợi Ôn Phục vừa ra ngoài liền kẹp cậu vào hẻm.
Cũng may Ôn Phục lanh lợi, mấy người khối trên kia đầu óc ngu si tứ chi phát triển, một lúc không chú ý đã để cậu trốn thoát. Đuổi theo hai con phố, thấy sắp bị bỏ lại, Ôn Phục bất ngờ vấp ngã.
Không chỉ ngã chảy máu mũi mà còn bị lôi lại đánh một trận.
Trận này ra tay rất tàn nhẫn, mấy người kia vừa trả thù việc bị cướp tiền từ mấy lần trước, vừa nghĩ đến chuyện mình bị một thằng ranh con như vậy cướp tiền, lại còn vì cậu mà lãng phí nửa ngày cuối tuần. Càng nghĩ càng tức, càng tức càng đánh mạnh hơn, chuyên nhắm vào bụng không có xương và đầu khó phát hiện vết thương để đá.
Ôn Phục ôm bụng và sau gáy, cuộn người lại như một con tôm nằm trên đất, hai mắt qua khuỷu tay nhìn chằm chằm xung quanh, một khi giữa mấy người đó xuất hiện khe hở, cậu lập tức như một con thỏ phóng ra chạy trốn.
Vừa về đến nhà, từ xa đã thấy đèn trong nhà sáng lên. Ôn Phục lén lút rình ở ngoài cửa nhà, là người môi giới đang dẫn người đến xem nhà, chắc là vừa đến, cậu nghe thấy người bên trong đang gọi điện thoại cho chủ nhà nói kính bị vỡ, đang bàn bạc việc báo cảnh sát.
Ôn Phục không dám nán lại, cũng không dám chạy lung tung trên đường, nếu không đụng phải mấy người khối trên kia thì lại bị đánh một trận nữa.
Không biết nghĩ thế nào, chớp mắt cậu đã chạy đến gõ cửa nhà Phí Bạc Lâm.
Cách nói của Ôn Phục vừa nhanh vừa nhẹ, lại không rõ ràng, Phí Bạc Lâm miễn cưỡng nghe xong liền hỏi ngay câu đầu tiên: "Con dao kia của cậu đâu?"
Ôn Phục ngẩng cổ lên nhìn anh, chậm rãi lấy ra con dao gấp kia từ trong túi.
Phí Bạc Lâm bỏ khăn mặt xuống nhận lấy, vừa mở ra đã phát hiện ra điều bất thường.
Anh dùng mũi dao chọc vào bàn, chọc một cái, dao lại thụt vào.
Lại chọc, lại thụt vào.
Phí Bạc Lâm: "..."
Phí Bạc Lâm cạn lời: "Dao đồ chơi?"
Thứ mà Ôn Phục từ trước đến nay dùng để hù dọa anh, thậm chí là dùng để cướp giật, đều là một con dao đồ chơi.
Đôi mắt sưng lên như bánh bao của Ôn Phục chớp một cái, như thể đang quan sát sắc mặt của anh.
Phí Bạc Lâm dùng một tâm trạng khó tả ném con dao lên bàn, quay người đi vào nhà bếp lấy một quả trứng gà trong tủ lạnh.
Anh thả trứng vào nồi, vừa hay dùng nước chưa nấu mì để luộc.
Vết thương của Ôn Phục phải mua thuốc về xịt, bệnh viện quá xa, các hiệu thuốc gần đó lại đều đóng cửa. Trong nhà chỉ có băng dán cá nhân, Phí Bạc Lâm đành luộc một quả trứng gà cho Ôn Phục lăn thử để giảm sưng.
Sau khi trứng luộc xong, anh dùng hai tờ giấy ăn bọc lại, để không bị bỏng tay khi cầm. Sau đó đưa cho Ôn Phục: "Tự cầm mà lăn."
Nói xong liền thay giày ra ngoài, định đi đến tiệm tạp hoá lấy khăn mặt sạch và đồ dùng vệ sinh cá nhân cho Ôn Phục.
Xem ra đối phương sẽ ở lại đây ít nhất một đêm, mà trong nhà anh lại chẳng chuẩn bị dư đồ dùng vệ sinh cá nhân.
Cũng may anh còn có một tiệm tạp hoá.
Rất nhanh anh đã lấy đồ về, vừa vào cửa đã thấy Ôn Phục ngồi trên chiếc ghế nhựa, trong tay cầm quả trứng đáng lẽ phải dùng để lăn vết bầm, im lặng ăn.
Quả trứng đáng lẽ phải dùng để giảm sưng tuy rất nóng tay, nhưng dường như không ảnh hưởng một chút nào đến việc Ôn Phục ăn ngấu nghiến.
Không rõ là không hiểu lời Phí Bạc Lâm hay chỉ vì quá đói, Ôn Phục cúi đầu đối diện cửa lớn, vừa ngẩn người vừa ăn. Cậu nhai đến mức hai má phồng lên, kết hợp với gương mặt bầm tím trông chẳng hề đẹp mắt.
Nếu Phí Bạc Lâm trở về trễ hơn một chút, chắc toàn bộ quả trứng đã tiêu hóa hết trong bụng cậu.
Thấy cửa lớn mở ra, Phí Bạc Lâm trở về, Ôn Phục ngẩng đầu nhìn một cái, thản nhiên nói: "Tôi ăn xong rồi sẽ lăn."