Editor: Sophie
Beta: Sophie
Vào thứ Bảy của tuần thứ hai, Phí Bạc Lâm đến bệnh viện để cắt chỉ.
Vết thương Ôn Phục để lại trên cằm anh đã hình thành một vết sẹo dài chừng 2cm chạy dọc theo xương hàm. Dù vậy, vết sẹo không quá rõ, lại nằm khá thấp, nếu không lại gần thì khó mà nhận ra.
Anh rời bệnh viện vào khoảng ba giờ chiều, tiện đường ghé qua trường học. Vì bài thi giữa kỳ vừa kết thúc trong tuần nên chưa có kết quả, anh định làm lại bài toán khó cuối cùng mà lúc thi anh chưa kịp giải xong bước cuối.
Đề thi giữa kỳ lần này rất khó, vào buổi trưa tan học các giáo viên bộ môn đều nói trong văn phòng rằng lần này chắc không có mấy lớp có điểm trung bình đạt đến điểm đậu.
Phí Bạc Lâm lấy từng bài thi ra ước tính điểm, trong lòng đã có câu trả lời, tổng điểm có lẽ sẽ vào khoảng sáu trăm ba.
Không biết con mèo hoang kia sẽ được bao nhiêu điểm.
Phí Bạc Lâm nhìn về phía chỗ ngồi của Ôn Phục, ở đó trống không. Vào một buổi chiều thứ Bảy, toàn bộ Ban A ngoài những người cuồng học như Phí Bạc Lâm ra, không một ai muốn đến lớp tự học.
Hôm nay anh không muốn về nhà nấu cơm, buổi chiều dứt khoát đến căng tin, sau khi ăn xong một bữa đơn giản lại quay về lớp, làm bài tập đến mười rưỡi mới thu dọn sách vở về nhà.
Khi ra khỏi trường để qua đường, điện thoại của Phí Bạc Lâm vang lên tiếng thông báo tin nhắn QQ.
Anh sang đến bên kia đường, vừa đi về phía con hẻm, vừa lấy điện thoại ra, mở tin nhắn nhóm.
[@Tạ Nhất Ninh: Hai tuần nữa là đến Đại hội thể dục thể thao, trước thứ Sáu tuần sau mỗi lớp phải nộp danh sách người tham gia các hạng mục, các cậu ai muốn tham gia? ]
[@Tạ Nhất Ninh: Nói đi ]
[@Tạ Nhất Ninh: Đừng giả chết ]
[@Tạ Nhất Ninh: Mình điểm danh đấy nhé ]
Phí Bạc Lâm thấy không ai trong nhóm trả lời Tạ Nhất Ninh, thế là anh trả lời:
[@Lin: Mình tham gia được hết, cậu xem hạng mục nào thiếu người thì điền tên mình vào nhé!]
[@Tạ Nhất Ninh: Mình biết tổ trưởng tốt nhất mà ]
[@Tạ Nhất Ninh: Vậy cậu vẫn là hai môn cũ nhé, bóng chuyền và 3000m ]
Phí Bạc Lâm nhìn giọng điệu nịnh nọt có thể cảm nhận được qua màn hình điện thoại, mỉm cười trả lời: "Được."
Mỗi năm, các hạng mục chạy đường dài trong đại hội thể thao đều trở thành nỗi ám ảnh của cả lớp.
Những môn thể thao dùng bóng thì ai nấy đều tranh nhau đăng ký, cuối cùng lúc nào cũng còn sót lại các hạng mục chạy đường dài chẳng ai ngó ngàng.
Đại hội thể thao chia thành nam và nữ, hạng mục nữ thì chưa bao giờ lo thiếu người, nhưng đến hạng mục nam thì ngay cả một người xung phong cũng khó tìm.
Năm ngoái, lúc mới nhập học được vài tháng, mọi người còn chưa quen nhau. Khi Tạ Nhất Ninh hỏi trong nhóm, lác đác chẳng được mấy người trả lời.
Cuối cùng chỉ có Tô Hạo Nhiên và Phí Bạc Lâm đứng ra, mỗi người ôm thêm hai hạng mục mới miễn cưỡng lấp được danh sách, bởi mỗi người nhiều nhất chỉ được đăng ký hai môn.
Nhưng lúc đó, Tô Hạo Nhiên ngã trong trận chạy 100m nam, suýt nữa gãy xương, nên năm nay chắc chắn không thể một mình gánh vác các hạng mục chạy nữa.
Lớp 7 bên cạnh thì đông nam sinh cao to. Kỳ đại hội thể thao trước, lớp 6 và lớp 7 thi kéo co, trọng tài còn chưa thổi xong còi lớp 7 đã thắng.
Lớp 6 thua thảm hại, bị chế nhạo trên diễn đàn trường suốt hai ngày. Đến tận bây giờ nhắc tới lớp 6 vẫn thỉnh thoảng có người lôi chuyện đó ra giễu cợt.
Tạ Nhất Ninh không cam chịu nuốt cơn giận này. Năm nay, nhất định phải để các bạn nam trong lớp tham gia nhiều hạng mục hơn, không chỉ tham gia, mà còn phải giành được thêm giải thưởng thì mới có thể hả dạ.
Quả nhiên, sau khi Phí Bạc Lâm đồng ý, Tạ Nhất Ninh tiếp tục điểm danh chết chóc trong nhóm.
[@Tạ Nhất Ninh: @Tô Hạo Nhiên đâu rồi? Không chạy thì đăng ký nhảy cao cũng được mà? ]
[@Tô Hạo Nhiên: Vâng thưa nữ hoàng ]
[@Tạ Nhất Ninh: Các hạng mục dùng bóng khác và chạy tiếp sức 400m thì mình không điểm tên nữa, tự giác đăng ký đi, không có người nào thì vẫn là mấy người năm ngoái. Còn chạy 50, 100 và 1000m nam, ai tham gia? ]
[@Tạ Nhất Ninh: @Trương Thành Phong, 1000m, năm ngoái cậu trốn, năm nay cậu lên.]
[@Trương Thành Phong: Mình béo thế này, thực sự không chạy được đâu nếu không đến lúc đó mà đứng bét thì càng mất mặt hơn ]
[@Tạ Nhất Ninh: ...Vậy cũng đúng ]
[@Tạ Nhất Ninh: Những người khác đâu rồi? Câm hết rồi à? ]
[@Tô Hạo Nhiên: Còn cậu học sinh mới chuyển đến tuần trước đâu? ]
[@Tạ Nhất Ninh: Đúng rồi, cậu Đồ Rê Mí kia đâu? ]
[@Tô Hạo Nhiên: Đồ Rê Mí? ]
[@Lin: Ôn Phục ]
[@Tô Hạo Nhiên: Ồ ồ. Biệt danh của cậu ấy là Đồ Rê Mí hả? Đã thêm vào nhóm chưa? ]
[@Lin: Chưa. Chắc không phải Đồ Rê Mí đâu. ]
[@Tạ Nhất Ninh: Mình nói bừa thôi. Ai thêm cậu ấy vào nhóm đi? ]
Không ai trả lời.
[@Tạ Nhất Ninh: Ai có QQ của cậu ấy không? Các cậu đều không có sao? ]
Lần này nhận được câu trả lời rất nhanh, mười mấy người đều nói không có, những người phía sau đều bấm [+1].
[@Tạ Nhất Ninh: Thôi được, vậy tuần sau mình đến lớp hỏi cậu ấy ]
[@Tô Hạo Nhiên: Chiến binh, chúc em có thể trở thành người đầu tiên khiến cậu ấy mở miệng vàng ]
[@Tạ Nhất Ninh: Bà đây không chỉ muốn cho cậu nhóc câm kia mở miệng, mà còn phải kéo cậu ấy đi đăng ký hội thao cho mình nữa cơ ]
Khiến nhóc câm mở miệng thì dễ, Phí Bạc Lâm sớm đã nghe được cách nói chuyện vừa nhẹ vừa nhanh của Ôn Phục, còn về việc đăng ký tham gia đại hội thể thao thì thực sự không thể nói trước được.
Anh cất điện thoại, đi đến góc hẻm, cũng chính là vị trí trước đây từng gặp Ôn Phục cướp tiền.
Vừa đến nơi anh đã dừng lại.
Nếu không phải tối nay trời không mưa, anh suýt nữa đã tưởng thời gian đã quay ngược.
Vẫn là hai học sinh cấp ba đó, vẫn là Ôn Phục, vẫn là bộ đồ đen gồm áo khoác gió, mũ lưỡi trai và khẩu trang, che kín toàn bộ cơ thể cậu.
Có lẽ cảnh tượng này đã xảy ra không chỉ một lần, cả hai bên đều đã quá quen thuộc, Ôn Phục trực tiếp xòe tay ra với hai người kia: "Tiền."
Ôn Phục lần này cố ý hạ thấp giọng, Phí Bạc Lâm im lặng lùi lại phía sau, ngửa đầu tựa vào tường.
Anh không có ý định xen vào chuyện người khác, vốn dĩ bản thân anh không phải là một học sinh giỏi nhiệt tình, ngay cả khi có, cũng chỉ giới hạn trong trường học.
Nếu vụ cướp không xảy ra trên con đường bắt buộc đi qua để về nhà thì Phí Bạc Lâm căn bản không có hứng thú với những chuyện này.
Anh cũng không có bất kỳ ý định nào giúp đỡ hai người kia. Chỉ muốn đứng ngoài quan sát, chờ mọi chuyện kết thúc rồi nhanh chóng về nhà.
Phí Bạc Lâm lạnh lùng nhìn chằm chằm vào cột đèn đường đối diện, trong đầu lướt qua cảnh Ôn Phục dùng dao dí vào eo anh ở cửa phòng thiết bị.
Anh nhếch khóe môi, mở điện thoại, quay màn hình lại, bắt đầu thong thả quay phim.
Anh biết Ôn Phục lúc này cũng có thể nhận ra sự tồn tại của mình.
Vì lần trước Ôn Phục đã phát hiện ra anh, thì lần này Ôn Phục cũng có thể biết anh đang làm gì.
Nhưng Ôn Phục không có ý định dừng tay, sau khi hai người đối diện do dự giao tiền ra, Ôn Phục không thu tay lại, mà giơ bốn ngón tay lên: "Còn nữa."
"Từng này vẫn chưa đủ sao?"
Ôn Phục không nói gì.
"Mày đừng có mà quá đáng!"
Ôn Phục im lặng nhìn chằm chằm họ, vẫn không thu tay về.
Hai người đối diện bực tức không nói gì, giao hết số tiền trong tay cho cậu.
Nhận tiền xong, Ôn Phục thong thả đếm từng tờ một, chỉ nghe thấy hai người kia nói: "Bây giờ có thể đi được chưa."
Cậu không ngẩng đầu lên, vẫn đang sắp xếp tiền giấy, hơi nghiêng người, nhường đường ra để hai người kia rời đi.
Đồng thời, Phí Bạc Lâm cũng dừng quay phim.
Khi anh đặt điện thoại xuống, ánh mắt Ôn Phục trực tiếp chiếu thẳng tới, ánh mắt vẫn thờ ơ như vậy, không có bất kỳ cảm xúc nào dao động.
Phí Bạc Lâm đón lấy ánh mắt của Ôn Phục từ từ đi tới, sau đó đi qua trước mặt Ôn Phục, đi thẳng về phía đầu hẻm.
Vài giây sau Ôn Phục cũng đi theo.
Con hẻm này chỉ có một lối ra, Phí Bạc Lâm phải đi đường này để về nhà, người đi trước người đi sau, Phí Bạc Lâm cúi mắt, trong tầm mắt thoáng thấy cái bóng của Ôn Phục đi theo sau, trong lòng nảy sinh một ý nghĩ thú vị.
Anh chờ xem khi nào Ôn Phục sẽ mở miệng đe dọa anh xóa video, mãi đến gần đầu hẻm, Ôn Phục vẫn không hé răng.
Đi thêm một đoạn nữa, đến đầu hẻm, Phí Bạc Lâm thấy ở đó có hai học sinh mặc đồng phục cấp hai đứng, đang thò đầu ra nhìn họ.
Ôn Phục đi tới, giao số tiền cướp được cho hai học sinh cấp hai kia, đối phương nhận tiền, miệng không ngừng nói "cảm ơn", "cảm ơn anh" và những lời tương tự, trông có vẻ thực sự biết ơn.
Ôn Phục vốn dĩ không cao, hai đứa trẻ này trông có vẻ thấp hơn Ôn Phục nửa cái đầu, bộ dạng dễ bị bắt nạt.
Hai đứa trẻ rút hai tờ mười tệ từ số tiền nhận được đưa cho Ôn Phục.
Ôn Phục nhận lấy, hai học sinh cấp hai kia vội vã rời đi.
Phí Bạc Lâm đứng một bên chứng kiến toàn bộ quá trình, gần như ngay lập tức hiểu ra chuyện gì đang xảy ra.
Khối cấp hai và cấp ba của trường Nhất Trung chỉ cách nhau một bức tường.
Vài năm gần đây, nhà trường dồn toàn bộ trọng tâm vào việc bồi dưỡng nhân tài và kế hoạch giảng dạy cho ban Hán Dương, nên kỷ cương quản lý chung không còn nghiêm.
Học sinh cấp ba thường xuyên chạy sang căng tin cấp hai để tranh cơm với học sinh nhỏ, chuyện này còn xem như nhỏ nhặt. Nghiêm trọng hơn là việc nhiều học sinh cấp ba trèo tường sang khu cấp hai để lên mạng hoặc ngấm ngầm tống tiền học phí, tiền sinh hoạt của học sinh cấp hai.
Tình hình này ngày càng nghiêm trọng, nhưng đến nay nhà trường vẫn chưa phát hiện, càng chưa từng điều tra kỹ lưỡng, nên hoàn toàn chưa được xử lý.
Có lẽ hai học sinh cấp hai này bị học sinh cấp ba bắt nạt và tống tiền trong thời gian dài, lại không dám làm phiền giáo viên và phụ huynh, không biết bằng cách nào tìm đến Ôn Phục, ngầm nhờ Ôn Phục giúp họ đòi lại tiền mỗi lần bị tống tiền, rồi mỗi người đưa cho Ôn Phục mười tệ tiền công.
Tiền đi một vòng trở về tay mình, họ đã chọn để Ôn Phục ăn tiền hoa hồng giữa việc chịu thiệt nhỏ và chịu thiệt lớn.
Ôn Phục nhét hai mươi tệ kia vào túi, cúi đầu đi về hướng khu dân cư Long Đàm.
Đó cũng chính là đường về nhà của Phí Bạc Lâm, hai người im lặng đi, tưởng như không quen biết, nhưng lại có vẻ gần gũi hơn khoảng cách giữa những người khác trên đường.
Cho đến khi đi đến ngã rẽ cuối cùng, Ôn Phục dừng lại trước bốt điện thoại công cộng ở góc phố.
Đây là một trong số ít bốt điện thoại công cộng còn sót lại trong toàn bộ thành phố Dung Châu, Ôn Phục bỏ hai đồng xu vào trong, cầm ống nghe lên đặt vào tai, quay một dãy số, chờ vài giây sau, không ngoài dự đoán, không có ai bắt máy.
Cậu mặt không chút biểu cảm đặt ống nghe về vị trí cũ, khi quay đầu lại thì phát hiện Phí Bạc Lâm vẫn chưa rời đi.
Ôn Phục lặng lẽ nhìn Phí Bạc Lâm, quyết định nếu trong năm giây nữa đối phương không nói gì thì cậu sẽ bỏ đi.
"..."
"..."
Ngay khi Ôn Phục định rời đi, Phí Bạc Lâm mở miệng: "Cậu không có điện thoại di động sao?"
Ôn Phục quay người bỏ đi.
Phí Bạc Lâm đứng nguyên tại chỗ, đợi Ôn Phục đi được hai bước, anh đột nhiên gọi: "Này."
Giọng không lớn, đường phố rất tĩnh lặng, Ôn Phục nghe thấy, dừng bước nhưng không quay đầu lại.
Phí Bạc Lâm tuy tạm thời chưa nghĩ ra vì sao tối nay Ôn Phục không lấy dao ra đe dọa anh, nhưng ý nghĩ thú vị kia không vì thế mà biến mất.
Anh thong thả hỏi: "Uống sữa không?"
Ôn Phục quả nhiên quay nửa khuôn mặt lại.
Phí Bạc Lâm không biết từ đâu lấy ra một hộp sữa Cúc Lạc cầm trong tay, thấy Ôn Phục quay lại, anh liền đưa ra.
Ôn Phục đưa tay ra muốn lấy, anh lại rút tay về.
Ôn Phục nhíu mày, ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt dường như đang dùng những từ ngữ bậy bạ của mèo con để mắng người.
Khóe môi Phí Bạc Lâm nở một nụ cười khó nhận ra: "Nhà cậu ở đâu?"
Một hộp sữa đã thành công dụ dỗ Ôn Phục đưa Phí Bạc Lâm về "nhà" của mình.
Hai người đi rất lâu, đi qua toàn bộ khu Long Đàm, lại qua hai ngã tư, đi đến một khu dân cư hỗn loạn dưới cầu Dung Châu, con đường càng lúc càng hẹp.
Hai bên đường là những dãy nhà ống mọc san sát, chẳng chừa lấy một khoảng trống đón ánh mặt trời.
Ánh đèn trắng hoặc vàng từ các khung cửa sổ hắt ra, soi rọi lẫn nhau lên những bức tường đối diện.
Khói dầu từ bếp nhà này bay sang có thể len vào bàn ăn nhà khác. Tiếng tivi và tiếng cãi vã hòa lẫn vào nhau chẳng thể phân biệt phát ra từ căn nhà nào.
Chỉ cần ngoái đầu, Phí Bạc Lâm đã có thể thấy rõ người trong phòng khách tầng một đang làm gì.
Ôn Phục đi phía trước, cách anh chưa đầy nửa mét, bước chậm chạp, mắt luôn dán xuống mặt đất.
Đôi giày cậu mang vừa được giặt hôm qua, hiện là đôi duy nhất còn sạch, nếu không tránh kỹ vũng nước và bùn đất, chẳng may bị bắn bẩn thì cũng hết cách.
Cậu vốn không phải người hay bắt chuyện, lại thêm thói quen sống một mình bao năm nay, ngoài những giao tiếp tối thiểu hằng ngày, cuộc sống chẳng khác nào một cuốn phim câm.
Cậu chưa bao giờ trò chuyện với ai, càng không biết thế nào là "ngượng ngùng". Cùng đi một đoạn đường với Phí Bạc Lâm, cậu vẫn lặng im, cứng rắn không thốt ra lấy một câu.
Khi Phí Bạc Lâm bước theo rồi dừng lại, cả hai cùng đứng cạnh nhau trong hành lang tối om.
Tầng đầu tiên của tòa nhà văn phòng cũ được cải tạo thành nhà ở này chỉ có một căn nhà.
Phí Bạc Lâm đã từng nghĩ điều kiện gia đình của Ôn Phục không tốt, nhưng tuyệt đối không ngờ đến mức ra ngoài không cần khóa cửa.
Ôn Phục thậm chí còn không lấy chìa khóa ra, đi thẳng vào nhà, bật đèn.
Một lát sau, cậu ngửa người ra, thò nửa thân người và một cái đầu ra khỏi cửa, thấy Phí Bạc Lâm đứng ngẩn người ở ngoài cửa, liền đi tới trước mặt Phí Bạc Lâm, đưa tay ra.
Phí Bạc Lâm cúi đầu, tưởng đối phương muốn kéo anh vào trong.
Giây tiếp theo, Ôn Phục nói: "Sữa."