Editor: Sophie
Beta: Sophie
Thực ra không phải là tiết ba, mà là lúc hết tiết ba.
Phí Bạc Lâm giúp lớp trưởng thu dọn dụng cụ mang về phòng thiết bị. Anh đi cuối cùng, nên cũng đương nhiên là người chịu trách nhiệm khóa cửa.
Phòng thiết bị nằm trong căn phòng sâu nhất ở tầng một của nhà thi đấu thể thao. Phí Bạc Lâm kiểm kê và sắp xếp xong xuôi tất cả dụng cụ, ký tên vào sổ mượn đồ. Khi quay người, khóe mắt anh lại thoáng thấy có một bóng người đứng ở cuối hành lang.
Ánh nắng buổi chiều hắt qua khung cửa sổ đơn trên tường, kéo cái bóng của người đó dài trên nền gạch. Phí Bạc Lâm dừng bước, nhìn về phía Ôn Phục.
Ôn Phục đứng dưới cửa sổ, trước đó tựa người vào tường như thể cố ý chờ Phí Bạc Lâm ở ngoài cửa. Lúc này, cậu ngẩng đầu lên, khi quay người lại, vẻ mặt cũng ẩn vào trong bóng tối.
Phí Bạc Lâm đứng nguyên tại chỗ, nhìn thấy Ôn Phục từng bước đi về phía mình, đi đến trước mặt cũng không dừng lại, vì thế anh liền lùi về sau cho đến khi lưng chạm vào cửa phòng thiết bị.
Ôn Phục đứng rất gần anh, trán gần như chạm vào miếng băng gạc trên cằm anh.
Phí Bạc Lâm cúi mắt, phát hiện tóc mái phía trước của Ôn Phục đã hơi dài, gần như che khuất lông mày.
Anh ngửi thấy mùi bột giặt nồng nặc trên người Ôn Phục, đồng thời nhìn thấy trên chiếc áo hoodie màu xám của cậu có vài vết ố cũ kỹ, không quá rõ ràng, rõ ràng là đã giặt nhiều lần nhưng không sạch, không khó để đoán người giặt quần áo không có kinh nghiệm, ngay cả cách giặt sạch quần áo cũng không biết, không tẩy được vết ố, cũng không xả được bột giặt.
Cùng lúc đó, Phí Bạc Lâm còn thấy con dao gấp đang dí vào eo mình.
Anh nghe thấy giọng nói trầm thấp của Ôn Phục vang lên bên tai: "Chuyện tối qua không được để bất cứ ai biết."
Ôn Phục nói xong, đợi rất lâu mà không nghe thấy Phí Bạc Lâm trả lời.
Cậu nhíu mày, ngẩng đầu lên, phát hiện Phí Bạc Lâm đang dùng ánh mắt bình tĩnh nhìn xuống mình.
Phí Bạc Lâm đột nhiên giơ tay nắm lấy cánh tay cậu.
Ôn Phục theo phản xạ định rút tay ra nhưng không thể thoát khỏi tay Phí Bạc Lâm.
Hôm nay cậu mặc một chiếc hoodie trơn, không có hoa văn, kiểu dáng rộng rãi. Khoác lên thân hình gầy gò của cậu lại càng trông thùng thình.
Phí Bạc Lâm nắm lấy cẳng tay cậu qua lớp vải, liền đoán rằng bên trong cậu không mặc thêm áo nào khác.
Tết năm nay đến sớm, thời tiết cũng thay đổi sớm hơn.
Giữa tháng Mười, cơn bão đi qua phía Nam, thành phố Dung Châu trải qua một đợt giảm nhiệt độ mạnh, mấy ngày nay trời mưa đã sớm lạnh hơn từng ngày, ngay cả người có thể chất tốt như Phí Bạc Lâm cũng phải mặc thêm một chiếc áo khoác bên ngoài áo hoodie.
Ôn Phục có vóc người mảnh khảnh, thân hình cũng gầy, nhìn một người gầy guộc như vậy thế mà lại chịu lạnh đến mức thời tiết mười độ cũng chỉ mặc một chiếc áo hoodie.
Phí Bạc Lâm dùng một tay nắm trọn cẳng tay Ôn Phục, bỏ qua con dao nhỏ đang dí vào eo, cười như không cười: "Mặc ít thế?"
Ôn Phục bất ngờ, hơi sững sờ.
Chỉ trong hai giây cậu ngẩn người, Phí Bạc Lâm thu lại nụ cười, quay người bỏ đi.
Hóa ra chỉ là một con mèo hoang chỉ biết dọa dẫm bằng dao, trêu một chút đã đơ ra rồi.
Phí Bạc Lâm thậm chí cảm thấy anh chỉ cần một tay cũng có thể nhấc bổng cậu lên.
Anh đột nhiên cảm thấy vết thương trên cằm mình tối qua đúng là chịu oan uổng.
Đường về lớp của hai người giống nhau, Ôn Phục sững sờ đứng đó, hết nhìn con dao rồi lại nhìn Phí Bạc Lâm. Cuối cùng, cậu giấu con dao vào tay áo, lặng lẽ bước theo sau anh, rơi vào một khoảng lặng khó hiểu.
Phí Bạc Lâm hoàn toàn không sợ con dao của cậu, cũng không sợ lời đe dọa của cậu.
Hai cái bóp vừa rồi, thậm chí giống như đang coi cậu là một món đồ chơi.
Ôn Phục không có bạn bè, cũng rất ít khi giao tiếp với người khác. Nhiều năm sống trong sự yên tĩnh và quen làm theo ý mình gần như đã khiến cậu đánh mất khả năng này.
Vì vậy mỗi khi gặp nguy hiểm, việc rút dao ra gần như đã trở thành lá bài duy nhất trong cách cậu đối phó với người khác.
Với Ôn Phục, chuyện tối qua nếu để Phí Bạc Lâm nói ra, rất có thể sẽ khiến cậu phải nghỉ học thêm một lần nữa. Bởi vậy, trong mắt cậu, Phí Bạc Lâm đã bị xếp vào vùng nguy hiểm.
Đối với điều này, cách làm của Ôn Phục giống hệt như trước đây.
Gặp nguy hiểm, thì giơ dao.
Nhưng hôm nay chiêu này áp dụng vào Phí Bạc Lâm dường như không còn tác dụng nữa.
Khi nhận ra điều đó, Ôn Phục trong phút chốc tự hoài nghi bản thân.
Cậu quyết định thử lại một lần nữa.
Đêm đến, Phí Bạc Lâm ngồi trong cửa hàng ở khu dân cư Long Đàm, đang cúi đầu làm bài tập.
Mười một giờ năm mươi lăm phút, có người đẩy cửa tiệm tạp hoá bước vào trong.
Phí Bạc Lâm nắm chặt bút ngẩng đầu lên, giây phút nhìn thấy người đến trong lòng dâng lên một dự cảm không lành.
Quả nhiên, khi anh còn chưa kịp phản ứng, Ôn Phục đã nhìn thẳng vào kệ hàng, lấy một túi bánh mì Đào Lý rồi đi thẳng ra ngoài, không trả tiền, như thể người trông cửa hàng ở sau quầy thu ngân căn bản không tồn tại.
Mèo con đi vào.
Mèo con lấy đồ.
Mèo con rời đi.
Giống như đang tiến hành một kiểu khiêu khích và tuyên chiến trắng trợn.
Phí Bạc Lâm nhìn Ôn Phục bước vào, rồi lại nhìn cậu mặt không đổi sắc bỏ đi, bất giác lắc đầu. Anh đang định cúi xuống tiếp tục làm bài, không biết chợt nghĩ đến điều gì, liền liếc mắt về phía kệ hàng, bỗng bật cười. Anh đứng dậy, tiện tay cầm lấy một chai sữa Cúc Lạc, đóng cửa rồi bước theo ra ngoài.
Con đường nhỏ ngoài khu dân cư trong đêm khuya vắng lặng, chẳng thấy một bóng người. Ôn Phục lặng lẽ bước qua từng ngọn đèn đường, mãi đến khi sắp đi hết con đường, cuối cùng mới nghe thấy tiếng bước chân vang lên phía sau.
Đúng như cậu dự đoán, Phí Bạc Lâm đã đuổi tới.
Phí Bạc Lâm sẽ đòi tiền cậu sao?
Ôn Phục nghĩ đến đây, quay người lại, từ từ lấy con dao ra khỏi túi.
Lưỡi dao mỏng và hẹp, chỉ dài chừng một ngón tay giữa. Dưới ánh đèn đường mờ nhạt, nó ánh lên sắc vàng nhạt, tựa như ánh hoàng hôn.
Ôn Phục nói: "Tôi không có tiền."
Giọng cậu rất trầm, nói rất nhanh, Phí Bạc Lâm không nghe rõ: "Cái gì?"
Ôn Phục cụp mi không nói gì.
Một người nếu đã lâu không làm một việc gì đó, sẽ dần nảy sinh tâm lý né tránh, ví dụ như giao tiếp hay nhìn thẳng vào mắt người khác.
Những hành động vốn dĩ rất đơn giản, nhưng đối với Ôn Phục, một người đã quá lâu không tiếp xúc với ai thì lại trở thành một việc khó khăn.
Vì vậy khi nói chuyện, cậu thường hơi cúi mắt, giọng nói nhẹ và nhỏ.
Mỗi lần mở miệng chỉ nói thật ít, nhanh chóng dứt câu rồi lại chìm vào im lặng, tuyệt đối không bao giờ lặp lại lần thứ hai.
Phí Bạc Lâm đứng ở rìa của vầng sáng đèn đường, phía sau là con đường dài lúc sáng lúc tối, anh thấy Ôn Phục không nói gì, liền đưa một bàn tay ẩn trong bóng tối ra.
Trong tay là một chai sữa Cúc Lạc có bao bì màu hồng, Phí Bạc Lâm hỏi: "Uống sữa không?"
Bắt đầu trêu mèo.
Ôn Phục khẽ sững sờ.
Cậu từ từ tập trung ánh mắt lên khuôn mặt đối phương, cuối cùng cũng có một lần nhìn thẳng vào mắt Phí Bạc Lâm.
Đã mắc câu.
Ánh mắt Phí Bạc Lâm rất bình thản, nhưng vẻ mặt Ôn Phục vẫn đầy cảnh giác. Chỉ là cậu cảnh giác nhìn Phí Bạc Lâm rất lâu, cũng không giải mã được ý nghĩa khác từ ánh mắt đối phương.
Sau đó cậu lại nghe Phí Bạc Lâm nói: "Sạch sẽ, chưa hết hạn."
Ôn Phục một lần nữa nhìn về phía chai sữa kia.
Lúc này, Phí Bạc Lâm tinh ý nhận thấy động tác mím môi, rồi nuốt nước bọt không tiếng động của Ôn Phục.
Anh nhịn cười, thử đưa tay về phía trước thêm một chút.
Ôn Phục lập tức lùi lại nửa bước, khẽ nói: "Anh để xuống đất đi."
Phí Bạc Lâm khẽ cười thầm, không biết nên nói Ôn Phục cảnh giác quá mức hay chưa đủ. Rõ ràng thèm sữa nhưng lại không dám đưa tay ra nhận.
Nhưng anh vẫn rất hợp tác đặt chai sữa Cúc Lạc xuống đất, thậm chí còn chu đáo đặt ở ngay dưới đèn đường, để ánh sáng chiếu rõ ràng bao bì nhằm chứng minh sự trong sạch.
Sau đó Phí Bạc Lâm lùi ra ngoài vầng sáng, khoanh tay dựa vào cột đèn đường lẳng lặng quan sát Ôn Phục. Giống như đã nhiều lần đặt thức ăn bên đường rồi chờ đợi con mèo hoang từ từ tiến đến.
Hành động của Ôn Phục không khác mấy so với những con mèo hoang mà anh từng cho ăn, đầu tiên thử thăm dò đi về phía trước, sau đó rất nhanh chóng cúi người lấy, rồi lại lùi về vị trí ban đầu.
Ôn Phục khi xé ống hút vẫn nắm chặt con dao trong tay, sau khi cắm ống hút vào miệng chai, đầu tiên cụp mắt hút hai ngụm, sau đó hơi thở dừng lại một chút.
Lần đầu tiên Phí Bạc Lâm nhìn thấy cụm từ "mắt sáng rực" được cụ thể hóa trên một người như vậy.
Khuôn mặt trắng bệch của Ôn Phục lúc này xuất hiện dao động, cậu nghiêm túc cầm tay ra xa, nhìn kỹ hộp sữa, sau đó lại hút một ngụm, mím môi lại, rồi không chút do dự nào nữa, trực tiếp xé góc gấp ở bên cạnh hộp sữa, đối diện với cái miệng vừa xé ra, ngẩng đầu dốc sữa vào miệng.
Trên con đường vắng vẻ chỉ nghe thấy tiếng yết hầu của cậu nuốt ừng ực vài lần, chưa đầy mười giây, một chai Cúc Lạc đã được cậu uống sạch.
Cuối cùng cậu lại dốc hộp sữa rỗng vào miệng, phát hiện không còn một giọt nào, mới lưu luyến l**m nhanh một chút môi trên, âm thầm mím hết sữa trên môi, sau đó lại khôi phục vẻ mặt không gợn sóng, nói với Phí Bạc Lâm: "Tôi không có tiền."
Thái độ quỵt nợ lại khá thành thật.
Uống sữa trước rồi nói không có tiền sau, cậu kể lại một cách rành mạch, Phí Bạc Lâm không thể nào xách chân cậu lên, rồi lắc cho sữa trong bụng cậu đổ ra ngoài.
Phí Bạc Lâm cúi đầu cười một tiếng.
Ôn Phục không hiểu anh cười gì, nắm lấy hộp sữa không còn một giọt, nghiêng đầu dò xét nhìn Phí Bạc Lâm.
Phí Bạc Lâm nhận thấy ánh mắt đối diện, sờ sờ chóp mũi, thu lại biểu cảm hỏi: "Cậu chưa ăn cơm à?"
Ôn Phục lại quay mặt đi chỗ khác, không nói gì.
Phí Bạc Lâm liếc nhìn túi bánh mì Đào Lý mà cậu đang cầm ở tay, nghĩ rằng cho dù chưa ăn cơm thì chiếc bánh mì kia cũng đủ rồi, thế là anh lại hỏi: "Cậu không về nhà sao?"
Lúc này Ôn Phục mới như chợt được nhắc nhở, ngay cả một câu chào cũng không nói liền quay đầu bỏ đi. Bước chân nhẹ bẫng như không chạm đất, nhanh chóng băng qua con đường, hướng về một khu phố khác.
Mãi đến khi bóng dáng cậu biến mất ở cuối tầm mắt, Phí Bạc Lâm mới từ từ quay người, bước về phía nhà.
Ôn Phục, người này, thật kỳ lạ.
Phí Bạc Lâm nhớ lại dáng vẻ thô bạo của cậu khi uống sữa, cùng gương mặt lạnh lùng chẳng buồn báo trước lấy một lời khi quay lưng bỏ đi. Trực giác mách bảo anh rằng trên người Ôn Phục mang theo một thứ khí chất hoang dã, chưa từng được rèn giũa, hoàn toàn lạc lõng so với những bạn cùng trang lứa.
Nói ngắn gọn là thiếu lễ phép.
Ngày hôm sau, Phí Bạc Lâm vẫn như thường lệ mua bữa sáng cho mọi người rồi đến lớp.
Ôn Phục đã sớm ngồi vào chỗ, một tay cầm bút làm bài tập, một tay gặm chiếc bánh mì lấy trộm từ cửa hàng của Phí Bạc Lâm tối qua.
Sáng nay cậu mặc đồng phục học sinh mới nhận hôm qua, nhìn chiều dài thì là kích cỡ bình thường, nhưng mặc lên người lại có vẻ hơi rộng, có lẽ bên trong chỉ mặc một chiếc áo rất mỏng.
Khi Phí Bạc Lâm đang phát bữa sáng cho mọi người, Tạ Nhất Ninh lợi dụng lúc mọi người tụ tập lại, liếc mắt về phía chỗ của Ôn Phục, hạ giọng nói: "Từ hôm qua cho tới bây giờ, một câu cũng chưa nói."
Tô Hạo Nhiên thuận theo ánh mắt của cô quay đầu nhìn một cái, cũng nhỏ giọng nói: "Không chỉ vậy. Trương Thành Phong nói với mình, sáng nay cậu ta đến lớp lúc sáu giờ ba mươi, vốn tưởng đã quá sớm rồi, kết quả là..."
Hắn ngừng lại một chút, cũng ngầm liếc mắt về phía sau, ám chỉ Ôn Phục: "Người ta còn đến sớm hơn."
Lư Ngọc Thu lấy mì, ở bên cạnh xen vào: "Nghe nói vẫn là học sinh nội trú. Vậy phải dậy từ mấy giờ chứ, mới có thể đến sớm như vậy."
Phí Bạc Lâm không nói gì, chỉ tiện nhìn Ôn Phục một cái, vừa hay thấy đối phương đang ăn chiếc bánh mì Đào Lý tối qua.
Ôn Phục có một gương mặt như búp bê sứ, tinh xảo và đẹp đẽ, nhưng cách ăn uống thì lại mang đầy vẻ hoang dã.
Chiếc bánh mì dài bằng cẳng tay mà cậu đang cầm trong tay, một phút trước còn là một ổ bánh mì nguyên vẹn, lúc này chỉ còn lại ba phần tư, giây tiếp theo, Ôn Phục há to miệng, cắn một miếng, khi ngẩng đầu lên bánh mì chỉ còn lại một phần tư.
Phí Bạc Lâm: "..."
Tạ Nhất Ninh: "..."
Tô Hạo Nhiên: "..."
Cái quái gì vậy, đây là là hố đen nuốt đồ ăn à.
Tạ Nhất Ninh thu ánh mắt về, lẩm bẩm: "Uổng phí cái mặt đẹp trai, ăn uống chẳng khác gì người rừng."
Hai má Ôn Phục nhai nhóp nhép, nhét đầy ắp, hoàn toàn không chú ý đến ánh mắt xung quanh đang đổ dồn vào mình.
Cho dù có chú ý đến chắc cậu cũng chẳng bận tâm.
Cũng may tối qua Phí Bạc Lâm đã chứng kiến cảnh cậu uống cạn một hộp sữa chỉ trong vòng năm giây, nên lúc này thấy Ôn Phục ba miếng hết sạch một ổ bánh mì, trong lòng anh cũng chẳng gợn sóng.
"Này," Tô Hạo Nhiên nhón bát mì đang cầm trong tay, nhướn mày, ghé lại gần mọi người nói, "Nhưng mà mình nghe Trương Thành Phong nói, sáng nay nó đi lướt qua cậu ta, thấy phần trắc nghiệm trên tờ đề thi thử tổng hợp tự nhiên đúng hết."
"Không thể nào?" Tạ Nhất Ninh mắt mở to, "Đúng hết? Ai có thể làm được chứ?"
Cô chỉ vào Phí Bạc Lâm: "Cậu cũng chỉ có lúc thi cuối kỳ học kỳ lần trước mới đúng hết thôi đúng không? Đó là đề thi thử của Giang Tô đấy..."
Phí Bạc Lâm mỉm cười lắc đầu.
Tô Hạo Nhiên không bình luận gì, vừa ăn mì vừa đi về phía ban công: "Lớp A của chúng ta sắp có người đứng nhất khối thứ hai rồi."
Khối lớn của trường Nhất Trung chia thành hai hệ: Hệ phổ thông và hệ Hán Dương, thường gọi tắt là Ban A và Ban B.
Hệ phổ thông, tức Ban A, mỗi khối có 5 lớp xã hội và 20 lớp tự nhiên.
Hệ Hán Dương, cũng gọi là hệ trọng điểm, chỉ có 1 lớp xã hội và 3 lớp tự nhiên.
Nhìn vào tên gọi và số lượng lớp đã thấy rõ sự chênh lệch giữa hai hệ. Lớp 6 mà họ đang học chính là lớp tự nhiên đầu tiên của Ban A.
Thông thường, những lớp như họ tỷ lệ đỗ đại học trung bình chỉ khoảng bảy mươi phần trăm, tỷ lệ đỗ đại học trọng điểm thì chưa đến hai mươi phần trăm.
Người giỏi nhất trong ban này, đặt vào ban Hán Dương cũng chỉ ở mức đội sổ.
Thế nhưng, khối 12 ban A lại có một Phí Bạc Lâm, từ năm lớp 11 đến nay chưa từng rớt khỏi top mười toàn khối, hơn một năm rưỡi nay luôn vững vàng ở vị trí đầu tiên của ban A.
Cuối kỳ học kỳ một lớp 11, tức học kỳ trước, Phí Bạc Lâm trực tiếp giành vị trí đầu khối với điểm tổng hợp tự nhiên 291.
Đừng nói là khối 12, ngay cả mười năm qua, ban A cũng chưa từng có học sinh nào đạt thành tích như vậy.
Từ lần thi tháng đầu tiên sau khi Phí Bạc Lâm vào trường, trong lớp đã không chỉ một giáo viên từng hỏi anh có phải điểm thi trung khảo bị tính sai hoặc là do phát huy thất thường. Mỗi lần như vậy, Phí Bạc Lâm chỉ cười lắc đầu, đáp: "Không có."
Sau đó cũng không giải thích gì thêm.
Giờ lại xuất hiện một Ôn Phục, chẳng nói chẳng rằng, ngồi tùy tiện làm một tờ đề thi thử mà phần trắc nghiệm đúng hết. Chuyện này nếu đặt vào bất kỳ lớp nào của ban A cũng khó có người tin, huống chi trong lớp đã sẵn có một Phí Bạc Lâm.
"Chuyện này thì chưa biết được." Lục Ngọc Thu cũng bưng mì ra ban công, vừa đi vừa nói: "Có Ngọa Long thì sẽ có Phượng Sồ."
[Câu "Có Ngọa Long thì sẽ có Phượng Sồ" bắt nguồn từ điển tích Tam Quốc.
Ngọa Long (卧龙) là biệt hiệu của Gia Cát Lượng (Khổng Minh). Ông nổi tiếng thông minh, mưu lược kiệt xuất, nhưng thời trẻ ẩn cư, như con rồng nằm yên chưa bay.
Phượng Sồ (凤雏) là biệt hiệu của Bàng Thống, cũng là một mưu sĩ tài năng thời Tam Quốc, nhưng kém may mắn hơn, sớm qua đời.
Trong lịch sử và tiểu thuyết Tam Quốc Diễn Nghĩa, Tư Mã Huy (một học giả nổi tiếng) từng khen:
"Ngọa Long, Phượng Sồ, được một trong hai cũng đủ để an thiên hạ."]