Tuổi Trẻ Vô Danh - Thi Vô Trà

Chương 24

Editor: Sophie

 

Beta: Sophie

 

Ôn Phục vốn không sống ở khu này, Phí Bạc Lâm trước giờ cũng chẳng có ấn tượng gì về cậu. 

 

Huống hồ, lúc rời đi cậu lại bước về phía con đường lớn bên ngoài, nên anh cũng lập tức chạy theo hướng đó.

 

Khu vực này mật độ dân cư dày đặc, hai bên đường toàn nhà dân san sát nhau. 

 

Đa số mọi người đã tắt đèn đi ngủ, hiếm hoi lắm mới thấy một ngôi nhà còn sáng.

 

Mưa đã tạnh, đường phố vắng tanh, chỉ có một bóng lưng đen ngòm đang chậm rãi bước đi dưới ánh đèn đường cuối phố.

 

Phí Bạc Lâm nhận ra chiếc túi nhựa đựng mì ăn liền trên tay đối phương, vừa định lên tiếng gọi lại, lại sợ làm phiền người dân, nên anh trực tiếp bước nhanh đuổi theo.

 

Chỉ trong một cái chớp mắt, bóng lưng đó đã rẽ vào một con hẻm nhỏ bên phải.

 

Phí Bạc Lâm khẽ thở dài, bước nhanh về phía trước.

 

Trước khi đi vào hẻm, anh dừng lại. Bên trong dường như là một con đường nhỏ dẫn ra một con phố khác, không có một ngọn đèn đường nào, ánh trăng cũng không rọi vào được, tối đen như mực.

 

Phí Bạc Lâm nắm chặt tờ 10 tệ trong tay, bật đèn pin trên điện thoại, từ từ bước vào khoảng tối.

 

Chiếc điện thoại của anh đã cũ, ánh sáng phát ra rất yếu, chỉ đủ để soi sáng phạm vi khoảng hai, ba bước chân.

 

Đôi giày thể thao trắng tinh dính nước mưa. Chân anh bước từng bước trong vầng sáng mờ ảo, cẩn thận tránh những vũng nước. Đột nhiên, một đôi giày vải bố xuất hiện trong tầm nhìn.

 

Phí Bạc Lâm nghĩ rằng đối phương đã nhận ra mình bị thiếu tiền nên quay lại, anh vừa định đưa điện thoại lên để soi rõ mặt thì bất ngờ bị va phải.

 

Xương quai xanh của anh đau buốt, chiếc điện thoại cũng vì thế mà rơi xuống đất.

 

Phí Bạc Lâm khẽ rên lên, chưa kịp nhìn rõ tình hình thì đối phương đã dùng hết sức đẩy anh sang một bên và nhanh chóng bỏ chạy.

 

Cú đẩy đó dùng hết sức lực. Phí Bạc Lâm hoa mắt, ngã sang một bên, quỳ xuống bên bồn hoa ở góc tường, cằm đụng trúng vào góc cạnh của viên gạch.

 

Có vật gì đó sắc nhọn đâm xuyên qua da, tạo thành một vết rách. Phí Bạc Lâm ngửi thấy mùi gỉ sắt thoang thoảng.

 

Anh vô thức đưa tay chạm vào cằm. Từng giọt chất lỏng ấm nóng chảy từ đầu ngón tay xuống tay. 

 

Lúc này anh không còn phân biệt được đó là mùi gỉ sắt hay mùi máu tanh nữa.

 

Phí Bạc Lâm cẩn thận chống tay vào bồn hoa đứng dậy, nhặt chiếc điện thoại từ nền đất ướt, dùng cổ áo đồng phục lau cằm nhưng máu vẫn chảy không ngừng.

 

Không trả tiền lại được nữa rồi. 

 

Rõ ràng đối phương đã coi anh là một kẻ b**n th** theo dõi, cố tình dụ anh vào hẻm để nhân lúc anh không đề phòng mà tấn công.

 

Không biết rốt cuộc là người thế nào mà lại có sự đề phòng cao đến vậy.

 

Phí Bạc Lâm lê từng bước nặng trĩu ra khỏi con hẻm tối. Nước bẩn ngấm vào ống quần, khiến phần bắp chân anh gần như ướt sũng.

 

Trong nhà không có thuốc sát trùng. Tối nay anh lại phải đến bệnh viện một chuyến.

 

Phí Bạc Lâm nghĩ đến đây bỗng dưng dừng lại.

 

Một giây sau, anh quay người, giơ điện thoại đi về phía bồn hoa, tìm chỗ mình vừa bị thương và dùng đèn pin kiểm tra kỹ lưỡng.

 

Trong kẽ gạch của bồn hoa, có một chiếc đinh sắt gỉ sét đang cắm xiên vào.

 

Trên chiếc đinh lúc này còn vương vãi vài vết máu.

 

Đây chính là thứ đã đâm vào cằm anh. Phí Bạc Lâm hơi nhíu mày.

 

Xem ra còn phải đi tiêm uốn ván nữa.

 

Một giờ sáng Phí Bạc Lâm đang được xử lý vết thương ở phòng cấp cứu.

 

Bác sĩ tiêm xong, đang dán gạc lên cằm anh: "Khâu hai mũi. Chú ý trong một tuần không được để dính nước, ăn uống thanh đạm. Một tháng sau khi cắt chỉ có thể đến tiêm uốn ván lần hai."

 

Phí Bạc Lâm im lặng lắng nghe, ngẩng đầu cao để bác sĩ dễ băng bó: "Vâng, cảm ơn bác sĩ."

 

Rời khỏi bệnh viện, về đến nhà đã là hai giờ sáng.

 

Trong nhà không có ai khác. Để tiết kiệm điện, phòng Phí Bạc Lâm quen chỉ bật một chiếc đèn bàn màu vàng nhạt. 

 

Áo khoác và quần bị ướt khi ngã vẫn dính trên người. Anh ngồi xuống bàn học nghỉ vài phút, cúi đầu nhìn tờ 10 tệ trong tay.

 

Cơn tai bay vạ gió đêm nay khiến anh mệt mỏi đến đờ đẫn.

 

Anh lấy lại tinh thần, cố gắng vào nhà vệ sinh tắm rửa rồi bỏ quần áo bẩn vào máy giặt. Chưa kịp đợi quần áo giặt xong, anh đã tựa vào đầu giường ngủ thiếp đi.

 

Bốn giờ sau, đồng hồ sinh học thúc đẩy anh tỉnh dậy. Chiếc đèn bàn trên bàn học cạnh cửa sổ vẫn còn sáng. 

 

Phí Bạc Lâm vội vàng cầm điện thoại lên, thấy quả nhiên đã hết pin. Anh cắm sạc, đợi hai phút, bật máy lên thấy đúng 6 giờ 10 phút. Chuông báo thức của điện thoại vang lên.

 

Anh tắt chuông, vội vàng vệ sinh cá nhân, phơi quần áo rồi cho nốt nắm mì cuối cùng vào nồi nấu. Ăn xong, anh xách cặp rời đi.

 

Trước cổng trường các quầy bán đồ ăn sáng đang rất náo nhiệt.

 

Phí Bạc Lâm lấy một mẩu giấy từ trong cặp ra, dựa theo ghi chú trên đó, chen vào quầy hàng:

 

"Dì ơi, một lạng mì cay, hai lạng mì vịt gừng, để riêng ra ạ."

 

"Được rồi."

 

Đẩy người ra khỏi quầy này, Phí Bạc Lâm lại chen vào quầy hàng khác.

 

"Dì ơi, một cuốn cơm gà viên chiên, thêm một phần bột giòn, không cho dưa chuột sợi ạ."

 

"OK!"

 

"Dì ơi, một bánh cuốn tay, thêm xúc xích nướng và trứng chiên."

 

"Có ngay."

 

"..."

 

Sau khi mua xong bữa sáng cho bốn, năm người, Phí Bạc Lâm lấy chiếc túi lớn đã chuẩn bị sẵn để đựng tất cả vào, nhét trong ngăn cặp. Trọng lượng của chiếc cặp bỗng tăng lên đáng kể.

 

May mà anh cao ráo, cặp có nặng đến mấy cũng không ảnh hưởng đến dáng người.

 

Phí Bạc Lâm thường xuyên đeo cặp một bên vai, nhưng vì vóc người thẳng tắp, chân lại dài, một bước của anh bằng hai bước của người khác. 

 

Những chuyện gấp gáp đến tay anh đều trở nên có trật tự, luôn được hoàn thành một cách nhẹ nhàng.

 

Tốc độ không nhanh không chậm, cùng với vẻ ngoài nổi bật, anh luôn là người thu hút sự chú ý trong đám đông.

 

Ban kỷ luật và bảo vệ đứng ở cổng đã thấy hành động của anh từ xa, nhưng về cơ bản đều lơ đi. Chỉ cần học sinh không ngang nhiên cầm đồ ăn sáng trong tay, họ sẽ mắt nhắm mắt mở cho qua.

 

Niềm vui của học sinh cấp ba vốn chẳng có bao nhiêu. 

 

Chỉ cần được ăn một bữa sáng ngon lành thôi cũng đã trở thành một trong những mong chờ hiếm hoi giữa đời sống học tập khắc nghiệt.

 

Nếu tước đoạt cả quyền lợi nhỏ bé này thì thật quá tàn nhẫn.

 

Hơn nữa người trong ban kỷ luật cũng phải ăn sáng mà.

 

6 giờ 55 phút, phần lớn học sinh đã có mặt trong lớp.

 

Phí Bạc Lâm lên đến tầng năm, bước vào lớp 12/6 từ cửa sau. Vừa ngồi xuống, mấy người bạn thường xuyên nhờ anh mua đồ ăn sáng hôm qua đã vây quanh.

 

Anh mở cặp, lấy túi ra, phân loại và đưa đồ ăn sáng cho từng người đang đói meo.

 

Một lạng mì vịt gừng cho Tô Hạo Nhiên, một lạng mì cay cho Lư Ngọc Thu, một bánh cuốn tay cho Mạnh Đông Lâm... Đang chia đồ ăn, Tạ Nhất Ninh ngồi bàn trên quay lại hỏi trước mặt Phí Bạc Lâm: "Nhóm trưởng, cằm cậu bị sao thế?"

 

Tô Hạo Nhiên vốn đã đi ra ban công, nghe thấy vậy lại quay vào dựa vào khung cửa, vừa cầm hộp đồ ăn vừa chọn mì, vừa phụ họa: "Đúng đấy, vừa vào cửa tôi đã muốn hỏi rồi. Cằm cậu sao thế? Hôm qua chẳng phải vẫn bình thường à?"

 

Tạ Nhất Ninh cắn một miếng cơm nắm, liếc Tô Hạo Nhiên: "Vừa vào cửa đã muốn hỏi sao không hỏi luôn đi?"

 

Tô Hạo Nhiên cười ha ha: "Thì đang vội ăn mì, không ăn nhanh nó nguội mất."

 

Không nói thì thôi, hai người này vừa nhắc, Phí Bạc Lâm lại cảm thấy chỗ khâu hơi nhói đau.

 

Anh đưa tay chạm vào miếng gạc: "Không sao. Hôm qua trời mưa, trên đường về nhà không cẩn thận bị ngã thôi."

 

"Thế nên tôi mới nói chân dài quá cũng không tốt," Tô Hạo Nhiên nhét một đũa mì vào miệng, từ từ đi ra ban công, vừa ăn vừa nói, "Đi không vững, dễ ngã lắm."

 

Tạ Nhất Ninh: "Cậu ghen tị thì nói thẳng đi."

 

Mọi người tụ tập trên ban công ồn ào ăn sáng xong rồi trở về chỗ ngồi. Học sinh trong lớp lần lượt đến đầy đủ. Khoảng 7 giờ 10 phút, cả lớp im lặng, bắt đầu buổi tự học đầu tiên.

 

Không ai để ý, đúng một phút khi chuông báo tự học vang lên, một bóng người đeo cặp sách lặng lẽ bước vào từ cửa sau, ngồi vào chỗ trống ở hàng cuối cùng, cách Phí Bạc Lâm chỉ một lối đi.

 

Lúc đó Phí Bạc Lâm đang học thuộc từ vựng tiếng Anh để kiểm tra vào tiết thứ hai. Trong tầm mắt, chỗ trống vẫn luôn bị bỏ lại đã có thêm một người.

 

Ban đầu anh tưởng là chủ nhiệm Cốc Minh Xuân. Nhưng một lúc sau, đối phương bắt đầu lôi cặp sách ra, từng cuốn từng cuốn được đặt lên bàn.

 

Phí Bạc Lâm vô thức liếc sang, nào ngờ đối phương dường như cũng có linh cảm, đột ngột quay đầu nhìn lại anh.

 

Lại là đôi mắt quen thuộc đó.

 

Ánh mắt hai người chỉ chạm nhau trong thoáng chốc. Đối phương lặng lẽ dời đi, như thể chưa từng nhìn thấy anh.

 

Phí Bạc Lâm cũng thu hồi ánh mắt, chỉ nghĩ rằng có lẽ mình đã nhầm.

 

Dù sao, người tối qua được bọc kín mít. Mặc dù đôi mắt đó rất đẹp nhưng trên đời này có biết bao nhiêu người có đôi mắt giống nhau, khó tránh khỏi việc gặp phải người tương tự.

 

Cho đến tiết Văn học đầu tiên, giáo viên dạy Văn, đồng thời là chủ nhiệm lớp, Cốc Minh Xuân, đứng trên bục giảng vỗ vỗ bàn: "Mọi người im lặng nào. Hôm nay lớp chúng ta có một bạn học sinh mới chuyển đến. Hãy để bạn ấy tự giới thiệu nhé."

 

Mọi người đều đồng loạt quay đầu nhìn về phía hàng cuối cùng.

 

Phí Bạc Lâm cũng đường đường chính chính nhìn theo.

 

Tiếng ồn ào dừng lại. Người kia đứng dậy khỏi chỗ ngồi. Khoảnh khắc cậu cất tiếng nói, Phí Bạc Lâm cuối cùng cũng xác nhận đây chính là người tối qua.

 

"Tôi tên là Ôn Phục."

 

Vẫn là giọng nói đó, giống như ai đó nhẹ nhàng gảy một sợi dây đàn, âm thanh rung lên nghe rất trong trẻo.

 

Ôn Phục.

 

Phí Bạc Lâm thầm lặp lại cái tên này trong đầu.

 

Hóa ra tên là Ôn Phục.

 

Phí Bạc Lâm quan sát đôi mắt của Ôn Phục. Đúng vậy, hiếm có ai có một đôi mắt đẹp đến như vậy.

 

Lúc này anh mới bắt đầu nhìn ngắm vẻ ngoài của Ôn Phục.

 

Làn da Ôn Phục có vẻ nhợt nhạt. Có lẽ do lông mày và tóc quá đen làm cho khuôn mặt cậu trông trắng hơn người thường một chút.

 

Cậu có vẻ ngoài thanh tú, nhưng trong ngũ quan lại ẩn hiện nét sắc sảo, xa cách bẩm sinh. Sống mũi thẳng và hẹp, chóp mũi hơi nhọn, đôi môi mỏng. Đường hàm gọn gàng kéo xuống chiếc cằm thon, càng làm gương mặt thêm phần lạnh lùng.

 

Vẻ sắc bén quá mức, cái đẹp ấy không hề hiền hòa. Trong mắt người lớn tuổi, đây là tướng mạo của một người số khổ, khó mà có phúc.

 

Một khoảng lặng kéo dài gần nửa phút. Ai nấy đều tưởng Ôn Phục sẽ nói thêm vài câu, nhưng cậu chỉ đứng đó, dường như ngoài cái tên của mình thì chẳng còn gì để giới thiệu thêm.

 

Cốc Minh Xuân khẽ ho một tiếng:

 

"Chúng ta hãy chào đón bạn Ôn Phục. Từ hôm nay, bạn ấy chính thức là thành viên của lớp 12/6."

 

Mọi người vỗ tay lác đác, tỏ ra nhiệt tình.

 

Sau khi Ôn Phục ngồi xuống, Tạ Nhất Ninh chạm vào cánh tay của bạn cùng bàn, thì thầm: "Cậu ấy nói tên gì ấy nhỉ?"

 

"Không nghe rõ, giọng nhỏ quá. Âm Phục?"

 

"Âm Phục? Cái âm phục trong 'đề, rê, mí' ấy à?"

 

"Đồ, rê, mí không phải là âm điệu à..."

 

Phí Bạc Lâm ở phía sau đột nhiên lên tiếng: "Ôn Phục."

 

Tạ Nhất Ninh quay đầu lại: "Cái gì? Ôn Phục?"

 

Giọng này không to không nhỏ, Tạ Nhất Ninh không kiểm soát được âm lượng, vừa đủ để Ôn Phục nghe thấy.

 

Phí Bạc Lâm vô thức nhìn qua, lại bắt gặp ánh mắt của Ôn Phục đang nhìn về phía mình.

 

Ánh mắt đối phương không có chút ấm áp hay cảm xúc nào. Chỉ lướt qua mặt anh và Tạ Nhất Ninh như chuồn chuồn đạp nước rồi quay đi.

 

Phí Bạc Lâm cúi đầu lật sách giáo khoa, xoay xoay cây bút.

 

Có lẽ Ôn Phục không nhớ anh hoặc không nhận ra. Tóm lại, với thái độ của Ôn Phục, anh cũng giống như tất cả các học sinh khác trong lớp, đều là người xa lạ.

 

Tuy nhiên, vào tiết thể dục thứ ba buổi chiều, Ôn Phục đã tự tay phá vỡ suy đoán của anh.

Bình Luận (0)
Comment