Editor: Sophie
Beta: Sophie
Năm 2013, thành phố Vinh Châu.
Đêm thu muộn, trong khu ổ chuột quận Thúy Bình bỗng vang lên tiếng kính vỡ loảng xoảng.
Khu dân cư này vốn được xây dựng từ thập niên 80, từng là nơi đặt văn phòng tạm của chính quyền thành phố.
Trải qua bao nhiêu năm tháng, cơ sở vật chất mục nát, tường vách bong tróc, cộng thêm nhịp phát triển chóng mặt của đô thị, nơi đây dần bị bỏ quên.
Cả tòa nhà cũ kỹ, mỗi tầng chỉ còn lác đác hai căn hộ có người ở. Nếu có, cũng chỉ là những cụ già neo đơn, con cái đi làm ăn xa, chẳng còn ai chăm sóc.
Bởi vậy, dù tầng một vừa vang lên một tiếng động lớn đến thế, hàng xóm xung quanh cũng không ai hé cửa. Khi bóng đêm phủ xuống, tòa nhà ấy lại rơi vào sự tĩnh lặng chết chóc, như thể tất cả đã bị thời gian vùi lấp.
Một bóng đen gầy gò nhanh nhẹn chui qua ô cửa kính bị vỡ ở nhà bếp tầng một. Sau đó, đèn trong nhà được bật lên.
Ánh sáng yếu ớt, chập chờn theo nhịp dòng điện ngắt quãng, bỗng lóe lên. Cánh cửa gỗ lim đã tróc sơn kẽo kẹt mở ra từ bên trong.
Người vừa trở về bước ra hành lang, kéo theo chiếc vali cũ kỹ mất một bánh xe.
Sau hai tuần khảo sát, Ôn Phục xác định nơi này không có người ở và quyết định từ hôm nay, biến nó thành "căn cứ" thứ 17 của mình.
Lần đầu tiên Phí Bạc Lâm gặp Ôn Phục là vào ba ngày sau, trên đường đi học về vào buổi tối.
Lúc đó là khoảng 11 giờ đêm. Phí Bạc Lâm tan học vào buổi tối, là người cuối cùng rời khỏi lớp dưới sự thúc giục của bảo vệ.
Cuối tháng 10, thành phố phía Nam này đang trong mùa mưa. Phí Bạc Lâm xuống hết năm tầng, trước khi bước ra khỏi tòa nhà giảng đường, anh mở ô, từng bước đi về phía cổng trường trong cơn mưa phùn và ánh đèn đường mờ ảo.
Trường trung học số 1 Vinh Châu nằm ở một vị trí khá hẻo lánh, cách xa trung tâm thành phố. Cổng trường mới vẫn chưa xây xong.
Phía trước cổng cũ là ngã ba đường, mỗi cuối tuần xe cộ tấp nập thường xuyên gây tắc đường.
Qua đường xong phải đi theo con hẻm sâu hun hút bên cạnh hiệu sách.
Đây là con đường Phí Bạc Lâm đi học hàng ngày, cũng là nơi trú ngụ của hàng chục quán ăn vặt ngoài trường mỗi cuối tuần để trốn quản lý đô thị.
May mắn hôm nay là thứ Sáu, lại là buổi tối. Phí Bạc Lâm ra khỏi trường muộn, ngay cả những người bán hàng trên phố ẩm thực cũng đã lần lượt dọn hàng vì trời mưa.
Anh có vóc dáng cao ráo, chân dài, chỉ vài bước đã băng qua đường và dễ dàng bước vào con hẻm nhỏ.
Hai bên hẻm là mặt sau của các tòa nhà dân cư cũ. Cứ vài bước lại có một cái cống. Mặt đất quanh năm ẩm ướt, trên những vũng nước mà Phí Bạc Lâm tránh đi luôn có một lớp dầu loáng lên không thể giải thích được.
Hôm nay trời mưa, không khí trong hẻm vốn không trong lành lại càng nồng nặc mùi nước mưa và dầu mỡ từ cống.
Phí Bạc Lâm tăng tốc, vừa đến góc cua, bỗng nghe thấy một giọng nói khẽ vang lên từ phía trước: "Đưa hết tiền ra đây."
Giọng nói của người này nghe rất nhẹ nhàng trong tiếng mưa lách tách, nhưng mỗi từ lại rất rõ ràng.
Không chỉ hai người đối diện, người đang bị cướp nghe thấy, mà ngay cả Phí Bạc Lâm đứng cách đó mười bước cũng nghe rất rõ.
Đây là một giọng nói trời phú, khi phát ra âm thanh giống như sợi dây đàn ghi-ta được gảy nhẹ.
Phí Bạc Lâm dừng lại, lùi nửa bước, đứng sau bức tường ở góc cua, nhìn qua khe hở giữa tường và cột điện để quan sát cảnh tượng phía trước.
Hai học sinh mặc đồng phục cấp ba của trường trung học số 1 Vinh Châu, một người đeo cặp sách rỗng, một người cầm ô.
Tay còn lại nắm một điếu thuốc chưa châm và một cuộn tiền giấy bị nhàu nát. Có loại mệnh giá 1 tệ, 10 tệ và 50 tệ, tổng cộng chắc chắn không quá 100 tệ.
Người đối diện họ mặc một chiếc áo khoác gió màu đen đơn giản, đội mũ lưỡi trai và đeo khẩu trang.
Cả người cậu ướt sũng vì mưa. Chỉ có đôi mắt đen trắng rõ ràng lộ ra ngoài, hơi cụp xuống, hàng mi dài và dày bị nước làm ướt, đổ một bóng râm dưới mắt.
Tay trái của người này đang cầm một con dao gọt hoa quả ngắn.
Lưỡi dao khẽ lóe lên, phản chiếu ánh trăng lạnh lẽo.
Đây là lần đầu tiên Phí Bạc Lâm gặp Ôn Phục.
Trong đêm thu mưa lạnh này, anh đã bắt gặp cậu đang cướp.
Hai học sinh trung học nhìn nhau. Mặc dù xét về số người và thể hình, Ôn Phục đứng một mình hoàn toàn không có cơ hội thắng, nhưng bọn họ rõ ràng sợ hãi con dao sắc nhọn trong tay cậu.
Cuối cùng, sau khi cân nhắc, bọn họ đưa tiền rồi vội vã bỏ chạy.
Ôn Phục cũng biến mất trong màn mưa đêm.
Nước mưa nhanh chóng cuốn trôi mọi dấu vết trong màn đêm. Con hẻm lại chìm tĩnh lặng. Phí Bạc Lâm cầm ô bước ra khỏi góc cua, xem như không có chuyện gì xảy ra, men theo con đường cũ trở về nhà.
Ra khỏi hẻm, đi qua hai con đường nữa là đến khu chung cư của Phí Bạc Lâm.
Khu vực này thuộc khu phố cổ, các tòa nhà chung cư giống như những tòa nhà tập thể.
Gần đây, mỗi cửa ra vào đều đã được lắp khóa chống trộm. Thế nhưng, những căn nhà vẫn cũ kỹ, người ở thì hỗn tạp. Cầu thang hẹp đến nỗi hai người đi ngược chiều phải nghiêng người mới tránh được va vào nhau.
Cửa hàng tạp hóa nằm ở tầng trệt của một trong những tòa nhà chung cư.
Phí Bạc Lâm gập ô bước vào cửa hàng tạp hóa. Người phụ nữ trung niên ngồi sau quầy thu ngân nghe thấy tiếng bước chân, ngẩng đầu lên.
Vừa định chào, thấy người đến là Phí Bạc Lâm, bà cười nói: "Bạc Lâm tan học rồi à."
"Dì Ngô," Phí Bạc Lâm khẽ mỉm cười, đặt cặp sách xuống, lịch sự gật đầu, "Dì về nghỉ đi ạ."
Dì Ngô "À" một tiếng, cầm hộp cơm dưới quầy, vòng qua quầy thu ngân đi ra cửa: "Cháu cũng nghỉ sớm đi nhé."
"Vâng ạ."
Đây là cửa hàng tạp hóa mẹ Phí Bạc Lâm để lại trước khi mất. Vì anh bận việc học, mà cửa hàng lại khó cho thuê, Phí Bạc Lâm không muốn để trống nên nhờ dì Ngô, người hàng xóm đã nghỉ hưu ở tầng trên trông coi với mức lương 3000 tệ mỗi tháng.
Ngày thường dì Ngô phụ trách trông coi và nhập hàng vào ban ngày, Phí Bạc Lâm tan học thì đến thay. Ngày nghỉ anh cũng thường ở đây.
Cửa hàng tạp hóa trong khu dân cư này vốn đã có thu nhập khá tốt. Hơn nữa Phí Bạc Lâm đã sống ở đây nhiều năm, đối xử với mọi người đều lịch sự và thân thiện.
Hàng xóm láng giềng đều biết rõ về anh nên ai cũng muốn ủng hộ. Nhờ vậy anh mới có đủ tiền sinh hoạt và học phí hàng năm.
Dì Ngô đi được hai bước lại quay lại, thò đầu vào cửa nói: "Bạc Lâm này?"
Phí Bạc Lâm vừa ngồi xuống mở cặp sách, nghe thấy tiếng gọi lại ngẩng đầu lên: "Có chuyện gì vậy dì Ngô?"
Anh có một khuôn mặt thanh tú, sống mũi cao, bên cạnh sống mũi có một nốt ruồi nhỏ.
Đó là một khuôn mặt tuấn tú, hài hòa. Khi ngước mắt nhìn người khác, ánh mắt luôn bình tĩnh và ấm áp.
Thêm vào đó, anh có nước da sáng, dáng vẻ gọn gàng chỉn chu. Mọi cử chỉ đều toát lên sự điềm đạm và phong thái sạch sẽ. Anh là kiểu học sinh giỏi khiến phụ huynh yên tâm và quý mến nhất.
Dì Ngô có một con trai và một con gái đã đi làm ăn xa nhiều năm. Sống một mình ở nhà, bà rất nhớ con.
Lúc này, bà nhìn thấy vẻ kiên nhẫn chờ đợi câu trả lời của Phí Bạc Lâm, tình cảm yêu thương lại tăng thêm vài phần.
Bà bất giác nói với giọng nhẹ nhàng: "Trời trở lạnh rồi, nhớ mặc thêm áo nhé."
Phí Bạc Lâm vẫn gật đầu: "Vâng. Cảm ơn dì Ngô."
"Nghỉ sớm nhé, đừng khiến bản thân quá mệt mỏi."
"Vâng."
Sau khi dì Ngô đi, Phí Bạc Lâm lấy bài kiểm tra thử chưa làm xong trong lớp ra, tiếp tục vùi đầu giải mấy câu vật lý cuối cùng.
Hơn nửa tiếng trôi qua, Phí Bạc Lâm so sánh đáp án tham khảo xong, đang chuẩn bị dọn dẹp thì một vị khách bước vào cửa hàng tạp hóa.
Lúc này đã gần 12 giờ đêm. Cả khu chung cư gần như không có ai đi lại ngoại trừ khu vực bảo vệ. Phí Bạc Lâm hơi nghi ngờ, ngẩng đầu lên và bắt gặp ánh mắt của vị khách không mời mà đến.
Oan gia ngõ hẹp. Lại là người đã cướp ở ngoài cổng trường.
Ôn Phục vẫn mặc chiếc áo khoác gió và quần jeans màu đen, đội mũ lưỡi trai sụp xuống và đeo khẩu trang.
Khi bước vào cửa, cậu liếc nhìn quầy thu ngân. Hàng mi dài và dày che khuất ánh mắt của cậu, không kịp để Phí Bạc Lâm nhìn rõ đôi mắt đó, cậu đã đi thẳng đến kệ hàng đồ ăn liền.
Phí Bạc Lâm ngẩn ra một lúc, rồi cúi đầu, mở lại bài kiểm tra thử đã gấp lại, giả vờ so sánh đáp án.
Hai phút sau, một cây xúc xích và một hộp mì ăn liền được đặt trước mặt anh.
Phí Bạc Lâm do dự một lúc, nhìn Ôn Phục.
Cậu vẫn giữ vẻ mặt đó. Mặc dù khẩu trang che gần hết khuôn mặt, vẫn có thể thấy ánh mắt cậu rất lạnh nhạt và thờ ơ.
Giống như trong hẻm, cậu luôn cụp mắt xuống, tránh tiếp xúc ánh mắt với người khác, như thể không có bất kỳ cảm xúc nào.
Vì vậy ấn tượng đầu tiên của Phí Bạc Lâm về Ôn Phục chỉ có đôi mắt đó.
Đó là một đôi mắt rất đẹp, lông mi vừa dài vừa đen. Phí Bạc Lâm nhìn xuyên qua hàng mi dày mềm mại ấy vào tận đáy mắt Ôn Phục, như thể đang chạm vào hai viên thủy tinh đen lạnh lẽo.
Cậu đợi một lúc, thấy anh mãi không tính tiền, bèn lên tiếng hỏi: "Bao nhiêu?"
Lại là giọng nói trong trẻo như làn nước thu ấy.
Phí Bạc Lâm cầm máy quét qua mã vạch trên hộp mì và xúc xích, rồi lấy một chiếc túi ni lông đựng đồ vào: "Ba tệ."
Ôn Phục móc ra một nắm tiền giấy từ túi bên hông.
Số tiền đã bị nhàu nát như một đống giấy vụn, rất lộn xộn.
Một đồng xu 1 tệ rơi xuống mặt bàn. Ôn Phục liếc nhìn, rồi lại tìm hai tờ tiền giấy đặt xuống, sau đó nhét tiền lại vào túi, xách túi lên quay người rời đi.
Động tác của cậu rất nhanh, có lẽ là vội vã rời đi nên không nhận ra một trong hai tờ tiền giấy đã đưa nhầm là 10 tệ.
Khi Phí Bạc Lâm phát hiện và định gọi cậu lại, Ôn Phục đã biến mất.
Phí Bạc Lâm ngồi trên ghế một lúc, thực ra anh đã nghĩ rằng nếu người kia lấy đồ ăn trong cửa hàng mà không trả tiền, anh sẽ giả vờ như không thấy.
Rốt cuộc người đó trông không lớn tuổi, thậm chí có vẻ vừa mới qua tuổi dậy thì, có thể còn nhỏ hơn cả anh.
Rất có thể cũng là học sinh của một trường nào đó. Việc liều lĩnh chặn cướp học sinh trung học giữa đêm mưa, rồi lại vào cửa hàng chỉ để mua gói đồ ăn liền rẻ nhất, cho thấy có lẽ cha mẹ không ở bên cạnh, cuộc sống chắc hẳn cũng gặp nhiều khó khăn.
Nếu không phải như vậy, thì việc một người trẻ tuổi dám cầm dao cướp bạn cùng trang lứa khi không hề bị cuộc sống ép buộc, cũng đã là một hành vi vô cùng đáng sợ.
Đây là một người có tính công kích mạnh. Dù nằm trong trường hợp nào Phí Bạc Lâm cũng không nên dây dưa.
Nếu coi như không biết và nhận 10 tệ này thì sẽ là cách đơn giản nhất. Ngay cả khi sau đó người kia phát hiện mất tiền, cũng rất khó để liên tưởng đến việc trả nhầm ở cửa hàng tạp hóa.
Lựa chọn phiền phức nhất là đuổi theo trả lại tiền, chưa kể có tìm được người hay không, chỉ sợ người đó đề phòng cao, lại gây ra hiểu lầm khác.
Vài giây sau, Phí Bạc Lâm đứng dậy, đóng cửa hàng tạp hóa, kéo khóa áo đồng phục lên cao nhất giữa gió lạnh và đuổi theo.