Beta: Sophie
Đêm nay tuyết quá lớn, xe chạy đến thị trấn thì không thể tiến xa hơn.
Phí Bạc Lâm đứng lặng trước cửa khách sạn. Anh vốn nghĩ, đã không thể kịp đến gặp Ôn Phục đêm nay thì chi bằng để cậu yên tĩnh một chút, đợi sáng mai rồi cùng đoàn làm phim đi cũng chưa muộn.
Nhưng ma xui quỷ khiến thế nào, cuộc gọi đó vẫn được bấm đi.
Giọng của Ôn Phục nghe có vẻ ngơ ngác: "... Anh Phí?"
Gió lạnh gào thét, thổi vào mặt rát buốt.
Người phục vụ khách sạn mở cửa, hỏi Phí Bạc Lâm có muốn vào trong không. Ôn Phục ở đầu dây bên kia nghe thấy tiếng Quan Thoại đặc trưng của người Tây Tạng, đột nhiên hỏi: "Anh đến rồi à?"
Đầu óc của cậu trong một số trường hợp luôn xoay chuyển rất nhanh.
"Ừm." Phí Bạc Lâm vừa bước vào khách sạn, vừa trả lời cậu: "Mấy hôm nay công ty không có việc gì, anh đến thăm em một chút."
Mắt Ôn Phục bỗng sáng lên. Cậu vừa định hỏi Phí Bạc Lâm đang ở đâu, lại nghe thấy anh nói: "Tuyết lớn quá nên đêm nay không lên được. Anh sẽ ở khách sạn một đêm, mai đến tìm em."
Đôi mắt Ôn Phục lại cụp xuống, khẽ hỏi: "Ở cùng khách sạn với đoàn làm phim à?"
"Ừm."
Hai người nói thêm vài câu nữa, chủ yếu là Phí Bạc Lâm hỏi và Ôn Phục trả lời, để thăm dò xem Ôn Phục có biết chuyện gì đã xảy ra trên diễn đàn hôm nay không.
Qua giọng điệu và nội dung nói chuyện của Ôn Phục, có vẻ như không ai nói cho cậu biết. Tuy nhiên vẫn phải đợi đến khi gặp mặt mới có thể phán đoán chính xác.
Kết thúc cuộc gọi, Châu Kỷ đang bận rộn cùng đoàn sản xuất chuẩn bị rời đi. Nào ngờ, tuyết lớn đã ảnh hưởng đến đường đi, vì Phí Bạc Lâm không thể lên, thì đương nhiên họ cũng không thể xuống. Thế là họ đành tạm thời tìm chỗ ở qua đêm.
Ôn Phục lại chơi thêm vài ván oẳn tù xì với A Cổ, nhưng so với trước đó, cậu trông có vẻ thiếu tinh thần, mấy lần đều lơ đãng.
Có lần Ôn Phục giơ sợi dây lên đợi A Cổ đến lật nhưng A Cổ cố tình ngồi im không động đậy. Một lúc lâu cũng không thấy Ôn Phục phản ứng, chỉ thấy cậu nhìn chằm chằm vào sợi dây trên tay mà ngẩn người.
A Cổ dang năm ngón tay quơ quơ trước mặt Ôn Phục. Cậu mới giật mình hoàn hồn: "Đến lượt anh à?"
A Cổ bĩu môi, thu lấy sợi dây từ tay Ôn Phục, hỏi cậu đang nghĩ gì.
Ôn Phục quay đầu nhìn ra ngoài. Mãi sau cậu khẽ nói: "Anh muốn đến thị trấn."
A Cổ thấy trong mắt cậu có sự cô đơn mà hai ngày nay chưa từng xuất hiện.
Ngay cả khi vừa đến đây, suốt quá trình quay phim, cậu chỉ đứng làm nền, phần lớn thời gian không nói một lời nhưng Ôn Phục cũng chưa từng để lộ vẻ mặt lạc lõng như vậy.
A Cổ tiến lại gần Ôn Phục, nhìn vào mắt anh: "Muốn lắm à?"
Ôn Phục quay đầu lại, bắt gặp đôi mắt trong veo của A Cổ và làn da ngăm đen hơi ửng đỏ vì nắng. Cậu thừa nhận: "Muốn lắm."
A Cổ đứng dậy chạy ra ngoài.
Không lâu sau, A Cổ nắm tay anh trai thứ hai của mình đứng ngoài cửa vẫy tay gọi cậu.
Anh trai thứ hai của A Cổ nhỏ hơn Ôn Phục mười tuổi, làn da ngăm đen, dáng người cao gầy. Gặp Ôn Phục, anh ấy chỉ mỉm cười ngại ngùng, không nói gì.
Hai anh em dẫn Ôn Phục đến bãi chăn ngựa - nơi họ đã đến hôm nay. Nội dung quay phim buổi sáng là đến khu chăn thả để trải nghiệm cưỡi ngựa. Ôn Phục lúc đó học rất nhanh, chỉ trong một buổi sáng đã có thể cưỡi một con ngựa trưởng thành chạy quanh bãi.
Khi người anh trai thứ hai đang dùng chìa khóa mở cửa, A Cổ kể cho Ôn Phục rằng ở đây có một con ngựa nhỏ của riêng cô bé. Bố mẹ đã hứa với cô bé là khi đủ tám tuổi, cô có thể cưỡi ngựa để học cưỡi.
Chẳng mấy chốc, Ôn Phục đã thấy con ngựa nhỏ mà A Cổ nhắc đến. Nó khỏe khoắn, oai vệ, bộ lông màu nâu bóng loáng, cao bằng một người lớn.
A Cổ nói nó mới ba tuổi rưỡi, chưa trưởng thành.
Nếu là anh trai cả hoặc bố mẹ, họ sẽ không bao giờ cho mượn con ngựa của cô bé, hơn nữa lại là cho một vị khách của chương trình. Nếu xảy ra tai nạn không ai có thể gánh trách nhiệm.
Nhưng trong nhà, có người nghiêm khắc thì cũng có người hiền lành. A Cổ đã tìm đến người anh trai thứ hai dễ nói chuyện nhất, để Ôn Phục được cưỡi con ngựa nhỏ của cô bé.
"Anh phải trở về an toàn nhé." A Cổ đeo găng tay cho cậu, cười một cái để lộ hai chiếc răng sữa chưa thay xong. "Nếu không em sẽ bị mắng đó."
Ôn Phục xoa xoa lưng ngựa, rất nghiêm túc gật đầu với cô bé.
Nhân lúc mọi người không chú ý, một con ngựa nâu phi ra khỏi chuồng, lao đi về phía con đường núi quanh co.
Từ đây đến thị trấn không xa, chỉ là thời tiết quá khắc nghiệt, xe không thể đi được.
Con đường Ôn Phục phi ngựa để đến với Phí Bạc Lâm xuyên qua gần mười kilômét tuyết lớn. Tiếng vó ngựa và tiếng tim đập hòa vào nhau trong gió, mọi trở ngại đều trở nên nhạt nhòa và vô nghĩa.
Phí Bạc Lâm, cách đó mười kilômét dường như nghe thấy tiếng ngựa phi từ xa. Sau khi bước vào căn phòng khách sạn đã được coi là tốt nhất ở đây, anh đi thẳng đến bên cửa sổ, im lặng nhìn ra ngoài trời tuyết trắng xóa.
Cửa phòng không đóng, như thể vô thức đang chờ đợi điều gì đó.
Trong khoảnh khắc tĩnh lặng, điện thoại của anh đổ chuông.
Ôn Phục xuống ngựa ở bên ngoài khách sạn vắng vẻ. Tuyết trên đường phố trộn với gió thổi thành những luồng khí trắng. Cậu một mình tiến lên kéo cửa, nhờ người phục vụ giúp dắt ngựa đến nơi có thể cất giữ.
May mắn là phía sau khách sạn có một khoảng sân có thể để được. Tuy nhiên người phục vụ lịch sự hỏi cậu có đặt phòng trước không.
Ôn Phục ngây người một lúc, nhớ ra mình chưa hỏi số phòng của Phí Bạc Lâm. Cậu tháo găng tay, lấy điện thoại ra khỏi túi, nói với người phục vụ: "Xin đợi một chút."
Cậu mở màn hình điện thoại, trước tiên lau tuyết trên hàng lông mi, suốt đường phi ngựa đến đây, tóc và lông mày của cậu đều đóng băng.
Cậu bấm số gọi đi nhưng điện thoại của Phí Bạc Lâm lại đang bận.
Sau khi cúp máy, Ôn Phục tìm số liên lạc của Trương Triều.
Cậu không nhớ mình đã thêm WeChat của Trương Triều từ lúc nào.
Trong ký ức của cậu, chưa từng có cảnh tượng hai người trao đổi thông tin liên lạc. Thế nhưng một ngày nào đó, WeChat của hắn lại bỗng xuất hiện trong danh sách bạn bè của cậu. Hình như là sau lần đầu tiên Phí Bạc Lâm đến nhà cậu và từng cầm điện thoại của cậu để đặt báo thức.
Vì không chắc bây giờ có phải là giờ làm việc của Trương Triều không, nên Ôn Phục đã chọn gửi tin nhắn để hỏi.
Đầu dây bên kia gần như lập tức trả lời và gửi thẳng số phòng của Phí Bạc Lâm một cách nhanh gọn và rõ ràng.
Chỉ biết số phòng thôi thì chưa đủ. Nếu không đăng ký thông tin cá nhân, cần phải gọi điện hỏi chủ phòng trước nhân viên mới cho phép Ôn Phục vào.
Ngay giây tiếp theo, điện thoại của quản lý đứng ở quầy lễ tân đổ chuông.
Ôn Phục chưa kịp nói số phòng với người phục vụ, thì người quản lý đã bước đến nói sẽ đưa cậu lên lầu.
Khi lên thang máy, sau khi ra khỏi tầng, Ôn Phục để người quản lý lại trong thang máy, định tự mình đi tìm phòng.
Khách sạn này không lớn lắm, hành lang cũng không có chỗ nào ngoằn ngoèo. Ôn Phục đã xem bản đồ chỉ dẫn, cứ thế đi thẳng đến vị trí phòng của Phí Bạc Lâm.
Rất nhiều khách đang ở trong khách sạn để tránh tuyết, hầu như không ai ra ngoài.
Hành lang lúc nào cũng tấp nập người qua lại. Ôn Phục ra ngoài mà không đeo khẩu trang, thỉnh thoảng lại có du khách lướt qua, bất giác ngoảnh đầu nhìn, dường như đã nhận ra cậu.
Lặp đi lặp lại vài lần, Ôn Phục rốt cuộc cũng nhận ra. Cậu kéo khóa áo khoác gió lên đến tận cằm, che khuất nửa khuôn mặt, thản nhiên bước qua ánh nhìn tò mò của từng người. Trên mặt như viết dòng chữ: "Cả thế giới này chẳng liên quan gì đến tôi."
Không đầy hai phút, cậu đã thấy số phòng tương ứng ở phía trước.
Cửa phòng của Phí Bạc Lâm đang mở. Khi Ôn Phục đến gần, cậu nghe thấy tiếng nói chuyện mơ hồ từ bên trong.
Cậu đến trước cửa, thấy Phí Bạc Lâm đang quay lưng về phía cửa, đứng trước cửa sổ.
Trong hành lang và trong phòng đều có sưởi, nên anh đã cởi áo khoác ngoài, chỉ còn mặc một bộ vest tây trang chưa kịp thay. Một tay nhàn nhã đút trong túi quần, bộ trang phục được cắt may vừa vặn càng tôn lên bờ vai rộng cùng vòng eo gọn gàng.
Phí Bạc Lâm chưa hề nhận ra Ôn Phục đã đến. Anh đứng đó một cách tự nhiên, hơi cúi đầu ngắm cảnh tuyết rơi bên dưới, giọng nói bình thản vang lên trong điện thoại.
"Ừm, chị Đới không cần khách sáo."
Nghe qua thì như không mang theo chút cảm xúc nào, chỉ giống như một phản ứng lễ phép, lịch sự.
"Chuyện của Tiểu Phục, tôi có trách nhiệm và nghĩa vụ. Đây không phải là giúp đỡ, đây là việc công ty nên làm."
"Thư?"
"Tôi nhận được rồi... Không có gì, là chuyện nên làm thôi, dù sao lúc đó tôi cũng không đủ vững vàng."
"Chỉ cần Tiểu Phục không biết là được."
"Em ấy vẫn luôn nghĩ năm đó tôi có việc chưa xử lý nên không đi tìm em ấy."
"Không có chuyện đó đâu."
"Không cần xin lỗi. Nếu không phải năm đó chị Đới... có lẽ tôi đã không nhịn được mà đưa em ấy về rồi."
"Nếu không lừa em ấy tám năm trước, em ấy sẽ không chịu lên máy bay."
"Chính tôi đã chủ trương chuyện này, cũng là tôi quyết định không để em ấy về. Không liên quan gì đến chị Đới."
"Cứ để em ấy mãi mãi không biết là được."
Cuộc gọi của Phí Bạc Lâm kéo dài năm, sáu phút, từ đầu đến cuối giọng điệu đều rất bình thản, giữ thái độ không quá gần cũng không quá xa với Stella ở đầu dây bên kia, không thể nghe ra được mấy phần thật lòng hay liệu anh có chấp nhận lời xin lỗi của cô ấy hay không.
Nhưng cả hai đều hiểu rõ, tất cả chỉ là khách sáo. Stella không bận tâm anh có chấp nhận hay không, còn anh cũng chẳng quan tâm Stella có chân thành hay không.
Họ đều là doanh nhân, mục tiêu chung chỉ xoay quanh việc giải quyết vấn đề. Còn những ân oán chồng chất trong quá khứ, điều quan trọng nhất là tuyệt đối không để Ôn Phục hay biết. Cậu đứng ngay giữa tâm bão, nhưng phải được che chở sau một tấm màn, để trong mắt cậu tất cả vẫn yên ả như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Khi Phí Bạc Lâm cúp máy, anh liếc xuống thấy người phục vụ đang dắt một con ngựa về phía sân sau.
Ánh mắt anh dừng lại trên con ngựa đó một giây.
Giữa trời tuyết lớn thế này lại có người cưỡi ngựa đi đường sao?
Anh không nghĩ nhiều, quay người lại chuẩn bị sắp xếp hành lý.
Vừa quay đầu anh bắt gặp Ôn Phục đứng ở cửa với vẻ mặt lạnh tanh.
Chiếc áo khoác chống gió của Ôn Phục là đồ mới mua. Phí Bạc Lâm đã tự tay bỏ vào vali đêm đó, dặn dò cậu phải lấy ra mặc khi trời lạnh nhất.
Lúc này hai bên vai áo đã ướt sũng. Tuyết đọng trên vai Ôn Phục khi nãy đã tan thành nước, đang nhỏ từng giọt xuống.
Cùng với đó là những bông tuyết trên lông mi của Ôn Phục chưa kịp lau khô, giờ làm ướt đầu mi, khiến hàng mi vốn đã đen láy lại càng thêm đậm và dài.
Cậu cứ đứng lặng tại chỗ, dùng đôi mắt đen thẳm không đáy, im lặng chất vấn Phí Bạc Lâm.
Cả hai đều không nói một lời, nhưng Phí Bạc Lâm đã nhìn ra được qua biểu cảm của Ôn Phục, cậu đã đứng ở cửa bao lâu, và đã nghe thấy những gì.
Cho đến khi nước tuyết từ tóc của Ôn Phục nhỏ xuống thảm, Phí Bạc Lâm không nhịn được lên tiếng: "Tiểu Phục..."
Lời còn chưa dứt, Ôn Phục đã không chút do dự quay đầu bỏ chạy.
Phí Bạc Lâm bất chấp đuổi theo, tận mắt nhìn Ôn Phục lướt qua thang máy chạy vào lối thoát hiểm. Anh không nói hai lời, chạy theo xuống cầu thang.
Nhưng Ôn Phục chạy quá nhanh, tốc độ như một con thỏ thoát thân được rèn luyện từ nhỏ để sống sót, giúp Ôn Phục luôn giữ được khoảng cách với Phí Bạc Lâm.
Hai người đuổi nhau trong thế giới băng tuyết và gió gào. Không biết đã chạy được bao lâu, Phí Bạc Lâm hét lên từ phía trước: "Tiểu Phục!"
Ôn Phục cuối cùng cũng dừng lại.
Phí Bạc Lâm cũng dừng lại.
Ngực Ôn Phục phập phồng thở hổn hển, không biết là vì tức giận hay mệt mỏi.
Nghe thấy tiếng bước chân phía sau đang đến gần, cậu không hề do dự, lại cắm đầu lao về phía trước.
"Tiểu Phục, dừng lại!" Phí Bạc Lâm nhận ra họ đã ra khỏi phố chính, xung quanh không có một bóng người ngoài vài căn nhà cũ nát. "Về với anh trước đã."
Ôn Phục không quay đầu lại, mà chỉ một mực bước đi. Dù không thể chạy được nữa, cậu vẫn tiếp tục đi về phía trước.
"Tiểu Phục..." Phí Bạc Lâm bước theo từng bước, thấy cậu không chạy nữa, giọng cũng dịu đi. "Không về với anh nữa à?"
Ôn Phục không đáp, trái tim vẫn đập thình thịch sau quãng vận động gấp gáp vừa dừng lại.
Trước mặt, tuyết rơi càng lúc càng dày. Mỗi bước đi đều lún xuống thành một hố trắng xóa, khiến việc di chuyển thêm phần nặng nề.
Chiếc áo khoác dày cộp trên người càng làm cậu trĩu xuống.
Thế nhưng, dù khó khăn chồng chất, Ôn Phục tuyệt nhiên không có ý định quay đầu lại — giống hệt như con đường mà cậu đã chạy hết mình để tìm đến Phí Bạc Lâm.
"Tiểu Phục."
Phí Bạc Lâm không còn cách nào khác, đành mặc chiếc áo sơ mi và áo vest mỏng, bước theo cậu trên lớp tuyết dày.
Vừa bước, vừa gọi.
"Tiểu Phục."
Cứ đi, cứ đi.
"Tiểu Phục."
Cứ đi, cứ đi.
Tiếng tuyết dưới chân kêu lạo xạo. Phí Bạc Lâm bất lực, khẽ gọi: "Em gái."
Vừa dứt lời, Ôn Phục bất ngờ cúi xuống vốc một nắm tuyết to bằng nắm tay, quay người ném về phía anh.
Quả cầu tuyết không được nén chặt, khi đập vào người thì vỡ tan. Phí Bạc Lâm nghiêng đầu, để mặc quả cầu tuyết đập vào má.
Một giây sau, quả cầu tuyết vỡ thành những mảnh vụn rơi xuống từ mặt anh.
Ôn Phục rõ ràng đã không dùng sức.
Phí Bạc Lâm lén lút cười, quay mặt lại thì thấy mắt Ôn Phục đã đỏ hoe, giống như một con thỏ đang giận dỗi.