Editor: Sophie
Beta: Sophie
Cửa thang máy đã mở được hai giây nhưng cả hai người đều không nhúc nhích.
Ôn Phục khẽ nghiêng đầu về phía Phí Bạc Lâm, như đang chờ đợi điều gì đó.
Còn Phí Bạc Lâm, ngay giây phút chạm vào ánh mắt cậu, liền khẽ rụt tay, cụp mi xuống.
Anh đứng lặng một thoáng rồi mới nhấc chân bước vào thang máy.
Ôn Phục nhìn Phí Bạc Lâm, vẻ mặt đăm chiêu.
Tuy nhiên cậu không nói gì, chỉ bước theo vào thang máy, im lặng cùng Phí Bạc Lâm trong không gian nhỏ hẹp.
Trong đầu Ôn Phục vẫn đang suy ngẫm về hình ảnh vừa rồi. Cậu nhìn vào bức tường phản quang, chợt nhận ra mình đang đội mũ.
Có lẽ vì điều này mà Phí Bạc Lâm cảm thấy khó chịu.
Thế là cậu lặng lẽ tháo mũ, để lộ mái tóc rối bời. Những sợi tóc đen nhánh, dày dặn như hàng mi lập tức bung ra, bướng bỉnh vểnh loạn khắp nơi.
Phí Bạc Lâm: ?
Qua tấm gương, Phí Bạc Lâm thoáng sững lại trước hành động đột ngột của Ôn Phục.
Rồi anh bắt gặp đôi mắt đen láy phía trên khẩu trang đang lặng lẽ nhìn mình. Khi ánh mắt chạm nhau, Ôn Phục khẽ chớp mắt, như thể đang chờ anh đáp lại điều gì.
Anh còn chưa kịp suy nghĩ, cửa thang máy đã mở ra.
Thời gian chờ thang máy thì rất lâu, nhưng thời gian đi thang máy lại trôi qua rất nhanh, như thể chỉ trong vài cái chớp mắt, họ đã đến tầng trệt.
Xe thương vụ của Ôn Phục đỗ ở cửa sau tầng F1, còn Phí Bạc Lâm phải đến bãi đậu xe tầng B2. Họ không ra cùng một tầng.
Trước khi rời đi, Ôn Phục khựng lại đôi chút nơi cửa thang máy, khẽ nghiêng đầu, vô tình để ánh mắt lướt qua Phí Bạc Lâm một cái.
Cho đến khi ra khỏi thang máy, Phí Bạc Lâm vẫn không đưa tay về phía cậu nữa.
Đợi Ôn Phục ra ngoài, thang máy trước mặt Phí Bạc Lâm từ từ đóng lại, đi xuống tầng hầm B1 rồi mở ra.
Từ đây rẽ phải ra khu B2, tài xế của Phí Bạc Lâm đang đợi anh trong xe.
Thế nhưng anh vẫn đứng yên trong cabin thang máy, thậm chí không nhấc chân tiến về phía trước. Anh chỉ đưa tay nhấn nút F1 rồi lại nhấn nút đóng cửa.
Quay lại tầng F1, Phí Bạc Lâm chầm chậm đi về phía cửa sau của tòa nhà văn phòng.
"Anh dừng lại trước cánh cửa kính hai cánh mà Ôn Phục vừa bước qua, rút tay khỏi túi áo khoác. Năm ngón tay thon dài khẽ nắm lấy tay nắm cửa kim loại, nơi dường như vẫn còn vương lại chút hơi ấm từ lòng bàn tay Ôn Phục.
Phí Bạc Lâm đẩy cửa bước ra, cơn gió lạnh cuối thu ùa đến.
Vỉa hè trên con phố phía sau chìm trong bóng tối, chỉ lác đác vài bóng người vội vã lướt qua.
Con đường lớn cuối phố lại sáng rực ánh đèn neon, xa xa hắt tới những vệt sáng rực rỡ và náo nhiệt.
Phí Bạc Lâm đứng lặng giữa màn đêm, dõi theo chiếc xe riêng màu đen chậm rãi lăn bánh rời xa, lặng lẽ tạm biệt cậu.
Cho đến khi chiếc xe rẽ ở cuối đường, hoàn toàn biến mất, anh mới khẽ cúi đầu lẩm bẩm một mình: "Tiểu Phục, đã lâu không gặp."
Trong xe, mọi thứ khá yên tĩnh.
Stella tháo đôi giày cao gót và xỏ dép lê, nửa nằm trên ghế. Vì vừa đàm phán thành công một khoản đầu tư không nhỏ, lúc này cô đang trong trạng thái thoải mái.
Chán quá, cô liếc sang bên trái, thấy Ôn Phục ngồi ngẩn ngơ, lặng im như chiếc máy vừa bị bấm sang chế độ chờ, chẳng ai biết trong đầu cậu lúc này đang chạy chương trình gì.
Stella nhàm chán quay đầu lại, suy nghĩ một chút, cầm điện thoại lên và mở khung chat riêng với Phí Bạc Lâm.
[Stella: Phí Tổng đã thêm bạn bè với cậu ấy chưa?]
Gửi tin nhắn xong, cô lập tức thoát khỏi giao diện, vốn chẳng mong một giám đốc điều hành bận rộn sẽ trả lời ngay. Huống hồ, người đó lại là Phí Bạc Lâm mà cô đã xóa liên lạc từ nhiều năm trước.
Năm phút sau, điện thoại rung lên, Stella nhìn thấy Phí Bạc Lâm đã trả lời.
Câu trả lời của anh rất ngắn gọn.
[Lin: Chưa.]
Stella khẽ nhướng mày.
Lý trí nhắc cô dừng lại, đừng xen vào chuyện riêng tư của người khác. Nhưng cô không cam tâm để con vịt béo đến miệng lại vỗ cánh bay mất. Nhỡ đâu Ôn Phục đã đắc tội với Phí Bạc Lâm, để rồi Công ty Truyền thông Tư Phục quay ngoắt hủy tài trợ thì sao?
Nếu Ôn Phục không chấp nhận lời mời kết bạn của Phí Bạc Lâm, cô sẽ giật lấy điện thoại của Ôn Phục để chấp nhận.
Thế là cô mặt dày hỏi thăm.
[Stella: Sao vậy? Cậu ấy không đồng ý à?]
[Lin: Không phải.]
Xem ra đối phương không có ý định nói chuyện sâu hơn với cô. Stella thở dài, vừa định cất điện thoại đi thì lại nhận được tin nhắn mới của Phí Bạc Lâm.
[Lin: Cậu ấy đang giận tôi.]
Phản ứng đầu tiên của Stella là thở phào nhẹ nhõm.
Hóa ra là anh ta lo lắng.
Lo lắng thì tốt, lo lắng là của hồi môn tốt nhất của một người đàn ông.
Chừng nào còn lo lắng, chừng đó còn có tài trợ.
Cô giả vờ an ủi vài câu.
[Stella: Ôn Phục vốn đơn giản, nghĩ gì hiện hết ra mặt, tôi chỉ cần liếc qua là biết ngay. Nếu cậu ấy thật sự giận thì tối nay đã chẳng bước chân tới đây rồi. Anh cứ yên tâm.]
Nói dứt lời, cô khựng lại một thoáng, cảm thấy câu vừa rồi có phần chưa đúng mực, bèn vội vàng bổ sung thêm một câu.
[Stella: Tất nhiên, dù tôi hiểu rõ, nhưng chắc chắn không bằng Phí Tổng. Cậu ấy có tính cách thế nào, Phí Tổng là người hiểu rõ nhất.]
Không biết Phí Bạc Lâm có để tâm không, một lúc lâu sau, cô mới nhận được câu trả lời.
[Lin: Ừm.]
Đến đây, Stella yên tâm cất điện thoại, tâm trạng tuyệt vời hơn cả mười phút trước.
Thậm chí Ôn Phục ngồi bên cạnh như một bức tượng cũng trở nên dễ nhìn hơn hẳn.
Cô quay đầu sang nhìn cái người tâm hồn treo ngược cành cây này một cách thích thú, phát hiện Ôn Phục đã thoát khỏi trạng thái ngẩn ngơ.
Cậu nâng tay lên, khẽ khàng chạm vào mái tóc của mình, chạm xong lại hạ tay xuống, nhìn vào lòng bàn tay đang mở ra, vẻ mặt đầy suy tư.
Stella cạn lời: "Cậu lại làm gì thế?"
Ôn Phục ngước mắt: "Tóc của tôi, đâm vào tay à?"
Stella: "..."
Thật sự không thể cảm nhận được chút cảm xúc giận hờn nào từ người này.
Cô thật sự muốn tóm Phí Bạc Lâm vào xe để xem, người mà anh ta quả quyết đang giận dỗi lại đang toàn tâm toàn ý suy nghĩ về những vấn đề không liên quan gì.
Stella ấn tay Ôn Phục xuống, nghiêm túc nói: "Thôi được rồi, đừng nghiên cứu tóc của cậu nữa. Giờ tôi sẽ nói về lịch trình tháng tới của cậu."
Cô mở ghi chú trên điện thoại: "Cuối tuần này có hai sự kiện: một là Đêm Weibo, hai là tiệc tạp chí V, cả hai đều bắt buộc phải tham dự, chỉ đi thảm đỏ, rất nhanh thôi.
Tuần sau, thứ Ba và thứ Tư đến Tr**ng S* quay tập cuối Thanh Thanh Nhập Nhĩ.
Ngày mai thì về Đại học Tứ Xuyên họp với giáo sư.
Lịch diễn: Thứ Hai, thứ Năm và thứ Sáu có tổng cộng bảy show thương mại, thêm một hoạt động ngoài trời của nhãn hàng.
Tôi sẽ cố gắng trao đổi để cậu không phải chạy vội ra sân bay. Sau thảm đỏ tạp chí V, khoảng hai tuần nữa sẽ có show thực tế ngoài trời ở Tây Xuyên, đây là lời hứa trả lễ Hoàng Đài vì trước đó họ đã cho cậu một suất trong chương trình âm nhạc. Cái này thì tuyệt đối không được từ chối."
Ôn Phục gật đầu, không có ý kiến gì.
Stella nhặt chiếc mũ ở ghế bên cạnh đội lên cho cậu: "Sắp đến nhà cậu rồi, đội mũ, đeo khẩu trang cho cẩn thận, hạn chế ra ngoài. Nếu ra ngoài thì gọi Chu Kỷ đi cùng, giữ khoảng cách với bạn bè khác giới. Và..."
Stella dừng lại, nhấn mạnh: "Không được ăn vụng những thứ nhiều dầu, nhiều muối, đặc biệt là mì gói."
Ôn Phục đang đeo khẩu trang, nghe thấy lời cảnh báo của Stella, động tác cứng lại. Vừa định ngẩng đầu phản bác, chưa kịp mở miệng thì đối mặt với ánh mắt không cho phép thỏa hiệp của Stella.
Cậu cúi đầu đeo khẩu trang cẩn thận, qua loa đáp một tiếng. Khi xe dừng ở cổng khu dân cư, cậu xuống xe, lấy hành lý và đàn guitar rồi đi về nhà.
Stella hét vọng ra từ cửa sổ xe: "Ngày mai tám giờ, Chu Kỷ sẽ đến đón cậu đi học nhé."
Ôn Phục vẫy tay về phía sau, không quay đầu lại.
Về đến nhà, Ôn Phục pha ngay một gói mì.
Cả ngày hôm nay, từ lúc lên máy bay đến giờ, cậu chỉ dựa vào một bữa ăn trên máy bay và một hộp salad. Không trực tiếp chạy đến quán nướng đã là một hành động rất tôn trọng Stella rồi.
Ôn Phục ăn rất nhanh. Bỏ gói gia vị vào xong, cậu rót nước sôi vào hộp, dùng dĩa tách mấy sợi mì còn cứng thành từng mảng rồi kiên nhẫn đợi chừng một phút. Sau đó, chẳng buồn quan tâm đến hơi nóng phả lên mặt, cậu ôm lấy hộp mì, vừa hít hà vừa vội vã nuốt từng sợi mì còn nửa sống nửa chín.
Chưa đầy ba phút, một hộp mì đã sạch sành sanh.
Ôn Phục ngửa cổ uống cạn nước súp, rồi ực một hơi hết cả hộp sữa lạnh. Cậu tự cho là đã hoàn thành quy trình làm nguội mì gói trong dạ dày. Quay đầu lại, anh thấy trên bàn có hai cây xúc xích chưa bóc vỏ.
Đây là lúc mua mì cậu tiện tay mua thêm. Vừa rồi ăn vội, chỉ lo ăn mì mà quên cho xúc xích vào.
Ôn Phục nhìn hai cây xúc xích, suy nghĩ vài giây, rồi cầm lấy và đứng nhai ngấu nghiến.
Cuối cùng, cậu chợt nhận ra bữa này không có rau xanh, định vào bếp xem tủ lạnh có rau nào nấu ăn không. Bỗng nhớ lại rau, trứng và thịt bò đều đã ăn trong hộp salad bữa trước.
Rau, trứng, thịt và tinh bột, hôm nay đều đã ăn. Tốt rồi. Ôn Phục lẩm bẩm trong lòng, kiểm tra từng món một như đang học thuộc một điều khoản. Sau đó cậu bắt đầu dọn dẹp hành lý và đi tắm rửa.
Trước khi tắm, cậu bật hệ thống sưởi sàn. Nửa tiếng sau, Ôn Phục lau tóc đi ra từ phòng tắm, ngồi trên sàn phòng khách, bật TV lên, tiếp tục xem nốt tập "Chú thuật hồi chiến" chưa xem xong từ lần trước.
Trong tiếng nhạc nền của phim hoạt hình, cậu bắt đầu mở từng lá thư nhận được hôm nay.
Tối nay trợ lý đã nhận được năm lá thư viết tay từ fan, mỗi lá đều dài hai trang giấy. Một trong số đó còn có một gói bánh quy nhỏ được nhét vào trong. Fan trong thư nói đó là bánh tự làm.
Ôn Phục cầm bút, chầm chậm đọc. Đọc xong mỗi lá thư, cậu đều nắn nót viết hai chữ ở cuối giấy: "Cảm ơn"
Người hâm mộ gửi thư vốn chẳng mong nhận lại hồi âm, nhưng trong mắt Ôn Phục, khi đã nhận thì nhất định phải hồi đáp.
Đó là cách duy nhất để tấm lòng kia không trở nên vô nghĩa.
Vì vậy cậu vẫn kiên nhẫn giữ thói quen ấy. Đọc xong năm lá thư, cậu khẽ gác bút, gấp lại từng tờ giấy cho thật ngay ngắn, rồi lặng lẽ cho vào phong bì. Sau cùng cậu mang chúng vào phòng sách, đặt vào chiếc tủ đựng thư của người hâm mộ.
Gói bánh quy thì được Ôn Phục cho vào túi áo sẽ mặc vào ngày mai, phòng lúc quên mất.
Chẳng mấy chốc, chuông báo thức trên điện thoại reo lên, đã hai mươi phút kể từ khi cậu ra khỏi phòng tắm.
Đúng hai mươi phút, đã đến giờ sấy tóc. Ôn Phục tắt báo thức, đi đến bồn rửa mặt sấy tóc, rồi lên giường ngủ.
Đây chính là thói quen hằng ngày. Ở nhà cậu luôn tuân theo một quy trình gần như bất di bất dịch, đúng giờ đến mức nghiêm ngặt, ngay cả thời gian từ tắm gội đến khi sấy tóc cũng được khống chế trong hai mươi phút.
Trước khi đi ngủ, Ôn Phục đặt báo thức lúc bảy giờ sáng để ngày mai đúng giờ đi họp nhóm ở trường.
Vào năm nhất đại học, cậu đã xin nghỉ học hai năm để chuẩn bị cho việc ra mắt.
Sau đó cậu đã kịp về nước trước khi hết hạn bảo lưu, hoàn thành bằng cử nhân tài chính, rồi học tiếp cao học về nghiên cứu văn hóa âm nhạc. Hiện tại cậu vừa học vừa làm.
Bây giờ chỉ còn chưa đầy sáu tiếng nữa là đến giờ dậy, Ôn Phục nhắm mắt lại.
Chất lượng giấc ngủ của cậu vốn rất tốt. Hai năm nay, độ nổi tiếng tăng lên từng ngày, do khối lượng công việc lớn, mỗi lần chạy show xong, Ôn Phục về nhà dọn dẹp xong là có thể ngủ gục.
Theo lẽ thường, tối nay cũng không ngoại lệ.
Tấm rèm dày cản hết ánh trăng ngoài kia, vừa vặn cho cậu một giấc ngủ yên tĩnh.
...
Đêm khuya, ba giờ sáng, Ôn Phục trằn trọc trên gối gần hai tiếng đồng hồ rồi từ từ mở mắt.
Trong đầu cậu có một giọng nói không ngừng vang lên.
Tại sao hôm nay Phí Bạc Lâm không xoa đầu mình?
Bốn giờ sáng.
"...Chết tiệt." Ôn Phục trống rỗng nhìn trần nhà đen kịt, đột ngột thốt lên.