Editor: Sophie
Beta: Sophie
Ngày hôm sau, Ôn Phục tỉnh dậy với vẻ mặt u ám.
Thực ra đồng hồ báo thức vẫn chưa reo. Ôn Phục đã ngủ li bì suốt hai tiếng, đến khi mở mắt ra thì kim đồng hồ chỉ sáu giờ bốn mươi.
Trời ngoài kia vẫn tối mờ. Cậu bước chân trần xuống giường, đi ngang qua sàn nhà, đến bên cửa sổ rồi không hiểu vì sao lại khẽ kéo rèm che lại.
Sáng sớm, sương phủ dày đặc, từ khung cửa sổ nhìn ra chỉ thấy một khoảng mông lung, mờ ảo như làn khói mỏng vắt ngang trời.
Ôn Phục ngẩng đầu nhìn vầng trăng vẫn còn treo lơ lửng trên cao, rồi khẽ cụp mắt xuống, bất chợt trông thấy một bóng người thấp thoáng trong khu vườn dưới nhà.
Giữa màn sương mờ ảo, dáng người ấy lặng lẽ ngồi tựa vào chiếc ghế dài, bất động như đang hòa vào tĩnh lặng. Khoảng cách quá xa, chỉ có một ngọn đèn đường hiu hắt rọi xuống quầng sáng vàng nhạt, phủ mờ cả không gian xung quanh.
Nếu không chăm chú, người ta sẽ ngỡ cái bóng kia chỉ là một mảnh tối hòa lẫn vào màn đêm thăm thẳm.
Nhưng Ôn Phục chỉ cần liếc mắt là nhận ra Phí Bạc Lâm.
Người ấy vẫn mặc nguyên bộ đồ từ hôm qua, hơi ngẩng đầu nhìn lên khung cửa sổ nhà Ôn Phục. Trên cặp kính gọng vàng, ánh sáng yếu ớt hắt xuống phản chiếu lấp lánh. Tựa như đã thức trắng, anh lặng lẽ ngồi dưới lầu, đối diện phòng Ôn Phục suốt cả một đêm dài.
Có lẽ không ngờ Ôn Phục lại đột nhiên mở cửa sổ nhìn sang, người ngồi trên ghế dài khựng lại khi ánh mắt họ chạm nhau.
Ôn Phục cũng sững sờ hai giây, chớp mắt rồi quay người chạy xuống lầu.
Cậu đi thang máy xuống, chân không mang giày. Chỉ nửa phút sau, khi cậu bước ra khỏi cửa, người ngồi trên ghế dài đã biến mất.
Gió lạnh ập đến, lùa vào cổ áo ngủ của cậu. Cảm giác lạnh buốt từ nền gạch truyền đến lòng bàn chân. Ôn Phục thở ra một làn sương trắng, đoán rằng mình bị ảo giác vì thiếu ngủ.
Khu dân cư nơi cậu sống là những tòa nhà thấp tầng, mật độ dân cư rất thấp.
Giữa các tòa nhà có những khu vườn rộng lớn, cây cối xanh tươi, an ninh cũng vô cùng nghiêm ngặt, không phải chủ nhà thì không thể vào được. Phí Bạc Lâm cũng không thể xuất hiện một cách khó hiểu như vậy.
Nhiều năm nay Ôn Phục vẫn sống trong một căn hộ nhỏ khiêm tốn ở ngoài đường vành đai ba. Nhưng suốt hai năm gần đây, cậu liên tục bị fan cuồng quấy rầy, cuối cùng đành phải nghe theo yêu cầu của Stella mà chuyển đến đây.
Trên người cậu chỉ mặc một lớp áo ngủ cotton mỏng. Giờ tỉnh táo lại cậu mới cảm thấy lạnh.
Vừa định rời đi, điện thoại của Ôn Phục rung lên. Đầu tiên là tiếng chuông báo thức, sau đó là cuộc gọi của Chu Kỷ.
Ôn Phục áp điện thoại lên tai, cúi đầu nhìn những ngón chân đỏ ửng vì lạnh, giọng trầm thấp cất lên: "Alo?"
Một giọng nói ôn hoà vang lên: "Ôn Phục, em dậy chưa?".
Chu Kỷ chỉ hơn Ôn Phục một tuổi, nhưng kinh nghiệm trong ngành lại dày dạn hơn hẳn.
Ngay sau khi tốt nghiệp đại học, anh đã bắt đầu làm trợ lý. Ôn Phục không phải nghệ sĩ đầu tiên anh phụ trách, cũng không phải người nổi tiếng nhất nhưng lại là người trả mức thù lao cao nhất.
Trong giới của họ, vị trí kém giá trị nhất chính là trợ lý cá nhân. Dù có làm trâu ngựa cho một ngôi sao hạng A, mức lương cũng chỉ vỏn vẹn ba bốn nghìn tệ một tháng, thậm chí còn chưa tính đến bảo hiểm xã hội. Thế nhưng, mấy năm nay đồng hành bên Ôn Phục, Chu Kỷ lại có thể kiếm hơn hai trăm nghìn tệ mỗi năm.
Ôn Phục tiết kiệm nhưng lại hào phóng với những người xung quanh. Cứ như thể số tiền cậu kiếm được khi làm người nổi tiếng chỉ để bản thân có đủ ăn.
Ôn Phục cũng chẳng cần gì nhiều, một hộp mì ăn liền thôi cũng có thể khiến cậu thấy thoả mãn.
Số tiền dư dả Ôn Phục gần như không giữ lại cho mình. Hoặc để công ty trích phần trăm hoặc chia làm tiền thưởng cuối năm cho đội ngũ. Phần còn lại, cậu đều đem quyên góp hết vào quỹ cứu trợ thiên tai.
Chu Kỷ lăn lộn trong giới từng ấy năm, đây là lần đầu tiên anh bắt gặp một người giữa chốn danh lợi mà vẫn có thể thản nhiên, dửng dưng với tiền bạc đến thế.
Stella cũng đã khéo léo nhắc nhở Ôn Phục: "Cậu không muốn tiết kiệm tiền mua nhà hay gì đó sao?"
Ôn Phục lắc đầu, dường như chẳng bận tâm đến việc ổn định chỗ ở. Phí Bạc Lâm vẫn chưa tìm thấy cậu và cậu cũng không biết mình sẽ ở đâu.
Chu Kỷ ngáp dài ở đầu dây bên kia: "Anh ra ngoài đây. Khoảng nửa tiếng nữa anh sẽ đến chỗ em. Em đóng gói đồ đạc xong thì xuống nhé. Hôm nay trời lạnh, nhớ mặc ấm nhé! Có gì cần anh mang theo không?"
Ôn Phục bước vào thang máy, suy nghĩ một chút rồi nói: "Cà phê ạ."
"Được."
Sau khi cúp máy, Ôn Phục về nhà, hắt hơi một cái trước.
Cậu đã đứng ngẩn người ở cửa một lúc rồi quyết định vẫn kịp tắm nước nóng.
Cả đêm qua cậu gần như không ngủ, sáng nay cậu còn chưa uống một giọt nước nào. Khi tắm xong ra ngoài, Ôn Phục không nhận ra bước chân mình có chút nhẹ bẫng.
Cậu khoác lại chiếc áo phao đã chuẩn bị từ tối qua, vẫn quần jean đen, giày thể thao như thường lệ. Đội mũ, che khẩu trang, bước ra ngoài, trong lòng bỗng dấy lên một cảm giác lạc lõng.
Vừa lên xe, Chu Kỷ đã đưa cho cậu một bát mì nóng: "Ăn đi, tranh thủ chị Đài không có ở đây, anh lén mua cho em đấy."
Nói xong, anh nhét cà phê vào tay Ôn Phục.
Ôn Phục ngửa đầu ra sau, uống nửa cốc.
Chu Kỷ không nhịn được nhắc nhở: "Ăn trước đi. Đừng uống vội."
Tuy là trợ lý, nhưng phần lớn thời gian Chu Kỷ nhìn Ôn Phục như em trai ruột.
Không chỉ riêng anh. Tất cả mọi người trong đội ngũ đã gắn bó với Ôn Phục lâu năm đều có tâm lý này.
Ôn Phục tuy kiệm lời nhưng sau khi tiếp xúc mới thấy tính tình xa cách ấy không phải là vô cớ.
Cậu gần như không có bạn bè thân thiết, danh bạ điện thoại chỉ lác đác vài số của công ty và đoàn đội. Thậm chí ngay cả cha mẹ cũng chưa từng hiện diện trong cuộc đời của Ôn Phục.
Tuy không ai nhắc đến, nhưng ai cũng ngầm hiểu. Thỉnh thoảng có người kín đáo hỏi Stella, cô chỉ im lặng.
Ôn Phục sống vô tq như thể mọi quyết định đều theo bản năng: Đói thì ăn thứ có trong tay, lạnh thì khoác thêm áo, buồn ngủ thì uống cà phê, cho dù bụng còn rỗng, trời trở gió thì vội vàng lấy chiếc áo lông vũ dày nhất mặc vào...
Chỉ đến khi được người khác nhắc nhở, cậu mới chậm rãi nhận ra tầm quan trọng của những điều tưởng như đơn giản ấy. Rõ ràng, từ nhỏ đã chẳng có ai dạy cậu cách chăm sóc chính mình.
Dù chẳng ai nỡ gán cho cậu hình ảnh ấy, nhưng trong đời sống thường ngày, Ôn Phục quả thật giống như một đứa ngốc.
Theo thời gian mọi người đã quen dần, tự nhiên để mắt đến cậu từ những điều nhỏ nhặt nhất, như sợ cậu lạc trôi trong cuộc sống mơ màng.
Ôn Phục ngoan ngoãn đặt cà phê xuống, bưng bát mì lên.
Sau đó, cậu cầm đũa, mở miệng và ăn ngấu nghiến như thể đang đói cồn cào.
Chu Kỷ: "..."
Chu Kỷ chống trán thở dài: "Ăn từ từ thôi, từ đây đến trường mất nửa tiếng. May mà Stella không ở đây, nếu không thấy cảnh này chắc cô ấy lại mắng anh mất. Cái tật xấu này của em sao không sửa được vậy?"
Ôn Phục không nói gì, cúi đầu chỉ lo ăn.
Đến khi cậu ngẩng mặt lên khỏi bát, Chu Kỷ liếc nhìn, trán nổi gân xanh.
Ôn Phục không hiểu: "Sao vậy?"
Chu Kỷ: "Bát mì đánh em à?"
Làm sao lại có người ăn mì mà để dầu bắn lên khóe mắt như vậy chứ!
Nhóc này đang đánh nhau với bát mì à?!
Anh vội vàng rút hai tờ khăn giấy ra, đặt lên đầu ngón tay, đưa về phía Ôn Phục: "Đừng nhúc nhích."
Ôn Phục theo bản năng định né đi, nhưng nghe Chu Kỷ nói vậy thì đứng cứng người.
Khi Chu Kỷ dùng đầu ngón tay phủ khăn giấy để lau khóe mắt cho cậu, Ôn Phục hơi quay mặt đi, hàng mi không ngừng run rẩy.
Chu Kỷ vừa lau vừa nghĩ: "Một chú bướm nhỏ."
Anh cười nói: "Đôi mắt này của em khi chớp lên trông rất giống hình xăm của em đấy."
Ôn Phục nghe không rõ: "Cái gì ạ?"
Chu Kỷ buông tay: "Không có gì. Chúng ta vẫn còn cách trường một đoạn, ngủ thêm chút nữa đi."
Ôn Phục nói: "Không cần ngủ đâu."
Cậu uống hết chỗ cà phê còn lại, cuối cùng cũng lấy lại được chút tinh thần.
Chu Kỷ quan sát một lúc: "Sắc mặt em nhợt nhạt quá, tối qua ngủ không ngon à?"
Ôn Phục tựa trán vào cửa sổ xe, cụp mắt xuống, khẽ "ừm" một tiếng.
"Mất ngủ à?" Chu Kỷ hỏi: "Đang nghĩ gì vậy?"
Ôn Phục im lặng.
Trong xe im lặng một lúc, trời đang dần sáng, hình như sắp mưa.
Chu Kỷ nhìn trời, quay người ra ghế sau lấy túi xách tìm ô cho Ôn Phục.
Ôn Phục hạ cửa sổ xe xuống, nhìn ra ngoài gió, đột nhiên hỏi: "Tuyết rơi rồi à?"
"Tuyết gì chứ?" Chu Kỷ vừa cười vừa lục túi. "Năm nào đến đông em cũng lặp lại câu này. Đây là miền Nam Tấn Thành chứ có phải Đông Bắc đâu, tuyết đâu có dễ rơi thế."
Xe dừng trước cổng Đại học Tứ Xuyên thì trời cũng vừa quang mây tạnh. Chu Kỷ vừa gập ô lại, vừa nhỏ giọng nói với Ôn Phục rằng trong trường đông người lắm, anh sẽ chờ ngoài này, học xong thì gọi để anh ra đón.
Ôn Phục gật đầu rồi xuống xe. "Còn nữa..." Chu Kỷ nắm lấy tay cậu, định nhắc nhở cậu về đám fan cuồng theo dõi, nhưng lại thấy nhắc cũng vô ích, thế là anh buông tay, "Thôi, em vào học trước đi."
Lớp học kéo dài ba tiếng, chủ yếu là giáo sư giao đề tài dự án và bài luận cần nộp trong kỳ nghỉ đông.
Lớp kết thúc lúc gần nửa đêm. Ôn Phục còn chưa kịp ra khỏi phòng học thì đã nhận được tin nhắn của Chu Kỷ.
[New Era: Tan học chưa?]
[Em gái: Tan học rồi.]
Một giây sau, Chu Kỷ gọi điện đến.
Ôn Phục nghe máy, còn chưa kịp lên tiếng, đã nghe thấy Chu Kỷ nói gấp gáp: "Đừng xuống lầu! Mấy kẻ theo dõi kia đang chặn đường dưới lầu. Đợi anh lên đã."
Chu Kỷ hấp tấp chạy lên lầu, vừa thở hổn hển vừa kéo Ôn Phục vào nhà vệ sinh.
Vào đến nơi, anh lập tức cởi áo khoác: "Mau, đổi đồ với anh. Lát nữa em mặc đồ của anh đi ra, anh sẽ theo sau. Thấy bọn theo dõi bám theo anh thì em tranh thủ rẽ sang hướng khác. Đêm nay anh sẽ mang đồ về trả lại."
Ôn Phục ngơ ngác đổi đồ, chưa kịp định thần lại, Chu Kỷ đã giật lấy chiếc mũ lưỡi trai của cậu đội lên đầu.
Vừa tháo mũ ra, mái tóc buộc chặt của Ôn Phục lập tức bay tứ tung.
Chu Kỷ: "..."
Sao ngày nào cậu cũng ngủ mà tóc lại như vậy chứ.
Ôn Phục dường như không nhận ra điều gì bất thường: "Không đi à?"
Chu Kỷ bước ra ngoài hai bước rồi không nhịn được quay lại, đưa tay lên đầu Ôn Phục.
Phản ứng đầu tiên của Ôn Phục là muốn trốn, nhưng Chu Kỷ lại nói: "Đừng nhúc nhích."
Ôn Phục dừng lại, để Chu Kỷ vuốt hai cái lên tóc.
Tuy vẫn còn rối bù nhưng đã gọn gàng hơn trước rất nhiều.
"Ngày thường chú ý một chút, sẽ bớt bị chị Đại mắng." Biết nói cũng vô ích, nhưng Chu Kỷ vẫn không nhịn được lải nhải vài câu.
Hai người đeo khẩu trang lần lượt đi xuống lầu, phát hiện ra vị trí của đám fan cuồng. Chu Kỷ nháy mắt với Ôn Phục phía sau rồi lao ra khỏi đám học sinh.
Quả nhiên, bốn năm fan cuồng đang vây quanh cậu lập tức đuổi theo.
Ôn Phục thừa lúc bọn họ không để ý, chạy về phía cổng trường bên kia.
Ôn Phục vừa chạy, phía sau Chu Kỷ đã kéo theo cả đám fan cuồng.
Nhưng chỉ được hơn chục mét, vài người trong số đó chợt nhận ra điểm bất thường, lập tức chỉ thẳng vào lưng Ôn Phục, hét toáng lên: "Chính là cậu ta!"
Cả đám quay đầu đuổi theo hướng khác.
Thậm chí có một cô gái trẻ còn quay lại chửi Chu Kỷ: "Thằng khốn!"
Phần lớn fan cuồng là những cô gái còn rất trẻ, suy nghĩ non nớt, thiếu chín chắn.
Thay vì tập trung vào việc học, họ lại dành cả ngày theo dõi lịch trình cá nhân của nghệ sĩ, chặn đường ở nơi công cộng thậm chí cả chỗ riêng tư, gây ra vô số phiền toái cho đời sống thường nhật của nghệ sĩ.
Mấy năm trước, nam nghệ sĩ nổi tiếng nhất dưới trướng Stella vốn xuất thân từ idol rồi chuyển sang diễn viên, từng bị fan cuồng truy đuổi đến tận khách sạn.
Có người lén chui dưới gầm giường, thậm chí trốn trong tủ quần áo để lấy trộm đồ.
Còn những nghệ sĩ chẳng may bị lộ số điện thoại thì ngày ngày phải nhận hàng loạt cuộc gọi quấy rối, sáng sớm lại bị gõ cửa vô cớ, chẳng lúc nào yên.
Ôn Phục trước kia chưa từng gặp phải những vấn đề này, nhưng mấy năm nay danh tiếng của cậu ngày càng tăng, fan cuồng cũng càng ngày càng hung hăng.
Trớ trêu thay, những người làm ra những chuyện này thường lại là các cô gái xuất thân từ gia đình khá giả, phần lớn còn chưa đến tuổi trưởng thành.
Chính vì thế họ mới có dư dả thời gian và tiền bạc để ngày ngày bám theo lịch trình nghệ sĩ.
Ngay cả khi bị báo cảnh sát, kết cục nhiều nhất cũng chỉ là một lời cảnh cáo suông. Thế nhưng, hầu hết fan cuồng sau khi bị cảnh cáo chẳng những không dừng lại, mà còn lấn tới, thậm chí tìm cách trả thù.
Fan cuồng là một hình thức bắt nạt một chiều, khiến nghệ sĩ và công ty quản lý của họ không còn lựa chọn nào khác ngoài việc chịu đựng.
Những kinh nghiệm đau thương này đã được đội ngũ của Stella đúc kết từ những lần làm việc với các nghệ sĩ trước đây.
Vì vậy khi Ôn Phục gặp phải fan cuồng, đội ngũ đã thành thạo nhiều cách khác nhau để giúp cậu trốn thoát. Đương nhiên chỉ có thể tìm cách trốn thoát, trả đũa là điều không thể.
Cũng may Ôn Phục là một "bậc thầy" chạy trốn. Từ nhỏ đến lớn, trừ những vận động viên chuyên nghiệp trên TV, cậu chưa từng thấy ai chạy nhanh hơn mình.
Ngay khi đám fan cuồng nhận ra có gì đó bất thường lúc đuổi theo Chu Kỷ, Ôn Phục đã sớm chạy mất dạng.
Cách trường học hai con phố là một tòa nhà thương mại. Lúc này là giờ ăn trưa, xung quanh xe cộ tấp nập, Ôn Phục không suy nghĩ nhiều mà đi thẳng vào trong.
Vì từng được Chu Kỷ dẫn tới đây, Ôn Phục biết rõ trên tầng có nhà hàng. Đang đói bụng, cậu bỏ qua thang máy, đi thẳng lên thang cuốn để tránh vừa bị theo dõi vừa dễ bị nhận ra.
Không ngờ vừa rẽ ở góc tầng ba, cậu lại chạm mặt Phí Bạc Lâm.