Tuổi Trẻ Vô Danh - Thi Vô Trà

Chương 5

Editor: Sophie

 

Beta: Sophie

 

Phía sau lớp kính trong suốt của một cửa hàng đồ dùng mẹ và bé, Phí Bạc Lâm đang lặng lẽ lựa đồ.

 

Khi Ôn Phục bước lên thang cuốn, vừa lúc anh ngẩng đầu lên khỏi kệ hàng. Cả hai đều sững sờ tại chỗ, bốn mắt nhìn nhau.

 

Hôm nay Phí Bạc Lâm vẫn đeo kính nhưng quần áo đã được thay từ bộ vest công sở hôm qua thành áo len và áo khoác rộng rãi, trông thoải mái hơn nhiều.

 

Khi anh bắt gặp ánh mắt của Ôn Phục, việc đầu tiên là đặt đồ dùng cho mẹ và bé xuống, tránh để Ôn Phục hiểu lầm.

 

Thế nhưng Ôn Phục lại chẳng hề có phản ứng, nửa khuôn mặt ẩn sau lớp khẩu trang, chỉ để lộ đôi mắt lạnh lùng, lặng lẽ nhìn chằm chằm vào anh.

 

Tim Phí Bạc Lâm chợt loạn nhịp, còn chưa kịp bước ra thì đã thấy Ôn Phục xoay người phóng xuống lầu như con thỏ, loáng một cái đã biến mất tăm.

 

Phí Bạc Lâm biết rõ Ôn Phục chạy nhanh đến mức nào, anh vừa đuổi ra khỏi cửa hàng thì chuông điện thoại reo lên.

 

Tô Hạo Nhiên ở đầu dây bên kia đang rất sốt ruột: "Nhóm trưởng, cậu đến đâu rồi? Doãn Doãn không chờ được nữa rồi."

 

Phí Bạc Lâm đưa mắt nhìn dòng người ngược xuôi dưới lầu, rồi lại ngoái vào cửa hàng một lần nữa. Anh khẽ thở dài, lấy lại bình tĩnh, cất giọng: "Ba mươi phút nữa."

 

Nửa tiếng sau, tại nhà hàng Kỳ Lân.

 

Phí Bạc Lâm xách một túi tã giấy bước vào phòng riêng. Tô Hạo Nhiên đang bế con, nhận lấy túi từ tay anh: "Cậu với Ninh Ninh nói chuyện đi, tôi đưa Doãn Doãn đi thay tã đây."

 

Nói xong, hắn lao về phía nhà vệ sinh không phân biệt giới tính.

 

Tạ Nhất Ninh ngồi trên ghế, đang gạt gạt món tráng miệng, đầu tiên là lườm Tô Hạo Nhiên một cái: "Nhanh lên đấy."

 

Rồi cô quay sang Phí Bạc Lâm: "Nhóm trưởng, ngồi đi."

 

Hai người họ và Phí Bạc Lâm là bạn học cấp ba. 

 

Hồi đó họ được xếp chung một nhóm, Phí Bạc Lâm là nhóm trưởng, Tạ Nhất Ninh là lớp trưởng, còn Tô Hạo Nhiên là một cậu ấm, cả ngày lêu lổng chẳng làm gì. 

 

Điều tự hào nhất của hắn trong ba năm cấp ba là vào ngày tốt nghiệp đã khiến Tạ Nhất Ninh trở thành bạn gái của mình.

 

Sau này Phí Bạc Lâm thành lập công ty truyền thông Tư Phục, Tô Hạo Nhiên và Tạ Nhất Ninh đã đầu tư hai triệu tệ để trở thành đối tác. 

 

Cuối năm 2019, Phí Bạc Lâm ra nước ngoài để đàm phán hợp tác, gặp phải dịch bệnh nên bị kẹt lại vài năm không về. Các dự án trong nước đều do họ thay mặt xử lý.

 

Tạ Nhất Ninh là người theo chủ nghĩa không kết hôn, năm ngoái cô và Tô Hạo Nhiên sinh một cô con gái, đặt tên là Tạ Doãn. 

 

Sau khi Tạ Doãn ra đời, Tô Hạo Nhiên đã chuyển tất cả cổ phần của mình tại Tư Phục cho Tạ Nhất Ninh, còn mình thì chuyên tâm làm "ông bố bỉm sữa" ở nhà, cả ngày chỉ xoay quanh con gái.

 

Mãi đến hôm nay, sau mấy năm ba người mới thực sự ngồi lại với nhau, trừ những lần họp trực tuyến.

 

Và cũng là hôm nay, Phí Bạc Lâm lần đầu tiên gặp Tạ Doãn không phải qua màn hình điện thoại.

 

Thế nhưng, mặt còn chưa kịp gặp, Tạ Doãn đã "ị" ra quần rồi.

 

Tô Hạo Nhiên bế con quay lại sau khi thay tã xong, vừa hay nghe Tạ Nhất Ninh mắng: "Đã bảo là đi ra ngoài nhớ mang theo tã rồi, cứ cãi, nói là giờ này con không ị. Giờ thì hay rồi, ị đầy ra quần anh đấy."

 

Tô Hạo Nhiên ngồi lại chỗ cũ, cười cợt nhả, núp mặt sau Tạ Doãn, giơ tay con gái lên vẫy vẫy, bắt chước giọng trẻ con: "Vẫn là mẹ vĩ đại, tài giỏi hơn người!"

 

Tạ Nhất Ninh ném một viên giấy vào hắn: "Bớt dẻo mồm dẻo miệng đi."

 

Tạ Doãn chưa đầy một tuổi, không hiểu người lớn đang cãi nhau cái gì, chỉ đứng trên đùi Tô Hạo Nhiên cười khúc khích theo.

 

Tô Hạo Nhiên đặt con vào lòng Phí Bạc Lâm. Anh khẽ nựng bé, ngắm khuôn mặt non nớt ấy, chợt thấy đứa trẻ mấy tháng tuổi đẹp đẽ tựa như một bức tượng điêu khắc bằng ngọc rất sống động.

 

Anh lấy ra một chiếc hộp nhỏ từ trong áo, đẩy đến trước mặt Tạ Nhất Ninh: "Tấm bùa bình an cầu cho Doãn Doãn ở chùa Đại Từ."

 

Với điều kiện gia đình của Phí Bạc Lâm và Tạ Nhất Ninh hiện tại, việc tặng vàng hay đồ trang sức xa xỉ cho đứa nhỏ không có gì hiếm lạ. So với những thứ đó, một tấm bùa bình an tự tay đi chùa cầu xin lại có ý nghĩa hơn nhiều.

 

Tạ Nhất Ninh quả nhiên rất thích: "Vậy tôi nhận nhé."

 

Phí Bạc Lâm không giỏi bế trẻ con, sợ Tạ Doãn ngồi trong lòng mình khó chịu, bế một lúc rồi trả lại cho Tô Hạo Nhiên. 

 

Lúc này anh đột nhiên nghe Tạ Nhất Ninh hỏi: "Này, nhóm trưởng, hôm qua lúc tôi gửi tin nhắn cho cậu, cậu đang ở đâu vậy?"

 

Phí Bạc Lâm nói: "Ở Cẩm Giang. Có chuyện gì à?"

 

"Ồ..." Tạ Nhất Ninh trầm ngâm, "Anh không phải đang tìm Đồ Rê Mí à? Tìm được chưa?"

 

Phí Bạc Lâm thoáng im lặng.

 

Tạ Nhất Ninh nắm bắt được cảm xúc của anh, không đợi anh trả lời, nói: "Tôi vừa lướt thấy một bài đăng, hình như tối qua Đồ Rê Mí cũng ở đó."

 

Phí Bạc Lâm sững người: "Bài đăng nào?"

 

"Có người nói cậu ta mắc bệnh ngôi sao." Tạ Nhất Ninh vừa nói, vừa lấy điện thoại ra, lướt vài cái, tìm thấy bài đăng đó, đưa cho Phí Bạc Lâm, "Đây. Cậu xem người trong ảnh có giống Đồ Rê Mí không?"

 

Phí Bạc Lâm liếc mắt nhìn xuống, vẻ mặt trở nên lạnh lùng.

 

Ôn Phục nghĩ rằng mình lại gặp ảo giác.

 

Cậu chạy ngược lại từ tầng ba, hoàn toàn quên mất ý định lên tầng bốn để ăn uống.

 

Cho đến khi chạy về tầng trệt, tiếng th* d*c bị khuếch đại bởi khẩu trang lấp đầy tai cậu, một cảm giác mệt mỏi đã tích tụ từ lâu bỗng ùa đến.

 

Cậu đột nhiên cảm thấy mình không thể chạy được nữa, cậu khao khát được nghỉ ngơi.

 

Bên trái ở ngay lối vào là cửa hàng KFC, Ôn Phục đẩy cửa kính, tìm góc khuất nhất, ngồi xuống chiếc bàn đơn sát tường.

 

Trên bàn có dán mã QR, cậu quét gọi hai bánh gà cuộn, rồi co người trên ghế, cúi đầu, toàn thân nặng trĩu như bị một khối sắt đè xuống.

 

Quầy gọi số đến bốn, năm lần, cậu mới ngẩng đầu, gắng gượng cử động tay chân, chống bàn đứng lên, lặng lẽ bước đến lấy đồ ăn.

 

Quay lại chỗ ngồi, cậu nuốt chửng hai chiếc bánh cuộn, đeo lại khẩu trang, rồi ngây người nhìn vào chiếc khay rỗng.

 

Lúc này, Kỳ Nhất Xuyên gọi điện đến. Ôn Phục bắt máy: "Alo."

 

"Ôn Phục?"

 

"Ừm."

 

Kỳ Nhất Xuyên có vẻ vội vàng: "Tôi hỏi cậu, hôm qua cậu không về Cẩm Thành à?"

 

Ôn Phục gật đầu.

 

Kỳ Nhất Xuyên không quan tâm có nghe thấy câu trả lời không, hỏi tới tấp như súng liên thanh: "Có phải đã đến Cẩm Giang không?"

 

Ôn Phục lại "ừm" một tiếng, giọng nói đã yếu ớt đến mức gần như không nghe thấy.

 

"Cậu... haizz!" Kỳ Nhất Xuyên hỏi, "Bây giờ cậu đang ở đâu?"

 

Ôn Phục khẽ nói: "KFC."

 

"KFC nào?"

 

"Trường học."

 

Kỳ Nhất Xuyên "bụp" một tiếng, cúp điện thoại.

 

Cuộc gọi vừa kết thúc, đầu óc Ôn Phục lại trống rỗng.

 

Cậu cầm điện thoại, biết rõ mình nên đi rồi. Giống như Stella thường nhắc nhở cậu, là một ngôi sao đang nổi, cậu là trung tâm của cả đội, phải có trách nhiệm với cả đội, không nên tùy tiện xuất hiện trước công chúng, đặc biệt là trong tình trạng hiện tại.

 

Thế nhưng cậu thực sự không thể bước thêm một bước nào nữa.

 

Toàn bộ sức lực của Ôn Phục dường như đã bị rút cạn trong sáng nay. Có lẽ là do công việc liên tục trong nhiều ngày đã khiến cơ thể kiệt sức. Tóm lại, cậu không muốn động một ngón tay nào cả, quyết định ngồi lại đây thêm vài phút.

 

Bị người khác nhận ra cũng không sao, bị fan cuồng tìm thấy cũng không muốn bận tâm, bây giờ cậu chỉ muốn nghỉ ngơi.

 

Ôn Phục ôm tay trước ngực, cúi đầu. Đôi mắt cậu nặng trĩu, mí mắt chìm xuống, cậu ngủ gục trên ghế lúc nào không hay.

 

Lần tỉnh lại tiếp theo là khi Kỳ Nhất Xuyên tìm thấy cậu ở góc khuất của KFC.

 

Lúc đó, đầu Ôn Phục đang gật gù như chim gõ kiến, mỗi lần lại suýt đập vào bàn. 

 

Kỳ Nhất Xuyên bước đến góc đó, thấy thân người Ôn Phục nghiêng sang một bên, suýt ngã xuống đất, hắn vội vã bước tới đỡ.

 

"Này! Này! Này!" Kỳ Nhất Xuyên đỡ vai Ôn Phục, kéo cậu ngồi thẳng lại, rồi ngồi phịch xuống đối diện: "Còn ngủ được hả?"

 

Ôn Phục tỉnh dậy, không nói gì, cúi đầu chớp mắt liên tục, như thể muốn chớp cho tỉnh hẳn.

 

"Đừng làm khổ đôi mắt của cậu nữa," Kỳ Nhất Xuyên vừa lấy điện thoại ra vừa nói, "Cậu bây giờ nổi tiếng thật rồi đấy, trên diễn đàn có cả bài viết nói xấu cậu rồi này."

 

Nói xong, hắn đưa chiếc điện thoại có mở diễn đàn cho Ôn Phục.

 

Có lẽ động tác hơi mạnh một chút, Ôn Phục theo bản năng giơ tay lên che đầu, lùi lại.

 

Phản ứng đầu tiên của cậu đối với bất kỳ hành động nào đột ngột đưa tay về phía mình đều là né tránh.

 

Kỳ Nhất Xuyên nhìn cậu không nói nên lời: "Tôi không đánh cậu, cậu trốn cái gì."

 

Ôn Phục không giải thích, chỉ dời ánh mắt lên chiếc điện thoại trên bàn, nhìn mấy bài đăng trên diễn đàn, im lặng.

 

"Cái đầu tiên ấy," Kỳ Nhất Xuyên chỉ vào, "Cái được đẩy lên trên cùng, hơn trăm lượt trả lời, biểu tượng của bài đăng còn đổi màu rồi kìa."

 

Biểu tượng bài đăng trên diễn đàn có ba màu. Thường thì bài có ít lượt trả lời sẽ có màu vàng nhạt, quá năm mươi lượt sẽ là màu cam, còn bài đăng của Ôn Phục đã là màu đỏ sẫm tươi rói.

 

Người đăng bài này có ID là "Momo", địa chỉ IP giống với nơi anh đang ở.

 

Tiêu đề là: [@Momo: Các anh chị ơi... tối qua em... hình như... gặp một người 208... mắc bệnh ngôi sao rồi... ]

 

Ôn Phục cầm điện thoại lên, nhấp vào xem nội dung chính.

 

[@Momo: Chuyện là thế này. Em là một nhân viên bình thường, tối qua tăng ca đến nửa đêm ở trung tâm thương mại Cẩm Giang. Lúc xuống lầu, em đi thang máy. Vì nơi làm việc vốn là trung tâm thương mại nên dù giờ đó vẫn còn rất đông người, thang máy cũng đã chật.

 

Đến tầng 22, thang máy mở ra, gặp một nhóm 208 cũng đang chờ đi cùng. (Tiện nói thêm, đi đâu họ cũng rầm rộ thật. Hôm qua hình như là lịch trình không công khai, không có fan hay bảo vệ, chỉ nhân viên theo thôi mà cũng đến sáu bảy người.)

 

Thang máy vốn đã chật, vậy mà cả nhóm vẫn ùa vào, để lại một người đứng ngoài. Cuối cùng thang quá tải, bắt buộc phải có một người ra. Vì chính người 208 đó đứng gần cửa nhất, chắc ngại không dám đứng yên, nên miễn cưỡng bước ra, mặt mày khó coi như thể bị thiệt thòi.

 

Nhưng người trong nhóm sao có thể để nghệ sĩ nhường chỗ cho mình chứ, thế là có người nói sẽ ra ngoài, nhường chỗ lại cho 208. Ai ngờ lúc này vẻ mặt kiêu ngạo của 208 lộ rõ, anh ta thẳng thừng nói với người muốn đổi chỗ (chắc là trợ lý): "Cậu béo... chen không nổi thì đừng chen." Đại khái là vậy, tóm lại câu nói rất khó nghe.

 

Cảnh tượng khi ấy vô cùng lúng túng.

 

Lúc ấy em thực sự thấy thương cho anh trợ lý kia trong thoáng chốc. Người ta làm công bình thường đã chẳng có lỗi gì, ngày ngày phục vụ nghệ sĩ từ A đến Z, cuối cùng lại còn bị đem ra bodyshaming.

 

À mà... người 208 đó chính là Ôn Phục, "Thiếu niên cảm giác tự nhiên" và "Mỹ nhân băng giá" mà fan vẫn hay gọi đó.]

 

Bài đăng kết thúc ở đây.

 

Cụm từ "lz" trong bài là viết tắt của "lầu chủ", cái này thì không khó hiểu.

 

Ôn Phục đọc xong, ngẩng đầu lên, hỏi một câu: "208 là có ý gì?"

Bình Luận (0)
Comment