Editor: Sophie
Beta: Sophie
Phòng làm việc của Công ty Truyền thông Tư Phục nằm trong một tòa nhà văn phòng ở khu trung tâm.
Bây giờ đã là mười giờ tối, lẽ ra không có chuyện họp hành vào giờ này, nhưng phía Công ty Tư Phục đã bày tỏ mong muốn cuộc họp kết thúc càng sớm thì việc tài trợ sẽ càng nhanh chóng được xác nhận.
Về phía Stella, với tư cách bên cần đối tác, dĩ nhiên cô vô cùng phấn khởi.
Ôn Phục bước vào thang máy, hai trợ lý bên cạnh đã kịp chặn lại mấy fan cuồng ở dưới lầu. Thang máy từ từ đi lên, trong đầu Ôn Phục chỉ còn những dòng chữ vừa tìm thấy trên mạng.
Công ty Truyền thông Tư Phục, thành lập năm 2017 với số vốn đăng ký mười triệu tệ, đã nhanh chóng vươn lên thành một trong những "ông lớn" trong ngành truyền thông Internet nhờ nắm bắt được làn sóng video ngắn trong 5 năm qua.
Công ty đã tạo ra ảnh hưởng không nhỏ trong ngành video trực tuyến và thương mại điện tử. Người sáng lập kiêm giám đốc điều hành tên là Phí Bạc Lâm.
Trong phòng họp trên tầng 22, Phí Bạc Lâm ngồi trên ghế văn phòng, cúi đầu nhìn màn hình điện thoại.
Hôm nay anh mặc một bộ vest xám đậm của thương hiệu GA, bên ngoài khoác một chiếc áo khoác đen.
Trên sống mũi là một cặp kính gọng vàng. Ở góc phòng họp có một chiếc vali 20 inch lặng lẽ nằm đó, đánh dấu điểm dừng chân đầu tiên của anh sau khi trở về từ nước ngoài.
Màn hình điện thoại hiển thị khung chat riêng của anh và Stella, dừng lại ở hai tin nhắn cuối cùng mà Stella gửi cách đây năm phút:
[Stella: Cậu ấy đã đồng ý đến rồi.]
[Stella đã giới thiệu cho bạn: [Danh thiếp cá nhân]]
[Stella: Đây là WeChat của cậu ấy.]
Phí Bạc Lâm nhấp vào danh thiếp, giao diện thông tin của Ôn Phục hiện ra.
Vì anh chưa gửi lời mời kết bạn, nên giao diện rất đơn giản, không thấy được ảnh trên tường cá nhân, chỉ có một hình đại diện là chú chim bay trên trời và một biệt danh: [Em gái].
Tên WeChat của Ôn Phục là "Em gái".
Ngón tay của Phí Bạc Lâm lướt qua mục "Thêm bạn bè" rất lâu, nhưng vẫn không nhấp vào.
Đột nhiên, một cửa sổ bật lên ở phía trên màn hình, là tin nhắn mới của Tạ Nhất Ninh.
Phí Bạc Lâm nhấp vào.
[Là 1 không phải 0: Nhóm trưởng, cậu về nước rồi à?]
[Lin: Ừ.]
[Là 1 không phải 0: Về khi nào thế?]
[Là 1 không phải 0: Sao không báo trước một tiếng?]
[Là 1 không phải 0: Bọn tôi ra đón cậu.]
Tạ Nhất Ninh gửi một loạt tin nhắn, Phí Bạc Lâm đang định trả lời từng cái một, thì thấy cô hỏi một câu.
[Là 1 không phải 0: Cậu đã đi tìm Đồ Rê Mí chưa?]
Ngón tay của Phí Bạc Lâm khựng lại.
Tạ Nhất Ninh vẫn không ngừng nói trong khung chat.
[Là 1 không phải 0: Chính là Ôn Phục đó]
[Là 1 không phải 0: Cậu vẫn nhớ cậu ấy chứ?]
[Là 1 không phải 0: Bây giờ là người nổi tiếng rồi, cậu có biết không?]
[Là 1 không phải 0: Năm đó tôi đã nói cậu ấy hát hay thế thì nên thử đi thi tuyển rồi mà.]
[Là 1 không phải 0: Nhưng số điện thoại cũ của cậu ấy đã hủy rồi, điện thoại cũng đổi, không thể nào liên lạc được]
[Là 1 không phải 0: Sao cậu không nói gì?]
[Là 1 không phải 0: Cậu còn ở đó không?]
Phí Bạc Lâm bật cười, sau đó gõ hai chữ trên bàn phím và gửi đi.
[Lin: Đang tìm.]
[Là 1 không phải 0: Đang tìm? Tìm gì cơ?]
[Là 1 không phải 0: À à cậu nói Ôn Phục à]
Theo kinh nghiệm của Tạ Nhất Ninh, Phí Bạc Lâm trả lời tin nhắn ngắn gọn như vậy chắc chắn là đang bận, nên cô quyết định không làm phiền nữa.
[Là 1 không phải 0: Vậy khi nào rảnh thì báo tôi một tiếng, mấy đứa mình cùng đi ăn một bữa nha!]
[Lin: Được.]
Vừa gửi tin nhắn đi, người phụ trách cuộc họp đã khẽ nói vào tai Phí Bạc Lâm: "Phí Tổng, họ đến rồi."
Lời vừa dứt, tiếng gõ cửa phòng họp vang lên.
Trợ lý bước lên mở cửa, trên đôi giày cao gót Stella là người đầu tiên bước vào. Vừa thấy Phí Bạc Lâm, cô khẽ gật đầu, nở nụ cười xã giao: "Chào Phí Tổng, đã lâu không gặp."
Phí Bạc Lâm đứng dậy từ chiếc ghế, chìa tay phải ra bắt tay Stella: "Chị cũng vậy, chị Đới."
Stella vừa bắt tay vừa nói đùa, như để xóa tan khoảng cách nhiều năm không gặp giữa hai người: "Đã tám năm rồi, Phí tổng còn gọi tôi là chị Đới, tôi nào dám nhận."
Phí Bạc Lâm khẽ ra hiệu mời cô ngồi xuống đối diện:
"Chị luôn xứng đáng với danh xưng đó mà."
Stella cười ha hả, hỏi một cách đầy ẩn ý: "Phí Tổng sẽ không giận chuyện tôi làm mấy năm trước chứ?"
Những câu chào hỏi có qua có lại này rất ẩn ý, đầy vẻ "anh biết tôi biết", khiến người ngoài nghe không hiểu nhưng lại như ngầm khẳng định một mối ràng buộc khó gọi tên, làm cho lần hợp tác này bỗng chốc trở nên không hề đơn giản.
Phí Bạc Lâm chỉ cười, cặp mắt sau cặp kính gọng vàng hơi cụp xuống che đi sắc mặt, không nói gì thêm.
Ngay sau đó hai trợ lý của Stella bước vào, lần lượt ngồi xuống bên phải Stella.
Rồi Phí Bạc Lâm thấy Ôn Phục bước vào.
Đối phương rõ ràng cũng đang nhìn anh.
Ôn Phục dừng lại ở cửa, chiếc mũ kéo thấp và khẩu trang gần như che kín khuôn mặt, nhưng Phí Bạc Lâm vẫn ngay lập tức nhìn thẳng vào mắt Ôn Phục, giống như lần đầu tiên hai người gặp nhau nhiều năm về trước.
Đôi mắt ấy tựa như viên pha lê đen sâu thẳm, ẩn dưới hàng mi rậm, lạnh lùng và tĩnh lặng, mười năm chẳng vương một chút bụi trần.
Chỉ khi dừng lại nơi Phí Bạc Lâm mới khẽ ánh lên một tia sáng mang theo cảm xúc nhưng mong manh đến độ thoáng chốc đã tan đi.
Phí Bạc Lâm trong khoảnh khắc nhìn thấy Ôn Phục thoáng ngẩn người.
Dường như mười năm dài đằng đẵng chẳng hề để lại dấu vết nào ở cậu, vẫn dáng vẻ thiếu niên 16 tuổi, lặng lẽ, thuần khiết, trong trẻo tựa dòng suối chưa từng vẩn đục.
Xung quanh cậu luôn tồn tại một khoảng cách vô hình, tựa một lớp kính mỏng, rõ ràng có thể nhìn thấy nhưng vĩnh viễn chẳng thể chạm vào.
"Ôn Phục?" Stella quay đầu lại nói với người ở cửa, "Sao lại không vào?"
Ôn Phục dời tầm mắt, bước nhanh đến bàn họp ngồi xuống cạnh Stella.
Người phụ trách cuộc họp đóng cửa lại, đi đến phía trước bàn họp: "Vì mọi người đã đến đủ, vậy chúng ta bắt đầu sớm để kết thúc sớm, dù sao giờ cũng đã muộn rồi... Phí Tổng?"
Phí Bạc Lâm một tay gõ ngón trỏ lên mặt bàn, vẫn đứng trước ghế dường như chưa hoàn hồn.
"... Phí Tổng?"
Đợi người phụ trách khẽ gọi hai tiếng, anh mới như vừa tỉnh giấc, dời tầm mắt và ngồi xuống, gật đầu ra hiệu với đối phương: "Xin lỗi, bắt đầu đi."
Phía bên kia bàn họp, Ôn Phục nghe thấy giọng nói của Phí Bạc Lâm, nhẹ nhàng cụp mắt xuống tháo khẩu trang ra.
Người phụ trách của phòng làm việc phía Stella đang lật từng trang PPT, nói khô cả họng với Phí Bạc Lâm.
Phần lớn nội dung đều xoay quanh Ôn Phục, từ phân tích thị trường, giá trị thương mại cá nhân, mức độ ảnh hưởng, cho đến rủi ro và dự báo lợi nhuận.
Trong những lời lẽ được đưa ra, Ôn Phục gần như được phác họa thành một tài sản vô giá, độc nhất vô nhị.
Phí Bạc Lâm chăm chú nhìn màn hình, ánh sáng phản chiếu trên mặt kính gọng vàng.
Dưới cặp kính, sống mũi của Phí Bạc Lâm thẳng tắp, ngũ quan và đường nét khuôn mặt mờ ảo và mềm mại trong ánh sáng chớp nháy.
Vẻ mặt anh điềm tĩnh, lắng nghe rất nghiêm túc về mọi thứ liên quan đến Ôn Phục trên PPT, như thể đây là lần đầu tiên anh biết.
Đối với Ôn Phục những cuộc họp như thế này rất nhàm chán. Vì phép lịch sự cậu sẽ không nghịch điện thoại.
Giống như những lần hiếm hoi tham dự trước đây, Ôn Phục chỉ định ngồi yên lặng trên ghế, cúi đầu ngẩn ngơ.
Vào những lần gặp mặt trước, khi hai bên đang trao đổi thì trong đầu cậu chỉ có bản nhạc chưa hoàn thành, lời bài hát viết dở và việc phối nhạc, thi thoảng mới nghĩ đến cái tên Phí Bạc Lâm.
Lần này cậu vẫn im lặng nhưng ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào Phí Bạc Lâm, có chút dò hỏi và bối rối.
Tám năm trước Ôn Phục được Stella đưa ra nước ngoài để huấn luyện đặc biệt.
Lúc đó cậu và Phí Bạc Lâm đang giận nhau, lên máy bay vẫn còn giận dỗi. Chỉ đến khi cơn giận trong lòng tan biến cậu mới phát hiện Phí Bạc Lâm đã hoàn toàn mất liên lạc.
Sau này Ôn Phục vất vả lắm mới về nước nhưng cũng không thể tìm thấy dấu vết của đối phương nữa.
Phí Bạc Lâm như bốc hơi khỏi thế gian, bặt vô âm tín mấy năm trời, hôm nay lại từ trên trời rơi xuống, với tư cách là Phí Tổng xuất hiện trước mặt cậu, ngồi đối diện cậu, như thể tất cả chuyện trong quá khứ chưa từng xảy ra.
Là do cậu đã giận quá lâu, không để lại đường lui cho cả hai hay là người này bây giờ căn bản không phải Phí Bạc Lâm?
Lẽ nào có người vừa trùng tên lại vừa trùng mặt sao?
Ôn Phục nhìn phía đối diện chìm vào suy tư, cố gắng phân biệt xem Phí Bạc Lâm trước mặt có phải Phí Bạc Lâm trong ký ức hay không.
Nhìn đủ lâu, Phí Bạc Lâm quay đầu sang, Ôn Phục liền vội dời ánh mắt đi.
Nhưng chỉ một lúc sau, khi anh quay đầu xem tiếp PPT, cậu lại len lén đưa mắt nhìn anh thêm lần nữa.
Ánh mắt cậu khi ngẩn ngơ lại sắc bén khác thường, cố định trên người đối diện, con ngươi gần như không hề xê dịch.
Thực ra dù nhìn bao lâu, câu trả lời cũng đã quá rõ ràng rồi — trên đời này chỉ có một Phí Bạc Lâm.
Dù là tám năm trước hay tám năm sau, người đứng trước mặt Ôn Phục vẫn là một.
Tám năm trước, họ chỉ là những chàng trai nghèo vô danh, có thể san sẻ với nhau một hộp cơm trong căn phòng chật hẹp chưa đầy 30 mét vuông.
Tám năm sau tình cờ gặp lại, một người là ca sĩ đầy triển vọng, một người là giám đốc có tài sản hàng trăm triệu, nhưng khi đối diện nhau lại chẳng khác gì người dưng.
Đêm nay mọi chuyện đều quá bất ngờ, giống như thần kinh của Ôn Phục vẫn còn ở trên xe chưa kịp phản ứng, nhưng người đã đi theo Stella đến phòng họp này rồi.
Sau khi nhìn thấy Phí Bạc Lâm, cậu vẫn chưa kịp hoàn hồn thì cuộc họp đã kết thúc sau một tiếng rưỡi.
Stella đứng bên cạnh vỗ vai cậu, tâm trạng khá vui vẻ: "Đi thôi ngôi sao lớn, việc tài trợ đã ổn thỏa rồi."
Những người có mặt không rõ, nhưng Stella thì rất rõ.
Cuộc họp này chỉ là hình thức, chỉ cần liên quan đến Ôn Phục, thậm chí không cần Ôn Phục đến đây, Phí Bạc Lâm nhất định sẽ đồng ý tài trợ.
Thực tế, khoản tài trợ này vốn dĩ là do phía công ty truyền thông Tư Phục chủ động liên hệ. Ban đầu Stella không hiểu, nhưng khi thấy dòng chữ "Giám đốc điều hành Phí Bạc Lâm" thì cô đã hiểu ra tất cả.
Ngay từ khoảnh khắc bước vào phòng họp, khi trông thấy Phí Bạc Lâm lần đầu tiên, cô đã càng thêm chắc chắn về sự thật ấy.
Còn về chuyện kết bạn lại với Phí Bạc Lâm, rồi gửi cho anh ta WeChat của Ôn Phục thì đó chỉ là tiện nước đẩy thuyền mà thôi.
Ôn Phục đeo khẩu trang lên, im lặng rời khỏi phòng họp.
Gần mười hai giờ đêm, đáng lẽ tòa nhà văn phòng chẳng còn mấy người, nhưng có lẽ vì cuối năm ai cũng bận rộn nên một trong ba thang máy đang sửa, hai cái còn lại đều chật kín người.
Lịch trình của Ôn Phục đêm nay không công khai, bên cạnh cũng không có nhiều nhân viên, nên cũng phải chen chúc vào thang máy.
Đoàn người tham dự cuộc họp bước vào chiếc thang máy còn chút chỗ trống. Đến lượt Phí Bạc Lâm thì vừa đủ không còn chỗ nữa.
Phí Bạc Lâm lùi lại một bước, nói với họ: "Mọi người đi trước đi, tôi đợi chuyến sau."
Trợ lý đặc biệt và nhân viên ghi chép đi cùng anh ta cười gượng gạo, vừa nãy chỉ lo chen vào, quên mất còn có giám đốc ở phía sau: "Phí Tổng, sao lại thế được?"
Người trợ lý vừa nói vừa định bước ra ngoài để đổi chỗ cho Phí Bạc Lâm.
Chưa kịp chen ra khỏi đám đông, thang máy đã vang lên tiếng báo quá tải.
Thôi rồi, giờ thì dù đổi hay không đổi cũng phải có một người bước ra.
Ôn Phục đang đứng ngoài cùng bất ngờ bước ra khỏi thang máy, quay lại nói với những người bên trong: "Mọi người xuống trước đi."
Người trợ lý vội vàng nói: "Cái này, không hay đâu, để tôi... tôi ra ngoài."
Anh ta có thân hình khá mập mạp, béo đều từ đầu đến chân, chen vào thang máy đã khó, bây giờ chen ra lại càng vất vả.
Ôn Phục thấy anh ta khó khăn xoay sở giữa đám người, lại nhẹ giọng lặp lại: "Anh xuống trước đi."
Người trợ lý vẫn đang cố gắng: "Không sao, tôi ra ngay..."
Ôn Phục bất ngờ nói: "Anh nặng, anh xuống trước."
Người trợ lý sững sờ tại chỗ.
Ôn Phục nói thêm: "Anh không chen ra được đâu."
Người trợ lý:!!!
Người này có biết nói chuyện không vậy?!
Người trợ lý ấp a ấp úng, không biết nói gì.
Stella đứng bên cạnh trán đổ một giọt mồ hôi lạnh.
Ôn Phục xưa nay không giỏi giao tiếp, không hiểu kỹ năng, cũng không biết thế nào là uyển chuyển, luôn vô tình đắc tội với người khác một cách khó hiểu.
Đây cũng là lý do cậu không muốn tham gia các hoạt động xã giao. Chỉ là trước mặt người ngoài cậu rất ít nói nên không mấy ai biết tật xấu này.
Đêm nay, cậu chịu khó giải thích hai câu đã là hiếm có, nếu nói nhiều hơn, chắc sẽ nói những lời khiến người ta phải chết lặng.
Thấy tình hình căng thẳng, Stella vội vàng hòa giải ở một góc nhìn: "Cái này... ý của cậu ấy là lo lắng chuyến thang máy sau cũng đông người, lỡ lại quá tải thì phiền. Trợ lý Trương cứ đi cùng chúng tôi chuyến này cho tiện."
Người trợ lý nhất thời không giữ được thể diện, gương mặt khi đỏ khi trắng, lúng túng nhìn sang Phí Bạc Lâm. Chỉ đến khi đối phương khẽ gật đầu ra hiệu, hắn mới dừng lại, miễn cưỡng thốt ra: "Vậy... được thôi."
Trong lúc nói chuyện, cửa thang máy cũng từ từ đóng lại.
Stella tranh thủ lúc này nói với Ôn Phục: "Bọn tôi đợi cậu ở dưới nhé."
Ôn Phục gật đầu, cửa thang máy đóng lại hoàn toàn, hành lang nhanh chóng yên tĩnh trở lại.
Số tầng trên màn hình từ từ thay đổi, hai người đứng trước cửa thang máy. Phí Bạc Lâm lúc này mới ngang nhiên đặt ánh mắt lên bóng lưng của Ôn Phục, ngắm nhìn rất lâu.
Ôn Phục đã cao lên rồi.
Mười năm trước cậu dựa vào người Phí Bạc Lâm, trán chỉ đến cằm Phí Bạc Lâm, giờ thì chắc chắn đã đến chóp mũi rồi.
Chiếc mũ cậu kéo rất thấp, những sợi tóc vểnh lên ở vành mũ không khó để nhận ra người này vẫn quen ngủ với một mái tóc rối bù.
Dường như cậu còn gầy hơn nữa.
Năm đó khi Phí Bạc Lâm rời đi, Ôn Phục đang ở tuổi dậy thì. Sức ăn của tuổi thiếu niên lớn đến kinh ngạc, Ôn Phục không kén chọn, Phí Bạc Lâm cho gì ăn nấy. Ăn mãi mà chẳng thấy béo lên, dưới lớp quần áo chỉ dư lại thân hình mảnh khảnh, gầy guộc.
Phí Bạc Lâm bất giác nhếch mép, đưa tay lên, cách một khoảng không quá xa, dùng đầu ngón tay phác họa mái tóc rối bời sau gáy của Ôn Phục.
Đúng lúc đó, tiếng "đinh" vang lên, cửa thang máy mở ra.
Chuyến thang máy này vắng người, những bức tường màu vàng bên trong phản chiếu hình ảnh hai người không chút che giấu.
Ôn Phục ngẩng mắt lên, qua lớp tường phản chiếu đối diện, chạm phải ánh nhìn còn vương nụ cười chưa kịp thu lại của Phí Bạc Lâm.
Và cả cánh tay đang giơ lên giữa không trung, sắp chạm vào tóc cậu.