Editor: Sophie
Beta: Sophie
Năm 2023, tháng 11, sân bay Song Lưu, thành phố Thành Đô.
Ôn Phục đeo khẩu trang đen, khoác áo khoác cùng màu, hai tay đút túi, cúi đầu bước nhanh trên lối VIP dẫn ra cửa.
Trợ lý Chu Kỷ nhìn mái tóc rối bù vì ngủ trên máy bay của cậu, vội lấy từ trong túi ra một chiếc mũ len: "Đội vào đi."
Cậu nhận lấy nhanh chóng đội lên rồi kéo vành mũ trùm xuống. Tóc mái bị ép xuống gần che hết đôi mắt với hàng mi dài đen nhánh.
"Đội cho cẩn thận!" Chu Kỷ giơ tay chỉnh lại cho cậu "Kẻo lát nữa Stella thấy lại cằn nhằn."
Tóc của Ôn Phục vừa đen vừa cứng, bản thân lại không thích tạo kiểu. Vả lại mấy năm nay lịch trình bận rộn, cậu thường lên máy bay là ngủ vùi, tỉnh dậy thì tóc tai đã bù xù. Thế nên trong túi trợ lý lúc nào cũng có sẵn một chiếc mũ.
Ở lối ra có một chiếc xe thương vụ màu đen đã đợi sẵn từ lâu, hai bên có chừng hơn mười fan đứng đón. Ôn Phục vẫn giữ thói quen vẫy tay chào mọi người trước khi lên xe, hai người trợ lý nhận lấy thư từ của fan rồi theo cậu bước vào xe.
Là ca sĩ trẻ đang lên được chú ý nhiều nhất ở làng giải trí trong nước, Ôn Phục thực sự quá xuề xòa. Dù có gương mặt đẹp như tượng tạc nhưng mỗi khi đi đâu cũng đều kín mít, ngoại trừ lúc tham gia chương trình và quảng cáo, gần như chẳng bao giờ để truyền thông hay fan thấy mặt.
Ngoài những lần hiếm hoi fan gặp được cậu ở sân bay, còn lại chẳng có cơ hội nào khác.
Lên xe, Stella ngồi cạnh Ôn Phục, đưa cho cậu hộp salad đã mua sẵn lúc nãy: "Lát nữa tôi phải đi họp với một nhà tài trợ cho concert, nếu thuận lợi, phần tài trợ chính sẽ được chốt. Công ty mấy năm nay đang thiếu tiền, khoản tài trợ này là một con cá lớn, nếu chốt được thì những vấn đề khác đều dễ giải quyết. Tốt nhất là cậu đi cùng tôi."
Ôn Phục kéo khẩu trang xuống, lộ gương mặt xanh xao vì mệt mỏi. Cậu mở hộp rồi bắt đầu ăn hết phần thịt bò trong salad, sau đó mới ăn trứng: "Em không đi đi đâu."
Giọng cậu nói khẽ và nhanh, âm lượng rất nhỏ. Người bình thường phải nghe đi nghe lại hai ba lần mới rõ, nhưng trợ lý và Stella đã quen rồi.
Ôn Phục nói "không đi" không phải vì ra vẻ, mà vì cậu vốn không hợp với những dịp như vậy. Stella hiểu rất rõ, mấy năm nay ra mắt, vốn từ trước đến giờ cậu khá trầm tính, điều này chẳng thay đổi được. Ngoài hát và tham gia chương trình, bình thường hầu như không mở miệng khi không cần thiết. Nếu bắt buộc phải nói chuyện với ai đó, cậu sẽ đáp bằng những câu thật ngắn gọn để có thể để hoàn thành cuộc trò chuyện.
Với tính cách này bình thường chẳng thể trụ nổi trong giới giải trí. Nhưng may mắn là từ khi ra mắt đến nay, người dẫn dắt Ôn Phục luôn là Stella - một trong những quản lý giỏi nhất giới giải trí trong nước.
Stella là cái tên nổi tiếng nhất trong giới quản lý, bản thân cô đã là một thương hiệu.
Ban đầu một người quản lý giỏi như cô sẽ không tập trung vào một nghệ sĩ vô danh tiểu tốt như Ôn Phục.
Trong giới này, nổi hay không vốn dĩ còn phải trông chờ vào số mệnh. Dù Ôn Phục là do cô tự tay dìu dắt, nhưng Stella đã từng dẫn dắt vô số người, mà nổi đình nổi đám thì chỉ có một hai người.
Giới giải trí trong nước không thiếu những người đẹp trai, có thực lực nhưng vẫn vô danh, sự nổi tiếng vốn là một điều gì đó rất khó hiểu.
Ôn Phục lại chẳng ham danh vọng, cũng chẳng có tham vọng, ra mắt mấy năm vẫn cứ lẹt đẹt. Đừng nói trong giới giải trí, ngay cả trong công ty cũng dần bị gạt ra rìa.
Hai năm trước, khi "năm sụp đổ" ập đến, hai nghệ sĩ hot nhất của Stella liên tiếp dính scandal, bị cấm sóng. Kéo theo đó là vài dự án phim lớn mà công ty đầu tư cũng bị đổ bể. Stella bị mất uy tín còn công ty thì ngập trong nợ nần.
Phim đã quay xong nhưng không thể chiếu, nghệ sĩ liên quan người thì ngồi tù, kẻ thì trốn ra nước ngoài, mấy trăm triệu đầu tư đều tan thành mây khói.
Chưa kể công ty còn bị các nhãn hàng hợp tác với nghệ sĩ kiện, nợ lên tới cả trăm triệu, lỗ nặng đến mức thảm hại, khiến cả uy tín của Stella cũng lung lay.
Đúng lúc khó khăn này, một clip Ôn Phục ngẫu hứng quay cảnh ngồi hát bất ngờ viral, độ hot tăng vọt, trở thành cứu tinh của công ty.
Dù không phải kiểu vụt sáng thành ngôi sao chỉ sau một đêm, nhưng ít ra cũng từ nghệ sĩ tuyến 18 vươn lên thành sao hạng 3, ở mức độ được nhiều người biết mặt gọi tên.
Từ đó, công ty xem cậu như cây hái tiền, những tài nguyên tốt nhất đều đổ dồn vào cậu, đội ngũ quản lý giỏi nhất vây quanh cậu. Stella cũng rất cần một nghệ sĩ thành công để lấy lại danh tiếng, nên đã dành hết kỳ vọng vào Ôn Phục.
Thiên thời, địa lợi, nhân hòa, lẽ ra một ngôi sao đến đây sẽ bước l*n đ*nh cao cuộc đời, nhưng Ôn Phục lại không có cái vận may đó.
Công ty vì lấp đầy lỗ hổng tài chính nên bắt cậu chạy show liên tục, nhận dự án không ngừng nghỉ, chỉ cần kiếm được tiền là cái gì cũng làm, cứ như muốn cậu làm việc hai mươi lăm tiếng một ngày vậy.
Cũng chính vào lúc này mọi người mới phát hiện ra, Ôn Phục tuy kiệm lời nhưng khi làm việc lại rất chăm chỉ.
Lịch trình mà đội ngũ sắp xếp cậu chưa bao giờ phàn nàn mà cứ thế nhận. Lúc mệt mỏi nhất, cậu có thể bay bốn chuyến, chạy năm show và quay một chương trình ca nhạc trong một ngày.
Khi hoàn thành, hai triệu tiền cát-xê công ty lấy một triệu tám cậu cũng chẳng phản đối.
Nói một cách khó nghe, người này đúng là số khổ.
Những năm công ty ăn nên làm ra, cậu chỉ đứng bên lề. Đến khi công ty sắp phá sản, cậu lại phải gánh vác việc lớn.
Ôn Phục vẫn gánh vác mọi việc lớn nhỏ một cách cần mẫn, chẳng bao giờ than phiền, chỉ có một điều cậu tuyệt đối không chịu nhượng bộ đó chính là: Cậu không thích đi tiệc tùng, giao thiệp.
Mọi người hiểu tính cậu, đã để cậu chịu nhiều khổ cực như vậy rồi thì những việc này nên nhường. Những buổi gặp gỡ không bắt buộc phải có mặt, họ đều tôn trọng ý kiến của Ôn Phục.
"Thật sự không đi à?" Stella lại hỏi một lần nữa.
Ôn Phục lắc đầu, ăn xong trứng rồi bắt đầu nhai rau và cà rốt, ăn từng miếng một cách chậm rãi.
Cậu không thích ăn rau, thích ăn thịt.
Cũng không thích salad và đồ ăn giảm cân, thích ăn cơm trắng.
Ôn Phục vốn gầy, thuộc kiểu người ăn mãi không béo.
Đưa một bàn tay ra là có thể thấy rõ gân xanh và khớp xương. Nhưng Stella vẫn giữ thói quen và quy tắc khi cô còn quản lý các nghệ sĩ hạng A, không cho phép bất kỳ ngôi sao nào dưới trướng mình nạp quá nhiều tinh bột, đặc biệt là cơm và mì.
Trước đây khi Ôn Phục còn vô danh, chẳng ai để ý quản thúc cậu. Nhưng hiện tại đã nổi tiếng cậu cũng không thoát khỏi số phận phải ăn kiêng như mọi người.
Stella thấy cậu không nói gì mà cứ nhét rau vào miệng, bỗng nhiên có hứng thú hỏi: "Cậu có biết công ty tài trợ lần này là công ty nào không?"
Ôn Phục vẫn lắc đầu, chuyên tâm đấu tranh với mớ rau xanh trong tay.
Stella: "Công ty truyền thông Tư Phục."
Ôn Phục chỉ ừ một tiếng qua mũi, đầu cũng chẳng ngẩng lên.
Mặc kệ nó là công ty Tư Phục hay Vong Phục, cậu chưa từng quan tâm đến những thứ này, cũng chưa từng nghe tên.
"Người đến nói chuyện với chúng ta là giám đốc điều hành của họ - giám đốc điều hành đấy," Stella cố ý lặp lại, "Có thể thấy người ta rất coi trọng cậu, đúng không?"
Cô không mong đợi Ôn Phục sẽ bàn luận gì về chuyện này, nên đi thẳng vào vấn đề: "Cậu có biết vị giám đốc này tên là gì không?"
Ôn Phục lắc đầu, nuốt một miếng bông cải xanh, quyết định số salad còn lại dù thế nào cũng không ăn nữa.
Vừa định đậy hộp lại thì cậu liếc thấy hóa đơn trên túi, nhìn thấy giá của hộp salad này là 220 tệ. Cậu ngừng lại, cầm lại cái nĩa, quyết định phải ăn hết bằng được.
Đúng lúc cậu chuẩn bị đưa miếng rau tiếp theo vào miệng, Ôn Phục nghe Stella nói: "Phí Bạc Lâm."
Miếng rau dừng lại giữa không trung.
Giống như chiếc chìa khóa tra vào ổ khóa, một tiếng "cạch" vang lên, Ôn Phục đột nhiên đứng hình.
Ánh mắt cậu khựng lại một thoáng, sau đó mới quay đầu về phía Stella, khẽ hỏi: "Sao cơ?"
Bản thân Ôn Phục rất đẹp, trông như một con búp bê bằng sứ. Dưới hàng mi rậm là đôi mắt đen láy, giống hệt mái tóc và đôi mày của cậu - đen tuyền, lạnh lùng và cứng cỏi, dường như quanh năm chẳng vương chút ấm áp, khó mà tìm thấy được bất kỳ cảm xúc nào.
Lúc này, cậu nhìn Stella, vẻ mặt vẫn bình thản. Đây là tính cách bẩm sinh, rất khó để có sự dao động, nhưng khi nhìn chằm chằm vào người khác lại tạo ra một áp lực vô hình.
"Phí Bạc Lâm."
Trước phản ứng ấy, Stella – người đã quá quen thuộc với chuyện giao thiệp – dĩ nhiên chẳng hề lo lắng, thậm chí còn thấy rất hài lòng, trong lòng như muốn bật cười.
Cứ như thể thấy một con robot do chính tay mình nuôi lớn bỗng nhiên bị hỏng hóc, được cấy ghép linh hồn của con người.
Ngay cả một vũng nước đọng cũng sẽ có ngày được khuấy lên.
Thế là cô từ từ nở một nụ cười, rồi lại lặp lại cái tên đó một cách rành mạch.
Phí Bạc Lâm.
Ôn Phục lại ngây người rất lâu.
"Là... Phí Bạc Lâm nào?" Cậu khẽ hỏi.
"Cậu quen mấy người tên Phí Bạc Lâm?" Stella cố ý hỏi ngược lại.
Ôn Phục chớp mắt, cụp mi xuống, đặt nĩa xuống, để tay lên đầu gối chìm vào im lặng rất lâu.
Stella thấy phản ứng này của cậu thật thú vị, cũng không vòng vo nữa: "Phí trong Phí Bạc Lâm, Bạc trong Phí Bạc Lâm, Lâm trong Phí Bạc Lâm."
Cô giải thích một cách rõ ràng: "Chính là Phí Bạc Lâm tám năm trước đã cùng cậu đi tuyển chọn, phỏng vấn, rồi tự tay đưa cậu lên máy bay. Giờ thì cậu muốn đi chưa?"
Ôn Phục khẽ đáp:
"Không đi."
Stella chau mày: "Thật sự không đi?"
Giờ thì không còn cái thời suốt ngày khóc lóc, đòi về nước tìm anh ấy nữa rồi.
Cậu im lặng một giây:
"Ở đâu?"
Stella lập tức cười ra tiếng: "Hiện tại đang trên đường đến."
Ôn Phục nhìn về phía trước: "Còn bao lâu thì tới?"
"Ừm..." Stella nhìn biển báo, "Không đến 2 km nữa, chắc khoảng năm sáu phút, may mà giờ này không kẹt xe."
Ôn Phục nghe tiếng Stella, trong đầu như vang vọng mãi hai chữ "năm phút". Trống rỗng, không biết nên nghĩ gì, cũng chẳng biết phải phản ứng thế nào.
Một lúc sau, Ôn Phục chợt nhớ ra hộp salad trong tay vẫn chưa ăn xong, ước chừng thời gian không kịp nữa, liền cầm cả hộp, ngửa đầu xúc salad vào miệng.
"Cẩn thận! Ăn cho đàng hoàng!" Stella nghiến răng nghiến lợi nhắc nhở, mỗi câu nói lại đánh nhẹ vào tay cậu một cái.
Nhìn cái cách Ôn Phục chẳng buồn giữ chút hình tượng nào, cô chỉ hận không thể rèn sắt cho thành thép: "Lỡ lát nữa bị chụp lại thì làm sao? Cậu có biết lần trước chỉ vì mấy tấm ảnh cậu ăn cơm mà tôi đã phải bỏ ra mười tám vạn để mua lại không hả?"
Tháng trước, Ôn Phục quay một chương trình ca nhạc chuyên nghiệp. Vì bốc thăm phải là người cuối cùng lên sân khấu, lại thêm thiết bị thu âm gặp vấn đề, cả quá trình quay mất tới sáu tiếng đồng hồ. Đoàn làm phim không lo cơm nước, phòng chờ chỉ có sữa chua của nhà tài trợ, vừa quay xong, cậu liền chạy một mạch ra ngoài tòa nhà mua một suất cơm chiên tám tệ, ngồi ăn trên bồn hoa.
Cậu ăn một cách ngấu nghiến, bị phóng viên chụp được tới 3GB ảnh.
May mắn là trước khi tung ảnh, phóng viên đã tìm phía Stella để thương lượng. Trong ảnh, Ôn Phục ngồi chễm chệ trên bồn hoa, cắm cúi ăn cơm.
Những tấm hình chất lượng cao lần lượt chiếu lên màn hình lớn trong văn phòng, khiến Stella tức đến nhức đầu.
Bên này Stella ra tay đánh mạnh, còn bên kia cổ họng Ôn Phục trượt lên trượt xuống, vội vã nuốt trôi nửa hộp salad.
Ôn Phục đặt hộp salad xuống, nửa khuôn mặt giấu dưới mái tóc lộ ra, má phồng phồng, lặng lẽ nhai rau đầy kiên định. Dù cho Stella đánh thế nào đi nữa, cậu cũng không xi nhê.
Stella nhìn cái dáng ăn uống hoàn toàn trái ngược với vẻ ngoài của cậu, trợn trắng mắt lên trời, trực tiếp dùng tiếng Quảng Đông quê nhà mắng: "Đồ quỷ đói đầu thai! Dáng như người mẫu, ăn như người rừng!"
Chiếc xe thương vụ đi vào đường hầm, bên trong bỗng tối sầm lại. Stella quay mặt đi, hít thở sâu vài lần để lấy lại bình tĩnh, chuẩn bị nói với Ôn Phục về nội dung cuộc họp sắp tới. Khi quay lại, cô thấy Ôn Phục đang cầm điện thoại, mở công cụ tìm kiếm, chăm chú nhìn nội dung.
Ánh sáng lạnh từ màn hình điện thoại hắt lên khuôn mặt làm làn da Ôn Phục trông trắng mịn như trong suốt. Hàng mi khẽ run, sống mũi cao cùng đường cằm thanh thoát hoạ nên một góc nghiêng quá đỗi thanh tú.
Ăn xong, Ôn Phục trở lại trạng thái tĩnh lặng, khiến cậu lại biến thành một pho tượng sứ trắng được điêu khắc tinh xảo.
Stella nhìn khuôn mặt này, nghĩ đến hàng chục triệu doanh thu mà Ôn Phục mang lại cho cả đội trong một năm, cơn giận cũng hoàn toàn tan biến — lần nào cũng tan biến như vậy.
Hiện tại, các ca sĩ trong giới giải trí nội địa có mấy con đường chính:
Một là trở thành thần tượng: Thực lực không đủ thì dùng lượng fan đông đảo để bù vào. Bắt đầu từ idol, sau đó khi lượng fan ổn định thì chuyển sang con đường diễn xuất. Đây cũng là con đường mà nhiều ca sĩ và idol đang đi, kiếm tiền nhanh, độ phủ sóng cao. Tất nhiên, cuối cùng chỉ có một phần nghìn thành công, giữa chừng sẽ có rất nhiều người bị đào thải. Vừa cần có may mắn, vừa phải nhờ vào số phận.
Hai là đi theo con đường thực lực: Phát triển song song cả ca hát và tham gia các chương trình. Có một lượng fan nhất định, không phải chỉ nhờ fan bỏ tiền, mà là nhờ thực lực thật sự. Quan trọng là phải có những tác phẩm thật sự chất lượng. Dù không có những bài hát kinh điển như các diva hay ca sĩ hàng đầu, nhưng ít nhất cũng phải có mười mấy bài hát nhạc phim nổi tiếng, để tránh chuyện không bán được vé khi tổ chức hòa nhạc.
Ba là các ngôi sao hàng đầu: Bình thường không thấy xuất hiện trên mạng xã hội, lượng fan hoạt động trên Weibo không quá một nghìn người, nhưng khi tổ chức hòa nhạc thì vé bán hết trong ba giây, không còn một chỗ trống, không có fan, tất cả đều là người hâm mộ âm nhạc.
Tình trạng hiện tại của Ôn Phục nằm giữa con đường thứ nhất và thứ hai.
Hành trình sự nghiệp của Ôn Phục
Ban đầu Stella đã lên kế hoạch cho cậu đi theo con đường thứ nhất, nhưng với tính cách của Ôn Phục thì dù thế nào cũng không thể thành công.
May mắn thay bản thân Ôn Phục có tài năng. Sau một thời gian im ắng, nhờ một đoạn video ca hát tự quay tại nhà được lan truyền trên mạng, cậu đã có cơ hội tham gia các chương trình ca nhạc khác nhau, tích lũy được nhiều bản cover và bài hát tự sáng tác nổi tiếng, rồi đi theo con đường thứ hai.
Đáng lẽ cậu có thể yên tâm làm một ca sĩ, ngoài thu âm ra không cần làm quá nhiều việc không liên quan. Nhưng ngoài lý do công ty thiếu tiền, Ôn Phục trở nên nổi tiếng còn nhờ khuôn mặt này.
Nếu một nghệ sĩ chỉ có nhan sắc mà thiếu thực lực, thì gương mặt ấy cũng chỉ như bọt nước giữa không trung, khó lòng đem lại thành công. Nhưng một khi vừa có danh tiếng, vừa được công nhận về tài năng, thì khuôn mặt đẹp lại càng khiến họ tỏa sáng hơn.
Ôn Phục năm nay 26 tuổi, đoạn video ca hát đầu tiên bỗng nổi đình nổi đám là vào hai năm trước.
Trong video, cậu mặc chiếc áo len xám cũ sờn, ngồi trên sàn nhà, ôm một cây đàn guitar. Mũ lưỡi trai gần như che khuất nửa khuôn mặt trên, chỉ khi cúi đầu hát mới có thể thấy hàng mi dài như lông vũ của cậu.
Đoạn video ấy chắc được quay vào một buổi chiều muộn hoặc rạng sáng.
Trong phòng không bật đèn, chỉ có thứ ánh sáng xanh xám, trong veo như màu vỏ cua hắt vào từ ngoài cửa sổ.
Khung hình mờ ảo, lúc rõ lúc nhòe, góc nghiêng thanh mảnh của Ôn Phục hiện lên thoắt ẩn thoắt hiện, đôi môi đỏ cùng hàm răng trắng càng làm cho vẻ đẹp ấy thêm cuốn hút.
Giọng nói của cậu tuy trong trẻo nhưng khi hát lại có một chất giọng trầm khàn.
Dùng từ ngữ phổ biến trên mạng để miêu tả, đó chính là "giàu cảm xúc".
Còn cảm giác "giàu cảm xúc" đó rốt cuộc là gì, có lẽ chỉ có thể cảm nhận chứ không thể diễn tả bằng lời.
Bình luận được nhiều người thích nhất trong video đó đã giải thích về chất giọng của cậu như sau:
"Dây đàn cất lên như gieo hạt mùa xuân, khúc nhạc tàn thì đã là mùa đông."
Có vẻ như cảm giác "giàu cảm xúc" chưa biết có hay không, nhưng cảm giác "bốn mùa" thì có rồi đấy.
Thực ra bài hát trong video chỉ là một đoạn nhỏ, giống như Ôn Phục hứng lên quay.
Cậu không ghi tên bài hát hay đăng tải bản nhạc, trên các ứng dụng nghe nhạc cũng không tìm thấy. Kết quả là sau ba ngày, video đã đạt hơn bốn triệu lượt thích và một triệu lượt chia sẻ trên các trang mạng, từ đó Ôn Phục bắt đầu sự nghiệp ca sĩ thực sự của mình.
Việc gì cũng có hai mặt, cũng vì gương mặt này mà cậu không thể hoàn toàn thoát khỏi ảnh hưởng từ fan.
Dù Ôn Phục đã rất cố gắng giữ kín đời tư, nhưng cậu vẫn xuất hiện trong các bài viết PR trên báo mạng. Lại vì cậu chưa bao giờ diễn kịch, nên một số ngôi sao đã chuyển từ idol sang diễn viên thành công cũng thích dùng cậu để so sánh, chê bai Ôn Phục không có thành tựu về phim ảnh và quảng cáo để nâng cao vị thế của mình.
Đối với một người có thể chất dễ gây tranh cãi như vậy, bản thân Ôn Phục có thể mặc kệ ngoài tai, nhưng với tư cách là quản lý, Stella sẽ không bỏ qua bất kỳ cơ hội nào.
Khi sức nóng đến, Stella tuyệt đối không bỏ lỡ. Cô nhanh chóng tận dụng cơ hội, sắp xếp cho Ôn Phục xuất hiện trong các buổi gặp gỡ với nhà sản xuất và công ty âm nhạc.
Trên bàn tiệc Ôn Phục chỉ cần giữ im lặng, còn Stella nắm toàn bộ phần giao thiệp. Song song đó, cô liên tục đẩy mạnh hợp đồng quảng cáo, giúp tên tuổi Ôn Phục gắn liền với nhiều thương hiệu lớn.
Tất nhiên, tất cả những điều này đều dựa trên nền tảng tài năng âm nhạc phi thường của Ôn Phục.
Những nhà sản xuất đã nghe các bản thu âm và live của cậu, sau một bữa ăn, chín mươi phần trăm đều sẽ hợp tác.
Stella nghĩ, có lẽ cuộc họp tìm tài trợ lần này cũng sẽ như vậy.
Ôn Phục vốn là người ít nói, khó mà ép ra một câu hoàn chỉnh. Nhưng chỉ cần cậu sẵn lòng ngồi đó cùng cô, sự hiện diện ấy đã đủ để thể hiện thành ý của mình.
Khi xuống xe, Ôn Phục gấp hộp salad lại đưa cho trợ lý bỏ vào túi, rồi nhanh chóng nói khẽ với Stella: "Lần sau đừng mua cái đắt như vậy."
Stella ngây ra một lúc mới hiểu cậu đang nói đến hộp salad.
Cô biết Ôn Phục sống rất tiết kiệm nên đành bất lực nói: "Cái này là rẻ rồi, mấy nghệ sĩ khác đều là bốn năm trăm tệ một hộp."
Ôn Phục vừa bước một chân ra khỏi xe, lại quay đầu nói: "Cho tôi cơm chiên là được rồi."
Stella cau mày: "Nói cậu bao nhiêu lần rồi, mấy thứ nhiều dầu nhiều muối đó không hề tốt cho sức khỏe!"
Ôn Phục cúi đầu bước vào cơn gió lạnh, coi như chẳng nghe thấy gì.
Editor: Truyện nhiều chữ ơi là nhiều chữ. Mọi người thả sao động viên tui với nhó T.T Phần edit có chỗ nào bị lỗi thì cứ bình luận trực tiếp giúp tui nha, cảm ơn mọi người nhiều nà
Chúc anh chị em đọc truyện zui nghen