Editor: Sophie
Beta: Sophie
Đêm đó Ôn Phục cầm điện thoại cuộn tròn trên sô pha xem phim hoạt hình.
Phí Bạc Lâm đi ngang qua cậu nhắc nhở lần đầu tiên: "Tấm thảm trên sô pha mới giặt, chưa tắm thì đừng có nằm cuộn tròn trên sô pha."
Ôn Phục: "Ồ."
Rồi vẫn không nhúc nhích.
Lần thứ hai Phí Bạc Lâm đi ngang qua cậu, tiếp tục nhắc nhở: "Đi tắm nhanh đi, tắm xong ra ăn mì."
Ôn Phục: "Biết rồi ạ."
Vẫn không thèm ngẩng đầu.
Lần thứ ba Phí Bạc Lâm đi ngang qua: "Đi, tắm, nhanh."
Ôn Phục vẫn đang xem phim hoạt hình.
Năm phút sau, cả người lẫn điện thoại của Ôn Phục đều bị ném thẳng vào nhà vệ sinh.
Họ vừa mới thi xong, thành tích Ngữ văn của Ôn Phục cũng khá ổn nên Phí Bạc Lâm không định quản cậu quá nghiêm.
Thế nhưng khi anh đang nấu mì trong bếp, nước đã sôi rồi mà vẫn không nghe thấy tiếng tắm rửa trong nhà vệ sinh.
Anh tắt bếp, nhẹ nhàng đi đến cửa nhà vệ sinh, áp tai vào cánh cửa kính mờ ảo lắng nghe. Hoá ra Ôn Phục vẫn đang xem phim hoạt hình.
Phí Bạc Lâm theo thói quen định giơ tay gõ cửa, nhưng nghĩ lại, lúc này đâu cần khách sáo làm gì. Thế là anh thẳng tay đẩy cửa, cố ý tạo ra một tiếng "rầm" thật to.
Ôn Phục nghe tiếng quay đầu lại, đập vào mắt cậu là Phí Bạc Lâm đang mặc tạp dề nấu ăn, vóc dáng cao lớn gần như che kín cả khung cửa. Anh đứng ở cửa, khắp người dường như đang toát ra luồng khí đen vì bực bội.
"Đưa điện thoại đây." Phí Bạc Lâm chìa tay ra, hạ lệnh cứng rắn. "Không chịu đi tắm thì tối nay cứ ngủ trong nhà vệ sinh đi."
Ôn Phục nhận ra anh sắp nổi giận thế là cậu chậm chạp đi đến trước mặt anh. Ngay khi chuẩn bị đặt điện thoại vào lòng bàn tay anh, Ôn Phục cúi đầu khẽ gọi: "Anh Bạc lâm."
Phí Bạc Lâm đã quyết tâm sẽ không chiều cậu nữa nên lạnh lùng nói: "Gì?"
Không có chuyện thương lượng.
Ôn Phục nghiêng đầu cọ cọ vai, lưỡng lự rất lâu cuối cùng ngẩng lên nhìn Phí Bạc Lâm.
"Em có thể xem xong một mùa rồi tắm không?"
Khuôn mặt Ôn Phục ngước lên đối diện với Phí Bạc Lâm.
Đôi mắt đen trắng rõ ràng không chớp, đáy mắt long lanh như hai viên bi thủy tinh đen phản chiếu ánh sáng, hoàn toàn không ẩn chứa ý định làm nũng.
Cứ như thể cậu chỉ thật sự muốn xin sự đồng ý của Phí Bạc Lâm, nếu bị từ chối thì cũng không sao.
Mèo con sẽ không bao giờ giận dỗi bạn vì điều này.
Phí Bạc Lâm nhìn thẳng vào mắt cậu, bàn tay đang nắm chặt dần dần buông lỏng. Vài giây sau anh thở dài: "Thật sự muốn xem đến vậy sao?"
Ôn Phục nói: "Muốn xem."
Phí Bạc Lâm liếc vào điện thoại, thấy con số "còn mười tập" mà nhíu mày. Nếu Ôn Phục nhất quyết cày cho xong cả mùa rồi mới chịu đi tắm chắc tối nay phải hai giờ sáng mới bò lên giường.
Anh vừa định dứt khoát từ chối nhưng ngẩng lên lại thấy Ôn Phục vẫn đang nhìn mình như vậy.
Đồng thời cậu đang đội một cái đầu tóc hôi hám và mặc một bộ quần áo bốc mùi.
Phí Bạc Lâm: "..."
Cuối cùng Phí Bạc Lâm nghĩ ra một cách dung hòa, anh giúp Ôn Phục tắm tiện thể tắm luôn cho mình.
Anh giơ một ngón tay lên trước mặt Ôn Phục: "Chỉ có lần này thôi đấy."
Phí Bạc Lâm cởi tạp dề, đi ra phòng khách lấy một chiếc ghế nhựa cao và một chiếc ghế gỗ thấp Ôn Phục hay ngồi. Anh cởi hết quần áo Ôn Phục ra - bộ quần áo dính đầy mùi cống rồi mới từ từ c** q**n áo của mình.
Vừa tháo dây chuyền bùa hộ mệnh và cởi áo xong, Ôn Phục đã quay lại nhìn chằm chằm vào quần của anh.
Phí Bạc Lâm đen mặt lại: "Quay đi."
Ôn Phục: "Ồ."
Phí Bạc Lâm vừa chạm tay vào cúc quần jeans của mình, Ôn Phục lại quay lại nhìn anh.
"...Quay đi."
"Ồ."
"Không được quay lại nữa."
"Tại sao?"
"Không có tại sao hết," Phí Bạc Lâm nói, "Muốn tiếp tục xem điện thoại thì không được quay lại."
"... Ồ."
Phí Bạc Lâm ngồi trên chiếc ghế nhựa, hai chân dạng ra, ở giữa là Ôn Phục đang ngồi trên chiếc ghế thấp.
Ôn Phục tr*n tr**ng ngồi trước mặt Phí Bạc Lâm xem phim hoạt hình, bên tai vang lên tiếng vòi hoa sen đang xả nước.
Phí Bạc Lâm chỉnh nước nóng xong, nói với Ôn Phục: "Ngửa đầu lên."
Ôn Phục ngửa đầu, Phí Bạc Lâm cẩn thận xả nước từ trán xuống để tránh nước chảy vào mắt cậu.
Sau khi làm ướt tóc Ôn Phục, Phí Bạc Lâm ấn chai dầu gội.
Ôn Phục nhân cơ hội này nghiêng đầu nhìn xuống.
"Anh?"
"Hả?"
"Sao anh không c** q**n?"
"Để làm việc này đây," Phí Bạc Lâm mặt không cảm xúc xoa dầu gội lên tóc Ôn Phục, "Anh biết ngay là em sẽ lén nhìn mà."
Sau khi xoa bọt khắp đầu, anh đỡ gáy cậu lên: "Xong rồi, xem điện thoại đi."
Ôn Phục không hỏi nữa, tiếp tục ngẩng đầu lên chăm chú xem phim hoạt hình.
Phí Bạc Lâm vừa xoa tóc cho Ôn Phục, xoa một lúc rồi đưa mũi lại gần ngửi.
Có lẽ bệnh sạch sẽ của anh lại tái phát hoặc cũng có thể Ôn Phục chưa thèm đụng đến sữa tắm, nên trong mắt Phí Bạc Lâm cậu chẳng khác nào đã "ướp gia vị" bằng mùi đường ống cống rãnh.
Thế là anh lại lấy thêm một chút dầu gội nữa, ra sức cào da đầu Ôn Phục.
Cào cào cào, cào cào cào.
Quyết tâm phải làm sạch từng sợi tóc của Ôn Phục, trả lại cho cậu một vẻ ngoài sạch sẽ và rạng rỡ.
Cào được một lúc Ôn Phục đột nhiên lên tiếng: "Anh Bạc Lâm,"
"Sao thế?" Phí Bạc Lâm mải mê gội đầu.
"Đau đầu."
"Đau đầu à?" Phí Bạc Lâm dừng tay lại hỏi, "Cảm rồi sao?"
"... Da đầu hơi căng."
"..."
Phí Bạc Lâm nói: "Vậy anh làm nhẹ hơn nhé."
"Vâng."
Đến khi Phí Bạc Lâm thấy cảm thấy hài lòng, Ôn Phục ngoan ngoãn ngửa đầu ra sau để anh xả nước.
Phí Bạc Lâm đặt xà phòng vào tay Ôn Phục: "Tự tắm đi."
Ôn Phục bắt đầu vừa cầm điện thoại xem phim, vừa xoa xà phòng bằng tay còn lại.
Phí Bạc Lâm tranh thủ lúc này xoa dầu gội cho mình.
Khi anh vừa gội đầu xong, Ôn Phục đặt xà phòng xuống, mắt vẫn dán vào màn hình điện thoại: "Anh xả nước đi."
Phí Bạc Lâm cầm vòi hoa sen xả bọt xà phòng cho cậu.
Tắm xong nửa người trên, Ôn Phục quay lưng lại: "Xả nước cả mông luôn."
Phí Bạc Lâm xả nước cho mông cậu.
Ôn Phục quay người lại, chưa kịp mở lời Phí Bạc Lâm đã nói: "Im miệng."
Ôn Phục: "...Ồ."
Tất cả đã xong xuôi. Khoảnh khắc anh đặt chiếc khăn lên đầu Ôn Phục, Phí Bạc Lâm mới thở phào nhẹ nhõm.
Tắm cho người khác còn mệt hơn tắm cho mình.
Còn kẻ gây tội đang ôm điện thoại xem phim hoạt hình một cách ngon lành.
Phí Bạc Lâm đuổi Ôn Phục ra khỏi nhà vệ sinh: "Ra bếp đun nước đi, nước sôi thì thả một nắm mì vào, anh ra ngay."
Ôn Phục đi ra.
Phí Bạc Lâm quay lưng lại, chuẩn bị c** q**n để tắm. Cánh cửa phía sau bỗng nhẹ nhàng mở ra một khe hở.
Anh chợt dừng tay lại. Giọng Ôn Phục khẽ vang vào: "Anh..."
"Lại làm sao nữa?" Phí Bạc Lâm nhíu mày bất lực.
"Có cần em tắm giúp không?"
"Cứ xem phim hoạt hình của em đi," Phí Bạc Lâm nghiêng mặt liếc cậu, "Đóng cửa lại, không được vào."
"Ồ." Ôn Phục vừa định đóng cửa lại bỗng thò đầu vào: "Anh Bạc Lâm?"
Phí Bạc Lâm sụp đổ: "Gì nữa?!"
"Anh ngại hả?"
"Không phải."
"Thật không?"
"Thật sự không phải."
"Thế để em nhìn anh cởi..."
"Ba, hai..."
Ôn Phục vèo một cái đóng cửa lại và đi ra ngoài.
Từ đêm đó trở đi, mấy tuần liền Ôn Phục về nhà chỉ biết vùi đầu vào phim hoạt hình. Dưới sự "chỉ đạo" đầy nhiệt tình của Tạ Nhất Ninh, cậu hết cày xong bộ này lại lao sang bộ khác chẳng cách nào dứt ra nổi.
Phí Bạc Lâm nghĩ có lẽ trước đây Ôn Phục chưa từng được xem những thứ này. Hơn nữa dạo này việc học không quá áp lực mà môn Ngữ văn của cậu cũng đang tiến bộ dần qua từng kỳ thi tuần, vì vậy anh không nỡ nghiêm khắc ngăn cấm.
Chỉ là Ôn Phục từ sau lần đó đã nếm được vị ngọt, sau này thường xuyên dò hỏi để Phí Bạc Lâm giúp mình tắm nhưng đều bị Phí Bạc Lâm dạy dỗ một trận rồi từ chối thẳng thừng.
Bị từ chối một lần, Ôn Phục vẫn dám đòi lần thứ hai.
Phí Bạc Lâm ngày nào cũng từ chối, Ôn Phục ngày nào cũng đòi hỏi.
Phí Bạc Lâm không chịu nổi sự quấy rầy này, thỉnh thoảng khi không bận anh lại kéo cậu vào tắm cùng.
Nhưng anh vẫn không chịu c** q**n.
Còn Ôn Phục thì luôn nghĩ rằng nếu hai người cùng tắm, cậu đã cởi hết thì Phí Bạc Lâm cũng nên cởi hết.
Phí Bạc Lâm thì không thể hiểu nổi tại sao Ôn Phục lại có một sự ám ảnh kỳ lạ với chuyện anh c** q**n.
Một người không hỏi, một người không giải thích. Hai người cứ cứng đầu như vậy khiến mỗi lần tắm Ôn Phục lại nhìn chằm chằm vào quần của Phí Bạc Lâm.
Phí Bạc Lâm thì lại kiên quyết giữ vững sự riêng tư.
Mèo con không hiểu và tâm địa của mèo con vẫn không chịu từ bỏ.
Về phía Tạ Nhất Ninh, vì trận tranh cãi về Slam Dunk và Kuroko vào buổi sáng tự học hôm đó, cô đã giận Tô Hạo Nhiên rất lâu. Suốt gần một tuần, cứ nhìn thấy Tô Hạo Nhiên là cô lại thấy bực bội.
Không may là tuần tới lớp họ và hai lớp 7, 12 sẽ tổ chức một trận đấu giao hữu bóng rổ. Tô Hạo Nhiên và Phí Bạc Lâm đều cao và chơi bóng giỏi nên đương nhiên sẽ tham gia.
Tô Hạo Nhiên rất muốn Tạ Nhất Ninh đến xem mình thi đấu.
Và còn muốn Tạ Nhất Ninh mang nước cho mình.
Việc thi đấu bóng rổ nhất định phải để người mình thích mang nước cho mới có ý nghĩa.
Nhưng Tạ Nhất Ninh cứ thấy cậu ta là lại cau mày, đi đường vòng tránh xa như thể gặp phải cục shit.
Ngày hôm đó Tô Hạo Nhiên cầm một tờ giấy bài tập đến, vẻ mặt trịnh trọng. Cậu ta ngồi phịch xuống chỗ của Lư Ngọc Thu, không đợi Tạ Nhất Ninh đuổi đi, cậu ta đã bắt đầu đọc: "Ninh Ninh thân mến."
Tạ Nhất Ninh: "..."
Tạ Nhất Ninh đảo mắt một vòng lớn.
Lại bắt đầu làm trò lố lăng nữa rồi.
Ôn Phục ở phía sau đang vùi đầu làm bài hiếm khi lại ngẩng đầu lên lặng lẽ hóng chuyện.
Ba người: Một người xin lỗi, một người xấu hổ và một chú mèo con đang âm thầm quan sát.
Tô Hạo Nhiên hắng giọng: "Mình biết những lời nói không phù hợp của mình sáng hôm đó đã gây ra ảnh hưởng và trải nghiệm cảm xúc rất xấu cho cậu, cho cả bộ phim Kuroko's Basketball nữa. Thực ra mình chả hiểu gì về Kuroko's Basketball cả! Mình cũng chẳng hiểu gì về Slam Dunk! Mình chỉ là một cục shit, vừa mở miệng ra là đã bốc mùi!"
Lư Ngọc Thu vừa mua nước xong, đứng cạnh bàn, khóe miệng khẽ giật giật: "Tô Hạo Nhiên, cậu có thể đừng suốt ngày nói mấy cái thứ đó không?"
Ôn Phục lẳng lặng gật đầu với Lư Ngọc Thu.
Lư Ngọc Thu đáp lại cậu bằng một cái nháy mắt đầy ăn ý.
Tô Hạo Nhiên tiếp tục: "Mình hứa, từ nay về sau, mình sẽ không bao giờ nói nửa lời xấu về Kuroko nữa. Mình cũng sẽ không, không, sẽ không bao giờ cố ý hạ thấp những thứ mà cậu thích trước mặt cậu, hay trước mặt bất kỳ ai khác! Sở thích là bình đẳng, không phân cao thấp..."
Tô Hạo Nhiên còn chưa đọc được nửa tờ giấy xin lỗi chật kín chữ thì đã bị Tạ Nhất Ninh ngắt lời: "Có rắm thì thả đi."
Lư Ngọc Thu: "Hai vợ chồng cậu có thể đừng suốt ngày nói chuyện shit với rắm được không?"
Sau đó lại bị lờ đi.
Tô Hạo Nhiên: "Mình có một trận rắm, không, một trận đấu bóng rổ trên sân trường vào tuần tới."
"Vào chiều thứ Bảy." Cậu ta liếc mắt đưa tình với Tạ Nhất Ninh, "Cậu đến xem được không? Tiện thể mang nước cho mình."
Tạ Nhất Ninh dửng dưng: "Không ai mang nước cho cậu sao?"
"Đương nhiên là có rồi," Tô Hạo Nhiên vội vàng phản bác, giờ thì nghiêm túc rồi, "Có mấy cô bạn muốn mang nước cho mình đấy."
Cậu ta cười hì hì ghé sát lại: "Nhưng mình không muốn. Thậm chí mình còn không muốn người khác đến xem mình thi đấu."
Tạ Nhất Ninh đang dán băng keo lên cuốn sổ tay của mình, không ngẩng đầu lên mà chỉ cười lạnh: "Thế à? Vậy để Rukawa Kaede đến xem cậu thi đấu đi."
Nụ cười của Tô Hạo Nhiên đóng băng luôn.
Tạ Nhất Ninh: "Để Sakuragi Hanamichi mang nước cho cậu đi."
Cô nháy mắt với Tô Hạo Nhiên: "Được mấy anh đẹp trai trong phim thể thao đích thực mang nước cho thì oách lắm đấy."
Tô Hạo Nhiên chán nản, quay sang cầu cứu Lư Ngọc Thu.
Lư Ngọc Thu nhún vai, ý là không giúp được.
Ai bảo sáng sớm cậu ta đã đi chọc Tạ Nhất Ninh, lại còn cứ cố tình trêu chọc và hạ thấp những thứ cô ấy thích một cách quá đáng như vậy.
Tô Hạo Nhiên lại nhìn sang Ôn Phục.
Ôn Phục nhìn cậu ta.
Cậu ta nhìn Ôn Phục.
Ôn Phục nhìn cậu ta.
Tô Hạo Nhiên: "..."
Ôn Phục: "..."
Tô Hạo Nhiên: "..."
Ôn Phục đột nhiên nói nhỏ và nhanh: "Gan ba đê."
[Gan ba đê = Cố lên]
Tô Hạo Nhiên: ?
Phí Bạc Lâm đang làm bài tập bên cạnh: ?
Tạ Nhất Ninh và Lư Ngọc Thu quay lại: "Cậu biết nói tiếng Nhật từ lúc nào vậy?"
Ôn Phục chớp chớp mắt.
Thực ra cậu học được từ phim hoạt hình.
Chỉ là vì khả năng học ngôn ngữ của cậu quá yếu, tiếng mẹ đẻ còn chưa nói sõi nên khi xem phim hoạt hình cậu chỉ có thể học vẹt theo những câu thoại đơn giản nhất, thỉnh thoảng lại thốt ra một hai câu làm mọi người xung quanh giật mình.
Lần này bất chợt phát ra tiếng, thấy phản ứng của họ có vẻ tích cực, trong lòng Ôn Phục lại dấy lên một chút hưng phấn.
Tối thứ Bảy đó cửa hàng tạp hóa đóng cửa. Ôn Phục vừa về đến nhà, đặt cặp sách xuống định ngồi phịch xuống đất, mông còn chưa chạm đất đã bị Phí Bạc Lâm nhấc lên: "Ra sô pha ngồi đi."
Anh không thể hiểu nổi tại sao lại có người thích ngồi xuống đất đến vậy.
Phí Bạc Lâm suy nghĩ một chút, có lẽ vì trước đây nơi Ôn Phục sống lang thang không có nhiều đồ đạc hoặc có cũng không dám ngồi bừa bãi nên Ôn Phục đã quen với việc ngồi đất.
Vậy thì sau này trong nhà phải mua thêm mấy tấm thảm.
Nghĩ đến đây anh chợt đặt một dấu hỏi trong lòng.
Sao mình lại suy nghĩ đến chuyện nhà cửa sau này nữa vậy?
Lại còn mua thảm?
Cứ như thể Ôn Phục sẽ ở bên anh cả đời vậy.
Phí Bạc Lâm ném cặp sách vào góc sô pha rồi ra ban công lấy chổi và cây lau nhà.
Lần đầu tiên đi ngang qua Ôn Phục, anh vẫn nhắc nhở: "Trong vòng nửa tiếng nữa đi tắm đi."
Ôn Phục gật đầu.
Lúc này nhân vật trên màn hình điện thoại đang nói: "Đai giu bu!"
Ôn Phục lập tức lẩm bẩm theo: "Đai giu bu."
Hai mươi phút sau, Phí Bạc Lâm xắn tay áo, thắt tạp dề, chuẩn bị làm bữa khuya. Anh lại đặc biệt đến để nhắc nhở Ôn Phục: "Đi tắm nhanh lên."
Ôn Phục vẫn dán mắt vào màn hình gật đầu.
Lúc này trên màn hình nói: "Chị cái xiêu!"
Ôn Phục nói theo: "Chị cái xiêu."
Mười phút sau, Phí Bạc Lâm khoanh tay dựa vào tường, tay cầm xẻng xào, lần cuối cùng nhắc nhở: "Đi, tắm, đi."
Ôn Phục không đáp lại.
Màn hình ngay lập tức nói: "Ga na!"
Ôn Phục lập tức nói theo: "Ga na."
Phí Bạc Lâm lặng lẽ tiến đến, đứng ngay trên đầu Ôn Phục.
Cuộc tu luyện phim hoạt hình đơn phương này vẫn tiếp diễn.
Màn hình nói: "Sư gôy!"
Ôn Phục: "Sư gôy."
Phí Bạc Lâm trầm giọng: "Em có biết một tên lười biếng không rửa mặt không tắm rửa thì nói thế nào không?"
Lúc này Ôn Phục mới tò mò ngẩng đầu nhìn anh.
Phí Bạc Lâm đứng thẳng dậy, nhìn Ôn Phục, giọng nói rành rọt, bình thản:
"Ôn, Phục."
"..."
Một chú mèo con trong khoảnh khắc đó đã đánh mất niềm tin vào thế giới này.