Tuổi Trẻ Vô Danh - Thi Vô Trà

Chương 49

Editor: Sophie

 

Beta: Sophie

 

Buổi Sáng Trước Trận Đấu

 

Sáng thứ Bảy, trong giờ ra chơi trước trận bóng rổ, Phí Bạc Lâm không xuất hiện. Tạ Nhất Ninh và Lư Ngọc Thu thì ngồi bóc quýt vừa ăn vừa tám chuyện.

 

Tạ Nhất Ninh: "Nghe nói đồng phục của khóa 14 đổi mẫu rồi, xấu kinh khủng."

 

Lư Ngọc Thu: "Thật hả?"

 

Tạ Nhất Ninh gật đầu: "Màu tím, lại còn không phải vải cotton."

 

Lư Ngọc Thu: "Vải tổng hợp à?"

 

Tạ Nhất Ninh: "Tiền đồng phục thì không giảm."

 

"Trường làm ăn lừa đảo quá," Lư Ngọc Thu tiện tay đưa một nửa quả quýt đã bóc cho Ôn Phục rồi tiếp tục nói chuyện với Tạ Nhất Ninh, "Đồng phục các khóa trước đẹp hơn nhiều."

 

"Đồng phục thì đẹp được đến đâu, xấu nhất cũng chỉ đến như của khóa 14 thôi," Tạ Nhất Ninh cũng đưa một nửa quýt đã bóc cho Ôn Phục rồi tám tiếp với Lô Ngọc Thu, "Chiều nay cậu có đi xem trận bóng rổ không? Tiện thể mang nước cho nhóm trưởng đi."

 

"Mình không đi," Lư Ngọc Thu chép chép miệng ăn quýt, "Chiều mẹ mình đón mình đi ăn cơm. Nhóm trưởng không có ai mang nước cho sao? Không thể nào."

 

Tạ Nhất Ninh "hừ" một tiếng: "Hồi lớp Mười thì có cả đống. Nhưng cậu ấy không nhận của ai hết, lâu dần làm gì còn ai muốn mang cho nữa."

 

"Cũng phải." Lư Ngọc Thu nhớ lại, "Hồi mới vào lớp Mười, mình cứ thấy cậu ấy u ám thế nào ấy, giờ thì đỡ hơn nhiều rồi. Mà nói mới nhớ, hình như nhóm trưởng cái gì cũng biết nhỉ."

 

Cô vừa bẻ ngón tay vừa đếm: "Chơi bóng chuyền giỏi, bóng rổ cũng không tệ. Hồi học thể dục nhóm của cậu ấy cũng đứng nhất môn bóng bàn. Cả thành tích chạy đường dài của cậu ấy vẫn còn giữ kỷ lục trường. À, mình nhớ là cậu từng hỏi rồi, hình như cậu ấy cũng biết chơi piano phải không?"

 

Tạ Nhất Ninh nhè một hạt quýt ra: "Cậu ấy nói thể lực tốt là bẩm sinh. Còn piano thì học hồi nhỏ, đàn cello cũng biết một chút."

 

Cô lấy lại một múi quýt từ tay Ôn Phục để ăn: "Lúc trước mình hỏi cậu ấy có biết chơi golf không, hình như cũng biết, chỉ là lâu rồi không chơi."

 

Lư Ngọc Thu cười: "Thế hai cậu có thể đấu với nhau một trận."

 

"Thôi đi," Tạ Nhất Ninh rút giấy ăn lau tay, "Mình đã chuyển từ ban Mỹ thuật sang ban Văn hóa rồi, nhà mình giờ đâu còn điều kiện mà chơi golf nữa."

 

"Nhà Tô Hạo Nhiên ấy."

 

"Cậu đi chết đi."

 

Tạ Nhất Ninh đùa giỡn đẩy Lư Ngọc Thu một cái, quay đầu lại thì thấy Ôn Phục không biết từ lúc nào đang vừa ăn quýt vừa mở to mắt nghe họ nói chuyện.

 

"Cậu lại đang suy nghĩ gì vậy? Đồ Rê Mí."

 

Ôn Phục nhìn Tạ Nhất Ninh rồi lại nhìn Lư Ngọc Thu, lắc đầu nói: "Anh Bạc Lâm không u ám."

 

Lư Ngọc Thu nói: "Tôi biết mà. Tôi nói là hồi lớp Mười, lúc đó cậu chưa đến đây."

 

Tạ Nhất Ninh nheo mắt nhìn cậu: "Dạo này sao cậu cứ 'anh Bạc Lâm' mãi thế? Hai người thân đến vậy cơ à?"

 

Ôn Phục ngồi thẳng lên, nhìn hai người không nói gì.

 

Lư Ngọc Thu đảo mắt, nhìn Tạ Nhất Ninh rồi cố ý hỏi Ôn Phục: "Cậu ấy không u ám, thế chiều nay cậu mang nước cho cậu ấy đi?"

 

Coi như tìm được thế thân rồi.

 

Dù thế nào cũng không thể để người ta nói rằng nhóm trưởng nhóm 4 Phí Bạc Lâm đẹp trai cao ráo, chơi bóng rổ giỏi lại chẳng có ai mang nước cho.

 

Con trai thì sao chứ, con trai mang nước cũng được mà.

 

Ôn Phục hơi ngẩng cằm nhỏ giọng: "Tôi mang cho."

 

Dù sao thì cũng về nhà cùng nhau.

 

Lư Ngọc Thu quay sang hỏi Tạ Nhất Ninh: "Vậy cậu có mang cho Tô Hạo Nhiên không?"

 

"Không."

 

"Không mang thật à?"

 

"Ai thích thì tự đi mà mang."

 

Buổi chiều, trong hiệp một trận bóng rổ, Tạ Nhất Ninh quả nhiên không xuất hiện.

 

Tô Hạo Nhiên vừa chơi vừa liếc ra ngoài sân, lơ là nên để mất hai điểm. Đồng đội cũng bắt đầu bực bội: "Không được thì xuống sân thay người đi, đợi Tạ Nhất Ninh đến rồi hãy lên."

 

Cậu ta không phản bác, khí thế cũng chùng xuống. Đang định xin tạm dừng trận đấu để thay người thì Tạ Nhất Ninh ôm một chai nước thong thả đi đến.

 

Tô Hạo Nhiên lập tức biến thành con khỉ trên Hoa Quả Sơn bay trở lại sân đấu.

 

Hiệp hai lớp 6 chơi rất hay, dẫn trước đội bạn bốn điểm và cuối cùng thắng lớp 7 với tỷ số 3-2.

 

Tiếng còi vang lên, Ôn Phục vèo một cái từ khán đài chạy đến trước mặt Phí Bạc Lâm, đưa chai nước điện giải trong tay ra.

 

Lúc này Lư Ngọc Thu vừa ăn cơm với mẹ xong, quay lại, đang đi đến sân bóng rổ để xem tình hình.

 

Phí Bạc Lâm vừa dùng khăn lau mồ hôi vừa uống nước. Uống xong anh nhìn quanh hỏi: "Tô Hạo Nhiên đâu rồi?"

 

Ôn Phục nói: "Đang bị mắng."

 

Lư Ngọc Thu bất ngờ tiến lại gần: "Ở đâu? Cho tớ nghe với."

 

Ôn Phục chỉ tay vào một góc khuất bên ngoài nhà thi đấu.

 

Một phút sau, Ôn Phục và Phí Bạc Lâm bị Lư Ngọc Thu ép đi nghe lén.

 

Ba cái đầu, từ thấp đến cao, lần lượt thò ra ở góc tường, ánh mắt tập trung vào hai người cách đó không xa.

 

Tô Hạo Nhiên đứng thẳng tắp, hai tay đặt ở hai bên đùi lắng nghe bài giáo huấn của Tạ Nhất Ninh với thái độ cực kỳ thành kính.

 

Tạ Nhất Ninh khoanh tay, lông mày nhíu chặt. Mặc dù miệng vẫn đang mắng nhưng rõ ràng đã không còn giận Tô Hạo Nhiên nữa. Không biết đã mắng đến đoạn nào rồi.

 

Cả ba người nín thở.

 

Tạ Nhất Ninh nói: "Tôi thực sự không hiểu nổi. Vì sao cậu lại mặc định cái cậu thích thì cao cấp, còn cái tôi thích thì thấp kém? Cho dù Slam Dunk thật sự hơn Kuroko một bậc thì đó là do tác phẩm giỏi chứ đâu phải nhờ cậu. Cậu thích nó thì lập tức biến thành người cao cấp chắc? Hay tác phẩm kia tự động mạ vàng lên người cậu rồi? Vậy mai sau nếu tôi thích một bộ còn cao cấp hơn thì tôi cũng có thể bỉ bôi lại cậu? Nếu thế thì Jump cần gì làm nhiều tác phẩm, cứ cho tất cả mọi người xem một bộ "hay nhất" là đủ, vừa xem vừa khinh bỉ lẫn nhau cho tiện."

 

Tô Hạo Nhiên cúi đầu thấp hơn nữa: "Gô-men-na-sai..."

 

Ôn Phục ngẩng lên, nói nhỏ với Phí Bạc Lâm: "Cậu ấy cũng biết nói tiếng Nhật."

 

Phí Bạc Lâm bịt miệng Ôn Phục lại, bất lực sửa miệng: "Tiếng Nhật là tiếng Nhật, đừng học Tạ Nhất Ninh nói 'tiếng Nhật'."

 

Ôn Phục chớp chớp mắt.

 

Phí Bạc Lâm bỏ tay ra.

 

Bên kia Tạ Nhất Ninh chuyển sang chủ đề tiếp theo: "Còn cái quần jeans rách nát của cậu, tôi không muốn nói nữa."

 

Cả ba người nhìn chằm chằm vào chiếc quần của Tô Hạo Nhiên.

 

Có thể thấy Tô Hạo Nhiên thực sự rất thích chiếc quần jeans của mình. Thậm chí chiều nay đá bóng cũng không thay, quyết tâm thể hiện một hình ảnh hoàn hảo nhất trước mặt Tạ Nhất Ninh.

 

Có điều không ai biết Tô Hạo Nhiên đã mua bao nhiêu chiếc quần jeans của nhãn hiệu này, trong hai tuần gần đây cậu ta mặc gần như không trùng lặp, chỉ có một điểm chung là chiếc logo chữ "M" nổi bật ở phía sau mông.

 

Tạ Nhất Ninh nói: "Cái quần này cứ đi trên phố là mười người có đến tám người mặc, hai người còn lại là nhóm trưởng với Ôn Phục. Cậu không thể thay cái khác sao? Xấu chết đi được."

 

Tô Hạo Nhiên yếu ớt nói: "Năm nay cái này đang mốt mà."

 

Tạ Nhất Ninh: "Cái gì mốt thì cậu mặc cái đó à? Cậu không có gu thẩm mỹ của riêng mình à?"

 

Giọng Tô Hạo Nhiên càng yếu hơn: "...Của mình là hàng chính hãng."

 

Tạ Nhất Ninh: "Rồi sao?"

 

Tô Hạo Nhiên dứt khoát: "Rồi rồi mình về thay ngay. Ninh Ninh..."

 

Tô Hạo Nhiên đang định nũng nịu thì Tạ Nhất Ninh đột nhiên quay đầu: "Ba người các cậu còn định nghe lén đến bao giờ?"

 

Phí Bạc Lâm xách Lư Ngọc Thu và Ôn Phục đi mất.

 

Sau khi ba người chia tay, Lư Ngọc Thu về ký túc xá, Phí Bạc Lâm đi vào phòng thể thao thay quần áo còn Ôn Phục thì đeo cặp sách đứng đợi anh ở ngoài.

 

Vì là buổi tan học cuối tuần nên Ôn Phục được mang điện thoại đến trường. Trong lúc chờ Phí Bạc Lâm, cậu tựa lưng vào tường cúi đầu chăm chú xem phim hoạt hình.

 

Đang xem say sưa, có một cậu trai cao lớn mặc áo bóng rổ chạy thẳng về phía Ôn Phục để chiếm sân. Cậu ta không kịp phanh lại, đầu Ôn Phục va thẳng vào ngực cậu ta.

 

"Ối, xin lỗi, xin lỗi, tôi không cố ý đâu!"

 

Ôn Phục không ngẩng đầu: "Đai giu bu."

 

["Đai giu bu" (大丈夫) : Không sao đâu]

 

"Đai gì?" Giọng cậu quá nhỏ, người kia nghe không rõ. Cúi người xuống, cậu ta mới nhìn rõ mặt cậu, ngạc nhiên nói: "Ôn Phục?"

 

Ôn Phục lúc này mới ngẩng mặt lên.

 

Người đối diện cao to không kém Phí Bạc Lâm là bao. Lông mày rậm, mắt to, toàn thân là màu da bánh mật do bị cháy nắng, vừa nhìn thấy Ôn Phục là nở nụ cười.

 

"Cậu..." Người kia giơ tay định vỗ vai Ôn Phục nhưng bị cậu nhanh nhẹn né tránh. Hai người bỗng dưng giữ một khoảng cách. Người kia rõ ràng có chút bất ngờ và lúng túng, đành thuận thế đưa tay gãi gáy cười nói: "Cậu không nhớ tôi sao?"

 

"Tiểu Phục."

 

Phí Bạc Lâm thay quần áo xong từ phía sau đi ra. Thấy có người đang bắt chuyện với Ôn Phục, Phí Bạc Lâm chưa đến nơi đã gọi tên Ôn Phục.

 

Ôn Phục nghe tiếng lập tức chạy ra sau lưng Phí Bạc Lâm trốn.

 

Có lẽ vì động tác giơ tay ban nãy của người kia làm cậu sợ, Ôn Phục bám vào tay Phí Bạc Lâm, luôn trong trạng thái cảnh giác.

 

Phí Bạc Lâm xoa đầu Ôn Phục, nhìn người đối diện rồi cúi đầu hỏi Ôn Phục: "Bạn của em à?"

 

Ôn Phục lắc đầu: "Không quen."

 

"Không quen?" Hắn chỉ vào mình, "Tôi đây mà, cậu không nhớ tôi sao? Tôi là Kỳ Nhất Xuyên đây."

 

Phí Bạc Lâm lại nhìn Ôn Phục dò hỏi.

 

Ôn Phục lại lắc đầu: "Vẫn không quen."

 

"Chính là..." Kỳ Nhất Xuyên vội vàng bước lên một bước về phía Ôn Phục.

 

Ôn Phục lập tức lùi lại, Phí Bạc Lâm cũng giơ tay chắn trước mặt Ôn Phục.

 

Kỳ Nhất Xuyên cười bất lực, nhất thời không tìm được lời giải thích, đành lặp lại: "Tôi đây mà."

 

Hắn gãi đầu, suy nghĩ một chút, mặt hơi đỏ lên. Hắn liếc nhìn Phí Bạc Lâm rồi nói với Ôn Phục, giọng nhỏ hơn: "Hồi nhỏ ấy, ở sân nhà cậu ngay cạnh nhà tôi. Tôi muốn hôn cậu, thế là... bị cậu đánh chảy máu mũi ấy..."

 

Phí Bạc Lâm lần thứ ba cúi xuống nhìn Ôn Phục.

 

Ôn Phục vẫn lắc đầu.

 

Lúc này sắc mặt Phí Bạc Lâm đã không còn tốt.

 

Dù quen hay không, còn nhỏ mà đã tùy tiện muốn hôn người khác thì bị đánh chảy máu mũi là đáng đời.

 

Những người ở sân bóng rổ đang gọi tên Kỳ Nhất Xuyên.

 

Kỳ Nhất Xuyên đáp lại một tiếng, có lẽ hơi vội lại không muốn để Ôn Phục đi, bèn chìa tay ra: "Không nhớ cũng không sao. Đưa điện thoại cậu đây, cho tôi xin số liên lạc, mai tôi tới tìm cậu."

 

Ôn Phục nhìn chằm chằm vào cậu ta, không nhúc nhích. Dường như cậu không tin hắn cũng không muốn cho số.

 

Kỳ Nhất Xuyên đập trái bóng xuống đất: "Hồi nhỏ cậu sống ở Diêm Tân! Cạnh trường Tiểu học Nhân dân số 1 ấy, khu nhà công vụ, cậu ở tầng một!"

 

Mắt Ôn Phục sáng lên, có chút do dự.

 

Kỳ Nhất Xuyên tiếp tục: "Bên trái sân có một hàng bàn bóng bàn, bên phải còn có một chiếc đu quay nữa! Có lần hai đứa mình luân phiên chơi, đến lượt tôi thì cậu không muốn đẩy nữa, thế là cậu đẩy tôi ngã nhào xuống đất!"

 

Trong ký ức của Ôn Phục có một chút mờ ảo về nơi cậu sống hồi nhỏ.

 

Hình như cậu sắp nhớ ra, ở cái sân nhỏ nền xi măng đó đã từng có một người bạn chơi đu quay cùng cậu.

 

Nhưng khoảng thời gian đó quá ngắn ngủi, không đủ để lại dấu ấn rõ ràng trong những ký ức rối bời của cậu.

 

Kỳ Nhất Xuyên nói: "Cậu tin tôi đi, tôi lừa cậu làm gì chứ?"

 

Ôn Phục chậm rãi đưa điện thoại qua.

 

Phí Bạc Lâm nhìn động tác đưa điện thoại của cậu, quay mặt đi không nói gì.

 

Kỳ Nhất Xuyên nhanh nhẹn dùng điện thoại của Ôn Phục gọi một cuộc, một lúc sau trong túi cậu ta vang lên tiếng chuông.

 

Cậu ta lấy ra chiếc điện thoại đời mới nhất của mình, ngắt cuộc gọi rồi trả lại điện thoại cho Ôn Phục: "Đây là số của tôi, cậu về lưu lại nhé."

 

Vừa dứt lời đồng đội phía sau lại giục, Kỳ Nhất Xuyên vội vàng chạy đi, chạy được vài bước không quên quay đầu lại vẫy tay với Ôn Phục: "Nhớ lưu lại nhé, mai tôi tìm cậu!"

 

Ôn Phục liếc nhìn số vừa gọi trên điện thoại của mình, không lưu, rồi thoát ra và tiếp tục xem phim hoạt hình.

 

Phí Bạc Lâm liếc thấy hành động của cậu, khóe môi khẽ cong lên.

 

Trên đường về nhà, anh càng nghĩ càng thấy không đúng.

 

Nhà công vụ? Nghĩa là Kỳ Nhất Xuyên và Ôn Phục quen nhau muộn nhất cũng chỉ đến năm bốn tuổi. Sau bốn tuổi Ôn Phục đã rời quê hương rồi.

 

Một người bạn quen từ năm bốn tuổi, tại sao Kỳ Nhất Xuyên có thể nhớ lâu đến vậy?

 

Phí Bạc Lâm đi vào trong hẻm, vừa đi vừa quay lại nhìn Ôn Phục đang đi theo sau.

 

Chẳng lẽ hồi nhỏ Ôn Phục quá xinh đẹp, đẹp đến mức mười mấy năm trôi qua vẫn khiến người ta không thể nào quên?

 

Phí Bạc Lâm chợt nhớ lại chuyện Kỳ Nhất Xuyên nói hồi nhỏ muốn hôn Ôn Phục nhưng bị đánh. Ánh mắt anh bỗng chìm xuống.

 

Muốn hôn, rốt cuộc là đã hôn được hay chưa?

 

Một mặt anh nghĩ, thằng nhóc thối tha nào đây, bốn năm tuổi đã giở trò lưu manh với em trai nhà người ta rồi.

 

Phí Bạc Lâm nhíu mày quay lại nhìn Ôn Phục một cái, thậm chí vẻ mặt còn lộ rõ sự khó chịu với Kỳ Nhất Xuyên.

 

Ôn Phục nhạy cảm rùng mình một cái trong tiết trời tháng Tư, ngẩng đầu lên thì thấy sắc mặt Phí Bạc Lâm đang lạnh tanh.

 

Cậu nghĩ rằng mình lại lề mề rồi, vội vàng chạy ba bước để đuổi kịp Phí Bạc Lâm. Thấy anh vẫn không vui, cậu nắm tay Phí Bạc Lâm: "Anh?"

 

Phí Bạc Lâm cứng giọng: "Làm sao?"

 

Ôn Phục cất điện thoại đi, ngẩng đầu hỏi: "Anh đang nghĩ gì vậy?"

 

Phí Bạc Lâm trầm ngâm: "Em quen Kỳ Nhất Xuyên như thế nào?"

 

Ôn Phục: "Không biết."

 

Phí Bạc Lâm: "Nghĩ xem?"

 

Ôn Phục nghĩ nghĩ: "Không biết."

 

"Tại sao cậu ta lại hôn em?"

 

"Không biết."

 

Phí Bạc Lâm chìm vào im lặng.

 

Sự im lặng này kéo dài đến tận buổi tối.

 

Hai người đóng cửa hàng về nhà, vì trời bắt đầu nóng lên nên Phí Bạc Lâm đã lên kế hoạch thay ga trải giường và chăn mỏng sau khi đi đá bóng về. Vừa thay xong Ôn Phục đã chui vào chăn bò khắp nơi như một con sâu bướm.

 

Mỗi lần Phí Bạc Lâm thay ga trải giường Ôn Phục lại thích làm như vậy. Cậu thích mùi thơm của ga mới.

 

Phí Bạc Lâm không ngại kéo cậu ra còn cậu thì lại không ngại chui vào chăn bò khắp nơi.

 

Nhưng tối nay dù Ôn Phục có nghịch ngợm thế nào dưới chăn, Phí Bạc Lâm cũng không quản.

 

Ôn Phục thấy lạ, thò đầu ra khỏi chăn, thấy Phí Bạc Lâm vừa gấp ga trải giường vừa lơ đãng suy tư.

 

Phí Bạc Lâm cứ suy tư là Ôn Phục lại lén lấy điện thoại ra xem phim hoạt hình.

 

Quả nhiên, suốt cả buổi tối Phí Bạc Lâm đều không quản cậu.

 

Ôn Phục ước gì Phí Bạc Lâm có thể suy tư cả đời.

 

Đến một rưỡi sáng, Ôn Phục nằm trên gối đã xem xong tập cuối cùng Tạ Nhất Ninh tải cho, mắt đã díu lại không mở nổi nữa.

 

Cậu tắt điện thoại, hai mí mắt đánh nhau liên hồi. Cậu kéo chăn lên đầu, hít một hơi thật sâu mùi thơm của chiếc chăn mới rồi rúc vào bên cạnh Phí Bạc Lâm thiếp đi một cách yên bình.

 

Ngủ đến ba giờ sáng, Ôn Phục đang mơ một giấc mơ đẹp thì bỗng nhiên bị ai đó xoa đầu dữ dội.

 

Ôn Phục bị đánh thức, đôi mắt lờ đờ nhìn thẳng vào đôi mắt sáng ngời của Phí Bạc Lâm.

 

"Tại sao Kỳ Nhất Xuyên lại muốn hôn em?"

 

"..."

Bình Luận (0)
Comment