Tuổi Trẻ Vô Danh - Thi Vô Trà

Chương 50

Editor: Sophie

 

Beta: Sophie

 

Ôn Phục nửa tỉnh nửa mê, chỉ nghe thấy Phí Bạc Lâm nói: "...hôn em."

 

Cậu quá buồn ngủ, chỉ muốn được hôn nhanh để còn đi ngủ, thế là cậu gật đầu: "Được."

 

Phí Bạc Lâm: ?

 

"Được" cái gì?

 

Mắt Ôn Phục lại muốn nhắm nghiền. Chợt nhớ ra Phí Bạc Lâm vẫn chưa hôn, cậu nhích mặt lại gần hơn: "Anh có thể hôn nhanh một chút không? Anh Bạc Lâm."

 

Cậu thực sự rất buồn ngủ.

 

Phí Bạc Lâm vẫn ôm lấy đầu cậu bất động.

 

Ôn Phục chủ động ghé sát, dùng má cọ vào môi Phí Bạc Lâm.

 

Mềm mại, mát lạnh.

 

Không biết xúc cảm đó đến từ má của Ôn Phục hay từ môi của Phí Bạc Lâm.

 

Hơi thở của Phí Bạc Lâm như ngừng lại.

 

Ôn Phục nằm xuống gối: "Em có thể ngủ được chưa anh?"

 

Miệng nói thế nhưng thực ra đã nhắm mắt ngủ rồi.

 

Phí Bạc Lâm duy trì tư thế đó, cứng đờ trên gối suốt hai mươi phút.

 

Sau đó anh hít một hơi thật sâu, đột ngột lật người nằm ngửa ra, nhìn chằm chằm lên trần nhà không nhúc nhích.

 

Ôn Phục vừa làm gì vậy?

 

Ôn Phục lấy má hôn lên môi anh.

 

Anh bị Ôn Phục hôn bằng má.

 

Phí Bạc Lâm nghiêng đầu nhìn Ôn Phục một cái rồi lại nhanh chóng quay mặt lại.

 

Sáu giờ sáng.

 

Phí Bạc Lâm không ngủ được.

 

Phí Bạc Lâm bò dậy đi tắm nước lạnh.

 

Lúc Ôn Phục thức dậy, tóc cậu rối bù chưa từng thấy.

 

Phí Bạc Lâm với đôi mắt thâm quầng, khoanh tay ngồi bên cạnh cậu, nhìn cậu húp mì sùm sụp. Cuối cùng anh không thể chịu nổi nữa mà hỏi: "Em có biết đêm qua mình đã làm gì không?"

 

Khóe miệng Ôn Phục còn dính một cọng hành, húp hết nước dùng rồi ngẩng đầu lên, thấy vẻ mặt Phí Bạc Lâm nghiêm trọng đáng sợ. Cậu lập tức suy nghĩ lung tung cả trăm vòng: "Em có lăn xuống cuối giường không?"

 

Ôn Phục ngủ không ngoan. Cứ ngủ là cả người lại cuộn tròn như con tôm, thường xuyên nửa đêm ngủ mê man rồi đầu và chân đổi ngược. 

 

Có lần cậu đá vào bụng Phí Bạc Lâm khiến anh đang ngủ bỗng nhiên đau đớn kêu lên. Từ đó về sau hễ cậu động đậy lung tung trên giường, Phí Bạc Lâm đều sẽ kịp thời kéo cậu về.

 

Phí Bạc Lâm im lặng một giây rồi đưa tay che mặt thở dài. Sau đó anh điên cuồng xoa mặt mình, rồi đứng dậy đi vào nhà vệ sinh tạt một gáo nước lạnh lên mặt: "Đúng vậy."

 

Cứ coi như là cậu dùng má đá vào môi anh một cú đi.

 

Đang rửa mặt thì điện thoại của Ôn Phục ở ngoài vang lên.

 

Phí Bạc Lâm lập tức khóa vòi nước, đứng trước gương, lặng lẽ lắng nghe Ôn Phục nghe điện thoại.

 

"... A lô?"

 

Chắc chắn là Kỳ Nhất Xuyên.

 

"... Không biết."

 

Chắc chắn là Kỳ Nhất Xuyên hỏi Ôn Phục có biết cậu ta là ai không.

 

"... Không quen."

 

Chắc chắn là Kỳ Nhất Xuyên đang tự giới thiệu.

 

"... Không muốn."

 

Chắc chắn là Kỳ Nhất Xuyên hỏi Ôn Phục có muốn ra ngoài chơi không.

 

"... Death Note."

 

Chắc chắn là Kỳ Nhất Xuyên hỏi Ôn Phục hôm qua xem phim hoạt hình gì.

 

"... Ryuk."

 

Chắc chắn là Kỳ Nhất Xuyên hỏi Ôn Phục thích nhân vật nào.

 

"... Handicraft là gì?"

 

Chết tiệt, đây là một câu hỏi nghi vấn.

 

Quả nhiên Ôn Phục thò đầu vào nhà vệ sinh hỏi: "Anh Bạc Lâm?"

 

Phí Bạc Lâm tỏ vẻ như không có chuyện gì đi ra: "Sao thế?"

 

"Em có thể ra ngoài chơi không?"

 

Anh biết ngay mà.

 

Phí Bạc Lâm: "Đi đâu?"

 

"Đi đến nhà Kỳ Nhất Xuyên xem Handicraft của Ryuk."

 

Phí Bạc Lâm không thèm nghe là Ryuk hay là Mark, chỉ hỏi: "Ở đâu?"

 

Ôn Phục tiếp tục nghe điện thoại: "Nhà cậu ở đâu?"

 

Đối phương nói một địa chỉ.

 

"Lâm Cảng."

 

Phí Bạc Lâm nói: "Hơi xa đấy."

 

Đối phương lại nói.

 

Ôn Phục nghe một lát rồi nói lại với Phí Bạc Lâm: "Cậu ấy sẽ gọi taxi đến đón em."

 

"Được thôi." Phí Bạc Lâm mỉm cười hiền lành, xoa đầu Ôn Phục, "Nhớ bảo cậu ta đưa em về trước bữa trưa."

 

Ôn Phục nói vào điện thoại: "Được."

 

Sau đó cuộc gọi kết thúc.

 

Nụ cười trên mặt Phí Bạc Lâm lập tức biến mất.

 

Kỳ Nhất Xuyên tỏ ra rất chủ động với Ôn Phục, người bạn cũ của mình. Bên này hai người vừa xuống lầu chuẩn bị mở cửa hàng tạp hóa thì bên kia cậu ta đã bắt taxi đến thẳng cổng khu chung cư.

 

Phí Bạc Lâm bỏ rất nhiều đồ ăn vặt và hai hộp sữa vào cặp sách của Ôn Phục, đích thân đưa cậu ra xe, một lần nữa dặn dò Ôn Phục: "Về trước bữa trưa."

 

Lúc này Kỳ Nhất Xuyên mới nhận ra "anh Bạc Lâm" mà Ôn Phục gọi trong điện thoại, không phải là người bạn học đã về nhà cùng Ôn Phục hôm qua sao?

 

Hắn tiến lại gần, cười với Phí Bạc Lâm: "Thì ra anh là anh của cậu ấy, tôi cứ tưởng là bạn học."

 

Nói xong hắn lại hỏi: "Hai cậu có muốn đi cùng luôn không?"

 

"Không đâu," Phí Bạc Lâm cũng cười, "Nhà tôi còn có việc, cậu chỉ cần đưa thằng bé về trước bữa trưa là được rồi."

 

"Trưa cũng phải về sao?" Kỳ Nhất Xuyên nhìn sang Ôn Phục như muốn hỏi ý kiến.

 

Phí Bạc Lâm nhìn vẻ mặt có ý định không trả người lại của hắn, khóe môi đang cong lên hơi cứng lại.

 

Ôn Phục thản nhiên: "Đúng vậy."

 

"À..." Kỳ Nhất Xuyên gãi đầu, "Nhưng nhà tôi còn nhiều anime muốn xem cùng cậu lắm, cậu có biết Attack on Titan không? Anime mới ra năm ngoái, hay cực."

 

Trước đây Ôn Phục nghe Tạ Nhất Ninh nhắc đến bộ này nhiều lần nhưng cậu vẫn chưa xem. Vì Tạ Nhất Ninh tính cách mạnh mẽ lại cố chấp, nhất quyết phải cùng Ôn Phục xem hết những bộ cũ theo sở thích của cô ấy trước mới chịu tải những bộ khác cho Ôn Phục.

 

Ôn Phục gật đầu rồi lại lắc đầu.

 

Mắt Kỳ Nhất Xuyên sáng lên lập tức hiểu ý cậu: "Cậu biết nhưng chưa xem đúng không?"

 

Ôn Phục gật đầu.

 

"Vậy chiều nay cậu đừng về nữa, hai đứa mình ở nhà xem đi." Kỳ Nhất Xuyên nói, "Đến lúc ăn xong thì cùng đi học tự học buổi tối."

 

Vẻ mặt Ôn Phục rõ ràng đã động lòng.

 

Cậu quay đầu lại im lặng xin sự đồng ý của Phí Bạc Lâm.

 

Nụ cười của Phí Bạc Lâm vẫn giữ nguyên: "Muốn đi thì đi đi, vừa hay anh đỡ phải nấu thêm hai món."

 

Thấy anh đã đồng ý, Kỳ Nhất Xuyên vui vẻ đẩy Ôn Phục lên taxi: "Đi thôi đi thôi, thời gian có hạn."

 

"À này," Phí Bạc Lâm đột nhiên gọi lại, "Cậu học lớp nào? Phòng học ban thường và ban Hàn Dương không cùng tầng, lúc đi học tự học buổi tối đừng dẫn em ấy nhầm đường, nó không nhớ đường đâu."

 

Ôn Phục đứng cạnh lặng lẽ thắc mắc.

 

Rõ ràng cậu rất nhớ đường mà.

 

Một lần theo dõi Phí Bạc Lâm là đã nhớ được nhà anh ở đâu rồi.

 

Một tên trộm vặt lớn lên ở ngoài đường, lăn lộn khắp nơi thì sao có thể không nhớ đường?

 

Mèo con nghi ngờ nhưng mèo con không nói.

 

Kỳ Nhất Xuyên nói: "À tôi học lớp 1 ban Hàn Dương."

 

Hắn giải thích: "Tôi mới đến học kỳ này, là học sinh trao đổi từ Trường chuyên Ngoại ngữ Cẩm Thành sang Trường Nhất Trung một học kỳ, không ngờ lại gặp được Ôn Phục."

 

Nói xong lại cười với Ôn Phục.

 

Ôn Phục vẫn nhìn Phí Bạc Lâm với ánh mắt đầy thắc mắc.

 

Phí Bạc Lâm giả vờ không thấy vẻ mặt của Ôn Phục, nói với Kỳ Nhất Xuyên: "Cậu cũng học lớp Mười Hai à?"

 

"Đúng, lớp Mười Hai." Kỳ Nhất Xuyên nói tiếp, "Qua hè này là tôi mười tám rồi. Ôn Phục thì hình như mới vừa tròn mười sáu vào mùa đông năm ngoái đúng không?"

 

Ngay cả sinh nhật cũng nhớ rõ như vậy.

 

Phí Bạc Lâm cụp mắt xuống, vừa hay che đi một tia chán ghét lướt qua đáy mắt.

 

Sau đó anh lại ngước lên, dùng giọng điệu đùa cợt hỏi tiếp: "Sắp mười tám rồi, chắc sẽ không còn tùy tiện hôn người khác nữa đâu nhỉ?"

 

Bốn chữ "tùy tiện" được nhấn mạnh, Kỳ Nhất Xuyên cảm thấy hơi chói tai. Nhưng nhìn vẻ mặt của Phí Bạc Lâm lại không có ý mỉa mai, khóe miệng còn treo nụ cười hiền lành nên hắn cũng không nghĩ nhiều: "Haha, làm gì có chuyện đó nữa."

 

Vừa lên xe hắn vừa lẩm bẩm với Phí Bạc Lâm: "Hồi nhỏ muốn hôn cậu ấy mà không hôn được, còn bị đánh chảy máu mũi, giờ thì càng không dám rồi."

 

Kỳ Nhất Xuyên vừa nói xong thì đóng cửa xe lại. Qua cửa kính, hắn thoáng thấy nụ cười trên mặt Phí Bạc Lâm dường như càng sâu hơn.

 

Không rõ là do lớp phim cách nhiệt hay vì lý do nào khác, khi đứng đối diện thì chẳng cảm thấy gì nhưng lúc ngồi trong xe nhìn sang Phí Bạc Lâm, hắn lại có cảm giác dù anh cười thế nào, trong mắt vẫn phảng phất một nét u ám.

 

Hắn quay đầu hỏi Ôn Phục: "Anh cậu bình thường cũng như thế à?"

 

Ôn Phục nghĩ một lát: "Anh ấy đối xử tốt với cậu."

 

Bình thường ở nhà chỉ có hai người, Phí Bạc Lâm sẽ không khách sáo với Ôn Phục như vậy, anh luôn nói một là một, hai là hai.

 

Kỳ Nhất Xuyên hiểu lầm ý của câu nói này. Hắn chỉ vào mình, mừng rỡ như được ban ơn: "Đối xử tốt với tôi? Ý là anh cậu rất thích tôi à?"

 

Ôn Phục định nói không biết nhưng lại nhớ ra Phí Bạc Lâm từng dạy cậu. Khi người khác hỏi một việc gì đó, có thể nói biết hoặc không biết. Nhưng khi người ta hỏi ý kiến, cứ nói "không biết" thì rất bất lịch sự. 

 

Nếu không biết phải đánh giá thế nào, cứ đồng ý trong trường hợp không trái sự thật.

 

Thế là Ôn Phục gật đầu.

 

Kỳ Nhất Xuyên dẫm chân đầy tiếc nuối, thấy mình đã bỏ lỡ một người anh em tốt: "Vừa nãy anh ấy đưa cậu ra tận cổng, rõ ràng là muốn chơi cùng tôi mà! Đáng lẽ tôi nên mời thêm vài lần nữa mới đúng. Anh cậu có phải kiểu không giỏi bày tỏ không?"

 

Ôn Phục trầm ngâm. Ở nhà Phí Bạc Lâm quả thật chẳng bao giờ nói nhiều, luôn hành động thay lời nói. Hễ Ôn Phục làm chuyện ngốc nghếch, bàn tay sắt của anh lập tức vươn tới, không chút nương tình mà xách cậu đi.

 

Thế là cậu lại gật đầu.

 

Kỳ Nhất Xuyên chỉ thiếu nước đập đầu xuống đất: "Chắc chắn tôi đã làm anh ấy tổn thương rồi."

 

Ôn Phục chìm vào im lặng.

 

Cậu hình như không thấy Phí Bạc Lâm bị Kỳ Nhất Xuyên làm tổn thương gì cả.

 

Nhà Kỳ Nhất Xuyên quả thật có rất nhiều món đồ thủ công. Vì hắn là học sinh trao đổi đến từ Cẩm Thành nên gia đình đã thuê cho hắn một căn hộ khá rộng ở Dung Châu, thuê cả một cô giúp việc ở lại nấu ăn. 

 

Những món đồ thủ công hắn mang đến Dung Châu có vị trí cực kỳ quan trọng trong lòng hắn. Mỗi món đều được hắn chọn lựa cẩn thận, đóng gói kỹ càng rồi vượt ngàn dặm mang đến đây.

 

Ôn Phục thấy món nào thích thì ngồi xổm trước tủ trưng bày, mở to mắt xem thật kỹ.

 

Kỳ Nhất Xuyên đi tới, lấy món đồ thủ công ra đặt vào tay cậu, Ôn Phục nói: "Cảm ơn."

 

Xem xong cậu lại đặt nó về đúng vị trí ban đầu, rồi nhích sang xem món thứ hai.

 

Kỳ Nhất Xuyên lại lấy món thứ hai ra đặt vào tay cậu, Ôn Phục vẫn nói: "Cảm ơn."

 

Mỗi khi xem một món, Kỳ Nhất Xuyên đều phải chủ động đưa cho cậu và Ôn Phục nhất định phải nói cảm ơn.

 

Cuối cùng Kỳ Nhất Xuyên không nhịn được: "Cậu đừng nói cảm ơn nữa, cứ tự cầm mà xem."

 

Ôn Phục nói: "À."

 

Rồi cậu tiếp tục xem món tiếp theo, vẫn không tự cầm.

 

Kỳ Nhất Xuyên lại đưa cho cậu, cậu lại nói cảm ơn.

 

Kỳ Nhất Xuyên cạn lời: "Cậu là người máy à? Ai dạy cậu nhất định phải nói cảm ơn vậy?"

 

Ôn Phục chậm rãi chớp mắt: "Anh Bạc Lâm."

 

"Thế mẹ cậu đâu?"

 

Ôn Phục nói: "Chết rồi."

 

Kỳ Nhất Xuyên sững sờ. cậu ta không ngờ Ôn Phục lại nói một cách dứt khoát và thẳng thừng như vậy.

 

"Xin lỗi cậu nhé. Thế... bố cậu đâu?"

 

Ôn Phục im lặng.

 

Kỳ Nhất Xuyên thở dài: "Tôi nhớ hồi nhỏ cậu đâu có như thế này."

 

Sao càng lớn lại càng trở nên ngây thơ như vậy nhỉ?

 

Hắn không biết liên tưởng thế nào, bỗng nhiên hỏi: "Anh cậu đối xử không tốt với cậu à?"

 

Ôn Phục đột nhiên ngẩng đầu nhìn cậu ta một cái. Trong ánh mắt đó không hiểu sao lại có thêm hai phần cảnh giác và thù địch: "Anh Bạc Lâm rất tốt."

 

Kỳ Nhất Xuyên cảm thấy cậu có lẽ đã hơi tức giận: "Tôi không có ý đó, tôi chỉ là..."

 

Chỉ là cảm thấy Ôn Phục thay đổi quá nhiều, lại không thể biết cậu đã trải qua những gì.

 

Kỳ Nhất Xuyên luống cuống, trong lúc vội vàng liền kéo Ôn Phục vào phòng chiếu phim: "Chúng ta đi xem anime đi."

 

Ôn Phục không thể cưỡng lại được sự hấp dẫn của anime. Hai người ngồi trên ghế sofa một mạch xem liền tám tập. Ôn Phục chăm chú nhìn màn hình chiếu, không thèm ngẩng đầu lên uống một ngụm nước nào.

 

Đúng lúc Kỳ Nhất Xuyên định chiếu tập thứ chín, Ôn Phục nhìn chiếc đồng hồ điện tử trên bàn hỏi: "Bây giờ là một giờ rồi à?"

 

Kỳ Nhất Xuyên nói: "Đúng vậy."

 

Ôn Phục không chút do dự đứng dậy: "Tôi phải về rồi."

 

"Về?" Kỳ Nhất Xuyên bất ngờ đứng lên theo, "Không phải đã nói là ăn cơm tối rồi cùng đi học sao?"

 

Ôn Phục lắc đầu: "Tôi phải về ăn cơm với anh Bạc Lâm."

 

Kỳ Nhất Xuyên khó hiểu: "Nhưng trước đó đã nói rồi mà, anh cậu cũng đồng ý rồi cơ mà?"

 

Ôn Phục quay đầu lại: "Cậu không nhìn thấy ánh mắt của anh Bạc Lâm sao?"

 

"Sao?"

 

Đây là lần đầu tiên Ôn Phục cảm thấy có người còn ngốc hơn cả mình, ngây thơ đến mức không thể hiểu được ánh mắt của Phí Bạc Lâm.

 

"Anh ấy muốn tôi về."

 

Edit: Tự dưng edit đến câu cuối mình bật khóc ngon lành luôn. Phí Bạc Lâm đúng là không uổng công nuôi em rồi Ôn Phục ạ.

Bình Luận (0)
Comment