Tuổi Trẻ Vô Danh - Thi Vô Trà

Chương 51

Editor: Sophie

 

Kỳ Nhất Xuyên không thể giữ chân cậu lại, đành đề nghị đưa Ôn Phục về.

 

Ôn Phục chỉ nhờ hắn gọi giúp một chiếc taxi rồi từ chối khi Kỳ Nhất Xuyên muốn đưa về tận nhà bởi cậu thấy như vậy sẽ làm lãng phí thời gian của người khác.

 

Trước khi lên xe, cậu bất ngờ mở cặp sách ra trước mặt hắn và hỏi: "Cậu muốn ăn gì không?"

 

Kỳ Nhất Xuyên liếc vào bên trong, gần như toàn là đồ ăn vặt.

 

"Thôi, tôi không thích ăn những món này," Kỳ Nhất Xuyên đẩy cậu vào xe, "Về đến nhà nhớ nhắn cho tôi nhé. À số QQ của cậu là gì?"

 

Ôn Phục lại chậm chạp lấy điện thoại ra.

 

"Thôi thôi, lần sau kết bạn cũng được."

 

Tài xế phía trước đã chờ quá lâu, Ôn Phục thì còn lề mề. Kỳ Nhất Xuyên dứt khoát đóng cửa xe, cúi người về phía ghế lái: "Bác tài chạy chậm một chút nhé."

 

Rồi lại quay sang nói với Ôn Phục: "Hẹn gặp cậu ở trường!"

 

Khoảng cách từ khu cảng về nhà rất xa, taxi chạy chậm cũng phải mất ít nhất nửa tiếng.

 

Trước khi ra ngoài Phí Bạc Lâm đã để hai trăm tệ vào người Ôn Phục. Cậu ôm cặp sách ngồi trên taxi, một hơi ăn hết tất cả đồ ăn vặt và hai hộp sữa mà Phí Bạc Lâm đã nhét vào cặp cho cậu.

 

Đợi đến đúng giờ cậu thong thả đi vào khu dân cư quả nhiên tiệm tạp hóa đã đóng cửa. Phí Bạc Lâm chắc chắn đang nấu cơm ở nhà.

 

Ôn Phục ở dưới lầu nhìn ngắm cây cối một lúc rồi đeo cặp sách bước vào tòa nhà đang tắm mình trong ánh nắng, từng bước chậm rãi đi lên.

 

Sau lưng cậu, bóng cây khẽ đung đưa, rung rinh trên mặt đất theo làn gió xuân đang thổi tới.

 

Cậu đang đi đôi giày thể thao trắng mà Phí Bạc Lâm mua cho mùa hè. Đôi giày vừa nhẹ vừa sạch sẽ.

 

Ban đầu đôi này là hàng đặt trước nhưng Phí Bạc Lâm không ngờ cửa hàng lại giao sớm hơn nửa tháng. Anh vốn định chờ đến khi trời nóng mới cho Ôn Phục mang nhưng từ ngày đôi giày được đưa về, sáng nào Ôn Phục cũng ngồi xổm trước kệ giày cả chục phút, lặng lẽ ngắm nhìn mà chẳng hề mở miệng xin xỏ.

 

Phí Bạc Lâm vốn là kiểu người mềm nắn rắn buông. Hơn nữa sáng nay Ôn Phục đến chơi nhà Kỳ Nhất Xuyên, anh cảm thấy nên cho Ôn Phục ăn mặc đẹp một chút nên đã quyết định để cậu mang đôi giày mới này đi.

 

Trời hôm nay oi nóng, Ôn Phục mặc chiếc hoodie trắng cũ của Phí Bạc Lâm, bên dưới là quần short jean màu kaki nhạt do anh chọn. Đôi giày mới đi kèm tất trắng sạch sẽ, trông cậu trông chẳng khác nào một học sinh cấp hai đang đi dã ngoại.

 

Lúc này Ôn Phục cứ nhìn chằm chằm vào đôi giày của mình, bước một bước lại nhìn một cái, ngay cả việc đếm bậc thang khi đi lên lầu cũng trở nên thú vị.

 

Lúc ăn trưa Phí Bạc Lâm có thói quen mở cửa chính. Lối đi của khu dân cư chật hẹp, cửa nhà đối diện lại với ban công, có thể để gió lùa vào.

 

Ôn Phục bước vào phòng khách, đi qua lối vào đúng lúc bắt gặp Phí Bạc Lâm đang bày biện thức ăn lên bàn.

 

Cậu thò đầu ra từ bức tường trắng và hỏi: "Anh Bạc Lâm?"

 

Phí Bạc Lâm đang bưng một bát cơm nhưng trên bàn lại bày đồ ăn cho hai người.

 

Nghe thấy tiếng Ôn Phục, tay Phí Bạc Lâm đang bưng cơm chợt khựng lại nhưng anh không ngẩng đầu.

 

Anh thản nhiên gắp thức ăn, giọng hờ hững: "Sao hôm nay về sớm vậy?"

 

"Về ăn cơm ạ." Ôn Phục vừa đi vào vừa ném chiếc cặp đã xẹp xuống lên ghế sofa, sải bước về phía nhà bếp.

 

Phí Bạc Lâm nói: "Anh không nấu cơm cho em."

 

Ôn Phục ngoái lại nhìn anh, hừ nhẹ một tiếng, hất cằm lên rồi mở nắp nồi cơm điện. Bên trong rõ ràng là lượng cơm đủ cho hai người.

 

Thực ra anh không hề nghĩ cậu sẽ về, chỉ là nấu phần hai người phòng khi Ôn Phục quay về bất ngờ mà trong nhà không có cơm. Nhỡ đâu cậu ở ngoài chơi không vui thì sao? Cũng không phải không có khả năng.

 

Ôn Phục lấy bát, múc một muỗng cơm đầy rồi dùng đáy muỗng ấn chặt xuống. Cậu múc thêm hai muỗng nữa kẻo lát nữa khỏi phải múc thêm lần thứ hai.

 

Khi bưng cơm ra bàn, cậu phát hiện Phí Bạc Lâm hầu như chưa động đũa, anh đang đợi cậu ăn cùng.

 

Ôn Phục gắp hai miếng sườn, múc một muỗng khoai tây kho đùi gà rồi vùi đầu ăn cơm.

 

Phí Bạc Lâm dùng đũa gắp một miếng cơm cho vào miệng rồi mới nhìn sang Ôn Phục: "Không vui sao?"

 

Ôn Phục lúng búng trong miệng: "Vui."

 

Cậu chưa bao giờ xem nhiều tập phim hoạt hình liên tục trong cả một buổi sáng như vậy.

 

Anh lại hỏi: "Thế sao về sớm thế?"

 

Ôn Phục thản nhiên trả lời: "Vì phải ăn cơm chứ."

 

Anh vẫn hay cứng miệng, cậu cũng không định nói là vì cậu biết anh mong mình về.

 

"Nhà Kỳ Nhất Xuyên cũng có cơm mà."

 

"Nhưng không phải do anh nấu."

 

Phí Bạc Lâm lúc này mới mỉm cười.

 

Ôn Phục chỉ ăn hết hai bát rưỡi cơm trắng. Thấy cậu ăn ít hơn thường ngày, Phí Bạc Lâm trầm ngâm hỏi: "Em đã chia đồ ăn vặt cho Kỳ Nhất Xuyên chưa?"

 

Ôn Phục khi đó đang nằm nghỉ trong chăn chuẩn bị đi ngủ, nghe vậy liền khựng lại: "Có chia."

 

Dù sao thì cậu cũng đã chia, còn Kỳ Nhất Xuyên không ăn là việc của Kỳ Nhất Xuyên.

 

Phí Bạc Lâm chỉ hỏi có chia hay không, chứ không hỏi Kỳ Nhất Xuyên có ăn hay không.

 

"Ăn hết rồi sao?"

 

"Ăn hết rồi ạ."

 

Ôn Phục nghĩ, Phí Bạc Lâm chỉ hỏi có ăn hết không, chứ không hỏi ai ăn hết.

 

Cậu ngáp một cái thật to để chặn họng Phí Bạc Lâm, lầm bầm khe khẽ: "Em ngủ đây anh Bạc Lâm."

 

"..."

 

Phí Bạc Lâm một mình đối mặt với chiếc cặp sách không còn một món đồ ăn vặt nào, chìm vào suy tư.

 

Lẽ nào Kỳ Nhất Xuyên và Ôn Phục ngay cả trong chuyện ăn uống lại hợp nhau đến vậy.

 

Một tuần sau, đến kỳ đổi chỗ theo tháng, nhóm của Phí Bạc Lâm được chuyển sang gần cửa sổ, sát hành lang lớn.

 

Điện thoại của Ôn Phục ở trường vốn do Phí Bạc Lâm giữ hộ.

 

Tối hôm đó trong tiết tự học cuối, đúng lúc Ôn Phục còn chưa quay lại lớp thì tin nhắn của Kỳ Nhất Xuyên gửi đến.

 

Trớ trêu thay tối nay Ôn Phục quên bật chế độ im lặng. Tiếng rung không to không nhỏ vang lên từ trong cặp khiến Phí Bạc Lâm dừng bút. Anh lắng nghe thêm một tiếng rung nữa vang lên, lúc ấy mới xác định là điện thoại của Ôn Phục.

 

Anh lấy điện thoại ra khỏi cặp, thấy người gửi tin nhắn là một dãy số lạ.

 

【Ôn Phục, cậu học lớp nào vậy?】

 

【Cậu không ở nội trú đúng không? Bây giờ tôi đến tìm cậu thì có được không?】

 

Tiết tự học cuối cùng của Nhất Trung Nhung Châu chỉ để quản lý học sinh nội trú. Thông thường học sinh ngoại trú có thể về sau tiết học cuối cùng. Vì vậy trong thời gian tiết tự học cuối, việc học sinh ngoại trú đi lại trong tòa nhà là được cho phép.

 

Phí Bạc Lâm mở danh bạ điện thoại của Ôn Phục ra. Người liên hệ duy nhất có ghi chú là anh.

 

Điều này có nghĩa là Ôn Phục chưa bao giờ lưu số điện thoại của Kỳ Nhất Xuyên.

 

Phí Bạc Lâm mở nhật ký cuộc gọi của dãy số này. Chỉ có cuộc gọi đến, không có cuộc gọi đi. Chỉ có hai, ba lần là khi Ôn Phục nhận được điện thoại của Kỳ Nhất Xuyên ở nhà.

 

Lúc này tin nhắn thứ ba được gửi đến.

 

【Gintama, cậu có đọc truyện tranh này không? Tôi có mang theo tập truyện lẻ.】

 

Gần đây Phí Bạc Lâm đang cảm thấy phiền lòng vì điểm môn Ngữ văn của Ôn Phục không thể nâng lên. Mặc dù so với học kỳ trước đã tốt hơn rất nhiều.

 

Trong vài lần kiểm tra tuần gần đây, điểm môn Văn của Ôn Phục cơ bản ổn định ở mức 90 đến 100 nhưng muốn tăng thêm nữa thì rất khó.

 

Mấy ngày nay Phí Bạc Lâm vẫn băn khoăn có phải Ôn Phục quá mê phim hoạt hình, đang tính hạn chế thời gian xem mỗi tuần thì đúng lúc ấy, tin nhắn của Kỳ Nhất Xuyên lại vô tình đâm trúng họng súng.

 

Ôn Phục tuy nghe lời Phí Bạc Lâm nhất nhưng mỗi lần bị tịch thu điện thoại đều lề mề, nhìn là biết chưa xem đã đời.

 

Nhưng thời gian học cấp ba vốn đã eo hẹp, một tuần cho Ôn Phục nửa ngày xem phim hoạt hình là anh nuông chiều cậu lắm rồi. Vậy mà Kỳ Nhất Xuyên thỉnh thoảng còn bày ra đủ điều kiện để dụ dỗ Ôn Phục.

 

Những việc dễ bị ghét thì Phí Bạc Lâm có thể tự mình đứng ra gánh, nhưng nếu có kẻ nhân cơ hội ra vẻ tốt đẹp trước mặt Ôn Phục thì lại là chuyện khác.

 

Phí Bạc Lâm gõ hai chữ: [Không xem], vừa định nhấn gửi, đầu ngón tay lại chần chừ không ấn xuống.

 

Anh không biết Gintama là gì, chỉ mơ hồ biết đó là một bộ phim hoạt hình rất nổi tiếng.

 

Nếu tập truyện lẻ này thực sự là thứ mà Ôn Phục rất muốn xem và yêu thích thì sao?

 

Thứ mà cậu đã mong đợi bấy lâu đã ở ngay trong tầm tay nhưng lại bị anh từ chối mà cậu không hề hay biết, liệu Ôn Phục có buồn không?

 

Phí Bạc Lâm nhìn hai chữ mình đã gõ nhưng chưa gửi trong khung thoại. Anh không thể nhấn gửi, nhưng cũng không thể đồng ý một cách dễ dàng được.

 

Nếu có cách nào đó vừa giúp Ôn Phục thỏa sức xem truyện tranh mà lại không ảnh hưởng đến việc học thì tốt biết mấy.

 

Anh cảm thấy bực bội không rõ lý do, tắt điện thoại và nhét vào cặp, định tạm thời không để ý đến nữa.

 

Khoảng hai mươi phút sau, nửa tiết học trôi qua. Phí Bạc Lâm đột nhiên nghe thấy tiếng gõ cửa sổ.

 

Phí Bạc Lâm và Tạ Nhất Ninh đồng thời nhìn ra ngoài.

 

Ngoài cửa sổ là khuôn mặt tươi cười rạng rỡ của Kỳ Nhất Xuyên.

 

Thực ra gương mặt của Kỳ Nhất Xuyên không hề lớn, ngũ quan và đường nét đều tuấn tú. Nếu không mười năm sau hắn đã chẳng thể trở thành ngôi sao nổi tiếng trong giới giải trí. Chỉ là vào lúc này, khi áp sát mặt vào khung cửa sổ, lại tạo ra một phản ứng thị giác quá mức mạnh mẽ.

 

Vẻ ngoài của hắn hoàn toàn khác với vẻ thanh tú của Phí Bạc Lâm. Nếu nói Phí Bạc Lâm trông như một thư sinh lịch thiệp nhưng luôn giữ khoảng cách, trong vô thức lại toát ra vẻ u tối và nhợt nhạt, thì Kỳ Nhất Xuyên lại là một thái cực khác hoàn toàn.

 

Hắn khỏe khoắn, rạng rỡ và có nụ cười trong sáng. Tóc húi cua gọn gàng. Ngay cả làn da cũng là màu lúa mì do thường xuyên tập thể dục dưới ánh nắng mặt trời. Dường như chỉ cần hắn muốn thì hắn có thể kết bạn với bất cứ ai bất cứ lúc nào.

 

Giống như bây giờ, hắn không quan tâm đến hình tượng mà áp mặt vào cửa sổ. Thấy Phí Bạc Lâm – người mới chỉ gặp hai lần thì lập tức mỉm cười. Gặp ánh mắt Tạ Nhất Ninh – người hoàn toàn xa lạ, hắn vẫn cười trước rồi mấp máy môi hỏi: 'Ôn Phục đâu?'

 

Vừa dứt lời, Phí Bạc Lâm và Tạ Nhất Ninh mới sực nhớ ra Ôn Phục đã vắng mặt từ sau giờ tan học.

 

Tạ Nhất Ninh theo thói quen liếc sang chỗ ngồi của Tô Hạo Nhiên, quả nhiên cũng trống không.

 

Hai người nhìn nhau, ăn ý đứng dậy rời khỏi lớp.

 

Kỳ Nhất Xuyên không biết chuyện gì đang xảy ra. Thấy hai người họ đi xuống lầu, hắn gãi đầu rồi cũng đi theo xuống.

 

Ở cạnh cống thoát nước lối vào tầng một, hai bóng người đang rúc vào nhau, trước mặt là màn hình điện thoại nhấp nháy.

 

"Đồ Rê Mí..."

 

Ôn Phục và Tô Hạo Nhiên nghe thấy tiếng gọi, ngẩng đầu lên, đối mặt với một ánh mắt giận dữ.

 

Tạ Nhất Ninh bịt mũi đi đến giữa hai người. Lúc này cô mới nhận ra lần trước mình ngồi ở đây lén lút xem phim hoạt hình đúng là hơi hôi: "Cậu xem Slam Dunk, cậu phản bội tôi!!"

 

Ôn Phục chớp mắt.

 

Tô Hạo Nhiên chớp mắt.

 

Tạ Nhất Ninh tức giận chớp mắt.

 

Ôn Phục xẹt một cái đứng dậy bỏ chạy.

 

Tạ Nhất Ninh lập tức đuổi theo. Tô Hạo Nhiên từ phía sau ôm chặt eo cô: "Ninh Ninh... Ninh Ninh!"

 

"Cậu buông ra!" Tạ Nhất Ninh tức giận cực độ, huých Tô Hạo Nhiên một cái, chỉ vào Ôn Phục trách móc: "Không phải cậu đã hứa với tôi là không xem sao?!"

 

Vừa nói cô vừa đuổi theo.

 

Ôn Phục luồn lách qua các bụi cây, thấy không còn đường nào để chạy liền nấp sau lưng Phí Bạc Lâm. Tạ Nhất Ninh đến hướng nào, cậu lại túm lấy cánh tay Phí Bạc Lâm nấp sang hướng đó, như đang chơi trò "mèo vờn chuột".

 

Phí Bạc Lâm: "..."

 

Phí Bạc Lâm cứng đờ như một tấm ván gỗ.

 

Người phía sau hôi hôi... có thể tránh xa anh ra một chút không...

 

Nhưng đó là Tiểu Phục...

 

Nhưng hôi hôi... có thể đừng chạm vào anh không...

 

Nhưng đó là Tiểu Phục...

 

Nhưng thực sự rất hôi... sắp không chịu nổi nữa rồi...

 

Nhưng đối phương là Tiểu Phục...

 

Phí Bạc Lâm thở dài, chặn Tạ Nhất Ninh lại: "Bảo vệ sắp đi kiểm tra rồi."

 

Tạ Nhất Ninh lúc này mới dừng lại.

 

Kỳ Nhất Xuyên đứng bên cạnh cười đến nghiêng ngả. Thấy họ đã hạ hỏa, hắn cầm hai tập truyện Gintama đến, xoa đầu Ôn Phục: "Cậu đừng rúc vào đây xem phim hoạt hình với người khác nữa. Cầm cái này đi, mang về nhà mà từ từ xem."

 

Ôn Phục bị bìa truyện Gintama thu hút.

 

Còn Phí Bạc Lâm thì bị bàn tay của Kỳ Nhất Xuyên đang đặt trên đầu Ôn Phục thu hút.

 

Ôn Phục vô tình ngẩng đầu nhìn Phí Bạc Lâm một cái, phát hiện Phí Bạc Lâm đang ngẩn người nhìn bàn tay của Kỳ Nhất Xuyên trên đầu mình, liền lặng lẽ dịch ra sau lưng Phí Bạc Lâm, bàn tay của hắn tự nhiên buông xuống.

 

"Anh Bạc Lâm," Ôn Phục lật lật truyện tranh, ngước nhìn Phí Bạc Lâm, "Em có thể mang về đọc không?"

 

Phí Bạc Lâm quay lưng về phía lớp học, gương mặt chìm trong bóng tối mờ nhạt: "Muốn đọc thì cứ đọc đi."

 

Bên kia, Kỳ Nhất Xuyên đã nhanh chóng giới thiệu bản thân với Tô Hạo Nhiên và Tạ Nhất Ninh, làm quen với họ một cách tự nhiên.

 

Giữa lúc cả nhóm còn đang ồn ào, tiếng chuông tan học vang lên. Tạ Nhất Ninh và Tô Hạo Nhiên ở lại ký túc, ba người còn lại cùng nhau đi ra cổng trường.

 

Đến nơi, Kỳ Nhất Xuyên quay sang tạm biệt Ôn Phục: "À đúng rồi, chẳng phải cậu thích chơi violin sao? Cuối tuần này tôi bảo bố mang cây đàn violin và mấy bản nhạc ở nhà đến. Cậu đến nhà tôi chơi nhé?"

 

Ôn Phục sững người, khẽ quay đầu nhìn Phí Bạc Lâm.

 

Cậu thích âm nhạc, thích violin, thích cả ca hát, chẳng ai hiểu điều đó rõ hơn anh.

 

Nhưng trong nhà không có violin, mà nơi họ sống cũng chẳng thể cho cậu chơi nhạc cụ. Tường khu dân cư mỏng, tầng trên làm rơi cái ghế thì tầng dưới cũng nghe thấy.

 

Nếu kéo đàn ở nhà thì chỉ thành làm phiền hàng xóm.

 

Phí Bạc Lâm vẫn giữ nụ cười: "Muốn đi chơi thì cứ đi đi."

 

Ôn Phục lúc này mới gật đầu với Kỳ Nhất Xuyên.

 

Kỳ Nhất Xuyên cười toe toét, vẫy tay với Ôn Phục: "Vậy cuối tuần tôi đến đón cậu nhé!"

 

Nói xong hắn nhanh chóng bước lên taxi.

 

Phí Bạc Lâm đứng giữa dòng người qua lại trước cổng trường, chìm vào suy tư về Kỳ Nhất Xuyên.

 

Anh chưa bao giờ thể hiện nụ cười chân thành như vậy với bất cứ ai và thậm chí anh biết mình sẽ không bao giờ có thể cười như vậy được.

 

Khi không trò chuyện với ai, gương mặt Phí Bạc Lâm luôn phảng phất vẻ âm u.

 

Anh cúi đầu nhìn đường, cúi đầu làm bài, ánh mắt ở mọi khoảnh khắc người khác không để ý đều tối sẫm, như phủ một lớp màn che.

 

Nhưng chỉ cần có người bắt chuyện, anh sẽ ngẩng đầu, giấu lớp màn ấy đi trong thoáng chốc, để lộ ra nét ôn hòa và lịch sự vốn quen thuộc.

 

Ngay cả với Ôn Phục, từ ban đầu anh cũng chỉ thấy cậu thú vị, giống như trêu đùa một con mèo hoang chứ chưa từng có ý định chăm sóc.

 

Khi cậu bất ngờ xông vào nhà, anh nào có vui vẻ chào đón, chỉ thấy phiền phức và bất lực. Ngay cả vừa rồi lúc ở bồn hoa, anh cũng chỉ cố nhịn vì người phía sau là Ôn Phục, chứ thực lòng chẳng hề muốn để cậu bám vào.

 

Thế nhưng Kỳ Nhất Xuyên lại có thể vô tư mà xoa đầu Ôn Phục, chẳng bận tâm cậu sạch sẽ hay còn mùi hôi.

 

Nếu năm ngoái người đầu tiên Ôn Phục gặp là Kỳ Nhất Xuyên thì anh còn có cơ hội không?

 

Kỳ Nhất Xuyên cởi mở, nhiệt tình, vừa gặp Ôn Phục đã muốn lấy hết những thứ mình thích ra để làm cậu vui. Phí Bạc Lâm hiểu rõ, cho dù biết hết quá khứ của Ôn Phục thì Kỳ Nhất Xuyên vẫn sẽ dang tay cưu mang cậu vô điều kiện. Với tính cách ấy, đừng nói là Ôn Phục, ngay cả bất kỳ ai khi gặp hắn cũng đều sẽ thích.

 

Phí Bạc Lâm càng hiểu rõ hơn, Ôn Phục chọn anh chỉ bởi năm mười sáu tuổi, người cậu gặp đầu tiên chính là anh.

 

Nếu không phải Kỳ Nhất Xuyên đến muộn, thì rõ ràng việc Ôn Phục sẽ thích ai hơn đã quá hiển nhiên.

 

Nếu không phải anh may mắn thì Ôn Phục cũng đã thuộc về người khác rồi.

 

Là em trai của người khác.

 

"... Anh Bạc Lâm?"

 

Phí Bạc Lâm đang suy nghĩ miên man thì Ôn Phục đã cởi hết quần áo, ngồi trên chiếc ghế đẩu nhỏ trước mặt, ngẩng đầu nhìn anh.

 

Hai người ngồi trong nhà vệ sinh. Giống như trước đây, Phí Bạc Lâm để Ôn Phục vừa tắm vừa xem truyện tranh, còn anh thì mặc quần jean gội đầu cho cậu.

 

"Sao thế?" Anh sực tỉnh, hỏi khẽ.

 

Ôn Phục nói: "Xà phòng."

 

Phí Bạc Lâm đưa xà phòng qua.

 

Ôn Phục không nhận: "Anh xoa cho em đi."

Bình Luận (0)
Comment