Editor: Sophie
Cậu ôm cuốn truyện tranh trong tay, vốn đã vướng víu hơn cả lúc cầm điện thoại. Một tay bận chẳng làm được gì nên tất nhiên cũng không thể vươn ra để nhận xà phòng
Phí Bạc Lâm bình tĩnh nói: "Đứng dậy."
Ôn Phục đứng dậy với mái tóc đầy bọt mà Phí Bạc Lâm vừa gội, tay vẫn còn đang cầm truyện tranh.
Nhân tiện cậu còn lật thêm một trang.
Phí Bạc Lâm bắt đầu xoa xà phòng từ cổ xuống.
Ôn Phục ngẩng đầu lên, giơ cuốn sách lên cao, lật từng trang một hướng về phía trần nhà.
Phí Bạc Lâm nói: "Quay người lại."
Thế là Ôn Phục xoay người lại.
Trong lúc di chuyển cậu vô tình chạm vào vai Phí Bạc Lâm. Ôn Phục quay đầu nhìn, trên vai Phí Bạc Lâm quả nhiên có một vệt bọt.
Lúc này Phí Bạc Lâm đang ngồi trên chiếc ghế nhựa, cúi đầu xoa xà phòng cho cậu. Ôn Phục nhìn vệt bọt đó rồi trầm tư.
Bất chợt cậu đưa tay xoa một cái lên người mình, rồi nhanh chóng bôi lớp bọt vừa lấy được lên chiếc quần jean của Phí Bạc Lâm.
Phí Bạc Lâm:?
Phí Bạc Lâm: "Em làm gì vậy?"
Ôn Phục nghiêng đầu: "Anh không c** q**n sao?"
Quần đã bị cậu làm bẩn rồi.
Phí Bạc Lâm đáp: "Gội xong cho em rồi anh cởi. Ngồi xuống đi, tóc vẫn chưa gội xong."
Ôn Phục lại ngồi vào g*** h** ch*n anh.
Suy nghĩ một lúc, cậu chống hai cánh tay lên đầu gối Phí Bạc Lâm.
Chẳng mấy chốc chỗ đầu gối của chiếc quần jean bị ướt một mảng lớn. Cảm giác nhớp nháp của bọt xà phòng thấm vào da chắc chắn là không thoải mái.
Nhưng Phí Bạc Lâm dường như không hề nao núng, cứ để Ôn Phục chống tay như vậy.
Ôn Phục ôm cuốn truyện mãi mà không lật trang, mắt cậu nhìn vào cuốn sách nhưng đầu óc lại không biết đang suy tính điều gì.
Phí Bạc Lâm cúi xuống ngửi đầu cậu. Anh cảm thấy vẫn còn mùi, bèn đưa tay ấn thêm một lần dầu gội nữa rồi xoa lên tóc cậu.
Đúng lúc định dặn Ôn Phục sau này không được lén lút xem phim hoạt hình ở cạnh cống thoát nước tầng một nữa thì đột nhiên cả người anh cứng lại.
"Làm gì đó?" Anh nhìn chằm chằm vào Ôn Phục hỏi.
Ôn Phục không hiểu vì sao lại tựa lưng vào lòng anh, vừa tựa vừa cọ vào quần anh.
Nhưng với tư thế hiện tại của hai người, Ôn Phục chỉ cọ vào phần dưới của Phí Bạc Lâm.
Anh vừa hỏi, Ôn Phục đã lặng lẽ ngồi lại.
Tiện thể lén quay đầu lại nhìn. Quần của Phí Bạc Lâm ướt một chút nhưng chưa ướt hẳn.
Một lát sau Ôn Phục lại cọ về phía sau.
Phí Bạc Lâm hơi ngả người ra sau nhưng không thể tránh được: "Đừng nghịch nữa."
Ôn Phục: "Dạ."
Rồi cậu lại ngồi về chỗ cũ.
Chưa được vài giây, cậu lại cọ vào quần Phí Bạc Lâm.
Phí Bạc Lâm đưa ngón tay đẩy cậu về phía trước: "Ngồi ngoan đi."
Ôn Phục: "...Dạ."
Nói xong, cậu lại ngả người ra sau cọ vào quần Phí Bạc Lâm.
Phí Bạc Lâm đột nhiên cứng đờ.
Ôn Phục cảm nhận được, càng cọ mạnh hơn.
Biết đâu Bạc ca sắp c** q**n để tắm cùng rồi.
Thế là cậu cọ cọ cọ.
Rồi lại cọ cọ cọ.
Nhà vệ sinh rơi vào một khoảng lặng ngắn ngủi.
Ôn Phục cảm thấy có gì đó không đúng.
Chú mèo nhỏ bối rối.
Chú mèo nhỏ dừng động tác.
Ôn Phục vừa định quay đầu lại xem chuyện gì đang xảy ra, hai bên nách bất ngờ bị ai đó túm lấy và ném ra ngoài cửa.
Chú mèo nhỏ bị ném ra khỏi nhà vệ sinh.
Cánh cửa "ầm" một tiếng đóng lại.
Bên trong nhà vệ sinh vang lên tiếng vòi sen xả nước nhưng máy nước nóng lại không bật.
"..."
Ôn Phục tr*n tr**ng đứng trước cửa, ngây người như bị phạt đứng. Từ đầu đến chân cậu đều là bọt trắng, chưa kịp xả sạch đã bị Phí Bạc Lâm xách ra ngoài và bỏ mặc.
Sàn gạch trong nhà rất sạch vì tối nào Phí Bạc Lâm cũng lau nhà. Ôn Phục cúi đầu nhìn bàn chân trần dính đầy bọt của mình, co các ngón chân cọ cọ vào chân kia, vẫn đang suy nghĩ xem tối nay mình sẽ ngủ như thế nào thì cánh cửa trước mặt lại mở ra.
Nước nhỏ tong tong từ tóc và cằm Phí Bạc Lâm. Phần dưới cơ thể quấn một chiếc khăn tắm. Cả người anh tỏa ra hơi lạnh, mặt thì hầm hầm: "Vào tắm đi."
Ôn Phục vội vàng chui vào.
Không khí nóng trong phòng đã tản đi khá nhiều. Ôn Phục nhìn Phí Bạc Lâm, muốn nói lại thôi: "Anh Bạc Lâm?"
Phí Bạc Lâm quay lưng về phía cậu, lặng lẽ xả nước nóng: "Nói đi."
Ôn Phục: "Anh vừa tắm nước lạnh sao?"
Phí Bạc Lâm: "..."
Ôn Phục: "Anh Bạc Lâm?"
Phí Bạc Lâm: "..."
Ôn Phục lại đến gần, ngước lên nhìn anh: "Anh Bạc Lâm?"
"..."
"Anh Bạc Lâm?"
Phí Bạc Lâm: "Không."
Ôn Phục: "Nhưng nước trên ghế là nước lạnh."
Phí Bạc Lâm: "..."
Ôn Phục: "Anh Bạc Lâm?"
Phí Bạc Lâm: "..."
Ôn Phục: "Anh Bạc Lâm?"
Phí Bạc Lâm: "..."
Ôn Phục: "Anh..."
"Em có muốn tắm nữa không hả?" Phí Bạc Lâm bực bội ngắt lời cậu.
Vừa quay người lại anh đã thấy Ôn Phục đang cầm chiếc khăn giơ cao định đặt lên đầu anh.
Ôn Phục giữ nguyên động tác, từ từ chớp mắt một cái: "Tóc anh đang nhỏ nước kìa anh Bạc Lâm."
Chú mèo nhỏ chỉ lo anh bị cảm lạnh, chú mèo nhỏ có lỗi gì đâu.
Một luồng khí nghẹn lại trong ngực Phí Bạc Lâm lại bị Ôn Phục làm dịu đi. Anh im lặng một giây rồi hạ giọng nói: "Lại đây xả nước."
"Vâng."
Ôn Phục ngoan ngoãn đứng vào.
Mãi mới xả sạch bọt trên đầu cậu, Phí Bạc Lâm lấy áo ngủ khoác vào người Ôn Phục. Cả hai đứng trước gương, người trước người sau.
Anh cầm máy sấy chuẩn bị sấy tóc cho cậu. Khi cúi đầu xuống, ánh mắt anh chợt dừng lại ở cuốn truyện tranh đang nằm trên bồn rửa mặt.
Ôn Phục cũng chú ý.
Lúc Phí Bạc Lâm xách cậu ném ra ngoài, cuốn sách đã vô tình rơi xuống sàn. Lúc này Ôn Phục lật cuốn sách lại, quả nhiên có vài trang đã bị ướt sũng.
Cậu ngẩng đầu lên, lặng lẽ nhìn Phí Bạc Lâm qua gương. Phí Bạc Lâm cũng vừa phát hiện cuốn truyện bị ướt.
Phí Bạc Lâm: "..."
Ôn Phục: "..."
Phí Bạc Lâm: "..."
Cảm giác như đang bị chất vấn là sao.
Phí Bạc Lâm hắng giọng một tiếng: "Lát nữa anh mang ra ban công sấy khô."
Ôn Phục gật đầu.
Sau hơn mười phút sấy tóc, chú mèo thơm tho và sạch sẽ do một tay Phí Bạc Lâm chăm sóc cuối cùng đã trở lại.
Đúng lúc Phí Bạc Lâm định sấy tóc cho mình, Ôn Phục lại đứng bên cạnh nhìn anh và gọi: "Anh Bạc Lâm?"
Phí Bạc Lâm giơ máy sấy lên, không hề đề phòng: "Sao vậy?"
"Sao anh lại tắm nước lạnh?"
"..."
"Anh Bạc Lâm?"
"..."
Một chú mèo nhỏ lại bị ném ra khỏi nhà vệ sinh.
Cuốn truyện tranh Gintama mà Kỳ Nhất Xuyên đưa cho Ôn Phục cuối cùng đã được phơi trên ban công cả đêm. Sáng hôm sau Phí Bạc Lâm lấy vào và sờ thử, tuy các trang sách đã khô nhưng những chỗ bị ướt lại bị cứng và giòn.
Dù cuốn truyện không phải do họ cố ý làm dính nước nhưng suy cho cùng nó vẫn là đồ của người khác.
Đã làm hỏng đồ của người khác thì phải đền, đâu thể chỉ nói một câu xin lỗi là xong.
Anh cầm cuốn sách ra phòng khách thì thấy Ôn Phục đang ngồi húp bát mì anh đã nấu cho bữa sáng.
Phí Bạc Lâm hỏi: "Khi nào trả truyện?"
"Em không biết." Ôn Phục vùi mặt vào bát, húp thịt băm vào miệng liên tục, giọng nói nghẹn lại trong nước dùng: "Xem xong rồi trả."
Phí Bạc Lâm suy nghĩ: "Chờ vài ngày nữa đi."
Anh định mua một cuốn mới trên mạng để Ôn Phục trả lại. Tập truyện lẻ cũng không đắt lắm, hai mươi mấy tệ. Nếu không tìm thấy ở hiệu sách, anh sẽ mua trên mạng.
Ôn Phục nói: "Anh cũng muốn đọc sao?"
Phí Bạc Lâm lật ra mấy trang bị khô cong: "Làm hỏng thế này rồi, mua một cuốn mới để đền đi."
Ôn Phục dùng đầu ngón tay xoa xoa lên trang sách, không nói gì.
Ngày hôm sau là thứ hai. Phí Bạc Lâm không có thời gian chạy đến hiệu sách Tân Hoa ở trung tâm thành phố vì quá xa, đi lại đã mất hơn một tiếng đồng hồ. Anh tìm quanh các hiệu sách gần nhà và trường nhưng không tìm thấy truyện Gintama, thế là anh đặt một cuốn trên mạng.
Anh nói cho Ôn Phục biết việc này vào tối thứ hai. Lúc đó anh đang đưa thẻ ăn vừa nạp thêm một trăm năm mươi tệ tiền sinh hoạt cho Ôn Phục.
Ôn Phục nhận thẻ, cúi đầu im lặng, một lát sau lại ngẩng lên hỏi: "Anh Bạc Lâm?"
"Sao thế?"
"Ngày mai em có thể ra ngoài ăn sáng không?"
Phí Bạc Lâm chỉ nghĩ cậu ngán bữa sáng ở nhà: "Em muốn ăn gì?"
Ôn Phục suy nghĩ một lát, chọn một món đắt nhất: "Cơm nắm."
Một bát mì không ở ngoài trường là ba tệ rưỡi. Một cơm nắm không thêm gì cũng đã sáu tệ. Nếu thêm một chút gà rán hay xúc xích nướng thì phải bảy, tám tệ.
Phí Bạc Lâm lấy mười tệ từ trong túi ra: "Vậy ngày mai anh không nấu mì cho em nữa nhé?"
Ôn Phục cầm tiền, nghe Phí Bạc Lâm nói không nấu mì thì có vẻ hơi thất vọng: "Vâng."
Phí Bạc Lâm nhìn phản ứng của cậu, đột nhiên hiểu ra: "Em muốn xin thêm tiền hả?"
Chỉ là không biết mở lời thế nào nên lấy cớ mua cơm nắm.
Phí Bạc Lâm thường không để nhiều tiền trên người Ôn Phục.
Một là vì anh chịu trách nhiệm mọi chi phí ăn uống, đi lại, sinh hoạt hàng ngày của hai người. Ôn Phục có được tiền cũng sẽ đưa ngay cho anh. Có thứ gì muốn ăn, cậu đều nói trực tiếp với anh, chẳng bao giờ nghĩ ngợi hay so đo đến chuyện tiền tiêu vặt
Hai là vì trường học có tiệm tạp hoá và hiệu sách. Những thứ cần thiết hàng ngày hầu như đều có thể mua được ở trường.
Phí Bạc Lâm nạp một trăm năm mươi tệ vào thẻ ăn của Ôn Phục mỗi tuần cũng là để cậu tiện chi tiêu ở trường. Những gì không mua được ở trường, Ôn Phục đương nhiên sẽ tìm đến anh.
Ôn Phục lập tức lắc đầu: "Không phải đâu ạ."
Phí Bạc Lâm còn muốn hỏi thì Ôn Phục đã trèo lên giường và chui vào chăn: "Em ngủ đây, anh Bạc Lâm."
Phí Bạc Lâm: "..."
Ôn Phục khi muốn ngủ thì chưa bao giờ nói là mình muốn ngủ. Khi cậu cố tình nói mình muốn ngủ thì chắc chắn có gì đó mờ ám.
Lần gần nhất Ôn Phục nói như vậy là hôm qua, khi Phí Bạc Lâm muốn hỏi cậu đã ăn hết đồ ăn vặt chia cho Kỳ Nhất Xuyên thế nào.
Người mà đã chột dạ thì càng cố che giấu lại càng dễ để lộ ra.
Phí Bạc Lâm hơi híp mắt lại.
Không đúng.
Rất rất không đúng.
Sáng sớm hôm sau Ôn Phục chạy đến căng tin trường. Đối mặt với quầy bán đồ ăn sáng rộng lớn, cậu lưỡng lự giữa bánh bao nhân thịt và bánh bao chay giá rẻ một lúc lâu, cuối cùng vẫn chọn hai cái bánh bao nhân thịt.
Cậu đã không còn phải tiết kiệm như trước, không cần chọn những món tệ nhất để ăn. Ít nhất là giữa bánh bao chay và bánh bao nhân thịt, cậu giờ đây có thể thoải mái chọn món mình thích.
Sau khi mua xong bánh bao, Ôn Phục tranh thủ lúc Phí Bạc Lâm còn đang giúp người khác mua đồ ăn sáng ngoài trường, đi vào lớp trước.
Tạ Nhất Ninh và Lư Ngọc Thu đang ủ rũ, ngáp ngắn ngáp dài trước sách vở.
Ôn Phục chọc vào Tạ Nhất Ninh.
Tạ Nhất Ninh đang cáu vì phải dậy sớm. Mỗi ngày trước khi ăn sáng trong tiết tự học cô đều uể oải. Bị chọc, cô lười biếng quay lại: "Có chuyện gì vậy Đồ Rê Mí?"
Ôn Phục vừa uống sữa Cúc Lạc mang từ nhà, vừa cắn một miếng bánh bao nhân thịt nghiêm túc hỏi: "Trưa nay tôi có thể đi mua trái cây giúp hai cậu không?"
Tạ Nhất Ninh và Lư Ngọc Thu có thói quen sau khi ngủ trưa dậy sẽ đi đến siêu thị trường mua trái cây. Nói là để tỉnh ngủ nhưng thực ra là thèm ăn. Tuy nhiên ăn một ít trái cây mát lạnh sau khi ngủ dậy buổi chiều thực sự cũng giúp tỉnh táo hơn.
"Tại sao?" Tạ Nhất Ninh không hiểu: "Cậu có việc gì cần tôi giúp sao?"
Ôn Phục lắc đầu: "Tôi giúp các cậu mua trái cây, các cậu đưa cho tôi tiền mặt được không?"
Tạ Nhất Ninh cố gắng hiểu: "... Cậu muốn đổi tiền mặt à?"
Ôn Phục gật đầu.
"À. Sao không nói sớm." Tạ Nhất Ninh vừa lục trong cặp vừa hỏi: "Cậu muốn đổi bao nhiêu?"
"Hai mươi," Ôn Phục vừa nói xong lại phủ nhận: "Không, là ba mươi."
Tạ Nhất Ninh lấy ba mươi tệ từ trong ví ra: "Đây. Trái cây thì thôi, để tôi nghĩ xem... Bút viết sổ của tôi hết rồi, cậu giúp tôi chạy ra tiệm văn phòng phẩm mua một chuyến nhé, mua đúng loại trong túi bút của tôi là được. Vừa đúng ba mươi tệ."
Nói rồi cô lấy chiếc túi bút chuyên đựng bút viết sổ ra và đưa cho Ôn Phục.
Ôn Phục cầm thẻ ăn và túi bút, chạy một mạch xuống lầu, năm phút sau đã mua xong và quay lại.
Cuốn truyện Gintama mới mà Phí Bạc Lâm mua đã về đến tay vào thứ năm. Sáng thứ bảy Kỳ Nhất Xuyên đến đón Ôn Phục đến nhà hắn.
Phí Bạc Lâm vẫn nhét đầy đồ ăn vặt cùng hai trăm tệ vào cặp Ôn Phục, lại dặn cậu mang cuốn truyện mới trả cho Kỳ Nhất Xuyên.
Ôn Phục nhân lúc Phí Bạc Lâm không để ý, lén lút nhét cả cuốn truyện cũ vào cặp.
Đến nhà Kỳ Nhất Xuyên, Ôn Phục kéo Kỳ Nhất Xuyên vào phòng khách trước: "Tôi có thứ này cho cậu."
Hai người ngồi xuống bên bàn trà. Ôn Phục lần lượt lấy cuốn truyện cũ, ba mươi tệ và cuốn truyện mới ra đặt lên bàn.
Kỳ Nhất Xuyên chỉ vào cuốn truyện, vẻ mặt buồn cười: "Sao lại có hai cuốn giống nhau vậy?"
Ôn Phục từ từ lật những trang sách đã bị ướt và khô cong, giải thích theo lời Phí Bạc Lâm đã dạy cậu: "Tối hôm đó tắm tôi lỡ làm ướt."
Nói xong cậu khựng lại. Mím môi như thể đang tự trấn an mình, rồi mới theo lời dặn của Phí Bạc Lâm mà nói ra ba chữ: "Tôi xin lỗi."
Kỳ Nhất Xuyên khẽ hừ một tiếng, bật cười: "Không sao đâu, tôi còn tưởng là chuyện gì to tát cơ..."
Lời còn chưa dứt, Ôn Phục đã đẩy cuốn truyện cũ và ba mươi tệ về phía Kỳ Nhất Xuyên.
Kỳ Nhất Xuyên bối rối nhìn cậu.
Hành động tiếp theo thì không phải do Phí Bạc Lâm dạy.
Vì vậy khi Ôn Phục nói những lời này, cậu có vẻ hơi chột dạ, mắt cúi xuống nhìn tiền không dám nhìn Kỳ Nhất Xuyên.
Cậu nói: "Đây là sách của cậu, đây là tiền sách. Đền cho cậu. Cậu có thể đi mua một cuốn mới."
Một cuốn truyện có giá hai mươi bảy tệ, Ôn Phục đưa cho hắn ba mươi tệ. Cậu lặng lẽ tự an ủi trong lòng rằng ba tệ kia là tiền công Kỳ Nhất Xuyên đã bỏ ra để đi mua sách.
Ba mươi tệ mà Ôn Phục đưa cho Kỳ Nhất Xuyên là tiền cậu đổi được từ Tạ Nhất Ninh. Ban đầu cậu định dùng mười tệ tiền ăn sáng lừa được từ Phí Bạc Lâm, nhưng cuối cùng lại không nỡ.
Lúc này Kỳ Nhất Xuyên vẫn không hiểu. Hắn chỉ vào cuốn truyện mới mua đang nằm trên bàn, rõ ràng là mua để đền cho hắn mà: "Đây không phải là có một cuốn rồi sao? Cậu đưa cuốn này cho tôi đi, không cần đền tiền đâu."
Ôn Phục lặng lẽ ôm cuốn sách vào lòng.
"Đây là anh Bạc Lâm mua," Ôn Phục nói, "Tôi không muốn đưa cho cậu."