Tuổi Trẻ Vô Danh - Thi Vô Trà

Chương 53

Editor: Sophie

 

Kỳ Nhất Xuyên ngây người một lúc rồi đột nhiên bật cười: "Trời đất, cậu nói chuyện kiểu này cũng làm tổn thương người khác quá đấy!"

 

Ôn Phục rõ ràng không nhận ra, cậu nghiêm túc suy nghĩ: "Có sao?"

 

Cậu chỉ là đang bày tỏ suy nghĩ của mình, không hề có ý làm tổn thương Kỳ Nhất Xuyên.

 

"Cậu có thể giấu đi mà." Kỳ Nhất Xuyên nói đùa, "Không muốn cho thì đừng để tôi nhìn thấy."

 

Ôn Phục giải thích: "Nhưng anh Bạc Lâm dặn tôi phải đưa nó cho cậu."

 

Kỳ Nhất Xuyên đưa tay ra: "Vậy đưa cho tôi đi."

 

Ôn Phục do dự một chút: "... Không đâu."

 

Kỳ Nhất Xuyên cười ha hả vài tiếng: "Hồi bé tôi nghĩ gì mà lại muốn hôn cậu cơ chứ? Cậu đúng là đồ ngốc mà."

 

Ôn Phục không đáp lời, cẩn thận đặt cuốn truyện tranh vào cặp sách của mình.

 

Kỳ Nhất Xuyên đứng bên cạnh nhìn: "Cậu quý đồ của anh cậu đến vậy sao?"

 

Ôn Phục nhìn cuốn truyện trong cặp, cảm thấy để lộ liễu như thế này sớm muộn cũng bị Phí Bạc Lâm phát hiện. Thế là cậu lại lấy cuốn sách ra, đặt vào ngăn giữa bên ngoài.

 

Vừa đặt vừa nói: "Quý chứ."

 

Nếu không quý thì cậu đã không đưa tiền cho Kỳ Nhất Xuyên rồi.

 

Kỳ Nhất Xuyên hỏi: "Tại sao vậy?"

 

Ôn Phục thở dài. Cậu cảm thấy mình và Kỳ Nhất Xuyên đều coi đối phương là kẻ ngốc. Rõ ràng lúc vừa đến cậu đã nói lý do rồi: "Vì đây là đồ anh Bạc Lâm mua."

 

Kỳ N hất Xuyên: "Anh cậu mua thì cậu quý à?"

 

"Cậu cũng có thể tìm một người anh." Ôn Phục nói, "Như vậy thì cậu cũng sẽ quý thôi."

 

"Tôi có anh trai!" Kỳ Nhất Xuyên nhấn mạnh, "Anh ấy hơn tôi nhiều tuổi, từ nhỏ đã mua đồ cho tôi. Tôi cũng có quý đồ của anh ấy đâu."

 

Ôn Phục suy nghĩ một lát: "Anh ấy không còn mới."

 

Kỳ Nhất Xuyên cảm thấy vô lý, đáp trả: "Anh cậu thì mới sao. Chắc anh ấy mới được sinh ra đấy."

 

Ôn Phục lại khẽ "hừ" một tiếng, không nói nữa.

 

Sau đó hai người cùng nhau vào phòng chiếu phim hoạt hình. Kỳ Nhất Xuyên mang vào sushi do dì giúp việc ở nhà làm và một đống đồ ăn vặt. Ôn Phục ăn rất hào hứng. Kỳ Nhất Xuyên hỏi: "Ngon không?"

 

Ôn Phục gật đầu: "Ngon."

 

Mắt Kỳ Nhất Xuyên đảo một vòng. Dì giúp việc này là do gia đình đặc biệt mời từ Cẩm Thành đến. Không cần so sánh gì khác, riêng tay nghề nấu ăn của dì ấy cũng chẳng thua kém nhà hàng năm sao nào. Cảm giác cạnh tranh nổi lên, hắn liền hỏi Ôn Phục: 'Anh cậu nấu ngon hơn hay đồ ăn nhà tôi ngon hơn?

 

Ôn Phục đang ăn sushi nên không thèm để ý đến hắn.

 

Kỳ Nhất Xuyên huých vai cậu: "Sao không nói gì?"

 

Ôn Phục: "Nói ra cậu lại thấy tôi làm tổn thương cậu."

 

Kỳ Nhất Xuyên: "..."

 

Mặc dù Ôn Phục luôn khiến cuộc trò chuyện đi vào ngõ cụt, nhưng trong chuyện ăn uống cậu lại rất nể nang người khác. Tất cả các món ăn vặt mà Kỳ Nhất Xuyên mang ra, cậu đều ăn sạch không còn một miếng nào trong lúc xem phim hoạt hình.

 

Kỳ Nhất Xuyên hỏi cậu có phải chưa ăn sáng không, Ôn Phục nói sáng cậu đã ăn năm cái bánh bao hoa và hai cái bánh bao thịt.

 

Kỳ Nhất Xuyên hỏi cậu có no không, Ôn Phục nói không.

 

Kỳ Nhất Xuyên không tin, vội vàng lấy hai viên thuốc tiêu hóa cho cậu.

 

Ôn Phục ăn xong thuốc, nói rằng mình no quá, có thể ăn thêm hai viên nữa không.

 

Kỳ Nhất Xuyên lại đưa thêm hai viên.

 

Anh chưa có kinh nghiệm với mèo nên Ôn Phục nói gì cũng tin. Cuối cùng Ôn Phục đã ăn hết nửa hộp thuốc tiêu hóa, Kỳ Nhất Xuyên cuối cùng cũng nhận ra.

 

"Không lẽ cậu chỉ muốn ăn thuốc tiêu hóa thôi sao?"

 

Ôn Phục coi đó là điều hiển nhiên: "Không thể muốn sao?"

 

"Có thể muốn chứ, không phải..." Kỳ Nhất Xuyên bị cậu làm cho lúng túng, "Nhưng cậu không thể cứ ăn mãi được, dù sao đây cũng là thuốc."

 

Ôn Phục: "Được."

 

Dù sao nửa hộp cũng đã vào bụng rồi. Kể cả Kỳ Nhất Xuyên có nói trong thuốc có độc, cậu cũng lười phản bác.

 

Một lát sau Kỳ Nhất Xuyên bí hiểm đi vào, giấu tay ra sau lưng.

 

Kỳ Nhất Xuyên: "Đoán xem sau lưng tôi cầm gì?"

 

Ôn Phục thản nhiên đáp: "Violin."

 

Kỳ Nhất Xuyên: "Sao cậu biết?"

 

Ôn Phục: "..."

 

May mà hồi bé không để hắn hôn, nếu không chỉ sợ trí thông minh cũng bị lây.

 

Hai người vừa đi vừa đùa giỡn đến phòng sách. Kỳ Nhất Xuyên đã đặt sẵn giá nhạc: "Những năm nay cậu còn chơi violin không?"

 

Ôn Phục lắc đầu.

 

"Tại sao?"

 

"Không có đàn."

 

"Bây giờ thì có rồi," Kỳ Nhất Xuyên đặt cây đàn vào tay cậu, "Nhưng lâu như vậy rồi cậu còn nhớ cách chơi không?"

 

Ôn Phục đặt đàn lên vai: "Không cần nhớ."

 

Đàn đã ở trong tay, tự nhiên sẽ biết chơi.

 

Sách nhạc của Kỳ Nhất Xuyên là do người nhà tiện tay mang tới.

 

Hồi nhỏ vì công việc của bố phải luân chuyển công tác, Kỳ Nhất Xuyên từng ở Diêm Tân vài tháng và trở thành hàng xóm của Ôn Phục.

 

Sau khi trở lại Cẩm Thành, hắn nằng nặc đòi học violin. Nhưng tiếc là năng khiếu không nhiều, học được chừng một hai năm, đàn và sách nhạc đã chất đầy cả một phòng.

 

Sau đó hắn lại chuyển sang guitar rồi trống, cây violin mua trước đó đành bỏ mặc, phủ bụi theo năm tháng.

 

Lần này hắn bảo bố mang đàn violin và sách nhạc đến Nhung Châu, bố hắn cũng không hiểu, chỉ tiện tay lấy vài cuốn.

 

Ôn Phục đứng trước giá nhạc, dựa vào bản nhạc chơi một bản Carmina Burana.

 

https://youtu.be/eI0uQzXt_QI

Bản nhạc này cậu không quen nên đánh khá chậm. Vừa phải dồn hết tâm trí nhận diện từng nốt, vừa kéo đàn, khúc nhạc lẽ ra hùng tráng, cao vút lại biến thành giai điệu dịu dàng, du dương.

 

Kỳ Nhất Xuyên trêu chọc: "Chơi chậm thế này thì mùa xuân cũng sắp trôi qua mất rồi."

 

Ôn Phục tiếp tục lật sách nhạc, tìm thấy một bản Hoa Nhài.

 

https://youtu.be/RkpY7VvjsU0

Bản này cậu chơi trôi chảy hơn nhiều. Hồi mẹ của Ôn Phục mới dạy cậu chơi đàn cũng thường xuyên cho cậu luyện tập bản nhạc này.

 

Bản năng trong con người Ôn Phục như được đánh thức, cao độ và tiết tấu không hề sai một nốt nào.

 

Nghe xong, Kỳ Nhất Xuyên hỏi: "À cuộc thi hát mùng Một tháng Sáu cậu có muốn tham gia không? Tôi nhớ cậu hát còn hay hơn kéo đàn, biết đâu lại giành được giải."

 

Ôn Phục đặt đàn xuống: "Cuộc thi hát sao?"

 

"Do các câu lạc bộ trong trường đứng ra tổ chức. Học sinh khối mười, mười một, mười hai đều có thể đăng ký. Câu lạc bộ âm nhạc còn xin phép nhà trường cho dùng hội trường lớn." Kỳ Nhất Xuyên vừa lấy điện thoại ra, vừa lướt xem thông báo trên trang confession của trường, "Họ nói có thể hát ca khúc tự sáng tác hoặc cover, không giới hạn thể loại. Nhưng nếu là tự sáng tác thì sẽ được cộng điểm."

 

Hắn đưa điện thoại cho Ôn Phục: "Giải nhất là một cây đàn guitar, giải nhì là một album của bất kỳ ca sĩ nào, giải ba là thẻ thành viên Green Diamond của QQ Music, haha."

 

Ôn Phục muốn một cây đàn guitar.

 

Cậu nhận lấy điện thoại của Kỳ Nhất Xuyên, nhìn chằm chằm vào màn hình một lúc lâu.

 

Kỳ Nhất Xuyên thấy cậu có vẻ động lòng liền nói: "Nếu cậu muốn thì cứ đăng ký. Nếu muốn tự sáng tác thì tôi có thể bảo bố mang nhạc cụ ở nhà đến."

 

Ôn Phục mím môi như thể đã hạ quyết tâm: "Để tôi về hỏi anh Bạc Lâm đã."

 

Mùa hè ở Nhung Châu đến sớm. Cuối tháng tư Phí Bạc Lâm đã định mang chiếc quạt điện duy nhất trong nhà ra dùng.

 

Buổi tối khi anh vừa làm xong bài thi thử trong tay thì bắt đầu trải chiếu trúc lên giường. Ôn Phục cầm bút, bề ngoài thì cắm cúi làm bài nhưng thực ra mắt lại liếc ra phía sau, luôn cảnh giác đề phòng anh chạm vào chiếc cặp đặt ở cuối giường.

 

Một lúc sau Phí Bạc Lâm trải chiếu xong, ôm tấm ga giường cũ đem ra ban công. Khi đi ngang qua sau lưng Ôn Phục, anh liếc qua bài thi của cậu rồi hỏi:

 

"Sao vẫn chưa làm xong? Có bài nào không làm được à?"

 

"Không có." Ôn Phục lắc đầu: "Làm được hết ạ."

 

"Làm xong sớm rồi đi ngủ đi." Phí Bạc Lâm nói, "Đừng lề mề."

 

"Vâng."

 

Phí Bạc Lâm đặt tấm ga giường ngoài ban công để tối mai giặt, khi quay lại trên tay anh cầm hộp sữa cho Ôn Phục uống vào sáng mai.

 

"Sữa anh cho vào túi em rồi nhé, để mai đi ra ngoài lại quên."

 

Ôn Phục im lặng, mắt nhìn theo bước chân của Phí Bạc Lâm từ trái sang phải, dùng ánh mắt liếc Phí Bạc Lâm túm lấy cặp sách của cậu, mở khóa kéo, đặt hộp sữa Cúc Lạc vào.

 

"Hửm?"

 

Đúng lúc Ôn Phục thở phào nhẹ nhõm, Phí Bạc Lâm đột nhiên nghi ngờ một tiếng.

 

Ôn Phục lại nín thở.

 

Cậu giả vờ quay đầu lại một cách vô tình: "Sao thế anh?"

 

Phí Bạc Lâm nói: "Lớp ngoài của cặp sách này..."

 

Ôn Phục chăm chú nhìn theo hình dáng cuốn truyện tranh mờ mờ ẩn hiện ở lớp ngoài của cặp.

 

Phí Bạc Lâm: "Sao lại bị bẩn thế?"

 

Hòn đá trong lòng Ôn Phục rơi xuống. Cậu thuận thế cầm cặp sách lên xem: "Lúc về vội quá nên bị dính bụi trên cầu thang."

 

Phí Bạc Lâm đi vào tủ lấy quần áo và tất mà Ôn Phục sẽ mặc vào ngày mai, tùy tiện hỏi: "Vội gì."

 

Ôn Phục: "Về ăn cơm anh nấu."

 

Phí Bạc Lâm cười khẽ, chẳng rõ mang theo cảm xúc gì.

 

Ôn Phục thấy anh không hỏi nữa, nhanh nhẹn dọn dẹp những bài kiểm tra còn lại nhét tất cả vào cặp, giả vờ đi vào nhà vệ sinh nhưng lại ném chiếc cặp lên ghế sofa phòng khách, cách càng xa Phí Bạc Lâm càng tốt.

 

Khi quay lại thì Phí Bạc Lâm đang đeo tai nghe, ngồi trên đầu giường đợi cậu đi ngủ.

 

Vì sắp vào hè nên áo ngủ của Ôn Phục đã được thay bằng một chiếc áo thun ba lỗ cũ của Phí Bạc Lâm.

 

Chiếc áo vừa dài vừa rộng, giặt nhiều lần đến biến dạng, trông chẳng khác nào chiếc áo ba lỗ mấy ông già ngoài phố hay mặc. Cổ áo và ống tay đều phình to, gió có thể lùa vào bất cứ lúc nào.

 

Mặc lên người Ôn Phục lại giống như một chiếc túi nhựa thủng đáy, chỉ cần nhấc hai dây vai là có thể xách cậu lên. Thế nhưng Ôn Phục rất thích bởi nó mát mẻ. Cũng chính vì vậy Phí Bạc Lâm mới lấy chiếc áo này làm đồ ngủ cho cậu.

 

Ôn Phục cởi dép lê trèo lên giường, bước qua chân Phí Bạc Lâm. Phí Bạc Lâm mở mắt, cơ thể gầy gò của Ôn Phục hiện rõ qua lớp tay áo rộng.

 

Xét cho cùng cũng chẳng có gì mới mẻ để nhìn. Dù sao tối nào hai người cũng tắm chung, từ đầu đến chân, thậm chí từng sợi tóc trên người Ôn Phục, anh đều đã quen thuộc.

 

Nhưng khi Ôn Phục mặc áo vào, cơ thể gầy gò thấp thoáng dưới lớp vải rộng, khiến Phí Bạc Lâm như lỡ nhìn thấy thứ không nên nhìn, vội vàng quay mặt đi.

 

Trên bệ cửa sổ gần giường có đặt hai chiếc quạt nhựa. Đó là quà Ôn Phục mang về hôm nay, khi đi ngang tầng dưới gặp người phát tờ rơi. Trên quạt in quảng cáo: "Vô sinh hiếm muộn hãy tìm Bệnh viện Maria Cẩm Thành, liên hệ 028-87766666."

 

Lúc nhận chiếc quạt, Ôn Phục đọc xong dòng chữ còn hỏi người phụ nữ phát tờ rơi:

 

"Dì cho cháu xin thêm một cái nữa được không ạ?"

 

Thế là cậu có hai cái.

 

Thực ra Phí Bạc Lâm không cần dùng quạt nhiều.Thân nhiệt của anh lúc nào cũng ổn định như cảm xúc của anh vậy. Mùa đông không sợ lạnh, mùa hè không sợ nóng. Vì thế Ôn Phục quanh năm ngủ đều thích dựa vào người anh.

 

Nóng thì làm mát, lạnh thì sưởi ấm.

 

Điều bất tiện duy nhất là Phí Bạc Lâm vốn không thích thân mật với người khác, nên mỗi lần Ôn Phục áp sát đều bị anh đẩy ra.

 

Nhưng cũng chẳng sao, anh đẩy một lần thì cậu lại áp một lần. Dù sao Phí Bạc Lâm cũng chẳng nỡ dùng sức. Chỉ cần đủ mặt dày, Ôn Phục liền có thể trở thành món đồ trang trí treo trên người anh.

 

Quan trọng là chui vào lòng người khác cũng cần phải có chút kỹ thuật.

 

Đặc biệt là phải chọn đúng thời điểm.

 

Ví dụ như lúc Phí Bạc Lâm sắp ngủ, cậu lặng lẽ áp sát, chui vào lòng anh. Phí Bạc Lâm sẽ vì lười dùng sức mà nhẹ nhàng ôm cậu, để ngăn Ôn Phục cử động lung tung làm phiền giấc ngủ của mình.

 

Và như bây giờ.

 

Ôn Phục như một loài mèo rình mồi trong bóng đêm, canh chừng khi hơi thở của Phí Bạc Lâm dần đều hơn, cậu liền lăn một cái, lăn vào ngực anh. Phí Bạc Lâm theo bản năng đưa tay ôm cậu.

 

Ôn Phục dùng trán cọ cọ vào xương quai xanh của Phí Bạc Lâm: "Anh Bạc Lâm?"

 

"Sao thế?" Phí Bạc Lâm nói với giọng ngái ngủ, "Nóng quá không ngủ được à?"

 

Thời tiết lúc này khó chịu, mở quạt thì lạnh mà tắt quạt lại nóng.

 

Phí Bạc Lâm biết Ôn Phục ghét mùa hè. Bởi với cậu, mùa hè từng đồng nghĩa với những cơn mưa bão không có ô che, là thức ăn thiu hỏng chỉ sau một ngày, là căn phòng bất cứ lúc nào cũng có thể mất điện và là quần áo ẩm mốc hôi chua vì không được giặt thường xuyên.

 

Dù bây giờ những chuyện đó đã không còn lặp lại nhưng ấn tượng của Ôn Phục về mùa hè đã ăn sâu, rất khó thay đổi.

 

Thế nên Phí Bạc Lâm đã chuẩn bị từ sớm: Trải chiếu trúc, cất lứa dưa hấu chín đầu tiên vào tủ lạnh, thậm chí mang quạt ra đặt sẵn chỉ để đảm bảo mùa hè năm nay với Ôn Phục không còn quá đáng ghét.

 

Không đợi câu trả lời của Ôn Phục, anh nhắm mắt, luồn tay từ gấu áo của cậu vào lưng.

 

Anh đưa tay ra sờ, không thấy mồ hôi, làn da cũng khô ráo, mát lạnh. Phí Bạc Lâm tưởng Ôn Phục nóng nhưng chắc chưa đến mức toát mồ hôi. Anh với tay lấy chiếc quạt nhựa trên bệ cửa sổ, cầm chặt cán quạt phe phẩy qua cánh tay cậu, vừa buồn ngủ vừa hỏi:

 

"Vẫn nóng à?"

 

Ôn Phục lắc đầu, ngước mặt lên. Điều đầu tiên cậu nhìn thấy là vết sẹo trên cằm Phí Bạc Lâm.

 

Cậu dùng ngón tay xoa xoa vết sẹo của Phí Bạc Lâm hỏi: "Em có thể hát cho anh nghe không?"

 

Phí Bạc Lâm: "..."

 

Mặc dù anh biết Ôn Phục lúc nào cũng có những suy nghĩ không đúng thời điểm, nhưng...

 

"Nhất thiết phải hát bây giờ sao?" Phí Bạc Lâm hỏi.

 

"Vâng."

 

"..."

 

Phí Bạc Lâm do dự giữa việc bảo Ôn Phục im lặng ngủ ngay lập tức và để cậu hát vài câu rồi mới đi ngủ. Cuối cùng anh bất lực nói: "Hát đi."

Bình Luận (0)
Comment