Editor: Sophie
Beta: Sophie
Sáng ngày thứ hai của Đại hội thể thao là nội dung chạy 1000m nam. Ôn Phục không phụ sự kỳ vọng, từ vạch xuất phát đến vạch đích đã bỏ xa người thứ hai tận 300m, lập kỷ lục mới với thành tích 2 phút 50 giây.
Nửa lớp 6 kéo nhau vào sân bóng, vừa chạy vòng vòng theo cậu vừa hò reo cổ vũ. Tạ Nhất Ninh biết mình không thể đuổi kịp nên mỗi nửa vòng lại băng ngang sân sang bên kia, hô vang tên Ôn Phục.
Các lớp khác và thí sinh cùng nhóm đều thấy như bị lớp 6 "áp đảo khí thế", mà nhìn kết quả thì quả thực đúng là vậy.
Sau khi Ôn Phục về đích, hơn chục người trong lớp vẫn còn đứng đợi cậu ở phía trước.
Họ nghĩ rằng cậu sẽ thở hổn hển, cần được dìu và tiếp nước, nhưng không ngờ rằng sau khi bước qua vạch đích cậu liền giảm tốc độ, không muốn lãng phí thêm bất kỳ chút sức lực nào.
Cậu bước tới nhận lon nước tăng lực Tạ Nhất Ninh chuẩn bị sẵn, khẽ nói một tiếng "cảm ơn" rồi thản nhiên rời đi, trông chẳng khác nào vừa tản bộ sau bữa cơm.
Khi đi ngang qua nhóm người này, Ôn Phục còn lén lút liếc mắt nhìn họ một cái.
Trước đó, cậu chưa từng tham gia bất kỳ hoạt động tập thể nào nên không hiểu vì sao nhiều bạn học lại đứng ở vạch đích để làm gì.
Mèo con tò mò nhưng mèo con không hỏi, mèo con tôn trọng và rời đi.
Để lại nhóm bạn cùng lớp đứng sững sờ trong gió.
Tạ Nhất Ninh nhanh trí, sau vài giây ngỡ ngàng, cô quay lại cười trừ với mọi người: "Thôi mọi người, Đồ Rê Mí nó vậy đó, nó ngại thôi, mọi người về nghỉ đi."
Mọi người im lặng đầy lúng túng khoảng hai giây, trong đám đông có ai đó lẩm bẩm: "Đồ Rê Mí gì chứ, nhìn cái vẻ của người ta kìa, cậu ấy có thích chúng ta gọi như vậy đâu."
"Đúng đó."
"Người ta kiêu ngạo lắm."
"Phá kỷ lục trường thì ghê gớm lắm à."
"Mắt mũi mọc cả lên trời rồi."
...
Tạ Nhất Ninh nghe thấy những lời đó liền bực mình, cô xắn tay áo lên túm lấy một người điển hình trong đám đông: "Trương Thành Phong, đừng tưởng là bịt mũi lại thì tôi không nghe ra giọng điệu mỉa mai của cậu đâu nhé."
Nói xong cô liếc qua vài nam sinh vừa hùa theo, tất cả đều là những người lười biếng trong lớp.
Cô lập tức lớn tiếng không nể nang ai cả: "Giải tán đi, người ta chỉ muốn về lớp sớm thôi. Lúc đăng ký tham gia thì không thấy đâu, lúc lấy nước lấy áo cũng chẳng thấy ai đến giúp, chỉ giỏi lèm bèm.
Mấy bạn nữ làm hết việc rồi còn chẳng than phiền nhiều như mấy cậu đâu đấy. Mấy cậu đúng là đồ lắm mồm.
Không nghe thấy Ôn Phục vừa nói cảm ơn à? Hay là phải dập đầu lạy các cậu ba cái mới vừa lòng? Dù người ta có kiêu ngạo thì sao? Cậu mà phá được kỷ lục trường thì cậu cũng kiêu ngạo thôi! Tôi bảo cậu đi nghỉ là nể mặt cậu rồi đấy, đừng có mà ở đây giở thói."
Tô Hạo Nhiên vừa thi nhảy cao xong trở về, từ xa đã nghe thấy Tạ Nhất Ninh đang mắng người.
Một nhóm nam sinh đứng đối diện, ai cũng muốn đi nhưng không dám, sắc mặt trông không được tốt lắm.
Hắn đi đôi giày Marine chuyên dụng để nhảy cao, tay cầm chiếc áo khoác bông Prada màu đen. Vì vừa thi xong nên lười mặc áo khoác, hắn gập tay lại, vắt áo khoác lên vai lững thững bước tới, tay kia khoác lên cổ Tạ Nhất Ninh, cười hềnh hệch hỏi: "Ai lại chọc giận bà lớp trưởng của chúng ta vậy? Bước ra đây."
Đồng thời hắn nháy mắt với nhóm người kia. Mấy nam sinh bị mắng nhân cơ hội tản ra từng tốp hai ba người một. Tạ Nhất Ninh đã nói hết những điều cần nói cũng không muốn giữ họ lại.
Cô hất tay của Tô Hạo Nhiên khỏi đồng phục của mình, quay đầu bỏ đi: "Đừng có đụng tay đụng chân, người đầy mồ hôi hôi chết đi được."
Tô Hạo Nhiên cũng không tức giận, cười hì hì mặc áo khoác vào, thay đôi giày AMIRI rồi lại lẽo đẽo đuổi theo.
Hắn là người quanh năm không mặc đồng phục, trong ký túc xá có cả tủ đồ hiệu mặc không hết, mong sao ngày nào cũng được thay đổi kiểu cách khoe khoang trước mặt Tạ Nhất Ninh nên chẳng bao giờ thích mặc đồng phục.
"Cậu oan cho mình quá." Tô Hạo Nhiên ghé sát Tạ Nhất Ninh nói luyên thuyên: "Mình chỉ nhảy cao thôi đâu có ra mồ hôi, còn cố ý thay giày để nhảy, vừa thấy cậu là mình lại thay lại rồi. Hôi chỗ nào? Mình thơm phức, cậu ngửi thử xem!"
Nói xong hắn đưa tay ra trước mặt Tạ Nhất Ninh, nhất định bắt cô ngửi.
Tạ Nhất Ninh hất tay hắn ra, vẻ giận dữ chẳng biết tan biến từ lúc nào, chỉ lạnh lùng nói: "Tránh xa ra."
Tô Hạo Nhiên lại trêu ghẹo cô một lúc cho đến khi sắc mặt cô dịu lại, hắn mới hỏi: "Vừa rồi... họ đã chọc gì cậu?"
Nói đến đây Tạ Nhất Ninh lại bực mình nhưng không phải kiểu tức giận như lúc mắng đám nam sinh kia nữa.
Cô đã mắng rồi, không cần phải nói lại lần nữa.
Ngược lại khi nhắc đến Ôn Phục, cô lại tỏ vẻ bất lực: "Cái thằng Đồ Rê Mí đó cũng thật là, chẳng có chút tinh ý nào. Hơn chục người đó, từ đầu đã chạy cùng cậu ấy cả nghìn mét trên sân rồi đợi ở vạch đích, nghĩ rằng chạy xong chắc cậu ấy mệt lắm, tính sẽ đỡ cậu ấy. Vậy mà cậu ấy thì hay rồi, chạy xong rồi không mệt thì thôi đi, nhưng cũng đâu cần phải quay đầu bỏ đi như thế, bỏ lại cả đám người ở đó, dù gì cũng là bạn cùng lớp, chẳng nể mặt chút nào."
Tô Hạo Nhiên bĩu môi không ngừng gật đầu đồng tình, đợi Tạ Nhất Ninh nói xong, hắn lập tức nói: "Thật không ra thể thống gì! Mình đi dạy cho cậu ta một bài học."
"Cậu dạy cái gì mà dạy?" Tạ Nhất Ninh liếc hắn: "Cậu là cái thá gì mà đi dạy dỗ người ta, chỉ tổ rước thêm rắc rối."
"Mình dạy..." Tô Hạo Nhiên khựng lại rồi cười ranh mãnh: "Mình đi kết bạn với cậu ấy thôi, được không?"
Tạ Nhất Ninh lườm hắn. Tô Hạo Nhiên lại khoác tay qua vai cô: "Ninh Ninh, trưa nay ăn ở căng tin nào?"
Tạ Nhất Ninh vừa đi vừa gạt tay hắn ra: "Để xem đã."
"Đừng 'để xem đã', còn một tiếng nữa là ăn cơm rồi."
"Tôi ăn ở căng tin nào thì liên quan gì đến cậu?"
"Sao lại không liên quan? Chúng ta từ bé đến lớn đều ăn cùng nhau mà."
"Cậu lại muốn ăn đòn rồi phải không?"
"Mình chỉ muốn ở cùng cậu thôi."
"Đừng có bám theo tôi."
"Nói cho mình biết đi mà..."
"Biến đi."
"Ấy, Ninh Ninh..."
Hai người cãi vã ồn ào suốt đường về lớp. Trong lớp chỉ có Ôn Phục và Phí Bạc Lâm đang làm bài thi, những người khác thì ngồi co ro ở góc chơi điện thoại, đọc tiểu thuyết hoặc ngủ gục.
Lư Ngọc Thu đứng trên ban công cầm cuốn tạp chí "Báo Đỏ" mà Tạ Nhất Ninh đã mua tuần trước để đọc.
Lớp 6 có bốn cửa, hai cửa trước sau hướng ra hành lang lớn, hai cửa còn lại hướng ra ban công của mỗi lớp.
Trên ban công có vài chiếc bàn học thừa, hộc bàn nào cũng chất đầy sách bài tập hoặc sách giáo khoa mà một số người không dùng cùng với nhiều tiểu thuyết, truyện tranh và tạp chí thời trang.
Chúng chủ yếu được mua ở sạp sách ngoài trường hoặc ở hiệu sách gần siêu thị và cửa hàng trái cây ở tầng hầm của tòa nhà. Miễn là không công khai đọc trong giờ học, giáo viên chủ nhiệm thường mắt nhắm mắt mở cho qua.
Tạ Nhất Ninh gọi Lư Ngọc Thu dọn dẹp để chuẩn bị đi ăn, sau đó ngồi phịch xuống ghế trước bàn của Phí Bạc Lâm, dựa lưng vào tường hỏi: "Nhóm trưởng, buổi chiều thi 3000m có ổn không?"
Phí Bạc Lâm đang xem đề, nghe vậy không ngẩng đầu lên chỉ nói: "Không sao."
"Không sao là được rồi." Tạ Nhất Ninh nhón chân ghế lên: "Dù sao cũng là 3000 mét đấy, nếu giữa chừng không khỏe thì cứ bỏ cuộc nhé, dù sao kỷ lục năm ngoái cũng là của cậu rồi, chúng ta không cần phải cố tranh giành làm gì."
Nói đến đây cô thở dài: "Biết thế năm nay để Đồ Rê Mí đăng ký 3000m, cậu còn có thể nghỉ ngơi, biết đâu cậu ấy còn phá được kỷ lục của cậu đấy."
Ôn Phục, người ngồi cách một lối đi không hề biết mình vừa có một biệt danh mới, nên không có phản ứng gì với lời nói của Tạ Nhất Ninh.
3000m buổi chiều đúng như Phí Bạc Lâm đã nói, anh đã chạy với thành tích giống hệt năm ngoái, giữ vững kỷ lục trường mà không có bất ngờ nào. Tạ Nhất Ninh cũng đã giành chức vô địch trong cuộc thi chạy 800 mét nữ.
Lớp 6 khối 12 đã chiến thắng vang dội trong cuộc hội thao lần thứ hai và cũng là lần cuối cùng của cuộc đời học sinh cấp ba.
Buổi tự học tối sau khi hội thao kết thúc, Ôn Phục được xếp vào nhóm của Phí Bạc Lâm.
Một nhóm có sáu người, nhóm của Phí Bạc Lâm vốn chỉ có năm người, hơn một năm nay anh không có bạn cùng bàn nên vẫn luôn ngồi một mình.
Ôn Phục chuyển đến vừa hay lấp vào chỗ trống đó.
Chỉ là trước kỳ thi giữa kỳ, nếu cậu được thêm vào sẽ ảnh hưởng đến điểm trung bình của tổ trong nửa đầu học kỳ, vì vậy thời gian mới được lùi lại đến sau khi hội thao kết thúc, trước khi bắt đầu chấm điểm nhómtrong nửa học kỳ sau.
Khi bàn học của Ôn Phục được ghép vào mép bàn của Phí Bạc Lâm, đầu bút của anh đã khựng lại trên giấy. Trong khung trả lời của đề thi có đúng bốn chữ anh chưa viết xong: "Như hình với bóng."
Một kỳ hội thao tương đương với một kỳ nghỉ dài, buổi tự học tối đầu tiên sau kỳ nghỉ mọi người trong lớp đều rất hiếu động, chẳng có mấy ai ngoan ngoãn làm bài.
Chuông vào học vừa vang lên, Phí Bạc Lâm cầm một bộ đề thi thử vật lý phần khó mà hai ngày trước anh chưa làm xong đi đến văn phòng hỏi bài.
Lớp phó kỷ luật và lớp trưởng thay phiên nhau canh gác trên bục giảng, tối nay đến lượt lớp phó kỷ luật. Vì vậy Tạ Nhất Ninh đương nhiên trở về nhóm của mình.
Ôn Phục chỉ mới chuyển đến được hai tuần mà ngăn kéo đã bừa bộn không ra thể thống gì: Giấy nháp làm môn Tiếng Anh và môn Văn để nháp rồi nhét đại vào, khi giáo viên kiểm tra thì lại lôi ra; đề thi hóa thì kẹp trong sách bài tập toán; bài phân tích môn Vật Lý và bài thực hành môn Sinh lại gộp thành một đống.
Tóm lại ngăn kéo đầy ắp các loại đề thi thử đã bị quăn mép, muốn tìm một tờ nào đó cũng phải cúi đầu tìm kiếm rất lâu.
Từ khi chuyển đến ngồi cạnh Phí Bạc Lâm, Ôn Phục đã mất hơn mười phút để tìm tài liệu. Đến khi Phí Bạc Lâm rời đi cậu vẫn đang tìm.
Đang tìm thì Tô Hạo Nhiên ngồi cách một lối đi ở phía trước bên phải,quay đầu lại, thò một chân ra rồi thò nửa người ra, huýt sáo hai tiếng về phía Ôn Phục, thì thào gọi: "Đồ Rê Mí, Đồ Rê Mí!"
Ôn Phục vẫn "soạt soạt soạt" lật đề thi, vẫn chưa tìm thấy tờ giấy tài liệu.
Tô Hạo Nhiên: "Đồ Rê Mí!"
Ôn Phục vẫn "soạt soạt soạt" lật đề thi.
"Đồ Rê Mí!"
Vẫn là "soạt soạt soạt" lật đề thi.
Tô Hạo Nhiên sốt ruột cào tai cào má, cố gắng nhớ lại tên của Ôn Phục.
Phải nói rằng Tạ Nhất Ninh hay gọi cậu ấy là Đồ Rê Mí, ba chữ "Đồ Rê Mí" này quả thực dễ nhớ hơn "Ôn Phục" rất nhiều.
"...Ôn Phục!"
Soạt soạt...
Ôn Phục dừng lại, ngẩng đầu lên, nhìn về phía Tô Hạo Nhiên. Tô Hạo Nhiên cười toe toét, nháy mắt với cậu, rồi quăng một cái điện thoại tới bàn của Ôn Phục. Ôn Phục cầm điện thoại lên, thấy đó là giao diện kết bạn QQ.
Cậu khó hiểu nhìn về phía hắn, Tô Hạo Nhiên chỉ vào điện thoại, khoa trương há to miệng nói với cậu: "Số tài khoản QQ!"
Ôn Phục không hiểu vì cậu không có tài khoản QQ.
Phí Bạc Lâm không có ở đó nên cũng không có ai giải thích giúp cậu. Tô Hạo Nhiên tưởng Ôn Phục không nghe rõ, lại há to miệng hơn, cố sức nói: "Số tài khoản QQ!"
Trương Thành Phong ngồi ở cửa sau ho vài tiếng như người bị hen suyễn. Tô Hạo Nhiên kiên trì: "Số tài khoản QQ!"
Ôn Phục ngơ ngác nhìn hắn. Trương Thành Phong ho dữ dội: "Ho! Ho! Ho!" Tô Hạo Nhiên hô lớn: "Số tài khoản QQ!"
Giọng của giáo viên chủ nhiệm từ cửa sau vang lên: "Tô... Hạo... Nhiên."
Tô Hạo Nhiên "vèo" một cái quay lại, ôm sách vở như không có chuyện gì xảy ra.
Giây tiếp theo chiếc điện thoại trong tay Ôn Phục bị giật đi. Cậu ngẩng cổ lên nhìn, là giáo viên chủ nhiệm Cốc Minh Xuân.
Hai phút sau, khi Phí Bạc Lâm còn đang ở văn phòng trao đổi phần khó trong đề thi với thầy vật lý, thì tận mắt thấy Ôn Phục bị giáo viên chủ nhiệm dẫn đến trước bàn làm việc.
Cô đã thảo luận và thương lượng với cậu về điểm kiểm tra ngữ văn giữa kỳ của cậu trong suốt hai mươi phút. Suốt cuộc trò chuyện, Ôn Phục về cơ bản không nói gì, thỉnh thoảng Cốc Minh Xuân hỏi: "Em thấy thế nào?" mới nghe thấy cậu đáp lại lí nhí như tiếng mèo kêu.
Cuộc trò chuyện khép lại khi Ôn Phục cam đoan với Cốc Minh Xuân rằng trong kỳ kiểm tra tháng sau, điểm ngữ văn của cậu ít nhất sẽ đạt yêu cầu.
Tất nhiên điện thoại của Tô Hạo Nhiên thì không thể lấy lại được. Đây là chiếc điện thoại phụ thứ mười hai của Tô Hạo Nhiên bị tịch thu kể từ năm nhất cấp ba.
Buổi tối trên cầu thang từ cửa hàng tạp hóa về nhà, Phí Bạc Lâm hỏi: "Nghe nói buổi tối Tô Hạo Nhiên muốn xin QQ của cậu hả?"
Ôn Phục suy nghĩ một lát, rồi "Ồ" một tiếng: "Tôi không có."
"Không có tài khoản QQ à?"
"Đúng vậy."
Phí Bạc Lâm mở cửa bước vào nhà, theo thói quen trước tiên lôi mấy cái sạc dự phòng với dây cáp trong cặp ra cắm cho Tạ Nhất Ninh và mấy người khác.
Sau đó anh lấy điện thoại, ngồi xuống sofa vẫy tay gọi Ôn Phục: "Lại đây."
Ôn Phục ngồi xuống cạnh anh. Ghế sofa trong nhà là loại gỗ gụ cũ, vừa cứng vừa lạnh, mùa đông Phí Bạc Lâm sẽ dùng một chiếc chăn cũ không dùng để làm đệm ngồi.
Hai ngày nay Ôn Phục phát hiện chỗ này rất thoải mái, rảnh rỗi là cậu lại khoanh chân ngồi trên ghế sofa để học thuộc tiếng Anh và Sinh học. Còn ngữ văn thì không thể nào thuộc được trừ khi Phí Bạc Lâm lấy trứng ốp la ra để uy h**p cậu.
Phí Bạc Lâm mở ứng dụng QQ trên điện thoại, vào phần cài đặt chọn "Thoát tài khoản" rồi nhấp vào "Đăng ký tài khoản mới", sau vài thao tác và nhập mã xác minh, anh dễ dàng có được một tài khoản QQ với ảnh đại diện hình chim cánh cụt.
Năm đó việc đăng ký mấy tài khoản mạng xã hội linh tinh còn chưa cần liên kết số điện thoại nên việc tạo mới một cái rất dễ dàng.
Anh đưa điện thoại cho Ôn Phục: "Tự cậu cài mật khẩu và câu hỏi bảo mật nhé, mật khẩu tốt nhất nên cài khó một chút, đừng chỉ dùng ngày sinh của cậu nếu không sẽ dễ bị đánh cắp."
Dặn dò xong anh vào phòng lấy quần áo chuẩn bị đi tắm. Khi Phí Bạc Lâm vào phòng tắm, Ôn Phục ở ngoài một mình loay hoay với chiếc điện thoại.
Theo lời Phí Bạc Lâm, mật khẩu của cậu không đơn giản chỉ là ngày sinh của mình. Cậu đã thêm ngày sinh của Phí Bạc Lâm vào trước ngày sinh của mình, như vậy sẽ rất khó đoán.
Nhưng Ôn Phục lại vướng mắc ở phần câu hỏi bảo mật.
"Tên của bố bạn là gì?"
"Tên của mẹ bạn là gì?"
"Tên của người bạn tốt nhất của bạn là gì?"
"Tên giáo viên chủ nhiệm tiểu học của bạn là gì?"
"Tên của người quan trọng nhất đối với bạn là gì?"
"Tên của bạn cùng phòng với bạn là gì?"
Ôn Phục bỏ qua hai mục tên bố và tên mẹ, chọn ngẫu nhiên ba câu hỏi: "người bạn tốt nhất", "người quan trọng nhất" và "bạn cùng phòng", rồi đều điền cùng một cái tên: Phí Bạc Lâm.
Như vậy sau này dù không nhớ câu hỏi bảo mật thì chỉ cần lấy tên Phí Bạc Lâm ra thử từng câu một là được.
Khi cậu vừa nhấn "Tiếp theo", màn hình điện thoại chớp lên, giao diện QQ bất ngờ đóng sập lại.
Điện thoại của Phí Bạc Lâm là chiếc máy cũ mua ở chợ đêm Nhung Châu vài năm trước. Điện thoại trước đó đã dùng nhiều năm bị hỏng hoàn toàn, anh không thể bỏ ra vài nghìn tệ mua mới trong cửa hàng nên đành đến chợ đêm lớn nhất Nhung Châu mua một cái với giá năm trăm tệ.
Đến giờ, chuyện máy bị văng ra hay giật lag đã trở thành chuyện xảy ra thường xuyên.
Những thứ mà Ôn Phục khó khăn lắm mới điền xong đều biến mất, cậu nắm chặt điện thoại nhảy xuống ghế sofa, cắm đầu chạy về phía phòng tắm.
Vì chưa được Phí Bạc Lâm dạy đến bài học "gõ cửa trước khi vào", Ôn Phục lại quá vội, liền trực tiếp vặn tay nắm cửa kính mờ và bước vào.
Người bên trong vừa tắm xong, còn cầm khăn trong tay.
Một luồng gió lạnh bất ngờ lùa vào lưng theo tiếng cửa mở, Phí Bạc Lâm quay người lại, ánh mắt vô tình chạm phải ánh mắt đối diện, lúc này anh không một mảnh vải che thân.
Đôi khi con người sẽ có những hành động khó kiểm soát, chỉ là phản xạ vô thức. Như lúc này, khi Ôn Phục xông vào phòng tắm, đối diện là Phí Bạc Lâm đang tr*n tr**, ánh mắt cậu theo bản năng liền lướt xuống phần th*n d*** của anh.
Sau đó, đôi mắt cậu trợn tròn.
Mèo con sốc nặng.jpg
Phí Bạc Lâm sững người tại chỗ trong đúng năm giây. Khi anh phản ứng lại, anh thấy Ôn Phục đang nhìn chằm chằm vào một bộ phận không nên nhìn của anh, không chớp mắt!
Năm ngón tay nắm chặt chiếc khăn của anh dần trắng bệch.
Nhìn thấy vẻ mặt Ôn Phục không có ý định rời đi chút nào, Phí Bạc Lâm buộc mình phải bình tĩnh: "Nhìn đủ chưa?"
Ôn Phục vẫn nhìn chằm chằm vào chỗ đó của anh, không nói một lời, hai mắt gần như lồi ra.
Phí Bạc Lâm sắp phát điên rồi.
Có gì hay mà nhìn chứ!
Anh quấn chiếc khăn tắm quanh eo, bước tới đưa tay che mắt Ôn Phục lại.
Lông mi của cậu lập tức rung lên trong lòng bàn tay anh.
Sau đó Ôn Phục bị đẩy ra ngoài một cách thô bạo.
Đúng lúc Phí Bạc Lâm định đóng cửa, Ôn Phục mới nhớ ra mình muốn làm gì.
Cậu đột ngột thò một cánh tay vào giữa cửa và Phí Bạc Lâm: "Điện thoại."
"Điện thoại làm sao?" Phí Bạc Lâm sợ kẹp vào tay cậu nên không đóng nữa.
Ôn Phục chui đầu vào cửa: "Bị mất rồi."
"QQ?"
"Vâng."
"Có thể là bị văng ra." Phí Bạc Lâm lấy điện thoại từ tay cậu: "Đợi tôi chút."
Ôn Phục: "À."
Giờ thì không có chuyện gì nữa rồi.
Cậu chuẩn bị đi thì ánh mắt lướt qua sợi dây chuyền trên cổ Phí Bạc Lâm. Đó là một tấm thẻ Phật bằng chu sa bị mẻ một góc được treo bằng một sợi dây đen dài.
Sợi dây chuyền dài ấy thường chỉ có thể nhìn thấy khi anh c** q**n áo.
Phí Bạc Lâm vừa nắm tay nắm cửa, vừa cầm điện thoại bằng một tay cố gắng khởi động lại. Đang loay hoay anh liếc ra ngoài cửa, thấy Ôn Phục vẫn đang nhìn anh chằm chằm. Lần này là nhìn phần trên.
Phí Bạc Lâm: "..."
Anh quát: "Còn không đi?"
Ôn Phục nhanh chóng chạy đi mất.
Trở lại ghế sofa, Ôn Phục cởi dép khoanh chân ngồi trong chăn.
Trong lúc đợi Phí Bạc Lâm ra, cậu nhìn chằm chằm vào sàn nhà thất thần.
Ban đầu cậu đang nghĩ về tấm thẻ Phật bằng chu sa, rồi nghĩ đến ngực của Phí Bạc Lâm sau khi tắm, bờ vai rộng, vòng eo thon và đôi chân rất dài.
Sau đó hình như cậu nhớ ra gì đó, đột nhiên cúi đầu nhìn vào "chỗ đó" của mình.
Rồi cậu lại chìm vào ký ức, từ từ mở to mắt.
Ôn Phục tách ngón cái và ngón giữa, ước lượng kích thước của Phí Bạc Lâm trước mắt mình rồi nghiêm túc đặt bàn tay vừa so sánh ấy xuống g*** h** ch*n mình, giữ nguyên tư thế đó mà suy nghĩ.
Khi Phí Bạc Lâm trở lại phòng khách, anh đã được chiêm ngưỡng cảnh tượng kỳ quái này.
Nghĩ đến vẻ mặt vừa rồi của Ôn Phục trong phòng tắm, Phí Bạc Lâm gần như nghe thấy tiếng răng hàm mình nghiến ken két: "Cậu, đang, làm, cái, gì, đấy, hả?"
Ôn Phục vẫn chưa hoàn hồn, nghe thấy Phí Bạc Lâm hỏi, cậu ngẩng đầu lên đồng thời đưa tay ra, đặt khoảng cách đã so sánh đó vào g*** h** ch*n của Phí Bạc Lâm.
Phí Bạc Lâm: "..."
Phí Bạc Lâm: "..."
Phí Bạc Lâm: "..."
Anh cúi mắt, im lặng rất lâu.
Rồi anh đi tới trước mặt Ôn Phục.
Đột nhiên bắt đầu c** q**n.
Ôn Phục: ?
Phí Bạc Lâm thản nhiên c** q**n ném lên ghế sofa, rồi tiếp tục đưa tay cởi áo.
Ôn Phục: ??
Mèo con nghi ngờ.
Phí Bạc Lâm cởi bỏ hết quần áo, đứng thẳng nhìn xuống Ôn Phục, lạnh nhạt nói: "Nhìn tiếp đi."
Ôn Phục: ???
Phí Bạc Lâm nói: "Nhìn cho đã."
Phí Bạc Lâm còn nói: "Khi nào nhìn đủ rồi, tôi sẽ mặc quần áo lại."
Ôn Phục sững sờ.
Ôn Phục mở to mắt.
Ôn Phục "vèo" một cái bỏ chạy.
Phí Bạc Lâm tóm lấy gáy áo của Ôn Phục: "Còn nhìn nữa không?"
Ôn Phục lắc đầu.
"Còn khoa tay múa chân nữa không?"
Ôn Phục lắc đầu thật mạnh.
Và tối nay cậu đã mất bữa ăn khuya.