Tuổi Trẻ Vô Danh - Thi Vô Trà

Chương 33

Editor: Sophie

 

Beta: Sophie

 

Sau khi ăn hết chỗ bánh mì, Phí Bạc Lâm nhận ra Ôn Phục đã không đến căng tin ăn trưa và ăn tối.

 

Hóa ra việc ăn ngấu nghiến bánh mì vào buổi sáng là để tiết kiệm tiền cho hai bữa còn lại.

 

Phí Bạc Lâm không rõ Ôn Phục kiếm tiền sinh hoạt bằng cách nào nhưng sau khi thấy cậu nhận tiền từ lũ trẻ con, anh có thể đoán được cuộc sống của cậu vất vả ra sao.

 

Vào buổi tự học tối, hai người vẫn đợi đến khi lớp gần hết người mới dọn sách vở về.

 

Giờ đây Ôn Phục không còn cặp sách nữa nên đương nhiên đề thi thử và bút của cậu đều được đặt trong cặp của Phí Bạc Lâm.

 

Phí Bạc Lâm khoác cặp trên vai, bên trong không chỉ có sách vở bài tập mang về nhà mà còn có sạc dự phòng để sạc cho Tạ Nhất Ninh và Lư Ngọc Thu, cùng với danh sách bữa sáng của một nhóm người vào sáng mai.

 

Thò chân ra khỏi gầm bàn, Phí Bạc Lâm sải bước qua lối đi, đi trước Ôn Phục.

 

Đi vài bước đến cửa, anh nghe thấy Ôn Phục theo sau liền vươn tay "tách" một tiếng tắt đèn.

 

Chân trước anh vừa bước ra khỏi cửa lớp thì sau lưng tiếng bụng của Ôn Phục lại vang lên bên tai.

 

Phí Bạc Lâm cúi đầu cười một mình, thầm nghĩ bát mì tối nay phải thêm cho Ôn Phục một quả trứng.

 

Không ngờ rằng khi anh vừa bước một chân ra khỏi cửa, Ôn Phục đang đứng trong lớp học tối đen bỗng nhiên nắm lấy tay áo đồng phục của anh.

 

Đồng phục mùa thu của học sinh khối 12 trường Nhất Trung làm từ chất liệu cotton pha xám xanh, cổ đứng, tay áo bo lại, vai rộng dáng suông.

 

Nhờ màu sắc và kiểu dáng dễ phối, nó có thể mặc trực tiếp như áo khoác vào mùa xuân thu, hoặc làm lớp lót bên trong áo bông, áo phao vào mùa đông mà vẫn không hề lạc lõng.

 

Hôm đó trời ấm, bên trong Phí Bạc Lâm mặc khá dày nên anh trực tiếp mặc đồng phục làm áo khoác.

 

Ôn Phục nắm lấy hai sọc xanh trên ống tay áo anh, đứng sau lưng không nói gì. Phí Bạc Lâm định quay đầu lại hỏi có chuyện gì thì trong lòng bàn tay anh đã bị nhét vào một nắm tiền giấy nhàu nát.

 

Nhét xong cậu còn nắm lấy mu bàn tay anh đẩy về phía anh.

 

Phí Bạc Lâm cúi mắt nhìn, trong tay là ba mươi tệ nhàu nát đã bị nắm đến mềm nhũn, trên mép tờ tiền vẫn còn hơi ấm từ lòng bàn tay của Ôn Phục.

 

Có lẽ cậu đã nắm nó rất lâu trong giờ tự học.

 

Phí Bạc Lâm hình dung ra cảnh Ôn Phục ở trong lớp học đối diện với ba mươi tệ, đắn đo suy nghĩ không biết có nên đưa hết cho anh hay không.

 

Anh cố nhịn cười giả vờ lạnh lùng hỏi: "Có ý gì đây?"

 

Ôn Phục đứng trong bóng tối không nói gì.

 

Thực ra suy nghĩ của Ôn Phục rất đơn giản, Phí Bạc Lâm cũng đoán được, chẳng qua là muốn trả tiền ăn ở cho mấy ngày qua.

 

Có điều Ôn Phục còn có một chút toan tính nhỏ nhoi. Cậu định dùng ba mươi tệ này để "hối lộ" Phí Bạc Lâm, mong được ở lại thêm một thời gian nữa.

 

Cậu không nói, Phí Bạc Lâm không hỏi.

 

Chỉ cần Phí Bạc Lâm nhận tiền thì đối với cậu điều đó nghĩa là anh đã ngầm đồng ý cho cậu tiếp tục ở lại.

 

Vì cậu không muốn rời đi.

 

Ở những chỗ khác không có nước nóng muốn dùng lúc nào thì dùng, cũng chẳng có chiếc giường ấm áp an toàn, càng không có bát mì xào nhân thịt với trứng ốp la chờ sẵn trong phòng khách.

 

Nhưng cậu lại chẳng có đủ tiền.

 

Ngoài số dư ít ỏi trong thẻ ăn chỉ còn 17 tệ 6 hào và hai đồng xu trong túi, ba mươi tệ này là toàn bộ số tiền dành dụm của cậu.

 

Vậy nên Ôn Phục im lặng.

 

Phí Bạc Lâm thấy cậu không nói gì liền định trả lại tiền.

 

Ôn Phục chặn lại rồi đẩy tay của Phí Bạc Lâm trở về.

 

Một cách cố chấp, cậu nghĩ rằng nếu Phí Bạc Lâm không nhận tiền tức là không đồng ý cho cậu ở lại thêm vài ngày nữa.

 

Ba mươi tệ có thể ở lại được bao lâu? Ôn Phục cũng không biết.

 

Cậu từng thấy một khách sạn rẻ nhất là bốn mươi tệ một ngày, lại còn không bao gồm bữa sáng và bữa tối.

 

Nhưng Ôn Phục nghĩ rằng nếu cậu nói thẳng ra, Phí Bạc Lâm có thể sẽ túm cậu lên và ném ra ngoài khi nghe thấy hai từ "khách sạn". Mèo con không hiểu chuyện nhưng trực giác của mèo con rất chuẩn.

 

Hai người im lặng giằng co, một lát sau Ôn Phục nuốt nước bọt: "Bát mì tối nay... tôi muốn thêm một quả trứng."

 

Trên đường về Phí Bạc Lâm ghé vào quán bên ngoài cổng trường mua cho Ôn Phục một cây xúc xích nướng.

 

Bản thân anh không thích ăn mấy thứ này, nhưng khi đi ngang qua cửa hàng bụng của Ôn Phục kêu quá to nên anh bất giác kéo cậu đi vào.

 

Phản ứng đầu tiên của Ôn Phục khi nhận xúc xích là dùng mũi ngửi. 

 

Ở trong cửa hàng cậu chỉ cầm mà không ăn. Ra khỏi cửa hàng cậu tranh thủ lúc không ai để ý nhét cả cây vào miệng. 

 

Thói quen lén lút ăn những món bất ngờ có được đã ăn sâu vào tiềm thức, nên dù ở bên cạnh Phí Bạc Lâm thì cậu cũng không thể sửa ngay được.

 

Và rồi Ôn Phục đã bị bỏng lưỡi.

 

Đến khi Phí Bạc Lâm để ý, miệng cậu gần như bốc khói. Dù vậy cậu vẫn không chịu nhổ ra.

 

Phí Bạc Lâm đứng trong hẻm nắm lấy hai bên hàm của Ôn Phục, ép cậu mở miệng: "Nhổ ra!"

 

Miệng của Ôn Phục bị bóp thành hình tròn, dưới sự ép buộc của Phí Bạc Lâm cậu vẫn giữ nguyên tư thế đó, lưỡi nhanh chóng nghiền nát cây xúc xích như đang xào rau rồi nuốt chửng một hơi.

 

Phí Bạc Lâm cau mày, bật đèn điện thoại lên nhìn thẳng vào cổ họng của Ôn Phục. Anh nhớ đã từng đọc tin tức ăn đồ quá nóng có thể khiến cổ họng bị rộp dẫn đến ngạt thở và tử vong.

 

Ăn xong Ôn Phục ngoan ngoãn ngửa đầu lên, há to miệng không nhúc nhích để mặc Phí Bạc Lâm xem xét.

 

Sau vài phút Phí Bạc Lâm thấy cậu quả thật không sao, anh liền tắt điện thoại, không nói một lời quay lưng bước đi. Ôn Phục đứng ngây ra tại chỗ một lúc, nhận thấy Phí Bạc Lâm đi rất nhanh bèn đưa tay lau vệt ớt còn sót lại ở khóe miệng rồi chạy theo.

 

Cậu càng chạy theo, Phí Bạc Lâm lại đi càng nhanh. Ôn Phục cũng tăng tốc đi sánh bước với Phí Bạc Lâm, còn cố ý quay đầu ghé sát vào xem vẻ mặt của anh.

 

Mặt Phí Bạc Lâm lạnh như băng, Ôn Phục cứ ghé sát vào, anh lại né sang bên kia.

 

Ôn Phục một bước quay người đứng chắn trước mặt anh, thậm chí còn đi lùi chỉ để nhìn biểu cảm của anh.

 

Phí Bạc Lâm chịu không nổi mà dừng lại: "Cậu làm gì đấy?!"

 

Ôn Phục ngơ ngác.

 

Cậu không hiểu Phí Bạc Lâm đang giận chuyện gì, suy nghĩ một lát mới hỏi: "Cậu cũng muốn ăn à?" 

 

Không lẽ anh trách cậu ăn xúc xích nhanh quá không chia cho anh một chút? Nhưng rõ ràng vừa nãy Phí Bạc Lâm không hề có ý muốn ăn.

 

...

 

Phí Bạc Lâm mặt nặng như chì, im lặng một lúc lâu.

 

Anh nhận ra rằng khuyên bảo đàng hoàng với Ôn Phục là vô ích. Người này tai nọ xọ sang tai kia, lời dặn dò vừa vào tai trái đã ra ngay tai phải.

 

Thế là anh điều chỉnh lại tâm trạng, lạnh lùng đe dọa: "Nếu không học cách ăn từ từ, sau này mì sẽ không có trứng ốp la nữa." 

 

Nói xong anh vòng qua Ôn Phục thẳng tiến bước đi.

 

Ôn Phục quay nửa người nhìn theo bóng anh đi xa.

 

Phí Bạc Lâm đi càng lúc càng xa, đến tận đầu hẻm mà Ôn Phục vẫn chưa có ý định nhúc nhích.

 

Đột nhiên bóng dáng ở đầu hẻm khựng lại, tức tối quay đầu quát: "Còn không đi mau?" 

 

Ôn Phục lập tức cắm đầu chạy tới. Thấy cậu đã theo kịp Phí Bạc Lâm mới sải bước đi tiếp theo hướng về nhà nhà.

 

Hai người lặng lẽ đi bộ vài phút, Ôn Phục cuối cùng cũng hỏi ra câu hỏi mà cậu đã ấp ủ trong đầu suốt nãy giờ: "Vậy sau này ăn từ từ thì đều có trứng sao?"

 

...

 

Phí Bạc Lâm vẫn giữ vẻ mặt bình thản nhưng thực ra trong lòng anh đang cười lạnh: "Còn biết suy ra những chuyện khác nữa sao?"

 

Anh nhàn nhạt nói: "Tùy tâm trạng."

 

Về đến nhà bát mì của Ôn Phục có hai quả trứng.

 

Khi Phí Bạc Lâm đóng cửa hàng tạp hóa trở về nhà, anh tiện tay mang theo chiếc máy sưởi trong cửa hàng.

 

Máy sưởi là loại "mặt trời nhỏ" rẻ tiền nhất, làm nóng bằng dây điện trở, chỉ cần gạt công tắc, vài giây sau đã nóng lên.

 

Ôn Phục vùi đầu vào bát mì ăn thật no, khi đang bưng bát mì húp súp, cậu liếc thấy Phí Bạc Lâm đang ngồi xổm trước máy sưởi loay hoay mãi.

 

Cậu ôm bát cũng ngồi xổm xuống, vừa húp súp vừa nhìn Phí Bạc Lâm dùng dây thép không gỉ làm một cái lồng đơn giản để che máy sưởi. 

 

Sau đó anh lấy hai lớp khăn trải bàn phủ lên trên, rồi đi ra ban công lấy đôi giày ván mà Ôn Phục đã giặt sạch sẽ vào tối hôm qua đặt vào trong lồng. Như vậy chỉ sau một đêm đôi giày có thể được sấy khô.

 

Vì tính đến chuyện ngày mai Ôn Phục phải chạy 1000 mét mà nhà lại không có giày phù hợp cũng như không đủ tiền mua máy sấy. Hơn nữa thời tiết ngày càng lạnh, đi giày vải sẽ bị cóng chân nên Phí Bạc Lâm đã tạm thời nghĩ ra cách này.

 

Điều duy nhất cần lưu ý là máy sưởi có thể bị hỏng nếu bật suốt đêm, nhưng Phí Bạc Lâm đã tính sẽ dậy một lần vào nửa đêm để tắt nó đi, rồi sáng mai dậy sớm hơn một chút, sấy thêm một tiếng nữa là được.

 

Ánh sáng từ máy sưởi phản chiếu vào mắt hai người làm chúng trở nên đỏ hồng.

 

Phí Bạc Lâm đặt giày xong, quay đầu lại thấy Ôn Phục đang trợn tròn mắt nhìn chằm chằm vào cái lồng, như thể Phí Bạc Lâm vừa thực hiện một phép thuật kỳ diệu. "Ăn xong chưa?"

 

Anh cầm bát của Ôn Phục đi, đánh lạc hướng sự chú ý của cậu: "Ăn xong thì đi rửa mặt, đề thi ở ngăn ngoài cùng của cặp sách, trên bàn học có đèn, làm xong bài thì ngủ sớm đi."

 

Ôn Phục l**m môi ôm khăn tắm và khăn mặt chui vào phòng vệ sinh. Phí Bạc Lâm vừa đi vào bếp vừa gọi: "Đừng ở trong đó lâu quá, tắm xong rồi đi ra trong vòng nửa tiếng thôi."

 

"Ồ..."

 

Ôn Phục tuy không phải lúc nào cũng nhớ lâu nhưng lời dặn trong chốc lát thì vẫn làm được.

 

Tối nay sau khi nghe Phí Bạc Lâm căn dặn, cậu tắm rửa rất nhanh, cho quần áo bẩn vào máy giặt gọn gàng rồi đem quần áo lót đã giặt sạch phơi lên ban công.

 

Trong nhà chỉ có vài chiếc ghế nhựa và một cái ghế trong phòng. Phí Bạc Lâm đã mang trước một chiếc ghế vào phòng.

 

Khi anh sấy tóc xong và đi vào phòng, anh thấy Ôn Phục đã để lại chiếc ghế cho anh còn bản thân cậu thì ngồi khoanh chân trên chiếc ghế nhựa, vùi đầu vào làm bài thi trước bàn học.

 

Phí Bạc Lâm đến tủ quần áo lục lọi, tìm thấy một đôi tất dày dùng cho mùa đông rồi đưa cho Ôn Phục tự đi vào.

 

Ôn Phục một chân đặt lên mặt ghế, một chân đặt trên dép, cằm gác lên đầu gối, cúi đầu đi tất. 

 

Có thể thấy cậu rất thích đôi tất mà Phí Bạc Lâm đưa, vẻ mặt vừa nghiêm túc vừa tò mò, từ từ đi tất cho một bên chân, còn mấy ngón chân trắng hồng ở bên chân kia thì xòe ra, vểnh lên chờ đợi.

 

Phí Bạc Lâm khoanh tay dựa vào tủ quần áo nhìn cậu đi tất mà trịnh trọng đến vậy, trong khi mái tóc dưới ánh đèn bàn lại rối bù như một con mèo đen bị điện giật.

 

Anh không nhịn được vừa đùa vừa nói một cách nghiêm túc: "Ăn đồ của anh, mặc đồ của anh, gọi anh một tiếng anh trai cũng không quá đáng đâu."

 

Không biết Ôn Phục có nghe rõ không, nhưng ngoài lúc đi tất, cậu có quay mặt sang liếc nhìn anh một cái rồi lại tiếp tục im lặng đổi chân đi tiếp.

 

Sáng hôm sau Ôn Phục vừa mở mắt đã thấy đôi giày bata được đặt dưới gầm giường.

 

Cậu xỏ chân vào, ấm áp lạ thường.

 

Chăn, quần áo, giày, đều mang một mùi hương xà phòng sạch sẽ, tươi mát.

 

Ôn Phục từ một con mèo hoang lấm lem bụi bặm, nay đã biến thành một chú mèo nhà được người ta chăm sóc cẩn thận rồi.

Bình Luận (0)
Comment