Tuổi Trẻ Vô Danh - Thi Vô Trà

Chương 60

Editor: Sophie

 

Đó là một tiệm bánh kem nhỏ treo biển "Tiệm bánh gia truyền".

 

Dù nằm ở vị trí hơi hẻo lánh nhưng bù lại không gian sạch sẽ, gọn gàng. Tiệm do hai cô chủ tầm hai mươi mấy tuổi trông coi, so với tuổi của Ôn Phục, cậu gặp họ đều phải ngoan ngoãn gọi một tiếng "chị".

 

Ôm chặt cặp sách trong tay, cậu bước vào, đứng lặng trước tủ kính bày những chiếc bánh kem mẫu. Một lát sau nhân viên đi tới, dịu giọng hỏi cậu có muốn đặt bánh không.

 

Ôn Phục khẽ hỏi: "Có... mô hình chim con không ạ?"

 

Người nhân viên hơi sững lại rồi mỉm cười xin lỗi: "Không có mô hình nhưng có thể vẽ bằng kem tươi lên bánh."

 

Cô chỉ vào một chiếc bánh mẫu với dòng chữ "Happy Birthday": "Ví dụ như thế này."

 

Ôn Phục vươn tay chạm thử lên hàng chữ cái. Đầu ngón tay vừa chạm vào, ký ức lại kéo về, Phí Bạc Lâm thường dặn cậu không được tùy tiện đụng vào đồ của người khác nếu chưa xin phép. Cậu lập tức dừng lại ngập ngừng hỏi: "Em... có thể sờ thử không?"

 

Nụ cười trên gương mặt nhân viên càng dịu dàng hơn:

 

"Tất nhiên rồi."

 

Ngón tay cậu khẽ lướt qua từng nét chữ, cảm giác vừa chân thực vừa xa lạ, như thể đến giờ Ôn Phục mới tin rằng chiếc bánh kem đẹp đẽ trước mắt chỉ là một mô hình.

 

Cậu rụt tay lại rồi nghiêm túc hỏi:

 

"Có thể vẽ cả bầu trời lên cùng không ạ?"

 

"Bầu trời?" Nhân viên thoáng ngạc nhiên rồi gợi ý: "Dùng kem màu xanh dương được không?"

 

Ôn Phục gật đầu.

 

"Vậy chim con em muốn màu gì?"

 

Câu hỏi khiến cậu thoáng bối rối vì chưa từng nghĩ tới. Sau một hồi im lặng cậu mới khẽ đáp: "Màu xám... được không ạ?"

 

"Màu xám?" Nhân viên thoáng do dự, như muốn khuyên ngăn rồi lại thôi: "Được... thì cũng được, chỉ là có thể sẽ không đẹp đâu nhé. Một con chim xám trên bầu trời xanh, tưởng tượng thôi cũng không thấy hài hoà cho lắm."

 

"Không sao đâu ạ." Ôn Phục khẽ đáp.

 

Cậu vốn dĩ chưa bao giờ là một chú chim đẹp. Trước khi gặp Phí Bạc Lâm, trong bầu trời của riêng mình cậu chỉ là một cánh chim xám xịt, bẩn thỉu, lang thang trong bóng tối. Cậu chẳng rõ bộ lông xộc xệch kia đã mọc ra thế nào, cũng chưa từng có ai chăm nom.

 

Sau khi thống nhất kích cỡ chiếc bánh, nhân viên hỏi tiếp: "Em muốn chọn loại kem nào?"

 

Ôn Phục ngơ ngác: "Có những loại gì ạ?"

 

Cô kiên nhẫn giới thiệu: Kem tươi thông thường mà tiệm hay dùng cùng hai loại kem động vật khác nhau.

 

Thoạt đầu Ôn Phục định hỏi loại nào ngon hơn nhưng lại chợt nghĩ khẩu vị vốn thuộc về sở thích riêng của mỗi người.

 

Như lần trước cậu mang bánh trứng hấp mà Phí Bạc Lâm làm chia cho Kỳ Nhất Xuyên, Kỳ Nhất Xuyên chê không ngon, trong khi đối với cậu đó lại là món ngon nhất trần đời.

 

Cậu nằng nặc đòi Phí Bạc Lâm làm liền một tuần, thậm chí còn ước gì ngày nào cũng được ăn ba bữa.

 

Ăn đến mức anh không chịu nổi, thề không đụng vào quả trứng nào nữa mới tạm ngừng.

 

Ôn Phục ngập ngừng hỏi: "Có thể... cho em nếm thử không?"

 

Theo quy định, kem động vật chỉ được đánh mới khi khách đặt bánh nhưng đúng lúc hôm nay làm xong đơn hàng trước, trong bát vẫn còn thừa một ít.

 

Còn kem thực vật thì lúc nào cũng sẵn.

 

Nhân viên bèn bưng cả hai loại ra, đưa cho cậu hai chiếc thìa nhỏ.

 

Ôn Phục nếm từng loại một. Vị kem tan trong miệng khiến đôi mắt cậu bừng sáng. Cậu chẳng phân biệt được loại nào ngon hơn, chỉ biết rằng từng muỗng đều ngọt ngào, vừa lạ lẫm vừa ngon đến khó tin.

 

Một người đã ngâm mình trong dòng nước đắng quá lâu, khi được kéo lên bờ, dù chỉ là viên kẹo một tệ hay một nghìn tệ thì đều ngọt như nhau.

 

Cậu mím môi, trong lòng lưỡng lự giữa hai sự lựa chọn.

 

Nhân viên trông thấy sự do dự ấy có lẽ đã hiểu lầm. Cô khẽ nâng bát kem thực vật lên, dịu giọng nói: "Loại này tiết kiệm hơn, cũng là lựa chọn của nhiều khách hàng khi đặt bánh. Bánh kem cùng kích cỡ, giá loại này chỉ bằng một nửa so với kem động vật. Nếu em mua để ăn cùng bạn học thì chọn loại này cũng đủ rồi."

 

Thực ra nhân viên giới thiệu loại kem nào thì lời lẽ cũng không khác biệt là mấy. Chỉ là mỗi khách hàng có một hoàn cảnh riêng, họ buộc phải quan sát rồi đoán ý mà lựa lời. Với những người điều kiện không khá giả, họ sẽ khuyên: "Tiết kiệm thì vẫn tốt hơn" coi như để giữ thể diện cho khách.

 

Những đứa trẻ gia cảnh khá giả thì dễ phân biệt qua quần áo, còn những người ăn mặc giản dị thật sự chỉ chiếm số ít. Với họ, nhân viên tất nhiên sẽ giới thiệu loại kem ngon hơn.

 

Ôn Phục từ đầu đến chân đều gọn gàng sạch sẽ, trông như một đứa trẻ được người nhà cẩn thận chăm sóc. Nhưng dù gọn gàng đến đâu, quần áo và giày dép của cậu đều đã cũ. Đi đặt bánh sinh nhật mà ăn mặc như vậy, không khó để nhận ra cuộc sống của cậu vẫn còn chật vật.

 

Nghe xong Ôn Phục không vội gật đầu, chỉ lặng lẽ cúi xuống, suy nghĩ một lúc rồi nghiêm túc hỏi:

 

"Tại sao vậy ạ?"

 

"Hả?"

 

"Tại sao..." Ôn Phục chỉ vào loại kem còn lại, "Loại này lại đắt hơn?"

 

Nụ cười của nhân viên thoáng khựng lại. Không phải vì khó chịu, chỉ là câu hỏi quá bất ngờ khiến cô không biết trả lời thế nào. Cuối cùng đành nói thật:

 

"Vì nó ngon hơn."

 

Ôn Phục ngẩng đầu tiếp tục hỏi: "Là do chị thấy ngon hơn hay nhiều người đều thấy ngon hơn ạ?"

 

Nhân viên bị hỏi khó, ngập ngừng một chút rồi đáp: "Chắc là... nhiều người đều thấy vậy."

 

Ôn Phục khẽ gật đầu: "Vậy em lấy loại này."

 

Nói xong cậu lại ngước mắt hỏi tiếp: "Có loại nào ngon hơn nữa không ạ?"

 

"...Có." Nhân viên đặt bát kem xuống, bước đến tủ đông giải thích: "Còn một loại kem động vật cao cấp hơn nhưng giá thì rất đắt."

 

Vì giá quá cao nên hiếm khách đặt, một tháng nhiều lắm cũng chỉ có một hai đơn. Để tránh hỏng tiệm chẳng nhập nhiều. Hôm nay trong tủ chỉ còn đúng một hộp, đặt ở dưới cùng.

 

Cô khom người lục tìm thì nghe Ôn Phục hỏi phía sau lưng: "Bao nhiêu tiền vậy chị?"

 

Dù chưa từng mua bao giờ, cậu vẫn hiểu rõ một nguyên tắc: Hộp kem còn nguyên niêm phong, nếu không chắc chắn lấy thì không thể đòi mở ra nếm thử.

 

"Loại sáu inch... hai trăm năm mươi tám tệ."

 

Giá này khiến Ôn Phục lần đầu mua bánh kem bị giật mình.

 

Cậu mím môi nhìn sang loại kem tốt hơn trong bát kem bên cạnh, lần này thực sự lưỡng lự.

 

258 tệ...

 

Đủ để mua một trăm bảy mươi cái bánh bao, hai trăm hộp sữa bán sỉ, đủ để Phí Bạc Lâm nấu ăn trong vòng nửa tháng.

 

Ôn Phục cân nhắc, vẫn do dự.

 

Tiền trong heo đất Phí Bạc Lâm luôn để cậu tuỳ ý chi tiêu, còn không bao giờ để cậu gánh vác việc nhà.

 

Nhưng Ôn Phục nghĩ, tiền mình dành dụm, ngoài để dùng cho Phí Bạc Lâm thì cũng chẳng còn chỗ nào cần đến. Sinh nhật của anh một năm cũng chỉ có một lần. Một năm ba trăm sáu mươi lăm ngày, bỏ ra hai trăm năm mươi tám tệ, tính ra trung bình chưa đến một tệ một ngày... như thế thì đáng lắm.

 

Cậu chỉ vào hộp kem trong tay nhân viên, nghiêm túc nói: "Em lấy loại này."

 

Đến lúc phải trả tiền Ôn Phục lại thoáng do dự, phải trả bằng cách nào đây? Cậu lục trong ba lô lấy ra một con heo đất màu hồng, dè dặt đưa tới: "Cái này..."

 

Nghe tiếng, nhân viên quay lại, thoáng sững sờ khi thấy cậu ôm một con heo đất. Nhưng được đào tạo chuyên nghiệp, cô lập tức mỉm cười đón lấy, vui vẻ phụ họa: "Dễ thương quá, của em gái ở nhà hả?"

 

Ôn Phục khẽ lắc đầu: "Của em."

 

"..." Nhân viên nhanh chóng đổi giọng, hỏi tiếp: "Bên trong có tiền đúng không?"

 

Cậu gật đầu: "Mấy chị có cách nào lấy tiền ra không? Đừng đập vỡ nhé."

 

Thế là hai cô nhân viên và Ôn Phục cùng nhau hợp sức. Họ úp ngược con heo đất rồi dùng một chiếc kẹp tóc mảnh luồn qua khe nhét tiền. Chỉ một lát sau đã lôi ra được ba tờ một trăm tệ.

 

Ôn Phục nhìn họ, trong lòng trào dâng cảm giác ngưỡng mộ. Họ vừa khéo léo, vừa đáng tin cậy.

 

Trước khi rời đi cậu ngẩng lên hỏi chị nhân viên mà mình thấy "tài giỏi và đáng tin cậy" nhất:
"Mấy chị có biết... cắt một chiếc kính ở bệnh viện thì tốn bao nhiêu tiền không ạ?"

 

Chị nhân viên giải thích rằng gọng kính thì có thể đến bất kỳ tiệm kính nào chọn, giá cả cũng tùy nhưng tròng kính nhất định phải đo độ cận ở bệnh viện rồi mới cắt được.

 

Phí Bạc Lâm lại không hề có ý định đến bệnh viện nên chuyện này đành gác lại.

 

Vừa bước ra khỏi tiệm bánh, Ôn Phục nhận được điện thoại của anh.

 

"Chưa về à?"

 

"Em về rồi... về rồi!"

 

Trong lòng cậu như có một con mèo nhỏ nhảy nhót, đuôi vẫy lia lịa.

 

Buổi chiều, trước giờ cơm tối, Ôn Phục tranh thủ lần giao hàng cuối cùng để ghé lấy bánh kem. Cậu tính sẽ lén mang về, giấu trong phòng.

 

Thế nhưng vừa đi ngang qua bếp, giọng nói nhàn nhạt của Phí Bạc Lâm đã vang lên trong tiếng quạt hút mùi: "Đi lấy bánh kem à?"

 

Bóng dáng lén lút của Ôn Phục lập tức khựng lại trong phòng khách. Cậu lưỡng lự một chút rồi vẫn đặt hộp bánh lên bàn, thò đầu vào cửa bếp: "Anh?"

 

Phí Bạc Lâm không quay đầu, chỉ ừ một tiếng.

 

"Sao anh biết?"

 

"Cửa sổ nhà mình nhìn thẳng ra tiệm bánh kem ở góc phố." Anh xào rau, giọng điệu bình thản chẳng kèm chút biểu cảm. "Lần sau về nhà đừng chạy nhanh như vậy."

 

"... À."

 

Ôn Phục cụp mắt quay đi, vừa đi vừa lẩm bẩm: "Em tưởng anh quên rồi."

 

Bởi cả ngày hôm nay anh không hề để lộ dấu vết nào là nhớ đến sinh nhật mình. Anh vẫn dậy sớm, nấu cơm, trông tiệm rồi về nhà. Từng phút, từng việc lặp đi lặp lại như mọi ngày, không hề có một hành động thừa thãi nào.

 

Ngay lúc đó tay Phí Bạc Lâm đang múc rau bỗng khựng lại. Ôn Phục không chắc có phải mình nghe nhầm hay không nhưng dường như có tiếng thì thầm rất khẽ: "Anh cũng tưởng vậy."

 

"Gì cơ?" Cậu quay đầu ngơ ngác hỏi.

 

"Không có gì." Anh bưng đĩa rau đi ra. Khi ngang qua cậu, bàn tay anh đã giơ lên định xoa đầu cậu nhưng nhớ ra vừa bước ra từ bếp, tay còn vương mùi dầu mỡ nên lại hạ xuống. Chỉ nói: "Lại đây ăn cơm."

 

Khi đặt món ăn lên bàn, ánh mắt anh vô tình dừng lại nơi hộp bánh kem. Lớp vỏ trong suốt để lộ chiếc bánh xinh xắn bên trong.

 

Giây tiếp theo anh thu lại ánh nhìn, hướng mắt về phía bàn ăn. Nhưng Ôn Phục đã "xẹt" một cái bật dậy, lao đến ôm chặt hộp bánh, tay vội vàng tìm chỗ mở nắp.

 

"Làm gì đó?" Phí Bạc Lâm ngăn cậu lại, "Ăn cơm xong rồi ăn."

 

Ôn Phục: "Nhưng bây giờ anh muốn ăn."

 

Phí Bạc Lâm: "Anh không có."

 

Ôn Phục lại chớp mắt một cái.

 

Ánh mắt cậu dò xét trên mặt Phí Bạc Lâm một lúc rồi phán đoán: "Anh Bạc Lâm muốn ăn."

 

Phí Bạc Lâm: "Anh chưa muốn."

 

Ôn Phục: "Rõ ràng anh Bạc Lâm muốn."

 

"Anh không... Thôi vậy."

 

Phí Bạc Lâm như đang tự giận chính mình. Anh buông tay Ôn Phục ra, chậm rãi ngồi xuống, quay mặt đi, giọng khẽ khàng: "Em muốn ăn thì mở ra đi."

 

Ôn Phục nhìn anh một cách khó hiểu, rõ ràng là anh cũng muốn ăn cơ mà.

 

Nhưng mèo con thì không để bụng lỗi lầm của người lớn. Cậu chỉ ngoan ngoãn cúi đầu, tập trung bóc hộp bánh kem.

 

Cơm tối tạm gác lại. Phí Bạc Lâm ngồi bên cạnh bất giác cảm thấy thấy bối rối. Hai bàn tay siết nhẹ trên đầu gối, anh cố tình không nhìn Ôn Phục cũng không nhìn chiếc bánh kem đang dần lộ ra dưới bàn tay cậu.

 

Quá lâu rồi anh không còn đón sinh nhật nữa. Bây giờ đột ngột được tổ chức, cảm giác giống như một kẻ ngoài cuộc tình cờ lạc vào một bữa tiệc, chẳng biết phải làm gì cho đúng.

 

Như thể việc đón sinh nhật là một lỗi lầm, vừa có lỗi với tin tức mẹ mất truyền về từ ngàn dặm hai năm trước, vừa có lỗi với chính bóng tối trong lòng mình của mùa hè năm ấy.

 

Anh đã toan làm như hai năm trước, ép bản thân đừng nhớ gì cả, cứ để cuộc sống trôi trong quỹ đạo thường nhật. Không bất ngờ, không thay đổi.

 

Đến mức ngay cả chính anh cũng lầm tưởng mình đã thật sự quên đi ngày sinh nhật. Nhưng con người nào phải thánh nhân. Một thiếu niên mười tám tuổi sao có thể quên cột mốc quan trọng như vậy.

 

Anh bảo Ôn Phục muốn ăn thì cứ mở. Còn Ôn Phục vốn đã quen với việc không vạch trần anh, chỉ lẳng lặng làm theo, cúi đầu mở hộp bánh.

 

"Hôm qua em nằm mơ thấy mẹ." Ôn Phục vừa mở vừa lén nhìn anh.

 

Phí Bạc Lâm giả vờ thờ ơ, thoáng liếc qua chiếc bánh kem đang được mở: "Mẹ của ai?"

 

"Mẹ của cả hai." Ôn Phục cắm nến, đẩy chiếc bánh đến trước mặt anh, mỉm cười: "Họ nói hôm nay phải cùng nhau đón sinh nhật thật vui vẻ."

 

"Thật không?" Phí Bạc Lâm hỏi khẽ.

 

Ôn Phục gật đầu chắc nịch: "Em không biết nói dối mà."

 

Dù thỉnh thoảng... nói dối một chút cũng chẳng sao.

 

Cậu chỉ tay vào chú chim xám con trên mặt bánh: "Đây là em."

 

Lại chỉ vào bầu trời phía sau: "Đây là anh."

 

"Cánh chim ở trên bầu trời." Ôn Phục cúi sát xuống chiếc bánh kem, mùi ngọt ngào thoang thoảng tràn vào mũi. Cậu nuốt nước bọt rồi thì thầm tiếp: "Chúng ta sẽ mãi mãi ở bên nhau."

 

Gió khe khẽ thổi bên ngoài cửa sổ, lá cây rơi xào xạc như đang đáp lời.

 

Chiếc bánh kem cắm nến số "18" hướng về phía Phí Bạc Lâm. Hai người đối diện nhau, ánh mắt giao nhau trong tĩnh lặng.

 

Ôn Phục chưa từng có kinh nghiệm về những nghi thức trong sinh nhật, cậu ngập ngừng hỏi: "Tiếp theo thì... làm gì?"

 

"Ước." Phí Bạc Lâm trả lời ngắn gọn.

 

"Em ước à?" Ôn Phục chỉ vào mình.

 

Phí Bạc Lâm im lặng một thoáng rồi hỏi lại:

 

"Em có điều ước nào không?"

 

"Điều ước...?"

 

"Là những việc muốn làm mà chưa làm được."

 

Ôn Phục cúi đầu nghĩ ngợi. Việc ấy thì có.

 

"Em muốn đi xa hơn, gặp được nhiều người hơn để hát cho họ nghe. Đây là điều mẹ từng mong em làm."

 

Để giọng hát của cậu vang xa, để không bao giờ quay về chốn cũ nữa.

 

Phí Bạc Lâm bật cười khe khẽ, lấy ra hộp diêm màu sắc đi kèm với bánh, đánh lửa rồi chậm rãi châm hai ngọn nến.

 

"Còn gì nữa không?"

 

Ôn Phục chống cằm chìm trong suy nghĩ. Đến khi sáp nến đã sắp chảy xuống, cậu mới khẽ cất tiếng, giọng nhỏ như thì thầm: "Em sẽ ở bên cạnh anh... sống cho đến khi chết vì tuổi già."

 

Cậu biết mình chẳng giỏi ăn nói. Một ngày vui vẻ thế này mà lại lỡ miệng nhắc đến chữ chết. Nhưng đó là tất cả những gì cậu gom góp từ tận đáy lòng, như lời khấn nguyện với bồ tát.

 

Trong một câu ngắn ngủi, cậu vừa muốn có Phí Bạc Lâm, vừa muốn được sống thật lâu, vừa mong cả hai cùng nhau già đi, bình yên và khỏe mạnh.

 

"Còn anh thì sao, anh Bạc Lâm?" Ôn Phục ngẩng lên, đôi mắt trong trẻo, "Anh có điều ước nào... muốn em ước thay không?"

 

Phí Bạc Lâm lặng lẽ cúi xuống nhìn ngọn lửa lay động. Ánh nến vàng khẽ hắt vào đáy mắt và cuối cùng cũng làm khóe môi anh chậm rãi cong lên thành một nụ cười thật lòng

 

"... Chính là từ hôm nay," Giọng anh trầm xuống mang theo một thoáng run rẩy, "Anh cũng bắt đầu mong chờ cùng nhau già đi."

Bình Luận (0)
Comment