Editor: Sophie
Ôn Phục không hiểu câu hỏi của Phí Bạc Lâm, nhưng cậu mơ hồ biết rằng cánh chim sẽ không rời bỏ bầu trời.
Chim có thể tạm thời đậu xuống đất, có thể bị con người bắt vào lồng nhưng một khi được tự do, nó sẽ dứt khoát bay về phía bầu trời cho đến khi chết.
Cậu thấy Phí Bạc Lâm cười vì thế cậu cũng cười theo.
Cậu nghĩ bây giờ không hiểu cũng không sao cả, Phí Bạc Lâm và cậu vẫn còn rất nhiều thời gian, sau này nhất định sẽ có một ngày cậu hiểu ra.
Gần nửa đêm trong nhà có điện trở lại.
Phí Bạc Lâm đi vào nhà vệ sinh tắm còn Ôn Phục nhất quyết chen vào để đánh răng rửa mặt cùng anh.
Phí Bạc Lâm hỏi: "Em không thể đợi anh tắm xong rồi hẵng vào đánh răng sao?"
Ôn Phục: "Cánh chim có thể rời khỏi bầu trời không?"
Phí Bạc Lâm: "..."
Thế là Ôn Phục đang đánh răng được một nửa thì bị ném ra ngoài.
Ôn Phục đứng hiên ngang trước cửa nhà vệ sinh, hiên ngang cầm bàn chải đánh răng thật mạnh lên xuống trái phải. Cậu ngẩng đầu ưỡn ngực, miệng đầy kem đánh răng, ánh mắt chăm chú dán vào cánh cửa. Tiếng vòi sen vừa dứt cậu lập tức mở cửa xông thẳng vào.
Phí Bạc Lâm vừa mặc quần xong, thấy Ôn Phục lao đến thì vẻ mặt cạn lời. Anh đưa tay tóm lấy gáy cậu, xoay người cậu về phía bồn rửa: "Rửa mặt cho sạch."
Ôn Phục vẫn không quên liếc nửa thân trên tr*n tr**ng của anh.
Cậu vội uống một ngụm nước lớn, súc miệng thật kỹ rồi nhổ ra. Đang định lấy mu bàn tay quệt ngang miệng thì bị Phí Bạc Lâm giữ chặt gáy, áp một chiếc khăn nóng lên mặt, chà mạnh theo vòng tròn.
Khuôn mặt trắng mịn bị chà đến đỏ ửng. Thật khó để không nghĩ rằng Phí Bạc Lâm đang nhân cơ hội này để trả thù.
"Anh Bạc Lâm..." Ôn Phục cố gắng vùng vẫy để lộ đôi mắt ló ra từ dưới khăn. Ánh mắt lại lướt xuống eo Phí Bạc Lâm, giọng nói ngập ngừng vang lên: "Anh Bạc Lâm thích môn thể thao nào?"
Thân hình của Phí Bạc Lâm rất giống dáng dấp những người đàn ông trưởng thành đáng tin cậy, trong các bộ phim đánh quái vật luôn đứng ra che chở cho nhân vật chính.
Khi mặc quần áo nhìn dáng anh chỉ thấy cao gầy, nhưng một khi để trần mới thấy được vòng eo săn chắc, cứng rắn.
Giống như tính cách anh vậy, bề ngoài tưởng như không để tâm đến bất cứ điều gì nhưng thực ra lại vô cùng chu đáo.
Nhưng Ôn Phục nhớ rõ, ngoài việc chạy bộ và chơi bóng chuyền rất giỏi, Phí Bạc Lâm hiếm khi tham gia những hoạt động tập thể trong giờ thể dục.
Ngay cả với vài môn thể thao mà anh vốn rất giỏi, Phí Bạc Lâm cũng chẳng mấy khi bộc lộ sự nhiệt tình.
Ôn Phục hỏi như thế nhưng anh không đáp, chỉ rút tay lại, cúi xuống xem kỹ mắt và khóe miệng của Ôn Phục đã lau sạch chưa. Kiểm tra xong anh lại quay vào giặt khăn dưới vòi nước, rồi lặng lẽ xách bộ đồ ngủ đi ra.
Câu hỏi kia dường như trong lòng anh có sẵn một đáp án bí mật hoặc cũng có lẽ chẳng đáng để nói ra.
Mãi đến lúc bước hẳn ra khỏi nhà vệ sinh, Phí Bạc Lâm mới khẽ buông một câu: "Quyền anh."
Quyền anh?
Ôn Phục nghiêng đầu nhìn bóng lưng Phí Bạc Lâm, tiện tay tắt đèn nhà vệ sinh. Khi cậu đuổi đến phòng ngủ thì Phí Bạc Lâm đã mặc quần áo xong.
"Lại đây ngủ." Phí Bạc Lâm vừa điều chỉnh vị trí của quạt điện vừa nói, "Ngày mai còn phải đi học."
Học kỳ sau họ sẽ lên lớp 12. Trường Nhất Trung quy định học sinh lớp 11 phải học thêm hè cho đến ngày 10 tháng 8. Sau kỳ thi cuối kỳ chỉ được nghỉ ngơi nửa ngày rồi lại tiếp tục đi học.
Ôn Phục cởi giày, trèo vào phía trong giường. Phí Bạc Lâm đứng bên cạnh giữ quạt điện hỏi: "Có thổi đến em chưa?"
Ôn Phục gật đầu, Phí Bạc Lâm mới tắt đèn leo lên giường.
Trong phòng rất im ắng. Phí Bạc Lâm lẩm nhẩm vài từ tiếng Anh trong đầu rồi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Giữa cơn nửa mê nửa tỉnh, Ôn Phục khẽ ghé sát tai anh thì thào: "Anh Bạc Lâm?"
Phí Bạc Lâm nhíu mày, hé mắt: "Sao vậy?"
Ôn Phục chậm rãi hỏi: "Em có phải là chim không?"
Phí Bạc Lâm: "..."
Ôn Phục: "Anh Bạc Lâm?"
Phí Bạc Lâm: "..."
Ôn Phục: "Anh—"
Phí Bạc Lâm: "Không ngủ thì dậy học thuộc Văn."
Ôn Phục lập tức rụt người lại, ngoan ngoãn nhắm mắt ngủ ngay.
Vào cuối tuần đầu tiên sau kỳ thi, trên đường về nhà Phí Bạc Lâm đi ngang qua một hiệu thuốc, tiện ghé vào mua một lọ thuốc nhỏ mắt. Từ đó mỗi tối sau giờ tự học anh đều nhỏ một lần.
Tạ Nhất Ninh nhanh chóng phát hiện liền hỏi: "Nhóm trưởng, dạo này cậu sao thế? Cứ nhỏ thuốc nhỏ mắt mãi, mắt khó chịu à?"
Phí Bạc Lâm thản nhiên đáp: "Đôi khi chữ trên bảng cô giáo viết nhỏ quá tôi không nhìn rõ. Có lẽ do dùng mắt nhiều quá thôi."
"Bị cận rồi đấy." Lư Ngọc Thu nghe vậy liền quay đầu lại: "Hôm nào đi bệnh viện đo thị lực đi, sớm cắt kính cho xong."
Ôn Phục ngẩng đầu lên khỏi bài thi, nhìn chằm chằm vào mắt Phí Bạc Lâm liền bị anh ấn đầu xuống: "Lo làm bài tập cho tốt đi."
Tô Hạo Nhiên nghe thấy họ nói chuyện từ xa cũng nhanh nhảu chạy đến: "Kính á? Tôi có kính này! Ai muốn cắt kính à? Đeo thử kính của tôi xem sao?"
Hắn có một chiếc kính gọng đen, nghe nói giá hơn bốn nghìn tệ. Tuy nhiên Tô Hạo Nhiên không bị cận nặng, bình thường chỉ khi học bài mới đeo, tan học lại cất vào hộp kính.
"Thôi đi, kính của cậu y hệt Harry Potter." Tạ Nhất Ninh chê bai thẳng thừng, "Đeo vào chỉ thấy ngố thôi. Đưa cho Đa Lai Mễ đeo thì hợp."
"Thử đi mà, đeo thử xem sao." Tô Hạo Nhiên chạy về chỗ ngồi lấy kính mang đến, "Nếu đeo vào mà không đẹp thì lần sau đến bệnh viện nhớ đừng cắt kiểu này. Ai muốn thử nào?"
"Người ta đến bệnh viện cắt kính thì tự đeo thử chứ, đâu cần cậu bày trò?" Tạ Nhất Ninh lập tức tóm lấy cất kính của hắn đi, "Đừng có lộn xộn nữa."
Lư Ngọc Thu ngồi cạnh gật gù: "Khí chất của nhóm trưởng phải đeo kính gọng vàng mới hợp."
Ôn Phục lại ngẩng đầu lên, như vừa nghe thấy một từ mới: "Kính gọng vàng?"
"Đúng rồi." Lư Ngọc Thu nheo mắt, nở nụ cười đầy thâm ý, "Trong tiểu thuyết các tổng tài bá đạo toàn đeo loại đó."
Ôn Phục nghiêm túc hỏi: "Tiểu thuyết nào?"
Lư Ngọc Thu: "Vị Hôn Phu Bỏ Trốn Chín Mươi Chín Lần: Tổng Tài Đa Mưu Phúc Hắc Nâng Niu Cưng Chiều Em Trai Hợp Đồng."
Ôn Phục: "Đây là tên truyện à?"
Lư Ngọc Thu: "Đúng thế."
Ôn Phục: "Nhân vật chính là ai?"
Lư Ngọc Thu: "Tổng tài đa mưu phúc hắc và em trai."
Ôn Phục: "Kể về cái gì?"
Phí Bạc Lâm đột nhiên nói với Lư Ngọc Thu: "Cậu cũng về làm bài tập đi."
"..." Lư Ngọc Thu còn định nói tiếp nhưng bóng dáng Cốc Minh Xuân bỗng xuất hiện ở cửa lớp.
Cô ấy lập tức quay lại như một con quay. Cùng lúc đó cả lớp trở nên yên tĩnh.
Mùa hè ở Nhung Châu luôn rất nóng nực.
Trần nhà tầng năm mỗi ngày đều bị nắng nung hầm hập. Sáu chiếc quạt trần trong lớp quay rít suốt ngày đêm mà vẫn không thể ngăn được mồ hôi chảy ròng ròng.
Học sinh nội trú cứ sau giờ tự học buổi tối lại vội vã chạy về ký túc xá để tận hưởng điều hòa. Còn Ôn Phục thì chỉ mơ tưởng cảnh được về nhà, có dưa hấu do Phí Bạc Lâm tự tay cắt và sau khi tắm xong có thể nằm trên giường bật quạt tận hưởng sự yên tĩnh.
Những ngày vùi đầu học hành tưởng chừng dài dằng dặc nhưng khi nhớ lại chỉ thấy thời gian trôi qua thật nhanh.
May mắn thay trường học cũng còn rủ lòng từ bi cho học sinh lớp 11 nghỉ hè đúng vào những ngày nóng nhất.
Nhờ vậy Phí Bạc Lâm có thể đón sinh nhật tuổi mười tám ở nhà.
Trước đó một thời gian, mỗi ngày sau giờ học về Ôn Phục lại ngồi xổm trước con heo đất của mình, chăm chú nhìn cái khe duy nhất để bỏ tiền.
Có lần trong lúc trò chuyện, Phí Bạc Lâm vô tình nói rằng vì chi tiêu trong nhà không cần Ôn Phục đóng góp nên anh đã mua riêng cho cậu một con heo đất chỉ có thể bỏ vào mà không thể lấy ra.
Chờ đến khi nó đầy, muốn lấy tiền ra thì chỉ có cách đập vỡ.
Hiện tại trong con heo đất đã có 4130 tệ: Ôn Phục nộp hồ sơ xin trợ cấp học sinh nghèo theo lời Phí Bạc Lâm, nhận được 1200 tệ, cộng thêm 1500 tệ học bổng cùng hơn 1000 tệ ban đầu chính Phí Bạc Lâm cho cậu cất vào.
Từng ấy đã thành một khoản tiền không nhỏ.
Tối nay nhân lúc Phí Bạc Lâm đang nấu đồ ăn khuya trong bếp, Ôn Phục ôm con heo đất, khoanh chân ngồi dưới sàn dựa vào chân giường.
Cậu lấy tay che một bên khe, ghé mắt nhìn vào, mượn tia sáng lọt qua để thấy bên trong có tờ tiền giấy màu đỏ.
Ôn Phục ôm heo đất suy nghĩ: Cần bao nhiêu tiền để mua bánh kem và phải để lại bao nhiêu để mua kính cho Phí Bạc Lâm đây?
Cậu chưa từng mua kính, cũng không biết giá một chiếc kính là bao nhiêu, nhưng mơ hồ đoán kính cắt ở bệnh viện chắc không rẻ. Có lẽ đó là một khoản chi lớn nếu không Phí Bạc Lâm đã chẳng trì hoãn đến vậy.
Ngày 19 tháng 8 thoắt cái đã đến. Đêm trước đó một trận mưa lớn trút xuống, sáng sớm thức dậy trời mát mẻ hẳn. Hàng cây trong khu dân cư cũng xanh hơn bình thường đôi chút.
Đến trưa có một cuộc điện thoại gọi đến, dặn mang ít trầu và kem que đến tiệm mạt chược cách ba con phố.
Phí Bạc Lâm nghĩ buổi trưa vắng khách, lại sợ Ôn Phục không chịu được nóng nên định tự đi. Nhưng Ôn Phục lập tức xung phong, lại còn ghé sát bên cạnh nghe điện thoại xong liền nhanh tay xách túi chạy đến kệ hàng lấy đồ.
Lấy xong trầu và kem que, Ôn Phục như một cơn lốc chạy ùa ra ngoài.
Phí Bạc Lâm gọi giật lại: "Vừa hay anh phải về nấu cơm, em giao hàng xong thì về nhà luôn nha."
Vừa nói anh vừa đưa chìa khóa tiệm tạp hoá cho Ôn Phục: "Tiền thu được về nhớ để vào ngăn kéo nhé."
Việc này đúng ý Ôn Phục. Cậu đáp lời, nhận lấy chìa khóa, chạy không ngừng nghỉ để đi giao hàng.
Trên đường về cậu đi chầm chậm dưới ánh mặt trời, mỗi khi đi qua một tiệm bánh kem đều dừng lại nhìn thêm vài lần.
Ôn Phục chưa từng mua bánh kem.
Trước bốn tuổi, sinh nhật cậu trong mắt người nhà không đáng để tổ chức. Sau bốn tuổi, bên cạnh cha nuôi, việc này lại càng không cần thiết.
Sự hiểu biết của cậu về bánh kem sinh nhật rất mơ hồ và hời hợt. Cậu chỉ biết một người bình thường khi đón sinh nhật sẽ ăn bánh kem. Còn về giá cả, kiểu dáng, nguyên liệu... cậu hoàn toàn không biết gì.
Ôn Phục không biết rằng Phí Bạc Lâm cũng đã rất lâu rồi không ăn bánh kem.
Kể từ cái ngày tro cốt của Lâm Viễn Nghi từ nước ngoài trôi dạt về, rồi được một chiếc xe tải chở đến tay anh vào một mùa hè nào đó, Phí Bạc Lâm chưa bao giờ đón sinh nhật nữa.
Phí Bạc Lâm thực ra cũng không thích mùa hè.
Mùa hè sau kỳ thi cấp 3 đối với anh là một biển khổ màu xám trắng. Nỗi đau mất mẹ theo những cơn mưa rào đặc trưng của mùa hè, giống như những cây kim thép dày đặc lẫn trong những hạt mưa xuyên qua cột sống của anh.
Mỗi trận mưa là một lần anh chìm nổi. Trong vô số đêm mưa anh đã ép mình tiêu hóa sự thật rằng mẹ Lâm Viễn Nghi đã qua đời, như nuốt phải đinh sắt rồi bị nhấn chìm trong cơn sóng của nỗi buồn.
Để tự bảo vệ mình con người thường chọn cách quên đi nỗi đau. Muốn quên đi nỗi đau từng xuất hiện trong mùa hè đó thì phải quên đi tất cả những gì liên quan đến mùa hè, bao gồm cả sinh nhật của Phí Bạc Lâm.
Anh thà để tất cả những điều có ý nghĩa và không có ý nghĩa của mùa hè đó chìm vào quá khứ, chứ không muốn dễ dàng khơi dậy những ký ức đau khổ lớn hơn chỉ vì để kỷ niệm một ngày không quan trọng.
Ôn Phục không biết, cũng không thể hiểu được. Mẹ cậu mất quá sớm khiến cậu trở nên quá mơ hồ với cảm xúc sinh ly tử biệt.
Bây giờ cậu giống như một người đi xe đạp đã thuộc nằm lòng mọi tiệm bánh kem trên con đường quen thuộc.
Cậu tra chìa khóa mở tiệm tạp hóa, lôi ra chiếc ba lô mà buổi sáng đã lén nhét con heo đất vào phía sau quầy thu ngân.
Ôm chặt nó trong lòng một cách lén lút và cẩn thận rồi bước về phía tiệm bánh kem mà mình đã ngắm sẵn từ lâu.