Tuổi Trẻ Vô Danh - Thi Vô Trà

Chương 58

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Sophie

 

Phí Bạc Lâm cảm thấy không ổn rồi.

 

Cứ thế này Ôn Phục sẽ được nuông chiều đến mức vô pháp vô thiên mất.

 

Anh vừa sấy tóc cho Ôn Phục vừa nghĩ.

 

Chiếc máy sấy trong nhà là món quà được bà chủ tiệm cắt tóc tặng từ khi Lâm Viễn Nghi còn khoẻ mạnh. Công suất lớn, tiếng lại ồn ào.

 

Ôn Phục nằm nửa người trên đùi Phí Bạc Lâm chẳng buồn nhúc nhích. Cơn buồn ngủ kéo đến khiến hai mí mắt díp lại, gần như khép hẳn, nhưng tiếng ù ù ầm ầm vang lên từ chiếc máy sấy trên đầu lại khiến cậu giật mình tỉnh táo.

 

Phí Bạc Lâm sấy tóc cho Ôn Phục từ sau ra trước, thấy Ôn Phục ngủ không yên giấc, anh liền chuyển công suất xuống mức nhỏ nhất nhưng vẫn không có tác dụng.

 

Anh khẽ nói: "Sau này..."

 

Nói đến đây Phí Bạc Lâm ngừng lại.

 

Anh nuốt xuống câu "đợi có tiền rồi" vừa định nói rồi tiếp lời: "Chúng ta mua một cái máy sấy tóc không ồn nhé."

 

Ôn Phục mơ màng ngẩng đầu nhìn anh: "Máy sấy tóc có loại không ồn sao?"

 

"Nhất định sẽ có." Phí Bạc Lâm nói, "Bây giờ không có, sau này cũng sẽ có."

 

Ôn Phục suy nghĩ một lát rồi hỏi: "Vậy có loại tóc nào gội xong không cần sấy không ạ?"

 

Phí Bạc Lâm: "Có chứ."

 

Ôn Phục nhìn anh.

 

Phí Bạc Lâm: "Tóc giả."

 

Ôn Phục: "..."

 

Ôn Phục gục đầu xuống, vùi mặt vào lòng Phí Bạc Lâm ngủ tiếp.

 

Ngủ, bị sấy tỉnh, rồi lại ngủ. Cứ lặp đi lặp lại như vậy khiến Ôn Phục không ngủ được, khi sấy tóc xong cậu ngẩng đầu lên, mái tóc đen vốn không mềm mại của cậu giờ xù ra hết.

 

Cậu ngơ ngác nằm sấp trên đầu giường, ngước nhìn Phí Bạc Lâm đứng trước giường, ngơ ngẩn chớp mắt, không biết đối phương đang nhìn chằm chằm đầu cậu làm gì.

 

Phí Bạc Lâm cũng im lặng nhìn Ôn Phục.

 

...

 

Trông cậu cứ như một con mèo đen bị giật điện, lông xù hết cả lên.

 

68747470733a2f2f73332e616d617a6f6e617773

Anh cất máy sấy, không muốn thừa nhận đây là tay nghề của mình nên quay người rời đi.

 

Tháng sáu trôi qua là đến kỳ thi cuối kỳ.

 

Dưới những tán cây long não trước tòa nhà dạy học có một con đường rợp bóng xanh mát trải dài. Bồn hoa tươi tốt, tiếng người hòa cùng tiếng côn trùng rộn ràng, tất cả như báo hiệu mùa hè ở Nhung Châu thực sự đã đến.

 

Ngày Kỳ Nhất Xuyên rời đi là buổi chiều ngay sau kỳ thi cuối cùng. Chuyến bay ra nước ngoài của hắn cất cánh lúc mười một giờ đêm, vội vã đến mức hầu như không còn đủ thời gian để nói lời tạm biệt với tất cả mọi người.

 

Lớp Hán Dương vốn học hành căng thẳng, quan hệ giữa các học sinh cũng không mấy thân thiết, đặc biệt là với một du học sinh chỉ gắn bó vỏn vẹn một học kỳ như hắn. Vì thế những người ra sân bay tiễn Kỳ Nhất Xuyên, ngoài nhóm của Ôn Phục và Tô Hạo Nhiên thì chỉ có thêm vài cậu bạn thường cùng hắn chơi bóng.

 

Hắn nhét toàn bộ truyện tranh trong căn nhà tại Nhung Châu vào một chiếc vali rồi đưa hết cho Ôn Phục. Trước khi lên xe, nhân lúc Phí Bạc Lâm không chú ý, hắn nhanh tay xoa đầu Ôn Phục cười nói:

 

"Mấy cuốn truyện này cậu cứ từ từ mà đọc, đọc thì phải nhớ đến tôi đấy nhé. Haha!"

 

Nói xong hắn bước lên xe, quay người vẫy tay với mọi người:

 

"Tạm biệt!"

 

Ôn Phục ôm cái vali nặng trĩu tiễn hắn.

 

Kỳ Nhất Xuyên thò đầu ra khỏi cửa sổ xe: "Ôn Phục, sao cậu không nói tạm biệt với tôi?"

 

Ôn Phục học theo cách kéo dài giọng trong anime mà nói: "Gaaaaa naaaaa."

 

Khuôn mặt cậu vẫn lạnh lùng và trống rỗng khiến lời tạm biệt tưởng chừng đầy nhiệt tình kia lại giống như phát ra từ một cỗ máy, không mang theo chút cảm xúc nào.

 

Phí Bạc Lâm cầm lấy chiếc vali trên tay cậu: "Nói cho đàng hoàng."

 

Ôn Phục vẫy vẫy tay: "... Tạm biệt."

 

Ôn Phục vẫn chưa quá nhạy cảm với chuyện chia ly. Trong mắt cậu, bạn bè rời đi cũng bình thường như cơm ngày ba bữa, tối đến đi ngủ. Chỉ cần không phải sinh ly tử biệt thì sớm muộn cũng có ngày gặp lại.

 

Trước khi gặp Phí Bạc Lâm, cậu chưa từng có một cuộc gặp gỡ nào thật sự có ý nghĩa, dĩ nhiên cũng chưa trải qua một cuộc chia ly sâu sắc.

 

Lần duy nhất chỉ là khi mẹ cậu qua đời, nhưng đó đã là chuyện hơn mười năm trước.

 

Hiện tại thái độ của Ôn Phục với mọi cảm xúc đều có phần thờ ơ, Kỳ Nhất Xuyên cũng không ngoại lệ. Có lẽ khoảnh khắc ngoại lệ ấy vẫn chưa đến.

 

So với việc Kỳ Nhất Xuyên rời đi, cái vali đầy truyện tranh kia càng khiến Ôn Phục say mê hơn.

 

Đúng lúc trên trời kéo đến một mảng mây đen, báo hiệu một trận mưa lớn sắp trút xuống. Ôn Phục ôm cái vali nặng trịch chứa đầy truyện tranh, khăng khăng đi theo Phí Bạc Lâm ra chợ.

 

Phí Bạc Lâm đưa chìa khóa nhà bảo cậu về trước, nhưng Ôn Phục nhìn cái vali, do dự một lát rồi lắc đầu, vẫn chọn đi cùng anh mua thức ăn.

 

Hai người đi loanh quanh khu chợ vãn người hai vòng.

 

Không chọn được rau củ tươi, Phí Bạc Lâm đành mua một con cá, nhờ người bán làm sạch vảy và nội tạng, sau đó nắm tay Ôn Phục nhanh chóng quay về nhà.

 

Trên đường về họ đi ngang qua một chiếc xe ba gác, phía sau chất đầy những quả dưa hấu chín.

 

Ôn Phục lon ton theo sát gót Phí Bạc Lâm. Một chiếc xe ba gác chở dưa hấu chạy ngang, ánh mắt cậu lập tức bị hút theo. Khi xe đi xa dần, cậu còn ngoẹo cổ nhìn theo đến mức trông như muốn vặn cả cổ về phía đài vọng lâu tận mười dặm.

 

Phí Bạc Lâm vốn chỉ định quay đầu lại để xem cậu có theo kịp không, ai ngờ vừa liếc qua đã bắt gặp Ôn Phục đang dán mắt vào chiếc xe dưa hấu xa tít tắp.

 

Anh hỏi: "Em muốn ăn không?"

 

Ôn Phục gật đầu.

 

Phí Bạc Lâm đuổi theo gọi chiếc xe dừng lại, chọn một quả dưa hấu to, vỏ mỏng rồi xách về.

 

Bước chân về nhà của Ôn Phục nhanh và vội vã hơn thường ngày. Khi họ vừa về đến nơi thì trên trời đã nổi gió lớn. Ngoài ban công tiếng gió "ù ù" rít qua khe hở giữa hai tòa nhà dân cư.

 

Hơi nóng còn sót lại từ buổi chiều vẫn chưa tan, Phí Bạc Lâm liền bật chiếc quạt cây duy nhất trong nhà rồi hỏi: "Dưa hấu ăn ngay hay để tủ lạnh một lát?"

 

Ôn Phục đáp: "Để tủ lạnh một lát ạ."

 

Quả dưa mới mua lại phơi nắng cả buổi trên xe ba gác, ăn ngay sẽ nóng. Mà Ôn Phục thì không thích kiểu như vậy.

 

Phí Bạc Lâm vốn đoán trước được cậu sẽ muốn ăn lạnh nên đi vào bếp bổ dưa trước, cẩn thận bọc màng thực phẩm rồi mới cho vào tủ lạnh để tránh bị ám mùi.

 

Bổ xong dưa đi ra anh thấy Ôn Phục lại khoanh chân ngồi bệt dưới đất, ôm truyện tranh đọc say sưa. Anh đi tới vừa kéo cậu đứng lên vừa dặn: "Lát nữa mưa to chắc chắn sẽ mất điện. Mau đi tắm trước đi, tắm xong rồi đọc tiếp."

 

Ôn Phục "ồ" một tiếng, vỗ vỗ quần, chạy vào phòng lấy chiếc áo ba lỗ trắng mà cậu thích nhất. Cổ áo và tay áo rộng thùng thình. Mặc xong cậu lại ló đầu ra khỏi nhà vệ sinh, gọi:

 

"Anh Bạc Lâm?"

 

"Sao đấy?"

 

"Anh có muốn tắm cùng em không?"

 

"..."

 

Phí Bạc Lâm tắm trong sự khó hiểu.

 

Anh vốn định dọn dẹp nhà cửa trước rồi nấu cơm, đợi bão qua thì ra tiệm, cuối cùng mới về nhà tắm rửa.

 

Nhưng Ôn Phục vừa thò đầu ra khỏi nhà vệ sinh hỏi một câu thì anh đã đi vào.

 

Phí Bạc Lâm đứng trong căn bếp, mái tóc vẫn còn ẩm, làn da thì mát rượi. Vừa chiên cá anh vừa thoáng nghĩ, có lẽ sau này nên để Ôn Phục tự tắm một mình thì hơn.

 

Gió lớn thổi làm cửa sổ trong nhà kêu ầm ầm.

 

Ôn Phục khiêng chiếc ghế gỗ thấp của mình ra ban công ngồi cạnh chiếc bàn nhỏ.

 

Trên bàn đặt một đĩa dưa hấu lạnh Phí Bạc Lâm đã cắt sẵn.

 

Tay trái cậu cầm miếng dưa, tay phải cầm truyện tranh, quay đầu cắn một miếng dưa rồi lại cúi xuống đọc tiếp vài dòng.

 

Cơn gió mạnh khiến hàng cây bên đường dưới lầu nghiêng ngả. Bầu trời dần chuyển sang màu xanh xám.

 

Một bộ quần áo phơi trên ban công nhà đối diện bị gió hất tung, bay xuống mái che dưới lầu. Không khí tràn ngập mùi ẩm ướt, cái mùi ngai ngái của đất xen lẫn hương hoa cỏ và vị mặn báo hiệu cơn mưa sắp đến.

 

Ngoài kia gió nổi làm thế giới chao nghiêng, nhưng ở đây Ôn Phục vẫn bình yên dưới mái hiên của Phí Bạc Lâm.

 

Khi cậu ngửi thấy mùi hơi nước và ngẩng đầu lên thì cơn mưa lớn đã ập xuống.

 

Giọt mưa đầu tiên rơi xuống nền gạch ban công, vỡ tan thành những hạt li ti rồi sau đó là tiếng tí tách vang lên tứ phía.

 

Chiếc áo ba lỗ của Ôn Phục lúc thì bị gió thổi phồng ra phía trước, lúc lại ép sát ra sau.

 

Làn gió ẩm mát ùa vào trong áo mang theo hương sạch sẽ, mát lành còn sót lại từ lần tắm rửa mà Phí Bạc Lâm tự tay chăm chút cho cậu.

 

Hàng xóm đối diện và hai bên lần lượt đội gió ra ban công thu quần áo.

 

Ôn Phục thì chẳng bận rộn gì. Sào phơi nhà cậu đã trống trơn từ sớm vì Phí Bạc Lâm vừa thấy trời sầm xuống thì đã nhanh tay thu hết vào.

 

Cậu cúi đầu cắn thêm một miếng dưa hấu rồi len lén nhổ hạt vào chậu hoa ở góc ban công.

 

Hồi nhỏ từng nghe người ta nói, nuốt hạt dưa hấu thì trong bụng sẽ mọc dưa, còn chôn vào đất thì hạt sẽ nảy mầm.

 

Ôn Phục nhìn chậu lô hội của Phí Bạc Lâm, liền ngồi xổm xuống, dùng tay vùi hạt dưa hấu kia vào đất.

 

Vùi hạt xong tay Ôn Phục dính đầy bùn. Theo thói quen cũ, cậu định lau luôn vào quần áo nhưng chợt nhớ ra giờ mình không còn sống với cha nuôi nữa, hiện tại có thể sống sạch sẽ, có quy củ.

 

Tay bẩn thì chỉ cần chạy về nhà rửa.

 

Nghĩ vậy cậu liền đứng dậy, lon ton chạy vào bếp, đến bên cạnh Phí Bạc Lâm vặn vòi nước rửa tay.

 

Phí Bạc Lâm nhìn thấy mười đầu ngón tay lấm lem bùn đất liền hỏi: "Em đi đâu vậy?"

 

Ôn Phục đáp: "Em đi trồng dưa hấu."

 

Phí Bạc Lâm: "Hạt dưa hấu thì phải nhổ vào thùng rác."

 

Đối mặt với câu trả lời kỳ quặc kia, anh chẳng cần suy đoán nhiều, nói thẳng: "Chậu hoa để trồng lô hội, không thể trồng dưa hấu."

 

Ôn Phục khẽ "hừ" một tiếng, không tranh luận mà ghé sát vào nồi, hít hà mùi cá đang được tẩm bột chiên vàng ươm.

 

Hương thơm chua ngọt bốc lên thơm lừng, xộc thẳng vào mũi khiến cậu nuốt nước bọt.

 

Cậu chỉ tay vào con cá hỏi: "Đây là gì ạ?"

 

"Cá sóc chiên xù," Phí Bạc Lâm đáp, "Sốt chua ngọt."

 

"Ăn được chưa anh?"

 

"Bây giờ thì chưa." Phí Bạc Lâm vừa nói vừa đưa tay nâng trán Ôn Phục lên: "Chưa rưới nước sốt."

 

Phí Bạc Lâm đuổi Ôn Phục ra ngoài, sợ người vừa được anh tắm rửa sạch sẽ lại chạy vào bếp dính mùi dầu mỡ.

 

Ôn Phục liếc anh một cái, rồi quay ngoắt chạy vào phòng.

 

Phí Bạc Lâm thò đầu ra dặn: "Sắp ăn cơm rồi, đừng ăn dưa hấu nữa."

 

Chỉ một câu nói đó thôi đã khiến Ôn Phục quay trở lại.

 

Trong tay cậu cầm chiếc quạt quảng cáo in đầy chữ "Bệnh viện Maria".

 

Không được phép vào bếp, cậu bèn tựa người vào khung cửa, đưa cánh tay vươn dài vào trong quạt gió cho Phí Bạc Lâm.

 

Phí Bạc Lâm liếc qua, mỉm cười: "Anh không nóng."

 

Ôn Phục thì chẳng tin chút nào.

 

Cậu vừa ghé vào bên cạnh bếp có mấy giây, hơi nóng từ bếp tỏa ra nóng đến mức cậu đổ mồ hôi.

 

Mặc dù Phí Bạc Lâm không đổ mồ hôi nhưng Ôn Phục lấy mình suy ra người, cảm thấy anh nhất định rất nóng.

 

Làm sao một người nấu ăn bên bếp lửa trong mùa hè lại không nóng được?

 

Nhưng Ôn Phục cũng không lên tiếng, chỉ là động tác tay không ngừng, chăm chỉ quạt gió cho Phí Bạc Lâm.

 

Vừa quạt vừa học theo giọng điệu của Phí Bạc Lâm: "Sau này..."

 

Phí Bạc Lâm liếc sang: "Sau này làm sao?"

 

"Sau này mua cho anh Bạc Lâm một cái tủ lạnh lắp được bếp vào."

 

Trời nóng thì cứ để Phí Bạc Lâm vào trong tủ lạnh mà nấu cơm.

 

"Không có cái tủ lạnh nào như thế đâu." Phí Bạc Lâm dứt khoát đánh thức cậu, "Bây giờ không có, sau này cũng không có."

 

"Tại sao?"

 

"Anh sẽ chết cóng."

 

"..."

 

Khi món cá sốt chua ngọt vừa ra khỏi nồi, bên ngoài cũng vang lên tiếng sấm thứ ba, cả khu dân cư chìm vào bóng tối.

 

Phí Bạc Lâm vừa rưới nước sốt vừa dặn: "Em đem dưa hấu vào đi, chuẩn bị ăn cơm."

 

Ôn Phục chẳng rời mắt nổi khỏi đĩa cá sóc chiên vàng óng, nuốt nước bọt liên tục.

 

Vừa nghe anh nói, cậu đã lập tức "vèo" một cái, đôi dép lê loẹt xoẹt chạy ra ngoài.

 

Bữa tối hôm nay có bốn món. Một đĩa cá, một đĩa thịt heo xào ớt xanh, thêm một bát dưa chuột muối chua.

 

Cá sóc sốt chua ngọt

 

68747470733a2f2f73332e616d617a6f6e617773

Thịt heo xào ớt xanh

 

68747470733a2f2f73332e616d617a6f6e617773

Dưa chuột muối chua

 

68747470733a2f2f73332e616d617a6f6e617773

Dưa chuột đã được phơi khô bớt nước, cọng mỏng nhỏ, ngâm cùng ớt tươi, ớt ngâm và hoa tiêu chừng một tháng mới mang ra.

 

Có lần Phí Bạc Lâm tiện tay mua về một ít, từ đó nó trở thành món nguội khoái khẩu của Ôn Phục, chua cay vừa miệng, giòn giòn, lại thanh mát.

 

Món cuối là một tô canh su su. Anh đã nấu sẵn từ trước cả tiếng rồi để trong tủ lạnh cho mát mới mang ra. Su su vừa chín tới đã múc ra ngay, giữ được màu xanh non, vị ngọt thanh giúp giải ngán.

 

68747470733a2f2f73332e616d617a6f6e617773

Khi Ôn Phục gắp miếng cá sốt chua ngọt đầu tiên, cậu nhấm nháp chậm rãi. Hai con ngươi đen láy mở to, sáng rực như đèn pha nhìn chằm chằm Phí Bạc Lâm.

 

Phí Bạc Lâm chỉ thoáng liếc qua đã hiểu, trong ánh mắt kia chắc chắn đang có một suy nghĩ hết sức sai lầm: Ôn Phục tin rằng chính anh đã sáng tạo ra con cá này, thậm chí còn có khả năng xây dựng cả một vũ trụ.

 

Phí Bạc Lâm khẽ ho một tiếng, bình tĩnh lại: "Anh chỉ làm theo sách dạy nấu ăn thôi."

 

"Ồ."

 

Ánh sáng trong mắt Ôn Phục không hề tắt, chỉ là sau khi nuốt xong miếng cá ấy, đèn pha đã chuyển từ Phí Bạc Lâm sang cái đĩa.

 

Bữa cơm hôm đó sạch không còn sót lại một miếng nào. Nước sốt chua ngọt của cá được Ôn Phục trộn với cơm vét sạch, ngay cả mấy miếng ớt xanh trong món thịt cũng bị xử lý gọn.

 

Phí Bạc Lâm đã xới cho cậu ba bát cơm đầy ắp. Đến khi Ôn Phục định chìa bát ra lần thứ tư, anh dứt khoát ngăn lại.

 

"Ăn no quá buổi tối sẽ khó chịu."

 

Để không cho Ôn Phục cơ hội, Phí Bạc Lâm dứt khoát đổ nước sốt chua ngọt trong đĩa vào thùng rác.

 

Bóng đèn trong mắt Ôn Phục cuối cùng cũng không còn phát sáng nữa.

 

Cơn mưa rào rả rích kéo dài đến 11 giờ đêm. Tiếng sấm lớn biến thành sấm rền, thỉnh thoảng vang lên trong cơn mưa đêm cuối cùng.

 

Cái cảm giác oi bức ẩm ướt tan biến theo trận mưa lớn, để lại bầu không khí mát mẻ, dễ chịu.

 

Phí Bạc Lâm và Ôn Phục ngồi đối diện nhau bên chiếc bàn vuông nhỏ ở ban công, cùng ngước lên bầu trời đêm ngắm sao.

 

Không biết họ đã ngồi bao lâu. Tiếng ve đã lặng đi, thay vào đó là âm thanh râm ran đều đặn của dế mèn vang vọng khắp khu dân cư.

 

Trong khoảng lặng ấy, Ôn Phục đột nhiên hỏi khẽ: "Mẹ ở trên những ngôi sao này ạ?"

 

Phí Bạc Lâm ngừng một chút rồi đáp: "Anh không biết. Có lẽ... ở một bầu trời khác."

 

Ôn Phục thì lại nói: "Mẹ của chúng ta, chắc chắn là ở trên bầu trời của chúng ta. Ngôi sao nào mới là mẹ của chúng ta vậy ạ?"

 

Phí Bạc Lâm trầm ngâm tìm kiếm một lát, rồi đưa tay ra chỉ: "Hai ngôi sao kia."

 

Ôn Phục lập tức chống tay lên bàn, người nghiêng hẳn sang phía anh, đôi mắt sáng rực chăm chú tìm theo hướng ngón tay anh chỉ: "Ở đâu ạ?"

 

"Ở đó." Phí Bạc Lâm nghiêng đầu, hai cái đầu kề sát vào nhau. "Hai ngôi sao sáng nhất ngay cạnh mặt trăng, em thấy không?"

 

Anh vừa chỉ vừa nghiêng mặt, chăm chú quan sát ánh mắt Ôn Phục.

 

Ôn Phục dường như đã nhìn ra, ánh mắt cậu dừng yên ở một chỗ bên cạnh mặt trăng, không hề chớp: "Ngày mai... chúng vẫn ở đó chứ?"

 

"Có lẽ là vậy." Phí Bạc Lâm thu tay về, ngừng một thoáng rồi nói tiếp: "Cũng có thể không. Ngày mai là một ngày mới rồi. Con người lớn lên sẽ đi đến những nơi khác, các ngôi sao cũng thế."

 

Trong mắt Ôn Phục hiện lên vẻ ngơ ngác, cậu dường như chưa hiểu hết ý nghĩa câu nói kia. Giọng cậu mang theo chút bối rối: "Con người nhất định phải lớn lên sao?"

 

"Phải." Phí Bạc Lâm nhìn chằm chằm mặt trăng chậm rãi đáp: "Mặt trời mọc rồi lại lặn, vũ trụ mỗi ngày một lớn lên. Vũ trụ lớn thêm một ngày thì cũng mất đi một đêm sao. Tiểu Phục à, con người cũng vậy, từ trong mất mát mà lớn lên."

 

Ánh mắt Ôn Phục từ bầu trời chuyển sang khuôn mặt của Phí Bạc Lâm.

 

Không hiểu cậu liên tưởng như thế nào, lại khẽ hỏi: "Thế thì lớn lên... có mất anh không?"

 

Ánh mắt Phí Bạc Lâm khẽ run. Trong khoảnh khắc ấy, cả ánh trăng phản chiếu trong mắt anh cũng như lay động.

 

Anh lặng người một lúc lâu, như thật sự đang suy ngẫm câu hỏi kia.

 

Rồi anh quay đầu lại, mỉm cười với Ôn Phục: "Cánh chim có bao giờ rời khỏi bầu trời không?"

Bình Luận (0)
Comment