Editor: Sophie
Những từ ngữ hỗn loạn chỉ lởn vởn trong đầu Phí Bạc Lâm một chốc rồi tan biến ngay khi ánh mắt anh thoáng nhìn thấy bóng dáng Ôn Phục. Anh nhận ra mình đã quá nóng vội, chỉ cần nghe người khác nói Ôn Phục giống ai đó thì suy nghĩ liền bay xa mất kiểm soát.
Dù thế nào đi nữa cũng tuyệt đối không thể để Kỳ Nhất Xuyên trở thành cái gọi là "bạn trai vớ vẩn" của Ôn Phục.
Lúc này Ôn Phục đang ngồi khoanh chân trên bãi cỏ, cúi đầu xem anime. Không biết nhờ mũi thính hay tai thính, chỉ biết rằng Phí Bạc Lâm vừa bước lại gần, cậu giống như lắp máy dò, ngẩng đầu lên, đôi mắt đen láy nhìn thẳng vào anh.
"Mặt đất bẩn lắm. Em đừng ngồi lung tung." Phí Bạc Lâm kéo cậu đứng dậy rồi nhét cả hộp sữa Jule màu hồng và lon Coca-Cola vào tay.
Ôn Phục nhìn trái nhìn phải, quyết định uống sữa Jule trước.
Trước đây Phí Bạc Lâm toàn cho cậu uống sữa tươi nguyên chất, cậu chưa từng uống sữa chua có hương vị như thế này.
Cắm ống hút vào lỗ, Ôn Phục thử hút một ngụm. Giây tiếp theo hai mắt cậu mở to tròn như đêm đầu tiên uống sữa.
Đúng lúc này Phí Bạc Lâm đang quay đầu nhìn Kỳ Nhất Xuyên đang đi theo. Không chú ý trong chốc lát, vài giây sau quay đầu lại, anh chỉ nghe thấy tiếng ống hút sột soạt trong hộp sữa rỗng.
Ôn Phục ôm hộp sữa, không chớp mắt nhìn anh.
Phí Bạc Lâm: ?
"... Uống xong rồi à?"
Ôn Phục gật đầu.
"Muốn uống nữa không?"
Ôn Phục vẫn gật đầu.
"Còn Coca thì sao?"
Ôn Phục lắc đầu.
Không uống Coca Cola nữa.
Chỉ muốn uống sữa thôi.
Phí Bạc Lâm trong lòng không sao tin nổi, liền lấy hộp sữa từ tay Ôn Phục nhấc lên lắc thử. Thật khó tin, chỉ mới quay đi trong vài giây mà cậu đã uống cạn sạch rồi.
Hộp sữa quả thật đã cạn sạch.
Anh khẽ bóp cằm Ôn Phục, cúi người xuống, ánh mắt dừng lại nơi khóe môi cậu.
Ôn Phục rất hợp tác: "A..."
Phí Bạc Lâm chống đầu gối, ánh mắt nhắm thẳng vào cuống họng.
Kỳ Nhất Xuyên đang đến từ phía sau, vừa lúc lại nhìn thấy cảnh này.
Hắn đột ngột dừng bước, dụi dụi mắt. Sau khi xác nhận mình không nhìn lầm, hắn lại dịch sang một bên đổi góc nhìn, rồi mới phát hiện Phí Bạc Lâm chỉ đang cúi đầu quan sát miệng Ôn Phục chứ không phải hai người đang hôn nhau.
Hắn nghĩ hôm nay mình cứ cố chấp cạnh tranh với Phí Bạc Lâm đến mức bị ám ảnh rồi, đến cả cái này cũng có thể nhìn nhầm.
Thực ra trước đó hắn và Phí Bạc Lâm vốn dĩ không có gì để cạnh tranh cả!
Cái cơn bốc đồng vừa rồi ở siêu thị quả thật vô lý. Phí Bạc Lâm cũng nghĩ vậy. Sau khi kiểm tra xong miệng Ôn Phục, xác nhận bên trong vẫn chỉ có một cái cuống họng, anh nắm tay cậu quay lại siêu thị.
Đi ngang qua Kỳ Nhất Xuyên, anh dừng lại dặn: "Tôi đưa Tiểu Phục đi mua đồ uống, cậu trông giúp nhạc cụ một lát nhé."
Kỳ Nhất Xuyên cũng chẳng có lí do gì để đi cùng, dù sao hắn cũng phải ở lại chờ kết quả cuộc thi.
Đợi Phí Bạc Lâm đi xa, hắn mới bực bội lẩm bẩm:"Không phải vừa mới mua sao?!"
Phí Bạc Lâm không thèm quay đầu, chỉ giơ hộp sữa Jule lên, đáp gọn lỏn: "Hết rồi!"
"Ồ..." Kỳ Nhất Xuyên sững lại mấy giây, rồi đột ngột hét toáng lên:
"Hai người dùng chung một cái miệng hút hay sao mà uống nhanh dữ vậy?!"
Phí Bạc Lâm không thèm để ý đến hắn nữa.
Ôn Phục quay đầu lại trả lời: "Một cái miệng."
Ngay lập tức bị Phí Bạc Lâm ép quay về.
"Đừng nói chuyện linh tinh với người khác."
"Cậu ấy là Kỳ Nhất Xuyên mà."
"Kỳ Nhất Xuyên lại càng không được."
"... Ồ."
Ôn Phục không hiểu, nhưng trong thế giới của cậu vốn chẳng tồn tại kỹ năng "chống lại Phí Bạc Lâm". Thế nên cậu quyết định không nghĩ nữa, lo ăn cái đã.
Cậu lôi từ trong túi thanh socola Phí Bạc Lâm vừa mua, ngắm nghía mãi hương vị trà xanh chưa từng thử bao giờ. Rồi cậu xé toạc vỏ kéo hết ra, đang định há miệng cắn một miếng thì bất chợt ngẩng lên: "Anh Bạc Lâm muốn ăn không?"
Phí Bạc Lâm thản nhiên trả lời: "Anh Bạc Lâm không ăn."
Không hiểu sao sau cuộc nói chuyện với Kỳ Nhất Xuyên, tâm trạng anh cứ nặng nề. Nguyên nhân cụ thể thế nào anh cũng chẳng rõ, chỉ biết có lẽ trong lòng vẫn bị vướng bận bởi ba chữ "bạn trai", dù anh biết rõ Kỳ Nhất Xuyên chỉ đang nói đùa.
Ôn Phục cắn nửa thanh sô cô la.
Nhai nhai nhai nhai nhai.
Cứ nhai như vậy cho đến siêu thị, vừa lúc ăn hết thanh sô cô la.
Phí Bạc Lâm dẫn Ôn Phục đến trước kệ đồ uống, chỉ vào hộp sữa Jule màu hồng rồi hỏi: "Em chỉ muốn vị này thôi à?"
Ôn Phục lười gật đầu, tự mình đưa tay ra lấy.
Một lần lấy ba hộp.
Vừa lấy vừa lén nhìn sắc mặt Phí Bạc Lâm. Thấy Phí Bạc Lâm không ngăn cản, cậu thầm vui trong lòng.
Mèo con vui vẻ.
Kết quả là giây tiếp theo, Phí Bạc Lâm nói: "Chỉ được lấy một hộp."
Mèo con không vui vẻ.
Ôn Phục chậm chạp đặt hai hộp thừa vào lại chỗ cũ.
Phí Bạc Lâm thấy ánh mắt cậu ủ rũ, đành bất đắc dĩ giải thích: "Tối nay em đã uống một hộp rồi, nhiều nhất chỉ có thể uống thêm một hộp nữa thôi."
Ôn Phục cũng không phản bác, không giận dỗi, chỉ "Ồ" một tiếng, ôm hộp sữa Jule trong tay đi đến quầy thu ngân. Phí Bạc Lâm thấy cậu cứ cúi đầu ủ rũ như vậy không khỏi mềm lòng.
Tối nay Ôn Phục đã vất vả hoàn thành màn biểu diễn, trước đó còn mất cả tháng để mày mò sáng tác bài hát. Chỉ là tối nay muốn uống thêm hai hộp sữa thôi mà, sao tự nhiên lại phải đặt ra quy tắc chứ?
Anh thở dài, tiện tay lấy thêm hai hộp sữa nữa để quẹt thẻ.
Ôn Phục lén nhìn hộp sữa trong tay anh một cái, mím môi.
Mèo con lén lút vui vẻ.
Lúc này tiết tự học cuối cùng vừa kết thúc, một lượng lớn học sinh đổ ra sân thể thao để kịp xem những giây phút cuối cùng của cuộc thi.
Cả hai đang đứng trước bồn hoa ở cửa siêu thị thì nghe thấy tiếng bước chân ầm ầm trên đầu, liền ngồi xuống ghế chờ cho bớt người mới ra ngoài.
Ôn Phục ôm ba hộp sữa Jule trong lòng, lần lượt giải quyết từng hộp.
Khác với lần trước, lần này cậu uống từ tốn như muốn thưởng từng chút một, không còn nuốt ừng ực mấy ngụm khiến lưỡi còn chưa kịp nếm đã trôi thẳng xuống dạ dày nữa.
Dù đã kiềm chế nhưng tốc độ uống của Ôn Phục vẫn nhanh hơn người.
Hộp sữa đầu tiên vừa hết trong vòng một phút. Cậu đưa lên tai lắc lắc xác nhận không còn giọt nào rồi ném vào thùng rác, tiếp tục mở hộp thứ hai.
Gió từ giếng trời thổi xuống mát rượi. Tiếng bước chân ồn ào phía trên chẳng biết đã im lặng từ lúc nào nhưng cả hai đều không để ý.
Ôn Phục phồng má, hút một hơi, nửa hộp sữa Jule lại cạn.
Trong khi đó Phí Bạc Lâm vẫn chăm chú nhìn cậu uống. Anh chống tay lên gối, lòng bàn tay đỡ cằm, nghiêng đầu quan sát một lúc lâu rồi rốt cuộc không nhịn được hỏi: "Thật sự ngon đến vậy sao?"
Ôn Phục ngậm ống hút tập trung uống, nghe anh hỏi liền lập tức đưa hộp sữa còn đang uống dở đến sát miệng Phí Bạc Lâm.
Phí Bạc Lâm cúi mắt nhìn hộp sữa Jule rồi chậm rãi đưa môi vào chiếc ống hút Ôn Phục vừa dùng, nhẹ nhàng hút một ngụm. Vị sữa chua sánh ngọt lan ra nơi đầu lưỡi.
"Hai người hay quá ha!" Giọng Kỳ Nhất Xuyên đột ngột vang lên từ phía sau, kèm theo một cái vỗ vào vai mỗi người, "Tôi đã bảo hai người dùng chung một miệng mà! Còn chối nữa không?"
Cả hai giật mình, theo phản xạ quay lại, bắt gặp ngay khuôn mặt Kỳ Nhất Xuyên.
Phí Bạc Lâm bất đắc dĩ đỡ trán giải thích: "Tôi chỉ nếm"
"Nếm gì mà nếm?" Kỳ Nhất Xuyên cướp lời, "Uống hết mấy hộp rồi mà còn gọi là nếm? Hóa ra cái "một miệng" mà Ôn Phục nói chính là hai người dùng chung một cái ống hút đấy à?"
Hắn chỉ vào hộp sữa chưa mở bên cạnh: "Chẳng phải có hộp mới đây sao? Cứ nhất quyết hút ống hút của người khác."
Ôn Phục ở bên cạnh chen vào: "Hộp này cũng là của tôi."
Kỳ Nhất Xuyên: "Vậy thì?"
Ôn Phục: "Anh Bạc Lâm uống hộp nào cũng là hút ống hút của tôi."
Phí Bạc Lâm: "..."
Phí Bạc Lâm trăm miệng cũng không thể bào chữa, đành chuyển chủ đề: "Sao cậu lại xuống đây?"
Kỳ Nhất Xuyên chống tay lên lưng ghế, lật người sang ngồi cạnh Ôn Phục. Hắn cắm ống hút vào hộp sữa chưa mở, hút một ngụm trước: "Kết thúc rồi chứ sao, hai người đi mãi không thấy về nên tôi xuống xem thử."
Rồi anh ta giơ hộp sữa lên nói với Ôn Phục: "Tiện thể hút một ngụm ống hút của cậu."
Ôn Phục: "..."
Phí Bạc Lâm nắm được trọng điểm: "Kết thúc rồi à?"
"Đúng vậy," Kỳ Nhất Xuyên liếc nhìn hai người, "Hai người đi không lâu thì bắt đầu bình chọn. Bây giờ thì xong rồi rồi."
"Vậy thì..."
"Giải nhì," Kỳ Nhất Xuyên giơ hai ngón tay, "Người hát Thất Lý Hương hơn chúng ta hai phiếu."
Hắn hỏi Ôn Phục: "Cậu muốn album của ca sĩ nào?"
Ôn Phục lắc đầu.
Cậu chỉ nghe hát và hát, không rành về album.
"Vậy thì thuộc về tôi nhé." Kỳ Nhất Xuyên lấy điện thoại ra lướt lướt, "Dù sao câu lạc bộ cũng nói rồi, album nào cũng được, sẽ cố gắng mua giúp tôi. Tôi sẽ chọn một album của Mai Diễm Phương, bản giới hạn đặc biệt."
Ôn Phục không nghe lời hắn nói, chỉ nhìn chằm chằm hộp sữa bị giành mất trong tay hắn, quay sang nhìn Phí Bạc Lâm để ngầm tố cáo.
Phí Bạc Lâm lại cảm thấy đau đầu.
Anh kéo Ôn Phục về phía siêu thị, nói với Kỳ Nhất Xuyên: "Xong rồi thì tạm biệt nhé. Nhạc cụ trên sân có cần bọn tôi phụ chuyển không?"
"Không cần," Kỳ Nhất Xuyên đáp lại, "Tôi đã hứa cho bạn học mượn bộ trống và cây guitar hai tuần. Chơi xong họ sẽ mang trả lại cho tôi."
"Vậy cậu về sớm đi." Phí Bạc Lâm vén rèm cửa siêu thị, "Tôi đưa Tiểu Phục đi mua chút đồ ăn."
"Được!"
Ba người tạm biệt. Phí Bạc Lâm dẫn Ôn Phục vào mua thêm một hộp sữa Jule nữa. Anh đứng cạnh chờ cậu uống xong, Ôn Phục lau miệng rồi mới miễn cưỡng hài lòng cùng Phí Bạc Lâm về nhà.
Lúc tắm Ôn Phục ngồi trước mặt Phí Bạc Lâm, mắt díp lại.
Kể từ hai tháng trước, khi Ôn Phục phát hiện hai người tắm chung có thể tiết kiệm rất nhiều thời gian, bây giờ mỗi tối Phí Bạc Lâm vừa vào nhà vệ sinh thì Ôn Phục đã nhanh chân chạy theo sát phía sau.
Một là, tắm cùng Phí Bạc Lâm thì hầu như Ôn Phục chẳng cần động tay động chân, chỉ việc ôm điện thoại ngồi trên ghế xem anime.
Hai là, vì Phí Bạc Lâm mắc bệnh sạch sẽ, gội đầu tắm rửa còn tỉ mỉ hơn chính Ôn Phục tự làm. Những chỗ cậu chỉ tắm qua loa cho xong thì anh tuyệt đối không chịu, nhất định phải tóm lấy mà kỳ cọ đến nơi đến chốn.
Mỗi ngày Ôn Phục lăn lộn bên ngoài về đều bám lấy Phí Bạc Lâm đi tắm chung, bước ra khỏi nhà vệ sinh liền sạch sẽ, sảng khoái, thơm tho.
Nguyên tắc duy nhất mà Phí Bạc Lâm tuyệt đối không thay đổi là sau khi tắm xong cho Ôn Phục và đuổi cậu ra ngoài thì anh mới bắt đầu c** q**n áo tắm cho mình.
Dù biết Ôn Phục sẽ chẳng làm gì nhưng Phí Bạc Lâm tin rằng khi thật sự đối mặt, điều khiến anh khó chống đỡ không phải thân thể, mà chính là ánh mắt của Ôn Phục, ánh mắt nhìn phía dưới của anh như thể đang chiêm ngưỡng một kỳ quan thế giới.
Chỉ cần nghĩ đến cảnh đó thôi là anh đã không muốn nghĩ tiếp nữa.
Tối nay Phí Bạc Lâm tắm rửa xong trở về phòng thì thấy Ôn Phục nằm sấp trên giường, bất động.
Cậu vẫn đi dép lê, hai bàn chân thõng ra ngoài giường nhưng đã ngủ say từ lúc nào. Có lẽ vì đây là lần đầu tiên cậu tham gia một cuộc thi biểu diễn, lại phải bận rộn suốt hơn một tháng trời nên cơ thể mới kiệt sức đến vậy.
Anh tắt đèn trần, chỉ để lại một nguồn sáng dìu dịu từ chiếc đèn bàn học. Bước chân anh khẽ khàng khi đi tới, gỡ chiếc khăn tắm đặt trên đầu Ôn Phục xuống. Đầu ngón tay vừa chạm vào tóc mới nhận ra mái tóc vẫn còn ẩm, chưa kịp sấy khô.
Ôn Phục úp mặt vào gối, đầu hơi nghiêng, để lộ một bên mắt cùng sống mũi thanh tú. Hàng lông mi ẩm ướt còn đọng nước, đen đậm hơn thường ngày như phủ một lớp sương mỏng.
Phí Bạc Lâm đặt tay lên đầu cậu, những ngón tay len vào mái tóc còn ẩm, ngón cái khẽ lướt qua mắt cậu. Anh cúi xuống nhẹ nhàng gọi: "Tiểu Phục."
Lông mi Ôn Phục khẽ run theo nhịp con ngươi xoay tròn dưới lớp mí mỏng, nhưng cậu vẫn chìm trong giấc ngủ, không hề tỉnh lại.
Phí Bạc Lâm lại gọi: "Tiểu Phục?"
Lần này Ôn Phục nhíu mày, hàng mi đang buông xuống chợt nhấc lên. Mắt cậu chỉ hé ra một nửa nhìn Phí Bạc Lâm đang ngồi xổm bên giường: "... Anh Bạc Lâm?"
"Tóc em chưa sấy," Phí Bạc Lâm nói khẽ, dù biết Ôn Phục đã tỉnh nhưng vẫn không tăng âm lượng, "Đừng ngủ vội, sẽ bị cảm lạnh đấy."
"Phải sấy tóc sao?" Ôn Phục hỏi nhưng cơ thể không nhúc nhích.
"Phải sấy." Phí Bạc Lâm sờ lên trán Ôn Phục, chạm vào một mảng nước, "Quên lời anh nói rồi à?"
Ôn Phục nửa tỉnh nửa mê nhìn anh chằm chằm. Trong cơn mơ hồ, cậu nhớ lại Phí Bạc Lâm đã nói với cậu rằng sau khi gội đầu chỉ được chây ỳ ở ngoài tối đa hai mươi phút. Hết hai mươi phút mà còn chưa đi sấy tóc, Phí Bạc Lâm sẽ đến tóm cậu.
Ôn Phục quá buồn ngủ, vừa mở miệng giọng còn nhỏ và yếu hơn bình thường. Cậu lười biếng hỏi: "Hết hai mươi phút rồi ạ?"
Phí Bạc Lâm gật đầu.
Nhưng Ôn Phục không muốn đứng dậy để sấy tóc.
Làm sao có thể gọi một người đang ngủ để dậy sấy tóc được, chuyện này hoàn toàn vô lý. Cậu đâu phải là không có anh trai.
Ôn Phục giơ tay lên, nắm lấy mu bàn tay Phí Bạc Lâm đang đặt trong tóc mình, quay mặt về phía anh.
Dưới ánh sáng vàng mờ ảo từ đèn bàn, cậu mơ màng nhìn Phí Bạc Lâm, dùng một bên má cọ vào lòng bàn tay anh, khẽ khẩn cầu: "Anh Bạc Lâm có thể giúp em sấy tóc được không?"