Tuổi Trẻ Vô Danh - Thi Vô Trà

Chương 56

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Sophie

 

Giữa tiếng ồn ào, Tạ Nhất Ninh đưa tay che trán, bỗng kêu lên: "Ê, trên màn hình điện tử có hiện lời bài hát với tên rồi kìa. Tên là Bạch Mi, nghe như tiếng Quảng Đông vậy!"

 

Lư Ngọc Thu nhón chân, nheo mắt nhìn theo: "Ừ mình cũng thấy... Sáng tác, viết lời, phối khí... đều ghi tên Đồ Rê Mí!"

 

"Ô MAI GÓT!"

 

"Ô MAI GÓT!"

 

"Ô MAI GÓT!"

 

Ba người bên cạnh Phí Bạc Lâm đồng thanh.

 

Tô Hạo Nhiên: "Không ngờ đấy, Đồ Rê Mí cũng đỉnh thật."

 

Hắn ngẩng đầu nhìn Tạ Nhất Ninh đang ngồi trên cổ mình: "Cậu ấy không phải cũng giống cậu, bỏ học nghệ thuật để chuyển sang học văn hóa à?"

 

"Tôi không biết," Tạ Nhất Ninh chống tay lên đầu Tô Hạo Nhiên, lẩm bẩm, "Nhưng mà ai nghĩ ra cái trò ngớ ngẩn này vậy? Thi hát mà lại chọn một bài gốc bằng tiếng Quảng Đông."

 

"Mình cũng thấy thế," Lư Ngọc Thu chau mày, "Bài thì hay thật nhưng có ai nhập tâm được đâu. Cả sân nghe xong im phăng phắc, chẳng ai hiểu hết. Trong khi cái bài Thất Lý Hương của người diễn trước, vừa cất nhạc dạo lên là cả đám dưới này gào theo. So sao được?"

 

"Chắc chắn là Kỳ Nhất Xuyên!" Tạ Nhất Ninh vỗ một cái bốp lên đầu Tô Hạo Nhiên, chợt lóe linh cảm, "Trước giờ tôi toàn nghe cậu ta lải nhải mấy bài Quảng Đông, còn nói mình sinh nhầm thời, như một Trần Quán Hy phiên bản học sinh. Cậu ta lừa Đồ Rê Mí chẳng biết gì, bày trò quái gở, dụ cậu ấy viết theo ý thích của mình."

 

Lư Ngọc Thu bĩu môi lắc đầu: "Chậc chậc... mình thấy cái cúp quán quân này mong manh lắm. Nếu không có cái người hát Thất Lý Hương kia thì chắc còn có tia hy vọng.

 

"Lại là cái thằng Kỳ Nhất Xuyên," Tô Hạo Nhiên nói, "Tôikhông ưa cậu ta."

 

Lư Ngọc Thu và Tạ Nhất Ninh cùng nhìn hắn: "Tại sao?"

 

Phí Bạc Lâm khẽ nhướn mày, cũng hứng thú nhìn Tô Hạo Nhiên.

 

Trước đó, những lời than phiền của Tạ Nhất Ninh và Lư Ngọc Thu về Kỳ Nhất Xuyên thực ra chỉ là nói đùa. Dù sao người này cũng coi như nửa bạn bè của họ, gặp nhau ở căng tin vẫn có thể ngồi ăn chung.

 

Hơn nữa tính tình Kỳ Nhất Xuyên vốn hiền hòa, chính vì quan hệ thân thiết nên họ mới thoải mái buông mấy câu như vậy.

 

Nhưng nghe giọng điệu của Tô Hạo Nhiên thì có vẻ hắn thật sự không thích Kỳ Nhất Xuyên.

 

"Cậu ta đắc tội với cậu chỗ nào à?" Lư Ngọc Thu hỏi.

 

Tô Hạo Nhiên bực bội: "Cậu không thấy tên cậu ta và tên Ninh Ninh nghe y như tên một cặp đôi à?"

 

Tạ Nhất Ninh: "..."

 

Lư Ngọc Thu: "..."

 

Phí Bạc Lâm: "..."

 

Tô Hạo Nhiên luyên thuyên càng nói càng hăng: "Đợi thi đại học xong tôi sẽ đổi tên thành Tô Nhất Nhiên! Dù sao trên đời này chỉ có mình tôi xứng với Ninh Ninh... Ấy! Ấy! Ninh Ninh!"

 

Lời còn chưa dứt, Tô Hạo Nhiên đã bị Tạ Nhất Ninh nắm tai dạy dỗ: "Tô Hạo Nhiên, cậu lại thiếu đòn rồi đúng không? Tô Nhất Nhiên? Còn nhưng nhị gì nữa!"

 

Lư Ngọc Thu: "Chơi chữ bị phạt tiền đấy."

 

Phí Bạc Lâm: "..."

 

Hai người chứng kiến đồng lòng quay đầu nhìn về phía sân khấu.

 

Đáng thương thì đáng thương thật, nhưng cũng phải thừa nhận, có những người sinh ra đã đáng bị ăn đòn.

 

Bài hát của Ôn Phục không quá dài, chỉ hơn ba phút.

 

Khi màn biểu diễn kết thúc, dưới sân khấu vang lên tiếng hoan hô như sóng vỗ.

 

"Đi thôi đi thôi." Tạ Nhất Ninh trèo xuống khỏi người Tô Hạo Nhiên, kéo cả bọn đi về phía tòa nhà dạy học. "Giải quán quân thì khó nói nhưng giải nhì chắc chắn rồi. Đồ Rê Mí còn phải chờ bình chọn, không biết đến mấy giờ. Bọn mình trốn học gần hai tiết rồi, nên quay về thôi."

 

Lúc này Phí Bạc Lâm liếc nhìn về phía sân khấu.

 

Ôn Phục và Kỳ Nhất Xuyên đang đứng song song trên sân khấu để chào khán giả. Khoảnh khắc ánh đèn mờ đi, anh thấy Kỳ Nhất Xuyên dang rộng vòng tay về phía Ôn Phục, muốn ôm cậu một cái.

 

Ôn Phục xoay người, bước xuống sân khấu và chạy về phía Phí Bạc Lâm.

 

Hoàn toàn không thèm nhìn Kỳ Nhất Xuyên ở phía sau.

 

Có lẽ cậu đoán được Phí Bạc Lâm sẽ rời đi sau khi cậu biểu diễn xong. Tốc độ xuống sân khấu của Ôn Phục giống hệt như khi ở nhà nghe Phí Bạc Lâm gọi vào ăn cơm.

 

Sân khấu vừa tối, cậu đã "vèo" một cái chạy xuống, chớp mắt đã không thấy bóng người.

 

Kỳ Nhất Xuyên vừa gọi vừa đuổi theo phía sau.

 

Phí Bạc Lâm dừng bước, nói với Tạ Nhất Ninh và những người khác: "Mọi người đi trước đi, tôi ở lại xem một lúc nữa."

 

Trong mắt bọn họ, Phí Bạc Lâm chắc là vừa bị cô chủ nhiệm gọi nói chuyện nên tâm trạng không tốt lắm.

 

Lúc xem Ôn Phục biểu diễn, anh vốn đã chẳng tỏ ra vui vẻ, cố gắng gượng cười, giữa chừng còn ánh lên chút u ám.

 

Thấy vậy họ đoán anh chỉ muốn tranh thủ ra ngoài hít thở cho nhẹ lòng nên cũng không hỏi nhiều, chỉ chào qua loa rồi ai nấy về trước.

 

Phí Bạc Lâm đứng tại chỗ chờ một lát, rồi chuyển sang ở một vị trí trống hơn.

 

Xuống khỏi sân khấu, Ôn Phục tiện tay cởi cây đàn guitar trên người xuống để lại chỗ cũ. Sau đó cậu lao như bay qua đám đông, chạy thẳng đến trước mặt Phí Bạc Lâm.

 

Vừa biểu diễn xong lại thêm vẻ ngoài sáng sủa, Ôn Phục len lỏi trong dòng người khiến ai nấy hai bên đều phải ngoái nhìn.

 

May mắn Phí Bạc Lâm đứng cách xa đám đông, ở một góc dễ thấy. Khi Ôn Phục thoát khỏi khán giả, sân khấu đã bắt đầu tiết mục kế tiếp nên ánh mắt người khác cũng dần tản đi.

 

Ra khỏi đám đông, cậu thấy Phí Bạc Lâm vẫn chưa rời đi. Không những thế anh còn đứng ở vị trí dễ thấy nhất để chờ cậu. Ôn Phục lập tức tăng tốc, lao thẳng vào lòng anh.

 

Phí Bạc Lâm đón lấy cú va, khẽ cười, đỡ vai để cậu đứng vững.

 

Quay đầu lại, anh chạm ngay vào ánh mắt ngước lên của Ôn Phục, một cặp mắt vừa đen vừa sáng, môi khẽ hé, thở gấp gáp mà gọi khẽ: "Anh Bạc Lâm."

 

Có điều gì đó đang chờ anh nói ra.

 

Phí Bạc Lâm khẽ vuốt mấy sợi tóc rơi lòa xòa trên trán Ôn Phục, rồi cất lời mà cậu hằng mong đợi: "Hát rất hay, Tiểu Phục."

 

Ôn Phục vô cùng mãn nguyện.

 

Đôi mắt cậu khẽ lóe lên ánh sáng sáng, môi mím lại, xem như là đang nở một nụ cười. Cậu vốn chẳng giỏi cười, vui vẻ nhất cũng chỉ đến thế.

 

Nói xong, Phí Bạc Lâm định đưa tay xoa đầu cậu như mọi khi. Nhưng đúng lúc ấy, anh thoáng thấy Kỳ Nhất Xuyên đang chạy tới từ phía sau Ôn Phục. Nét mặt anh khựng lại, nơi đáy mắt chợt lóe lên một tia u ám.

 

Bàn tay vẫn lơ lửng trên đầu Ôn Phục, mãi không chịu hạ xuống.

 

Ôn Phục nhìn anh rồi lại ngước lên nhìn bàn tay kia. Cậu khẽ nhón chân, chủ động đưa đỉnh đầu tựa vào lòng bàn tay anh, nhẹ nhàng cọ qua cọ lại. Từng sợi tóc mềm mại, bồng bềnh, chính là mái tóc mà đêm qua Phí Bạc Lâm đã tự tay gội sấy.

 

Kỳ Nhất Xuyên vừa kịp tới nơi, đúng lúc bắt gặp cảnh ấy. Hắn đứng khựng lại.

 

Mục đích của Phí Bạc Lâm coi như đã thành công.

 

Anh khẽ liếc ra phía sau lưng Ôn Phục, ánh mắt thoáng lướt qua vẻ mặt cứng đờ của Kỳ Nhất Xuyên, rồi mới cúi xuống, nửa cười nửa không, xoa đỉnh đầu Ôn Phục:

 

"Rất tốt, Tiểu Phục."

 

Sau đó như thể vừa mới nhận ra sự có mặt của Kỳ Nhất Xuyên, anh chậm rãi dời ánh mắt, gật đầu đáp lễ một cách lịch sự.

 

Ôn Phục nhìn theo ánh mắt anh, quay đầu lại, cũng thấy Kỳ Nhất Xuyên.

 

Kỳ Nhất Xuyên nhanh chóng chỉnh lại biểu cảm, cười toe toét đi về phía Ôn Phục: "Bảo sao cậu chưa chào khán giả xong đã chạy xuống. Hóa ra là tìm anh trai để xin lời khen à."

 

Ôn Phục không nói gì.

 

Kỳ Nhất Xuyên đấm nhẹ vào vai cậu: "Tôi biểu diễn thế nào?"

 

Ôn Phục nói: "Cậu biểu diễn cũng rất tốt."

 

Kỳ Nhất Xuyên hất cằm về phía Phí Bạc Lâm, nhưng khi nhìn anh, ánh mắt lại bớt đi vài phần thân thiện: "Để anh trai cậu đánh giá xem."

 

Lời này không biết đã chạm vào dây thần kinh nào của Ôn Phục. Phí Bạc Lâm còn chưa kịp mở miệng, Ôn Phục đã nghiêm túc nói: "Anh Bạc Lâm chỉ có thể khen tôi."

 

"Hả!" Kỳ Nhất Xuyên giả vờ giận, cười nói, "Cái đầu nhỏ của cậu lại đang suy nghĩ gì vậy? Tại sao cậu ấy không thể khen tôi? Chỉ vì cậu ấy là anh cậu chứ không phải anh tôi sao?"

 

Ôn Phục cúi đầu, nhìn mũi chân một lúc, có lẽ cũng cảm thấy lời mình vừa nói có chút vô lý. Sau đó cậu lại ngẩng đầu lên bù đắp: "Tôi khen cậu."

 

Kỳ Nhất Xuyên khoanh tay: "Vậy thì cậu khen đi. Nếu cậu không khen ra được một câu nở mày nở mặt thì tôi không tha cho cậu đâu."

 

Ôn Phục xoa thái dương, lục lọi một hồi mới nghẹn ra một câu: "Cậu rất tốt."

 

Kỳ Nhất Xuyên: "Tôi là một thỏi vàng lấp lánh, không phải con cá vàng lấp lánh. Câu này bảy giây trước cậu đã nói rồi."

 

Ôn Phục trầm ngâm một lúc, lại nghẹn thêm một câu: "Cảm ơn cậu."

 

Kỳ Nhất Xuyên: "..."

 

Kỳ Nhất Xuyên vừa tức vừa cạn lời, ngửa mặt lên trời thở dài một hơi: "Để cậu khen tôi còn khó hơn lên trời."

 

Hắn đảo mắt, đột nhiên bí ẩn ghé lại gần: "Vậy thì thế này đi."

 

Kỳ Nhất Xuyên nháy mắt với Ôn Phục như đang đùa mèo, cứ như cố ý phớt lờ sự hiện diện của Phí Bạc Lâm: "Nếu không khen được thì hôn tôi một cái đi. Coi như đền bù cho trận đòn hồi nhỏ cậu đã đánh tôi."

 

Nụ cười lịch sự của Phí Bạc Lâm ngay lập tức biến mất.

 

Ôn Phục ban đầu sững người, nghĩ rằng Kỳ Nhất Xuyên nói thật. Mắt cậu chùng xuống, cau mày nhìn chằm chằm hắn, giây tiếp theo sẽ lao lên cắn Kỳ Nhất Xuyên một miếng.

 

Mèo con tức giận.jpg

 

68747470733a2f2f73332e616d617a6f6e617773

"Nhìn cậu kìa!" Kỳ Nhất Xuyên đứng bật dậy, khẽ đấm nhẹ vào vai Ôn Phục, giọng đầy khiêu khích:

 

"Khen thì không biết khen, hôn cũng chẳng chịu hôn, cái miệng của anh trai lại còn muốn ôm khư khư một mình... Thế rốt cuộc phải làm sao? Thôi được, lát nữa nếu giành được giải nhất thì tặng luôn cây guitar cho tôi nhé?"

 

Ôn Phục suy nghĩ một chút: Cậu quả thực không biết khen người khác, cũng không muốn hôn Kỳ Nhất Xuyên, lại càng không muốn thấy Phí Bạc Lâm vừa xoa đầu Kỳ Nhất Xuyên vừa nói "Tiểu Kỳ làm rất tốt". Nếu vậy cậu quả thật có chút bá đạo. So với ba điều trên, chỉ có cây đàn guitar là có thể nhường.

 

Thế là cậu gật đầu: "Được thôi."

 

Kỳ Nhất Xuyên hừ một tiếng, cười lạnh: "Tôi mới không thèm."

 

Hắn giả vờ quay lưng bước đi, đi được một bước lại ngoái đầu lại: "Kết quả bình chọn còn phải chờ một lúc nữa. Tôi đi mua Coca-Cola, hai người có muốn uống không?"

 

Phí Bạc Lâm vốn không thích đồ uống có ga nhưng Ôn Phục thì lại mê. Cậu khẽ quay đầu sang nhìn Phí Bạc Lâm, ánh mắt như đang dò hỏi, muốn xin ý kiến.

 

Phí Bạc Lâm nói: "Nếu muốn uống thì cứ uống đi."

 

Ôn Phục lúc này mới quay lại gật đầu với Kỳ Nhất Xuyên.

 

Ai ngờ Kỳ Nhất Xuyên vừa đi vừa lục túi quần, lục khắp người xong thì lúng túng quay lại hỏi: "Tôi không mang thẻ ăn. Hai người có mang không?"

 

Để chuẩn bị cho buổi biểu diễn hôm nay, hắn đã cố ý để bản thân và Ôn Phục thay quần áo giống nhau. Áo khoác của hai người là cùng kiểu. Họ mới thay ra trước khi lên sân khấu. Áo đồng phục của Ôn Phục và của hắn đều để trong phòng nhạc cụ, cùng với thẻ ăn.

 

Phí Bạc Lâm lấy thẻ ăn của mình ra đưa cho hắn.

 

Kỳ Nhất Xuyên không nhận, nở nụ cười với Phí Bạc Lâm: "Chúng ta cùng đi đi."

 

Ôn Phục đứng tại chỗ để trông nhạc cụ.

 

Siêu thị nằm trong tầng hầm của tòa nhà dạy học. Kỳ Nhất Xuyên và Phí Bạc Lâm cùng rời khỏi sân thể thao.

 

Đi được một quãng cách xa Ôn Phục, Kỳ Nhất Xuyên bỗng mở lời trước, giọng điệu như thể chỉ đang tán gẫu: "'Cậu có biết tại sao hồi nhỏ tôi lại muốn hôn cậu ấy không?"

 

Phí Bạc Lâm thoáng sầm mặt, hiển nhiên không hứng thú nhắc lại chuyện này. Nhưng đã bị khơi ra, anh cũng chẳng thể lảng tránh, đành đáp ngắn gọn:

 

"Tại sao?"

 

"Tôi tưởng cậu ấy là con gái!" Kỳ Nhất Xuyên vừa nói vừa gãi mũi, quay đi chỗ khác, có chút ngại ngùng nhưng lại thấy chuyện năm xưa thú vị vô cùng.

 

"Lần đầu tôi gặp cậu ấy là trong sân nhà. Lúc đó cậu ấy gần như không được bố mẹ quan tâm. Mới bốn tuổi thôi mà tóc vừa dài vừa dày, đôi mắt thì to tròn nhìn như búp bê. Khuôn mặt trái xoan, trắng trẻo, phải nói là đẹp đến mức khó tin.

 

Mà hồi đó tôi cũng nổi tiếng trong khu tập thể, ai gặp cũng thích, người lớn bế tôi đều hay hôn một cái. Thế nên tôi nghĩ chắc cậu ấy cũng muốn thế, liền xáp lại gần định hôn. Ai ngờ môi còn cách chưa đến tám tấc thì cậu ấy đã vung tay tát thẳng làm tôi chảy máu mũi."

 

Kỳ Nhất Xuyên nói chuyện có nhịp điệu, vừa dứt lời thì bật cười. Phí Bạc Lâm tưởng tượng lại cảnh tượng năm xưa, khóe môi cũng khẽ cong lên.

 

Trong lúc nụ cười còn vương trên môi, cả hai đã đi xuống tầng hầm một đi vào siêu thị. Lúc này đang trong giờ học. Người phải học thì ngồi tự học trong lớp, người không học thì tập trung xem biểu diễn ngoài sân thể thao. Thế nên trong siêu thị, ngoài nhân viên thì chỉ còn lại hai người họ.

 

Kỳ Nhất Xuyên vén tấm rèm nhựa ở cửa đi trước. Vừa bước qua hắn bất ngờ buông một câu chẳng có đầu đuôi: "Có phải cậu không ưa tôi lắm đúng không?"

 

Phí Bạc Lâm đi theo phía sau, nhất thời không nghe rõ: "Cái gì?"

 

Kỳ Nhất Xuyên quay đầu lại, đưa cho anh một ánh mắt ngầm hiểu rồi lặp lại một lần nữa: "Tôi hỏi, có phải cậu không ưa tôi lắm đúng không?"

 

Phí Bạc Lâm nhìn hắn một lúc, không trả lời, đi về phía kệ đồ uống.

 

Kỳ Nhất Xuyên bước theo sau, giọng như tự nói với chính mình:

 

"Lần đầu đến nhà cậu đón Ôn Phục, tôi đã thấy cậu có gì đó không đúng. Nhưng khi ấy Ôn Phục lại nói cậu rất thích tôi, nên tôi cứ nghĩ là mình suy nghĩ quá nhiều."

 

Kỳ Nhất Xuyên tiện tay lấy một lon Pepsi từ trên kệ xuống. Ở bên cạnh, Phí Bạc Lâm đang phân vân giữa Coca-Cola và sữa Jule.

 

Hắn tiến lại gần, cầm lấy hộp sữa Jule màu hồng đưa sang 

 

68747470733a2f2f73332e616d617a6f6e617773

"Cái này ngon lắm."

 

Thấy Phí Bạc Lâm nhận lấy, Kỳ Nhất Xuyên tiếp tục: "Nhưng nghĩ lại thì, với cái tài ăn nói của Ôn Phục, chuyện đen cũng có thể bị cậu ấy biến thành trắng. Vở kịch hôm nay tôi xem như đã hiểu. Chỉ là... cho đến giờ, vẫn có một điều tôi không sao nghĩ ra được."

 

Hắn ghé lại gần Phí Bạc Lâm: "Cậu sợ tôi đe dọa địa vị của cậu sao?"

 

Phí Bạc Lâm lặng lẽ lùi ra sau, kéo dãn khoảng cách giữa hai người rồi đi vòng đến kệ đồ ăn vặt để xem sô cô la.

 

Kỳ Nhất Xuyên đi theo anh, vẻ mặt không thể hiểu nổi: "Cậu là anh trai cậu ấy mà, cậu sợ cái gì? Tôi cũng đâu có tranh làm anh trai cậu ấy với cậu."

 

Phí Bạc Lâm dừng lại. Anh lấy một thanh sô cô la Dove vị trà xanh ngọt nhất, liếc nhìn Kỳ Nhất Xuyên: "Vậy cậu muốn trở thành cái gì của em ấy?"

 

"Bạn bè thôi."

 

Socola Dove vị trà xanh

 

68747470733a2f2f73332e616d617a6f6e617773

Phí Bạc Lâm cười. Nụ cười không mấy thân thiện: "Bạn bè sẽ hết lần này đến lần khác muốn hôn em ấy sao?"

 

Hai người lấy đồ xong đi về phía quầy thu ngân.

 

Vừa đi Kỳ Nhất Xuyên vừa quan sát thái độ của Phí Bạc Lâm.

 

Hắn bật cười, giọng ngang bướng: "Bạn trai cũng là bạn bè mà."

 

Sắc mặt Phí Bạc Lâm lập tức trầm xuống.

 

Kỳ Nhất Xuyên cố tình để bầu không khí căng như dây đàn, chờ xem vẻ mặt của Phí Bạc Lâm có thể khó coi đến mức nào.

 

Tới quầy thu ngân, hai người lặng lẽ trả tiền, chẳng ai mở miệng. Mãi đến khi bước ra khỏi siêu thị, Kỳ Nhất Xuyên mới bất ngờ chạy tới, đặt tay lên vai anh, cười cợt: "Tôi nói này, sao hai anh em nhà cậu chẳng ai biết đùa thế?

 

Không đợi Phí Bạc Lâm phản ứng, hắn đã cười toe toét: "Chọc cậu thôi. Tôi không thích con trai."

 

Ánh mắt Phí Bạc Lâm u ám lướt qua.

 

Kỳ Nhất Xuyên cười ha hả: "Nếu Ôn Phục là em gái cậu, tôi thật sự rất muốn làm bạn trai cậu ấy đấy."

 

Phí Bạc Lâm lập tức trừng mắt nhìn hắn: "Cậu nói cái gì?!"

 

Kỳ Nhất Xuyên không hề sợ hãi, thậm chí còn có chút khiêu khích: "Tôi nói, nếu em ấy là..."

 

Hai chữ "em gái" còn chưa kịp thốt ra, bàn tay Kỳ Nhất Xuyên đặt trên vai Phí Bạc Lâm đột ngột bị gạt xuống.

 

Chớp mắt, Phí Bạc Lâm đã sải bước bỏ đi, để mặc Kỳ Nhất Xuyên đứng lại phía sau. Hắn cũng chẳng buồn đuổi theo, thế là cả hai một trước một sau, khoảng cách kéo dài dằng dặc.

 

Nhưng câu nói kia nào biết đã chạm vào dây thần kinh nào trong lòng Phí Bạc Lâm. Bước ra khỏi tòa nhà dạy học, anh đi trong cơn gió hè khi mạnh khi nhẹ. Làn gió mát lạnh vậy mà đầu óc lại nóng bừng.

 

Phí Bạc Lâm cụp mắt, hàng mi khẽ run, nhìn xuống bàn tay mình, những ngón tay vẫn còn run lên vì câu nói vừa rồi của Kỳ Nhất Xuyên.

 

Bây giờ chúng vẫn chưa ngừng run.

 

... Em gái.
Bình Luận (0)
Comment