Tuổi Trẻ Vô Danh - Thi Vô Trà

Chương 55

Editor: Sophie

 

Anh vẫn còn đang cúi đầu suy ngẫm, Ôn Phục đã mò mẫm đến trước mặt anh.

 

Mãi đến khi cảm nhận được hơi thở ấm áp khẽ lướt qua, Phí Bạc Lâm mới nhận ra Ôn Phục đã ở ngay trước mắt.

 

"Hát rất hay, Tiểu Phục."

 

Anh thoáng nghẹn lại, chỉ gượng ra được một câu khen ngợi khô khan. Trong bóng tối, vì không nhìn rõ anh đưa tay ra theo bản năng muốn chạm vào đối phương. Vừa đưa tới, Ôn Phục đã cúi đầu nhẹ nhàng cọ cọ hai cái vào lòng bàn tay anh.

 

Phí Bạc Lâm cười. Ngón tay anh luồn vào tóc Ôn Phục hỏi: "Làm sao em viết ra được?"

 

Ôn Phục nắm lấy cổ tay anh đang đặt trên đầu mình, kéo Phí Bạc Lâm đi ra ngoài: "Mấy bài hát tình yêu có cách viết cũng gần giống nhau. Nghe vài bài là sẽ biết."

 

"Chỉ là không dễ bắt đầu," Ôn Phục tự mình đi phía trước, "Nghĩ rất lâu, cứ nghĩ đến anh Bạc Lâm."

 

Ôn Phục có lẽ không nhận ra lời nói này của mình sẽ gây ra chấn động lớn đến mức nào đối với người nghe. Ánh mắt Phí Bạc Lâm hoảng loạn trong giây lát, cùng với đó là trái tim khẽ hụt một nhịp.

 

Thế nhưng anh lại hiểu rõ nhất ý mà Ôn Phục muốn biểu đạt. Anh là người gần Ôn Phục nhất trên thế giới này. Lời nói của Ôn Phục, dù Phí Bạc Lâm muốn hiểu sai cũng không thể tự lừa dối mình.

 

Ôn Phục nói anh là nguồn cảm hứng, nói anh đã giúp bài hát này có một khởi đầu. Lời nói đó không hề mơ hồ mà rõ ràng đang nói với Phí Bạc Lâm rằng vai trò của anh trong tác phẩm của Ôn Phục chỉ là một sợi dây dẫn để kích hoạt nguồn cảm hứng.

 

Ôn Phục thành thật, bởi vì lòng không hổ thẹn. Người có ý đồ mới phải che giấu, bồn chồn lo lắng.

 

Phí Bạc Lâm cau mày.

 

Anh nhất thời không hiểu vì sao trong lòng lại dấy lên hai nỗi thất vọng. Có lẽ bởi anh đã chắc chắn rằng những câu hát lãng mạn sau đó chẳng hề liên quan đến mình và cũng bởi anh tức giận trước vẻ thản nhiên của Ôn Phục khi lợi dụng anh để viết nên một bản tình ca.

 

Đúng lúc cả hai bước ra khỏi phòng học, ánh trăng trong vắt ùa đến, xua đi những nỗi niềm mơ hồ còn vương trong lòng anh.

 

Anh trở tay nắm ngược tay Ôn Phục, bước lên đi song song với cậu rồi đổi chủ đề: "Sao đi thi Văn em không có trình độ này?"

 

Ôn Phục thành thật lắc đầu: "Em không biết."

 

Như thể trong đầu cậu có một công tắc bí ẩn.

 

Khi chạm vào âm nhạc, mọi câu chữ bỗng trở nên giàu sức sống, tuôn chảy thành giai điệu.

 

Nhưng một khi rời khỏi âm nhạc, cậu lại là Ôn Phục lặng lẽ, ít lời, tám sào cũng không khều nổi một chữ.

 

Đến lúc ngoảnh lại nhìn tác phẩm của mình, những câu từ ấy lại như xa lạ, chẳng thuộc về cậu nữa.

 

"Nhưng trình độ của em cũng không tốt." Ôn Phục nói tiếp, "Kỳ Nhất Xuyên nói lời bài hát của Bạch Mi rất kém, chỉ có nhạc hay."

 

Thực ra nếu phải so sánh cao thấp giữa hai mặt, trình độ sáng tác và phối khí của Ôn Phục quả thực cao hơn nhiều so với khả năng viết lời.

 

Nhưng Phí Bạc Lâm cho rằng đó là do những trải nghiệm từ nhỏ của Ôn Phục đã ăn mòn khả năng biểu đạt và một ngày nào đó nó sẽ từ từ phục hồi.

 

Anh bóp nhẹ sau gáy Ôn Phục nói: "Đều rất tốt."

 

Ngày hôm sau, Chủ nhật, một nhóm lãnh đạo thành phố đến trường thị sát bất ngờ thông báo hủy việc cho mượn hội trường lớn.

 

Kỳ Nhất Xuyên vừa biết tin đã lập tức hỏi thăm cả gia phả đội ngũ lãnh đạo một lượt, rồi quay sang chửi cả trường học thêm một lượt nữa. Cuối cùng khi chạy ra sân bóng thấy mấy người trong câu lạc bộ cũng vừa lầm bầm chửi vừa bày bàn ghế, trong lòng hắn liền cân bằng trở lại.

 

Lúc này chỉ còn một tiếng nữa là cuộc thi bắt đầu. Các câu lạc bộ tổ chức cuống cuồng phát thông báo, yêu cầu tất cả những người tham gia và khán giả đến báo danh tại sân bóng đá.

 

Kỳ Nhất Xuyên làm những việc này rất nhanh nhẹn. Ôn Phục đứng ngoài đám đông, nhìn về phía tòa nhà dạy học ở đằng xa, nghĩ rằng địa điểm thi đấu đã thay đổi nên bây giờ ai cũng có thể đến nghe.

 

Vậy Phí Bạc Lâm có đến không?

 

Phí Bạc Lâm phải tham gia lớp tự học buổi tối, anh không bao giờ trốn học nên chắc là sẽ không đến.

 

Ôn Phục thu ánh mắt lại, cùng Kỳ Nhất Xuyên vào hậu trường bốc thăm.

 

May mắn là họ bốc được thứ tự biểu diễn ở giữa, gần về cuối.

 

Đó là lúc không khí cuộc thi đang nóng dần lên, rất thích hợp để khơi gợi cảm xúc khán giả. Vị trí này vừa vặn không quá sớm để bị nhạt nhòa, cũng không quá muộn để khiến người xem mệt mỏi.

 

Trùng hợp là tối nay khối mười một công bố điểm thi tháng lần thứ ba. Ôn Phục đã thể hiện xuất sắc trong môn Văn và tiếng Anh, tổng điểm vượt quá 660.

 

Lần đầu tiên thứ hạng của cậu vượt qua Phí Bạc Lâm. Bảng điểm của cả lớp được in ra dán ở phía sau phòng học, gây ra một sự náo động không nhỏ.

 

Còn bản thân cậu vì đang đi thi nên vẫn chưa hay biết.

 

Phí Bạc Lâm ít hơn Ôn Phục hai điểm. Hai người cùng lọt vào top hai mươi của khối.

 

Bảy giờ tối, Phí Bạc Lâm đang cắm đầu làm bài tập, đột nhiên bị Cốc Minh Xuân gọi ra văn phòng.

 

Phí Bạc Lâm vừa đi, Tạ Nhất Ninh đã kéo Lư Ngọc Thu lẩm bẩm.

 

"Cậu nói Tiểu Cốc gọi nhóm trưởng ra ngoài làm gì vậy?"

 

"Ai biết. Cô giáo chẳng phải lúc nào cũng gọi nhóm trưởng đến văn phòng sao? Cứ sử dụng như lao động miễn phí vậy."

 

"Lần này thì không chắc đâu." Tạ Nhất Ninh không đồng tình, "Mình nghe nói ban Hán Dương mấy hôm nay họp suốt, muốn trường điều học sinh giỏi khối mười một từ ban thường sang. Mà ban mình có học sinh giỏi nào ngoài hai người đó sao? Trường mà đã nhắm sẵn thì gọi thẳng tên là được, bày vẽ vòng vo làm gì."

 

"Trời đất ơi, tổ trưởng với Đồ Rê Mí mà sang ban Hán Dương á?" Lư Ngọc Thu cố ý bắt chước giọng điệu và biểu cảm trong một bộ phim truyền hình Hàn Quốc nổi tiếng, làm ra vẻ kinh ngạc. "Không đời nào? Thế chẳng phải là đem học sinh mà thầy cô ban mình vất vả dạy dỗ mang đi nâng thành tích cho bên Hán Dương sao?"

 

"Xem Người thừa kế ít thôi." Tạ Nhất Ninh bĩu môi, rồi tiếp tục: "Ban Hán Dương suốt ngày chỉ biết ăn sẵn."

 

Lư Ngọc Thu nhìn về phía sau chỗ ngồi của mình: "Ý cậu là Tiểu Cốc tìm nhóm trưởng là vì chuyện này?"

 

"Chứ còn gì nữa?" Tạ Nhất Ninh chán nản lật sách bài tập của mình. "Nhưng nếu học sinh không đồng ý, trường cũng không thể ép buộc được đúng không?"

 

"Cô chủ nhiệm của chúng ta cũng chưa chắc đã đồng ý."

 

"Tiểu Cốc cũng chỉ là người làm công ăn lương cho trường thôi. Dù có không đồng ý thì tay làm sao vặn nổi đùi được chứ?"

 

"Cái này thì đúng..." Lư Ngọc Thu trở nên ủ rũ hơn một chút. "Không biết nhóm trưởng có đồng ý không... Nhưng sao Tiểu Cốc không tìm Đồ Rê Mí? Lớp mình có một cặp Ngọa Long Phượng Sồ cơ mà."

 

Tạ Nhất Ninh chậc một tiếng: "Đồ Rê Mí đang đi thi đấu mà, trí nhớ của cậu tệ thế."

 

"À đúng rồi, mình quên mất."

 

Đang nói chuyện thì chuông tan học vang lên. Phí Bạc Lâm trở về.

 

Tạ Nhất Ninh và Lư Ngọc Thu đồng loạt quay lại, cúi người xuống bàn của Phí Bạc Lâm. Bốn con mắt tròn xoe nhìn anh chằm chằm.

 

Phí Bạc Lâm chậm rãi kéo ghế ra ngồi. Chân anh dài nên không gian dưới bàn chật chội và khó chịu. Anh vẫn duỗi thẳng một chân ra ngoài bàn rồi nói: "Muốn nói gì thì nói đi."

 

Tạ Nhất Ninh: "Tiểu Cốc tìm cậu có chuyện gì vậy?"

 

Lư Ngọc Thu: "Có phải bảo cậu chuyển sang ban Hán Dương không?"

 

Phí Bạc Lâm nhìn chỗ trống của Ôn Phục một cái, khẽ gật đầu.

 

Hai người đối diện đồng thanh: "Vậy cậu có đi không?"

 

Phí Bạc Lâm lắc đầu.

 

"Ồ yeah!"

 

"Ồ yeah!"

 

Tâm trạng của hai người trở nên rạng rỡ. Họ cũng không hỏi thêm nguyên nhân vì sao Phí Bạc Lâm từ chối. Tạ Nhất Ninh và Lư Ngọc Thu liếc nhau rồi hỏi Phí Bạc Lâm: "Cậu có đi nghe Đồ Rê Mí hát không?"

 

Phí Bạc Lâm do dự một chút: "Không có vé vào cửa thì làm sao vào hội trường được?"

 

"Lại xài cái tốc độ mạng của người già à?" Tạ Nhất Ninh vừa cẩn thận nhìn ra ngoài lớp, vừa lén lấy điện thoại cho anh xem thông báo trên QQ Space. "Này, địa điểm thi đấu tạm thời đổi sang sân bóng đá rồi. Ai cũng có thể đến xem."

 

Phí Bạc Lâm nhìn chằm chằm vào màn hình, không nói gì.

 

Tạ Nhất Ninh thấy anh có vẻ động lòng, liền kéo Lư Ngọc Thu cùng xúi giục: "Đi thôi đi thôi."

 

Lư Ngọc Thu hùa theo: "Hôm nay là cuối tuần, ngoài giáo viên trực ban ra sẽ không có ai đến trường đâu. Chủ nhiệm khối cũng không có ở đây, không ai kiểm tra cả."

 

Phí Bạc Lâm càng im lặng hơn.

 

Im lặng có nghĩa là do dự, do dự có nghĩa là còn có thể thương lượng.

 

Tạ Nhất Ninh đổ thêm dầu vào lửa: "Đi đi mà."

 

Lư Ngọc Thu chớp lấy cơ hội: "Đi đi mà."

 

Tô Hạo Nhiên đột nhiên xuất hiện: "Đi đi mà."

 

Tạ Nhất Ninh: "? "

 

Lư Ngọc Thu: "? "

 

Tô Hạo Nhiên nở một nụ cười của một kẻ bám đuôi.

 

Phí Bạc Lâm: "..."

 

Thấy chuông vào lớp đã reo, tiết tự học buổi tối thứ hai sắp bắt đầu, một đám người bọn họ sẽ càng khó lén ra ngoài hơn. Phí Bạc Lâm đứng dậy đi về phía cửa: "Đi."

 

Bốn cái bóng đen lén lút chuồn khỏi tòa nhà dạy học.

 

Tô Hạo Nhiên đi cuối cùng, liên tục nghịch điện thoại.

 

Tạ Nhất Ninh hỏi: "Làm gì đấy?"

 

"Liên lạc với Đồ Rê Mí chứ sao," Tô Hạo Nhiên nói, "Mình đang hỏi cậu ấy ở đâu, nếu không làm sao mà tìm?"

 

"Tìm cậu ấy làm gì," Lư Ngọc Thu quay lại, "Cứ tìm một chỗ mà xem, khi nào cậu ấy lên sân khấu thì sẽ thấy thôi."

 

Sân thể thao đông nghịt người.

 

Tô Hạo Nhiên tìm một chỗ ít người, tự mình chen vào trước rồi nhường vị trí phía trước cho Lư Ngọc Thu và Tạ Nhất Ninh.

 

Phí Bạc Lâm cao lớn nên Tô Hạo Nhiên không cần lo cho anh, dù đứng ở ngoài cùng anh cũng có thể nhìn thấy sân khấu rất rõ.

 

Khi họ đến cuộc thi mới chỉ vừa bắt đầu, phía trước mới có hai tiết mục. Trong hậu trường cũng chưa thấy Ôn Phục đâu, chắc phải đợi thêm một lúc nữa mới đến lượt cậu lên sân khấu.

 

Tạ Nhất Ninh nhón chân, cổ sắp dài ra hai dặm nhưng vẫn bị những người phía trước che khuất tầm nhìn.

 

"Bực mình chết mất!" Cô dừng lại, đạp một cái vào bãi cỏ, "Sao lại có nhiều người trốn học thế này, từng người một đều không học bài sao?"

 

Tô Hạo Nhiên biết tính nóng nảy của cô lại bùng phát. Hắn tiến lại gần, bóp bóp tay cho cô: "Hay cậu ngồi lên vai mình nhé?"

 

"Cậu khùng hả?" Tạ Nhất Ninh chuyển sang chế độ tấn công bật lại ngay. "Lát nữa giáo viên nhìn thấy, cậu đoán xem cô sẽ nhớ mặt tôi trước hay nhớ mặt cậu trước?"

 

Tô Hạo Nhiên: "Cậu trùm áo khoác đồng phục của mình lên đầu đi!"

 

Tạ Nhất Ninh hơi do dự: "Thôi... thôi đi."

 

Tô Hạo Nhiên lại nói: "Lát nữa giáo viên đến, mình sẽ nói là mình ép cậu! Mình sẽ nói mình cố tình cõng cậu lên để hù dọa cậu!"

 

Tạ Nhất Ninh nhéo tai hắn: "Đùa đấy à?"

 

Tô Hạo Nhiên bước lên, ngồi xổm xuống trước mặt cô, vỗ vỗ vai mình: "Lên đi Ninh Ninh, lát nữa Đồ Rê Mí lên sân khấu cậu sẽ không nhìn thấy đâu."

 

Đến nước này, Tạ Nhất Ninh cũng lười giằng co: "Vậy tôi lên nhé?"

 

Tô Hạo Nhiên: "Lên đi!"

 

Tạ Nhất Ninh một chân bước lên, Tô Hạo Nhiên nắm lấy hai đầu gối cô đứng thẳng dậy.

 

"Yeahhhhh!" Tạ Nhất Ninh ôm đầu hắn hét lên một tiếng, "Đây là góc nhìn từ trên cao sao? Chị đây sướng chết đi được! Cậu đừng có rung!"

 

Tô Hạo Nhiên ngẩng đầu lên, nhìn cô cười cũng cười theo: "Nhìn rõ không?"

 

"Quá rõ... rồi!"

 

Lư Ngọc Thu lườm một cái: "Đôi tình nhân thúi."

 

Tạ Nhất Ninh làm mặt quỷ với cô.

 

Phí Bạc Lâm không thấy Ôn Phục bèn cúi đầu lướt điện thoại học thuộc từ vựng.

 

Một đám người ồn ào mãi không dứt cho đến khi Tạ Nhất Ninh hét toáng lên: "Đồ Rê Mí lên sân khấu rồi kìa"

 

Quả nhiên ngay giây tiếp theo, MC bước lên giới thiệu, xướng tên bài hát của Ôn Phục và Kỳ Nhất Xuyên, còn đặc biệt nhấn mạnh rằng hai người sẽ mang đến một ca khúc tự sáng tác.

 

Ánh mắt của Phí Bạc Lâm cuối cùng cũng rời khỏi điện thoại.

 

"Tự sáng tác sao?" Tạ Nhất Ninh vỗ vỗ mặt Tô Hạo Nhiên, "Tôi không nghe lầm chứ?"

 

Tô Hạo Nhiên há hốc miệng "a ba a ba" vài tiếng: "Chắc là không."

 

Lư Ngọc Thu nghển cổ nhìn lên sân khấu: "Ai sáng tác vậy?"

 

Tạ Nhất Ninh: "Kỳ Nhất Xuyên ấy nhỉ? Cảm thấy Đồ Rê Mí không giống người có thể viết nhạc."

 

Phí Bạc Lâm đột nhiên lên tiếng từ phía sau họ: "Nghe đi đã rồi hẵng kết luận."

 

Đã chín rưỡi tối, tiết trời gần vào mùa hè, bầu trời đêm trên Nhất Trung lấp lánh đầy sao. Sân khấu tạm dựng trên sân bóng tuy đơn sơ nhưng nhờ bàn tay trang trí tỉ mỉ của câu lạc bộ cùng hiệu ứng ánh sáng rực rỡ, khung cảnh trở nên lung linh bất ngờ.

 

Người ta dễ dàng tưởng tượng, nếu đặt trong hội trường lớn, màn biểu diễn hẳn sẽ còn hoành tráng hơn nữa.

 

Hai người bước lên sân khấu, đồng loạt cúi chào ban giám khảo. Kỳ Nhất Xuyên tiến về phía dàn trống, còn Ôn Phục ôm guitar kéo ghế ngồi xuống.

 

"Ôi trời..." Tạ Nhất Ninh lẩm bẩm, "Đồ Rê Mí hát đơn kìa, Kỳ Nhất Xuyên chỉ đệm thôi."

 

Sau khi đoạn nhạc dạo kết thúc, Ôn Phục bắt đầu cất tiếng hát.

 

"Trời đất ơi!" Tạ Nhất Ninh lần này còn phấn khích hơn, reo lên: "Đồ Rê Mí hát hay quá! Thế này thì khỏi bàn, mau mau thu dọn hành lý ra mắt làm ca sĩ đi thôi!

 

"Không đúng," Lư Ngọc Thu nói, "Hay thì hay thật, nhưng sao mình nghe không hiểu cậu ấy hát cái gì..."

 

Không chỉ họ, mà hầu hết mọi người dưới sân khấu lúc này cũng im lặng.

 

Chẳng bao lâu sau, cả sân bóng vốn ồn ào náo nhiệt bỗng đồng loạt im ắng khi Ôn Phục cất giọng. Biểu cảm của họ không giống đang cố gắng nhận biết lời bài hát, mà là đang đắm chìm trong không khí của bài hát, lặng lẽ thưởng thức màn trình diễn.

 

Những người giơ điện thoại lên quay video ngày càng nhiều.

 

Ánh mắt của Ôn Phục lướt qua đám đông.

 

Cậu đang tìm kiếm Phí Bạc Lâm.

 

Có người bật đèn flash điện thoại, nhịp theo lời bài hát. Phí Bạc Lâm đứng ở xa ngoài ánh đèn chăm chú nhìn Ôn Phục, không hề nhúc nhích.

 

May mắn là chỗ anh đứng ít người, bản thân lại cao lớn, Ôn Phục không mất quá nhiều công sức đã tìm thấy vị trí của anh.

 

Khoảnh khắc hai ánh mắt chạm nhau, mắt của Ôn Phục sáng lên.

 

Đoạn nhạc đệm vừa lúc chuyển sang phần điệp khúc. Ôn Phục lặng lẽ điều chỉnh tư thế ngồi, thẳng người đối diện với Phí Bạc Lâm.

 

Điệp khúc bắt đầu.

 

"Là số mệnh sắp đặt, Chúa trời cũng tác thành..."

 

"Dù biết biển cạn đá mòn không thể đuổi theo, dưới gối thần linh em đã cầu được cùng nhau bạc đầu..."

 

Biểu cảm của Ôn Phục rất chuyên tâm, cứ như chỉ đang nhìn vào khoảng không ở đằng xa và dồn hết tâm trí vào màn trình diễn.

 

Không ai biết cậu đang nhìn chằm chằm vào Phí Bạc Lâm, một người mà ngay cả Tạ Nhất Ninh, Tô Hạo Nhiên hay Lư Ngọc Thu, những người tiếp xúc với cậu hàng ngày, cũng không hề hay biết rằng anh là người ngủ chung giường với cậu mỗi đêm.

 

Dưới sân khấu, người đông nghịt như biển, vậy mà trong mắt Ôn Phục, từ đầu đến cuối chỉ tồn tại duy nhất một khán giả.

 

Có lẽ ngay cả Ôn Phục cũng không nhận ra, từ lúc nào việc đầu tiên khi đến bất cứ đâu lại là tìm kiếm bóng dáng Phí Bạc Lâm.

 

Chỉ cần thấy anh, cậu liền có thêm dũng khí để đối diện với tất cả.

 

Nếu viết nhạc là cách cậu thì thầm với chính mình, thì ca hát lại là cách cậu khẽ gửi lời đến Phí Bạc Lâm.

 

Giây phút ấy, muôn ánh đèn như cùng nhòe đi, chỉ còn lại một người trong mắt cậu.

 

Phí Bạc Lâm lại một lần nữa nghe bài hát này. Dưới bầu trời đêm rực rỡ ánh đèn, anh nhìn rõ đôi mắt của Ôn Phục, trong trẻo và sạch sẽ như giọng hát của cậu. Lần này tiếng hát của tình yêu đã có dáng dấp rõ ràng, người cất giọng cũng hiện hữu trước mắt anh.

 

Thế nhưng trong thoáng chốc, anh lại như quay về căn phòng học tối tăm năm nào ở nhà trẻ.

 

Đêm lặng, gió cũng lặng, vạn vật dường như lắng đọng trong bóng tối, để rồi anh có thể nghe rõ hơi thở của Ôn Phục, cảm nhận được cả luồng không khí như đến từ bờ sông xa xăm.

 

Lúc này bên tai anh tràn ngập tiếng hát của Ôn Phục, sôi nổi và nhiệt huyết hơn cả tối qua. Giọng hát ấy xuyên qua sự ồn ào giữa hàng ngàn người, từng câu từ tựa như con sóng dồn dập tràn vào tai anh.

 

Một suy nghĩ mỉa mai thoáng qua trong đầu, trên đời này lại có một người dùng anh làm cảm hứng cho một lời tỏ tình, nhưng đến cuối cùng vẫn không phải dành cho anh.

 

Tại sao tất cả mọi người đều được nghe?

 

Anh vừa mỉm cười ôn hòa về phía Ôn Phục, vừa cảm thấy lồng ngực mình rung lên dữ dội khi nhịp tim hòa cùng tiếng hát ấy. Nụ cười của Phí Bạc Lâm nhìn qua thì rạng rỡ đủ đánh lừa tất cả, nhưng không thể nào che giấu nổi chính bản thân anh.

 

Một thứ gì đó đã bén rễ và nảy mầm, cuộn trào trong mỗi nhịp đập của trái tim. Nó ngăn cách mọi âm thanh, cắt đứt cả gió đêm và tiếng côn trùng, giam hãm anh trong màn đêm mà không tài nào thoát ra nổi.

 

Như một mũi giáo, một mũi tên sắc bén giãy giụa thoát ra từ lời tỏ tình vô tình hay hữu ý của Ôn Phục, rồi đổ ập xuống đầu anh.

 

Khoảnh khắc ấy, Phí Bạc Lâm nhận ra trong thế giới đen trắng của mình đã bất ngờ xuất hiện một gam màu méo mó, như một vết nứt màu xanh da trời xé toạc màn đêm đặc quánh.

 

Nó ném tuổi mười tám sắp đến của anh vào một khoảng không vô định.

 

Cuối cùng, anh cảm nhận rõ tuổi thanh xuân đến muộn của mình như bị dội xuống ồ ạt, cùng tiếng sấm từ phương xa nổ vang, trút xuống mặt sông vốn đang phẳng lặng.

 

Tất cả dường như đã có điềm báo từ trước, nhưng khi nó ập đến lại vẫn khiến người ta bàng hoàng.

 

Đây là mùa hè đầu tiên của anh và Ôn Phục.

 

Một mùa hè đầy bão tố của anh.

 

Tuổi trẻ vô danh, như dòng sông cuộn trào dữ dội.

Bình Luận (0)
Comment