Tuổi Trẻ Vô Danh - Thi Vô Trà

Chương 61

Editor: Sophie

 

Một chiếc bánh gato sáu inch đủ cho hai người ăn thoải mái, nhưng Phí Bạc Lâm vốn chẳng hứng thú gì với đồ ngọt. Thế nên sau khi thổi nến anh chỉ ăn tượng trưng hai miếng, còn lại cả chiếc bánh thì cho Ôn Phục toàn quyền xử lý.

 

Ôn Phục rất thích ăn đồ ngọt, vả lại chiếc bánh này cũng ngon thật. Hai lớp nhân bên trong có một lớp trái cây và một lớp sôcôla vụn giòn tan, ăn hoài không ngán.

 

Phí Bạc Lâm nghĩ trời nóng bánh để lâu sẽ hỏng mà cho vào tủ lạnh lại dễ bị lẫn mùi, thế là cứ để mặc cậu ăn.

 

Bốn món ăn được bày ra trên bàn nhưng chẳng ai đụng đũa. Ôn Phục say sưa ăn bánh còn Phí Bạc Lâm thì chống cằm mỉm cười nhìn cậu.

 

"Em có ăn hết được không?"

 

"Ăn hết..." Ôn Phục bận đến mức chẳng ngẩng đầu lên nổi, mãi mới thốt ra được một câu để trả lời Phí Bạc Lâm, giọng thì ngọng nghịu, nghe là biết trong miệng đang đầy ắp thức ăn. "Anh Bạc Lâm ăn nữa không?"

 

Phí Bạc Lâm lắc đầu, thấy Ôn Phục không ngước lên, anh nói: "Anh không ăn đâu, em cứ ăn đi."

 

Ôn Phục ăn nhanh như lốc xoáy quét qua, Phí Bạc Lâm nhắc đi nhắc lại cậu phải ăn chậm thôi nhưng chẳng có tác dụng.

 

Đến khi cảm giác thèm ăn và đói bụng ban đầu qua đi, Ôn Phục dường như đã chạm đến giới hạn kiên nhẫn của anh.

 

Cậu định chậm lại một chút trước khi bị áp dụng biện pháp mạnh nhưng Phí Bạc Lâm đã ra tay trước rồi.

 

Ôn Phục thoáng rùng mình, cậu biết ngay mình sắp bị "bàn tay sắt" trừng phạt: Anh sẽ tóm gáy kéo mạnh ra sau, bắt cậu nhai một miếng đủ ba mươi lần mới được ăn miếng thứ hai.

 

Cứ như thế cái thói xấu ăn quá nhanh của cậu đã được Phí Bạc Lâm trị khỏi từ rất lâu.

 

Khó chịu thì có nhưng hiệu quả thì không thể phủ nhận. Ngẫm lại thì chuyện đó đã xảy ra gần mười tháng rồi.

 

Phí Bạc Lâm xắn tay áo lên, Ôn Phục vừa liếc mắt qua, sống lưng cậu lập tức cứng đờ.

 

Não đã phản ứng kịp nhưng miệng vẫn chưa thể dừng lại. Thấy anh sắp ra tay, cậu lại cắm đầu ăn, thậm chí còn ăn nhanh hơn, như phản xạ có điều kiện muốn nhét thêm vài miếng trước khi bị bắt.

 

Thế nhưng bàn tay tưởng chừng sẽ tóm lấy gáy cậu thì lại thò vào túi áo.

 

Ôn Phục vừa chăm chú ăn vừa lén quan sát, thấy Phí Bạc Lâm lấy điện thoại ra mở đúng bộ phim Conan mà gần đây cậu say mê nhất.

 

Đó chính là chiến lược mới của Phí Bạc Lâm để đối phó với thói ăn nhanh của cậu: Dùng phim hoạt hình đánh lạc hướng, để cậu vừa ăn vừa xem, nhờ thế tốc độ ăn chậm lại.

 

Cách này tuy không thích hợp với trẻ sáu, bảy tuổi nhưng lại hoàn toàn phù hợp với Ôn Phục ở tuổi mười sáu, mười bảy.

 

Thế là "chăm chú ăn" liền biến thành "chăm chú vừa ăn vừa xem".

 

Khi bánh đã gần hết, Ôn Phục không nỡ bỏ phí liền dùng nĩa cạo kem còn sót lại ở đáy hộp. Phí Bạc Lâm nhìn cậu ăn một cách buồn cười, vừa muốn ngăn lại vừa dùng dao đi kèm giúp Ôn Phục cạo nốt, đút vào miệng cậu rồi hỏi: "Ngon đến thế sao?"

 

Ôn Phục theo phản xạ gật đầu, nhưng gật được nửa chừng lại lắc đầu: "Không ngon lắm đâu."

 

Cậu ngẩng mặt lên khỏi đĩa bánh, đã quen với việc tự rút giấy ăn lau miệng trước rồi giải thích một cách lí nhí: "Ăn để không phí."

 

Cậu lại lặp lại: "Không ngon lắm đâu."

 

Bánh như thế này ăn mỗi năm một lần là đủ rồi, Ôn Phục không muốn đến sinh nhật mình thì Phí Bạc Lâm lại tốn tiền mua thêm một cái nữa.

 

Chẳng biết Phí Bạc Lâm có nhìn thấu suy nghĩ của cậu không, nghe vậy chỉ cười chứ không nói gì.

 

Bữa tiệc sinh nhật cũng giống như mùa hè, đến rồi đi vội vã.

 

Học sinh chuẩn bị lên lớp 12 chỉ được nghỉ một tuần ngắn ngủi trước khi quay lại trường, chính thức bước vào năm cuối cấp.

 

Năm cuối cấp dường như luôn phủ màu ảm đạm cho dù thực tế không hẳn như vậy. Các giáo viên vẫn sẽ khéo léo tô vẽ để bầu không khí trở nên căng thẳng hơn.

 

Ôn Phục vốn chậm chạp trong việc cảm nhận môi trường xung quanh nên vẫn như trước: Ngày ngày theo Phí Bạc Lâm ăn cơm, học bài và làm bài tập. Điểm Ngữ văn của cậu đã ổn định ở mức một trăm mười, Ôn Phục khá hài lòng với kết quả này nhưng Phí Bạc Lâm thì không.

 

Sau khi Ôn Phục đã nắm vững phần Hán văn cổ, Phí Bạc Lâm chuyển sang chiến lược mới: Giải quyết các vấn đề ngữ pháp trong câu hỏi trắc nghiệm. Khả năng cảm thụ ngôn ngữ của Ôn Phục rất kém, chủ yếu vì từ nhỏ cậu đã thiếu giao tiếp với mọi người, mà đây lại là điểm khó cải thiện nhất.

 

Để khắc phục Phí Bạc Lâm chỉ còn cách cho cậu luyện tập thật nhiều. Anh tăng khối lượng bài, rèn cho Ôn Phục phản xạ với đủ dạng đề đồng thời sửa luôn những lỗi ngữ pháp trong lời nói hằng ngày của cậu.

 

Ví dụ có hôm Phí Bạc Lâm nổi hứng, sau bữa tối bỗng hỏi: "Anh nấu ăn có ngon không?"

 

Ôn Phục đáp: "Ngon."

 

Phí Bạc Lâm cau mày: "Không đúng."

 

Ôn Phục: "?"

 

Phí Bạc Lâm: "Câu trả lời đầy đủ là gì?"

 

Ôn Phục im lặng một giây: "Cơm ngon."

 

Phí Bạc Lâm: "Cơm của ai?"

 

Ôn Phục: "Của anh Bạc Lâm."

 

Phí Bạc Lâm: "Cái gì của anh Bạc Lâm?"

 

Ôn Phục: "Cơm của anh Bạc Lâm."

 

Phí Bạc Lâm: "Cơm của anh Bạc Lâm thì sao?"

 

Ôn Phục: "Ngon."

 

Phí Bạc Lâm: "Cơm của anh Bạc Lâm ngon thế nào?"

 

Ôn Phục nghĩ ngợi: "Cơm của anh Bạc Lâm... rất ngon."

 

"Không đúng." Phí Bạc Lâm nghiêm túc, "Phải là: Cơm do anh Bạc Lâm nấu ngon."

 

"Ồ..." Ôn Phục cúi đầu, rõ ràng không muốn dây dưa nên đành đáp qua loa: "Cơm do anh Bạc Lâm nấu... rất ngon."

 

Phí Bạc Lâm nâng cằm cậu lên: "Chủ ngữ là gì?"

 

Mắt Ôn Phục sáng lên: "Anh Bạc Lâm."

 

"Không đúng," Anh sửa, "Chủ ngữ là cơm."

 

Ôn Phục lại cụp mắt xuống: "À."

 

Phí Bạc Lâm: "Vậy 'anh Bạc Lâm' là gì?"

 

Ôn Phục đảo mắt một vòng, rồi lại sáng lên: "Là bầu trời."

 

Phí Bạc Lâm: "..."

 

Anh vẫn kiên quyết: "Không đúng. 'Cơm' là chủ ngữ, còn 'anh Bạc Lâm nấu' là cụm từ bổ nghĩa cho danh từ."

 

Mí mắt Ôn Phục sụp xuống lần nữa: "Ồ."

 

Phí Bạc Lâm: "Vậy 'ngon' là gì?"

 

Đầu óc Ôn Phục trống rỗng chẳng buồn trả lời, chỉ bắt chước giọng Phí Bạc Lâm như một chú mèo nhỏ: "Vậy 'ngon' là gì?"

 

Phí Bạc Lâm: "Anh đang hỏi em đấy."

 

Đầu Ôn Phục đặt trong hai lòng bàn tay anh, mắt nhìn vô định, lắc đầu: "Em không biết."

 

Phí Bạc Lâm: "Nói cho đủ câu."

 

Ôn Phục: "..."

 

Ôn Phục: "Em không biết 'ngon' là gì."

 

Thế là Phí Bạc Lâm lại bắt đầu một vòng sửa sai mới. Ôn Phục cảm thấy mình chẳng khác gì Tôn Ngộ Không phải đội vòng kim cô.

 

Chỉ trong vài tuần ngắn ngủi, dưới sự "kh*ng b*" của Phí Bạc Lâm, một Ôn Phục vốn không giỏi giao tiếp đã trở nên sống thu mình: Ban ngày anh nói chuyện, cậu chỉ gật hoặc lắc đầu; buổi tối anh muốn trò chuyện, cậu giả vờ nhắm mắt ngủ.

 

Mãi đến khi nhận ra Ôn Phục càng lúc càng ít nói, Phí Bạc Lâm mới chịu từ bỏ. Anh nghiêm túc suy ngẫm xem kế hoạch của mình sai ở đâu, từ đó tách biệt hẳn chuyện học hành với sinh hoạt thường ngày luôn.

 

Tuy vậy hậu quả vẫn kéo dài: Suốt một thời gian dài Ôn Phục nói chuyện lúc nào cũng đủ chủ ngữ + vị ngữ + tân ngữ, nghe cứ như người nước ngoài mới học nói tiếng Trung.

 

Một hôm Tạ Nhất Ninh thần bí kéo cậu lại: "Cậu có biết trên diễn đàn và confession trường có người đăng bài về cậu không?"

 

Ôn Phục lắc đầu. Vừa định nói "Không biết", cậu chợt nhớ lời Phí Bạc Lâm dặn phải chú ý ngữ pháp. Thế là thận trọng chậm rãi đáp: "Tôi không biết..."

 

Cậu ngừng lại, trong lòng lẩm nhẩm chủ ngữ, vị ngữ, tân ngữ, rồi nhớ thêm cả cụm từ bổ nghĩa cần thiết mới nói tiếp: "Tôi không biết chuyện có người đăng bài về tôi trên confession của trường."

 

Tạ Nhất Ninh nhìn cậu đầy khó hiểu: "Cậu nói chuyện giống một người..."

 

Ôn Phục vừa định hỏi "Ai" nhưng lại thôi. Vài giây sau mới nghiêm túc: "Tôi nói chuyện giống ai?"

 

Tạ Nhất Ninh xoa cằm suy nghĩ: "Cái giọng máy móc đó... giọng phiên dịch... chậc... sao tôi lại không nhớ ra nhỉ..."

 

Lư Ngọc Thu ghé sát nhắc nhỏ: "Giá của cái áo sơ mi là chín bảng mười lăm xu."

 

"A, đúng rồi!" Tạ Nhất Ninh reo lên, chỉ thẳng vào Ôn Phục: "Chính là cái này!"

 

Cô vỗ vai Ôn Phục, cười híp mắt: "Đồ Rê Mí dạo này giỏi thật đấy! Không chỉ nói được tiếng Nhật mà còn bập bẹ cả giọng Tây nữa! Đông Tây kết hợp luôn!"

 

Ôn Phục: "..."

 

Thấy mặt cậu đơ ra, Tạ Nhất Ninh chỉ cười thêm một lát rồi thôi, vừa lướt điện thoại vừa nói tiếp:

 

"Trước đây cậu hát ở buổi biểu diễn 1/6, cả kỳ nghỉ hè có người tìm cậu trên confession. Ban đầu đăng ẩn danh xin thông tin liên lạc mà hơn hai trăm bình luận chẳng ai biết. Có người còn chia sẻ thẳng lên tường của tôi nữa. Chắc cậu vẫn như trước, QQ chỉ thêm tôi với nhóm trưởng thôi nhỉ?"

 

Ôn Phục nghĩ một lúc mới đáp: "Những người tôi thêm còn có Tô Hạo Nhiên, Lư Ngọc Thu, Kỳ Nhất Xuyên."

 

"Thảo nào." Tạ Nhất Ninh gật gù, "Bọn tôi mà không nói thì đương nhiên chẳng ai biết thông tin liên lạc của cậu rồi."

 

Cô lại kể tiếp: "Sau đó hai tháng, người đăng bài ấy lại lên thêm một post nữa, nói là sẵn sàng trả tiền để lấy thông tin của cậu nhưng vẫn chẳng ai hồi âm."

 

Ôn Phục nghe xong, đắn đo không biết câu trả lời của mình có đủ chủ - vị - tân không, bèn hỏi thẳng: "Bao nhiêu tiền?"

 

Tạ Nhất Ninh giơ hai ngón tay.

 

Ôn Phục giật mình: "Hai trăm?"

 

"Muốn đưa thông tin."

 

Tạ Nhất Ninh: "Hai nghìn."

 

Ôn Phục lập tức quay đầu đi tìm Phí Bạc Lâm xin điện thoại: "Tôi đi liên lạc với người đó đây."

 

"Tôi chưa nói xong mà!" Tạ Nhất Ninh kéo cậu lại. "Nghe xong rồi hãy quyết định có cho hay không. Sau đó bài trên confession bị xóa, người đó đăng thẳng lên diễn đàn trường, mới mấy ngày trước thôi."

 

Cô mở diễn đàn chỉ vào bài đăng: "Diễn đàn thì tôi quen rồi. Cái ID 'Tiến cùng thời đại' này, tôi nhìn phát là biết luôn, là một thằng con trai lớp Hán Dương. Tôi có ấn tượng, biết tại sao không?"

 

Ôn Phục lắc đầu, chẳng buồn nói.

 

Tạ Nhất Ninh lại thoát ra, mở một bài đăng khác, là bài từ hơn hai tháng trước với hàng loạt bình luận, sau đó tranh cãi nổ ra nên quản trị viên khóa bài.

 

Tiêu đề là: [Học sinh khóa 2012 vào... kể một chuyện phiếm này]

 

[Giữa kỳ, khối Hán Dương họp đề nghị chuyển năm học sinh đứng đầu và đạt trên sáu trăm điểm ở các lớp thường sang lớp Hán Dương để chạy nước rút cho năm cuối cấp.

 

Ban đầu giáo viên các lớp thường không đồng ý nhưng sau đó bị nhà trường gây áp lực nên đành thỏa hiệp.

 

Tuy nhiên, điều kiện đưa ra là không được ép buộc, phải hỏi ý kiến học sinh trước.

 

Trong năm người thì ba người đồng ý, còn hai người lớp sáu, một người là Phí (tự hiểu, đại học bá nổi tiếng từ năm nhất) và một học sinh chuyển trường, nói tên thì có thể mọi người không nhớ, chính là 'Xích Thố' của trường mình đã phá kỷ lục năm trăm mét trong Đại hội Thể dục thể thao, tên là Ôn Phục.

 

Hai người này còn là bạn cùng bàn và đều không đồng ý chuyển vào khối Hán Dương.

 

Nghe nói giáo viên khối Hán Dương tức điên, nhất là giáo viên chủ nhiệm lớp định tiếp nhận hai người này.

 

Vốn dĩ khối Hán Dương đưa ra quyết định này là muốn hai người họ chuyển vào, thế nên trong cuộc họp giáo viên chủ nhiệm đó cứ thuyết phục mãi. Kết quả là các lớp khác đều có một học sinh chuyển vào, chỉ có lớp của ông ta là không vớt được ai.]

 

[Bình luận:]

 

[Lầu 1: Đây chẳng phải chuyện bình thường sao, một đám học sinh và giáo viên lớp sáu cứ ngang ngược trong khu thường. Bình thường nhìn người ta bằng nửa con mắt, chẳng phải là ỷ lại vào việc sau này lớp mình sẽ có trạng nguyên sao, làm sao mà nỡ để người đi.]

 

[Lầu 2: Không phải người một nhà thì không vào một cửa mà, cái thằng Phí Bạc Lâm đó cũng hay lắm, bình thường chẳng thèm nhìn thẳng khối Hán Dương.]

 

[Lầu 3: Lầu hai đừng nói, thật sự đừng nói. Thảo nào cái thằng 'Xích Thố' đó lại là bạn cùng bàn với nó. Hồi Đại hội Thể thao nó đi bốc thăm, bên cạnh là học sinh lớp Hán Dương, lúc đó tôi đứng cạnh nó, nó vênh váo thật, như thể khối Hán Dương nợ nó hai trăm năm mươi tám vạn ấy.]

 

[Lầu 4: Hai đứa này như thể cùng một lỗ mũi thở ra. Hồi đó giáo viên chủ nhiệm lớp sáu tìm Ôn Phục nói chuyện, tôi cũng có ở văn phòng nhưng tôi không học cùng lớp với họ. Tôi quay lưng lại nghe thấy Cốc Minh Xuân hỏi Ôn Phục có muốn chuyển sang lớp Hán Dương không, Ôn Phục nói thẳng luôn là Phí Bạc Lâm đi thì cậu ấy đi, mọi người có biết Cốc Minh Xuân nói gì không?]

 

[Lầu 5: Lầu bốn kể tôi nghe với.]

 

[Lầu 6: Lầu bốn kể tôi nghe với.]

 

[Lầu 7: Lầu bốn kể tôi nghe với.]

 

[Lầu 8: Người ta nói, Phí Bạc Lâm lúc đó trả lời là: Không cần thiết.]

 

[Lầu 9: Không cần thiết là ý gì?]

 

[Lầu 10: Lời nguyên văn của Phí Bạc Lâm: "Không cần thiết có nghĩa là cho dù không vào khối Hán Dương, tôi cũng có thể đỗ thủ khoa toàn trường." ]

 

[Lầu 11: Buồn cười thật, nó nghĩ nó báu lắm à , khối Hán Dương còn phải cầu xin nó à? Tôi nói thật, khối Hán Dương chịu chọn là đã quá nể mặt nó rồi hahaha.]

 

[Lầu 12: Giỏi thế sao không lần nào cũng đỗ thủ khoa đi.]

 

[Lầu 13: Chắc không phải nó nghĩ việc từ chối khối Hán Dương là một chuyện rất ngầu đó chứ, đồ ngu.]

 

[Lầu 14: Bạn tôi bỏ mấy chục vạn muốn vào mà không được, suất học lại thà để lãng phí cho loại người này thì nên xét cho người khác, cho người khác còn kiếm được mấy chục vạn cơ.]

 

[Lầu 15: Sau này xin hãy gọi Phí Bạc Lâm là anh cả thủ khoa nhé ]

 

[Lầu 16: Tôi đây muốn xem anh cả thủ khoa thi đại học có được trạng nguyên không.]

 

[Lầu 17: Đến lúc đó mà thi được mỗi cái cao đẳng thì buồn cười lắm.]

 

[Lầu 18: Trừ khi đầu óc nó có vấn đề chứ chắc chắn không đến nỗi cao đẳng đâu. Nếu cuối cùng không đỗ thủ khoa thì đúng là trò cười thật.]

 

[Lầu 19: Đến lúc đó vào đây đào mộ lên haha.]

 

[Lầu 20: Chờ anh cả thủ khoa dũng mãnh đoạt trạng nguyên.]

 

[Lầu 21: Chờ anh cả thủ khoa dũng mãnh đoạt trạng nguyên.]

 

[Lầu 22: Chờ anh cả thủ khoa dũng mãnh đoạt trạng nguyên.]

 

[Lầu 23: Mùi chua chát của cái tầng này sắp tràn cả màn hình rồi, chẳng phải là thấy người ta không biết điều nhưng lại nói đúng sự thật sao, chỉ dám dựa vào ẩn danh mà cứng miệng, thật sự đem ra so thành tích thì ai cũng thua kém hết.]

 

[Lầu 24: Lầu hai ba không nói đến cậu, cậu gấp cái gì, chẳng lẽ cậu là Phí Bạc Lâm?]

 

[Lầu 25: Lầu hai ba, Phí Bạc Lâm dùng nick chính nói chuyện đi.]

 

[Lầu 26: Ối, anh cả thủ khoa tức giận vào đây rồi à?]

 

[Lầu 27: Ngước lên mà nhìn ID của bà đây này, người chơi diễn đàn đều biết bà đây là ai. Bà đây dám công khai tên thật, mấy vị ở trên có dám không? Tôi nói tên tôi rồi, mấy vị nói tên của mình đi?]

 

Bài đăng đến đây thì bị cấm bình luận.

 

Tạ Nhất Ninh chỉ cho Ôn Phục xem: "Đây, 'Lầu 23' và 'Lầu 27' là tôi. Còn cái ID 'Lầu 20' chính là người từng đăng bài tìm thông tin liên lạc của cậu."

 

Cô khoanh tay, vẻ mặt lạnh lùng: "Tôi nói rồi, quản trị viên diễn đàn là người của khối Hán Dương. Mấy tầng trên mắng nhóm trưởng loạn xạ mà chẳng bị quản, đến khi tôi ra mặt thì lập tức cấm bình luận. Chậc, chơi không lại thì cút."

 

Ôn Phục không nói gì, quay đầu kéo Tạ Nhất Ninh đi tìm Phí Bạc Lâm xin điện thoại.

 

Phí Bạc Lâm khó hiểu: "Xin điện thoại làm gì?"

 

Ôn Phục quay sang nhìn Tạ Nhất Ninh. Tạ Nhất Ninh đi đầu, thao thao bất tuyệt kể lại toàn bộ chuyện này cho Phí Bạc Lâm nghe. Nhân tiện cho anh xem cả bài đăng.

 

Phí Bạc Lâm bình tĩnh đọc xong rồi hỏi Ôn Phục: "Em muốn cho cậu ta thông tin liên lạc?"

 

Ôn Phục gật đầu.

 

Tạ Nhất Ninh vốn cũng định gật theo nhưng đột nhiên phản ứng lại, quay sang chất vấn Ôn Phục: "Cậu ta đã như thế rồi mà cậu vẫn muốn cho thông tin liên lạc à?"

 

Ôn Phục nói: "Tôi chửi cậu ta."

 

Tạ Nhất Ninh và Phí Bạc Lâm đồng thời nhìn cậu.

 

Rất hiếm khi thấy Ôn Phục nói dứt khoát như thế, lại còn là để chửi ai đó.

 

Tạ Nhất Ninh: "Cậu chửi cậu ta thế nào?"

 

Thực ra Ôn Phục vẫn chưa nghĩ ra. Cậu chẳng có kinh nghiệm, nói chuyện bình thường còn chưa lưu loát, chửi người lại càng không.

 

Cậu trầm tư một lúc rồi buột miệng: "Baka!"

 

["Baka" (馬鹿 / バカ) trong tiếng Nhật có nghĩa là ngu ngốc, ngớ ngẩn, khờ khạo. Là một từ phổ biến trong đời sống hằng ngày và anime/manga.]

 

Phí Bạc Lâm: "..."

 

Tạ Nhất Ninh: "..."

 

Tạ Nhất Ninh đỡ trán: "Thôi bỏ đi."

 

Phí Bạc Lâm cũng định lắc đầu nhưng lại nghe Tạ Nhất Ninh hạ tay xuống, nói tiếp: "Chửi là 'đồ ngốc' thì chẳng có uy lực gì cả, đổi cái khác đi."

 

Ôn Phục: "Đổi thành cái gì?"

 

Một ý tưởng dở hơi chợt lóe lên trong đầu Tạ Nhất Ninh, y hệt phong cách Tô Hạo Nhiên: "Không phải cậu ta đăng confession xin thông tin của cậu sao? Gọi là 'Thằng đần tỏ tình' đi."

 

Ôn Phục: "Thằng đần tỏ tình là gì?"

 

Phí Bạc Lâm nhắm mắt thở dài. Anh có cảm giác như lời mắng kia đang giáng thẳng xuống đầu mình vậy.

Bình Luận (0)
Comment