Tuổi Trẻ Vô Danh - Thi Vô Trà

Chương 97

Editor: Sophie

 

 

[6.12.2015]

 

Em gái,

 

Hôm nay đã sang tuần thứ hai kể từ ngày em rời đi.

 

Anh đang thu xếp hành lý để sáng mai lên đường sang Anh. Đồ ăn trong nhà cũng vừa vặn hết sạch. Toàn bộ chăn bông và quần áo em có thể mặc, anh đều giữ nguyên trong tủ. Sau này nếu em trở về nước, chỉ cần gặp chuyện gì bất tiện, em có thể quay về nhà ngay.

 

Ống heo tiết kiệm vẫn ở chỗ cũ, tiền bên trong anh cũng để lại, chắc đủ để em xoay xở một thời gian. Nếu thực sự không biết nấu ăn, hãy xuống lầu tìm dì Ngô. Anh đã nhờ dì ấy để ý, nếu thấy em về, trông xem em có ăn uống tử tế không.

 

Nếu không tiện thì gọi đồ ăn ngoài, nhưng tuyệt đối đừng tùy tiện nhận thức ăn người khác mang đến, cũng đừng để ai vào bếp nấu cho em.

 

Không phải ai cũng có lòng dạ trong sáng với em.

 

Phí Bạc Lâm

 

 

[8.12.2015]

 

Em gái,

 

Anh đã đặt chân đến Anh và gặp lại cha.

 

Ông ấy đã già yếu, nhưng tính tình thì tệ hại, hoàn toàn khác với hình ảnh bận rộn mà ôn hòa trong ký ức mười mấy năm trước của anh. Điều này khiến anh không khỏi hoài nghi, liệu ngày xưa trước mặt mẹ, ông ấy có phải chỉ đang giả vờ hay khôg.

 

Một khi mẹ không còn nắm quyền trong tập đoàn, ông ấy liền để lộ nguyên hìh.

 

Giữa anh và ông ấy chẳng khác nào hai kẻ xa lạ, gặp lại sau nhiều năm mà ngay cả một lời chào cũng khó mở miệng.

 

Ánh mắt ông sắc lạnh, gay gắt như thể sự xuất hiện của anh là dư thừa. Anh cũng muốn hỏi luật sư Trương rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng họ chỉ đưa anh đến đây rồi vội vã quay về.

 

Giờ anh đang ngồi viết thư cho em trên bàn ăn. Mùa đông ở Anh lạnh đến thấu xương, mười mấy tiếng anh chưa ăn gì, vừa đói vừa rét, lại chẳng biết tối nay sẽ ngủ ở đâu.

 

May mà em không đi cùng anh tới đây. Anh chỉ mong giờ này em được ăn no, mặc ấm, sống thật tốt.

 

Phí Bạc Lâm

 

 

[7.1.2016]

 

Em gái,

 

Anh đã ở Anh được một tháng. Tháng này, tính khí của cha cũng chẳng khá hơn, thời tiết thì vẫn khắc nghiệt như cũ. Anh chưa có phòng riêng.

 

Hai tuần trước, anh ngủ trên ghế sofa thì bị cha lấy quyển sách bìa cứng đập vào trán cho tỉnh. Lúc đó là hai giờ sáng, ông ngồi trên xe lăn, tức giận quát ầm lên bảo anh cút xuống, đừng làm bẩn ghế của ông nữa. Từ hôm đó, chỗ ngủ của anh dời sang ngay sàn nhà trước cửa phòng ông.

 

Hành lang thì không có sưởi. Anh chỉ có một chiếc chăn, mà không biết nên dùng để đắp hay trải xuống đất, quả thật dở khóc dở cười. Về sau anh học cách trải tất cả áo bông của mình thành đệm. Đêm nằm im không cử động, chỉ cần thời tiết đừng lạnh thêm nữa, có lẽ vẫn cầm cự qua mùa đông này.

 

Bất tiện duy nhất là quần áo trải dưới đất, hôm sau anh phải tự tay giặt, không thì mặc vào lại cứ thấy khó chịu. Nhưng hễ giặt là cha lại mắng, cho rằng anh cố tình lãng phí nước nhà ông. Ông ấy đúng là vô cùng keo kiệt.

 

Em ở Hàn Quốc sống thế nào? Cơm căng tin có đủ ăn không?

 

Anh sợ em ăn không no. Nếu thấy không đủ cứ lấy tiền mua thêm đồ. Mười vạn trong thẻ, em không cần để dành cho anh. Anh không ở bên cạnh, em nhất định phải đối xử tốt với bản thân.

 

Phí Bạc Lâm

 

 

[16.1.2016]

 

Em gái,

 

Cha đã đuổi việc toàn bộ người giúp việc và hộ lý trong nhà. Từ hôm nay mọi sinh hoạt của ông đều do anh phụ trách.

 

Ông không cho phép anh ra ngoài, mỗi ngày chỉ có người mang thực phẩm đến đúng giờ.

 

Đồ ăn ở Anh lạ lắm, ngay cả nguyên liệu tươi cũng khó nấu thành món ngon. Anh cũng không có quyền chọn lựa, bởi những gì anh làm ra ông đều không cho đụng tới, chỉ cho ăn phần còn lại sau bữa của ông.

 

Ông là người không mấy gọn gàng, nhiều khi anh khó chịu khi thấy bàn ăn và nhà cửa lộn xộn, ăn xong còn chẳng buồn lau miệng. Giặt giũ ông vốn không thích, cũng không cho phép anh làm thay.

 

Anh vẫn chưa thể liên lạc với luật sư Trương và Trâu Kỳ. Không biết tình cảnh này còn kéo dài bao lâu nữa.

 

Phí Bạc Lâm

 

 

[3.2.2016]

 

Em gái,

 

Tối nay bố ăn vượt mức bác sĩ dặn. Anh khuyên ông dừng lại, ông đáp lại bằng một cái tát. Đến đêm ông đau bụng, anh vừa đến giường thì ông nôn thẳng lên người anh.

 

Sau đó ông dùng tiếng Quan thoại xen lẫn tiếng Anh mắng anh suốt nửa tiếng, liên tục nói anh cố tình hãm hại ông. Anh rất muốn phản bác rằng đó là lỗi của chính ông, nhưng anh biết, chỉ cần nói ra một câu thôi, ông sẽ đuổi anh ra khỏi nhà trong đêm tuyết này.

 

Tuyết ở Edinburgh rơi nặng như đang đổ ập xuống. Anh không muốn chết trong đêm đông này. Anh hiểu cha không quan tâm đến sống chết của anh, thậm chí còn mong anh mắc lỗi để đuổi anh đi.

 

Anh sẽ không để mọi chuyện như ông muốn. Anh càng không thể đến đây để rồi thất bại mà quay về. Anh phải từng bước đạt được vị trí mình cần rồi quay lại đón em về. Trước khi đạt được tất cả, dù thế nào anh cũng sẽ không từ bỏ.

 

Phí Bạc Lâm

 

 

[2.4.2016]

 

Em gái,

 

Đêm qua, cha say rượu rồi lôi cả mẹ ra chửi. Ông nói mẹ đoản mệnh, rời xa ông thì chết cũng đáng. Những lời độc ác còn nhiều, anh không muốn viết hết ra đây.

 

Anh không chắc ông làm vậy để thử giới hạn chịu đựng của anh, nhưng nó khiến anh lung lay.

 

Năm xưa Hứa Uy từng nói cha không chịu cho mẹ chữa bệnh, anh vẫn nghĩ đó chỉ là chuyện bịa đặt để anh xa lánh ông. Vì qua phản ứng của cha, anh tin rằng ông không hề biết chuyện anh từng tìm đến Phí Thị cầu cứu. Nhưng giờ anh bắt đầu không chắc nữa.

 

Tối nay, anh đã bỏ xoài và mận khô vào nước sốt của ông. Kết quả đúng như dự đoán, nửa đêm ông rung chuông liên hồi. Anh không vào. Ông phát dị ứng, lăn lộn trong chính đống bẩn thỉu, nửa giờ sau thì hôn mê. Được bác sĩ cứu tỉnh, ông chỉ tay vào anh, muốn mắng nhưng lưỡi cứng lại, chưa thể nói.

 

Cảnh ấy thật buồn cười. Nếu em có mặt, em cũng sẽ cười thôi. Nhưng nơi này chẳng khác gì địa ngục, em đừng đến.

 

Anh cũng muốn sớm trở về nhưng phải kiên nhẫn đi từng bước, thực hiện đúng kế hoạch. Mỗi ngày anh đều đang cố liên hệ với luật sư Trương.

 

Phí Bạc Lâm

 

 

[20.6.2016]

 

Em gái,

 

Anh đã ở đây nửa năm rồi.

 

Hôm nay mới tình cờ phát hiện ra trong biệt thự có một phòng tập gym, bên trong đủ mọi dụng cụ, thậm chí còn có cả găng tay và bao cát boxing mà anh từng rất thích. Cha cấm anh đụng vào bất kỳ tiện nghi giải trí nào trong nhà, chắc ông tưởng giấu phòng dụng cụ này rất kỹ.

 

Hôm qua, ông phát hiện anh lại gọi điện cho luật sư Trương. Ông giật lấy chiếc điện thoại của em, may mà anh kịp cầu xin nên nó mới không bị đập vỡ.

 

Nhưng từ đó anh cũng mất đi cơ hội liên lạc với người bên ngoài. Nếu còn bị bắt gặp, ông sẽ lập tức đuổi anh đi. Visa và giấy tờ tùy thân của anh đều bị ông giữ lại, lúc nào cũng mang theo bên mình.

 

Dạo này đêm nào anh cũng dễ bị đánh thức bởi những tiếng động rất nhỏ. Ngày trước giấc ngủ của anh chưa từng tệ như vậy.

 

Có lẽ là vì lúc nào anh cũng thấp thỏm, sợ một ngày nào đó ảnh của em bị ông phát hiện. Chỉ cần nghĩ đến thôi, anh đã chẳng thể nào ngủ yên được nữa.

 

Phí Bạc Lâm

 

 

[18.7.2016]

 

Em gái,

 

Hôm nay có người đến thăm nhà, lại là một bệnh nhân bại não mà cha đã tài trợ suốt bấy lâu.

 

Anh thật sự ngạc nhiên, bởi một người keo kiệt, quái gở như ông, vậy mà vẫn chịu bỏ ra một phần tiền chữa bệnh vốn quý giá của mình để giúp một bệnh nhân khác.

 

Khi người nhà đẩy bệnh nhân từ xe lăn vào, anh bắt gặp trong mắt bố lóe lên một tia đắc ý. Lúc đó anh nghĩ ông đang tự hào vì đã giúp đỡ một gia đình. Nhưng chờ họ đi rồi, ông lại chỉ tay vào bóng lưng họ, cười nhạt với anh: "Thấy không? Trên đời này còn có kẻ thảm hại hơn tao."

 

Anh không thật sự hiểu hết ý nghĩa câu nói ấy. Nhưng ông lại bật cười sảng khoái, như thể sự tài trợ của mình chẳng phải vì lòng tốt, mà chỉ là để tìm kiếm một kiểu an ủi cho cái tôi của mình.

 

Chiều nay anh không còn tâm trí để nghĩ nhiều. Bố phát hiện anh lén tập boxing trong phòng dụng cụ. Ông nổi giận, nhấc cả gạt tàn và bình hoa trên bàn ném thẳng vào đầu anh. Vết thương đến giờ vẫn còn đau rát.

 

Những lời mắng chửi ông trút xuống thì quá nhiều, quá lộn xộn, mà khi ấy máu chảy không ngừng nên anh chẳng còn nghe rõ.

 

Bỗng nhiên anh hiểu vì sao ông có thể xót thương một người tàn tật mà với anh lại cay nghiệt tận cùng: thì ra ông ghét việc anh có một cơ thể khỏe mạnh.

 

Phí Bạc Lâm

 

Ôn Phục phát hiện những lá thư này vào ba tháng sau khi kết thúc bữa tiệc từ thiện.

 

Trước đó, Phí Bạc Lâm đã đắn đo rất lâu rồi mới quyết định chọn căn hộ ở Vân Hà Tụng, Cẩm Thành làm tổ ấm mới của họ. Lý do chính là để thuận tiện cho công việc của Ôn Phục, bởi xét về mọi mặt, đây là nơi ở phù hợp nhất với cậu vào thời điểm này.

 

Ôn Phục vốn không thích chuyển nhà. Phí Bạc Lâm hiểu cậu vừa mới quen với nhịp sống ở khu chung cư này, nếu đổi chỗ khác lại phải mất thêm một khoảng thời gian để thích nghi. Huống hồ Cẩm Thành cũng không phải là nơi họ có thể thực sự gọi là "nhà".

 

Hơn nữa, khi danh tiếng của Ôn Phục ngày một vang xa, số lượng phóng viên săn ảnh cũng từ một hai nhóm ban đầu tăng lên đến mức không thể đếm xuể.

 

Trong phạm vi có thể kiểm soát, Phí Bạc Lâm vẫn còn tìm được người để dàn xếp. Nhưng anh lo sau này sẽ có những kẻ mới vào nghề, muốn gây chú ý bằng cách lấy Ôn Phục làm mục tiêu, lén chụp rồi tung tin ngay lập tức.

 

Ở lại khu chung cư cũ, bất kể Ôn Phục ở căn hộ nào thì hành tung của cậu cũng sẽ kín đáo hơn.

 

Còn về trang viên của họ Phí, trước khi phá sản đã bị nhà họ Hứa mang đi thế chấp. Sau này Phí Bạc Lâm mua lại cũng chỉ vì nơi đó là mảnh đất do Lâm Viễn Nghi tự tay chọn và thiết kế bố cục.

 

Anh biết Lâm Viễn Nghi từng rất yêu căn nhà và khu vườn ấy, nên khi công ty bắt đầu có lợi nhuận, anh gom góp đủ tiền để mua lại trang viên, rồi đặt nửa hộp tro cốt của bà ở trong tòa nhà.

 

Anh vốn không đặt quá nhiều tình cảm ở đó, mà với Ôn Phục cũng chẳng thích hợp. Anh đã cân nhắc rất lâu, sau đó hỏi ý kiến Ôn Phục. Khi biết Hứa Uy từng ở đó suốt mười năm, Ôn Phục kiên quyết từ chối.

 

Trong một tuần Ôn Phục sang Tứ Xuyên ghi hình chương trình tạp kỹ, Phí Bạc Lâm tranh thủ sắp xếp mọi thứ trong căn nhà mới.

 

Ngôi nhà rộng rãi, anh mua thêm tủ kệ, gom hết những cây violin, guitar cùng ba cây đàn piano để chung trong một phòng nhạc.

 

Các món quà lặt vặt khác, anh bố trí riêng một phòng để trưng bày, còn cải tạo phòng cất giữ lễ phục cao cấp, trang sức và đồng hồ thành phòng thay đồ.

 

Cứ thế bận rộn hết đợt này đến đợt khác, mất thêm một tháng để hoàn thiện đồ nội thất và đưa vào, cuối cùng căn hộ cũng ra dáng một tổ ấm thực sự.

 

Cuối năm cả hai đều bận rộn với công việc riêng. Ôn Phục liên tục nhận lời mời tham gia các chương trình ca nhạc cuối năm và Gala Tết của nhiều đài truyền hình. Còn công ty của Phí Bạc Lâm thì lợi nhuận ròng trong năm tăng trưởng bứt phá, toàn bộ nhân viên tất bật chuẩn bị cho vòng gọi vốn thứ ba và kế hoạch niêm yết.

 

Cả hai đều bận tối mặt tối mày. Vừa mới chuyển nhà, chưa kịp về Nhung Châu thì đã vội vã đón Tết.

 

Sang năm, Ôn Phục bước vào guồng bận rộn cho tour diễn. Nói đúng hơn là Stella lôi cả ê-kíp vào guồng bận, mà Stella đã bận thì trong đội không ai dám lười, càng không dám tranh thủ nghỉ ngơi.

 

Riêng Ôn Phục, người vốn chẳng quá quan tâm về chuyện tiền bạc, vẫn là trung tâm của tất cả.

 

Ngày đưa Ôn Phục đến căn hộ mới, Phí Bạc Lâm chưa một lần thú nhận về ba căn phòng chất đầy quà tặng mà anh đã dồn mua suốt bao năm, càng không nhắc đến chồng thư hồi âm cao như núi.

 

Anh không rõ mình đang lo lắng điều gì, có lẽ sợ rằng nếu phơi bày tất cả ngay lập tức, cậu sẽ hoa mắt choáng ngợp mà sợ hãi.

 

Anh vẫn chưa tự thuyết phục được chính mình đem mười năm nhớ nhung và mộng tưởng đặt dưới ánh mặt trời, để nó và anh đều đường đường chính chính. Lúc nào cũng thấy cậu cần một khoảng để tiếp nhận chúng.

 

Và cả những lá thư hồi âm kia nữa.

 

Khi viết Phí Bạc Lâm đã đặt vào vô vàn cảm xúc, nhưng viết xong cất vào tủ, nhìn lại lại không biết nên trao thế nào.

 

Nhìn kiểu gì cũng thấy... sến.

 

Thư cậu viết tám năm trước, bây giờ anh mới đáp lại, nghĩ thế nào cũng như đang tìm cách bù đắp cho lầm lỗi của mình.

 

Nói cho cùng, mọi thứ đều diễn ra quá vội vàng.

 

Kể từ khi về nước, bề ngoài Phí Bạc Lâm vẫn tỏ ra có kế hoạch, nhưng thực chất vì muốn gặp Ôn Phục mà đã bối rối tay chân. Những điều cần thú nhận, từ những món quà đến những bức thư hồi âm, từng việc một anh lẽ ra nên tiến hành dần dần, cân nhắc lời lẽ rồi mới nói ra.

 

Nhưng cứ nghĩ đến cậu là anh lao đầu quay về, một khắc cũng đợi không nổi.

 

Chuyện tình cảm này, nào có thể do con người muốn đến muốn đi là được.

 

Thế nên khi Ôn Phục bước vào căn hộ mà cậu cứ ngỡ là mới mua, Phí Bạc Lâm khóa chặt ba cánh cửa phòng đầy quà, nói với Ôn Phục đó là phòng khách bỏ trống, chưa nghĩ ra công dụng nên không cần vào.

 

Mặc dù sự thật là anh vẫn chưa nghĩ ra cách để chúng lộ diện ra sao.

 

Ôn Phục nhìn anh một cái, không nói gì.

 

Buổi tối Phí Bạc Lâm đang loay hoay trong bếp nấu bữa tối đầu tiên ở nhà mới, bỗng nghe thấy tiếng gọi từ phía sau: "Anh Bạc Lâm?"

 

"Ừ?" Phí Bạc Lâm đang cúi đầu chiên tôm viên, nghe Ôn Phục gọi thì ngẩng đầu theo phản xạ.

 

Vừa ngẩng đầu là anh muốn nhập đoàn lên núi ở ngay lập tức

 

Ôn Phục đứng ngoài bếp, mặc bộ vest cao cấp anh còn chưa kịp tặng, hai cổ tay đeo kín đồng hồ xa xỉ anh mua.

 

Tay trái cậu cầm violin trong phòng nhạc, tay phải cầm một xấp phong bì từ phòng quà, giơ lên hỏi anh: "Đây là thư hồi âm anh gửi cho em à?"

 

Rõ ràng là cậu đã nhân lúc anh nấu ăn mà lục tung ba căn phòng không sót chỗ nào.

 

Ôn Phục không nhận ra hết thương hiệu của những chiếc đồng hồ và lễ phục này, cũng không rõ giá cả, chỉ vì chúng là đồ Phí Bạc Lâm mua cho cậu, cậu thấy tò mò nên đeo hết lên người.

 

Quả nhiên đã lã mèo thì chưa bao giờ biết ngoan ngoãn nghe lời.

 

Phí Bạc Lâm im lặng một giây, rồi tiếp tục chiên tôm viên như không có chuyện gì: "Không phải. Không biết từ đâu ra."

 

Ôn Phục bám riết không tha: "Nhưng em tìm thấy ở trong phòng."

 

Phí Bạc Lâm chối phăng: "Không phải của anh."

 

Ôn Phục bóc thư trước mặt anh: "Cuối thư ký tên anh."

 

Phí Bạc Lâm thản nhiên: "Không phải anh viết."

 

Ôn Phục vạch trần: "Đầu thư gọi là Em gái."

 

Phí Bạc Lâm sụp đổ: "Chẳng phải anh đã dặn là đừng vào sao?"

 

Ôn Phục bình tĩnh nhìn anh hoàn toàn sụp đổ, rồi thản nhiên hỏi ngược lại: "Không phải cho em sao?"

 

Anh cứng họng.

 

Da mặt một khi đã bị mèo xé toạc, cả đời đừng mong dán lại.

 

Đêm đó Ôn Phục ngồi trên chiếc ghế sofa Phí Bạc Lâm đích thân thiết kế cho cậu, lần lượt bóc và đọc từng bức thư hồi âm, từng phong bì một.

 

Phí Bạc Lâm thì làm việc trong phòng sách.

 

Đúng lúc Ôn Phục đọc đến bức thư thứ 75, điện thoại cậu reo cuộc gọi video. Sắp đến tour diễn, Stella cùng toàn bộ đoàn đội tổ chức một cuộc họp video khẩn cấp để chốt trang phục, tài trợ và chỉnh ca khúc biểu diễn mở màn.

 

Tất cả mọi người đều đã quen với trạng thái rối loạn lo âu của người phụ nữ này khi đối mặt với công việc quan trọng. Điều đáng nói là các nhân viên làm thêm giờ sẽ được trả lương tăng ca tương ứng trong tiền thưởng cuối năm, càng làm nhiều tiền càng nhiều, vì thế họ đều vui vẻ chấp nhận.

 

Người duy nhất không có tiền tăng ca là Ôn Phục, ngôi sao trung tâm trông chẳng mấy để tâm tiền bạc.

 

Cậu bắt máy, quanh người không có giá đỡ, đành cầm điện thoại lên nghe. Stella thì kiểm tra từng hạng mục, còn cậu vừa nghe vừa một tay bóc thư, chẳng mấy để tâm đến nội dung cuộc họp.

 

Đúng lúc đó, Phí Bạc Lâm kết thúc công việc đêm, bước ra khỏi phòng sách. Ngay khi cửa vừa mở, nhà tạo mẫu của Ôn Phục đã tinh ý nghe thấy tiếng động qua màn hình.

 

Cô lập tức xen vào: "Ôn Phục, nhà cậu có người khác à?"

 

Ôn Phục khựng lại, nhìn về phía Stella.

 

Stella: "..."

 

Trợ lý của Stella: "..."

 

Chu Kỷ: "..."

 

Vài người biết chuyện thì không nói gì, những người khác chờ cậu trả lời.

 

Ai cũng rõ, nghệ sĩ nếu chung sống với người khác, quản lý cần nắm trước để phòng khi tin đồn nổ ra, đoàn đội kịp thời xử lý khủng hoảng.

 

Phòng họp video bất ngờ rơi vào im lặng.

 

Hai giây sau, Stella cúi đầu lật lật tài liệu: "Vừa nãy nói đến việc chọn ca khúc quảng bá cho concert..."

 

Mọi người lập tức cúi đầu theo, giả vờ tra tài liệu, coi như chưa từng nghe gì.

 

Phí Bạc Lâm bước ra, mệt mỏi rã rời. Anh thấy Ôn Phục đang đọc những lá thư mà anh chưa muốn công khai, lại nghe thấy cậu không trả lời câu hỏi kia, trong lòng lập tức dấy lên chút tủi thân.

 

Anh đi ngang quầy bar rót nước, tháo kính đặt sang một bên. Người đã đến sát sofa rồi, nhưng ánh mắt Ôn Phục vẫn dán chặt vào lá thư, chẳng buồn nhìn anh một lần.

 

Người thật đang ở ngay đây mà không nhìn, lại chăm chăm nhìn vào đống giấy.

 

Phí Bạc Lâm sầm mặt ngồi xuống cạnh cậu, còn cố tình nhìn trừng trừng. Nhưng Ôn Phục vẫn lặng lẽ đọc, chẳng hề để ý.

 

Anh chỉ muốn vung tay hất cả xấp thư xuống đất. Chẳng lẽ cậu không biết anh đang mệt sao? Nhất thiết phải chờ anh khóc lóc ầm ĩ như sáng hôm trước mới chịu để ý à?

 

Phí Bạc Lâm dán mắt vào bàn tay Ôn Phục. Đúng lúc cậu đưa tay đổi sang lá thư khác, anh bất ngờ nghiêng người, chui thẳng vào lòng cậu.

 

Không ngờ cánh tay đang giơ điện thoại của Ôn Phục không vững, đầu anh lại quệt trúng cổ tay cậu, chiếc điện thoại đang gọi video thế là bị hất rơi, lộc cộc lăn xuống đất.

 

"Ôn Phục?" Tiếng mọi người trong cuộc họp vọng từ dưới sàn lên, "Em không sao chứ? Có chuyện gì vậy?"

 

Nghe chừng camera chưa hề lia đến Phí Bạc Lâm trong lòng cậu.

 

Ôn Phục cúi đầu, thấy anh nằm im trên đùi, vẻ mặt còn thản nheien, chẳng buồn giải thích.

 

Cậu nhặt điện thoại, cố ý xoay camera hướng sang chỗ khác rồi mới đưa về trước mặt mình.

 

"Không sao." Ôn Phục đặt thư xuống, tay luồn vào tóc Phí Bạc Lâm, khẽ vuốt, "Chó con của tôi lỡ va trúng điện thoại."

Bình Luận (0)
Comment