Editor: Sophie
Vì công tác chuẩn bị, concert của Ôn Phục dời sang tháng Ba.
Từ tháng Ba đến cuối tháng Sáu, tour diễn đi qua bốn thành phố với tổng cộng mười sáu đêm diễn, điểm dừng cuối cùng là Cẩm Thành.
Vào ngày mở bán ba đêm diễn ở trạm dừng đầu tiên, cả đội ngồi cùng nhau, cứ từng giây lại làm mới trang một lần, chỉ sợ bán không tốt.
Stella còn soạn sẵn mấy bộ "phương án phát ngôn" nếu tình hình sau mở bán không khả quan, để phòng mấy tài khoản marketing thêm mắm dặm muối bôi xấu, ảnh hưởng các đêm sau.
Kết quả, vừa mở bán chưa đầy mười giây, cả phòng chết lặng.
Không còn một vé nào, ghế gần sân khấu nhất bán hết nhanh nhất, chỉ vài giây sau ngay cả vé khán đài cũng sạch bách.
Chu Kỷ ngơ ngác: "Có phải bị lỗi hệ thống không?"
Anh ngẩng đầu hỏi Stella: "Chị thuê người giả mua vé à?"
"Tôi cần sao?" Stella liếc anh một cái, giọng nói đột nhiên tự tin hẳn lên, "Cậu nghĩ Ôn Phục là kiểu idol sống nhờ bào tiền của fan, marketing kiểu nhồi não à? Tôi cũng muốn lắm chứ, mà tố chất của cậu ấy hợp không?"
Nói thì nói vậy, nhưng trước khi mở bán cô cũng có chút hồi hộp.
Giờ xem ra tình hình đặt vé trước không khác biệt nhiều so với dự đoán của mình, Stella ngả người ra sau, dựa vào ghế chậm rãi rút điếu thuốc. .
Cô châm thuốc, khói trắng cuộn lên, khóe môi nhếch thành nụ cười lạnh.
"Cứ đợi đi. Những nhãn hàng từng chê bai, những nhà đầu tư từng khinh thường sẽ có ngày ruột gan thắt lại vì hối hận. Tôi đã cảnh báo bao lần họ đánh giá sai Ôn Phục.
Không ai tin.
Họ chỉ biết dán nhãn nam thần tượng nhạt nhòa. Buồn cười thật. Có ai thèm nhìn xem bao nhiêu ca khúc, bao nhiêu bộ phim truyền hình đã có dấu ấn của Ôn Phục chưa.
Chỉ vì cái Công ty Giải trí Tương Lai này kém cỏi, không chịu làm truyền thông, nên mới để người khác mặc sức chụp mũ."
Cô ngồi thẳng dậy, ánh mắt lóe lên sự kiêu hãnh.
"Thừa nhận Ôn Phục có lượng khán giả đông đảo khó đến thế sao? Thừa nhận rằng số đông trên đời này là những người bình thường, lặng lẽ nghe nhạc chứ không phải những fan cuồng ồn ào khó đến thế sao?
Thừa nhận cậu ấy là một tài năng sáng tác khó đến thế sao? Tôi đã nói cả trăm lần rồi, Ôn Phục là ca sĩ. Chỉ là cậu ấy quá đẹp trai, nên cả cái thị trường này đâm ra hẹp hòi và đầy định kiến."
Trợ lý xen ngang: "Vậy còn trên diễn đàn. Có cần xử lý dư luận không ạ?"
Stella bật cười, khói thuốc lượn trong không khí: "Không cần. Đám diễn đàn đó ồn ào to mồm thế thôi, bản chất cũng chỉ là một nhóm nhỏ gom lại để tự an ủi nhau.
Họ viết cho nhau đọc, rồi để mấy tài khoản marketing copy lại kiếm KPI. Ngoài cái vòng luẩn quẩn đó, chẳng hề chạm đến khán giả đại chúng.
Trung Quốc cả tỷ dân, một cái diễn đàn dăm chục vạn tưởng là to nhưng thực ra chỉ là tép riu trong tép riu. Chính vì nhỏ bé nên mới cần tụ lại tìm chút đồng tình, chút ảo giác về sự tồn tại.
Mà chê bai thì đã sao.
Cậu thử kể xem có nghệ sĩ nào nổi mà không bị chửi trên diễn đàn. Càng nổi tiếng thì càng bị nghiền nát trong lời lẽ độc miệng.
Chỉ cần không vướng vào scandal ồn ào như lần trước, không dính tin bịa đặt thất thiệt thì cứ mặc kệ chúng. Ngày nào Ôn Phục được bọn họ tâng bốc tung hô, thì ngày đó mới thực sự nguy hiểm, vì chứng tỏ cậu ấy đã mất đi sự đặc biệt rồi."
"Vâng..." Trợ lý gật đầu, vẻ mặt như đã học được một bài học.
"Phí Bạc Lâm thì cứ ngồi đó mà cười thầm." Nói xong, Stella dí điếu thuốc vào gạt tàn, giọng không giấu được sự đắc ý. "Với tốc độ bán vé này, tỉ lệ kín chỗ đủ để Truyền thông Tư Phục của anh ta tạo ra một hiệu ứng quảng cáo khổng lồ. Chưa kể họ còn nắm quyền phát sóng độc quyền.
So với việc để nghệ sĩ hay công ty khác hưởng lợi, riêng khoản phí ủy quyền và quảng cáo này ít nhất cũng phải vài chục triệu tệ.
Đừng nghĩ Ôn Phục của chúng ta được hưởng từ sự đầu tư của anh ta. Đợi concert kết thúc rồi xem, anh ta chỉ việc ngồi sau màn hình mà đếm tiền thôi."
Thế nhưng, cái người bị Stella mỉa mai là cười thầm, lúc ấy lại đang bận tối tăm mặt mũi chuẩn bị cho buổi họp báo niêm yết công ty vào mùa hè.
Dù công việc chất chồng, Phí Bạc Lâm vẫn theo Ôn Phục đến tất cả các thành phố trong tour diễn.
Chỉ có đêm diễn cuối cùng, anh vì bận sang nước ngoài đàm phán hợp tác nên không kịp có mặt. Mà trớ trêu thay, đây lại chính là buổi quan trọng nhất.
Giữa concert, Ôn Phục cho khán giả nghe thử album mới. Ca chủ đề do chính cậu viết lời, phối khí và đặt tên. Bài hát này cùng tên với album "Berlin Của Tôi".
Tiếc là Phí Bạc Lâm chẳng nghe được đoạn nào.
Khi Ôn Phục ôm cây guitar cũ, ngồi giữa ánh đèn sân khấu trình diễn, chỗ ngồi quen thuộc ở khu VIP sát sân khấu, nơi trước nay chưa từng vắng lại trống không.
Trước nay ở mỗi thành phố, đó luôn là vị trí ngồi của anh, lẫn trong đám đông như một khán giả bình thường: Áo hoodie, áo khoác nhẹ, khẩu trang đen, ngoan ngoãn im lặng đến khi kết thúc. Mỗi lần Ôn Phục lia mắt qua đây, anh lại cong mắt mỉm cười với cậu.
Hôm nay, anh gấp gáp đến mức vừa xuống máy bay đã gọi tài xế đưa thẳng đến nhà thi đấu. Anh còn định nhờ Chu Kỷ dẫn từ hậu trường ra khu VIP thì lại đúng lúc xem được phần kết của concert.
Lúc này đã là 9 rưỡi tối, tháng 6 năm 2024 tại Cẩm Thành khi lạnh khi nóng, bầu trời đêm nay phảng phất sắc tím trong veo, như hoàng hôn ba tiếng trước còn chưa tan hết.
Ôn Phục ngồi giữa trung tâm nhà thi đấu dưới màn đêm màu tím. Đèn sân khấu bất ngờ tắt toàn bộ ngay sau khi tiết mục trước kết thúc.
Hai giây sau, hai màn hình điện tử lớn ở hai bên bắt đầu phát một đoạn video mờ.
Khán giả im lặng trong một thoáng, sau đó bùng lên những làn sóng la hét và cổ vũ.
Đó là video khởi đầu giúp Ôn Phục nổi tiếng trên mạng xã hội bốn năm trước.
Cùng với giọng hát trong trẻo và tiếng hợp âm trầm thấp của guitar trong video, hình ảnh của Ôn Phục dần trở nên rõ nét.
Trong video cậu mặc chiếc áo len cũ màu nhạt, đội mũ lưỡi trai sụp xuống. Ngồi tựa bên khung cửa sổ trong buổi chiều xanh thẫm, cậu khe khẽ gảy đàn. Nửa khuôn mặt gầy gò thấp thoáng trong ánh sáng, vừa cô độc vừa đẹp đến nao lòng.
Bốn năm trôi qua, Ôn Phục vẫn giữ nguyên vẻ ngoài của tuổi hai mươi ba, điều này ai cũng thấy.
Mười năm trôi qua, Ôn Phục vẫn giữ nguyên vẻ ngoài của tuổi 16, chỉ có trong hồi ức của Phí Bạc Lâm.
Theo tiếng hò reo bùng lên rồi lại lắng xuống của tiếng cổ vũ, đoạn video ngắn chưa đầy một phút này nhanh chóng đi đến hồi kết.
Ánh đèn sân khấu dần sáng lên, quay trở lại chỗ Ôn Phục.
Trong chớp mắt, cậu đã thay xong một bộ quần áo ở dưới bệ nâng. Khi camera chiếu hình ảnh cậu lên hai màn hình lớn, trông chẳng khác nào phiên bản sống động của chính mình trong video vài giây trước.
Vẫn là chiếc áo len đó, chiếc mũ đó và cây guitar cũ kỹ đó.
Tất cả vũ công và thiết bị hỗ trợ đều đã rút, chỉ còn một mình cậu đứng trên sân khấu.
Cậu ngồi trên chiếc ghế cao, điều chỉnh micro trước mặt mình thấp xuống một chút.
Ôn Phục cúi đầu, góc nhìn của khán giả hầu như không khác gì trong video bốn năm trước.
Môi cậu khẽ mấp máy, dưới vành mũ không ai thấy hàng mi đang run.
Ôn Phục chầm chậm mở lời: "Hoàng hôn bốn năm trước, tôi hát ca khúc này, nghĩ về mùa đông năm tôi 18 tuổi."
Phí Bạc Lâm đứng khuất bên cánh gà.
Bóng hình anh bị tấm màn sân khấu khổng lồ che khuất. Ngay trước mắt là dáng nghiêng của Ôn Phục cùng màn hình điện tử rực sáng. Chỉ cần người trên sân khấu khẽ quay đầu là có thể nhìn thấy anh, còn khán giả phía dưới lại hoàn toàn không hay biết sự tồn tại của anh.
Một tiếng nhiễu sóng ngắn chói tai vang lên. Ôn Phục khựng lại, lặng lẽ đợi âm thanh ấy tan đi rồi mới tiếp tục, giọng rõ ràng:
"Tuổi 18 của mình giống như mùa đông đã sinh ra bài hát này. Mình từng nghĩ sau những tháng ngày giá rét ấy, mọi thứ sẽ bắt đầu, nhưng không ngờ cơn gió năm đó quá lạnh, quá lớn, đã thổi bay bầu trời xanh trên đầu, để lại một mảng màu xám xịt."
Giọng cậu vẫn trong trẻo như mọi khi, vang bình thản khắp nhà thi đấu kín chỗ mà tĩnh lặng. Âm thanh ấy trôi trên từng viên gạch phản quang, như trôi qua những quãng thời gian cậu kể:
"Ước mơ, tuổi trẻ, tương lai và tất cả tình yêu của mình đều đã bị gió đông năm đó thổi bay không còn dấu vết.
Bốn năm trước, mình cất giọng hát bài này, mang theo cả tưởng niệm lẫn ngợi ca niềm vui tuổi 18 đã vĩnh viễn khép lại.
Đó là một khởi đầu đầy hy vọng nhưng chưa từng có hồi kết trọn vẹn.
Vậy nên bài hát này trở thành vật chôn theo tuổi mười tám của mình. Cho đến hôm nay, nó vẫn chỉ là một đoạn nhạc có đầu mà không có cuối.
Mình cũng như mọi người, từng nghĩ mình sẽ không chờ được phần tiếp theo của nó, giống như tuổi thanh xuân bị đóng băng năm đó, vĩnh viễn không tìm được dấu chấm hết."
Ôn Phục gảy dây đàn: "May mắn thay, mùa đông năm tôi 26 tuổi—"
Cậu dừng lại, ngẩng đầu nhìn về phía chiếc ghế ở khu vực VIP kia.
Phí Bạc Lâm vẫn chưa quay lại.
Ôn Phục nhìn chằm chằm vào vị trí đó, rồi thất vọng cụp mắt xuống.
Phía sau tấm màn che có ánh sáng lóe lên. Ôn Phục ngẩn người, ma xui quỷ khiến nhìn sang bên cạnh.
Điện thoại của Phí Bạc Lâm đang bật đèn flash, anh mỉm cười với cậu.
Ôn Phục cũng mỉm cười.
Cậu quay lại, cúi đầu nói nốt: "Mùa đông năm ngoái, tình yêu và cảm hứng hồi sinh, tuổi mười tám của tôi khép lại."
Tiếng guitar vang lên, tiếp tục đàn theo giai điệu trong video, cùng với giai điệu đó là mảnh ghép còn thiếu để ca khúc trở nên trọn vẹn.
"Người xưa vắng bóng, hoàng hôn dần buông
Anh dùng tâm sự nuôi sống một cành lan khô
Tưởng rằng yêu thầm đơn giản, nửa ồn ào nửa tĩnh lặng
Bầu trời tuổi mười tám, ngày đêm binh hoang mã loạn
Khoảng trống dưới chiếc ô, tôi lấp đầy một nửa
Liệu có thể xóa đi sự xao động bất an trong mắt anh
Đổi một vạn ngày yêu, lấy một mảnh vỡ đêm mưa
Chuyện cũ trăm vòng ngàn chuyển
Đường về núi non sông ngòi
Tôi đặt bút hướng Nam, viết xuống lần đầu gặp gỡ mang tên anh
Guitar thay dây đàn
Người hữu tình không thể cùng hưởng ngọt bùi
Bươm bướm ngóng núi Đông, gió tuyết cũng trêu chọc
Khi ước nguyện chỉ nói muốn gặp nhau ở đỉnh cao
Mà không biết đôi ta sẽ phải chia xa bao nhiêu năm vì điều đó
Thực ra thứ gọi là tuổi trẻ này, lãng phí thêm hai năm cũng chẳng tiếc
Trong những năm tháng niên thiếu, cả thế giới không có anh
Năm tháng ngược xuôi trong sớm chiều, tựa áng mây trôi tựa cánh chim bay
Đến đi đều không hề hay biết
Con ve sầu năm hai nghìn không trăm mười lăm, tôi nghe nó chậm rãi từng tiếng
Nó nói anh khắc thuyền tìm kiếm gươm, nói tôi dùng nửa đời để thành toàn
Nó nói tình yêu à
Quả thực khiến người ta dũng cảm tiến về phía trước không chút do dự
Đoạn dạo đầu, điệp khúc và kết thúc, bài hát đến đây đã hoàn thành.
Điều duy nhất không được công bố là tên của nó.
《Phí Bạc Lâm》.
Ôn Phục không đưa bài hát này vào album mới và sau này cũng sẽ không phát hành.
Đó là ký hiệu chỉ hai người, khi họ đã dám gọi tên tình yêu.
Tiếng vỗ tay và hò reo như những cây gậy phát sáng vung lên không ngừng dưới khán đài. Chỉ đến khi Ôn Phục cúi chào, bảo vệ bắt đầu giải tán đám đông, khán giả lần lượt chụp bức ảnh kỷ niệm cuối cùng, tiếng cổ vũ đồng loạt mới dần lắng xuống, tan thành âm thanh ồn ào lẫn lộn.
Ôn Phục bước khỏi bàn nâng, quay người đã thấy Phí Bạc Lâm âu phục chỉnh tề đứng chờ phía sau.
Cậu xách guitar chạy về phía anh.
Vũ công và người không phận sự đã rút hết từ tiết mục solo cuối, còn lại vài kỹ thuật viên thu dọn thiết bị.
Ôn Phục lao thẳng vào lòng anh. Anh khéo léo xoay người chặn tầm nhìn người khác, lại đảo mắt bốn phía, cúi đầu nói nhỏ: "Về phòng nghỉ trước nhé."
Ôn Phục gật đầu.
Phí Bạc Lâm vừa đẩy vali hành lý vào phòng nghỉ vừa đặt sang một bên. Ôn Phục thì ngồi xuống ghế tháo tai nghe. Tháo xong, cậu lại loay hoay với đồ diễn.
Trang phục biểu diễn vốn không thoải mái. Trang điểm trên mặt cậu rất nhạt, nhưng chuyên viên vẫn thích thoa nhiều nhũ bắt sáng trong suốt lên cổ và tay, phối cùng chiếc sơ mi lụa satin lấp lánh, khiến cậu trông như một con búp bê chỗ nào cũng sáng lấp lánh.
Đúng lúc Ôn Phục cởi áo khoác, Phí Bạc Lâm ngẩng đầu nhìn, ánh mắt dừng lại nơi vòng eo thon nhỏ thấp thoáng dưới lớp áo sơ mi lụa rộng.
Cuối cùng anh nhịn không được, bước tới ôm chặt lấy eo cậu, im lặng vùi mặt vào bụng dưới.
Ôn Phục đặt tay lên đầu anh v**t v*, một lúc sau mới nói: "Anh Bạc Lâm, bên đó đang gọi em."
Stella đang họp ở công ty, chắc chắn đây là cuộc gọi bình thường để hỏi thăm tình hình buổi diễn cuối cùng, tiện thể bàn về việc chấm dứt hợp đồng.
Giọng Phí Bạc Lâm vang lên từ nơi bụng cậu: "Em cứ nghe đi."
Nhưng cả người vẫn không chịu nhấc khỏi lòng cậu.
Ôn Phục đành ôm anh đứng im nghe hết cuộc gọi.
Stella chỉ nói về lợi nhuận ròng, phản hồi của dư luận và sức ảnh hưởng của tour diễn. Tuy tour diễn chỉ kéo dài ba tháng, nhưng sau khi chấm dứt hợp đồng Ôn Phục hoàn toàn có thể tổ chức lại một tour mới vào mùa thu, về sau cũng sẽ không thiếu tài trợ và đầu tư.
Nghe xong, Ôn Phục chỉ hỏi: "Từ ngày mai tôi có thể nghỉ ngơi chưa?"
Stella trả lời tất nhiên là được. Không chỉ nghỉ ngơi, mà phải nghỉ thật tốt để dưỡng sức cho tour diễn kế tiếp.
Dù sao tour này chỉ là món quà chia tay công ty, chín phần lợi nhuận đều chảy vào túi họ, lần tới tiền mới thực sự thuộc về Ôn Phục.
Cúp máy, Ôn Phục cúi đầu: "Anh Bạc Lâm, tôi được nghỉ rồi."
"Ừm." Phí Bạc Lâm vẫn dụi mặt vào eo cậu, gật đầu, "Mọi thứ ở Nhung Châu đều ổn, chúng mình về nhà thôi."
Ôn Phục đã chờ câu này suốt 9 năm. Con đường Phí Bạc Lâm đưa cậu về nhà từ kỳ nghỉ hè sau khi tốt nghiệp cấp ba, nay đã đi trọn 9 năm.
May mà chìa khóa chưa hoen rỉ và họ còn nhớ đường về nhà.
Ngày 10 tháng 7 họ trở về.
Xe rẽ qua con đường rợp bóng cây ở phố Trí Tri, dừng trước bức tường gạch của khu chung cư.
Những mối quan hệ cần xử lý trong giới, Phí Bạc Lâm đã lo xong. Để Ôn Phục được tự do tận hưởng kỳ nghỉ ở Nhung Châu không lo bị phóng viên săn ảnh chụp trộm.
Cây long não trước tòa nhà vẫn rợp bóng, dì Ngô vẫn ngồi ngủ gật ở quầy tiệm tạp hóa nhỏ, dường như chưa hề có điều gì đổi thay.
Thời gian như nhấn nút tạm dừng, mảnh đất này vẫn đợi họ quay lại hoàn thành mùa hè dang dở.
Anh vào bếp nấu cho cậu một bát mì trộn sệt, bỏ nửa quả dưa hấu vào ngăn mát.
Chiếc áo ba lỗ trắng rộng thùng thình năm xưa vẫn được anh giữ kỹ. Ôn Phục vừa về đã thay vào, đứng ở cửa ban công, để gió nhẹ phất phơ tà áo.
Cậu bưng bát mì ra ban công, đang ăn dở thì thấy dưới lầu có người đẩy xe bán chậu lô hội. Cậu nhìn chằm chằm chiếc xe, đến khi nó rẽ qua góc phố liền đặt bát xuống, chạy vội ra cửa: "Anh Bạc Lâm, em xuống lầu một lát!"
Phí Bạc Lâm đang quét nhà, nghe tiếng gọi với theo: "Đeo khẩu trang vào!"
"Em đeo rồi!"
Năm phút sau, Ôn Phục ôm về một chậu lô hội xanh mướt. Cậu đặt nó đúng vị trí năm xưa anh trồng hoa, nơi còn hằn vết đáy chậu cũ, khớp một cách vừa vặn.
Đặt xong, Ôn Phục phủi tay, định ôm tô mì ăn tiếp, thì giọng anh từ sau lưng vọng đến: "Đi, rửa, tay."
Ôn Phục khựng lại, tính giả điếc.
Ngón tay cậu vừa chạm vào đũa, Phí Bạc Lâm đã túm cổ áo kéo thẳng vào nhà vệ sinh, ép cậu rửa tay.
Đúng lúc ấy ngoài trời sấm rền, mưa bão ập đến. Ôn Phục vội ôm bát mì và chậu lô hội vào nhà.
Mưa đổ như trút nước, hạt mưa như đạn bắn xuống nền ban công, vỡ ra thành nụ bông nước. Chẳng mấy chốc, ban công anh vừa dọn bóng loáng đã ngập sũng một lớp nước.
Ôn Phục ngồi xếp bằng trên ghế. Phí Bạc Lâm chê nước bẩn, cấm cậu đặt chân xuống, còn mình thì cầm cây chổi mới hì hụi quét về lối thoát nước. Nhưng sức quét thua xa tốc độ mưa, chưa đầy mười phút, nước đã ngập đến cổ chân.
Phí Bạc Lâm còn đang định xem có nên dọn ra ngoài ở tạm thì mưa lại tạnh dần.
Anh thở phào, chuẩn bị đi tắm, quay ra lại bắt gặp Ôn Phục vừa thò chân xuống nước.
Nước không bẩn, ban công lúc nào cũng sạch bóng nhưng Phí Bạc Lâm mắc chứng sạch sẽ, không chịu để cậu giẫm xuống. Ôn Phục vừa chạm mũi chân thì rụt lại, nhưng thấy anh quay đi lại thả xuống.
Lần thứ hai khi Phí Bạc Lâm quay lại, Ôn Phục còn ngang nhiên đạp thẳng xuống nước.
Phí Bạc Lâm: !!!
Anh lập tức túm lấy chân, vác cả người Ôn Phục vào nhà vệ sinh, bắt cậu tắm rửa sạch sẽ cùng mình.
Sau khi bị cọ rửa từ đầu đến chân, Ôn Phục ngoan hẳn, không dám hí hửng giẫm nước nữa.
Cậu im lặng để Phí Bạc Lâm sấy tóc, rồi lầm lì leo lên giường rúc vào lòng anh ngủ trưa.
Ngoài cửa sổ, mưa phùn còn rả rích, gió lùa qua mang theo mùi đất ẩm. Giấc ngủ dài và yên tĩnh, hơi thở họ hòa quyện, trong mộng chỉ có tiếng lá long não xào xạc trong mưa.
Phí Bạc Lâm tỉnh dậy khi hoàng hôn vừa rực rỡ ngoài cửa. Anh mở cửa sổ mây hồng phủ kín đáy mắt. Cơn gió mười năm trước lại ùa vào, dịu dàng như bạn cũ kể anh nghe: Chín năm qua quên nhà có đổi thay?
Anh gọi khẽ: "Em gái."
Phía sau có tiếng động, Ôn Phục vòng tay ôm cổ tựa vào lưng anh. Họ cùng nhau lắng nghe ngọn gió đã canh giữ ngoài cửa sổ mười năm qua. Nước sông ở Nhung Châu chảy mãi, chàng thiếu niên bên bờ sông mãi mãi không già đi.
Phí Bạc Lâm cúi xuống, hôn lên hình xăm con bướm đỏ trên cổ tay cậu. Trong lòng anh, cơn tuyết sông Hán năm ấy bất ngờ ùa về, như tình yêu cuồn cuộn chẳng bao giờ dứt.
Lúc này anh mới hiểu, ông trời đã sớm ban cho mình ân huệ lớn nhất mang tên Ôn Phục, chỉ là anh cứ mãi mải miết Đông Tây, chẳng chịu quay đầu.
Cả đời anh, tiếc nuối và hận thù có thể dài bằng nhau, nhưng tình yêu thì không bao giờ cạn.
Hoàn Chính văn
Editor: Chúc mừng chúng ta
Cuối cùng thì cũng đã edit xong những chương cuối cùng của bộ truyện này. Chân thành cảm ơn tác giả đã viết nên một câu chuyện tình yêu, tình thân và tình bạn vô cùng tuyệt vời. Trong lúc edit truyện mình thực sự đã học được rất nhiều bài học. Cũng chân thành cảm ơn các bạn đọc đã tiếp sức cho mình, từng lời động viên và góp ý đều là những động lực để mình tiếp tục cố gắng.
Có đôi lúc trong khi edit mình cảm thấy hoang mang, không biết bản thân có truyền tải đúng ý mà tác giả đã mang đến hay không. Đây không phải là thú vui nhất thời để mình giải toả cảm xúc nữa, mà nó như một công việc mà mình cần phấn đấu để đạt được thành quả xứng đáng.
Mình hy vọng mỗi người khi đọc truyện đều cảm thấy vui vẻ, được hoà mình vào cảm xúc của nhân vật, cùng trải qua khoảng thời gian ngọt ngào trong thời gian rảnh rỗi.
Phí Bạc Lâm và Ôn Phục sẽ không chỉ dừng lại ở đây, tình yêu của họ sẽ kéo dài mãi mãi.
Cảm ơn vì đã là một phần của mùa hè năm 2025.
Đời đời bình an, đời đời hạnh phúc nhé!