Editor: Sophie
Beta: Sophie
Phí Bạc Lâm xoa bóp mười lăm phút Ôn Phục mới không r*n r* nữa.
Anh bảo cậu mau đi tắm.
Ôn Phục thích tắm ở nhà thế nên cậu chạy vù vào nhà vệ sinh, lại ở đó nửa tiếng đồng hồ.
Khi bước ra phòng khách đã không còn ai, chỉ còn ngọn đèn anh để lại cho cậu. Theo thói quen cậu gom quần áo bẩn mang ra ban công bỏ vào máy giặt. Sáng mai khi anh thức dậy sẽ giặt riêng cho cậu.
Về phòng Phí Bạc Lâm đang ngồi trên giường đọc sách. Trong nhà không có máy sưởi, anh dựa vào đầu giường, đắp chăn kín nửa dưới cơ thể, bật chăn điện lên sẽ không bị lạnh.
Nghe thấy Ôn Phục vào, anh cũng không ngẩng đầu lên, chỉ vén một góc chăn bên cạnh. Vài giây sau Ôn Phục đã chui vào trong.
Phí Bạc Lâm vừa đọc sách vừa đắp chăn cho Ôn Phục: "Đèn đã tắt chưa?"
Ôn Phục cuộn tròn trong chăn, quấn kín cả người: "Tắt rồi ạ."
"Còn khó chịu không?"
Ôn Phục lắc đầu, vừa định nói không nhưng ngập ngừng vài giây rồi đáp lời: "Hình như vẫn còn một chút."
Phí Bạc Lâm đặt sách xuống: "Em khó chịu ở chỗ nào? Bụng à?"
Ôn Phục gật đầu, ngẩng cổ nhìn anh với ánh mắt chan chứa đầy hy vọng: "Có lẽ ăn thêm hai viên thuốc nữa sẽ đỡ hơn nhiều."
Phí Bạc Lâm: "..."
Phí Bạc Lâm vô tình cầm sách lên: "Không có thuốc đâu."
Ôn Phục bật người dậy khỏi chăn: "Để em đi tìm."
"Anh đếm đến ba, quay về chỗ, nằm xuống."
"..."
Một chú mèo lại chui vào trong chăn.
Một lát sau Ôn Phục ngáp một cái.
Phí Bạc Lâm nghe thấy tiếng động thì gấp sách lại, đưa tay tắt đèn. Sau đó anh lấy tai nghe c*m v** điện thoại, định nghe một chút tài liệu luyện nghe tiếng Anh rồi đi ngủ.
Ôn Phục điều chỉnh tư thế thoải mái, mơ màng đi vào giấc mộng.
Ngủ được một lúc thì lại cọ vào người Phí Bạc Lâm.
"Hừ."
Anh cúi đầu liếc cậu một cái rồi đưa tay đẩy cậu về chỗ. Anh thật sự không hiểu nổi, sao cứ ngủ là cậu lại chui vào lòng người khác cọ tới cọ lui, chẳng thấy khó chịu à.
Một lát sau, cậu lại cọ sang.
Phí Bạc Lâm nói: "Quay lại ngủ đi."
Ôn Phục nhắm mắt, rõ ràng đã ngủ say nhưng khi Phí Bạc Lâm vừa lên tiếng, cậu vẫn lăn người quay lại trong mơ.
Gần một giờ sáng, tài liệu luyện nghe đã phát xong.
Phí Bạc Lâm tắt điện thoại, vừa chui vào chăn thì một cái đầu mềm mại lại chui vào lòng anh.
Anh theo phản xạ lùi về phía sau, đưa hai ngón tay ra đẩy trán Ôn Phục trở lại.
Thật sự muốn dán Ôn Phục lên tường để cậu không chui vào lòng anh mỗi khi ngủ.
Phí Bạc Lâm mượn ánh trăng ngoài cửa sổ, bực bội nhìn chằm chằm vào Ôn Phục một lúc, bỗng nhiên phát hiện khi cậu ngủ thì mắt lại rất bồn chồn.
Làn da Ôn Phục mỏng manh, ánh trăng mùa đông mang sắc trắng xanh xuyên qua lớp rèm, rải xuống gương mặt cậu một tầng sáng mờ ảo.
Anh nhìn thấy dưới mí mắt khẽ run, nhãn cầu lay động, hẳn là đang chìm trong mộng. Đôi môi cậu cũng mấp máy, lẩm bẩm nói mớ.
Thỏi son dưỡng anh mua cho cậu quả thật có tác dụng, đôi môi mỏng nay căng mọng mang sắc đỏ đầy sức sống. Không biết làn da làm tôn màu môi hay chính sắc môi khiến làn da thêm nổi bật. Trên gương mặt trắng sáng vừa phải, đôi mắt đen lại càng thêm sâu.
Anh không nhận ra nét mặt mình đã thay đổi. Vốn coi cậu như em trai để chăm sóc nhưng ánh mắt lại cứ lặng lẽ dừng mãi nơi mắt, môi, sống mũi ấy.
Anh đến gần hơn, đã nhìn thấu được đôi mắt vậy thì cũng nên chạm vào cả hơi thở.
Anh vẫn chưa nhận ra rằng sẽ không có ai lại cảm thấy hứng thú với hơi thở của em trai mình cả.
Hơi thở của Ôn Phục mỏng nhẹ, dài và yếu ớt như một chú mèo con đang say ngủ. Nếu không lắng nghe kỹ, người ta dễ lầm tưởng cậu sắp ngừng thở nhưng thực ra cậu ngủ rất ngon.
Phí Bạc Lâm nhìn chằm chằm vào chóp mũi cậu, ánh mắt vô thức lại di chuyển đến nốt ruồi trên môi Ôn Phục.
Đây là nhờ mình chăm sóc, ý nghĩ ấy chợt lóe lên trong đầu anh.
Ngay lập tức Phí Bạc Lâm phản bác: Làm gì có chuyện đó, vốn dĩ Ôn Phục đã thế rồi.
Nhưng ai chẳng có hai mắt một miệng, nếu không phải nhờ anh thì đôi môi kia sẽ không mềm mại đến vậy.
Anh tự nhủ mình chỉ đang nói sự thật, không hề có ý gì khác, chỉ đơn thuần là đang nói về đôi môi của Ôn Phục.
Vì vậy đối với một phần này của Ôn Phục, anh phải có một nửa quyền sở hữu.
Đúng lúc này Ôn Phục khẽ cử động.
Phí Bạc Lâm sững lại, anh vẫn còn ở khoảng cách rất gần với khuôn mặt Ôn Phục, không hề nhận ra điều gì sắp xảy ra tiếp theo.
Ngay giây tiếp theo, Ôn Phục mạnh mẽ chui vào lòng anh, trán đập mạnh vào cằm Phí Bạc Lâm tạo ra một tiếng va chạm trầm đục.
"Á!"
Lại còn đúng vào vị trí của vết sẹo.
Phí Bạc Lâm bị đập mạnh đến nỗi ngả ra sau, một tay ôm lấy Ôn Phục đang chui vào lòng, một tay đưa ra che lấy cằm của mình.
Cảm giác đau đớn khiến anh tỉnh táo trở lại.
Khi nhận ra những suy nghĩ của mình vừa rồi, anh suýt nữa đã toát mồ hôi lạnh. Anh thế mà lại đang chia quyền sở hữu cơ thể của Ôn Phục.
Đây là cái suy nghĩ kỳ lạ gì vậy?
Phí Bạc Lâm xoa xoa chỗ bị Ôn Phục đụng phải, thở dài một hơi, nghĩ chắc chắn hôm nay đã quá mệt mỏi nên tư tưởng mới mất kiểm soát hết lần này đến lần khác, đến nỗi nhìn mũi miệng của Ôn Phục cũng thấy thú vị.
Anh lại cúi đầu nhìn người đang vùi đầu vào ngực mình.
Ôn Phục ngủ rất say, tóc rối bù che hết cả khuôn mặt.
Phí Bạc Lâm lạnh mặt nhìn cậu, trong cơn tức giận sắp như hóa thành xấu hổ, thầm nghĩ: Cái tên ngốc cả ngày chỉ biết ăn với ngủ này có gì đáng để nghiên cứu chứ.
Đã bám vào rồi mà lại không đẩy ra được.
Thật phiền phức.
Rồi anh ôm chặt lấy Ôn Phục, đắp chăn và đi ngủ.
Ngày hôm sau anh ra tiệm in một tờ giấy A4, dán ở vị trí dễ thấy trên tường ngoài cửa hàng tạp hóa. Trên đó in ba chữ: "Nhận giao hàng".
Trước đây, mỗi kỳ nghỉ Phí Bạc Lâm phải tự trông cửa hàng một mình nên chỉ dám nhận giao hàng khi ban đêm khách thưa. Bây giờ có thêm Ôn Phục, nhận giao hàng cả ngày cũng không thành vấn đề.
Giữa trưa nhận được cuộc gọi giao hàng, Phí Bạc Lâm vừa lấy đồ trên kệ vừa dặn dò Ôn Phục: "Anh ra ngoài giao hàng, em ở yên đừng chạy lung tung nhé."
Ôn Phục vừa uống sữa vừa cầm bút làm bài tập, không ngẩng đầu lên: "Vâng."
Phí Bạc Lâm nghĩ một lát, quyết định tiện đường mua rau: "Bữa trưa muốn ăn gì?"
Ôn Phục: "Sô cô la."
Phí Bạc Lâm: "Anh cho em một cơ hội nữa."
Ôn Phục: "Kẹo m*t."
Phí Bạc Lâm không chút do dự bước ra ngoài: "Anh nấu cái gì thì em ăn cái đó."
Nói thì nói vậy, lúc đi có vẻ như đang giận dỗi, nhưng vừa về đến nhà Phí Bạc Lâm đã làm món gà nướng nồi gang cho Ôn Phục.
Gà nướng nồi gang
Tối qua cậu bị khó tiêu nên anh cố ý không cho cậu ăn sáng. Bữa trưa ăn gà nướng nồi gang, Ôn Phục ăn ngấu nghiến, ở cửa hàng ăn cay đến nỗi nước mũi chảy ròng ròng, sưng môi vừa hít vừa ăn không ngừng.
Phí Bạc Lâm bận rộn thanh toán, chưa ăn được bao nhiêu thì lại có điện thoại gọi đến nhờ ra ngoài giao hàng.
Ôn Phục giơ tay: "Em ăn xong rồi, em đi đây."
Phí Bạc Lâm vừa lấy hàng vừa hỏi: "Em có biết địa chỉ nằm ở đâu không?"
Thực ra, những người gọi điện nhờ giao hàng đều là hàng xóm quen sống gần đây. Họ biết cửa hàng tạp hóa chỉ nhận giao vào những kỳ nghỉ dài, nên mỗi lần gọi mua cũng là để ủng hộ việc buôn bán của Phí Bạc Lâm.
Ôn Phục gật đầu: "Đi ra ngoài rẽ phải, tiệm mạt chược thứ hai."
Phí Bạc Lâm liếc nhìn Ôn Phục một cái, khẽ cười: "Được đấy."
Ở bên nhau quá lâu, anh suýt quên trước đây Ôn Phục là một tên trộm nhỏ, giỏi nhất là nhớ đường.
Giao túi hàng cho Ôn Phục, anh không quên dặn dò: "Giao xong thì về ngay, đừng có chạy lung tung."
Ôn Phục nhận túi hàng thoắt cái đã chạy ra ngoài.
Nhân lúc cửa hàng vắng khách, Phí Bạc Lâm ngồi xuống định gắp chút thịt gà còn sót lại của Ôn Phục. Nhưng khi cúi đầu nhìn, anh lại thấy một góc nồi đã chất đầy thịt gà.
Là Ôn Phục gắp ra phần riêng cho anh.
Lại còn cố ý để lại phần thịt nạc, không có xương.
Anh chậm rãi ăn, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn ra cửa. Cơm đã xong từ lâu, mặt trời cũng dần khuất bóng mà Ôn Phục vẫn chưa trở về.
Phí Bạc Lâm dọn bát đũa rồi đợi thêm một lúc nhưng bên ngoài vẫn không thấy bóng dáng Ôn Phục.
Anh đóng cửa, đi dọc theo hướng giao hàng để tìm.
Vừa ra khỏi khu dân cư, Phí Bạc Lâm đã xác định được chính xác vị trí của Ôn Phục.
Thật khó mà không nhìn thấy Ôn Phục đang đứng trước một cửa hàng thuốc lá và rượu bên tay phải, bám vào cột gạch nhìn chằm chằm vào đồ vật bên trong không nhúc nhích.
Phí Bạc Lâm đi đến sau lưng Ôn Phục, nhìn theo ánh mắt của cậu, phát hiện Ôn Phục đang cùng một ông lão nằm trên ghế trong cửa hàng xem lại chương trình "Tôi là ca sĩ" mùa thứ hai.
Ôn Phục nhìn chằm chằm vào màn hình tivi cũ, trong đôi mắt đen láy phản chiếu hình ảnh Đặng Tử Kỳ đang đứng giữa sân khấu hát, xem rất say sưa.
Phí Bạc Lâm đến gần hơn, nghe thấy Ôn Phục đang khẽ hát theo tiếng tivi.
Anh lặng lẽ đứng bên cạnh, cùng Ôn Phục đợi tiết mục kết thúc. Trước khi đạo diễn công bố thứ hạng, chương trình như thường lệ chen vào một đoạn quảng cáo. Đúng lúc ấy Ôn Phục bỗng quay đầu lại, nắm lấy tay Phí Bạc Lâm:
"Đi thôi anh!"
Phí Bạc Lâm cúi đầu nhìn bàn tay Ôn Phục đang nắm lấy tay mình. Mặc dù trong lòng có chút gượng gạo nhưng anh lại cảm thấy nếu đột nhiên buông tay sẽ trông có vẻ làm quá.
Thế nên anh cố gắng lờ đi cảm giác nắm tay, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra mà hỏi: "Không xem nữa à?"
Ôn Phục lắc đầu: "Quảng cáo dài lắm."
Ôn Phục nắm chặt tay anh đi trên đường như thể Phí Bạc Lâm đến đón mình về nhà vậy.
Hai người bắt gặp một người đàn ông gánh kẹo hồ lô đi ngược chiều, trên vai là cả một giá treo đầy những xiên kẹo đỏ thắm cùng dâu tây bọc đường lấp lánh.
Ôn Phục nhìn chằm chằm cho đến khi người đó đi ngang qua mình.
Người đàn ông đó chú ý đến Ôn Phục, nhanh chóng liếc cậu một cái, cố ý rao lớn hơn khi đi ngang qua cậu: "Ai mua kẹo hồ lô không..."
Giọng Phí Bạc Lâm truyền đến từ phía trên đầu cậu: "Muốn ăn không?"
Ôn Phục gật đầu.
Trước cổng các trường tiểu học ở Vân Nam hay Tứ Xuyên thường có nhiều người bán khoai tây chiên và kẹo hồ lô.
Lúc nhỏ Ôn Phục chuyển trường khắp nơi, đã thấy vô số gánh hàng như vậy nhưng chưa một lần bước tới mua cho mình một que.
Khi ấy cơm ăn còn chưa đủ, lấy đâu ra tiền mua kẹo hồ lô.
Phí Bạc Lâm quay đầu nhìn người bán kẹo, đúng lúc ấy người kia cũng ngoái lại, ánh mắt như thể đang chờ đợi họ dừng chân.
Nhưng tối qua Ôn Phục vừa ăn đồ ăn vặt đến khó tiêu, hôm nay mà ăn mấy thứ linh tinh này nữa thì buổi tối chắc chắn sẽ khó chịu.
Anh giải thích tình hình với Ôn Phục rồi bàn bạc: "Thế này nhé, nếu ngày mai vẫn còn anh sẽ mua cho em."
Ôn Phục lại nhìn về phía kẹo hồ lô cách đó không xa, rồi quay lại gật đầu ngoan ngoãn với Phí Bạc Lâm.
Chú mèo nhỏ vẫn rất dễ bảo.
Nhưng kể từ hôm đó cho đến đêm ba mươi Tết, người bán kẹo hồ lô không xuất hiện thêm lần nào nữa.
Ôn Phục mỗi ngày đều tích cực ra ngoài giao hàng cho Phí Bạc Lâm.
Cậu chạy nhanh, lanh lẹ, ở trong cửa hàng ngồi thanh toán chẳng bằng ra ngoài giao hàng. Cái chính là mỗi lần ra ngoài cậu đều có thể nhân tiện xem thử người bán kẹo hồ lô có đến không.
Tiếc là từ ngày hôm đó trở đi không còn ai bán kẹo hồ lô trên con phố này nữa.
Về chuyện này Ôn Phục chưa bao giờ mở lời trước mặt Phí Bạc Lâm.
Cậu đã mười sáu tuổi, những thứ không có được luôn nhiều hơn những thứ có được, một thanh kẹo hồ lô nhỏ bé không đáng nhắc đến.
Luôn giữ hy vọng và sẵn sàng từ bỏ, hai điều này luôn song hành trong lòng cậu.
Một ngày trước đêm ba mươi, cửa hàng tạp hóa đóng cửa rất sớm. Phí Bạc Lâm phải ra ngoài mua đồ nấu bữa cơm tất niên, Ôn Phục nằm úp sấp trên quầy thu ngân đợi Phí Bạc Lâm mua xong đồ ăn thì cùng nhau về nhà.
Tháng này cửa hàng tạp hóa đạt doanh thu cao nhất từ trước đến nay. Sau khi trừ chi phí, lời lãi vẫn còn bảy, tám chục nghìn tệ. Thành công này đương nhiên không thể thiếu công lao mỗi ngày Ôn Phục chạy tới chạy lui đi giao hàng.
Phí Bạc Lâm trước tiên chuyển khoản ngân hàng trả nốt khoản nợ cuối cùng cho dì Ngô, sau đó đến một cửa hàng điện thoại di động.
Kể từ ngày hôm đó, khi Ôn Phục lần đầu tiên chạy ra ngoài giao hàng mà không quay về, anh đã nhận ra có lẽ mình nên mua cho cậu một chiếc điện thoại di động.
Mặc dù lúc đó Ôn Phục chỉ nán lại bên ngoài xem tivi, nhưng anh vẫn phải tránh trường hợp sau này có chuyện gì đặc biệt mà không thể liên lạc được.
Chất lượng điện thoại di động cũ ở chợ đêm khu phố Đông không đồng đều. Năm đó Phí Bạc Lâm mua hàng ở đó vì gia đình thực sự không có tiền, mua về dùng tạm đến bây giờ.
Giờ đây điều kiện đã khá hơn, anh đã có đủ tiền để mua cho Ôn Phục một chiếc điện thoại di động mới tốt hơn.
Anh nghĩ nếu đã quyết định mua thì mua một cái dùng được hai năm, tránh mua cái kém chất lượng nhanh hỏng rồi lại phải đổi cái khác.
Nên Phí Bạc Lâm mua cho Ôn Phục một mẫu mới gần đây nhất, cũng là loại có giá trị cao nhất mà anh đã tìm hiểu về chip và phụ kiện trên mạng, ba nghìn tệ.
Sau khi thanh toán, Phí Bạc Lâm lấy sim điện thoại đã mua trước đó lắp vào rồi dùng điện thoại của mình gọi một cuộc đến, lưu số lại.
Anh tranh thủ lúc cửa hàng có WiFi miễn phí, tải một số ứng dụng thường dùng cho Ôn Phục, tiện thể tải tất cả các tập của chương trình "Tôi là ca sĩ".
Vốn dĩ mấy ngày trước anh đã định dùng điện thoại của mình để tải cho Ôn Phục, nhưng trong nhà không có WiFi, thêm vào đó là điện thoại của anh quá cũ, không đủ bộ nhớ lại còn thường xuyên bị lag. Thế nên anh đã dời kế hoạch này sang hôm nay.
Trong lúc chờ tải chương trình bằng điện thoại mới, Phí Bạc Lâm để điện thoại lại trong cửa hàng, chào hỏi nhân viên rồi ra ngoài một lát.
Khi quay về hai tay anh xách đầy đồ ăn. Chương trình trong điện thoại cũng vừa tải xong, Phí Bạc Lâm nói lời cảm ơn với nhân viên, cất chiếc điện thoại mới vào túi rồi sải bước về nhà.
Anh nghĩ Ôn Phục chắc chắn sẽ rất vui khi có điện thoại mới. Không phải vì có điện thoại mà là vì cuối cùng cũng có thể xem hết chương trình mình yêu thích ngay tại nhà.
Sự thật đúng như anh dự đoán, Ôn Phục vừa có chiếc điện thoại trên tay thì đã không rời ra được, hai mắt sáng ngời.
Phản ứng như vậy khiến Phí Bạc Lâm rất tự hào, tự hào xong quay đầu lại không quên nghiêm mặt dặn dò Ôn Phục như một người lớn: "Đang đi bộ đừng có xem điện thoại."
Vừa về đến nhà, Ôn Phục đã lao vào ghế sofa để xem chương trình. Phí Bạc Lâm thì chui vào bếp chuẩn bị đồ ăn cho ngày mai.
Tối nay anh có nhiều thời gian, anh định làm món mì cán bằng tay cho bữa sáng ngày mai.
Bấy lâu nay Ôn Phục chỉ ăn mì gói do anh nấu, chưa từng nếm thử món mì cán bằng tay.
Ở miền Nam hiếm ai tự cán mì bằng tay tại nhà. Đây vốn là món Lâm Viễn Nghi từng ăn khi còn trẻ ở miền Bắc, thấy sợi mì dai ngon nên tự học cách làm.
Hồi còn bé Phí Bạc Lâm thường xuyên được ăn, nhưng khi lớn lên lại không còn ai làm cho và bản thân anh cũng bận rộn nên món mì ấy dần trở nên hiếm hoi.
Phần nước sốt rất quan trọng, Phí Bạc Lâm mất hơn một tiếng đồng hồ vừa băm thịt vừa cắt rau, còn tự mua gia vị cho vào nồi nấu. Ngửi thấy mùi thơm từ trong bếp, Ôn Phục tò mò ló đầu qua khung cửa, liền bị Phí Bạc Lâm xua tay đuổi ra ngoài.
Bếp nhỏ, Ôn Phục lại không biết nấu ăn, ở đây cũng không bằng ra ngoài chơi.
Ôn Phục bị đuổi ra hai lần nên không có ý định lại gần bếp nữa, thỉnh thoảng ở phòng khách ngửi mùi thơm của nước sốt bay tới thì nuốt nước bọt.
Cho đến khi xem hết chương trình đã tải sẵn trong điện thoại, cậu bỗng ngửi thấy một mùi hương ngọt ngào.
Ôn Phục lén lút đi đến ngoài bếp, phát hiện Phí Bạc Lâm đang thắng đường phèn trong nồi.
Trên quầy bếp, cạnh chiếc nồi đặt một chậu lớn dâu tây và sơn trà đã rửa sạch, từng quả đều được xiên gọn gàng bằng que tăm nhỏ.
Cận Tết, dâu tây mùa đông vốn đã hiếm, giá trong cửa hàng trái cây cũng lên đến hơn ba chục tệ một cân. Mua ở vỉa hè thì rẻ hơn nhưng chẳng may gặp phải loại chua thì món kẹo hồ lô sẽ chẳng còn ngon nữa.
Phí Bạc Lâm nghĩ, đã quyết định làm kẹo hồ lô cho Ôn Phục thì chẳng cần thiết phải mạo hiểm chỉ để tiết kiệm chút tiền lẻ này.
Anh đến cửa hàng trái cây lựa từng quả dâu tây và một cân sơn trà, mỗi quả đều đỏ và tròn. Anh còn tiện tay mua một túi đường phèn và đường đỏ loại tốt, chuẩn bị bù đắp lời hứa mấy ngày trước chưa thực hiện được.
Ôn Phục thèm kẹo hồ lô, anh lại đã hứa sẽ mua cho cậu. Ngoài kia không bán, thì tự tay làm ở nhà thôi.
Kẹo hồ lô
Những tiếc nuối không đáng có, nếu có thể bỏ bớt đi được bao nhiêu thì hay bấy nhiêu.
Đường trong nồi dần sệt lại, Phí Bạc Lâm vừa thắng đường vừa quay đầu nhìn Ôn Phục đang thò đầu ra ở ngoài cửa, mỉm cười ngoắc tay: "Vào đây."
Ôn Phục ngay lập tức lao vào bếp, mắt chăm chú nhìn nồi đường đang sôi.
Phí Bạc Lâm chọn một quả dâu tây từ trong chậu lên, đưa vào trên nồi, dùng muỗng múc si rô đường rưới lên dâu tây. Rưới kín mặt trước xong lại xoay một vòng rưới cả mặt sau.
Tranh thủ lúc đường chưa đông lại, anh đưa cho Ôn Phục: "Ăn thử đi, cẩn thận nóng."
Dâu tây tươi được bọc một lớp đường nóng vừa thắng là ngon nhất, ngon hơn gấp mấy lần so với kẹo hồ lô đã để qua một đêm và đông lại.
Si rô đường trên quả dâu vẫn còn bốc hơi nóng hổi, nhưng rời khỏi nồi thì lạnh đi rất nhanh. Ôn Phục cầm một que lên, thấy giọt si rô ở đuôi dâu sắp rơi, cậu vội cúi đầu đưa vào miệng.
Lớp đường ấm nóng tan ra trước tiên, ngay sau đó vị ngọt mát lạnh của dâu tây bùng nổ trong khoang miệng. Cậu vừa nhai vừa mở to mắt, ngạc nhiên trước sự hòa quyện lạ lùng ấy.
Phí Bạc Lâm liên tiếp đút cho cậu ba quả, sau đó Ôn Phục học được cách tự cầm dâu tây đưa qua để Phí Bạc Lâm chỉ cần rưới đường là được.
Khi có dâu tây Ôn Phục không còn để ý đến quả sơn trà nữa.
Một là sơn trà không ngọt và nhiều nước như dâu tây. Hai là vừa ăn dâu tây xong mà ăn sơn trà sẽ bị chua.
Ôn Phục ăn một miếng, một miếng, rất nhanh đã có một đống tăm không chất thành đống bên cạnh.
Bếp không còn chỗ, Phí Bạc Lâm đoán cậu ăn cũng gần đủ rồi nên bưng nồi xuống đất, lấy một cái đĩa lớn, lót một lớp giấy chống dính trong suốt, chuẩn bị làm nốt những quả còn lại thành kẹo hồ lô để ăn vào ngày mai.
Ôn Phục ngồi xổm bên cạnh cái đĩa. Phí Bạc Lâm rưới đường lên một quả dâu tây, đặt vào đĩa, cậu ngay lập tức lấy lên ăn ngay.
Rưới một quả, ăn một quả.
Rưới một quả, ăn một quả.
Sau khi ăn thêm mười mấy quả nữa, Phí Bạc Lâm dừng lại: "Đừng ăn nữa, để lại ngày mai ăn."
Chủ yếu là lát nữa còn phải ăn bữa tối, nếu Ôn Phục ăn dâu tây nhiều quá, ăn xong bữa tối lại khó chịu.
Ôn Phục gật đầu: "Vâng."
Nhưng nhìn vào hành động thì hoàn toàn không có ý định bước ra ngoài.
Phí Bạc Lâm tiếp tục rưới.
Ôn Phục tiếp tục ăn.
Rưới một quả, ăn một quả. Rưới một quả, ăn một quả.
Phí Bạc Lâm kiên nhẫn rưới dâu tây suốt nửa tiếng, quay đầu lại thì phát hiện công toi, cái đĩa vẫn sạch trơn.
Anh không thể nhịn được nữa, xách Ôn Phục ra ngoài, không chút thương tiếc ném cậu lên giường rồi quay người đóng sầm cửa lại.
"..."
"...Ợ."
Một chú mèo nhỏ nằm sấp trên giường, ợ một cái có vị dâu tây bọc đường.