Tuổi Trẻ Vô Danh - Thi Vô Trà

Chương 42

Editor: Sophie

 

Beta: Sophie

 

Có hơn mười video tống tiền hai cậu học sinh cấp hai, cái ngắn thì hai ba phút, cái dài gần nửa tiếng.

 

Phí Bạc Lâm chọn một cái có hình ảnh rõ nét, đầu tiên xử lý giọng nói của hai cậu học sinh trong video, điều chỉnh độ tương phản của hình ảnh, làm mờ mặt hai người lớp trên một cách nhẹ nhàng.

 

Sau đó anh thêm phụ đề cho từng câu nói tống tiền của họ, cuối cùng đăng nhập vào trang web xử lý IP mà mình mới mua gần đây, thay đổi IP máy tính, dùng phương pháp học được trong tháng này để cấy một virus Trojan đơn giản vào video.

 

Anh tải hai đoạn video lên diễn đàn của trường và trang Weibo mới nổi hai năm, hẹn giờ đăng là sau hai tiếng nữa.

 

Làm xong tất cả những việc này, anh áng chừng thời gian rồi nhìn sang bên cạnh. Ôn Phục hẳn là vừa uống hết nửa cốc trà sữa.

 

Sự thật đúng như anh dự đoán, Ôn Phục đang dựa vào ghế uống một cách ngon lành bỗng cảm nhận được ánh mắt của Phí Bạc Lâm.

 

Lúc này cậu đang nhìn bộ phim hoạt hình trên màn hình, còn Phí Bạc Lâm thì nhìn cậu.

 

Hành động uống trà sữa của Ôn Phục khựng lại, giữa hai người có một khoảng im lặng kỳ lạ trong hai giây.

 

Ôn Phục đột ngột quay mặt đi, chẳng nói chẳng rằng, động tác nhanh như chớp. Chỉ trong vài giây nửa cốc trà sữa cùng mớ trân châu đã bị cậu hút sạch.

 

Phí Bạc Lâm: "..."

 

Một tiếng "ực" cực kỳ lớn vang lên, Ôn Phục nuốt hết trà sữa trong miệng, quay lại, hai bên má phồng lên vì đầy trân châu và thạch dừa.

 

Nhai nhai nhai.

 

Phí Bạc Lâm: ".................."

 

Nhai nhai nhai nhai nhai nhai nhai.

 

Sắc mặt Ôn Phục hoàn toàn không đổi, chỉ là hai bên má vì cố sức mà bắt đầu mỏi nhừ.

 

Hai phút sau Phí Bạc Lâm xách Ôn Phục đang nhai không ngừng ra khỏi quán Internet, đi về theo hướng nhà mình.

 

Đến kỳ nghỉ đông, dì Ngô cũng đỡ vất vả hơn nhiều. Trước đây mỗi năm Phí Bạc Lâm đều một mình trông cửa hàng, còn bây giờ niềm vui lớn nhất của anh là có Ôn Phục ở bên, cùng nhau bàn xem bữa tiếp theo sẽ ăn gì.

 

Vì đang trong kỳ nghỉ và sắp đến cuối năm, lũ trẻ trong khu phố và quanh xóm đều có nhiều tiền tiêu vặt hơn, cửa hàng tạp hóa cả năm chỉ có tháng này là bán chạy nhất.

 

Nói là vừa trông cửa hàng vừa học bài nhưng Phí Bạc Lâm cả buổi tối không có mấy cơ hội mở sách ra. Một người vừa thanh toán xong thì phía sau đã xếp hàng dài.

 

Tiếng "tít tít" của máy quét mã vạch vang lên không ngừng, trên quầy toàn đồ ăn vặt khách mang đến chất chồng. Giữa cảnh tấp nập ấy, Ôn Phục không tìm nổi chỗ trống để làm bài tập, chỉ có thể ngả vào vai Phí Bạc Lâm thờ ơ ngắm người ra kẻ vào.

 

Hôm nay cậu đã ăn hết hai phần xiên chiên và xúc xích nướng, cộng với hai cốc trà sữa buổi chiều nên không đói nhanh như mọi khi.

 

Cậu chỉ lặng lẽ ngồi bên cạnh, không nói một lời, vậy mà Phí Bạc Lâm hết lần này đến lần khác vẫn quay sang nhìn. Mãi đến cuối cùng, anh mới nhận ra trên người Ôn Phục toát ra một vẻ ngoan ngoãn xen lẫn đáng thương.

 

Thôi vậy.

 

Phí Bạc Lâm nghĩ, Ôn Phục đã ngồi bên cạnh anh suốt mấy tiếng đồng hồ mà không than tiếng nào. Hoàn cảnh gia đình cậu vốn đã không khá giả: Không có tivi để xem, không có máy tính để chơi, thậm chí ngay cả một chỗ tử tế để làm bài tập cũng chẳng có. Với một đứa trẻ mà niềm vui duy nhất chỉ gói gọn trong việc ăn uống, lẽ nào anh lại để cậu phải chịu thêm thiếu thốn?

 

Dù sao hôm nay cũng đã ăn nhiều đồ ăn không tốt như vậy rồi, vậy cứ để Ôn Phục ăn thoải mái đi.

 

Trong lúc quầy thu ngân không có khách đến thanh toán, Phí Bạc Lâm đi đến kệ hàng lấy cho Ôn Phục một đống sữa và đồ ăn vặt. Hầu hết là đồ ngọt, như sô cô la, bánh su kem và bánh quy kẹp. Anh đặc biệt lấy những món mà anh nhớ là chưa từng đưa cho Ôn Phục, món nào cậu chưa ăn thì lấy món đó.

 

Cuối cùng tiện tay lấy thêm một hộp sữa lúa mạch cho cậu, tránh để cậu bị nghẹn.

 

Ôn Phục đang ngẩn ngơ nhìn dòng người ra vào, vừa mơ màng vừa tiêu hóa đống đồ ăn không tốt trong bụng.

 

Đang tiêu hóa thì bỗng một cái giỏ đan lát đột nhiên được đặt vào lòng.

 

Chiếc thẻ treo trên giỏ còn chưa kịp xé, đó là hàng Phí Bạc Lâm vừa lấy trực tiếp từ cửa hàng. Giờ đây, bên trong giỏ đã chất đầy những món ăn vặt đủ loại.

 

Ôn Phục ngước lên nhìn Phí Bạc Lâm.

 

Phí Bạc Lâm tự cho rằng mình đã trao cho chú mèo nhỏ kia đủ quan tâm và an ủi, trong lòng dâng lên chút cảm giác thành tựu của một người giám hộ. Anh khẽ nói: "Ăn đi."

 

Ôn Phục không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

 

Rồi không hiểu gì cả mà cúi đầu bắt đầu ăn.

 

Chẳng mấy chốc lại có khách đến quầy thu ngân để thanh toán. Phí Bạc Lâm quay lại quầy, bận rộn một lúc lại quay đầu nhìn Ôn Phục.

 

Mỗi lần quay lại, đồ ăn vặt trên tay Ôn Phục đều không giống nhau. Bánh quy và bánh su kem, mỗi tay một cái, nhai rồm rộp, trông có vẻ rất thích thú.

 

Bận rộn đến khoảng mười một giờ rưỡi, cuối cùng cũng không còn khách nữa. Phí Bạc Lâm vận động vai cổ, chợt nhận ra tiếng nhai rồm rộp phía sau đã ngừng lại từ lúc nào. Anh quay đầu lại, thấy Ôn Phục đang cầm gói bánh su kem cuối cùng. Trong giỏ chỉ còn lại một thanh sô cô la đã cắn một miếng nhưng chưa ăn hết.

 

"Không thích ăn à?" Phí Bạc Lâm kéo ghế đến bên cạnh Ôn Phục, ghé sát vào cùng cậu sưởi ấm bên lò sưởi.

 

Ôn Phục lắc đầu, mép vẫn còn dính vụn bánh quy và bánh su kem, cậu khẽ nói một cách nghiêm túc: "Ngon quá."

 

Cậu cầm gói bánh su kem và thanh sô cô la lên: "Để lại cho anh."

 

Thanh sô cô la là bánh gạo giòn bọc trong lớp sô cô la, thứ Ôn Phục chưa từng nếm thử. 

 

Cậu cắn một miếng, giữ lại thật lâu trong miệng như muốn cảm nhận hết vị ngọt. Định đưa thêm miếng nữa nhưng cậu dừng lại, khẽ đặt phần còn lại xuống đáy giỏ, chờ khi Phí Bạc Lâm xong việc rồi đưa cho anh cùng ăn.

 

Phí Bạc Lâm không thích ăn vặt, đồ ăn trong cửa hàng tạp hóa luôn khiến anh nhớ lại đêm anh trốn sau kệ hàng ăn đến nỗi nôn mửa. Đó là điều mà anh không muốn nhớ lại.

 

Cũng vì bản thân vốn không thích ăn vặt nên anh thường quên không lấy nhiều cho Ôn Phục. Có lẽ trong tiềm thức, anh luôn nghĩ hay đúng hơn là hy vọng rằng Ôn Phục cũng giống mình, không mấy hứng thú với những thứ ấy.

 

Anh nhìn thanh sô cô la mà Ôn Phục đưa cho một lúc, đưa tay bẻ một miếng nhỏ cho vào miệng: "Anh ăn thế này là đủ rồi."

 

Ôn Phục gật đầu, rụt tay lại rồi ngậm hết phần sô cô la còn lại, nuốt trọn chỉ trong một miếng.

 

Hai người lại cùng nhau chia một gói bánh su kem, mặc dù Phí Bạc Lâm chỉ ăn một cái.

 

Đoạn đường ngắn từ cửa hàng về nhà, Ôn Phục vẫn đeo cặp ngay ngắn trên lưng. Gần rằm nên mặt trăng vẫn rất tròn, đôi giày trắng mà cậu đã mang cả tháng dưới ánh trăng vẫn sạch tinh tươm.

 

Từ cửa hàng tạp hóa đến cửa căn hộ phải đi xuống một đoạn cầu thang rồi rẽ phải. Hai bên cầu thang phía dưới có hai cây ngô đồng lớn, bên cạnh cây là chiếc bóng đèn đường mờ ảo.

 

Khi họ đi qua đó, một cơn gió đêm đã thổi một chiếc lá ngô đồng khô rơi xuống giày của Ôn Phục.

 

Ôn Phục dừng lại, đầu tiên tháo cặp ra ôm vào lòng để đáy cặp không chạm đất, sau đó cúi người xuống nhặt chiếc lá rụng trên giày rồi lấy tay cẩn thận lau đi một chút bụi vô hình mà chiếc lá mang đến.

 

Đây chính là lý do tại sao đôi giày thể thao của Ôn Phục luôn sạch sẽ như vậy.

 

Phí Bạc Lâm im lặng đứng trên bậc thang tiếp theo, kiên nhẫn đợi cậu làm xong tất cả. Đằng nào thì đêm nay còn rất dài, họ có nhiều thời gian, không cần vội vàng vì hai phút này.

 

Gió đêm đông lạnh buốt nhưng Ôn Phục được Phí Bạc Lâm mặc cho hết lớp này đến lớp khác mỗi ngày, toàn thân không có chỗ nào là không ấm áp, không cần phải vội vã chạy vào nhà để tránh gió lạnh.

 

Cậu từ từ lau xong, từ từ đứng dậy, rồi từ từ đi theo Phí Bạc Lâm. Hai người tiếp tục sóng bước về nhà, cả hai đều không trò chuyện, bầu không khí tĩnh lặng nhưng lại vô cùng hoà hợp.

 

Về nhà ăn bữa khuya, Phí Bạc Lâm cố ý nấu cho Ôn Phục ít hơn một chút, tránh cho cậu ăn quá nhiều thứ linh tinh trong ngày làm dạ dày khó chịu.

 

Hai người quây quần bên chiếc bàn nhỏ trong phòng khách, không ngồi đối diện nhau mà ngồi bên cạnh nhau, cúi đầu ăn bát mì sốt nóng hổi.

 

Ăn được một nửa, Phí Bạc Lâm nhớ ra điều gì đó, lấy điện thoại ra mở group lớp.

 

Quả nhiên, trong group đã sôi sục từ lâu, tất cả đều đang bàn luận về video trong một bài đăng trên diễn đàn của trường lúc chiều nay.

 

Phí Bạc Lâm thoát ứng dụng rồi vào diễn đàn của trường. Toàn bộ trang chủ của diễn đàn cứ vài giây lại cập nhật, chủ đề bàn tán sôi nổi lúc này cũng không thoát khỏi đoạn video đó.

 

Sau đó, anh quay lại nhóm lớp, lướt xem lịch sử trò chuyện.

 

[@Là 1 không phải 0: Mọi người xem chưa?? Cái video đó đó!]

 

[@Cái đồng hồ quay ngược: Cái nào?]

 

[@Là 1 không phải 0: Chính là cái trên diễn đàn chiều nay! Hai người lớp trên đó, nhìn không rõ mặt nhưng mình thấy giọng quen quen, hình như là hai vận động viên thể thao khối mười hai ở lớp thường.]

 

[@ONE PIECE: Trời đất? Chúng nó cũng làm phiền cậu à?]

 

[@Là 1 không phải 0: Không, trước có mấy lần đi đăng ký dụng cụ thì có nói chuyện với họ.]

 

[@Là 1 không phải 0: Tô Hạo Nhiên, cậu có thể tập trung vào trọng điểm không? Trọng điểm là chúng nó bắt nạt người trong video đúng không? Là tống tiền người khác đúng không?]

 

[@Một chiếc lá biết mùa thu: Mình cũng thấy rồi! Cảm giác người bị tống tiền nhỏ hơn họ nhiều lắm, cả hai đều cúi đầu nói chuyện.]

 

[@Là 1 không phải 0: Mình cũng thấy người bị bắt nạt có vẻ thấp hơn...]

 

[@Là 1 không phải 0: Trời đất ơi! Chẳng lẽ là bắt nạt học sinh cấp hai sao?]

 

[@ONE PIECE: Mẹ nó, cháu gái tôi năm nay cũng học cấp hai, chỉ là ở Cẩm Thành.]

 

[@ONE PIECE: Nếu cháu gái tôi mà bị người khác tống tiền như vậy ở ngoài, tôi bay về cũng phải tóm cổ thằng đó đánh một trận.]

 

[@Một chiếc lá biết mùa thu: Xem ra cậu lớn tuổi nhỉ, chắc là anh cả trong nhà rồi.]

 

[@Là 1 không phải 0: Bố mẹ nó cách nhau khá nhiều tuổi, nên nó chỉ lớn hơn cháu gái có ba tuổi thôi.]

 

[@Một chiếc lá biết mùa thu: @Là 1 không phải 0 Sao cậubiết rõ hoàn cảnh gia đình nó thế?]

 

[@ONE PIECE: Ninh Ninh hiểu mình nhất mà.]

 

[@Một chiếc lá biết mùa thu: Cấm phát đường nơi công cộng.]

 

[@Là 1 không phải 0: Không có phát đường, là cậu ta tự đơn phương.]

 

[@Là 1 không phải 0: Này... đừng lạc đề nữa. Có ai lưu lại video đó không?]

 

[@Cái đồng hồ quay ngược: Không lưu được, tôi thấy mấy người trên diễn đàn nói xem xong video thì bắt đầu phát nhạc lạ, lại còn không thể tạm dừng được, chỉ có thể tháo pin điện thoại ra rồi lắp lại khởi động máy nên không ai muốn xem lần thứ hai nữa.]

 

[@Một chiếc lá biết mùa thu: Mình thấy trên Weibo cũng có người đăng lại video đó!]

 

[@Là 1 không phải 0: Weibo nào? Sina Weibo hay Tencent Weibo?]

 

[@Một chiếc lá biết mùa thu: Sina! Hơn nữa người gửi video gốc là một tài khoản nhỏ không có thông tin!]

 

[@Là 1 không phải 0: Phải dùng tài khoản phụ thôi, đừng cố gắng tìm. Người bị bắt nạt đăng lên ẩn danh là để hai đứa lớp trên đó không tìm được cậu ấy.]

 

[@Một chiếc lá biết mùa thu: Chuyện này làm lớn thì trường có xử lý không nhỉ?]

 

[@Là 1 không phải 0: Khó nói lắm, hai người đó vốn là được người quen xin vào trường cấp một, không biết gia đình thế nào. Nếu không gây chấn động cả nước thì chắc là khó, nhưng ít nhất họ sẽ ngoan ngoãn một thời gian.]

 

[@ONE PIECE: Mình nghĩ...]

 

[@Là 1 không phải 0: ?]

 

[@Một chiếc lá biết mùa thu: ?]

 

[@Cái đồng hồ quay ngược: ?]

 

[@Lin: ?]

 

[@Là 1 không phải 0: Mày nói đi chứ.]

 

[@ONE PIECE: Ha, tôi chỉ nghĩ, đã dám ẩn danh tải video lên thì có phải là vì hai người này bắt nạt tống tiền rất nhiều người không, nên kẻ bắt nạt mới tin chắc rằng chỉ cần ẩn danh, đối phương sẽ không dễ tìm được mình.]

 

[@Là 1 không phải 0: Đúng rồi, nếu hai người này chỉ bắt nạt một người thì việc ẩn danh video không có ý nghĩa gì lớn, ít nhất đối với hai tên khốn đó, mục tiêu đã rõ ràng rồi.]

 

Đọc đến đây Phí Bạc Lâm không lướt xuống nữa.

 

Tô Hạo Nhiên đoán không sai nhưng chỉ đoán đúng một nửa.

 

Dựa trên thông tin mà hai nhóc học sinh cấp hai đã cung cấp, mấy người lớp mười hai đó thực sự không chỉ bắt nạt mỗi họ.

 

Tiền tiêu vặt của hai cậu nhóc  cộng lại không đủ để mấy đứa vận động viên lớp mười hai ăn uống, vì vậy ngoài hai cậu học sinh này, hai tên đó cũng thường tống tiền những học sinh cấp hai khác.

 

Ngoài ra, những người thích bắt nạt học sinh cấp hai nội trú từ các tỉnh khác không chỉ có hai đứa vận động viên lớp mười hai đó.

 

Đây là lý do tại sao Phí Bạc Lâm làm mờ mặt của hai tên kia.

 

Khi trong nhà xuất hiện hai con gián thì đồng nghĩa với việc trong bóng tối đã tồn tại cả một ổ.

 

Một khi video lan truyền và trở nên ồn ào, ban giám hiệu nhà trường không thể nhìn rõ mặt kẻ gây hại, không thể tìm ra người cụ thể thì sẽ tiến hành điều tra những người có thân phận tương tự. Lúc đó cả ổ gián sẽ bị tiêu diệt thay vì chỉ bắt hai con là xong.

 

Hơn nữa làm như vậy, sau này nếu có chuyện ngoài ý muốn xảy ra, anh cũng có thể tránh được chuyện bị hai tên kia trả thù với lý do xâm phạm quyền riêng tư.

 

Trong lúc Phí Bạc Lâm đang suy nghĩ những chuyện này, anh không hề nhận ra bát mì sốt trước mặt đang bị Ôn Phục lén lút gắp đi, di cư sang bát của cậu.

 

Đến khi anh phát hiện thì Ôn Phục đã ăn hết miếng cuối cùng, xoa bụng ngửa đầu phát ra âm thanh vô cùng thoả mãn.

 

Phí Bạc Lâm: "..."

 

Lần đầu tiên anh cảm nhận được thế nào sống trong cảnh ngày đêm đề phòng nhưng kẻ trộm lại ở ngay trong nhà.

 

Anh dọn bát đũa, đứng dậy đi vào bếp: "Nếu muốn đọc sách thì đọc một lát, không thì nghỉ ngơi nửa tiếng rồi đi tắm."

 

Nói thì nói vậy nhưng trong lúc rửa bát Phí Bạc Lâm vẫn luôn cảm thấy lo lắng.

 

Quả nhiên sau khi ra khỏi bếp, anh thấy Ôn Phục đang nằm vật ra ghế sofa, ngửa mặt lên trời khẽ r*n r*.

 

Đây là lần đầu tiên sau một thời gian dài Ôn Phục bị khó tiêu.

 

Phí Bạc Lâm đã sớm nhận ra: Ôn Phục ăn khỏe, nhưng bụng cậu chẳng phải cái hố không đáy. Chẳng qua, từ nhỏ đã hiếm hoi cơ hội ăn no nên hễ thấy đồ ăn cậu lại theo bản năng vội vã nuốt vào, chỉ có như vậy mới cảm thấy an toàn. Lâu ngày thành quen, mỗi lần đối diện với thức ăn, cậu không nghĩ đến việc "mình có thật sự muốn ăn không" hay "mình có thể ăn hết không" mà chỉ biết vội vàng ăn trước, như thể đó là phản xạ sinh tồn.

 

Ăn nhiều thì có ngày nghẹn, lần này rốt cuộc Ôn Phục bị chính đồ ăn dạy cho một bài học rồi.

 

Phí Bạc Lâm lắc đầu thở dài, đi vào tủ thuốc tìm viên tiêu thực.

 

Tìm được rồi, anh ngồi xổm trước ghế sofa, không buồn giải thích đó là thuốc gì, chỉ trực tiếp nhét hai viên vào miệng Ôn Phục.

 

Cứ là đồ ăn được thì dù bụng có no đến đâu Ôn Phục cũng ăn mà không hề do dự.

 

Phí Bạc Lâm vừa đút, cậu đã dùng đầu lưỡi cuốn lấy và bắt đầu nhai.

 

Hai viên thuốc tiêu thực nhanh chóng được nhai xong. Ôn Phục khẽ ngẩng đầu nhìn sang: "Anh Lâm?"

 

Phí Bạc Lâm đang xoa tay vào nhau cho nóng lên, chuẩn bị đặt lên bụng cho cậu: "Gì?"

 

"Còn nữa không?"

 

"..."

 

Phí Bạc Lâm sầm mặt: "Đó là thuốc."

 

Ôn Phục: "Ồ."

 

Vậy mà vẫn nhìn chằm chằm vào anh.

 

Phí Bạc Lâm: "..."

 

Ôn Phục: "..."

 

Phí Bạc Lâm: "..."

 

Phí Bạc Lâm giật giật trán: "Không được ăn nữa!"

 

"...Vâng."

 

Lúc này Ôn Phục mới chịu nằm xuống.

 

Một chú mèo nhỏ nằm bẹp ra, bụng căng phồng như không còn gì luyến tiếc.

 

Phí Bạc Lâm xoa nóng lòng bàn tay, vén áo giữ nhiệt của Ôn Phục lên, đưa tay từ gấu áo vào, đầu tiên chạm vào eo cậu.

 

Bụng và eo Ôn Phục rất hẹp. Da thịt cậu hơi lạnh so với lòng bàn tay vừa được xoa ấm của anh. Khi anh áp lòng bàn tay lên bụng cậu, một cảm giác lạ lùng không tên xẹt qua trong lòng.

 

Trên mặt anh có chút không tự nhiên, anh vừa cảm thấy kỳ lạ vừa vô thức dùng ngón tay cái và ngón út đo xương sườn của Ôn Phục.

 

Một bộ xương rất mảnh mai, có thể dùng một bàn tay nắm trọn.

 

Đột nhiên nhận ra mình đang làm gì, Phí Bạc Lâm như vừa tỉnh giấc. Đầu ngón tay anh run run dưới lớp áo của Ôn Phục, một cảm giác kỳ quái dâng lên trong lòng.

 

Sao vừa rồi mình lại làm thế nhỉ?

 

Chắc chắn là mất tập trung rồi.

 

Chỉ là một cái eo thôi mà, ai mà chẳng có. Mình vô thức làm gì vậy chứ.

 

Anh lắc đầu, càng lúc càng cảm thấy bản thân một phút trước thật vô lý. 

 

Đồng thời anh nghiêm túc đặt lòng bàn tay lên bụng Ôn Phục, xoa bóp theo chiều kim đồng hồ. 

 

Nghe thấy tiếng r*n r* của cậu, anh nói khẽ: "Đáng lẽ không nên cho em ăn thêm hai miếng mì đó."

Bình Luận (0)
Comment