Editor: Sophie
Beta: Sophie
Khi sắp đến đầu ngõ, ở phía cuối đường đã thấp thoáng xuất hiện hai bóng người lấp ló.
Phí Bạc Lâm nhìn thấy trước lập tức nhận ra chúng. Thấy ánh mắt kia dõi về phía sau, anh ngoái lại khẽ gọi:
"Tiểu Phục."
Ôn Phục lê bước theo cái bóng của Phí Bạc Lâm, cúi đầu ăn uống rất chăm chú, hết một miếng xúc xích nướng lại thêm một ngụm trà sữa.
Hai đứa trẻ nghe thấy anh gọi cậu như thế thì không khỏi liếc nhìn nhau, trao đổi một ánh mắt kỳ lạ.
Người trong cuộc là Phí Bạc Lâm lại chẳng nhận ra điều gì, chỉ gọi thêm một tiếng nữa, kéo Ôn Phục vừa ăn vừa ngẩn ngơ tỉnh lại:
"Tiểu Phục, lại đây."
Ôn Phục tiến lên.
Phí Bạc Lâm nhẹ nhàng đẩy cậu đến trước mặt hai nhóc hỏi: "Hai đứa đến tìm em ấy à?"
Hai đứa đồng loạt gật đầu.
Chúng chính là những học sinh trung học cơ sở mà trước đây Ôn Phục đã giúp đòi lại tiền.
Mấy tháng trước, vào buổi tối đầu tiên từ huyện đến thành phố Nhung Châu, Ôn Phục xuống xe buýt ở bến phía tây.
Cậu lần theo biển chỉ dẫn để tìm đến trường tiểu học, tính là đầu tiên đi xem thử nơi mình sắp theo học.
Vừa đến đầu ngõ cậu liền bắt gặp mấy anh lớp trên đang chặn đường dọa nạt và đòi tiền vài học sinh cấp hai.
Hai đứa thấp hơn Ôn Phục cả một cái đầu, bị túm cổ áo đến mức run rẩy, không dám hó hé. Nhìn động tác rút tiền ra một cách thuần thục là có thể đoán đã bị bắt nạt nhiều lần.
Ban đầu Ôn Phục tính giả vờ không thấy, cứ đi thẳng qua. Nhưng vừa đi được một đoạn thì hai cậu nhóc kia lại lẽo đẽo theo sau, cùng hướng với cậu. Có lẽ sau khi nộp tiền thì mới được thả ra.
Cậu đi ở phía trước, nghe một trong hai đứa lau nước mắt nói với người còn lại: "Về nhà bố tao mà biết tiêu hết tiền chắc chắn sẽ lại đánh tao một trận."
Ôn Phục không mảy may dao động đi thêm vài bước, đột nhiên quay đầu lại đứng trước mặt chúng: "Có khẩu trang và mũ không?"
Hai đứa nhóc bị bất ngờ lắp bắp trả lời: "Không, không có..."
Ôn Phục chỉ vào cửa hàng hai tệ bên cạnh: "Giúp tôi mua một cái."
Hai đứa ngây ra, vừa bị cướp nên đầu óc còn mơ hồ hoặc có lẽ vì bị bắt nạt nên quá sợ hãi. Dù sao cũng chẳng nói gì, chỉ ngập ngừng đi mua cho cậu.
Ôn Phục cầm khẩu trang và đội mũ lưỡi trai bảo chúng đợi ở chỗ cũ.
Hơn mười phút sau Ôn Phục quay lại, trên mặt đã đeo khẩu trang. Cậu đưa số tiền vừa bị cướp đặt gọn gàng vào lòng bàn tay hai đứa, nguyên vẹn đến từng tờ:
"Tiền của hai đứa này, cầm lấy đi."
Từ đó hai cậu học sinh cấp hai dường như đã tìm được một chỗ dựa.
Và chỗ dựa ấy tuy kiệm lời nhưng lại vô cùng vững chãi, trầm lặng mà đáng tin cậy. Mỗi lần như vậy cậu đều có thể nhanh chóng lấy lại số tiền đã bị cướp cho hai đứa.
Chúng cảm thấy có lỗi nên chủ động chia cho cậu một phần tiền sau mỗi lần cậu giúp đòi lại công bằng.
Vốn đã hẹn nhau mỗi tối thứ Bảy đều gặp ở đầu ngõ, nhưng từ sau khi Ôn Phục bị đám đàn anh biết mặt và đánh một trận, hai đứa không còn dám đến tìm cậu nữa.
Hơn một tháng nay cậu cũng chẳng bước chân ra ngõ vào đêm khuya. Từ lúc dọn đến ở cùng Phí Bạc Lâm, mỗi tối thứ Bảy Ôn Phục đều ở lại tiệm tạp hóa trông coi phụ anh.
Thế nhưng mấy ngày gần đây, hai đứa đã thực sự không chịu nổi cảnh bị tống tiền và bắt nạt. Vì quá bất lực nên chúng đành quay lại đầu ngõ, lặng lẽ chờ đợi, mong có thể gặp lại cậu một lần nữa.
May mắn thay, sau mấy ngày chờ đợi, tối nay cuối cùng cũng gặp được.
"Anh..." Hai đứa dè dặt gọi một tiếng, rồi ánh mắt lại thoáng lướt về phía Phí Bạc Lâm đang đứng sau lưng Ôn Phục, lí nhí nói: "Thì ra anh tên là Tiểu Phục..."
Tức thật, họ quen nhau lâu như vậy rồi mà còn không biết tên của anh trai.
Anh cao kều này mới xuất hiện cùng anh trai có mấy lần thôi mà đã trực tiếp gọi anh trai của chúng là Tiểu Phục rồi!
"Tôi tên là Ôn Phục."
Ôn Phục thờ ơ đáp lại một câu, cúi đầu uống một ngụm trà sữa, hút vào mấy viên trân châu.
Nhấm nhấm nhai nhai.
Hai đứa nhìn chỗ dựa vốn luôn nghiêm nghị, lạnh lùng và đáng tin cậy của mình, bỗng im lặng một giây rồi thốt lên: '...Anh, thì ra anh cũng thích ăn mấy thứ này.'
Phí Bạc Lâm đứng phía sau Ôn Phục, không nhịn được mím môi cười.
Thật ngại quá, vô tình làm hình tượng oai hùng đáng tin cậy của anh trai sụp đổ trước mắt hai nhóc rồi.
Hai đứa muốn nói lại thôi, như thể quên mất mục đích ban đầu của mình rồi lại hỏi: "Anh, giọng anh sao thế?"
Người còn lại hỏi: "Uống trà sữa bị bỏng à?"
Ôn Phục không trả lời: "Có chuyện gì không?"
Cậu vừa nhắc chúng mới nhớ ra, thế là ấm ức kể với Ôn Phục rằng mình đã bị tống tiền thê thảm như thế nào trong tháng này, còn bị đánh đập ở cả nhà và trường.
"Anh có cách gì giúp bọn em không ạ?"
Câu nói vừa rơi xuống, hai bàn tay vụng về kéo tay áo lên quệt ngang mặt. Nước mắt càng lau càng đỏ hoe, chúng ngượng ngùng xoay lưng lại như sợ bị người lớn nhìn thấy bộ dạng chật vật. Một lúc sau mới quay đầu cố nén nghẹn ngào mà nói tiếp:
"Nếu ngay cả anh cũng không có cách... thì bọn em đành chịu thôi."
Ôn Phục có cách gì chứ? Bản thân cậu một ngày ba bữa uống thuốc còn phải có người canh chừng mới uống, ngay cả quần áo giữ nhiệt cũng phải để Phí Bạc Lâm dạy cách mặc. Cả thế giới này cũng chỉ có hai cậu nhóc này coi cậu là anh trai, chuyện gì cũng phải để cậu đưa ra quyết định.
Ôn Phục không nghĩ ra cách nào, ngước đầu lên nhìn Phí Bạc Lâm.
Phí Bạc Lâm cười đủ rồi, cất nụ cười hỏi hai đứa: "Có điện thoại không?"
Cả hai đều đồng loạt gật đầu.
Phí Bạc Lâm lại hỏi: "Hai em sống ở nội thành à?"
Hai đứa lắc đầu: "Không phải."
Cả hai đều là học sinh nội trú. Một người ở huyện Củng, một người ở huyện Cao. Chỉ là bố mẹ chúng làm việc ở nội thành nên mới có thể cùng nhau đi học ngoại trú, mỗi dịp nghỉ lễ dài ngày thì về quê.
Hoàn cảnh gia đình hai đứa không tốt, bố mẹ khi cho chúng đi học đều dặn dò phải ngoan ngoãn, đừng gây chuyện. Chính vì thế mấy anh lớp trên mới nắm được tính cách, dựa vào việc mấy đứa không dám làm lớn chuyện gây rắc rối cho gia đình mà bắt nạt hai người.
Tình trạng này rất phổ biến ở trường, những người bị bắt nạt cố gắng nhẫn nhịn để đổi lấy sự bình yên, nhưng thực tế chỉ đổi lại được sự lấn tới của đối phương.
Phí Bạc Lâm hiểu, chúng còn nhỏ, nếu thực sự bảo hai cậu nhóc này lấy hết can đảm nói với giáo viên hoặc phụ huynh thì cũng không dám. Có lẽ cách giải quyết của phụ huynh khi gặp chuyện phần lớn là chịu đựng. Hoàn cảnh gia đình là một phần, nhưng thái độ của bố mẹ mới là nguyên nhân lớn nhất khiến chúng không thể có được sự dũng cảm để chống cự.
Vậy thì chỉ có thể dùng cách riêng để giải quyết.
Mấy anh lớp trên đã tống tiền chúng suốt một thời gian dài, gần như theo lịch cố định: Cứ thứ Hai, thứ Tư, thứ Sáu và cuối tuần lại xuất hiện đúng giờ, bắt họ nộp tiền như cống nạp.
Vì vậy Phí Bạc Lâm dặn rằng, tranh thủ còn một tháng nữa mới đến kỳ nghỉ đông, mỗi lần bị chặn đường hãy lén bật điện thoại, giấu trong túi hoặc tay áo để quay lại cảnh tống tiền. Đến mỗi Chủ Nhật, hai đứa sẽ đưa đoạn video quay được cho anh.
"Những việc còn lại, hai em không cần lo."
Phí Bạc Lâm vừa nói vừa tự tay làm mẫu: Cầm điện thoại giấu trong túi, để ống kính hở ra vừa đủ mà không bị phát hiện. Xong anh đưa lại cho hai đứa dặn dò:
"Kỳ nghỉ đông cố gắng đừng vào nội thành, ở nhà thì hạn chế ra ngoài. Nhận được số lạ, tuyệt đối đừng nghe."
Hai đứa lại hỏi tiếp: "Lỡ là thầy cô gọi thì sao?"
"Nếu thầy cô có việc cần tìm hai em, họ sẽ liên lạc với phụ huynh trước tiên, không cần lo lắng." Phí Bạc Lâm nói: "Tuổi của hai em, nếu thực sự gây rắc rối, người đứng đắn sẽ tìm phụ huynh trước."
Chỉ có những người không đứng đắn mới kiên trì quấy rầy lũ trẻ.
"Còn về vấn đề tiền bạc, có thể hai em sẽ phải chịu khổ một tháng nữa." Anh nhận lấy que xúc xích và cốc trà sữa đã ăn xong từ tay Ôn Phục, tiện tay vứt vào thùng rác bên cạnh: "Cố gắng qua kỳ này là được."
Cả hai răm rắp làm theo.
Suốt tháng sau, cứ Chủ Nhật cả bốn người lại gặp nhau ở đầu ngõ. Hai đứa không muốn làm phiền Phí Bạc Lâm nên lén dành tiền mua hai chiếc thẻ nhớ mới, lưu lại những đoạn video bị tống tiền, rồi đưa cả cho anh.
Chiều mười tám tháng Chạp, sau khi thi xong môn tổng hợp cuối cùng của khối mười một, kỳ nghỉ đông cũng bắt đầu.
Phòng thi của Ôn Phục và Phí Bạc Lâm cách nhau không xa. Khi chuông báo hết giờ vang lên, Phí Bạc Lâm vừa thu bài và giấy nháp xong, ngoảnh lại liền bắt gặp Ôn Phục.
Cậu đeo chiếc ba lô mới mua, đã mang suốt một tháng mà vẫn chưa thấy chán, đi đôi giày trắng tinh, sạch sẽ đến lạ. Cậu dựa vào cửa sau, đôi mắt mang theo sự mong chờ, dõi thẳng về phía anh.
Anh cầm giấy bút đi đến trước mặt cậu, rất tự nhiên đưa bút và đề thi cho cậu: "Chạy nhanh thế?"
Ôn Phục nhận lấy đồ Phí Bạc Lâm đưa rồi bỏ vào cặp sách.
Cậu đã làm như vậy cả tháng nay. Lúc đầu là vì đeo cặp sách mới, nhưng mỗi ngày trong cặp chỉ có một hai tôi đề thi và một hai quyển sách bài tập, Ôn Phục cho rằng điều này chưa phát huy hết tác dụng của chiếc cặp.
Thế là cậu yêu cầu Phí Bạc Lâm cũng cho những thứ anh cần mang vào cặp của cậu luôn.
Từ những thứ nhỏ như giấy bút tẩy, đến những thứ lớn như cốc nước và ô, Ôn Phục đã vui vẻ làm thư đồng cho Phí Bạc Lâm cả tháng.
Còn bữa sáng và pin sạc dự phòng của bạn cùng lớp, Ôn Phục đều từ chối. Cậu nghiêm túc cho rằng chiếc cặp này rất quý giá, nên ngoài sách vở của mình, nhiều nhất cũng chỉ có thể dành chỗ cho đồ của Phí Bạc Lâm mà thôi.
Sau khi cất đề thi và bút máy của Phí Bạc Lâm vào cặp, Ôn Phục kéo khóa lại, đeo cặp lên.
Cậu đeo cặp rất chỉnh tề, hai dây đeo vai luôn thẳng thớm trên hai vai, không giống Phí Bạc Lâm, người có thói quen chỉ đeo một bên.
Thi xong không cần quay lại lớp, hai người cùng đi ra cổng trường. Phí Bạc Lâm lấy chìa khóa cửa hàng tạp hóa và chìa khóa nhà ra: "Dì Ngô chắc vẫn ở cửa hàng, anh phải đến quán Internet một lát, em có muốn về trước không?"
Ôn Phục nghĩ đến cảnh mình phải chào hỏi dì Ngô khi đi qua cửa hàng tạp hóa, lập tức lắc đầu, nói rằng muốn đi cùng Phí Bạc Lâm đến quán Internet.
Cậu không phải là người nhiệt tình hoặc giỏi giao tiếp xã giao, nhưng dì Ngô thì rất nhiệt tình, mỗi lần gặp cậu và Phí Bạc Lâm đều kéo cả hai lại nói cười rôm rả, hết khen Phí Bạc Lâm lại khen cậu, đầu tiên khen thành tích, rồi khen tính cách, khen xong tính cách còn khen ngoại hình, thực sự không tìm thấy gì để khen nữa thì khen quần áo họ sạch sẽ.
May mắn là mỗi lần đều có hai người cùng gặp dì Ngô, Ôn Phục không cần làm gì cả, chỉ cần im lặng đứng bên cạnh nghe dì Ngô nói "tốt quá tốt quá" rồi nghe Phí Bạc Lâm nói "đâu có đâu có" là được rồi.
Thỉnh thoảng cũng nhận hai cái bánh bao mà dì Ngô dúi cho. Điều này thì cậu rất vui vẻ.
Nhưng nếu phải một mình về nhà đối phó với dì Ngô, Ôn Phục thà ở lại lớp học thuộc lòng sách giáo khoa Ngữ văn hai tiếng còn hơn.
Và giữa việc học thuộc sách giáo khoa Ngữ văn so với việc đi quán Internet với Phí Bạc Lâm, Ôn Phục đương nhiên thích cái sau hơn.
Thực ra Phí Bạc Lâm đến quán Internet cũng không có nhiều việc, chủ yếu là xử lý những video mà hai nhóc học sinh cấp hai đã quay.
Quán Internet gần trường cấp một nhất vừa hay nằm trên đường về nhà của họ, nhỏ và kín đáo, ra khỏi ngõ rẽ phải là tới.
Hai người đi ra khỏi ngõ, vừa định đi về phía quán cà phê mạng thì đột nhiên nghe thấy một giọng nói rụt rè từ phía sau gọi: "Anh... Anh Phục."
Quay đầu lại, hóa ra là hai nhóc học sinh cấp hai kia.
Kỳ nghỉ của học sinh cấp hai sớm hơn cấp ba mười ngày, Phí Bạc Lâm nhìn thấy chúng ở đây không khỏi ngạc nhiên: "Sao lại đến đây? Không phải anh bảo hai em nghỉ thì về nhà đừng đến nội thành sao?"
Hai đứa vội vàng giải thích: "Không phải không phải! Là... là bố em bảo bọn em ở lại, bảo hai ngày nữa sẽ cùng về nhà."
Thấy chúng giải thích thành khẩn, Phí Bạc Lâm cũng không nói nhiều nữa, chỉ hỏi: "Có việc gì không?"
Kỳ thi cuối kỳ của lớp mười một chiếm hết phòng học, nên lớp mười hai được nghỉ.
Đúng vào khoảng thời gian đó, mấy anh lớp trên thường lảng vảng quanh trường, đặc biệt là trong các quán Internet, nguy cơ chạm mặt rất cao. Chỉ cần một lần va chạm, rắc rối sẽ bùng lên và cả chuỗi kế hoạch sau đó coi như tan thành mây khói.
Vì vậy Phí Bạc Lâm đã đặc biệt dặn dò chúng đừng thường xuyên đến đây, đặc biệt là vào kỳ nghỉ.
"Không có việc gì khác..." Hai đứa nhỏ ngập ngừng, lời còn chưa hết đã vụng về chìa ra "quà". Một đứa ôm lấy hai cốc trà sữa trân châu, đứa kia giơ ra hai túi xiên chiên cùng xúc xích nướng:
"Chỉ là... cảm ơn hai anh thôi."
Bao bì in rõ logo T's Tea, chúng đã chạy một quãng từ trường cấp hai đến quán trước cổng trường cấp ba, chỉ để mua bằng được.
Chắc là đêm đó tình cờ thấy Ôn Phục ăn rất ngon miệng nên nghĩ cậu thích vị của T's Tea.
Thực tế thì Ôn Phục ngay cả thuốc cảm còn có thể uống ra vị nước xoài dừa.
Nếu không phải Phí Bạc Lâm không cho phép, có lẽ ngoài viên cam thảo, những loại thuốc khác ở nhà cậu đều muốn thử xem vị mặn nhạt ra sao.
Thấy Ôn Phục nắm chặt hai dây đeo vai của cặp sách và không có ý định buông tay, hai đứa chuyển trà sữa và xiên chiên cho Phí Bạc Lâm: "Không biết anh thích vị nào nên bọn em mua hai phần..."
"Cảm ơn." Mặc dù Phí Bạc Lâm không thích ăn nhưng cũng không có ý định nói ra, nhận lấy trà sữa và đồ ăn vặt xong liền nói: "Đi đi."
Đứng ở đây bất cứ lúc nào cũng có nguy cơ bị các anh lớp trên bắt gặp.
Hai nhóc hiểu ý anh, thế là đưa xong thì đi luôn, không hề chần chừ.
Quán Internet bên cạnh có rất nhiều học sinh trường cấp một ra vào. Mở quán ở khu vực này là để phục vụ học sinh cấp ba, vì vậy vào trong cũng không cần căn cước công dân.
Phí Bạc Lâm đưa cho quầy mười tệ nhờ mở hai máy tính.
Ôn Phục cơ bản không chơi máy tính hay lên mạng, nhưng để cậu ngồi trong môi trường này đọc sách làm bài tập cũng không thực tế, mà Phí Bạc Lâm xử lý video cũng không thể xong trong một lát được.
Thế là anh dứt khoát mở một máy tính cho cậu, tìm trên mạng phiên bản Tom và Jerry lồng tiếng địa phương cho cậu xem dần.
Vị trí của họ ở trong góc, vì đến sớm nên xung quanh không có nhiều người, mùi thuốc lá cũng không nặng. Ôn Phục đeo tai nghe, lần đầu tiên xem Tom và Jerry, hai mắt sáng rực vô cùng chăm chú. Năm phút sau đã uống hết một cốc trà sữa.
Uống đến khi ống hút rỗng cậu mới nhận ra trà sữa đã hết.
Ôn Phục lén nhìn cốc trà sữa trân châu bên tay Phí Bạc Lâm.
Phí Bạc Lâm rõ ràng đang nhìn vào màn hình, mắt không hề động đậy, nhưng như thể có thể nhìn thấy hành động của Ôn Phục. Vừa xử lý video vừa vô tình nói: "Chỉ được uống một cốc thôi."
Những thứ pha chế từ bột béo, tốt nhất là nên uống ít lại.
Vẻ mặt Ôn Phục ủ rũ, trượt xuống ghế.
Mèo nhỏ bại trận.
Mèo nhỏ mất đi ánh sáng.
Phí Bạc Lâm nhanh chóng liếc cậu một cái, dùng mu bàn tay nhẹ nhàng đẩy cốc trà sữa sang một bên: "Nửa cốc thôi."