Tuổi Trẻ Vô Danh - Thi Vô Trà

Chương 40

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Sophie

 

Beta: Sophie

 

Cơn cảm lạnh đến bất ngờ. Ban đầu cậu chỉ thấy đau đầu, rát họng, chưa đến nửa ngày đã ngồi trong cửa hàng tạp hóa, vừa làm bài tập vừa hắt hơi liên tục.

 

Phí Bạc Lâm cau mày nói ngay: "Em bị cảm rồi."

 

Ôn Phục hít hít mũi: "Không có."

 

"Bị cảm rồi."

 

"Không có."

 

Cậu hít mũi.

 

"Chắc chắn là bị cảm rồi."

 

"Không..."

 

Ôn Phục hắt hơi một cái.

 

Phí Bạc Lâm nheo mắt nhìn cậu chằm chằm.

 

Ôn Phục im lặng.

 

Phí Bạc Lâm rút mấy chục tệ từ ví, tiện đường ra chợ mua thuốc cảm cho Ôn Phục.

 

Mua thuốc xong quay lại, cậu vẫn ngồi sau quầy thu ngân vừa hít mũi vừa cúi gằm mặt như thể đang chờ Phí Bạc Lâm buông ra mấy câu kiểu: "Sớm đã bảo em không được ôm heo đất đi ngủ rồi" hay gì đó đại loại thế.

 

Một bóng râm phủ xuống trước mặt. Chờ mãi không nghe anh nói gì, Ôn Phục vừa định ngẩng đầu thì anh đã từ từ cúi xuống, ghé mặt sát ngay trước mắt cậu.

 

"..."

 

Ôn Phục chớp chớp mắt.

 

Phí Bạc Lâm chớp chớp mắt.

 

Ôn Phục chớp chớp mắt.

 

Phí Bạc Lâm: "Anh tưởng em ngủ gật."

 

Ôn Phục lắc đầu, ngửa cổ lên.

 

"Không ngủ gật sao lại cúi đầu thấp vậy." Phí Bạc Lâm đứng thẳng dậy đưa tay sờ trán cậu: "Khó chịu lắm sao?"

 

Ôn Phục không nói gì.

 

Không nghe thấy lời trách mắng như dự đoán, cậu thoáng ngơ ngác, chỉ thẫn thờ nhìn Phí Bạc Lâm.

 

"Đi thôi." Phí Bạc Lâm đưa tay ra sau gáy tiện thể xoa loạn mái tóc mềm của cậu: "Về nhà ăn cơm rồi uống thuốc, ngủ một giấc là khỏe."

 

Lo Ôn Phục bị bệnh, bữa trưa Phí Bạc Lâm nấu khá thanh đạm: Có nấm hương xào thịt thái lát, canh đậu hũ thịt viên, thêm một món rau, tiện thể dùng chỗ thịt băm còn lại hấp cho cậu một bát trứng nhỏ.

 

Nấm hương xào thịt

 

68747470733a2f2f73332e616d617a6f6e617773

Canh đậu hũ thịt viên

 

68747470733a2f2f73332e616d617a6f6e617773

Trứng hấp

 

68747470733a2f2f73332e616d617a6f6e617773

Khi Ôn Phục ăn miếng cơm cuối cùng, anh thong thả ngồi bên cạnh nói: "Rau, trứng, thịt, cơm... rất tốt."

 

"Rất tốt gì cơ?" Ôn Phục hỏi lại, giọng khàn đặc, như vừa từ trong cơn sốt tỉnh dậy.

 

"Nguyên liệu nào em cũng được bổ sung đầy đủ, rất tốt." Phí Bạc Lâm nghe thấy giọng khô khốc kia, khóe môi khẽ cong, nhịn cười mà giải thích: "Sau này mỗi bữa em đều phải kiểm tra, thiếu món nào thì nhớ nhắc anh nấu bù."

 

Ôn Phục nhớ lại: "Rau, trứng, thịt và cơm ạ?"

 

"Ừm." Phí Bạc Lâm cúi đầu, lén cười một chút lặp lại: "Rau, trứng, thịt và cơm."

 

Ôn Phục gật đầu, trong miệng lại lẩm bẩm không thành tiếng một lần nữa, trông có vẻ đang cố gắng ghi nhớ rất nghiêm túc.

 

Lúc này Phí Bạc Lâm không biết lấy từ đâu ra một bát thuốc cảm đã pha sẵn: "Uống đi."

 

Ôn Phục vẫn như cũ, đầu tiên đưa mũi lại gần để ngửi sau đó cầm lên nhấp một ngụm, nềm được vị ngọt liền dứt khoát ừng ực ừng ực uống hết.

 

Vừa đặt bát xuống, Phí Bạc Lâm đã đặt một cái chậu rửa chân trước mặt cậu.

 

Ôn Phục: ?

 

Phí Bạc Lâm vào bếp đổ nước nóng vào chậu: "Ngâm chân trước rồi hẵng đi ngủ."

 

Ôn Phục dù không hiểu nhưng vẫn ngoan ngoãn xắn ống quần, cởi tất: "Tại sao ạ?"

 

"Ừm, anh cũng không biết." Phí Bạc Lâm đặt ấm nước nóng xuống, ngồi trên sofa nhìn Ôn Phục đặt chân vào: "Mẹ anh dạy thế, bị cảm thì phải ngâm chân. Cẩn thận, từ từ thôi, nóng đấy."

 

Ôn Phục ngâm chân hai mươi phút, Phí Bạc Lâm vừa đọc sách vừa ở bên cạnh cậu, chờ đổ nước đi lên giường ngủ trưa, Ôn Phục cọ vào gối của anh, ánh mắt đầy vẻ muốn nói nhưng lại thôi.

 

Phí Bạc Lâm ngáp một cái: "Có gì thì nói đi."

 

"Anh," Ôn Phục quen gọi anh một tiếng trước khi nói: "Anh không mắng em à?"

 

Phí Bạc Lâm vốn đã nhắm mắt lại, nghe câu này lại mở ra: "Mắng em chuyện gì?"

 

Ôn Phục từ từ sắp xếp ngôn từ rồi từ từ nói: "Em ôm hộp tiền tiết kiệm ngủ nên mới bị cảm."

 

Bị cảm mới khiến Phí Bạc Lâm phải chạy đi mua thuốc, còn phải đun nước nóng cho cậu ngâm chân.

 

Ngày xưa khi còn ở với bố nuôi, nếu xảy ra chuyện tương tự, ví dụ đi ăn trộm bị bắt, làm lỡ việc đánh bạc của ông ta hoặc bị đưa đến đồn cảnh sát phải nhờ ông ta đến đón thì dù sau đó Ôn Phục không bị mắng, vẫn sẽ phải hứng chịu những cú đấm đá trực tiếp, kèm theo mấy lời mắng chửi không ngớt: "Đã bảo mày tới chỗ này mà ăn trộm, đừng có bén mảng sang chỗ kia nữa rồi mà!"

 

Thì ra là chuyện này.

 

"Không sao đâu." Phí Bạc Lâm yên tâm nhắm mắt lại: "Em chỉ là quá thích cái hộp tiền tiết kiệm đó nên mới muốn ôm nó ngủ thôi."

 

Anh lật người sờ sờ lưng Ôn Phục, chắc chắn đã cậu đắp chăn cẩn thận rồi lại nói: "Hơn nữa bị ốm vốn đã khó chịu rồi, càng không thể trách em được."

 

Huống chi đêm qua anh đã nói bóng nói gió với cậu rồi.

 

"Anh không buồn ngủ."

 

"Anh có thể xem được."

 

Dù sao ở bên cạnh người nhỏ tuổi hơn, anh cũng vô thức trở nên trẻ con hơn.

 

Nhưng chuyện bị cảm anh thực sự chẳng để tâm.

 

Kết quả đã sớm đoán trước, sau khi xảy ra, việc nhắc lại lời trách móc không có bất kỳ ý nghĩa gì.

 

Đối với trẻ con, có những cái khổ, chỉ khi bước qua rồi mới thấy đó cũng là một dạng niềm vui.

 

Để Ôn Phục có thể một ngày biết tự soi xét mình quả thật chẳng dễ dàng gì.

 

Mà để nuôi dạy được cậu đến mức này, anh đã phải chịu không ít nhọc nhằn.

 

Phí Bạc Lâm thầm cảm thán trong lòng.

 

Anh vỗ vỗ lưng Ôn Phục: "Nhanh ngủ đi."

 

Ôn Phục mở to mắt: "Thật sự không sao ạ?"

 

"Thật mà."

 

"Vậy tối nay em có thể ôm hộp tiền tiết kiệm ngủ tiếp không ạ?"

 

Con mèo nhỏ như em đây, giỏi nhất là không bao giờ sửa được thói xấu.

 

Phí Bạc Lâm từ từ mở mắt.

 

"Em, nói, xem?"

 

"..."

 

Ôn Phục im lặng trong giây lát rồi quyết định nhắm mắt đi ngủ.

 

Buổi chiều thức dậy, cái đầu không còn đau nữa, chỉ có giọng Ôn Phục là hỏng hoàn toàn.

 

Lúc này đã bước sang tháng mười hai, thời tiết bắt đầu trở lạnh. Mấy ngày trước có nắng nhưng hôm nay Ôn Phục bị cảm, Phí Bạc Lâm đành vùi đầu vào tủ quần áo tìm cho cậu một chiếc quần giữ nhiệt.

 

Đó là chiếc anh mua để mặc vào mùa đông hai năm trước nhưng mùa đông không lạnh, vừa hay anh lại lớn nhanh quá nên chưa kịp mặc.

 

Ôn Phục chưa bao giờ mặc quần giữ nhiệt hay đúng hơn là từ bốn tuổi đã không còn mặc nữa.

 

Những năm tháng sống với bố nuôi, bất kể xuân hạ thu đông, cậu đều chỉ có hai cái quần mỏng manh thay đổi, cũng không biết là bố nuôi lấy từ đâu ra.

 

Không ai quan tâm cậu nóng hay lạnh, Ôn Phục đương nhiên không biết cách mặc quần áo.

 

Một năm bốn mùa, cậu chỉ có hai bộ quần áo, mặc không phân biệt thời tiết. Mùa hè mặc dày hơn so với bình thường, mùa đông lại rất mỏng manh. Cậu tự cho rằng mình đã thích nghi với thời tiết thay đổi thất thường, rèn luyện được thân thể khỏe mạnh mình đồng da sắt nhưng khi mặc chiếc quần giữ nhiệt mà Phí Bạc Lâm tìm cho, Ôn Phục vẫn cảm thấy rõ ràng mặc như vậy thoải mái hơn nhiều.

 

"Rất tốt." Ôn Phục cúi đầu, vừa nghe Phí Bạc Lâm dặn dò nhét ống quần giữ nhiệt vào trong tất, vừa bắt chước giọng điệu buổi trưa của anh mà lặp lại.

 

Một con mèo nhỏ học nói.

 

Phí Bạc Lâm không hiểu: "Cái gì rất tốt?"

 

Ôn Phục suy nghĩ một chút, thực ra cậu cũng không nghĩ ra được "cái gì rất tốt" nhưng cậu chỉ cảm thấy mọi thứ đều rất tốt.

 

Cậu rất tốt, Phí Bạc Lâm cũng rất tốt.

 

Sống rất tốt, vì có thể gặp được Phí Bạc Lâm.

 

Trước khi tới lớp học thêm vào buổi tối, Phí Bạc Lâm dắt Ôn Phục đến phòng khám ở gần nhà.

 

Phòng khám ấy gắn bó với Phí Bạc Lâm từ thuở nhỏ, mỗi khi bị ốm đều được đưa đến đây. Bác sĩ khoảng năm mươi tuổi, một người trung niên chững chạc và giàu kinh nghiệm.

 

Tranh thủ lúc phòng khám chưa đóng cửa, anh vội vàng bảo bác sĩ khám họng cho Ôn Phục, hỏi xem có cần kê đơn thuốc không.

 

Bác sĩ bảo Ôn Phục há miệng: "A..."

 

Ôn Phục ngửa đầu: "A..."

 

Vừa cất tiếng bác sĩ đã trêu: "Trong miệng đang kéo đàn nhị đấy à?"

 

Phí Bạc Lâm cười: "Bác xem giúp cháu nhé."

 

Bác sĩ đè lưỡi Ôn Phục xuống nhìn một chút: "Không có vấn đề gì lớn, kê ít cam thảo và thuốc kháng sinh về uống là ổn thôi."

 

Thuốc ở phòng khám nhỏ được chia thành từng liều, mỗi liều được gói trong một tờ giấy có vài viên thuốc, bác sĩ đã kê đơn thuốc cho hai ngày: "Một ngày ba lần, uống sau bữa ăn, khỏi bệnh thì ngưng, không cần phải uống hết."

 

Đến lớp, Phí Bạc Lâm nhân lúc cả hai vừa ăn tối xong, dạ dày chưa tiêu hóa hết, là thời điểm uống thuốc không hại dạ dày nên vội vàng bảo Ôn Phục uống một liều thuốc trước.

 

Lúc này trong lớp còn vắng người, trong nhóm chỉ có hai anh em, Phí Bạc Lâm cầm cốc của mình đi lấy nửa cốc nước nóng. Anh không phải không chuẩn bị cốc riêng cho cậu, mà là Ôn Phục luôn quên mang. 

 

Anh cầm cốc nước nóng đi đến trước mặt cậu: "Nhanh uống thuốc đi."

 

Ôn Phục mở gói giấy ra, bên trong có ba viên cam thảo màu xám xịt, một viên thuốc bọc đường màu xanh lá cây và một viên nang.

 

Thuốc cam thảo tỏa ra một mùi hương rất khó chịu.

 

Đây là lần đầu tiên Phí Bạc Lâm thấy Ôn Phục lộ ra vẻ mặt gần như kháng cự khi phải nuốt thứ gì đó.

 

Cậu nhìn chằm chằm mấy viên thuốc như đang đối diện với một con yêu quái, hết nghiêng sang trái rồi lại quay sang phải, trong mũi toàn là mùi chát hăng của cam thảo. 

 

Phí Bạc Lâm khẽ bật cười, đưa tay ấn xuống đỉnh đầu cậu:

 

"Đừng cử động nữa, ngoan ngoãn uống thuốc đi."

 

"Vâng."

 

Ôn Phục ngồi thẳng dậy, nhận lấy cốc nước trong tay Phí Bạc Lâm, đầu tiên kẹp viên nang đặt vào vị trí sâu nhất của lưỡi, rồi nhanh chóng uống nước, ngửa cổ lên, không nuốt vào được; lại uống một ngụm nữa, cuối cùng cũng nuốt được.

 

Tiếp tục ăn viên thuốc bọc đường, cũng uống một ngụm nước nuốt xuống.

 

Cuối cùng là viên cam thảo.

 

Ôn Phục bỏ ba viên cam thảo vào miệng.

 

"Oẹ..."

 

Một chú mèo nhỏ phát ra âm thanh nôn mửa thô lỗ.

 

Phí Bạc Lâm dùng khăn giấy lặng lẽ nhặt những viên thuốc Ôn Phục đã nôn ra trên sàn, im lặng mở gói thứ hai ra, đưa về phía cậu.

 

Ôn Phục ngập ngừng nhặt ba viên cam thảo trong gói thứ hai, bỏ vào miệng, nhăn mặt uống một ngụm nước, vẻ mặt vẫn như muốn nôn ra.

 

Nhân tiện ngay trước khi nôn, cậu theo bản năng liếc trộm Phí Bạc Lâm một cái.

 

Phí Bạc Lâm chống một tay lên bàn, mỉm cười hiền lành: "Nếu em còn dám nôn ra, anh sẽ trộn chúng với cơm cho em ăn."

 

Ôn Phục: "..."

 

Người khác nói câu này có thể là dọa, nhưng Phí Bạc Lâm chắc chắn là dám làm thật.

 

Đặc biệt là khi anh đang bình tĩnh mỉm cười nhìn cậu.

 

Yết hầu Ôn Phục khẽ giật, ực một tiếng, ép mấy viên cam thảo hôi hám trôi tuột xuống cổ họng.

 

Ngay lập tức cậu làm vẻ mặt như sắp chết đến nơi.

 

Quả nhiên khi cuộc sống đã quá dễ chịu, chỉ cần nếm thêm chút đắng liền giống như muốn lấy mạng.

 

Ôn Phục gục xuống bàn, mùi vị khó chịu còn vương trong miệng chưa tan thì bất ngờ có một viên kẹo sữa được nhét vào.

 

Mùi thuốc xông thẳng lên óc nhanh chóng bị hương vị của kẹo sữa lấn át, trong mắt Ôn Phục dần dần khôi phục ánh sáng.

 

Nhìn lại Phí Bạc Lâm, lúc này ánh nắng ngoài cửa sổ chiếu qua khung cửa kính trong suốt phủ lên sau lưng anh, vầng hào quang trên vai anh chói lòa mà ấm áp.

 

Anh dùng lòng bàn tay chống cằm, ngồi bên cạnh cậu, tay còn lại cầm một viên kẹo chưa bóc vỏ, cười như không cười nhìn cậu đang nằm sấp trên bàn ăn kẹo: "Ngoan ngoãn uống thuốc thì sẽ có phần thưởng."

 

Vì đang ốm, tối nay Ôn Phục chẳng buồn đi giày mới, cặp sách cũng không muốn đeo. Cậu cứ nằng nặc đòi để đến ngày mai, chờ áo len và quần mới khô rồi mới chịu mặc.

 

Vì vậy cả buổi tự học tối, niềm vui lớn nhất của cậu là duỗi chân ra thật dài, rồi nhìn ống quần bò lên.

 

Phí Bạc Lâm mải mê làm bài tập không để ý đến hành động kỳ lạ của người bên cạnh, chỉ lờ mờ cảm thấy cả buổi tối Ôn Phục phải thò đầu ra ngoài bàn rất nhiều lần.

 

Cho đến một lần, khi Tạ Nhất Ninh đi vệ sinh trở về, bắt gặp Ôn Phục đang chăm chú nhìn vào ống quần mình. Cô thuận theo ánh mắt cậu liếc xuống đất, chẳng thấy gì lạ bèn ghé sát lại hỏi nhỏ:

 

"Cậu đang nhìn gì thế?"

 

Ôn Phục không chớp mắt: "Quần giữ nhiệt."

 

Phí Bạc Lâm đang làm bài tập bên cạnh: ?!

 

Tạ Nhất Ninh: "Hả?"

 

Nếu câu tiếp theo của Ôn Phục là "Tôi đang mặc quần giữ nhiệt của anh Bác Lâm" thì tình huống sẽ trở nên khó giải quyết.

 

Phí Bạc Lâm dừng bút, đang suy nghĩ làm thế nào để ngăn chặn cuộc trò chuyện này thì nghe Tạ Nhất Ninh hỏi: "Giọng cậu sao thế?"

 

Phí Bạc Lâm thở phào.

 

Sự chú ý của Tạ Nhất Ninh chuyển sang giọng nói của Ôn Phục: "Như tiếng cưa đế giày trong cổ họng, nói chuyện cứ kẹt kẹt."

 

Lư Ngọc Thu nghe vậy quay đầu lại: "Nói tôi nghe thử?"

 

Ôn Phục: "A..."

 

Tô Hạo Nhiên hoảng sợ quay người lại: "Ai mang vịt đến lớp vậy?"

 

Ôn Phục: "..."

 

Phí Bạc Lâm: "..."

 

Phí Bạc Lâm ngẩng đầu bẻ gáy Ôn Phục cho thẳng lại, chấm dứt tình trạng ngày càng hỗn loạn này: "Ngoan ngoãn làm bài tập nếu không thì gục xuống bàn nghỉ ngơi đi, đừng làm ồn nữa."

 

Tạ Nhất Ninh nhìn hai người bằng ánh mắt kỳ lạ, rồi trở về chỗ, ghé sát thì thầm với Lư Ngọc Thu:

 

"Mày có thấy nhóm trưởng với Đồ Rê Mí... hình như không hòa thuận lắm không?"

 

"Hình như là thế."

 

"Cảm giác nhóm trưởng không thích Đồ Rê Mí cho lắm..."

 

"Tính cách hai người họ thực sự không hợp để ở cạnh nhau..."

 

Phí Bạc Lâm ngồi phía sau, vừa lật tôi đề thi vừa lạnh nhạt cắt ngang:

 

"Hai người ra đây, đứng ngay cạnh tai tôi mà nói cho rõ này."

 

Tạ Nhất Ninh: "..."

 

Lư Ngọc Thu: "..."

 

Buổi tự học tối hôm đó hoàn toàn yên tĩnh.

 

Trên đường về nhà sau giờ tan học, Phí Bạc Lâm mua cho Ôn Phục một cây xúc xích nướng.

 

Buổi sáng Ôn Phục không khỏe, ăn uống không ngon, chỉ ăn có hai bát cơm, về nhà lại còn phải trông cửa hàng một lúc, Phí Bạc Lâm sợ cậu đói bụng nên tiện thể mua cho cậu một cốc trà sữa nóng.

 

Trước cổng trường cấp một chỉ có một cửa hàng T's Tea, các loại topping trà sữa ngoài trân châu thì chỉ có thạch dừa, Phí Bạc Lâm bảo nhân viên cho mỗi thứ một ít, cộng với xúc xích nướng tổng cộng chín tệ.

 

Ôn Phục vừa đi vừa ăn xúc xích nướng và uống trà sữa. Ăn đến nửa chừng đột nhiên hỏi Phí Bạc Lâm: "Anh?"

 

Phí Bạc Lâm hỏi: "Sao thế?"

 

Ôn Phục: "Em có thể uống thuốc ngay bây giờ không?"

 

Phí Bạc Lâm: ?

 

Ôn Phục: "Uống cùng với trà sữa."

 

Như vậy vị sẽ không đắng, tiện thể sáng mai không phải uống nữa.

 

Phí Bạc Lâm: "Không được."

 

Ôn Phục mở miệng, có lẽ là muốn hỏi tại sao, nhưng suy nghĩ một lúc, vẫn chọn dùng cái miệng đang mở đó cắn xúc xích.

 

Phí Bạc Lâm nhìn thấu suy nghĩ của cậu liền giải thích: "Thuốc không giống cơm, không phải cứ uống no là được. Chỉ có thể uống một lượng nhất định vào đúng thời điểm, không thể uống sớm, cũng không thể uống muộn. Em hiểu chưa?"

 

Ôn Phục gật đầu.

 

Một lát sau cậu lại hỏi: "Vậy em có thể cất trà sữa để đến sáng mai uống thuốc không ạ?"

 

Phí Bạc Lâm: "..."

 

Phí Bạc Lâm im lặng.

 

Có những con mèo nhỏ, nếu không chọn một lúc thích hợp để dạy dỗ thì thật sự sẽ khó mà chịu nổi.

Bình Luận (0)
Comment