Editor: Sophie
Beta: Sophie
Sau khi chuẩn bị xong nguyên liệu cho bữa cơm tất niên, Phí Bạc Lâm dùng phần thịt và mì còn lại làm hai bát canh bột vắt nóng hổi.
Canh bột vắt có thêm dầu mè và ớt xào do anh tự làm, phía trên còn có một lớp thịt băm và hành lá đã được xào qua dầu, vừa thơm vừa giòn.
Canh bột vắt
Ôn Phục ngửi thấy mùi thơm mà nuốt nước bọt ừng ực.
Phí Bạc Lâm múc rất nhiều cho cậu, trực tiếp dùng bát lớn để đựng.
Để tránh Ôn Phục ăn không no, anh còn cố ý để lại một ít trong nồi.
Bất ngờ là tối nay Ôn Phục chỉ ăn hết bát của mình rồi đặt đũa xuống, không có ý định ăn thêm.
Phí Bạc Lâm hỏi: "Không ăn nữa à?"
Ôn Phục lắc đầu: "Không ăn nữa."
Rồi chạy sang một bên nghịch chiếc điện thoại mới của mình.
Phí Bạc Lâm thầm nghĩ chắc chắn là do ăn dâu tây nhiều quá nên no rồi. Anh hừ một tiếng cười lạnh, lúc trước anh đã nói gì nhỉ?
Thế là anh tự mình múc phần canh bột vắt còn lại trong bếp ra ăn.
Bên đó Ôn Phục lần lượt mở từng ứng dụng trong điện thoại.
Hầu hết các ứng dụng mở ra đều không có gì hay ho, cậu lại lướt đến mấy ứng dụng mà Phí Bạc Lâm đã tải riêng cho cậu. Ngoài các ứng dụng xem video và trình duyệt, còn có cả QQ.
Ôn Phục nhìn chằm chằm vào biểu tượng chim cánh cụt của QQ rất lâu, chợt nhớ ra lần trước Tạ Nhất Ninh đã kết bạn với cậu trong lớp học.
Lúc đó Tạ Nhất Ninh còn dặn cậu nhớ chấp nhận yêu cầu kết bạn.
Nhưng cái tài khoản QQ đó kể từ khi Phí Bạc Lâm giúp cậu lập thì chưa bao giờ đăng nhập lại lần nào.
Ôn Phục nhấn vào biểu tượng chim cánh cụt, nhập tài khoản và mật khẩu đăng nhập. Cậu phát hiện yêu cầu kết bạn của Tạ Nhất Ninh đã hết hạn.
Còn trong danh sách bạn bè của cậu thì chỉ có một mình tài khoản của Phí Bạc Lâm nằm lặng lẽ ở đó.
Đây là tài khoản mà Phí Bạc Lâm đã tiện tay thêm vào vào ngày tạo tài khoản. Vừa thêm xong, bước ra khỏi nhà vệ sinh thì đã xảy ra cảnh tượng mà anh không muốn nhớ lại.
Lúc này Phí Bạc Lâm đang đứng trước bồn rửa bát để lau tay, chiếc điện thoại trong túi bỗng rung lên.
Phí Bạc Lâm lấy điện thoại ra xem, là tài khoản QQ của Ôn Phục gửi cho anh một biểu tượng cảm xúc [].
Đây là biểu tượng cảm xúc đầu tiên trong danh sách, Phí Bạc Lâm mỉm cười, biết rằng Ôn Phục bây giờ đã nghịch điện thoại đến bước vào QQ rồi.
"Anh nhận được tin nhắn của em rồi." Anh vừa cầm điện thoại đi ra vừa trả lời vừa hỏi, "Gửi cho người khác nữa chưa?"
Ôn Phục nằm úp sấp trên ghế sofa ngẩng đầu nhìn anh: "Không có người nào nữa."
"Không có ai khác sao?" Phí Bạc Lâm đưa màn hình điện thoại của mình về phía Ôn Phục để cho cậu thấy giao diện nhận tin nhắn sẽ trông như thế nào. "Trước đây Tạ Nhất Ninh không phải nói đã gửi lời mời kết bạn với em sao?"
"Gửi lời mời kết bạn rồi," Ôn Phục ngồi dậy nhường chỗ cho Phí Bạc Lâm trên chiếc ghế sofa chật hẹp. "Nhưng mà hết hạn rồi."
"Thế rồi sao?" Phí Bạc Lâm hỏi.
Ôn Phục khoanh chân, nghiêng đầu về phía Phí Bạc Lâm, rõ ràng là không hiểu ý nghĩa của câu "thế rồi sao" này.
Hết hạn rồi thì còn cách nào nữa đâu?
Phí Bạc Lâm cảm thấy hơi nhức đầu, con đường dạy dỗ Ôn Phục thật gian nan.
Anh cầm điện thoại của Ôn Phục mở giao diện tin nhắn của Tạ Nhất Ninh: "Hết hạn rồi thì chủ động kết bạn lại. Em phải có phản hồi với yêu cầu của người khác. Giống như khi nhận được đồ thì phải nói cảm ơn vậy."
Vừa nói, anh vừa nhấn vào nút "yêu cầu kết bạn".
Ôn Phục khoanh chân ngồi bên cạnh nhìn anh thao tác: "Ồ."
Yêu cầu kết bạn bên Tạ Nhất Ninh nhanh chóng được chấp nhận, Phí Bạc Lâm trả điện thoại lại cho Ôn Phục.
Ngày mai là đêm ba mươi nên tối nay vẫn còn rất nhiều việc phải làm.
Phí Bạc Lâm chăm chỉ dọn dẹp và làm việc nhà như bình thường, hoàn toàn chưa nghĩ đến chuyện nghỉ ngơi.
Ôn Phục nhận điện thoại, ngẩng cổ nhìn theo động tác đứng dậy của Phí Bạc Lâm: "Anh Bạc Lâm?"
Phí Bạc Lâm cảnh giác liếc xuống: "Làm sao?"
Sau một thời gian ở chung, anh sớm đã nhận ra mỗi khi Ôn Phục gọi "Anh Bạc Lâm" thì 80% là không có ý tốt. Mặc dù có lẽ bản thân chú mèo nhỏ không nghĩ như vậy.
Ôn Phục ngẩn ngơ nhìn anh, chậm rãi chớp mắt một lần rồi thêm một lần nữa. Hàng mi dài dưới ánh đèn hắt xuống thành một vệt bóng mờ, giọng cậu khẽ vang lên:
"Anh sắp ngủ chưa?"
"Chưa," Phí Bạc Lâm đi về phía ban công, "Anh chuẩn bị lau nhà."
"Ồ."
"Có chuyện gì à?"
Ôn Phục lắc đầu: "Không có."
Không có là tốt nhất.
Phí Bạc Lâm không muốn hỏi thêm.
Những ý đồ xấu trong bụng chú mèo nhỏ nếu có thể giấu được thì cứ giấu đi, không giấu được sớm muộn gì cũng sẽ lộ ra.
Anh thờ ơ liếc Ôn Phục một cái sau đó quay người ra ban công lấy chổi và cây lau.
Ôn Phục vặn cổ nhìn theo anh, chiếc điện thoại trên tay bỗng rung lên, là Tạ Nhất Ninh gửi tin nhắn đến.
[@Là 1 không phải 0: Ôi, còn biết kết bạn lại với tôi nữa cơ đấy, nhớ ra đăng nhập QQ rồi à?]
Phí Bạc Lâm đã cài đặt bàn phím 26 chữ cái cho Ôn Phục, cậu đánh máy rất chậm, phải vừa học vừa làm quen.
[@Ôn Phục: Ừm.]
[@Là 1 không phải 0: Đừng giả vờ.]
[@Là 1 không phải 0: Tôi không tin có người hai tháng không đăng nhập QQ đâu.]
Ôn Phục chậm rãi gõ bàn phím như một con rùa.
Cậu vừa gõ xong chữ [Thật], thì Tạ Nhất Ninh lại gửi tin nhắn.
[@Là 1 không phải 0: Sao cậu không nói gì?]
Thấy vậy Ôn Phục lập tức xóa chữ [Thật] vừa gõ, chậm rãi gõ [Tôi đang gõ chữ].
Chưa gõ xong thì bên kia Tạ Nhất Ninh lại gửi tin nhắn tới.
[@Là 1 không phải 0: Chẳng lẽ giận rồi à?]
Ôn Phục nghĩ một lát, lại xóa chữ [Tôi đang gõ] vừa gõ xong, định gõ chữ [Không] thì tin nhắn của Tạ Nhất Ninh lại liên tục hiện lên.
[@Là 1 không phải 0: Giận thật à?]
[@Là 1 không phải 0: Tôi chỉ đùa thôi, nếu cậu thực sự hai tháng không đăng nhập QQ vậy tôi miễn cưỡng tin cậu một lần.
@Là 1 không phải 0: Dù sao thì cậu chắc chắn không cố ý đâu.]
Cuối cùng cũng gõ xong câu trả lời mà cậu nghĩ là có thể gửi đi, rồi lại nhận được một loạt tin nhắn như thế này này, Ôn Phục bỗng khựng lại, rơi vào im lặng.
Cuối cùng cậu xóa chữ [Không] vừa gõ, dùng tốc độ nhanh nhất gõ chữ [Được] rồi gửi đi.
[@Là 1 không phải 0: Lạnh lùng thật đấy.]
[@Là 1 không phải 0: Tôi nói nhiều như vậy mà cậu chỉ trả lời có hai chữ.]
Ôn Phục: "..."
Phí Bạc Lâm đang lau nhà bên cạnh, vô tình liếc nhìn một cái, lần đầu tiên thấy biểu cảm nghẹn họng trên mặt Ôn Phục.
Phản ứng vừa tủi thân vừa khó chịu này, nghĩ cũng biết chỉ có khi nói chuyện với Tạ Nhất Ninh mới xuất hiện.
Cuối cùng cũng có người trị được chú mèo nhỏ rồi.
Phí Bạc Lâm cười vui vẻ, thầm sung sướng trong lòng.
Điện thoại của Ôn Phục vẫn không ngừng rung.
[@Là 1 không phải 0: Tôi kéo cậu vào group lớp nhé?]
Ôn Phục chuẩn bị gõ chữ [Được].
[@Là 1 không phải 0: Cậu chắc là chưa vào đâu nhỉ.]
Ôn Phục xóa chữ [Được] vừa gõ, chuẩn bị gõ chữ [Chưa].
[@Là 1 không phải 0: Chờ chút nhé, tôi kéo cậu vào.]
[@Là 1 không phải 0: Chờ chút.]
Ngón tay của Ôn Phục lơ lửng phía trên nút "gửi", chờ đợi câu tiếp theo của đối phương.
[@Là 1 không phải 0: Cậu thật sự không định đổi tên tài khoản sao?]
Ôn Phục thoát ra ngoài xem tên tài khoản của mình, quay lại giao diện trò chuyện, chuẩn bị gõ chữ [Không cần đâu.]
[@Là 1 không phải 0: Làm gì có ai lại dùng tên thật của mình làm tên tài khoản.]
Ôn Phục xóa chữ [Không cần đâu], chuẩn bị gõ chữ [Tôi nè.]
[@Là 1 không phải 0: Tôi nghĩ cho cậu một cái nhé.]
Ôn Phục lại dừng ngón tay gõ chữ.
[@Là 1 không phải 0: Đồ Rê Mí thì sao?]
[@Là 1 không phải 0: Sao cậu lại không nói gì nữa?]
[@Là 1 không phải 0: Không hài lòng à?]
[@Là 1 không phải 0: Đồ Rê Mí hay mà, nghe dễ thương làm sao ấy.]
[@Là 1 không phải 0: Rốt cuộc cậu đã đi đâu rồi?]
[@Là 1 không phải 0: Hả? Cậu đổi rồi à?]
[@Là 1 không phải 0: Không ngờ đó, cậu đúng là người nói ít làm nhiều.]
Ôn Phục thật ra rất muốn giải thích: Cậu hiểu lầm rồi, tôi đâu phải người nói ít làm nhiều. Chỉ là cậu gõ chữ quá nhanh còn tôi thì quá chậm, trả lời mãi chẳng theo kịp tốc độ câu hỏi của cậu nên tôi mới quyết định đổi tên ngay lập tức.
Nhưng tất cả những lời muốn nói ấy cuối cùng lại chỉ hóa thành một chữ duy nhất:
[Ừm]
Rồi nhanh chóng gửi đi.
[@Là 1 không phải 0: Lạnh lùng thật đấy, từ đầu đến giờ tổng cộng chỉ nói với tôi có ba chữ.]
Ôn Phục: "..."
Phí Bạc Lâm đang lau nhà nhìn thấy Ôn Phục thở dài một hơi.
Phí Bạc Lâm càng lúc càng vui, trong lòng cảm thấy sung sướng hơn bao giờ hết.
[@Là 1 không phải 0: Vậy tôi mời cậu vào nhóm nhé.]
[@Là 1 không phải 0 mời bạn vào nhóm [Vạn sự như ý]]
Sau gần ba tháng chuyển trường, Ôn Phục cuối cùng đã vào group lớp sáu.
Trong group đang rộn ràng gửi và nhận lì xì.
Người giành được nhiều tiền nhất trong bao lì xì trước sẽ chịu trách nhiệm gửi bao lì xì tiếp theo.
Ôn Phục không có tiền nên cũng không nhận.
Cậu ngẩng đầu nhìn Phí Bạc Lâm, phát hiện trong lúc yên lặng lau nhà, khóe môi anh lại khẽ cong lên mang theo một nụ cười kỳ lạ, mơ hồ khó đoán.
"Anh?"
Nụ cười của Phí Bạc Lâm lập tức biến mất.
"Sao thế?" Anh ngẩng đầu lên hỏi một cách nghiêm túc.
Ôn Phục: "Khi nào anh ngủ?"
Phí Bạc Lâm nhìn quanh, thực ra những chỗ cần dọn dẹp trong nhà mấy ngày nay anh đã dọn dẹp gần hết. Thêm vào đó, anh có một chút ám ảnh cưỡng chế nhẹ, thường xuyên dọn dẹp các ngóc ngách trong nhà.
Anh bảo phải tổng vệ sinh cho đêm giao thừa, thế nhưng tối nay cũng như mọi ngày, lau nhà xong thì cũng chẳng có gì cần làm nữa.
Anh trả lời: "Sắp rồi. Có chuyện gì à?"
Ôn Phục vẫn lắc đầu: "Không có."
"Không có thì em đi tắm đi."
"Ồ."
Ôn Phục ngoan ngoãn đi tắm.
Sau khi tắm xong cậu thấy Phí Bạc Lâm đang phơi quần áo ngoài ban công. Ôn Phục mặc đồ ngủ dựa vào cửa: "Anh Bạc Lâm?"
Phí Bạc Lâm: "Nói đi."
"Phơi xong quần áo anh có ngủ không?"
Phí Bạc Lâm quay đầu lại nheo mắt dò xét cậu: "Rốt cuộc em có chuyện gì?"
Ôn Phục: "Không có."
Nói xong cậu quay người đi về phòng.
Phí Bạc Lâm càng nghĩ càng thấy không đúng, trong lòng càng lúc càng bất an. Nỗi bất an này kéo dài cho đến khi anh lên giường, tắt đèn và ngủ cùng với Ôn Phục.
Ngủ được một lúc, Phí Bạc Lâm nửa tỉnh nửa mê cảm nhận được người bên cạnh vén chăn lên, chuẩn bị bước ra ngoài.
Phí Bạc Lâm mơ màng hỏi: "Làm gì thế?"
Ôn Phục nói: "Đi vệ sinh."
Phí Bạc Lâm sờ loạn trên chăn, tìm thấy chiếc áo ngủ đắp trên đó: "Mặc áo ngủ vào kẻo bị lạnh."
Ôn Phục nhận lấy từ tay anh, không nói một lời.
Tiếng bước chân đi về phía nhà vệ sinh dần xa, Phí Bạc Lâm lại nhanh chóng chìm vào giấc mơ.
Không biết đã qua bao lâu, có lẽ hai ba phút, có lẽ hơn chục phút.
Dù sao thì thời gian trong giấc ngủ không thể cảm nhận được. Phí Bạc Lâm có một giấc mơ không rõ ràng. Không biết tại sao anh lại nhớ ra hình như Ôn Phục vẫn chưa quay lại từ nhà vệ sinh.
Anh đưa tay sang bên cạnh, trong chăn quả nhiên trống không.
Hai giây sau anh bỗng giật mình tỉnh dậy và bật ngồi dậy trên giường.
Không ổn rồi!
Ôn Phục đang ngồi xổm trong bếp, đối diện với cái đĩa có kẹo hồ lô bọc đường, dù tối nhưng ăn rất ngon lành, một miếng là một quả dâu tây bọc đường.
Lớp đường phèn bọc trên dâu tây đã đông lại, vừa giòn vừa ngọt, cắn vào kêu rôm rốp.
Vì ăn kẹo hồ lô nên những âm thanh ồn ào lấp đầy màng nhĩ cũng trở nên ngọt ngào. Điều này khiến cậu say sưa hoàn toàn không để ý đến những thứ khác.
Ngay khoảnh khắc giọng Phí Bạc Lâm nhàn nhạt vang lên sau lưng, tay Ôn Phục khẽ run, lưng cứng đờ, lông tóc toàn thân dựng đứng.
Cả thế giới trở nên yên tĩnh.
Phí Bạc Lâm đứng sát sau gáy Ôn Phục, hơi thở nhẹ nhàng lướt qua những sợi tóc rối của cậu. Giọng nói nghe có vẻ bình tĩnh song gương mặt lại âm trầm, đen kịt còn hơn cả đêm tối.
"Em có biết hậu quả của việc ăn vụng đồ ăn tất niên là gì không?"
"..."
Một chú mèo nhỏ ỉu xìu bị xách ra khỏi nhà bếp.