Tuổi Trẻ Vô Danh - Thi Vô Trà

Chương 104

Editor: Sophie

 

Gần đây, Phí Bạc Lâm 8 tuổi cảm thấy rất nhức đầu.

 

Lâm Viễn Nghi, tức là mẹ anh, vừa đi Vân Nam mang về một lô hàng mới trị giá hai nghìn tệ, cùng một đứa trẻ "mua không mất tiền".

 

Đứa trẻ 6 tuổi, tên là Ôn Phục, ốm nhom, thấp bé, nhưng trắng trẻo sạch sẽ. Đôi mắt đen láy, lông mi dài và rậm, nhưng lại to một cách không hài hòa trên khuôn mặt nhìn là biết bị suy dinh dưỡng.

 

Lâm Viễn Nghi nói, chỉ cần cho ăn nhiều thịt, béo lên chút thì sẽ đẹp. Trẻ con cứ phải mập mạp một chút mới xinh.

 

Phí Bạc Lâm thì không đồng tình lắm. Anh vừa phụ mẹ rửa rau trong bếp, vừa hỏi:

 

"Em ấy sẽ ở đây bao lâu ạ?"

 

Lúc anh hỏi câu đó, đứa trẻ bên ngoài đang ôm gói bánh quy Lâm Viễn Nghi cho mà cắn rột rột, miệng đầy vụn bánh, còn rơi một ít lên quần áo.

 

Câu hỏi vừa buông ra, tiếng cắn bánh quy trong phòng khách bỗng chốc im bặt. Trong bếp không ai nhận ra, chỉ có cuộc trò chuyện tiếp tục.

 

Lâm Viễn Nghi vừa rửa rau, vừa ngước mắt nhìn Phí Bạc Lâm, cười trêu chọc anh: "Cái gì mà ở bao lâu?"

 

Phí Bạc Lâm dừng tay rửa rau, nhìn mẹ mà không nói gì.

 

Thấy thế, bà càng thấy thú vị. Bà thích chọc anh, thích nhìn bộ dạng con trai mình sốt ruột. Bình thường, anh quá mức chín chắn, ít khi lộ cảm xúc.

 

Trẻ con sao lại không có cảm xúc chứ? Bà luôn lo nếu con trai cứ thế này, sau này sẽ phát sinh bệnh tâm lý.

 

"Nhặt về rồi, không đi đâu nữa." Nói xong, bà cúi đầu nhấc bó rau vừa rửa xong bỏ vào rổ, một lọn tóc mai xõa xuống trán, "Mẹ nhặt được trên đường phố Vân Nam, mẹ hỏi rồi, chẳng có ba mẹ, ngay cả mình từ đâu tới cũng không biết. Nếu không đem về, buổi tối có khi bị sói tha mất."

 

Lâm Viễn Nghi lấy hai củ khoai tây từ túi siêu thị đưa cho Phí Bạc Lâm. Anh nhận lấy, quay người đi gọt vỏ khoai tây, vừa gọt vừa nói: "Em ấy biết nói không?"

 

Anh còn tưởng cậu bị câm.

 

Từ chiều đến giờ, ngoài chuyện ăn thì cậu chỉ bám lấy mẹ, chẳng nói nửa lời.

 

"Nói còn giỏi hơn con đấy," Lâm Viễn Nghi hừ một tiếng. Bà không thích cái tật nhỏ của con, hễ gặp chuyện không vừa ý là trong lời như có gai. Nếu quá đáng bà sẽ nhắc nhở, nhưng phần lớn Phí Bạc Lâm biết chừng mực, chỉ ở trước mặt mẹ mới bộc lộ chút bướng bỉnh này.

 

"Từ hôm nay trở đi nó là em trai con rồi. Vài hôm nữa mẹ sẽ tìm cách đưa nó đi làm hộ khẩu. Ở chỗ nhỏ thế này dễ mà, chỉ cần quen biết chút là xong."

 

Lâm Viễn Nghi đun nóng dầu, đổ nắm rau xanh vào nồi. Một làn khói bốc lên từ bếp, bà vội vàng bật máy hút mùi, quay đầu lại nháy mắt với con trai, "Từ nay con có người ăn cơm chung rồi."

 

Ngoài phòng khách, lại vang lên tiếng cắn bánh quy rộp rộp.

 

Phí Bạc Lâm chẳng muốn có thêm "em trai" gì hết. Lại còn là một đứa khác họ khác tên, còn phải chung sổ hộ khẩu với anh.

 

Một gia đình ba người, mỗi người một họ.

 

Mặc dù không thích, anh vẫn không mở lời bảo mẹ gửi cậu vào trại trẻ mồ côi.

 

Phí Bạc Lâm cho rằng làm vậy quá tàn nhẫn.

 

Nếu đổi lại là mình, chắc chắn cũng sẽ chọn ở với người như mẹ, chứ không muốn bị bỏ vào trại trẻ mồ côi.

 

Đâu thể chỉ vì mình là con ruột mà cao quý hơn so với một đứa trẻ mồ côi phải lang bạt bên ngoài, có quyền quyết định vận mệnh của một sinh mạng khác trong gia đình này.

 

Chỉ là Lâm Viễn Nghi nuôi một mình anh đã đủ mệt rồi, nhà lại thêm một miệng ăn, cuộc sống sẽ rất khó khăn.

 

"Trẻ con thì ăn được bao nhiêu cơm chứ?" Lâm Viễn Nghi trêu chọc nhìn vẻ hờn dỗi của Phí Bạc Lâm, đưa tay chọc vào chóp mũi anh nhưng Phí Bạc Lâm né được.

 

"Xem cái vẻ dỗi hờn của con này," Bà mỉm cười dỗ dành. "Mẹ còn sợ nó không ăn hết khẩu phần cơm của mèo cơ đấy."

 

Nhưng thực tế chứng minh, có những đứa trẻ thực sự ăn được rất nhiều cơm.

 

Bữa tối trước đây, Lâm Viễn Nghi thường nấu phần cho ba người. Hai mẹ con ăn một bữa, phần còn lại để dành hôm sau cho Phí Bạc Lâm mang đi học. Nhà xa trường, bà bận buôn bán, cậu thường đem cơm đi hâm bằng lò vi sóng trong trường, ăn xong mới đón xe buýt về ngủ trưa.

 

Bữa tối hôm nay là suất ăn cho năm người, một suất cho Phí Bạc Lâm ngày mai mang đến trường, một suất để dành cho Ôn Phục ăn ở nhà.

 

Trong nhà không có lò vi sóng, Lâm Viễn Nghi còn chưa kịp nói với Ôn Phục là ngày mai có thể sang nhà dì Ngô mượn dùng nhờ, thì bất ngờ phát hiện bát cơm bà xới cho Ôn Phục đã thấy đáy.

 

Lúc này, bà và Phí Bạc Lâm mới chỉ ăn được một nửa bát cơm của mình.

 

May mắn là trong nồi cơm điện vẫn còn, Lâm Viễn Nghi vội hỏi: "Con ăn no chưa? Có muốn thêm nữa không?"

 

Đôi mắt đen trắng rõ ràng của Ôn Phục tròn xoe nhìn Lâm Viễn Nghi, miệng nhét đầy cơm vẫn nhai liên tục, chỉ gật đầu, sợ rằng chỉ cần lên tiếng trả lời là sẽ không còn cơm ăn nữa.

 

Lâm Viễn Nghi chưa kịp cử động, Phí Bạc Lâm nuốt cơm xong, lau miệng đứng dậy, bưng bát của Ôn Phục đi về phía nhà bếp ra hiệu cho Lâm Viễn Nghi không cần làm: "Để con đi xới thêm."

 

Lúc 8 tuổi anh đã cao hơn nồi cơm điện trên bếp một cái đầu, xới cơm vào bát rất dễ dàng.

 

Phí Bạc Lâm đứng trước nồi cơm điện, ước lượng lượng cơm để dành cho ngày mai, rồi xới hết phần cơm thừa còn lại vào bát Ôn Phục. Anh và Lâm Viễn Nghi đều không có thói quen ăn thêm cơm vào bữa tối, ăn hết một bát là không bao giờ xới thêm, đôi khi nửa bát là đủ.

 

Cơm đã vun cao quá miệng bát., Phí Bạc Lâm bưng lên quay ra khỏi bếp.

 

Đi được mấy bước, anh lại quay vào, ép cơm xuống, rồi lấy thêm nửa muôi từ phần của mình bỏ vào bát kia.

 

Lần này chắc là đủ rồi.

 

Nào ngờ anh và Lâm Viễn Nghi vừa mới từ từ ăn hết bát cơm của mình, ngoảnh lại bát của Ôn Phục đã không còn một hạt cơm.

 

Phí Bạc Lâm đầu tiên mở to mắt, sau đó vô thức chui xuống gầm bàn xem có phải thằng bé lén đổ đi không, rồi quay đầu lại tiếp tục mở to mắt nhìn chằm chằm Ôn Phục.

 

Ôn Phục vẫn còn ngậm miếng cuối, bình thản nhìn lại.

 

"..."

 

Nhai nhai nhai.

 

"..."

 

Nhai nhai nhai.

 

Phí Bạc Lâm không thể tin nổi, cái thân hình bé xíu đó làm sao có thể chứa được nhiều cơm đến thế?

 

Lâm Viễn Nghi cũng do dự, nhìn Ôn Phục: "Con có muốn ăn nữa không?"

 

Bà không tiếc chút cơm còn lại trong nồi, nhưng trẻ con không phân biệt được no đói, ăn nhiều dễ đầy bụng.

 

Quả nhiên, chỉ cần bà hỏi, Ôn Phục lại gật đầu, bày tỏ là vẫn có thể ăn.

 

Lâm Viễn Nghi suy nghĩ một chút, đổi cách hỏi: "Con còn đói không?"

 

Tốc độ nhai cơm của Ôn Phục chậm lại, đôi mắt từ từ chuyển động, như đang suy nghĩ rốt cuộc mình còn đói hay không.

 

Nhai xong miếng cơm cuối cùng nuốt xuống, Ôn Phục mới lắc đầu.

 

"Không đói thì không xới thêm nữa, sáng mai ăn nhiều hơn một chút."

 

Lâm Viễn Nghi thở phào nhẹ nhõm, đứng dậy dọn bát đũa, dặn dò Phí Bạc Lâm, "Hôm nay mẹ rửa bát. Bạc Lâm à, con dẫn em đi vào phòng vệ sinh rửa mặt, đánh răng, dạy em cách dùng vòi sen. Em không biết gội đầu đâu, con phải gội giúp em."

 

Phí Bạc Lâm miễn cưỡng đáp lại một tiếng: "Dạ."

 

Anh đứng dậy rời ghế đi đến trước mặt Ôn Phục, vừa định đưa tay thì cậu theo phản xạ né sang bên cạnh Lâm Viễn Nghi, ôm chặt đầu.

 

Hai mẹ con đều sững sờ.

 

Lâm Viễn Nghi phản ứng nhanh, lập tức xoa tay thằng bé, đẩy nhẹ về phía con trai:

 

"Đừng sợ, để anh trai đưa con đi tắm."

 

Ôn Phục hé mắt nhìn Phí Bạc Lâm, lại nhìn bà.

 

Lâm Viễn Nghi khẽ vuốt gáy cậu: "Đi đi, đi với anh trai."

 

Rồi quay sang dặn thêm: "Bàn chải khăn mặt dùng đồ mới, quần áo mới trong tủ."

 

Phí Bạc Lâm im lặng đưa tay ra lần nữa, lần này thì nắm được tay cậu.

 

Nhìn một lớn một nhỏ đi vào phòng tắm, Lâm Viễn Nghi thấy con trai mình đột nhiên quay đầu lại, thì thào hỏi mẹ: "Thật sự không phải câm ạ?"

 

"Bốp!" Lâm Viễn Nghi vỗ một cái vào gáy Phí Bạc Lâm.

 

Không gian trong nhà không lớn, phòng bếp và phòng tắm chỉ cách nhau bức tường. Một bên là tiếng rửa bát loảng xoảng, một bên là hơi nước bốc lên nghi ngút.

 

Phí Bạc Lâm cởi áo, mặc mỗi quần đùi đứng sau lưng Ôn Phục tr*n tr**ng, hai tay đầy bọt xà phòng, ra sức chà đi chà lại trên đầu Ôn Phục.

 

Dơ quá...

 

Anh quả thực hối hận vì đã để Ôn Phục nán lại phòng khách lâu hơn một chút. Chỉ cần chậm một phút nữa thôi, trên đầu Ôn Phục chắc chắn sẽ có chấy!

 

Cả quần áo nữa, đó là quần áo có thể mặc trên người sao? Thực sự không phải vớt từ cống lên à?

 

Hay là... không chỉ quần áo được vớt từ cống?

 

Anh cúi đầu, thoáng nghi ngờ quan sát.

 

Nhưng lúc này Ôn Phục không có tâm trí để ý Phí Bạc Lâm đang suy nghĩ gì về mình.

 

Cậu hơi dang hai chân, hai tay nắm chặt đặt bên hông, hàm răng nghiến chặt, đang cố gắng chịu đựng nỗi đau da đầu bị mười ngón tay Phí Bạc Lâm vò mạnh.

 

Phí Bạc Lâm 8 tuổi đã có chút ám ảnh sạch sẽ, lần đầu tiên giúp người khác tắm không biết nặng nhẹ, thấy bẩn chỉ biết chà mạnh tay.

 

Da đầu Ôn Phục đau rát, nhưng Phí Bạc Lâm lại không biết trên đời còn có người đau mà không kêu thành tiếng, chỉ nghĩ Ôn Phục và mình đang ổn, ai làm việc nấy.

 

Hai đứa đều im lặng, phòng tắm chỉ còn tiếng nước chảy, mà bầu không khí thì vô cùng kỳ lạ.

 

Một bên ra sức chà, một bên ra sức chịu.

 

Tiếng rửa bát bên cạnh không biết đã dừng lại từ lúc nào. Phí Bạc Lâm lúc này đang quỳ trước mặt Ôn Phục để tắm cho cậu, hoàn toàn không nhận ra hơi thở của Ôn Phục đã trở nên rất nhẹ sau khi Lâm Viễn Nghi rửa bát xong.

 

Chỉ hai phút sau, cửa ngoài kêu "kẽo kẹt". Lúc này đã mười một giờ đêm, Lâm Viễn Nghi phải đi mở cửa hàng.

 

Chỉ trong chớp mắt, Phí Bạc Lâm chỉ cảm thấy cơ thể trắng xóa đầy bọt trước mặt mình "vút" một cái lao ra khỏi phòng vệ sinh, sau đó nghe thấy một tiếng "mẹ" cực kỳ rõ ràng, sau đó biến mất khỏi tầm mắt.

 

Anh thậm chí còn chưa kịp thu cánh tay đang tắm cho Ôn Phục lại.

 

Mẹ?

 

Vừa nãy là Ôn Phục gọi mẹ sao?

 

Phí Bạc Lâm ngơ ngác đuổi theo, quả nhiên thấy thằng bé tr*n tr**ng đứng ở cửa, nhìn chằm chằm mẹ, như sợ bà đi là không bao giờ quay lại.

 

Lâm Viễn Nghi cũng hoảng, nhưng nhanh chóng hiểu ra. Bà vội khép cửa để gió ngoài hành lang không lùa vào, rồi ngồi xổm xuống dỗ:

 

"Mẹ chỉ ra trông cửa hàng thôi, hai tiếng nữa về. Con cứ theo anh tắm rửa xong rồi ngủ trước."

 

Ôn Phục không nói "vâng", cũng không lắc đầu, chỉ dán mắt nhìn bà, rồi không ngăn bà ra ngoài nữa.

 

Một lớn một nhỏ cứ thế nhìn bà ra cửa.

 

Một lớn một nhỏ cứ thế nhìn bà ra cửa.

 

Phí Bạc Lâm tựa vào tường, nheo mắt ngắm thằng bé còn đầy bọt, rồi bước tới nắm tay kéo về phòng tắm.

 

Nhưng Phí Bạc Lâm càng tắm càng cảm thấy bứt rứt. Anh dùng khăn tắm chà xát trên người Ôn Phục, đột nhiên dừng lại, nắm lấy cổ tay Ôn Phục, hỏi: "Vừa nãy em gọi bà ấy là gì?"

 

Ôn Phục liếc nhìn anh một cái, như không nghe thấy gì, không lên tiếng.

 

Phí Bạc Lâm đâu chịu bỏ qua.

 

Anh kéo thằng bé sát lại, giọng nghiêm nghị:

 

"Em vừa gọi bà ấy là gì?"

 

Ôn Phục ngoan ngoãn bị kéo, Phí Bạc Lâm vừa hỏi, cậu liền mở to mắt nhìn qua, tóm lại là không mở miệng.

 

Càng nhìn, Phí Bạc Lâm càng thấy tức. "Em nói lại lần nữa xem? Gọi bà ấy là mẹ à?"

 

Ôn Phục vẫn giả vờ câm điếc, như thể không hiểu anh nói gì.

 

Đây rõ ràng là giả vờ!

 

Phí Bạc Lâm rất tức giận.

 

Anh tức giận tắm xong cho Ôn Phục, rồi tức giận sấy tóc cho Ôn Phục. Cuối cùng tức giận bóp kem đánh răng cho cậu.

 

Anh đóng sầm cửa phòng tắm, hờn dỗi đi ra phòng khách làm bài tập.

 

Bình Luận (0)
Comment