Editor: Sophie
Anh vừa nói vừa dùng điện thoại của mình chụp màn hình gửi cho Trương Triều, dặn liên hệ với cơ quan chức năng gỡ bỏ những từ khoá quá khó nghe trên hotsearch.
"... Mọi chuyện là như vậy." Phí Bạc Lâm nói chuyện điện thoại với Stella gần mười phút, mới giải thích rõ ràng chi tiết về quá khứ của Ôn Phục.
Anh không nhớ đã bao nhiêu năm mình chưa từng phải giải thích một chuyện gì cặn kẽ tỉ mỉ như thế này, "Tiểu Phục... hồi bé sống rất khổ, còn tệ hơn mấy năm ở bên cạnh tôi. Sở dĩ lúc trước không nói với cô, một là thấy không cần thiết, hai là... chưa kịp."
Dù sao cuộc chia tay năm đó quá vội vàng. Phí Bạc Lâm không thể vừa mới quen biết Stella đã tiết lộ toàn bộ thân thế của hai người. Nhưng đến ngày Ôn Phục thân thiết với Stella đến mức cần phải kể hết mọi chuyện, Phí Bạc Lâm lại không còn ở bên cậu nữa.
Phí Bạc Lâm không ở bên, Ôn Phục như chiếc la bàn mất đi phương hướng, ngay cả kim cũng không biết nên quay về hướng nào. Những chuyện như trộm cắp rồi bị đánh đã quá quen thuộc với cậu, cậu hoàn toàn không nhận ra chúng nghiêm trọng đến mức cần phải báo cáo cho Stella để đề phòng rủi ro dư luận.
Stella bên kia nghe xong lời Phí Bạc Lâm, ngược lại thở phào nhẹ nhõm, liên tục lẩm bẩm: "Vậy thì không sao rồi... Vậy thì không sao rồi."
Giới giải trí này, cái đáng sợ không phải là những thông tin nổ ra bất ngờ nhằm vào nghệ sĩ, mà đáng sợ là công ty quản lý hoàn toàn không biết gì khi đối mặt với những tiết lộ đó, dẫn đến không có cơ hội lật ngược tình thế.
Trong hầu hết các trường hợp, nghệ sĩ bị "sập phòng" khi bị công ty chất vấn thường là chối bay chối biến hoặc nói lấp lửng, chờ đến lúc tình hình không thể cứu vãn mới chịu nói thật. Đến lúc đó công ty muốn dọn dẹp mớ hỗn độn cũng không kịp nữa.
Stella xác nhận lại một lần nữa: "Cậu ấy không tự mình gây ra chuyện gì khác nữa chứ?"
Phí Bạc Lâm suy nghĩ một chút: "Còn một chuyện."
Năm đầu tiên chuyển đến Trường trung học Số 1, Ôn Phục giả vờ đi cướp mấy nam sinh thể thao lớp trên, sau đó bị chặn ở cổng trường đánh một trận. Đó cũng chính là khởi đầu cho việc cậu chuyển vào sống trong nhà anh.
Chuyện ấy tuy không biết có bị chụp lại hay quay video không, nhưng vốn là do nguyên nhân khác, Ôn Phục không thật sự đi cướp. Ngược lại mấy nam sinh kia vì bạo lực học đường mà bị đuổi học. Chỉ cần là người biết suy nghĩ, những người liên quan đều không dám đứng ra tiết lộ thông tin.
Stella nghe xong cũng tán thành với nhận định này. Cuộc gọi kéo dài mười phút đã giúp cô sắp xếp lại mớ suy nghĩ rối bời trong đầu.
Gần như ngay sau khi nghe Phí Bạc Lâm giải thích, cô đã nghĩ ra phương án đối phó. Cái gọi là scandal của Ôn Phục hoàn toàn không phải là scandal. Nếu xoay chiều dư luận tốt, thậm chí còn thành cơ hội hút fan.
Mồ côi cha mẹ từ nhỏ, lưu lạc kiếm sống, đến cấp ba lại được "anh trai" Phí Bạc Lâm cưu mang, nương tựa vào nhau, cuối cùng nhờ nỗ lực của bản thân trở thành ngôi sao mới của làng nhạc...
Xâu chuỗi những câu chuyện này lại, không cần đoàn đội phải chủ động bán thảm, có người bóc thì công ty thuận nước đẩy thuyền để Ôn Phục "bất đắc dĩ" nhắc lại quá khứ ít người biết này.
Như vậy lại biến thành vai chính diện, vừa đáng thương vừa đáng nể. Dù sao trong giới giải trí hiện nay, không có nhiều ngôi sao thực sự thảm như vậy.
Stella là một thương nhân, biết cách sắp xếp và tung ra những thông tin này đến mức độ nào để đạt được lợi ích tối đa. Phí Bạc Lâm không cần phải lo lắng về điều đó.
"Tạm thời không cần gỡ bỏ tất cả hot search," Stella báo trước với Phí Bạc Lâm, "Cứ giao cho tôi. Vừa hay hai ngày nữa Ôn Phục có một hợp đồng đại diện trang sức mới cần công bố, bảo cậu ấy trả lời những chuyện này trong buổi công bố hợp đồng và phỏng vấn tạp chí luôn. Cứ để các từ khóa treo thêm hai ngày nữa, tăng thêm độ hot."
Nói đến đây, cô hơi ngừng lại: "Còn về anh và Ôn Phục—"
Phí Bạc Lâm nghe ra ý thăm dò, dứt khoát:
"Chị thấy nên xử lý thế nào?"
"Cứ nói là anh em thôi." Tảng đá trong lòng Stella cuối cùng cũng rơi xuống, "Không trả lời không được, tin đồn kiểu này một khi dính vào sẽ ảnh hưởng rất lớn đến danh tiếng của nghệ sĩ. May là hai người vốn cũng có danh nghĩa anh em, cứ thẳng thắn công bố. Tôi không tin ai dám điều tra hộ khẩu anh."
Thời nay, việc một ngôi sao nhỏ bị "khui hộp" và bị lộ chứng minh thư không còn là chuyện lạ, nhưng ai dám "khui hộp" Tổng Giám đốc Điều hành của một công ty niêm yết thì phải chuẩn bị tinh thần hầu tòa án trước đã.
Phí Bạc Lâm không phủ nhận cũng không chấp nhận, chỉ nói khi cúp điện thoại: "Nếu cần giúp đỡ, chị cứ liên hệ Trương Triều bất cứ lúc nào."
Phòng khách trở lại yên tĩnh.
Phí Bạc Lâm nhìn hai chiếc điện thoại đã tắt màn hình trong tay, thoáng im lặng.
Vài giây sau, anh bước vào phòng làm việc, lấy ra hai chiếc hộp được đặt ở ngăn dưới cùng của két sắt.
Bên trong là một cặp nhẫn đôi, là thứ anh đã giấu ở nhà khi lần trước về Cẩm Thành công tác. Phí Bạc Lâm đã chọn cặp nhẫn này rất lâu, là thương hiệu nhỏ ít người biết của Tây Ban Nha. Trong nước không có, nhờ Tạ Nhất Ninh quen biết mới đặt được.
Ban đầu anh định tìm một ngày đặc biệt để trao cho Ôn Phục, nhưng bây giờ xem ra...
Dỗ mèo con là quan trọng nhất.
Xét đến công việc và thân phận của Ôn Phục, đeo nhẫn đôi dễ gây tranh cãi, Phí Bạc Lâm còn đặc biệt đặt làm thêm một sợi dây chuyền, xỏ chiếc nhẫn của Ôn Phục vào đó.
Một là vì dây chuyền không dễ gây chú ý trước công chúng như nhẫn, hai là do Ôn Phục thường xuyên phải chụp ảnh tạp chí, quảng cáo thương hiệu hay tham dự sự kiện, trang phục và trang điểm thay đổi liên tục, nhẫn dễ bị mất, còn dây chuyền thì không.
Hơn nữa tần suất thay đổi trang sức khi đi sự kiện cũng không nhiều.
Thời gian Ôn Phục ngâm mình trong bồn tắm đã gần đủ. Phí Bạc Lâm biết rõ, Ôn Phục là kiểu đã không tắm bồn thì thôi, một khi đã tắm thì chẳng muốn dậy nữa. Nếu đã để cậu vào bồn thì kiểu gì cũng phải chính tay anh lôi ra.
Anh đeo chiếc nhẫn đôi vào ngón áp út, chiếc còn lại xỏ vào dây chuyền, vòng dây vắt qua ngón giữa rồi nắm trong tay, bước đến phòng tắm.
Ôn Phục yên lặng nằm trong bồn, từ cổ trở xuống chìm trong nước, chỉ chừa lại cái đầu để thở.
Đôi mắt cậu mơ màng Phí Bạc Lâm đang tiến đến, ngoài ánh nhìn ra thì cả người bất động. Đây là cách đặc biệt của Ôn Phục để tiết kiệm thể lực, hạn chế tối đa việc tiêu hao năng lượng trong nước, mục đích là chờ đến khi bị Phí Bạc Lâm lôi ra thì còn có sức giãy giụa thêm chút.
Phí Bạc Lâm quỳ xuống bên cạnh: "Cho em xem cái này."
Ôn Phục chớp mắt, không trả lời, nằm trong nước ngoan như một xác ướp.
Anh đã quen với kiểu đó, hôm nay lười xử lý cậu, chỉ đưa cánh tay lên trên đầu Ôn Phục, lòng bàn tay ngửa ra. Chiếc nhẫn treo trên dây chuyền rủ xuống ngay trước mắt.
Phản ứng đầu tiên của Ôn Phục là đưa tay chụp lấy.
Nước theo cánh tay cậu ào ào bắn tung tóe xuống sàn. Phí Bạc Lâm đã lường trước, nhanh tay rút dây chuyền về trước khi tay Ôn Phục kịp vươn ra khỏi mặt nước.
Cậu vồ hụt.
Ôn Phục lại rụt tay về nước, bật chế độ "không làm phiền".
Phí Bạc Lâm lại thả xuống.
Ôn Phục lại vươn tay và lại hụt.
Đôi mắt đen láy của cậu lấp lánh dưới ánh đèn, kiên nhẫn ngước nhìn bàn tay Phí Bạc Lâm trên cao, chờ cơ hội lần sau để vồ thành công.
Anh lại buông, cậu lại vồ, rồi lại hụt.
Sợi dây chuyền trong tay Phí Bạc Lâm cứ thế biến thành cần câu mèo, còn Ôn Phục càng chơi càng tỉnh. Lặp đi lặp lại cả chục lần, nước bắn tung tóe khắp sàn, ngay cả khăn tắm quấn quanh người anh cũng bị ướt nhẹp.
"Không chơi nữa." Cuối cùng anh thấy Ôn Phục chưa có ý dừng, bèn đầu hàng, vẫy tay: "Lại đây."
Ôn Phục nghiêng đầu tiến lại, ngoan ngoãn để anh đeo sợi dây chuyền.
Trong lúc đeo, Phí Bạc Lâm thuận miệng dặn dò: "Mấy ngày này đừng xem tin tức mạng nhiều. Có xem thì cũng đừng bận tâm. Stella bảo gì thì cứ nghe lời cô ấy, không cần lo lắng gì hết."
"Dạ."
Ôn Phục cúi đầu, mái tóc gần như chạm vào hõm vai anh, giọng ậm ừ dính dính như nước.
Phí Bạc Lâm thừa hiểu, những lời này thực ra anh không cần phải lo. Bấy nhiêu năm không có anh bên cạnh, Ôn Phục vẫn có thể vượt qua. Anh nuôi cậu từ nhỏ, rõ nhất chính là: Ngoài lời anh nói, Ôn Phục chẳng bao giờ để tâm đến miệng lưỡi người khác.
"Xong rồi." Khoá xog, anh xoa tóc bảo cậu ngẩng lên: "Em xem có hợp không."
Ôn Phục cúi đầu nhìn một lượt, nghiêm túc trả lời: "Hợp."
Dây chuyền mạ vàng, nhẫn treo thành mặt dây, kiểu vòng Mobius nối đầu với cuối, chính giữa đính một viên ngọc lục bảo sẫm màu. Viên ngọc không lớn nhưng tinh xảo mà kín đáo, đồng điệu với chiếc nhẫn đôi kia.
Phí Bạc Lâm thường hay mua đủ thứ nhỏ nhặt cho Ôn Phục, tủ quần áo trong nhà thỉnh thoảng lại có thêm vài món.
Gặp gì hợp mắt là anh đặt ngay. Trong vô vàn món đồ ấy, sợi dây chuyền này không phải quá đặc biệt. Nhưng Ôn Phục tinh ý, vừa ngẩng đầu đã thấy ngón áp út của anh cũng có nhẫn, bèn hỏi: "Nhẫn cưới ạ?"
Phí Bạc Lâm khựng lại.
Anh nhìn ngón tay mình, thật ra chưa từng nghĩ đến từ "nhẫn cưới".
Anh ngẩng lên, hỏi lại: "Vậy chúng ta coi như kết hôn rồi à?"
Ôn Phục suy nghĩ một chút, bật ra hai chữ: "Cầu hôn?"
Phí Bạc Lâm bật cười.
Nếu đây mà là cầu hôn thì đúng là sơ sài: Trong một phòng tắm bừa bộn, cả hai còn chưa ăn mặc chỉnh tề, chỉ là một buổi hoàng hôn bình thường.
Anh hỏi: "Em có đồng ý không?"
Ôn Phục gật đầu, không thấy có gì không ổn: "Em đồng ý."