Tuổi Trẻ Vô Danh - Thi Vô Trà

Chương 105

Editor: Sophie

 

Sau khi viết được một lúc, Phí Bạc Lâm cứ thấy có gì đó sai sai.

 

Anh vô thức quay đầu lại, lập tức giật mình.

 

Ôn Phục đang đứng ngay phía sau, cách anh chỉ một sải tay, trần như nhộng thò đầu ngó vào vở bài tập của anh. Không rõ đã đứng đó bao lâu.

 

Lúc này Phí Bạc Lâm mới sực nhớ mình quên chưa mặc đồ cho thằng bé.

 

May mắn là đang tháng Sáu, trời vừa nóng, cửa sổ trong nhà lại đóng kín, nên Ôn Phục đứng đó một lúc cũng không dễ bị cảm lạnh.

 

Phí Bạc Lâm gấp vở bài tập, rồi đứng dậy đến tủ quần áo lấy bộ đồ mới mà Lâm Viễn Nghi đã mua cho Ôn Phục.

 

Tìm thấy quần áo xong, anh ngồi bên giường vẫy tay gọi Ôn Phục: "Lại đây."

 

Ôn Phục ba bước gộp hai bước đi tới, liếc nhìn cái tên trên bìa vở bài tập.

 

Phí Bạc Lâm.

 

Ôn Phục chẳng nhận ra chữ nào.

 

Cậu biết viết tên mình, còn cảm thấy đắc ý vì tên mình hời hơn tên Phí Bạc Lâm, viết xong chỉ mất nửa thời gian so với tên anh.

 

Phí Bạc Lâm tất nhiên không biết cái đầu nhỏ 6 tuổi của Ôn Phục đang nghĩ gì, anh chỉ thấy Ôn Phục đi đến trước mặt mình, rồi mới nhận ra tay chân và bụng đều ửng đỏ.

 

Anh xoay Ôn Phục quay người lại, phát hiện lưng, bắp chân và mông của Ôn Phục cũng đỏ ửng.

 

Phí Bạc Lâm nghiên cứu Ôn Phục một lúc, hiểu chuyện gì đang xảy ra, mặt anh đỏ bừng lên.

 

Anh đã kỳ cọ Ôn Phục quá mạnh tay, những mảng ửng lên đều là vết tích do khăn tắm để lại.

 

Thôi xong. Nếu mẹ mà về, thấy anh "tắm" cho em trai đến đỏ au như miếng thịt kho, thể nào cũng vỗ bôm bốp lên đầu anh cho xem.

 

Anh luống cuống túm lấy Ôn Phục hỏi: "Có đau không?"

 

Ôn Phục đứng trước mặt anh, giống như trong phòng tắm, chỉ nhìn anh mà không nói gì.

 

Phí Bạc Lâm 8 tuổi vẫn chưa đủ dũng khí để thừa nhận lỗi lầm của mình, chỉ dám quay mặt lẩm bẩm: "Đau cũng không nói."

 

Anh đưa quần áo ra, hỏi: "Em biết mặc không?"

 

Quần áo thì dĩ nhiên Ôn Phục biết mặc. Sáu tuổi rồi, ai lại không biết mặc cơ chứ.

 

Thấy Ôn Phục lặng lẽ nhận bộ đồ ngủ, Phí Bạc Lâm lại rụt tay về lấy lại: "... Thôi, để anh mặc cho. Em giơ tay lên."

 

Tưởng rằng việc mặc quần áo cho Ôn Phục sẽ khó khăn như việc tắm rửa, nào ngờ Ôn Phục ngoan ngoãn đến lạ, bảo giơ tay thì giơ tay, bảo ngẩng đầu thì ngẩng đầu, như một con búp bê vải, Phí Bạc Lâm bảo cử động thế nào thì cử động thế đó.

 

Mặc quần áo xong cho cậu, Phí Bạc Lâm nhìn đồng hồ treo tường, đã gần mười hai giờ Lâm Viễn Nghi còn một tiếng nữa mới đóng cửa hàng.

 

Anh nhanh chóng vào phòng vệ sinh rửa mặt rồi quay lại phòng khách, thấy Ôn Phục mặc bộ đồ ngủ rộng hơn người một cỡ. Lâm Viễn Nghi mua size bình thường cho trẻ 6 tuổi, nhưng Ôn Phục lại nhỏ hơn nhiều so với bạn bè cùng tuổi, quần áo đương nhiên không vừa.

 

Cậu trông như một con ma nhỏ, ôm chiếc ghế con ngồi ngay cửa ra vào, mắt tròn xoe chờ Lâm Viễn Nghi về.

 

Phí Bạc Lâm vẫn lo Lâm Viễn Nghi phát hiện "chiến tích" mình để lại trên người Ôn Phục, liền vội vàng đi tới nắm tay cậu kéo vào phòng: "Đi ngủ với anh."

 

Trong nhà chỉ có một phòng ngủ. Lâm Viễn Nghi thường đi sớm về khuya, để không ảnh hưởng đến giấc ngủ và việc học của Phí Bạc Lâm nên bà luôn nằm trên chiếc giường kê ở phòng khách.

 

Ôn Phục không gật cũng chẳng lắc, giống như một cỗ máy được lập trình sẵn, trong ngôi nhà này chỉ mở miệng khi nói chuyện với Lâm Viễn Nghi.

 

Phí Bạc Lâm mặc định cậu đã đồng ý, dắt Ôn Phục tháo giày, nhét vào giường, đắp chăn rồi nhắm mắt ngủ luôn. Anh là học sinh lớp ba gương mẫu cả về học tập lẫn đạo đức, sáng mai bảy giờ còn phải dậy đi học.

 

Ai dè đứa nằm cạnh im thin thít cả buổi tối, đến lúc này lại như mắc chứng hiếu động, lăn qua lộn lại không chịu ngủ.

 

Trước đây ngày nào cũng ngủ trên sàn xi măng hay tấm ván gỗ, tối nay đột nhiên được nằm trong chăn ấm nệm êm, cậu không tài nào chợp mắt.

 

Thực ra cơ thể đã kiệt sức, cả ngày cùng Lâm Viễn Nghi ngồi xe buýt từ Vân Nam về Nhung Châu, tối lại được ăn một bữa no nê chưa từng có, rồi còn đấu trí đấu sức với Phí Bạc Lâm để tắm rửa.

 

Thế nhưng vì thói quen hình thành từ những tháng ngày trước đó, Ôn Phục vẫn chưa thích nghi với sự thoải mái, nên dù mí mắt nặng trĩu cũng chẳng ngủ được.

 

Phí Bạc Lâm vừa định hỏi tại sao cậu chưa ngủ thì ngoài con hẻm xa xa vang lên tiếng bước chân lên lầu.

 

Lâm Viễn Nghi đã về.

 

Phản ứng đầu tiên của cả hai đều như nhau.

 

Ôn Phục bật dậy như lò xo khỏi giường, nhưng Phí Bạc Lâm nhanh tay đè cậu nằm xuống.

 

Ôn Phục lúc này không nghe lời nữa, còn muốn xuống giường ra cửa.

 

Phí Bạc Lâm đương nhiên phải ngăn lại.

 

Hai người giằng co một hồi, cuộn tròn trong chăn cùng nhau lăn xuống sàn.

 

Phí Bạc Lâm bị cộc vào lưng, "Ôi" một tiếng, nhưng hai tay còn chưa kịp xoa chỗ đau của mình, theo bản năng đã ôm chặt Ôn Phục đang đè trên người. Nhận thấy Ôn Phục không lên tiếng, anh ngẩng đầu nhìn, phát hiện cậu đang vểnh tai chăm chú nghe ngóng động tĩnh ngoài hành lang.

 

Tiếng bước chân lên lầu dừng lại, cách họ một tầng. Hóa ra không phải Lâm Viễn Nghi, là người tầng dưới về nhà.

 

Anh thấy trong đôi mắt đen trắng rõ ràng của Ôn Phục thoáng qua một tia buồn bã, hóa ra người máy cũng có cảm xúc.

 

Giọng Phí Bạc Lâm vô thức hạ thấp xuống: "Còn ngủ hay không đây?"

 

Ôn Phục nằm gọn trong vòng tay anh, ngẩng đầu nhìn lên giường, rồi lại nhìn anh, khẽ lắc đầu.

 

Phí Bạc Lâm hỏi: "Tại sao?"

 

Ôn Phục cuối cùng cũng nói câu đầu tiên với anh: "Mềm quá."

 

Kỳ lạ là Phí Bạc Lâm lại hiểu ý cậu đang nói về cái gì.

 

Anh suy nghĩ một chút, rồi nghiêng người đặt Ôn Phục nằm xuống cạnh mình. Hai người như một cái bánh cuộn gà, nằm sát nhau cuộn chung một chiếc chăn: "Vậy ngủ ở đây đi."

 

Cứ nằm ngủ dưới sàn cũng được, dù sao ban đêm Lâm Viễn Nghi cũng không vào phòng.

 

Ôn Phục nằm trên sàn, lưng chỉ lót một lớp chăn mỏng, đôi mắt tròn xoe lại nhìn về phía Phí Bạc Lâm.

 

"Vẫn không ngủ được à?" Phí Bạc Lâm bĩu môi, "Vậy anh hát cho em nghe nhé."

 

Nghe nói trẻ con đều thích nghe hát ru.

 

Phí Bạc Lâm nhớ hồi nhỏ mình cũng ngủ bằng cách nghe bảo mẫu mở nhạc ru ngủ, khoảng ba bốn tuổi gì đó. Nhưng hồi đó bảo mẫu mở cho anh nghe Bản Biến Tấu Goldberg và Chopin, bây giờ anh không có điều kiện để biểu diễn những bản nhạc đó cho Ôn Phục.

 

Phí Bạc Lâm vắt óc suy nghĩ, chỉ nghĩ ra một bài.

 

Anh bắt chước tư thế người lớn dỗ trẻ con trên TV, nhẹ nhàng đặt tay lên ngực Ôn Phục gần vai, vỗ nhẹ từng cái một: "Thỏ con ngoan ngoãn..."

 

Trong lòng vừa hát vừa đếm ngược

 

Ba.

 

Hai.

 

Một.

 

Ôn Phục nghiêng đầu ngủ thiếp đi. Má trắng béo ụ chèn lại.

 

Phí Bạc Lâm còn chưa hát hết câu đầu tiên.

 

Hai đứa trẻ cứ thế ngủ dưới sàn gần hết đêm. Nửa đêm, Phí Bạc Lâm mơ mơ màng màng cảm giác có người bế mình lên giường. Đầu vừa chạm gối, anh thấy thoải mái hơn nhiều, chưa kịp mở mắt đã lại chìm ngay vào giấc ngủ sâu.

 

Sáng hôm sau, mở mắt ra thì Lâm Viễn Nghi đã xuống lầu mở cửa hàng, trên bàn để lại một tệ tiền tiêu vặt cho Phí Bạc Lâm như bình thường.

 

Từ khi lên lớp hai, Phí Bạc Lâm đã học được cách tự làm bữa sáng, hôm nay cũng không ngoại lệ.

 

Nấu đơn giản một nồi mì sợi, cho gia vị và thịt băm Lâm Viễn Nghi để trong tủ lạnh vào, Phí Bạc Lâm chia mì trong nồi ra thành hai bát.

 

Đang lúc bưng mì ra ngoài, Ôn Phục mười phút trước còn ngủ say trong chăn, giờ đã lò dò đứng ở cửa bếp. Tóc cậu rối như tổ quạ, mắt vẫn ngái ngủ, nhưng vẫn biết nhìn chằm chằm vào bát mì trên tay anh.

 

Phí Bạc Lâm không kịp để ý, bưng mì ra trước, quay lại đã thấy Ôn Phục như một cái đuôi lặng lẽ đi theo.

 

Anh dẫn cậu vào phòng vệ sinh, nặn kem đánh răng, dặn dò: "Đánh răng trước rồi ăn."

 

Ôn Phục nhận lấy bàn chải. Phí Bạc Lâm lại làm ướt chiếc khăn mặt nhỏ mới thêm trên giá bằng nước nóng, ôm gáy Ôn Phục lau mắt cho cậu.

 

Kỳ lạ thật, 8 tuổi anh đã cảm thấy mình là người lớn trong nhà, khăn mặt cũng dùng loại người lớn như Lâm Viễn Nghi. Ôn Phục chỉ nhỏ hơn anh một chút, nhưng vẫn dùng khăn trẻ con, mà cơ thể lại nhỏ hơn anh không chỉ một chút.

 

Cả buổi sáng hôm đó, anh đều nhớ lại biểu cảm của Ôn Phục lần đầu tiên ăn món mì sợi anh nấu. Hóa ra đôi mắt một người có thể mở tròn và to đến thế. Một bát mì sợi bình thường có thêm thịt băm, Ôn Phục nếm một miếng, nhìn anh với ánh mắt như đang nhìn một vị cứu tinh.

 

Điều khiến Phí Bạc Lâm khó chịu là Ôn Phục ăn mì quá mức chăm chú, đến khi ăn xong thì nửa khuôn mặt đều dính nước súp, buộc anh phải lôi cậu vào phòng vệ sinh rửa mặt.

 

Chỉ vì một bát mì, ánh mắt Ôn Phục nhìn Phí Bạc Lâm từ đó trở đi liền thay đổi hẳn.

 

Cậu từ cái đuôi nhỏ của Lâm Viễn Nghi đã trở thành cái đuôi nhỏ của Phí Bạc Lâm.

 

Phí Bạc Lâm đứng dậy thu đũa, Ôn Phục đứng dậy đi theo. Phí Bạc Lâm vào bếp rửa bát, Ôn Phục lẽo đẽo xem anh rửa bát. Phí Bạc Lâm đi vệ sinh, Ôn Phục mở to mắt bước vào phòng vệ sinh. Tất nhiên bị Phí Bạc Lâm đóng sầm cửa nhốt ở ngoài.

 

Cuối cùng Phí Bạc Lâm chuẩn bị đi học, cậu đứng ở cửa ra vào nhìn chằm chằm theo y hệt như cái cách tối hôm trước nhìn Lâm Viễn Nghi.

 

Đây là ý gì chứ? Đánh dấu người bằng cách ăn uống sao? Ai cho cậu ăn thì cậu sẽ đi theo người đó à?

 

Phí Bạc Lâm bất lực, đến mức trong tiết Toán hôm đó hiếm hoi thất thần mất nửa tiếng.

 

Hai ngày sau, Lâm Viễn Nghi làm xong hộ khẩu cho Ôn Phục.

 

Đó là chiều tối thứ Năm, bà đặt cuốn sổ hộ khẩu mỏng lên bàn ăn, nói với Ôn Phục rằng đã liên hệ được trường học cho cậu, ngày mai có thể đi học cùng Phí Bạc Lâm rồi, hỏi xem cậu có vui không.

 

Ôn Phục vừa vùi mặt vào bát cơm, vừa cố gắng gật đầu.

 

"Vậy con phải đi theo anh trai thật ngoan," Lâm Viễn Nghi cất sổ hộ khẩu dặn dò, "Đi học đi theo anh, tan học cũng phải đi theo anh. Gặp người lạ bắt chuyện thì chạy ngay đi tìm anh trai."

 

Ôn Phục ăn sạch cơm, không còn sót lại một giọt canh nào.

 

Cậu ngẩng mặt, nửa khuôn còn dính bẩn, nhìn Lâm Viễn Nghi rồi nghiêm túc gật đầu lần nữa: "Muốn đi theo anh trai."

 

Lâm Viễn Nghi thoáng ngẩn người, sau đó nhìn sang Phí Bạc Lâm bên cạnh. Thấy anh cúi đầu không nói gì, lặng lẽ ăn cơm với vẻ mặt bình thản, nhưng vành tai lại đỏ bừng.

 

Hóa ra chỉ một câu nói cũng đủ khiến Phí Bạc Lâm lúng túng đến vậy. Ôn Phục đúng thật là cao thủ chọc ghẹo Phí Bạc Lâm trời sinh.

 

"... Hahahahaha!" Lâm Viễn Nghi bật cười trên bàn ăn.

 

Kết quả là ngày hôm sau, Ôn Phục đã gây ra một trò cười.

 

Buổi sáng, Ôn Phục được Phí Bạc Lâm dắt tay ra khỏi nhà, qua đường, đến trường.

 

Nhưng không biết vì sao, khi đến tòa nhà học, Phí Bạc Lâm lại buông tay. Ôn Phục muốn nắm lại nhưng anh né đi. Cuối cùng cậu đứng ngoài cửa lớp 2-1, nhìn bàn tay phải từng dắt mình đến trường rời đi.

 

Buổi trưa, Phí Bạc Lâm cầm hai suất cơm của mình và Ôn Phục, đưa cậu đến phòng bảo vệ mượn lò vi sóng, hâm nóng rồi mỗi người một bát ăn ở trường.

 

Ăn xong anh xách hai hộp cơm rỗng, dắt cậu đi xe buýt về nhà ngủ trưa. Ra khỏi cổng trường, ngó quanh không thấy bạn học nào của mình, anh lại lặng lẽ nắm tay Ôn Phục.

 

Ôn Phục 6 tuổi nhìn bàn tay sáng nắm chiều buông ấy mà rơi vào suy tư.

 

Buổi chiều tan học, Ôn Phục theo trí nhớ đến trước cửa lớp 3-2, chờ Phí Bạc Lâm cùng cậu về nhà.

 

Không may, hôm đó cô giáo cho kiểm tra chính tả, lớp tan muộn mười phút.

 

Cô giáo Ngữ văn đang đứng trên bục giảng phát hiện có một đứa trẻ bé như cây giá đỗ đứng ở cửa, kiên nhẫn đi tới hỏi: "Em muốn tìm ai?"

 

Ôn Phục lập tức cứng họng.

 

Cậu đã thấy tên Phí Bạc Lâm trên vở bài tập, nhưng không biết đọc những chữ phức tạp đó. Ở nhà Lâm Viễn Nghi chỉ gọi "Bạc Lâm, Bạc Lâm." Cậu không biết đầy đủ tên anh phải gọi thế nào.

 

Thế là, dựa vào vốn kiến thức ít ỏi của mình, cậu nói trước mặt cả lớp đang kiểm tra chính tả: "Anh Bối Bạc Lâm."

 

Từ chiều hôm ấy, Phí Bạc Lâm có thêm một biệt danh.

 

Mỗi lần Ôn Phục đến cửa lớp anh, lại có người hô to: "Bối Bạc Lâm! Em trai mày đến tìm mày!"

 

"Bối Bạc Lâm! Em trai mày đến rồi!"

 

"Hahaha, Bối Bạc Lâm! Bối Bạc Lâm!"

 

Phí Bạc Lâm tức điên.

 

Lợi dụng lúc chỉ có hai người ở nhà, anh hết lần này đến lần khác sửa cho Ôn Phục, chỉ vào họ của mình nhấn mạnh: "Phí, là Phí, không đọc là Bối!"

 

Ôn Phục luôn gật đầu ngay tại chỗ, nhưng hôm sau lại quên sạch, đến cửa lớp vẫn gọi "Anh Bối Bạc Lâm."

 

Cuối cùng Phí Bạc Lâm không thể nhịn được nữa, một hôm đi trên đường, anh nghiến răng nói với Ôn Phục: "Không được gọi tên anh ở bên ngoài nữa!"

 

Chiều hôm ấy nắng hoàng hôn rực rỡ., Ôn Phục 6 tuổi ngước nhìn khuôn mặt Phí Bạc Lâm dưới ánh mặt trời, nhưng cậu lại không nhìn rõ được cảm xúc của anh. Chỉ là từ đó trở đi, mỗi lần chờ Phí Bạc Lâm tan học, Ôn Phục không bao giờ mở miệng gọi nữa.

 

Mùa hè năm đó, Lâm Viễn Nghi đi lấy hàng, để lại cho Phí Bạc Lâm một trăm tệ, dặn cậu mấy hôm coi nhà với em. Không muốn nấu thì qua phố bên ăn cơm tiệm.

 

Phí Bạc Lâm vốn quen tiết kiệm, Ôn Phục lại thích ăn cơm anh nấu. Hai đứa trẻ chỉ có một trăm tệ, ngoài tiền mua rau hàng ngày thì hầu như không tốn thêm chi phí nào.

 

Mỗi sáng Phí Bạc Lâm dậy sớm nấu hai bát mì, gọi Ôn Phục dậy ăn sáng rồi rửa bát.

 

Sau đó anh bảo Ôn Phục ở nhà, còn mình xuống lầu mở cửa hàng. Để đỡ vất vả, khi nấu cơm trưa anh thường nấu luôn phần cơm chiều. Thức ăn mùa hè không dễ bị thiu, phần ăn tối của anh được cho vào hộp giữ nhiệt mang đến cửa hàng, còn phần cho Ôn Phục anh để ngay trong nồi cơm điện.

 

Các món trong nhà nấu thanh đạm, bữa cuối chỉ một mình Ôn Phục ăn, một nửa nồi cơm điện đủ chỗ để đựng thức ăn. Đến giờ cơm tối, Ôn Phục chỉ việc mở nồi là ăn.

 

Sau ba bốn ngày, trong một buổi chiều hoàng hôn, Phí Bạc Lâm đang làm bài tập ở quầy thu ngân thì chợt nhớ mình quên mang theo một cuốn vở. Anh vội chạy về nhà. Vừa lên đến tầng năm, anh nghe thấy từ căn hộ trên vang xuống một tiếng "bộp" nặng nề.

 

Theo lý mà nói, Ôn Phục ở nhà một mình thì không thể gây ra tiếng động lớn như vậy. Anh thoạt đầu còn nghĩ mình nghe nhầm. Đang là giờ cơm tối, lẽ ra cậu phải đang ngồi ăn.

 

Nhưng khi mở cửa, trong nhà không thấy bóng dáng Ôn Phục trên bàn ăn.

 

Anh vào bếp, phát hiện nồi cơm điện bị kéo nghiêng, cơm và thức ăn vương vãi khắp bếp, phần lớn rơi xuống cả sàn nhà. Và Ôn Phục đang ngồi xổm dưới đất, nhặt từng hạt cơm từng miếng thức ăn cho vào miệng, chẳng chút hốt hoảng, tựa như việc này cậu đã quen làm nhiều lần rồi.

 

Thì ra Ôn Phục quá thấp, chỉ kiễng chân mới chạm tới ổ cắm nồi cơm điện. Cậu cắn răng dùng muỗng xới cơm, kết quả làm cả nồi nghiêng đổ, cơm và thức ăn rơi tung tóe xuống bồn rửa và nền nhà.

 

Còn Phí Bạc Lâm, vì bản thân đã quá thành thạo với nồi cơm điện nên chưa bao giờ nghĩ đến việc đó sẽ là một khó khăn với Ôn Phục.

 

Anh lặng lẽ bước đến, từ phía sau nhẹ nhàng kéo Ôn Phục đứng dậy: "Đừng ăn đồ dưới đất nữa."

 

Ôn Phục ngẩng đầu theo cánh tay, lúc này mới phát hiện Phí Bạc Lâm đã về. Cậu mải mê ăn, lại ở nhà quá lâu nên sự cảnh giác gần như biến mất, đến nỗi anh đến sát phía sau mà cũng không hay biết.

 

"Đừng ăn nữa." Phí Bạc Lâm đưa tay gỡ hạt cơm dính ở khóe miệng cậu, bảo cậu đứng ra sau lưng mình, rồi cầm chổi dọn dẹp: "Lát nữa chúng ta ra ngoài ăn."

 

Nhưng càng dọn, lòng anh càng khó chịu. Đến khi dọn xong cả nhà bếp mất gần nửa tiếng, anh mới nắm tay Ôn Phục dắt ra ngoài, vừa đi vừa hỏi: "Mấy hôm trước em cũng ăn cơm thế này à?"

 

Ôn Phục ngước nhìn anh.

 

Phí Bạc Lâm hiểu, chỉ cần Ôn Phục ngước mắt tức là ngầm thừa nhận. Đối với cậu việc này chẳng có gì để hỏi cả.

 

"Dưới đất bẩn, bồn rửa cũng bẩn, đồ rơi xuống thì không được ăn nữa," Phí Bạc Lâm nói xong, rồi lại không nhịn được hỏi, "Không với tới nồi cơm điện, sao không xuống lầu tìm anh?"

 

Ôn Phục vẫn im lặng nhìn anh.

 

Lần này, nhìn một lúc, cậu khẽ nghiêng đầu về phía anh.

 

Vẻ mặt ấy rõ ràng như muốn nói: Chính anh quên rồi sao?

 

Phí Bạc Lâm sực tỉnh, thì ra trước đó chính anh đã dặn Ôn Phục không được gọi tên mình ở bên ngoài nữa.

 

Cậu lập tức ân hận, lắc đầu: "Anh không có ý đó..."

 

Nhưng anh chẳng biết giải thích thế nào, dù sao chuyện cũng đã xảy ra rồi.

 

"Sau này có chuyện gì thì tìm anh. Không gọi được tên, chẳng lẽ gọi một tiếng 'anh trai' cũng không được sao?"

 

Đôi mắt Ôn Phục khẽ chuyển động, lúc này mới gọi anh một tiếng: "Anh."

 

...

 

Mãi đến năm Ôn Phục 17 tuổi, Phí Bạc Lâm học lớp 12.

 

Khi ấy đã bốn, năm năm trôi qua kể từ ngày Lâm Viễn Nghi mất.

 

Hai người dựa vào cửa hàng tạp hóa bà để lại, cùng nhau trưởng thành đến tận bây giờ.

 

Ôn Phục học dưới anh một lớp. Tuy đã lên lớp 11, nhưng vẫn ít nói chẳng khác nào khi 6 tuổi. Một phần vì tính cách, phần khác vì những biến cố khi Lâm Viễn Nghi qua đời khiến cuộc sống trở nên quá khắc nghiệt.

 

Từ đó cả hai đều trưởng thành chỉ sau một đêm, mà sự thay đổi của Ôn Phục hiện rõ nhất trong sự im lặng ngày càng nhiều của cậu.

 

Tháng cuối lớp mười hai, Ôn Phục vẫn đứng đợi trước cửa lớp anh mỗi tối để cùng về nhà.

 

So với bạn cùng trang lứa, cậu vẫn mảnh khảnh, tóc đen nhanh dài che gần kín lông mày.

 

Đôi mắt ấy, đến cuối cùng vẫn đẹp rực rỡ như xưa. Trong môi trường học đường buồn tẻ, người có ngoại hình nổi bật lúc nào cũng dễ thành tâm điểm.

 

Như Ôn Phục. Như Phí Bạc Lâm.

 

Và càng đặc biệt hơn khi hai người bọn họ luôn đi cùng nhau, khiến ai cũng phải ngoái nhìn.

 

Tiếng chuông tan học buổi tối vang lên, người ngồi sau Phí Bạc Lâm vỗ vai trêu:

 

"Đồ Rê Mí lại tới tìm cậu kìa."

 

Phí Bạc Lâm bất lực: "Tạ Nhất Ninh, em ấy tên là Ôn Phục, không phải Đồ Rê Mí."

 

"Lần trước mình gọi thế, em ấy còn gật đầu nữa mà." Tạ Nhất Ninh nhai kẹo cao su, nheo mắt nhìn ra cửa sau, "Có vẻ em ấy thích biệt danh này lắm."

 

Phí Bạc Lâm bán tín bán nghi: "Thật không?"

 

"Không tin thì tự hỏi đi." Tạ Nhất Ninh cười ranh mãnh, "Mai nhớ mang thêm bữa sáng cho mình nhé nhóm trưởng.

 

Phí Bạc Lâm ừ rồi bước ra cửa sau.

 

Ôn Phục đang tựa vào tường trắng, đồng phục chỉnh tề, giày vải trắng mới được Phí Bạc Lâm giặt sạch. Một chân hơi co, một chân duỗi thẳng, ánh mắt cúi xuống trầm ngâm, tóc rủ lộn xộn che hàng mi.

 

Thấy bóng anh, Ôn Phục lập tức đứng thẳng, khẽ gọi: "Anh."

 

Phí Bạc Lâm gật đầu: "Đi thôi."

 

Tối nào cũng vậy, họ cùng về nhà. Sáng hôm sau lại cùng đến trường. Cứ như thể từ khi sinh ra đã là người thân không thể tách rời.

 

Đêm, Phí Bạc Lâm đang làm đề trong phòng thì nghe tiếng mở cửa sau lưng. Anh không quay đầu:"Lại sang chiếm giường anh ngủ à?"

 

Ôn Phục không đáp, ôm gối ném lên giường rồi tự nhiên chui vào chăn.

 

Đến khi Phí Bạc Lâm làm bài tập xong, quay lại thì thấy Ôn Phục vẫn mở mắt nhìn anh.

 

Từ nhỏ đến lớn, Ôn Phục luôn thích nhìn anh như thế.

 

Phí Bạc Lâm bước tới, vén chăn chui vào.

 

"Vẫn chưa ngủ sao?" Giọng anh đã có chút mệt mỏi, tựa lưng vào đầu giường, cúi đầu nhìn cậu bên gối. "Lại muốn anh kể chuyện trước khi đi ngủ à?"

 

Ôn Phục chớp mắt: "Kể lại lần mẹ nhặt em về, anh hát ru em ngủ."

 

Phí Bạc Lâm bật cười: "Nghe bao nhiêu lần rồi?"

 

Anh ngưng một nhịp, không biết chợt nghĩ gì, chưa đợi Ôn Phục trả lời đã nói tiếp:

 

"Được thôi. Gọi anh một tiếng đã."

 

Ôn Phục đáp ngay: "Anh."

 

Phí Bạc Lâm lắc đầu: "Không phải cái đó."

 

Ôn Phục ngước mắt.

 

Cậu vô thức chạm nhẹ lên chóp mũi Ôn Phục, trong đầu mang theo ý nghĩ mơ hồ không đứng đắn: "Gọi... Anh Bạc Lâm đi."

 

Ôn Phục chớp mắt, im lặng.

 

Nhiều năm qua, cậu chưa từng gọi như thế, dù anh cố ý hay vô tình khơi gợi. Trong tiềm thức, cậu không muốn gọi, anh cũng chưa bao giờ ép.

 

Những lần như vậy, Phí Bạc Lâm chỉ nhìn sâu vào mắt Ôn Phục, như thể anh vẫn nhớ rõ nguyên do, nhưng không chịu nói ra.

 

Rồi lại qua mấy năm, quan hệ của họ đã vượt xa tình anh em.

 

Vô số đêm về khuya, khi anh phóng túng quá mức, lúc mắt Ôn Phục đã dần trống rỗng, ý thức cũng sắp mờ đi, Phí Bạc Lâm luôn ghé sát, dụ dỗ:

 

"Bé con... gọi anh một tiếng."

 

Ôn Phục khi ấy sẽ run rẩy ngón tay, ánh mắt dần khôi phục chút thần sắc, khẽ gọi: "... Anh."

 

Nhưng Phí Bạc Lâm vẫn áp trán lên xương quai xanh láng mịn của cậu, lắc đầu, giọng khàn khàn: "Không phải cái này, bé con... không phải cái này."

 

Ôn Phục nhíu mày, nhắm mắt, đột nhiên cào nhẹ sau lưng anh, mong anh chậm lại một chút.

 

Mà vào khoảnh khắc đó, những lời anh nói... cậu lại quên mất.

 

Thi thoảng trong vòng tay anh cậu lại khẽ gọi: "Anh... anh..."

 

Nhiều năm sau đó, Phí Bạc Lâm vẫn không được Ôn Phục gọi bằng cái tên anh hằng mong đợi.

Bình Luận (0)
Comment