Editor: Sophie
Beta: Sophie
Dưới sự giám sát của Chu Kỷ, Ôn Phục ngồi xuống bàn ăn và uống thuốc.
Uống xong, cậu quay đầu nhìn anh. Chu Kỷ nói: "Mở miệng ra."
Ôn Phục há miệng, Chu Kỷ xác nhận cậu không giấu thuốc trong miệng rồi mới đút tay vào túi: "Được rồi, anh đi đây."
Đi được hai bước anh lại quay lại, lấy một thứ từ trong túi ra đưa cho Ôn Phục: "Suýt nữa thì quên, Stella tặng cho em bùa bình an ở chùa Đại Từ."
Ôn Phục nhận lấy, nhìn tấm bùa từ trái sang phải, vẻ mặt trầm tư.
"Lạ thật nhỉ," Chu Kỷ tưởng Ôn Phục cũng không hiểu giống mình, "Mỗi năm đều đến chùa Bạch Vân cầu tài, lần này cô ấy lại chạy đến chùa Đại Từ, còn cầu bùa bình an nữa chứ. Tuổi tác lớn rồi, huyết mạch dưỡng sinh thức tỉnh à?"
Ôn Phục không đáp lời, đưa miếng bùa lên mũi ngửi ngửi, vẻ mặt càng thêm nghi hoặc.
Hình như có mùi của Phí Bạc Lâm.
Cậu chợt nhớ ra điều gì đó, ngẩng đầu hỏi Chu Kỷ: "Quần áo của em đâu?"
"Ở nhà anh," Chu Kỷ nói, "Hôm nay không kịp mang đi giặt, mai anh giặt rồi mang đến cho em. À mà nhắc mới nhớ, em còn lén giấu bánh quy trong túi nữa à?"
Ôn Phục muốn nói chính là chuyện này: "Anh đừng ăn bánh quy của em."
Không phải cậu tiếc một miếng ăn, mà là miếng bánh đó do fan đặc biệt tặng. Phí Bạc Lâm từng dạy cậu rằng, tặng lại những món quà như vậy cho người khác là một sự thiếu tôn trọng.
"Yên tâm đi," Chu Kỷ lùi lại hai bước, lấy điện thoại ra chụp chung một tấm với Ôn Phục và cốc nước cùng hộp thuốc đã uống xong bên cạnh, chuẩn bị lát nữa gửi cho Stella để hoàn thành nhiệm vụ. "Em khó khăn lắm mới giấu được chút đồ ăn sau lưng chị Đới anh không giành với em đâu."
Trước khi đi, anh nhìn xung quanh một lượt, tiện thể mang cả túi rác nhà Ôn Phục xuống dưới lầu vứt luôn.
Vừa vào xe, Chu Kỷ gửi ảnh cho Stella.
Stella trả lời đã nhận được, rồi tiện tay chuyển tiếp cho Phí Bạc Lâm.
[Stella: [hình ảnh]]
[Stella: Đã giám sát uống thuốc xong rồi, Phí tổng yên tâm.]
[Lin: Cảm ơn chị.]
Màn hình tin nhắn trượt lên trên là cuộc trò chuyện của hai người hai mươi phút trước:
[Lin: Tiểu Phục không giỏi nấu ăn lắm, mấy ngày này tôi sẽ chuẩn bị đồ ăn, phiền chị chút, bảo người đến lấy rồi mang qua cho em ấy.]
[Stella: Tôi cũng không biết nấu ăn đâu Phí tổng ]
[Lin: Có thể nói là trợ lý làm.]
[Stella: Vẫn là Phí tổng nghĩ chu đáo.]
[Lin: Lúc em ấy uống thuốc sẽ giả vờ nuốt nước, chờ người ta đi rồi lại nhổ thuốc ra.]
[Stella: Tôi sẽ bảo người trông chừng.]
Mấy ngày không có lịch diễn, Ôn Phục ở nhà tra cứu tài liệu, viết luận văn, làm bài tập, sáng tác nhạc, ăn cơm, ngủ.
Thỉnh thoảng lại nhớ đến Phí Bạc Lâm.
Hai ngày cuối cùng trước khi bay đến Bắc Kinh, Stella vẫn cảm thấy không hài lòng với những bộ lễ phục đã mượn được cho Ôn Phục.
Cô vừa liên hệ với những stylist có quan hệ thân thiết với mình, vừa gọi điện thoại cãi nhau với công ty: "...Quan hệ của tôi à? Tôi cũng đang tìm người liên hệ đây. Nhưng quan hệ có rộng đến đâu cũng không thể một tay che trời.
Anh biết rồi đấy, trang phục nam cao cấp vốn khó mượn. Cho dù stylist hay nhãn hàng có nể mặt, cũng không thể nói cho là cho ngay.
Hôm nay Ôn Phục mượn được, ngày mai có nghệ sĩ tầm ảnh hưởng thời trang lớn hơn, quan hệ mật thiết hơn muốn mượn thì sao? Nhãn hàng đâu thể chiều theo tất cả.
Họ làm kinh doanh chứ đâu phải làm từ thiện.
Bây giờ thì mọi người mới sốt ruột?
Khi mấy hôm trước bài đăng trên diễn đàn bị chửi đến mấy trăm bình luận sao chẳng thấy ai sốt ruột?
Một bài viết có thể gây tổn hại nghiêm trọng đến hình ảnh thời trang của nghệ sĩ, truyền thông thì không muốn bỏ tiền làm, cuối cùng vẫn phải để Truyền thông Tư Phục đứng ra xử lý.
Lợi ích thì ai cũng muốn hưởng, chỉ mong cậu ấy đi thảm đỏ thật đẹp để còn dễ ký thêm vài hợp đồng quảng cáo. Nhưng nếu thực sự nóng ruột như vậy, sao không trực tiếp mua cho Ôn Phục một bộ đồ cao cấp đi?"
Nói một tràng xong, không đợi đối phương đáp lại, Stella đã cúp máy trước.
Trong khi vị quản lý từng là át chủ bài này đang tức sôi máu, thì nhân vật chính của sự việc vừa bước vào cửa hàng độc quyền của nhãn hiệu mắt kính mà mình làm đại diện.
Hôm nay là lịch trình cá nhân, không có fan đi theo, Ôn Phục vẫn mặc bộ đồ cũ của mình, toàn thân che kín, chỉ để lộ đôi mắt khi đứng trước quầy hàng quan sát và chọn lựa.
Tối hôm đó là lần đầu tiên gặp nhau ở trụ sở chính, cậu đã chú ý thấy Phí Bạc Lâm vẫn đeo chiếc kính mà mình tặng anh tám năm trước. Mặc dù đối phương giữ gìn rất cẩn thận nhưng gọng kính màu vàng vẫn có một vài chỗ bị mài mòn.
Ôn Phục chọn một chiếc gần giống trên quầy, màu vàng đậm hơn chiếc trước một chút, trông khiêm tốn, lịch lãm nhưng không kém phần sang trọng.
Lúc tính tiền, nhân viên báo giá, tổng cộng cả tròng kính là 6780 tệ.
Cậu đang định trả tiền, bỗng nhiên hỏi: "Người đại diện có được giảm giá không?"
Nhân viên ngẩn ra: "Có ạ."
Ôn Phục tháo khẩu trang xuống.
Ngay cả khi đã được giảm giá, chiếc kính này vẫn đắt hơn toàn bộ quần áo trên người Ôn Phục cộng lại.
Ba phút sau, cậu xách chiếc kính mới mua được giảm giá, ngồi lên taxi đi tới tòa nhà trụ sở chính.
Một chi nhánh khác của Công ty Truyền thông Tư Phục đặt ở Bắc Kinh, trụ sở chính ở Cẩm Thành đang được thiết kế. Từ tầng 20 đến 23 của tòa nhà văn phòng là studio hiện tại của Tư Phục.
Ôn Phục đến quầy lễ tân, nói muốn gặp Phí Bạc Lâm.
Đúng như dự đoán, vì không hẹn trước nên cậu bị từ chối, đành ngồi ở đại sảnh tiếp khách, chờ đến khi Phí Bạc Lâm có thời gian rảnh mới nhờ lễ tân liên hệ.
Cậu không nói gì thêm, chỉ để lại số điện thoại và tên rồi ngồi xuống sofa ở đại sảnh, yên lặng chờ đợi suốt hai mươi phút.
Ôn Phục rơi vào trạng thái nhập định, gần như bất động nhìn chằm chằm vào chiếc cốc giấy dùng một lần trên bàn trà.
Cho đến khi Trợ lý Trương, người đã cùng họp hôm đó đi ngang qua, vô tình nhìn cậu thêm hai lần. Trong lòng giật mình, hắn bước tới hỏi nhỏ: "Là Ôn Phục phải không?"
Ôn Phục từ dưới vành mũ ngước mắt lên, nhận ra Trợ lý Trương rồi gật đầu.
Trương Triều là trợ lý của chủ tịch, việc nắm bắt dư luận liên quan đến các đối tác của công ty cũng thuộc phạm vi công việc của hắn.
Hôm đó khi bài đăng trên diễn đàn lan truyền, hắn còn chưa kịp xin chỉ thị từ Phí Bạc Lâm về việc có cần can thiệp hay không thì đã nhận được điện thoại yêu cầu lập tức liên hệ với quản trị viên diễn đàn để xử lý.
Đối với một việc nhỏ như thế này, với tư cách là trợ lý, hắn không thể hành động chỉ dựa trên vài tin tức phong thanh.
Việc chưa nắm bắt tình hình ngay từ đầu, để cấp trên ra tay trước một bước và trực tiếp hạ lệnh, được xem là một thiếu sót của hắn.
Sau đó, Trương Triều đến văn phòng Phí Bạc Lâm, trong lòng đã chuẩn bị sẵn sàng bản kiểm điểm, định hỏi đối phương xem có cần hắn - người trong cuộc - đích thân ra mặt làm rõ sự hiểu lầm trong thang máy hay không, chờ Phí Bạc Lâm đồng ý rồi mới tiến hành khắc phục.
Ai ngờ Phí Bạc Lâm chỉ xoa xoa sống mũi, cười hỏi hắn: "Cậu định làm rõ như thế nào?"
"Thì nói là..." Trương Triều ngừng lại, bản thân hắn lại không hề nghĩ tới khía cạnh này, thế nên trong lòng lại chột dạ, "Nói là... Ôn Phục không mắng tôi béo."
Phí Bạc Lâm mỉm cười nhìn hắn: "Rồi sao nữa?"
Thật ra ngay khoảnh khắc nói ra câu đầu tiên, Trương Triều đã hối hận rồi.
Rồi sao nữa? Nói cho mọi người biết Ôn Phục không nói hắn béo, mà là nói hắn nặng à? Có gì khác nhau đâu?
Hay là nói dối rằng Ôn Phục không nói gì cả?
Tối hôm đó, trong thang máy có nhiều người đều nghe thấy. Lát nữa thế nào cũng sẽ có ai đó trong cuộc đăng một video hoặc một bài viết ẩn danh để chứng minh chuyện này. Rồi lại lan truyền tin đồn rằng Ôn Phục dùng tiền để công khai người trong cuộc, chỉ càng khiến cậu bị bôi đen thêm.
Bản chất chuyện này vốn dĩ không có cách nào làm rõ được.
Trương Triều cúi đầu: "Xin lỗi Phí tổng. Là tôi suy nghĩ không chu toàn."
Phí Bạc Lâm lúc đó chỉ lắc đầu: "Không phải lỗi của cậu."
Đợi đến khi Trương Triều rời khỏi văn phòng, đóng cửa lại, Phí Bạc Lâm đột nhiên gọi hắn lại: "Trương Triều."
Hắn không hiểu ngẩng đầu lại, chờ đợi câu tiếp theo.
"Lời của Tiểu Phục... cậu đừng để trong lòng."
Phí Bạc Lâm tháo kính ra, đầu ngón tay nhẹ nhàng lau tròng kính, giống như đang tự nói với chính mình, lại giống như đang giải thích thay cho Ôn Phục, "Em ấy không có ý đó, chỉ là không biết cách biểu đạt."
Trợ lý Trương nhanh nhạy và thông minh, sau khi trở về đã lờ mờ cảm nhận được điều bất thường từ tình huống này.
Ngày hôm nay gặp được Ôn Phục, hắn càng xác nhận sự bất thường đó!
"Cậu đến tìm Phí tổng à?"
Trương Triều không hiểu sao, rõ ràng Ôn Phục đã trưởng thành nhưng từ lúc nghe Phí Bạc Lâm gọi "tiểu Phục", hắn cũng bất giác coi cậu như nhỏ hơn vài tuổi, nói chuyện thì hạ giọng, còn cúi người lại gần như thể đang dỗ dành cậu em trai,
"Cậu có chuyện gì không?"
Đôi mắt của Ôn Phục đen láy, nhìn Trương Triều, chớp một cái, lại chớp một cái.
Vốn ban đầu cậu chỉ có một chuyện muốn nói, nhưng khi Trương Triều xuất hiện, lại thành ra thêm một chuyện nữa.
Ôn Phục hơi cân nhắc một chút, quyết định nói chuyện khác trước.
Trương Triều bị cậu nhìn chằm chằm cảm thấy không tự nhiên, định đứng dậy tìm cớ rời đi thì bất ngờ nghe Ôn Phục khẽ nói: "Xin lỗi."
Trương Triều đầu tiên là sững sờ một giây, rồi nghi ngờ mình nghe nhầm: "Gì, gì cơ?"
"Xin lỗi." Ôn Phục thẳng thắn lặp lại một lần nữa, giọng nói truyền ra qua một lớp khẩu trang, "Hôm đó tôi không nên nói anh béo."
Nếu không phải vì bài đăng trên diễn đàn, cậu thật sự không biết lời nói đó là không lịch sự.
Mắt Ôn Phục đen trắng rõ ràng, trong đó phản chiếu một ánh mắt thuần khiết gần như trẻ con, không có vẻ ngượng ngùng, không có vẻ uất ức, cũng không có sự né tránh, chỉ dùng một giọng điệu như đang thuật lại sự thật mà nghiêm túc nói lời xin lỗi.
Trương Triều gần như không biết phải làm sao.
Từ khi bước chân vào xã hội, hắn gần như chưa từng nghe thấy một cách biểu đạt trực tiếp như vậy.
Dường như giữa người với người luôn tồn tại một quy tắc ngầm: Lời xin lỗi thường phải đi kèm một hình thức nào đó, có thể là tặng quà, có thể là một bữa ăn, hoặc bất kỳ thứ vật chất hữu hình hay vô hình nào.
Hai chữ xin lỗi vốn đơn giản nhất lại bị ngăn cách bởi khác biệt thân phận và những ràng buộc lợi ích. Nó trở nên quá trang trọng đồng thời quá nhỏ nhặt, đến mức chẳng ai có thể thản nhiên thốt ra.
Nhưng ở chỗ Ôn Phục dường như là một việc vô cùng dễ dàng.
Thế giới của Ôn Phục cũng như đôi mắt cậu, rõ ràng đen trắng. Nhận được quà thì cảm ơn, sai thì xin lỗi, từ nhận thức đến hành động đều thẳng thắn, ít quanh co.
Trương Triều thấy cậu còn nhìn mình không chớp mắt, chợt nhận ra Ôn Phục đang chờ câu trả lời của hắn liền vội vàng cười nói: "Không, không sao đâu."
Ôn Phục nghe được câu trả lời, lại rũ mắt xuống.
Trong lòng thầm gạch đi một mục trong danh sách việc cần làm.
Trương Triều nhìn cậu, hàng mi đen dài khiến gương mặt thêm phần ngơ ngác, bất giác lại dấy lên trong hắn cảm giác như tình cha con tràn về. Hắn hạ giọng xuống chút nữa, khẽ hỏi có phải cậu đang muốn tìm Phí tổng không.
Ôn Phục nghe thấy tên Phí Bạc Lâm, ngước mặt lên gật đầu.
Trương Triều: !!!
Sao lại có người giống trẻ con đến thế! Hỏi một câu đáp một câu, không dông dài thừa thãi!
Muốn bỏ vào túi quá! Bỏ túi! Bỏ túi!
Từ hôm nay trở đi hắn chính là fan của Ôn Phục số một vũ trụ! Là fan bố, fan anh trai! Ai dám bôi nhọ Ôn Phục, hắn sẽ nghiền nát!
Trương Triều giả vờ bình tĩnh, ho khẽ một tiếng rồi lấy lại phong thái của một trợ lý: "Phí tổng không có ở đây, nửa tiếng trước anh ấy ra kho hàng kiểm tra, chắc vẫn chưa về. Tôi cũng sắp đi ra đó, tôi đưa cậu đi cùng nhé."
Ôn Phục lúc này không hề hay biết mình đột nhiên có thêm một fan bố khoảng ba mươi tuổi, chỉ xách chiếc kính, im lặng ngồi lên chiếc xe Phí Bạc Lâm để lại ở công ty.
Kho hàng không nằm trong quận Cẩm Giang. Tài xế phía trước lái xe, hai người ở ghế sau suốt bốn mươi phút trên đường đi không nói một lời nào.
Đến cửa nhà kho, Ôn Phục như nhớ ra điều gì, tháo mũ xuống trước.
Trương Triều đang định tìm chuyện để nói, nhìn thấy mái tóc đen dựng đứng dưới mũ của Ôn Phục, liền cười nói: "Tóc rối thế, sáng ra không chải đầu à?"
Ôn Phục nghiêm túc đáp lời: "Chải rồi."
Trương Triều ngẩn ra: "Ồ, chải rồi... Chải bằng cái gì?"
Ôn Phục: "Bằng lược."
Trương Triều: "Ồ, bằng lược..."
Trợ lý Trương cảm thấy mình hình như đã kết thúc cuộc trò chuyện.
Không đúng, người kết thúc cuộc trò chuyện là người khác.
Bên trong nhà kho là một khu nhà bạt. Hai người vừa bước vào cửa nhà kho, từ xa đã nhìn thấy một bóng người cao ráo đứng trước khu nhà bạt.
Hôm nay trời đẹp, Phí Bạc Lâm mặc áo măng tô dài, thắt lưng buộc gọn phía sau. Dáng anh cao ráo, hơi gầy, đứng nghiêng đầu, ánh mắt hướng về nhà kho phía trước, khẽ trao đổi với người phụ trách bên cạnh.
Trương Triều gọi trước một tiếng: "Phí tổng!"
Phí Bạc Lâm vô thức quay đầu lại, ánh mắt dừng lại ngay khoảnh khắc chạm phải Ôn Phục.
Ngay sau đó, anh nhanh chóng quét mắt một lượt xung quanh, kể cả cây cối ngoài cửa nhà kho và tất cả cây cối bên tường bao.
Tạm thời chưa phát hiện dấu vết phóng viên nào, Phí Bạc Lâm trao đổi vài câu với người phụ trách.
Đối phương lập tức gật đầu, vẫy tay cho mấy công nhân lác đác trong khu vực nhanh chóng rời đi.
Sau đó, Phí Bạc Lâm tiến lại gần, dặn Trương Triều: "Nhắc bảo vệ sau khi tan ca mang chìa khóa đến cho tôi, tiện thể kiểm tra xung quanh xem có ai theo dõi chụp lén không."
Trương Triều đáp lời rồi rời đi.
Trong chớp mắt, ở nơi Ôn Phục vừa đến không còn thấy một bóng người thừa thãi nào nữa.
Hai người một kẻ ngước lên một kẻ cúi đầu, đối mặt trong im lặng.
Sau bất ngờ ban đầu, Phí Bạc Lâm nhanh chóng sắp xếp lại suy nghĩ và cũng đoán ra tại sao Ôn Phục lại đến tìm anh hôm nay.
Có lẽ là vì chuyện tình cờ gặp nhau ở cửa hàng mẹ và bé hôm đó.
Anh vẫn chưa giải thích với Ôn Phục, rằng những thứ đó không phải anh tự mình mua.
Phí Bạc Lâm đang định mở lời thì lòng bàn tay bỗng bị nhét vào một cái túi.
Anh cúi đầu, thấy đó là nhãn hiệu mắt kính mà Ôn Phục làm đại diện.
Ôn Phục nói: "Tặng anh."
Ngón tay Phí Bạc Lâm lặng lẽ vuốt nhẹ chiếc túi, khóe môi dường như thoáng hiện một nụ cười khó nhận ra.
Còn chưa kịp nói cảm ơn, khóe mắt đã thấy Trương Triều cầm chìa khóa đi tới, bước nhanh đến phía sau Ôn Phục, định đưa chìa khóa qua.
Ánh mắt Phí Bạc Lâm không rời khỏi khuôn mặt Ôn Phục, vẫn nhìn vào đôi mắt cậu. Đồng thời, anh giơ tay ra để nhận chìa khóa từ Trương Triều.
Khi bàn tay anh vừa đi qua phía trên Ôn Phục, cậu ngước mắt lên nhìn, tự động nhón chân, đưa đỉnh đầu vào lòng bàn tay của Phí Bạc Lâm.
Phí Bạc Lâm: "..."
Trương Triều: "..."
Ôn Phục thấy anh không nhúc nhích, lại cọ cọ đầu qua lại dưới lòng bàn tay anh.
Ngọn tóc đen mềm mại xuyên qua kẽ tay Phí Bạc Lâm, cảm giác thật bồng bềnh và mềm mại.