Tuổi Trẻ Vô Danh - Thi Vô Trà

Chương 9

Editor: Sophie

 

Beta: Sophie

 

Phí Bạc Lâm nhẹ nhàng ấn Ôn Phục xuống, đầu ngón tay vùi vào tóc cậu, nửa hờ hững nửa cố tình mà xoa nhẹ.

 

Anh dùng tay còn lại nhận lấy chìa khóa từ Trương Triều. Người này rất có mắt nhìn, nhanh chóng rời đi.

 

Cuối cùng cũng có không gian riêng, Ôn Phục vừa định nói chuyện thì nghe Phí Bạc Lâm hỏi: "Em ăn cơm chưa?"

 

Ôn Phục đành nuốt lời định nói vào trong, gật đầu, vẫn là giọng nói nhỏ và nhanh, ngữ điệu cứng nhắc như robot: "Ăn đậu xào thịt, cơm gạo lứt, khoai tây thái sợi và cải Thượng Hải rồi. Ớt chuông thì chưa ăn hết."

 

Phí Bạc Lâm nghe cậu báo cáo xong từng món, lại hỏi trước khi Ôn Phục kịp mở lời lần nữa: "Sữa và hoa quả đâu?"

 

Ôn Phục trả lời thành thật như làm bài tập: "Uống một hộp sữa Cúc Nhạc."

 

Không nói đến hoa quả, đương nhiên là chưa ăn.

 

Hôm nay Phí Bạc Lâm chuẩn bị cho cậu thanh long ăn kèm, Ôn Phục thích ăn đồ giòn và ngọt, không thích ăn thứ này lắm.

 

Lúc không có gì để ăn thì cậu cũng không kén chọn gì, nhưng ăn no rồi thì đương nhiên sẽ để lại những thứ không muốn ăn sang một bên.

 

Để ý đến khẩu vị của Ôn Phục, lại sợ cậu nhìn ra, Phí Bạc Lâm mỗi bữa cơm sẽ làm một chút đồ ăn vô thưởng vô phạt mà cậu không thích, ví dụ như ớt chuông trong món xào và thanh long tráng miệng như ngày hôm nay.

 

Lần thứ ba Ôn Phục chuẩn bị mở miệng, lại bị Phí Bạc Lâm nói trước: "Chị Đới nói mấy ngày trước em bị ốm, đỡ hơn chưa?"

 

Lần này Ôn Phục không trả lời.

 

Cậu nhìn chằm chằm Phí Bạc Lâm một lúc, chậm chạp nhận ra đối phương đang cố ý ngắt lời cậu.

 

Cậu tạm thời chưa nghĩ ra nguyên nhân Phí Bạc Lâm làm như vậy, liền cúi đầu, im lặng.

 

Quả nhiên, thấy cậu không lên tiếng nữa, Phí Bạc Lâm dường như thở phào nhẹ nhõm, nhưng thần kinh vẫn căng thẳng, đề phòng xung quanh có phóng viên chụp ảnh: 

 

"Lát nữa anh vẫn còn một cuộc họp, bây giờ phải đi luôn. Trước tiên để tài xế đưa em về có được không?"

 

Anh không cho Ôn Phục cơ hội từ chối, chỉ ngừng lại một chút, rồi vẫn không yên tâm, gọi ra ngoài: "Trương Triều."

 

Vừa gọi, Phí Bạc Lâm vừa bỏ bàn tay đặt trên đầu Ôn Phục xuống.

 

Thật ra anh rất muốn để thêm một lúc nữa, nhưng hai người tiếp xúc càng lâu, khả năng bị chụp lại càng lớn.

 

Trương Triều nghe thấy tiếng gọi, vội vã chạy đến. 

 

Phí Bạc Lâm ra hiệu cho hắn đưa Ôn Phục ra ngoài: "Bảo tài xế lái đến Vân Hà Tụng, cậu đi cùng em ấy về đến nhà rồi hãy quay lại tìm tôi."

 

Phí Bạc Lâm hiểu rõ, Ôn Phục luôn nghe lời nhất, cho dù trong lòng có không hiểu, cậu vẫn sẽ đi theo Trương Triều ra ngoài.

 

Nào ngờ, khi sắp đi đến cửa, Ôn Phục đột nhiên quay đầu lại không báo trước.

 

"Ngày mai em muốn ăn mì trộn," Ôn Phục nói chậm rãi, "Anh sẽ làm cho em chứ?"

 

Phí Bạc Lâm sững người.

 

Thì ra ngay từ đầu Ôn Phục đã biết cơm mỗi ngày cậu ăn đều là do anh làm.

 

Anh không nói gì, Ôn Phục cứ thế nhìn anh.

 

Mãi đến khi Phí Bạc Lâm gật đầu như ngầm đồng ý, Ôn Phục mới cụp mắt xuống, bước ra khỏi cửa.

 

Mười phút sau, Phí Bạc Lâm ngồi lên một chiếc xe khác quay về công ty, chuẩn bị gặp một vị khách không mời mà tới bất ngờ ghé thăm.

 

Năm phút trước khi gặp Ôn Phục, anh nhận được điện thoại của thư ký, Hứa Uy lại đến tìm anh.

 

Vì vậy ban đầu anh đã định dặn dò đơn giản những việc còn lại với người phụ trách kho hàng rồi lập tức trở về công ty.

 

Đường về tốn thời gian hơn lúc đến. Anh nhắm mắt, ngả lưng vào ghế sau, tay trái vô thức xoa xoa đầu ngón tay.

 

Ở đó vẫn còn sót lại hơi ấm từ tóc của Ôn Phục.

 

Phí Bạc Lâm không ngừng hồi tưởng lại cảm giác đặt tay l*n đ*nh đầu Ôn Phục lúc nãy, nhưng trong đầu lại không thể kiểm soát mà lóe lên vô số hình ảnh không nên xuất hiện:

 

Bàn tay anh lướt từ đỉnh đầu Ôn Phục xuống sau tai, vành tai mỏng manh, khi ngược sáng sẽ hiện lên những sợi gân mờ nhạt và lớp tơ mịn khẽ rung.

 

d** tai non mềm, chỉ cần chạm khẽ cũng đủ ửng hồng. Rồi anh đặt tay lên vai cậu, kéo cả thân hình ấy vào lòng. 

 

Khung xương Ôn Phục nhỏ nhắn, từng đường nét tinh tế, bờ vai như sinh ra để nằm gọn trong lòng bàn tay anh, vừa vặn để anh giữ chặt.

 

Sau đó, anh siết lấy cậu, mang theo sức nặng của một người đang cố níu lấy sự sống. 

 

Không ai ngoài anh biết rõ, dưới lớp áo khoác kia là một dáng hình mảnh dẻ, thon gọn đến nao lòng, làn da trắng hồng, tinh khiết như lụa mịn.

 

Anh muốn ép cậu hòa tan vào trong từng thớ thịt, giữ chặt, hôn, từ trán đến mắt, từ mắt xuống môi, từng khoảng trống đều phủ kín.

 

Đó không còn là sự dịu dàng khách sáo, mà là khao khát đủ khiến cậu run rẩy trong cơn đau, đau đến mức phải khẽ gọi tên anh Bạc Lâm, đau đến mức khóe mắt rưng rưng...  để rồi sau đó sẽ...

 

Phí Bạc Lâm thở ra một hơi dài.

 

Tất cả đều là ảo vọng.

 

Anh hiểu rõ hơn ai hết, ánh mắt đó của Ôn Phục, những hành động tiếp cận không chút e dè đó, đều là vì Ôn Phục chỉ xem anh là người anh trai sau bao năm xa cách.

 

Là do tâm tư anh không trong sạch.

 

Lòng đã chẳng còn trong sạch, thì đôi tay này sao còn có thể.

 

Những suy nghĩ và ý niệm không đứng đắn đó còn chưa kịp xóa ra khỏi đầu, xe đã đến công ty.

 

Tài xế xuống xe mở cửa cho anh. Phí Bạc Lâm vẫn ngồi yên tại chỗ, bình tâm một lúc mới mở mắt ra, ánh mắt vừa sâu lại âm trầm.

 

Bước ra khỏi xe, anh đưa túi đựng kính cho thư ký đang đợi ở ngoài: "Để lên bàn làm việc của tôi, không ai được động vào."

 

Rồi anh dứt khoát đi về phía thang máy: "Người ở đâu?"

 

Thư ký nhận lấy túi, đi theo sau: "Trong phòng tiếp khách tầng 23 ạ."

 

Phí Bạc Lâm đi đến tầng 23, vừa bước vào phòng tiếp khách đã thấy hai vệ sĩ đứng sau lưng Hứa Uy. Đây là do thư ký sắp xếp để đề phòng Hứa Uy có hành động quá khích trong lúc kích động.

 

"Lại đến rồi à." 

 

Phí Bạc Lâm kéo ghế ra ngồi đối diện Hứa Uy, hai tay đan vào nhau đặt trên tay vịn, vẻ mặt bình thản không chút xao động. "Biết tôi đã về rồi, một ngày cũng không thể chịu đựng nổi sao?"

 

Trước khi Phí Bạc Lâm từ nước ngoài trở về, Hứa Uy đã từng quấy rầy Tạ Nhất Ninh và Tô Hạo Nhiên. 

 

Hai người đó không kiên nhẫn như Phí Bạc Lâm, ban đầu còn đối phó qua loa, sau khi nhận ra Hứa Uy là kẻ mặt dày thì trực tiếp đánh một trận rồi ném lên xe bảo tài xế đưa đi.

 

Hứa Uy cuối cùng cũng gặp được anh, đâu còn để ý đến lời mỉa mai đó. 

 

Đầu tiên anh ta không kiềm chế được, đứng bật dậy khỏi ghế. Vệ sĩ phía sau lập tức tiến lên một bước. Hứa Uy lại nén lại ý định đi tới, lầm bầm: "Tôi... dượng và thím của anh, thật sự sống không nổi nữa rồi."

 

Anh ta thực ra cũng trạc tuổi Phí Bạc Lâm, khoảng hai bảy hai tám tuổi, tướng mạo cũng coi như đoan chính, nhưng luôn mang lại cảm giác già dặn, u sầu. 

 

Vừa nhìn thấy Phí Bạc Lâm, lại càng tỏ vẻ thê lương, lưng hơi còng, mặt mày khổ sở, như thể Phí Bạc Lâm đã đẩy họ vào cuộc sống nghèo hèn, cơ cực.

 

Hứa Uy lải nhải: "Sáu năm rồi, ba bốn người chen chúc trong căn nhà chật hẹp, cả nhà chỉ trông vào tiệm mì của thím cậu.

 

Bà ấy ngày nào cũng chưa tờ mờ sáng đã gánh rau ra chợ, đến cái xe ba bánh cũng không đủ tiền mua, gánh nặng khiến lưng còng xuống.

 

Nhà thì ẩm thấp, cứ mưa là đau chân, đau cổ tay, nấu mì đến viêm gân cũng chẳng dám nghỉ. Dạo này vào đông, ghế sofa trong nhà lạnh như sắt, chẳng thể nào chợp mắt.

 

Thím cậu nửa đêm trằn trọc, người ê ẩm, muốn mua cái chăn điện cũng không nỡ. Bạc Lâm, nếu còn đường nào khác, chúng tôi thật sự đã chẳng tìm đến cậu."

 

Phí Bạc Lâm yên lặng nghe xong, cúi đầu v**t v* cúc tay áo mình: "Khi bà ấy mệt mỏi như thế, anh đang làm gì? Bố anh đang làm gì?"

 

"Tôi..." Hứa Uy nhất thời nghẹn lời.

 

Khi anh ta than vãn, cứ một câu là "dượng anh", "thím anh", tuyệt nhiên không nhắc đến đó là bố mẹ ruột của mình, như thể người đáng chịu trách nhiệm nhất với những người trong lời nói của anh ta là Phí Bạc Lâm vậy.

 

Hứa Uy đương nhiên không nói ra được, khi mẹ hắn rạng sáng năm giờ đã dậy đi chợ, hắn vẫn còn đang ngủ say sưa trên cái giường duy nhất trong căn phòng được gọi là phòng ngủ. Khi mẹ anh ta nấu mì ở tiệm mà đầu óc choáng váng, anh ta lại chơi game tối tăm mặt mũi ở quán net.

 

Anh ta không đả động đến tình hình của mình, thay vào đó lại bào chữa cho bố mình: "Anh biết đấy, dượng anh gặp khó khăn mà."

 

"Gặp khó khăn?" Phí Bạc Lâm ngắt lời Hứa Uy, đột ngột ngước mắt lên, "Là gặp khó khăn hay là không bỏ được cái danh phó tổng giám đốc?"

 

Hứa Uy không ngờ anh lại nói thẳng như vậy, bị câu nói này đánh cho lúng túng, không biết phản bác thế nào.

 

Phí Bạc Lâm lùi ghế đứng dậy, đi về phía cửa: "Nếu cảm thấy đi nấu mì ở tiệm làm mất đi thân phận phó tổng giám đốc của ông ta, thì cứ tiếp tục trốn trong nhà mà nằm mơ đi."

 

"Bạc Lâm... Bạc Lâm..." Hứa Uy thấy anh sắp đi, vội vàng đuổi theo. Mới bước được hai bước đã bị vệ sĩ tóm lại, chỉ có thể bất lực gào lên: "Phí Bạc Lâm! Ông ấy là dượng của mày đấy!"

 

Câu này không nói thì không sao, vừa nói ra, không khí lập tức lạnh lẽo như rơi vào hầm băng.

 

Phí Bạc Lâm khựng lại, đáy mắt lập tức lạnh lùng.

 

Anh chậm rãi quay người, ánh nhìn ghim chặt vào Hứa Uy, giữa chân mày thoáng hiện một tia u tối, vừa tàn nhẫn vừa dứt khoát.

 

Dượng?

 

Con người rốt cuộc phải vô liêm sỉ đến mức nào mới có thể trơ trẽn mà nói đi nói lại danh xưng này trước mặt anh?

 

Hứa Uy thấy anh không đi nữa, cho rằng anh động lòng trắc ẩn, được đà lấn tới, rầm một tiếng quỳ xuống đất. Nước mắt nói tuôn là tuôn, hòa cùng nước mũi chảy ròng ròng: "Ông ấy là dượng của mày đấy, Bạc Lâm..."

 

Phí Bạc Lâm chiều ý anh ta, từng bước một đi đến trước mặt. Anh hơi cúi người, đưa tay ra. 

 

Chợt nhận ra bàn tay này vừa chạm vào tóc Ôn Phục, anh đành có chút luyến tiếc đút tay vào túi quần tây, đổi tay khác túm lấy sau gáy Hứa Uy, ép anh ta ngửa đầu nhìn mình: "Dượng của tôi..."

 

Phí Bạc Lâm cười một cách khó hiểu: "Ông ta chết rồi à?"

 

Hứa Uy sững sờ, bị câu hỏi bất ngờ này làm cho ngay cả khóc cũng tạm thời quên mất: "...Chưa."

 

Phí Bạc Lâm lại hỏi: "Ông ta mắc bệnh nan y rồi à?"

 

Hứa Uy không hiểu gì, lắc đầu: "Không có."

 

"Ông ta sắp lang thang đầu đường xó chợ không có cơm ăn rồi à?"

 

"Không... không có."

 

Phí Bạc Lâm buông tay ra, từ trong áo lấy ra một chiếc khăn vuông lau tay: "Hứa Uy, có phải anh quên rồi không, năm đó tôi cũng quỳ trước cửa công ty van xin bọn họ cứu một mạng người, ông ta đã nói gì, làm gì."

 

Đây không phải là giọng điệu nghi vấn. Phí Bạc Lâm nói xong câu này một cách lạnh nhạt, ném chiếc khăn lên bàn: "Tôi không bắt các người phải ra chợ nhặt rau thối, đã là rất nhân từ rồi."

 

Anh vừa dứt lời, còn chưa kịp quay đi thì sắc mặt Hứa Uy chợt biến đổi. 

 

Có lẽ thấy việc đã hỏng, hắn liền làm tới cùng, chẳng thèm giả vờ nữa. Hắn trợn mắt, giãy giụa trong tay bảo vệ, gào lên: "Mày không phải hận chúng tao năm đó không chịu đưa tiền ra sao? Mẹ mày chết thì đã sao? Bà ấy là tự bệnh mà chết, không phải bọn tao! Nói đến giết người, mày dám chắc cái chết đầy uẩn khúc của ông Phí ở nước ngoài không dính dáng gì đến mày không?! Chính mày mới là..."

 

Phí Bạc Lâm quét mắt qua, chỉ một ánh mắt, lạnh lẽo đến tận xương.

 

Hứa Uy đối diện với ánh mắt đó, như bị dội một gáo nước lạnh, lập tức tỉnh táo lại, lưng chảy đầy mồ hôi lạnh.

 

Anh ta nhớ lại dáng vẻ của mình một giây trước, thật đúng là như bị điên, không sợ chết. Bây giờ môi mấp máy, cuối cùng vẫn không có gan nói ra ba chữ "kẻ giết người".

 

Ánh mắt Phí Bạc Lâm đã lạnh lẽo đến cực điểm.

 

Anh quay người lại, đối mặt với Hứa Uy, từ từ đưa chân lên vai Hứa Uy, rồi chậm rãi giẫm xuống.

 

Thật ra cú giẫm này hoàn toàn không dùng sức, chỉ là Hứa Uy không dám chống cự, sống lưng cong mềm nhũn, không có gan cứng đầu với Phí Bạc Lâm nữa, chỉ có thể thuận theo động tác của đối phương mà cúi người xuống.

 

Cho đến khi Hứa Uy bị giẫm ngã xuống đất, bàn chân đó mới di chuyển từ vai xuống ngực anh ta, sau đó mũi giày da chĩa vào cằm anh ta, khẽ nhấc lên.

 

Phí Bạc Lâm cúi đầu nhìn anh ta, giọng điệu không một chút gợn sóng, nhưng nghe vào lại khiến người ta không khỏi sợ hãi: "Ban ngày ban mặt, cơm có thể ăn bậy, nhưng nói không thể nói bừa."

Bình Luận (0)
Comment