Editor: Sophie
Beta: Sophie
Sau khi xử lý xong chuyện của Hứa Uy, Phí Bạc Lâm quay về văn phòng.
Anh dành nửa tiếng để ngắm nghía và đeo chiếc kính mới mà Ôn Phục đã mua cho mình, rồi tự lái xe đến siêu thị để mua rất nhiều nguyên liệu chuẩn bị cho món mì trộn ngày mai.
Cùng lúc đó, Trương Triều đưa Ôn Phục về xong thì liên hệ lại ngay.
Phí Bạc Lâm vừa chọn nguyên liệu vừa nghe máy:
"Cậu không cần về công ty. Trước tiên đến chung cư lấy giúp tôi vài món đồ, rồi liên hệ với Stella để tìm người chuyển đồ cho cô ấy. Cứ nói là tôi gửi tặng dưới danh nghĩa cá nhân... Địa chỉ và mật khẩu tôi sẽ gửi cho cậu, đồ ở trong phòng thay đồ, hàng thứ hai bên trái, bốn chiếc tủ trưng bày đó..."
Trương Triều ở đầu dây bên kia ghi lại từng lời Phí Bạc Lâm dặn. Vừa định cúp máy, Phí Bạc Lâm lại đột ngột nói thêm: "Hôm nay cậu không thấy gì cả."
Trương Triều sững sốt trong một giây, cứ tưởng đối phương đang ám chỉ chuyện của Ôn Phục.
Hai người vừa kết thúc cuộc gọi, Trương Triều nhanh chóng nhận được địa chỉ Phí Bạc Lâm gửi.
Điều bất ngờ là nơi Phí Bạc Lâm bảo hắn lấy đồ cũng nằm trong khu chung cư Vân Hà Tụng nơi Ôn Phục sống, thậm chí dường như đó là căn hộ tầng trệt đối diện.
Khoảng cách giữa hai tòa nhà khá xa, Theo thông tin Phí Bạc Lâm đưa, hắn lên đến tầng 3. Vừa vào cửa, Trương Triều đã kinh ngạc đứng sững tại chỗ.
Căn hộ này có diện tích ước chừng khoảng 200 mét vuông. Trong nhà rất kín, ngay cả rèm cửa cũng là loại kéo kín mít, như thể sợ có ai đó dòm ngó vào bên trong.
Trọng điểm là, căn hộ này không có bất cứ món đồ nội thất nào.
Chỉ có một chiếc ghế được đặt ở vị trí lẽ ra là trung tâm phòng khách, đối diện với một bức tường trắng.
Còn những khu vực khác trong căn hộ thì chất đầy những món đồ rực rỡ muôn màu.
Riêng piano đã có hai chiếc trong phòng khách.
Ở lối vào có một bức bích họa hình con bướm khổng lồ, bên dưới treo một hàng đàn guitar. Trương Triều nhìn lướt qua, chỉ có hai ba cây là hắn nhận ra thương hiệu, mỗi cây có giá trung bình khoảng một triệu rưỡi tệ.
Bên cạnh đàn guitar là ba cây đàn violin, vẫn là những thương hiệu Trương Triều chưa từng thấy, nhưng trực giác mách bảo chúng phải có giá trị không hề nhỏ, ít nhất cũng không thua kém gì những cây đàn hàng triệu tệ bên cạnh.
Dựa vào góc tường có một tủ trưng bày rất rộng, trong lớp kính chống bụi là các bộ mô hình và các loại blind box được phân loại. Về cơ bản đều là bản giới hạn, Trương Triều nhẩm tính, ước chừng có bảy tám trăm cái, không nhiều lắm nhưng cũng tính là không ít.
Đến đây, hắn mới bắt đầu nghi hoặc.
Theo những gì hắn biết về Phí Bạc Lâm, việc anh am hiểu nhiều loại nhạc cụ là chuyện bình thường, nhưng Phí Bạc Lâm tuyệt đối không thích những thứ như mô hình, thậm chí còn không thèm liếc mắt bất kỳ bộ phim hoạt hình nào.
Ban đầu hắn còn kiên nhẫn và hứng thú xem xét những món đồ trong nhà, nhưng chỉ xem thêm vài thứ là Trương Triều cảm thấy chán ngán, 80% đều là nhạc cụ, từ các thương hiệu, chất liệu, màu sơn khác nhau...
Phí Bạc Lâm gần như đã sưu tập một phòng trưng bày nhỏ với đủ loại đồ từ khắp nơi trên thế giới.
À, còn có một giá sách. Trên giá là các phiên bản khác nhau của bộ truyện Harry Potter, không chỉ có bản gốc mà còn có cả đĩa phim. Trên đỉnh là những mô hình chim kỳ lạ.
Sàn phòng khách trải đầy đồ vật, nhưng tất cả đều được đặt rất ngay ngắn, thậm chí còn chừa ra một lối đi riêng dẫn vào phòng.
Căn nhà này rõ ràng đã được dỡ bỏ một vài bức tường không chịu lực để mở rộng không gian. Khi đi ngang qua bức tường trắng tinh không một vết bẩn, Trương Triều không khỏi nhìn thêm vài lần, trong một căn nhà xa hoa như vậy, bức tường trắng mộc mạc lại quá đỗi lạc lõng.
Nhưng hắn không vì tò mò mà đi tìm hiểu nguyên nhân, hắn tuân thủ trách nhiệm nghề nghiệp, chỉ đi thẳng đến căn phòng mà Phí Bạc Lâm đã dặn.
Khi đi ngang qua chiếc piano thứ hai, hắn vô tình liếc thấy hai khung ảnh được đặt trên đó.
Trương Triều chỉ lướt qua một cái, vừa định bước tiếp thì đột nhiên khựng lại, lùi lại một bước, ghé sát lại gần khung ảnh.
Hai khung ảnh, một bức là ảnh chụp chung tốt nghiệp cấp ba của Phí Bạc Lâm, còn một bức...
Trương Triều: !!!!
Trời ơi, đây chẳng phải là Ôn Phục bé nhỏ nhà hắn sao?!
Sao lại xuất hiện trong khung ảnh của Phí tổng?
Cậu ấy lại còn mặc đồng phục học sinh!
Hắn còn chưa từng thấy Ôn Phục mặc đồng phục, sao trong khung ảnh của Phí tổng lại có! Còn người phía sau...
Khoan đã.
Ánh mắt Trương Triều dừng lại trên khuôn mặt của người phía sau một giây, không, chỉ nửa giây.
!!!
Người đó không phải là Phí Bạc Lâm thì là ai?!
Không đúng, có mười hai phần không đúng.
Trương Triều nín thở, lùi ra xa hai tấm ảnh.
Trong bức ảnh chụp chung, cả hai đều khoảng mười bảy, mười tám tuổi, mặc bộ đồng phục màu xanh xám. Bối cảnh là bức tường gạch trắng đặc trưng của một trường cấp ba công lập.
Phí Bạc Lâm lúc đó chưa mang đến cảm giác áp bức đáng sợ như bây giờ, trên mặt là nụ cười hiền hòa. Anh cũng không đeo kính, trông giống một người anh hàng xóm dễ gần có ngoại hình nổi bật.
Ôn Phục thì khác hoàn toàn.
Cũng không biết có phải lúc chụp ảnh tâm trạng không tốt hay không, khuôn mặt Ôn Phục trong ảnh lạnh lùng, lông mày khẽ nhíu lại.
Cổ áo đồng phục kéo lên cao nhất có thể, như thể muốn che đi nửa dưới khuôn mặt.
Nhưng may mắn là bàn tay Phí Bạc Lâm đặt trên vai cậu đã khéo léo dùng một ngón tay kéo cổ áo xuống một chút, nhờ vậy ống kính mới chụp được toàn bộ khuôn mặt Ôn Phục.
Thứ duy nhất không thay đổi là mái tóc rối bù, trên đỉnh đầu Ôn Phục trong ảnh còn có một cọng tóc chĩa lên.
Trương Triều quay sang nhìn bức ảnh tốt nghiệp chụp chung phía sau, nhanh chóng tìm thấy Phí Bạc Lâm ở chính giữa hàng đầu tiên.
Nhưng lại không tìm thấy Ôn Phục.
Trương Triều nhìn đi nhìn lại hai lần, vẫn không thấy Ôn Phục.
Hắn lại quay sang bức ảnh chụp hai người, xác nhận bảng tên lớp của cả hai đều là "lớp 6 khóa 12", sau đó lại nhìn vào bức ảnh tập thể, vẫn không thấy bóng dáng Ôn Phục.
Trương Triều mang theo một bụng nghi vấn đi đến phòng thay đồ để tìm những món trong bốn chiếc tủ trưng bày bên trái.
Khi tìm thấy, hắn mới hiểu tại sao Phí Bạc Lâm lại nhờ hắn "tìm người" và "chuyển đi".
Chỉ một mình hắn, không thể nào vận chuyển hết những báu vật này.
Đó không phải những trang phục bình thường, mà là ba bộ suit nam thêu tay trong bộ sưu tập thu đông của Elie Saab, cùng một thiết kế nữ tinh xảo của Zuhair, đi kèm với trang sức ngọc lục bảo cao cấp từ BVLGARI.
Phía tủ trưng bày không có đèn trần, Trương Triều chỉ bật đèn tường sát sàn. Ánh sáng lạnh hắt lên những bộ lễ phục, khiến sợi chỉ vàng thêu trong bóng tối cũng khẽ lấp lánh.
Đồ nam đã được chỉnh sửa lại theo kích cỡ của Ôn Phục, còn bộ đồ nữ này có lẽ là một món quà tặng Stella.
Trên thảm đỏ của Đêm hội Weibo, ngoài nghệ sĩ, các quản lý và nhân vật quan trọng khác cũng sẽ được mời. Lúc đó, Stella có thể tự mình mặc bộ lễ phục và trang sức này để đi thảm đỏ, hoặc cho các nữ nghệ sĩ khác trong đoàn đội mượn, đủ để nở mày nở mặt.
Phí Bạc Lâm đã thể hiện sự tôn trọng rất lớn với Stella.
Trương Triều liên lạc với Stella trước, thông báo lễ phục thảm đỏ đã được chuẩn bị xong và gửi ảnh qua, sau đó lịch sự hỏi bốn bộ đồ cao cấp này nên chuyển đến studio, stylist hay trực tiếp cho cô ấy.
Qua điện thoại, khi nhắc đến lễ phục, giọng Stella từ lo âu ban đầu đã dần trở nên vui vẻ, nhưng vẫn giữ thái độ khách sáo: 'Thật ngại quá, lại để Phí tổng phải bận tâm, còn đặc biệt mượn cả một bộ lễ phục cho tôi nữa.'
Trương Triều mỉm cười nhã nhặn: 'Đây không phải chỉ là cho chị mượn, mà là quà Phí tổng đích thân chuẩn bị tặng chị. Tất nhiên, nếu sau khi thảm đỏ mà chị thấy Ôn Phục không tiện nhận lại lễ phục nam, xin cứ báo với tôi, tôi sẽ thay mặt thu hồi. Còn phần quà dành cho chị, đó là tấm lòng của Phí tổng, mong chị Đới đừng từ chối, cũng để tôi hoàn thành trách nhiệm trước Phí tổng.'
Lời nói này vừa đưa ra giải pháp xử lý ba bộ lễ phục của Ôn Phục, vừa thể hiện lập trường của Phí Bạc Lâm, lại còn cho Stella một lý do không thể từ chối, chỉ cần nhận lễ phục, chính là đang giúp Trương Triều.
Dù biết đó chỉ là lời nói xã giao, nhưng quả thực đã không còn đường lui.
Stella cười ha hả, nửa đùa nửa thật nói: "Vậy thì tôi xin nhận vậy."
Trương Triều sau khi gọi điện, lại sắp xếp người đến lấy lễ phục và trang sức, cuối cùng mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó đứng trước cây đàn piano để ngắm nghía lại hai bức ảnh.
Nhìn một lúc, hắn chợt nhớ lại câu dặn dò của Phí Bạc Lâm trên điện thoại chiều nay: "Hôm nay cậu không thấy gì cả."
Một tia sáng lóe lên trong đầu Trương Triều. Hắn nhìn bức ảnh, rồi lại nghĩ về Phí Bạc Lâm, lông tóc dựng hết cả lên.
Thì ra là đang đánh tiếng trước cho hắn.
Trương Triều hít một hơi, lùi lại một bước, chỉ thiếu nước vái lạy hai người để bày tỏ lòng mình, rồi nhanh chóng rời khỏi đây.
Ngày hôm sau, Ôn Phục thức dậy liền bận rộn.
Việc đầu tiên Ôn Phục làm là dọn đống quần áo vứt bừa bãi trong nhà. Đồ bẩn thì cậu ném vào máy giặt, đồ sạch thì thử gấp lại cho vào tủ. Nhưng gấp được vài món, cậu nhận ra trông cũng chẳng khác gì vo tròn, thế là dứt khoát vo hết lại thành mấy cục rồi ném thẳng vào tủ.
Sau đó, cậu rảnh rỗi nên lau chùi khắp các bàn, rồi đóng gói tất cả các bản nhạc, guitar, hộp đàn, giá để nhạc và cả giấy bút máy tính rải rác khắp nhà vào trong thư phòng.
Cánh cửa phòng đóng lại, coi như cậu đã dọn dẹp xong, cứ như thể những món đồ đó sẽ tự sắp xếp lại vậy.
Làm xong tất cả, Ôn Phục thấy vẫn còn một tiếng nữa mới đến giờ ăn.
Cậu ngồi thừ người trên sàn một lúc, rồi đột nhiên chạy vào thư phòng, lấy từng chiếc cúp có trọng lượng mà cậu đã giành được từ các chương trình âm nhạc, sự kiện và cuộc thi trước đây, bày lên tủ ở lối vào, để lát nữa khi Phí Bạc Lâm vừa vào cửa là có thể thấy được thành tựu của cậu.
Ôn Phục nghĩ một lát, lại lấy thêm cả các giấy chứng nhận và cúp từ thời đại học, thậm chí cả giấy chứng nhận học bổng cũng bày ra cùng.
Quầy tủ vốn trống rỗng bỗng chốc được lấp đầy bằng một hàng chứng nhận và đủ loại cúp pha lê.
Ôn Phục mặt không cảm xúc nhìn chằm chằm vào những giải thưởng này một lúc lâu. Quay sang nhìn đồng hồ, vẫn chưa đến giờ ăn.
Cậu liền chạy đi mang một chiếc ghế đẩu nhỏ ra, ngồi ngay trước cửa.
Như vậy, Phí Bạc Lâm vừa mở cửa ra là có thể nhìn thấy cậu trước, rồi mới thấy những chiếc cúp.
Ngồi tĩnh lặng một lúc, Ôn Phục cầm điện thoại lên, đăng một bài viết trên Weibo.
Lúc này, Phí Bạc Lâm đang đứng trước quầy bếp, suy nghĩ xem nên tự làm mì xong rồi nhờ người gửi qua, hay trực tiếp đến nhà Ôn Phục để nấu.
Anh luôn né tránh Ôn Phục, sợ rằng cậu sẽ hỏi về chuyện năm xưa mà anh sẽ không thể đưa ra một lời giải thích hợp lý.
Thế nhưng Ôn Phục lại không ngừng tìm cách tiến gần hơn. Lý trí mách bảo Phí Bạc Lâm rằng anh nên tránh tiếp xúc quá nhiều với cậu, ít nhất là cho đến khi nghĩ ra cách đối phó thỏa đáng. Nếu không, chỉ cần nhắc đến chuyện cũ thôi cũng khó mà kết thúc êm xuôi.
Thế nhưng khi nhìn vào đôi mắt đen láy của Ôn Phục, sự lựa chọn của anh chỉ còn lại cái gật đầu.
Phí Bạc Lâm nhìn những nguyên liệu đã chuẩn bị suốt một đêm, cuối cùng quyết định vẫn là nhờ Trương Triều mang mì đến cho Ôn Phục.
Đúng lúc này, điện thoại của anh rung lên báo có thông báo.
Phí Bạc Lâm cầm điện thoại lên, thấy có một bài viết mới từ người mà anh đặc biệt quan tâm trên Weibo.
Tài khoản Weibo của anh chỉ đặc biệt quan tâm một người duy nhất.
Anh nhấp vào thông báo, thấy Ôn Phục, người mà cả năm trời không đăng được mấy bài viết gốc, hôm nay lại bất ngờ đăng một bài có hình và chữ.
【@Ôn Phục Đồ Rê Mí: Đợi bầu trời [Hình ảnh.jpg]】
Kèm theo là một bức ảnh meme ba chú ếch du lịch đang che ô đợi về nhà.
[@Chỉ Muốn Hỏi Phục: Ủa vậy bài mới của bé tên là Bầu Trời hả? ]
[@Phục Hát Là Em Nghe: Bé ơi đợi em, bầu trời của anh đến rồi nè! ]
[@Có Chồng Cũng Mê Phục: Bé có phải lâu rồi chưa được ra nắng không đó? ]
[@FC Chính Thức Ôn Phục: Trời ơi tui thấy gì thế này? Idol tui cuối cùng cũng chịu đăng Weibo rồi!]
[@Hậu Viện Ôn Phục: ️️️️ Tân binh làng nhạc Bái Khả Phục ️️️️ Thiếu niên trời ban, giọng hát làm rung động lòng người ️️️️ Thiên tài sáng tác Đồ Rê Mí️️️️ Chạm đến tâm hồn người nghe ️️️️]
Phí Bạc Lâm tắt điện thoại, đóng gói từng nguyên liệu một rồi lái xe đến Vân Hà Tụng.
Nửa tiếng sau, chuông cửa vang lên. Ôn Phục dùng điện thoại mở khóa.
Phí Bạc Lâm vừa mở cửa liền thấy Ôn Phục đang ngồi khoanh chân dưới sàn nhà, ngước đầu nhìn anh và chớp chớp mắt.