Editor: Sophie
Beta: Sophie
Phí Bạc Lâm đặt đồ lên tủ, đồng thời liếc thấy một hàng cúp và chứng nhận được bày biện có chủ đích.
Anh lặng lẽ thay đôi dép mới đã chuẩn bị sẵn bên cạnh, rồi cúi người đỡ Ôn Phục dậy: "Em đợi lâu rồi à?"
Ôn Phục đáp: "Không biết."
Cậu không để ý mình đã ngồi đợi ở đây bao lâu.
Ôn Phục quay đầu nhìn chiếc ghế đẩu cách mình một đoạn, hình như cậu cứ đợi rồi dịch chuyển dần ra đến tận cửa.
Phí Bạc Lâm xách đồ vào bếp, tiện thể lướt qua nơi Ôn Phục sống. Anh gần như theo phản xạ đã ngửi thấy một điều gì đó bất thường.
Mọi thứ gọn gàng đến mức khả nghi.
Anh lặng lẽ đặt đồ xuống, hỏi Ôn Phục: "Phòng vệ sinh ở đâu?"
Ôn Phục chỉ tay sang bên trái, thấy Phí Bạc Lâm đi, cậu định lẽo đẽo theo sau. Phí Bạc Lâm quay đầu lại dặn dò: "Đi đun nước nóng đi."
"Dạ."
Một cái đuôi lại quay đầu trở về.
Phí Bạc Lâm rửa tay ở bồn rửa, lắng nghe tiếng động trong bếp, bước ra khỏi phòng vệ sinh, rồi rẽ sang bên cạnh, tùy tiện mở một cánh cửa phòng.
Tốt lắm, một phòng làm việc bừa bộn đến mức không có chỗ đặt chân. Thế này mới là bình thường.
Ôn Phục rõ ràng đã dồn tất cả những thứ không thể dọn dẹp ở phòng khách vào đây trước khi anh đến.
Anh nhặt bản nhạc dưới chân, rồi nhặt sách, nhặt bản nháp, nhặt giấy tờ luận văn, cho đến khi đến trước máy in, lòng bàn tay anh đã đầy một chồng giấy. Anh dựa vào thói quen và những vết tích mà Ôn Phục đã đánh dấu trên giấy để phân loại, đặt tất cả lên bàn.
Tiếp đến là sách.
Tất cả những cuốn sách đang mở trên thảm được Phí Bạc Lâm quen tay dán nhãn trang, gấp lại, rồi phân loại thành sách học thuật, sách đời sống và sách giải trí. Cuối cùng, anh dán thêm ghi chú vào những cuốn sách cần trả thư viện trong thời gian gần.
Giá nhạc và ghế được Phí Bạc Lâm dịch chuyển đến nơi có ánh nắng, tránh để Ôn Phục ngày ngày trốn trong góc tối viết nhạc.
Chăn mỏng được gấp gọn và đặt ở vị trí Ôn Phục thường ngồi. Đàn guitar nằm trên sàn cũng được Phí Bạc Lâm cất vào đúng giá của nó. Vì đã quá quen với những việc này, anh chỉ mất khoảng mười phút để dọn dẹp xong.
Trong khi đó, Ôn Phục đã đứng ở cửa quan sát anh bận rộn từ vài phút trước.
Khi Phí Bạc Lâm mở chiếc tủ chứa đầy phong bì, Ôn Phục khẽ nói: "Đó là thư của người hâm mộ."
Anh đóng tủ lại, đột nhiên nghe Ôn Phục hỏi: "Của em..."
Phí Bạc Lâm không nghe rõ: "Cái gì?"
Ôn Phục lại lắc đầu.
Giọng Ôn Phục thường rất nhỏ, và nếu không muốn nói lần thứ hai thì tuyệt đối sẽ không mở lời.
Phí Bạc Lâm nói: "Dẫn anh đi xem phòng ngủ của em."
Ôn Phục im lặng một giây, như đang do dự, liếc nhìn vẻ mặt của Phí Bạc Lâm, cuối cùng vẫn dẫn anh mở cửa phòng ngủ chính.
Vì cậu ít mặc quần áo nên nhà không có phòng thay đồ. Căn phòng lớn nhất được dùng làm phòng đàn, còn phòng lớn thứ hai chính là phòng ngủ chính này và chiếc tủ quần áo duy nhất trong nhà cũng ở đây.
Căn phòng hiện tại trông khá bình thường, chăn được trải phẳng phiu trên giường, ngoài một chiếc điều hòa ra thì không có gì thừa thãi.
Ôn Phục đứng cạnh Phí Bạc Lâm, liếc nhìn anh, đoán chừng có thể qua mặt được rồi.
Cậu vừa định hỏi "Xong chưa ạ?" thì thấy Phí Bạc Lâm bước vào phòng, đi thẳng đến trước tủ quần áo.
Tủ có hai buồng, mỗi buồng chia thành hai ngăn trên dưới, tổng cộng là bốn ngăn.
Phí Bạc Lâm chần chừ giữa hai buồng rồi tùy tiện mở một cánh tủ.
Một đống quần áo đã bị Ôn Phục vo thành cục tức khắc lăn xuống, rải rác xung quanh đôi dép của Phí Bạc Lâm.
Ôn Phục quay lưng, vuốt đi vuốt lại góc chăn vốn đã rất phẳng.
Phí Bạc Lâm: "..."
"Quần áo bẩn à?" Phí Bạc Lâm hỏi.
Ôn Phục quay lưng lại trả lời: "Đã giặt rồi."
Chỉ là cậu không biết cách gấp quần áo thôi.
Cậu đã học được cách biến nơi mình ở từ một bãi rác bẩn thỉu thành một bãi rác rất sạch sẽ.
Phí Bạc Lâm nghĩ vậy, tự an ủi mình, thôi, ít nhất cũng có chút tiến bộ.
"Đi lấy hết đồ ăn trong hộp ra, bày vào đĩa đi." Phí Bạc Lâm vừa nhặt quần áo vừa dặn dò, "Món mặn và món chay để riêng ra."
Ôn Phục biến mất khỏi phòng trong chớp mắt.
Phí Bạc Lâm cởi áo khoác đặt ở cuối giường, bắt đầu ngồi bên giường gấp từng chiếc quần áo cho Ôn Phục.
Cho đến khi gấp xong tất cả quần áo ở bên tủ này, anh chợt có một linh cảm chẳng lành.
Trong số quần áo này, không có một món nào là những thứ anh đã nhờ Stella đưa cho Ôn Phục trước đây.
Anh tập trung ánh mắt vào cánh tủ bên kia.
Ba giây sau, Phí Bạc Lâm đứng trước cánh tủ vừa được đẩy ra.
Một đống quần áo hàng hiệu chất thành núi, lớn nhỏ khác nhau, thậm chí còn chưa bóc tem, trút xuống như lũ quét, ào ào lăn hết ra ngoài tủ.
Trong bếp, Ôn Phục vừa kịp bày tất cả đồ ăn ra đĩa, đang định vào phòng báo cáo với Phí Bạc Lâm, nghe thấy tiếng động này thì im lặng lùi vào bếp, lặng lẽ đóng cửa lại.
Hai mươi phút sau, đúng lúc đến giờ ăn, Phí Bạc Lâm cuối cùng cũng rời khỏi phòng ngủ.
Cửa bếp vừa mở ra, Ôn Phục đã lách qua cánh tay anh, chuồn ra phòng khách, nhanh như chớp mở phim hoạt hình lên, giả vờ xem rất chăm chú.
Mặt trời buổi trưa chiếu qua cửa sổ, những sợi tóc bay bay của Ôn Phục lấp lánh ánh vàng nhạt, đôi mắt cậu dán chặt vào màn hình TV, đôi tai thi thoảng vô thức khẽ động đậy.
Phí Bạc Lâm ngẩn người trước khung cảnh này trong một thoáng, như thể đã quay trở về với vô số những khung cảnh anh từng tưởng tượng trong quá khứ.
Mì thịt kho nhanh chóng được làm xong, Ôn Phục ngửi thấy mùi thơm liền chạy về bàn ăn. Phí Bạc Lâm đẩy bát mì làm bằng tay với nước sốt gần tràn ra đến trước mặt cậu: "Cẩn thận nóng."
Ôn Phục không đáp lời, gắp đầy một đũa định đưa vào miệng, thì nghe Phí Bạc Lâm nghiêm giọng răn: "Ăn từ từ thôi."
"... Dạ."
Ôn Phục đặt đũa xuống, gắp lại một miếng vừa đủ, cho vào miệng, từ từ nhai.
Lúc này, Phí Bạc Lâm mới đi đến tủ trưng bày ở lối vào, cúi đầu xem từng chiếc cúp và chứng nhận của Ôn Phục.
Ôn Phục thấy anh bỏ đi, trong lòng khẽ run lên, nhanh chóng nuốt miếng mì đầu tiên, lập tức gắp thêm một đũa thật lớn nữa, há miệng thật to chuẩn bị ăn ngấu nghiến.
Phí Bạc Lâm cứ như có mắt ở sau lưng, giọng nói mang theo sự nghiêm khắc quen thuộc: "Ngoan ngoãn ăn mì đi."
Ôn Phục: "..."
Cậu đành ấm ức bỏ cuộc, thành thật ăn từng miếng một cách lịch sự.
Phí Bạc Lâm bắt đầu xem từ chiếc cúp đầu tiên, là chiếc cúp vô địch một cuộc thi âm nhạc cấp tỉnh mà Ôn Phục giành được vào năm thứ ba đại học. Phí Bạc Lâm nhớ rõ cuộc thi đó, video từ vòng sơ loại, vòng loại cho đến chung kết đều được anh lưu vào đĩa CD và cất giữ ở căn hộ đối diện, cả ảnh Ôn Phục nhận giải nữa.
Ôn Phục hồi đại học không phải là sinh viên chuyên ngành âm nhạc. Một sinh viên học ngành tài chính lại đánh bại hàng loạt bạn bè cùng lứa chuyên ngành âm nhạc để giành giải nhất, đó từng là một tin tức gây chấn động nhỏ trong giới.
Sau khi nhận giải, Ôn Phục thậm chí còn chưa kịp chỉnh lại cổ áo đã bị kéo ra trước ống kính để chụp ảnh. Cậu cầm cúp nhưng không hề cười, trông như vừa mới ngủ dậy.
Tiếp theo là giấy chứng nhận học bổng cấp quốc gia Ôn Phục giành được cùng năm. Phí Bạc Lâm khi đó đã đặc biệt vào trang web và tài khoản công khai của khoa cậu để tìm ảnh Ôn Phục chụp chung với hiệu trưởng lúc nhận giải.
Bức ảnh đó sau khi tải về và in ra cũng trở thành một trong những món đồ sưu tầm của anh ở nhà.
Hai chiếc cúp tiếp theo là giải thưởng từ một vài cuộc thi hợp tác giữa các nhạc viện tổ chức.
Trong ký ức của Phí Bạc Lâm, những cuộc thi này có chủ đề là nhạc pop, có chủ đề là nhạc cổ điển, Ôn Phục tham gia không chỉ hai lần.
Anh nhìn kỹ, phát hiện Ôn Phục đã giấu những chiếc cúp Á quân và Khuyến khích, chỉ bày chiếc cúp Quán quân ra.
Sau đó là một phần giấy chứng nhận danh dự cấp quốc gia, cùng với các giải thưởng Ôn Phục nhận được trong những năm sau khi ra mắt từ các chương trình âm nhạc và biểu diễn có giá trị.
Giải thưởng nặng ký nhất là giải Kim Tinh – một giải thưởng âm nhạc hàng đầu trong nước. Ôn Phục là người đoạt giải Nam ca sĩ xuất sắc nhất trẻ tuổi nhất trong lịch sử, vì vậy cậu đã đặt chiếc cúp này ở vị trí đầu tiên ngay lối vào.
Cùng năm, Ôn Phục cũng được đề cử giải Biên soạn âm nhạc xuất sắc nhất, nhưng đáng tiếc cuối cùng một tiền bối nổi tiếng trong giới đã giành giải với tác phẩm tái xuất của mình. Ôn Phục không có cúp, nên cũng không có gì để bày ra trước mặt Phí Bạc Lâm.
Phí Bạc Lâm nhớ rõ đêm đó, khi người dẫn chương trình công bố người chiến thắng, đạo diễn còn cố tình cắt cảnh sang Ôn Phục để bắt được phản ứng của cậu.
Ôn Phục sau khi nhận xong giải thưởng trước đó, vừa xuống sân khấu đã đeo chiếc kính râm dày cộm và đội mũ lưỡi trai, chỉ để lộ nửa dưới khuôn mặt gầy gò.
Khi ấy, mọi người đều nghĩ cậu làm vậy để che giấu đôi mắt, tránh không kiềm chế được cảm xúc mất kiểm soát.
Nhưng chỉ Phí Bạc Lâm nhìn qua màn hình là biết, Ôn Phục đang nhân cơ hội này để chợp mắt, trước buổi lễ cậu đã chạy show và tham gia các cuộc thi liên tục trong ba ngày, không có thời gian nghỉ ngơi.
Mọi cảnh tượng hay kỷ niệm khi từng chiếc cúp được giành về Phí Bạc Lâm đều nhớ như in.
Anh đưa tay nhẹ nhàng v**t v* những dòng chữ khắc trên đó, rồi quay đầu liếc thấy tờ lịch treo trên cửa.
Lúc mới vào, anh chỉ mải nhìn Ôn Phục mà hoàn toàn không chú ý đến món đồ này.
Anh thuận tay lật xem, phát hiện tờ lịch có hơn ba mươi tờ chồng lên nhau, mỗi tờ là một tháng, đúng bằng ba năm kể từ khi Ôn Phục bắt đầu nổi tiếng và chạy show khắp nơi. Trên mỗi tờ lịch đều viết chi chít những dòng chữ nhỏ.
Chữ quá dày và nhỏ, hầu như dưới mỗi ngày đều có dấu vết Ôn Phục viết, Phí Bạc Lâm đứng cách tờ lịch chỉ hai bước chân mà cũng không nhìn rõ. Thế là anh tiến lên, tùy tiện chọn một tháng để xem kỹ.
Dưới ngày 1 tháng 5 năm 2023 viết: Tứ Xuyên, Miên Dương, khu Phát triển Kinh tế, Quảng trường Vạn Đạt (x)
Dưới ngày 2 tháng 5 năm 2023 viết: Tứ Xuyên, Miên Dương, trung tâm thành phố, Bách hóa Mậu Nghiệp (x)
Dưới ngày 4 tháng 5 năm 2023 viết: Vân Nam, Côn Minh, quận Bàn Long, Quảng trường Đồng Đức (x)
Dưới ngày 5 tháng 5 năm 2023 viết: Sơn Đông, Thanh Đảo, khu Tứ Phương, Thương xá Hưng Long (x)
Dưới ngày 6 tháng 5 năm 2023 viết: Sơn Đông, Lâm Nghi, quận Lan Sơn, Đại Hạ Trung tâm (x)
Dưới ngày 8 tháng 5 năm 2023 viết: Hồ Bắc, Vũ Hán, quận Giang Ngạn, Thiên Địa Nhất Phương (x)
Dưới ngày 9 tháng 5 năm 2023 viết: Hồ Bắc, Vũ Hán, quận Vũ Xương, Mộng Thời Đại (x)
...
Chữ viết của Ôn Phục từ khi còn đi học đã không đẹp, ngoằn ngoèo xấu xí. Phí Bạc Lâm xem một lúc, dần dần nhận ra đây là những địa điểm mà Ôn Phục đã từng chạy show.
Công ty quản lý nhận show cho Ôn Phục không chú trọng chất lượng. Từ các buổi lễ lớn của đài truyền hình địa phương cho đến các tòa nhà thương mại ở những thị trấn nhỏ, Ôn Phục đều từng biểu diễn qua.
Có một điểm duy nhất, có lẽ là nguyện vọng của chính cậu, là ngoại trừ các buổi biểu diễn trên truyền hình, những show diễn ở các trung tâm thương mại, Ôn Phục chưa bao giờ quay lại biểu diễn ở cùng một địa điểm.
Hành động đi khắp nơi trên cả nước rồi ghi chép lại trên lịch của cậu có vẻ giống như một kiểu sưu tập tem.
Chỉ là Phí Bạc Lâm không hiểu, tại sao mỗi địa danh Ôn Phục đã từng đến, chính xác đến cả tên quận huyện và tên tòa nhà, ở cuối đều bị đánh dấu chéo.
Anh kiên nhẫn lật hết tất cả các tờ lịch, không xem từng địa danh một mà tìm kiếm xem liệu có dòng nào cuối cùng được đánh dấu tích hay không.
Tuy nhiên, anh lật đến trang cuối cùng cũng không tìm thấy.
Hàng trăm khu thương mại, tòa nhà văn phòng, thậm chí cả bách hóa, không có một cái tên nào được đánh dấu tích ở phía sau.
Phí Bạc Lâm nhìn chằm chằm vào tờ lịch trước mắt, một câu trả lời dường như sắp bật ra.
Anh đứng ở lối vào, nghe thấy tiếng Ôn Phục uống súp khẽ khàng, anh khẽ hỏi: "Dấu chéo có ý nghĩa gì?"
Ôn Phục không hiểu, vừa uống súp vừa lơ mơ hỏi lại: "Cái gì ạ?"
Phí Bạc Lâm nói: "Tờ lịch."
Ôn Phục lúc này mới hiểu câu hỏi của Phí Bạc Lâm.
Thế là cậu uống thêm một ngụm súp, rồi mới mở lời giải thích.
Giọng nói của Ôn Phục vọng đến từ phía bên kia bức tường, Phí Bạc Lâm không thể nghe ra cảm xúc của cậu, chỉ cảm thấy ngữ điệu của Ôn Phục bình thường như đang nói về thời tiết hôm nay: "Không tìm thấy."
"Không tìm thấy cái gì?"