Tuổi Trẻ Vô Danh - Thi Vô Trà

Chương 46

Editor: Sophie

 

Beta: Sophie

 

Lúc ra về dì Ngô nhét vào tay mỗi người một phong bao lì xì nhỏ, gọi đó là tiền mừng tuổi.

 

Vừa vào nhà Ôn Phục đã vội vàng nhét tiền vào ống heo tiết kiệm, không kịp dừng lại một giây. Nếu lần trước là Phí Bạc Lâm bỏ tiền thưởng vào thì lần này mới là lần đầu tiên chính cậu tự tay cho tiền vào đó.

 

Ôn Phục ngồi khoanh chân trước tủ, ôm chặt con heo đất trong lòng. Cậu cúi đầu, đôi mắt ánh lên vẻ tò mò, chậm rãi nhét từng tờ tiền trong phong bao của dì Ngô vào khe nhỏ.

 

Thì ra cảm giác tiết kiệm tiền là như vậy.

 

Phí Bạc Lâm dựa vào tường nhìn cậu, thấy Ôn Phục nhét tờ hai trăm tệ từng chút một suốt một phút đồng hồ, anh không nhịn được cười: "Có muốn bỏ phần của anh vào luôn không?"

 

Vừa nói anh vừa đưa phong bao lì xì của mình về phía Ôn Phục.

 

Ôn Phục ngẩng đầu: "Có được không ạ?"

 

"Được chứ," Phí Bạc Lâm nói, "Cứ coi như anh cho em."

 

Ôn Phục nhận lấy, trước tiên đưa phong bao đến gần mũi ngửi.

 

Phí Bạc Lâm không hiểu, nhíu mày buồn cười: "Ngửi gì đấy?"

 

Ôn Phục trả lời một cách tự nhiên: "Phong bao của anh từng cầm thơm lắm."

 

"..."

 

Trong lúc Phí Bạc Lâm còn nghẹn lời, vành tai anh bỗng đỏ bừng một cách khó hiểu. Anh đưa tay sờ chóp mũi rồi vội quay mặt đi vào bếp:

 

"Em nói linh tinh gì đấy."

 

Ôn Phục nghiêm túc bóc phong bao: "Thật sự rất thơm."

 

Phí Bạc Lâm nói: "Tiền mới thơm chứ."

 

"Tiền thì thối," Ôn Phục cứ anh nói một câu thì cậu lại đáp một câu, "Anh mới thơm."

 

Bị khen thơm một cách vô cớ, Phí Bạc Lâm có chút bực mình: "Em có biết thế nào là thơm, thế nào là thối không?"

 

Ôn Phục quay đầu nhìn anh, gật đầu một cách nghiêm túc: "Em biết chứ."

 

Thơm là thơm, thối là thối. Có gì khó đâu.

 

Phí Bạc Lâm đi nhanh vào bếp: "Lười nói chuyện với em."

 

Ôn Phục chớp mắt không hiểu rồi quay lại tiếp tục tiết kiệm tiền.

 

Vừa cất xong tiền, Phí Bạc Lâm cầm một chai rượu Ngũ Lương Dịch và một chiếc ly nhỏ trong suốt đi đến cạnh ghế sô pha, lấy chiếc cặp sách trên sô pha ra rồi bỏ đồ vào.

 

Vừa làm anh vừa hỏi Ôn Phục: "Anh phải ra ngoài... đi tảo mộ. Em ở nhà hay đi cùng anh?"

 

Ôn Phục không quay đầu lại đáp: "Đi cùng anh."

 

Nói xong cậu mới chuyển ánh mắt khỏi ống heo: "Tảo mộ?"

 

Phí Bạc Lâm cúi mắt: "Ừm. Tảo mộ cho mẹ anh."

 

Ôn Phục bỏ ống heo xuống: "Em cũng muốn đi."

 

"Vậy thì đứng dậy thôi."

 

Hai người chuẩn bị ra ngoài. Ôn Phục chợt nghĩ ra điều gì đó, chạy vào bếp lấy mấy xiên kẹo hồ lô.

 

Phí Bạc Lâm dùng tăm xiên kẹo hồ lô. Vì làm ở nhà cho Ôn Phục ăn nên để vậy cho tiện, mỗi que chỉ có một viên.

 

Anh thấy Ôn Phục ôm bốn năm que trong tay, còn tỉ mỉ lấy giấy chống dính trong tủ lạnh ra bọc từng viên một. Anh chỉ cười lắc đầu:

 

"Mười hai cái bánh trôi rồi mà vẫn chưa no à?"

 

Ôn Phục liếc nhìn anh không trả lời.

 

Khu mộ ở Nam Khê cách nhà khá xa. Hai người phải đi xe buýt nửa tiếng rồi lại lên xe khách sang thành phố khác, xuống xe lại tiếp tục bắt taxi. Trải qua mấy chặng đường đổi xe cuối cùng họ cũng đến được mộ của Lâm Viễn Nghi.

 

Bia mộ của Lâm Viễn Nghi màu đen. Trong tấm ảnh đen trắng, đôi mắt cô sắc sảo, khuôn mặt tươi cười. Dù gầy gò nhưng rất có thần khí.

 

Dù đã thẳng thắn với nhau về chuyện lá bùa nhưng khoảnh khắc Ôn Phục nhìn thấy ảnh của Lâm Viễn Nghi, cậu vẫn vô thức nắm chặt tay Phí Bạc Lâm: "Anh... là cô ấy."

 

Thật sự là cô ấy.

 

Người phụ nữ từng cứu cậu khỏi dòng nước xiết mười năm trước có đôi mắt và hàng lông mày giống hệt như vậy. 

 

Giờ nhìn kỹ, Ôn Phục mới nhận ra gương mặt ấy có vài phần giống Phí Bạc Lâm nhưng sắc sảo hơn, bớt dịu dàng hơn. Với một nụ cười nhẹ thoáng qua, dường như cậu còn nghe thấy giọng nói nghiêm khắc của cô vang lên bên tai:

 

"Lần sau đừng chạy đến những nơi nguy hiểm như thế nữa.

 

Nụ cười ấy đã trở thành một kỷ niệm, Ôn Phục lại nhớ đến lúc cô kiên nhẫn giải thích: "Cô không phải mẹ của con."

 

"Mẹ." Cậu khẽ gọi trước tấm ảnh.

 

Phí Bạc Lâm nhẹ nhàng nắm chặt tay Ôn Phục, đặt hoa và trái cây xuống rồi lấy chai Ngũ Lương Dịch và ly rượu nhỏ ra khỏi cặp sách, rót rượu cho Lâm Viễn Nghi.

 

Lâm Viễn Nghi khi còn sống thích uống rượu nhưng không nghiện, chỉ thỉnh thoảng nhâm nhi, đặc biệt thích Ngũ Lương Dịch. Trường học ngày xưa của cô gần xưởng cũ của hãng này, mỗi ngày vừa mở mắt, không khí trong trường đều tràn ngập mùi men rượu.

 

Chỉ là khi còn sống cô không nỡ mua.

 

Sắp xếp trái cây, cắm hoa và rót rượu xong, Phí Bạc Lâm đứng dậy nắm tay Ôn Phục đứng trước mộ rồi nói: "Mẹ, chúc mừng năm mới."

 

Anh giơ bàn tay đang nắm lấy tay Ôn Phục lên: "Hôm nay con đưa em trai đến thăm mẹ."

 

"Nó lớn rồi." Phí Bạc Lâm nói một cách chậm rãi như đang kể chuyện cũ, "Không biết mẹ có còn nhận ra nó không."

 

Ôn Phục ngẩng đầu nhìn Phí Bạc Lâm: "Anh Bạc Lâm?"

 

"Hả?"

 

Ôn Phục lại nhìn bia mộ: "Mẹ ở trong đó sao?"

 

"Không phải," Phí Bạc Lâm lắc đầu, "Bây giờ mẹ là một đứa trẻ rồi, trong đó là tro cốt của mẹ từ kiếp trước."

 

Lâm Viễn Nghi không ở trong ngôi mộ này, đó là điều Phí Bạc Lâm hy vọng. Nếu thật sự có kiếp sau, anh cầu mong mẹ sẽ có một linh hồn hoàn toàn mới và sớm bắt đầu một cuộc đời mới.

 

Ôn Phục lấy năm viên kẹo hồ lô từ trong túi áo khoác ra, lần lượt đặt trước mộ, dâu tây đã bị cậu ăn hết nên chỉ còn lại năm viên sơn trà cuối cùng để mang theo.

 

"Trẻ con sẽ thích ăn hơn đúng không?" Cậu thì thầm.

 

"Em thích thì mẹ cũng thích," Phí Bạc Lâm nói.

 

Lúc rời khỏi nghĩa trang trời bắt đầu lất phất mưa. Ôn Phục vì mặc đồ ấm nên định đưa tay lên hứng mưa chơi thì bị Phí Bạc Lâm kéo mũ áo khoác lên, che khuất gần hết khuôn mặt.

 

Ôn Phục: "..."

 

Phí Bạc Lâm: "..."

 

Trông cứ như một con ma nhỏ khoác áo choàng ở nước ngoài.

 

Ôn Phục định bỏ mũ xuống nhưng Phí Bạc Lâm giữ chặt đầu cậu: "Cứ để vậy, đi thôi."

 

Thế là anh dắt theo một con mèo nhỏ ma quái về nhà.

 

Về đến nhà đã là năm giờ chiều. Hiếm khi thấy mệt, Phí Bạc Lâm nằm nghỉ trên sô pha khá lâu. 

 

Khi lấy lại sức và bước vào bếp nấu ăn, anh phát hiện Ôn Phục đã rửa sạch chỗ rau mang về, còn đang vo gạo chuẩn bị nấu cơm.

 

Thật là tiến bộ.

 

Anh khẽ thở ra một tiếng hài lòng nhưng ngay sau đó lại phát hiện trên mặt nước trong nồi cơm điện có một con mọt gạo mới tinh, lười biếng nổi lềnh bềnh.

 

"..."

 

Có tiến bộ, nhưng không nhiều.

 

Nhưng đó vẫn là tiến bộ.

 

Phí Bạc Lâm kịp thời ngăn Ôn Phục nhấn nút nấu rồi đuổi cậu về phòng khách. Anh vo gạo lại một lần nữa rồi mới bắt đầu nấu ăn.

 

Có lẽ Ôn Phục cũng mệt mỏi sau cả ngày đi lại nên buổi tối cậu đã ăn sạch cả lớp cơm cháy dưới đáy nồi cơm.

 

Hai người ăn xong rồi sớm chui vào chăn ôm nhau ngủ, đánh một giấc ngon lành không mộng mị.

 

Mùa Xuân ở Dung Châu

 

Sau Tết, cửa hàng tạp hóa lại nhanh chóng mở cửa trở lại.

 

Tranh thủ kỳ nghỉ đông để giao hàng kiếm thêm tiền. Một tuần sau đó kết quả thi cuối kỳ được công bố. Phí Bạc Lâm ổn định phong độ với 688 điểm, đứng trong top 10 toàn khối. Còn Ôn Phục thì tổng điểm kém anh gần sáu mươi điểm.

 

Môn Ngữ Văn của cậu chỉ vừa đủ điểm đỗ, riêng môn này đã thua Phí Bạc Lâm gần bốn mươi điểm.

 

Phí Bạc Lâm đứng ở quầy hàng vừa trông cửa hàng vừa giám sát Ôn Phục làm lại đề thi Ngữ văn cuối kỳ.

 

Ôn Phục chống cằm lên bàn. Khuôn mặt thường ngày vốn dửng dưng nhưng cứ đến lúc làm bài Ngữ văn thì lại hiện rõ vẻ miễn cưỡng, tuy không lộ liễu nhưng ai nhìn cũng nhận ra cậu chẳng hề muốn làm.

 

Phí Bạc Lâm không thích nhìn thấy cậu nằm ủ rũ như vậy, muốn bảo cậu ngồi thẳng lưng lên.

 

Một bàn tay "sắt vô tình" đang chuẩn bị vươn ra sau lưng Ôn Phục, Ôn Phục theo bản năng né tránh một chút rồi nhanh chóng ngửa đầu ra sau, nhìn Phí Bạc Lâm, chớp mắt, lại chớp mắt, vẻ mặt khó hiểu: "Anh Bạc Lâm?"

 

Bàn tay của Phí Bạc Lâm bỗng trở nên "sắt" không nổi nữa.

 

Anh nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng Ôn Phục: "Ngồi thẳng lên."

 

Ôn Phục ngoan ngoãn ngồi thẳng.

 

"Làm bài đi, đừng nhìn anh." Phí Bạc Lâm ấn cái đầu tròn và rối bù của cậu về phía trước, "Trên mặt anh có đáp án sao?"

 

Ôn Phục lại cúi đầu làm bài.

 

Khách hàng của cửa hàng tạp hóa ra vào liên tục để thanh toán. May mắn là sau Tết Phí Bạc Lâm đã sắm cho Ôn Phục một chiếc bàn gỗ nhỏ có thể gập lại. Anh tính tiền ở quầy còn Ôn Phục thì ngồi cạnh bàn nhỏ làm bài.

 

Hơn nửa tiếng trôi qua, sau khi tiễn một đợt khách Phí Bạc Lâm quay đầu lại xem Ôn Phục làm bài thế nào.

 

Ôn Phục lại nghiêng người nằm sấp trên bàn, gối lên một cánh tay. Cái đầu đầy tóc rối che kín cả bài thi khiến Phí Bạc Lâm không thể nhìn thấy gì.

 

Anh nhẹ nhàng bước đến, nhìn qua vai Ôn Phục để xem cậu làm bài. Lúc này anh mới phát hiện hàng mi của Ôn Phục đang khẽ run, cậu đã gục xuống bàn ngủ mất rồi.

 

Anh dời mắt sang bài thi, định kiểm tra các câu hỏi trắc nghiệm và tự luận của Ôn Phục.

 

...

 

Một đống chữ ngoáy như gà bới.

 

Mặt Phí Bạc Lâm tối sầm lại.

 

Anh đi đến kệ hàng lấy một hộp sữa rồi quay lại gõ gõ lên bàn.

 

Ôn Phục dụi mắt ngồi thẳng dậy: "Đến giờ ăn trưa rồi ạ?"

 

"Chưa ăn," Phí Bạc Lâm đưa sữa cho cậu, "Có muốn uống sữa không?"

 

Mắt Ôn Phục sáng lên, định vươn tay ra lấy nhưng Phí Bạc Lâm lại rụt tay về: "Làm bài xong thì mới được uống."

 

Đôi mắt Ôn Phục lại tối sầm xuống.

 

Làm ì ạch đến hai giờ chiều, cậu cuối cùng cũng hoàn thành các câu hỏi trắc nghiệm và tự luận trước phần viết văn.

 

Phí Bạc Lâm cầm bài thi lên kiểm tra. 

 

Phần trắc nghiệm của Ôn Phục đúng sai lẫn lộn, mục điền từ Hán văn thì lại làm đúng hết. Nhưng đến phần đọc hiểu và dịch Hán văn thì chẳng được bao nhiêu điểm. Cộng thêm với điểm làm văn thường ngày chỉ hơn ba mươi, gộp lại cũng xấp xỉ bằng kết quả thi cuối kỳ.

 

Anh cầm bài thi nhìn đi nhìn lại một lúc lâu, quyết định sẽ bắt đầu từ phần Hán văn của Ôn Phục.

 

Thứ nhất, Hán văn là phần dễ kiếm điểm nhất chỉ bằng cách học thuộc lòng. Ôn Phục đã có thể làm đúng hết phần Hán văn, chứng tỏ cậu không lười, chỉ gặp vấn đề trong việc hiểu và diễn đạt ngôn ngữ.

 

Điều này không thể trách cậu. Lớn lên trong một môi trường như vậy nên cậu sống khép mình và cô độc. Tự cô lập bản thân là cách duy nhất để cậu tự bảo vệ cả về thể chất lẫn tinh thần.

 

Chỉ cần nắm vững phần Hán văn thì những phần khác sẽ không khó. Về phần đọc hiểu văn hiện đại, chỉ cần áp dụng vài bộ mẫu trả lời có sẵn, cho Ôn Phục luyện tập vài lần là được. 

 

Còn các vấn đề về ngữ pháp trong phần trắc nghiệm, ngay cả những học sinh giỏi cũng khó nắm vững hoàn toàn nên chỉ có thể để giải quyết sau cùng.

 

Anh là người rất thực tế. Một khi đã đưa ra quyết định, thì ngay từ lúc nhận sách đầu học kỳ, anh đã dành trọn một buổi tự học buổi tối để lập kế hoạch cho Ôn Phục.

 

Phương pháp của Phí Bạc Lâm khá cực đoan.

 

Ngoài phần Hán văn và thơ ca, các nội dung bài học khác hầu như bị bỏ qua. Trong một học kỳ có ba bài văn cổ cùng tám bài thơ, Ôn Phục phải bắt đầu từ bài đầu tiên, học thuộc và hiểu từng chữ, từng câu theo phần chú thích.

 

Gặp chỗ nào không hiểu, cậu sẽ hỏi Phí Bạc Lâm.

 

Với mỗi bài văn Phí Bạc Lâm cho cậu hai tuần để nắm thật kỹ từng câu, từng chữ.

 

Tuần cuối cùng anh kiểm tra ngẫu nhiên mỗi ngày. Buổi tối về nhà anh bắt Ôn Phục chép lại nguyên văn, rồi chọn những câu trọng tâm để cậu dịch.

 

Có lẽ con người đều như vậy, càng là mặt yếu kém của bản thân thì càng không muốn đối mặt. Hoặc cho dù có đối mặt, cũng không thể có hứng thú như khi ở trong lĩnh vực mình giỏi.

 

Mỗi tối khi về nhà Ôn Phục và Phí Bạc Lâm lại ngồi lại bên bàn học. Dưới ánh đèn vàng ấm áp, Ôn Phục sẽ nhìn chằm chằm vào Phí Bạc Lâm với đôi mắt sáng rực, xem anh sẽ lấy ra quyển bài tập của môn nào từ trong cặp sách.

 

Kể từ khi được Phí Bạc Lâm "nhận nuôi", ngay cả tiền tài liệu và học phí cũng do Phí Bạc Lâm lo.

 

Ôn Phục ngoài môn Ngữ văn thì các môn khác đều học khá đều, vì vậy Phí Bạc Lâm đã quản một môn của cậu thì sẽ tiện thể sắp xếp luôn các môn khác cho cậu.

 

Những đêm không học Ngữ văn, Phí Bạc Lâm sẽ ngẫu nhiên mang về một quyển bài tập môn khác cho Ôn Phục.

 

Nếu tối đó Phí Bạc Lâm lấy ra một quyển Toán hoặc Vật lý, con mèo nhỏ sẽ rất vui.

 

Nếu là tiếng Anh hoặc Khoa học tự nhiên, con mèo nhỏ sẽ bình thản.

 

Còn nếu anh lấy ra một quyển Ngữ văn, con mèo nhỏ sẽ cần một hộp sữa để trấn an tinh thần.

 

Ôn Phục chờ đợi môn học mà Phí Bạc Lâm lấy ra khỏi cặp mỗi tối như mở hộp quà bí ẩn. Phí Bạc Lâm cũng như mở hộp quà bí ẩn bằng cách quan sát biểu cảm của Ôn Phục mỗi đêm khi thấy quyển bài tập.

 

Thời gian trôi đi theo từng trang sách lật dở. Nước sông Kim Sa dần dâng lên, cây cổ thụ trước nhà cũng bắt đầu đâm chồi nảy lộc. 

 

Đến khi đợt rét nàng Bân cuối cùng khép lại, Ôn Phục bắt gặp một cánh bướm khẽ đậu ngoài khung cửa sổ lớp học.

 

Mùa xuân ở Dung Châu đã đến.

 

Cuối tuần khi nhà trường ra quyết định đuổi học hai học sinh lớp 12 chuyên Thể thao vì tội bắt nạt học sinh cấp hai, Phí Bạc Lâm đưa Ôn Phục đi cắt tóc. 

 

Đây là lần đầu tiên trong đời cậu bước chân vào tiệm. Vừa vào cửa, Ôn Phục đã ngẩn người nhìn chằm chằm những tấm gương sáng choang khắp nơi.

 

Cậu biết mình phải nằm trên ghế để người khác gội đầu ở phía sau nên không đồng ý, cứ trốn sau lưng Phí Bạc Lâm không chịu đến gần.

 

Ý nghĩ có người phủ lên đầu mình khiến cậu cảm thấy bất an. Ngoài Phí Bạc Lâm ra, Ôn Phục không muốn giao cái đầu của mình cho bất kỳ ai khác.

 

May mắn thay, tiệm cắt tóc này là nơi Phí Bạc Lâm thường đến từ nhỏ, chủ tiệm là một người phụ nữ trung niên sống cùng khu chung cư với họ.

 

Phí Bạc Lâm vài lần cố kéo Ôn Phục đến nhưng đều thất bại.

 

Cuối cùng anh đành bất lực thỏa thuận với chủ tiệm, để Ôn Phục nằm xuống và tự mình gội đầu cho cậu, chủ tiệm chỉ cần giúp cắt tóc thôi.

 

Nhờ có Ôn Phục, Phí Bạc Lâm toàn năng đã có thêm trải nghiệm 15 phút làm "thợ gội đầu" vào một buổi chiều mùa xuân, thêm một cột mốc không quá quan trọng vào danh sách kỹ năng sống của mình.

 

Điều không may là kỹ năng này trong suốt mấy chục năm sau của cuộc đời anh, chỉ có duy nhất Ôn Phục là người được hưởng.

 

Người hùng dù có đất dụng võ nhưng cũng chỉ có thể dùng trên một miếng đất nhỏ bằng cái đầu của con mèo.

 

Khuyên mãi cuối cùng Ôn Phục cũng chịu ngồi xuống để chủ tiệm cắt tóc. 

 

Cậu mở to đôi mắt nhìn chằm chằm vào gương, dồn hết sự tập trung vào từng nhát kéo của chủ tiệm khiến bà cũng trở nên rất căng thẳng.

 

Cả hai bên cùng thở phào nhẹ nhõm khi nhiệm vụ cắt tóc được hoàn thành.

 

Phí Bạc Lâm đứng bên cạnh thầm nhức đầu: Hay là mình về tự học cắt tóc luôn nhỉ.

 

Ra khỏi tiệm Ôn Phục trông ủ rũ hẳn, như thể đã dốc hết tinh lực vào cuộc đấu trí ở tiệm cắt tóc.

 

Phí Bạc Lâm nhìn quanh, dẫn cậu đến một tiệm trà sữa gần đó mua một ly.

 

Ôn Phục hớp một hơi bốn ngụm liền, gương mặt mới có lại chút sinh khí.

 

Phí Bạc Lâm thấy tâm trạng cậu thay đổi nhanh chóng và đơn giản như vậy, vừa buồn cười vừa không biết làm sao. Anh hỏi: "Vậy trước đây em cắt tóc kiểu gì?"

 

Ôn Phục đáp mà không cần suy nghĩ: "Tự cắt ạ."

 

Tóc của cậu vừa dày vừa rậm. Thực ra khi ở nhà Phí Bạc Lâm, cậu cũng đã lén tự cắt vài lần.

 

Từ lần đầu tiên thấy Phí Bạc Lâm đi cắt tóc ở tiệm, Ôn Phục đã nhận ra rằng nếu tóc mình dài ra cũng sẽ bị đưa đến nơi này.

 

Vì vậy cậu luôn đặc biệt chú ý đến tóc của mình. Hễ tóc dài ra một chút, cậu lại tranh thủ lúc Phí Bạc Lâm không để ý, lén lút lấy kéo cắt trong lúc tắm.

 

Túi đựng rác ở nhà màu đen, những sợi tóc cắt ra vứt vào đó cũng không bị phát hiện.

 

Thế là tóc của Ôn Phục cứ dài ra một chút lại bị cắt đi một chút. Dài ra một chút lại bị cắt đi một chút.

 

Có cắt hỏng cũng không sao, dù sao tóc cũng nhiều, cứ vuốt đại một cái là không nhìn ra.

 

Suốt bốn tháng liền cái đầu tóc bù xù đó của Ôn Phục không hề dài thêm dưới sự giám sát của Phí Bạc Lâm.

 

Dạo này vì học Ngữ văn quá mệt mỏi, Ôn Phục quên béng chuyện cắt tóc. Đến khi Phí Bạc Lâm phát hiện tóc cậu đã dài gần che cả lông mày, anh liền không chần chừ, trực tiếp lôi cậu đến tiệm cắt tóc.

 

Cắt một lần tóc còn mệt hơn cả đại náo thiên cung mà người mệt lại không phải là Ôn Phục.

 

"Tự cắt?" Phí Bạc Lâm hỏi, "Em không sợ cắt xấu sao?"

 

Ôn Phục dường như không hiểu, cậu cầm cốc trà sữa nghiêng đầu: "Xấu?"

 

Phí Bạc Lâm chợt nhận ra rằng Ôn Phục lớn lên trong một môi trường bị cô lập như vậy, gần như không tiếp xúc với truyền thông và các thông tin tích cực trong xã hội. Ngoài việc học, cậu không có bất kỳ kiến thức thông thường nào để định hình. Có lẽ cậu không thể hiểu thế nào là xấu hay đẹp.

 

Nhưng gu thẩm mỹ là thứ ít nhiều mang tính bẩm sinh.

 

Một người có thể không biết con khỉ đẹp hay xấu, nhưng một con khỉ không có lông thì nhìn thoáng qua vẫn là xấu đúng không?

 

Anh hỏi Ôn Phục: "Em không biết thế nào là đẹp, thế nào là xấu sao?"

 

Đôi mắt của Ôn Phục khẽ lay động như thể đang suy nghĩ rất lâu rồi nghiêm túc nói: "Em biết chứ."

 

Phí Bạc Lâm: "Em biết sao?"

 

Ôn Phục gật đầu: "Anh đẹp."

 

Phí Bạc Lâm nghe xong bật cười, không bị cậu lừa: "Thôi đi."

 

Nói xong anh lại hỏi: "Anh đẹp, vậy em có đẹp không?"

 

"Em?"

 

Ôn Phục sững sờ. Đối mặt với câu hỏi này, hình ảnh đầu tiên hiện lên trong đầu cậu là chính cậu bị đánh bầm dập, sưng vù cả mặt ở sau dãy nhà ký túc xá năm đó vì tội ăn cắp tiền.

 

"Em không đẹp," Cậu nói, "Lúc nào cũng không đẹp."

 

Ngay cả lần đầu tiên cậu gõ cửa nhà Phí Bạc Lâm, cậu cũng đang chảy máu mũi, mắt sưng húp, trên đầu đầy những cục u lớn.

 

Ôn Phục suy nghĩ một chút rồi lại khẳng định: "Người bị đánh thì không đẹp."

 

Mà cậu thì thường xuyên bị đánh, vì thế lúc nào cũng không đẹp.

 

"Thế sau khi ở cùng anh thì sao?" Phí Bạc Lâm hỏi, "Sau khi không bị đánh nữa thì sao?"

 

Ôn Phục bị câu hỏi này làm cho bối rối.

 

Trong nhà họ chỉ có một chiếc gương duy nhất trong nhà vệ sinh. Ôn Phục mỗi ngày chỉ đứng trước gương hai lần, vào buổi sáng và buổi tối.

 

Buổi sáng cậu mắt nhắm mắt mở cùng Phí Bạc Lâm đánh răng.

 

Khi soi gương Ôn Phục chưa bao giờ thật sự để ý đến bản thân. Cậu tin Phí Bạc Lâm đẹp, bởi lúc đánh răng cậu luôn muốn ngắm anh. 

 

Buổi tối Ôn Phục vội vã đi tắm sau đó đứng trước gương, trong làn hơi nước mờ mịt chỉ hiện ra một dáng người gầy gò, nhòe nhoẹt. Ánh đèn trong nhà vệ sinh lại vàng mờ khiến cậu chưa từng nhìn thẳng vào gương mặt mình, chẳng hề hay biết mình có một gương mặt thanh tú và làn da trắng như sứ.

 

"Em đẹp."

 

Thấy Ôn Phục không thể trả lời, Phí Bạc Lâm khẳng định trước.

 

Sau đó Phí Bạc Lâm hơi cúi người, ghé sát lại gần Ôn Phục. Anh khẽ hỏi từng chữ một: "Tiểu Phục, có ai từng nói với em rằng, đôi mắt của em giống thứ gì chưa?"

 

Bất kỳ ai đến gần khuôn mặt Ôn Phục đều sẽ chú ý đến đôi mắt cậu và trước đó còn chú ý đến hàng mi đen và cong vút của cậu.

 

Trên sống mũi của Ôn Phục vẫn còn dính một chút tóc vụn vừa cắt. Nếu không lại gần sẽ không thể phát hiện ra.

 

Phí Bạc Lâm nhẹ nhàng nhặt chúng đi.

 

Ôn Phục nhìn thẳng vào Phí Bạc Lâm rồi rất chậm rãi chớp mắt một cái, dường như rất tò mò về câu trả lời: "Giống cái gì?"

 

Phí Bạc Lâm nhếch môi cười, cong ngón trỏ khẽ chạm vào hàng mi của cậu:

 

"Cánh bướm."

Bình Luận (0)
Comment