Tuổi Trẻ Vô Danh - Thi Vô Trà

Chương 63

Editor: Sophie

 

Hứa Uy, con trai của "cậu" Phí Bạc Lâm.

 

Gọi là "cậu" cũng chẳng biết là nâng Phí Bạc Lâm lên hay nâng Hứa Uy lên.

 

Năm Phí Bạc Lâm bốn tuổi, trước khi chuyện cha anh ngoại tình bị bại lộ. Người vợ kế họ Hứa kia đã nhiều lần lấy thân phận trợ lý của cha Phí Bạc Lâm đưa đứa cháu trai nhỏ đến biệt thự nhà họ Phí để qua đêm, đều là những lúc Lâm Viễn Nghi đi công tác.

 

Khi ấy Phí Bạc Lâm còn nhỏ, nhiều lần thấy cha mình và người phụ nữ kia đóng cửa phòng cả buổi chiều mà không hề nhận ra điều gì bất thường.

 

Dù sao cha anh cũng bận rộn công việc, trong phòng làm việc ngoài người phụ nữ kia ra còn thường xuyên có nhiều người khác ra vào. Một cuộc họp có khi kéo dài hai, ba tiếng, cửa phòng luôn đóng chặt quanh năm.

 

Hơn nữa từ nhỏ Phí Bạc Lâm đã được giáo dục nghiêm khắc, từ năm bốn tuổi trở đi mỗi ngày thức dậy đều phải đến những nơi khác nhau, hết trường đua ngựa lại đến sân golf, hay học đàn piano và ngoại ngữ.

 

Thời gian rảnh rỗi hiếm hoi chỉ đủ để anh thở một chút, làm sao có thể để ý trong phòng cha có những ai, ở lại bao lâu.

 

Năm bốn tuổi, gia đình đã thuê cho Phí Bạc Lâm ba giáo viên ngoại ngữ và hai giáo viên dạy kỹ năng sống. Anh không đi nhà trẻ mà Lâm Viễn Nghi lại bận rộn công việc. Vòng giao tiếp cũng chẳng trùng với phần lớn những bà mẹ nội trợ cùng tầng lớp.

 

Mẹ không có nhóm bạn để chia sẻ chuyện con cái nên bạn bè của Phí Bạc Lâm đương nhiên cũng rất ít. Trong quãng thời gian đó, đứa cháu trai nhỏ của người vợ kế mà cha anh ngoại tình mang về lại trở thành người bạn thân thiết nhất của Phí Bạc Lâm.

 

Đó chính là Hứa Uy.

 

Phí Bạc Lâm còn nhỏ, không biết quy luật Hứa Uy đến nhà chơi. Vì khao khát có một người bạn mà anh chỉ mong đối phương đến càng thường xuyên càng tốt.

 

Sau này Hứa Uy đến thật sự ngày càng nhiều. Cho đến một ngày hai đứa trẻ đứng ngoài cửa phòng khách nhìn ba người lớn bên trong nói chuyện rất lạnh nhạt.

 

Thì ra khi đã trở mặt họ vẫn có thể giữ thể diện như vậy.

 

Trong sân đậu mấy chiếc xe tải, người làm trong nhà lần lượt chuyển đồ đạc của Phí Bạc Lâm và Lâm Viễn Nghi lên xe. Cuối cùng Lâm Viễn Nghi dắt tay Phí Bạc Lâm rời khỏi ngôi nhà mà cậu đã sống từ nhỏ.

 

Lúc đi Phí Bạc Lâm đứng phía sau Lâm Viễn Nghi, nhìn mẹ mình nói chuyện và xác nhận hành lý với tài xế xe tải. Cha không ra tiễn nhưng Hứa Uy thì có.

 

Cậu ta lớn hơn Phí Bạc Lâm một hoặc hai tuổi, Phí Bạc Lâm không nhớ rõ. Điều duy nhất khiến anh ấn tượng là Hứa Uy hôm đó vẫn cười rạng rỡ như mọi khi. Cậu ta nắm lấy Phí Bạc Lâm hỏi: "Phí Kỳ, cậu sắp đi rồi à?"

 

Phí Bạc Lâm quay đầu nhìn Lâm Viễn Nghi, mẹ anh làm việc gì cũng quyết đoán và mạnh mẽ, ngay cả khi kiểm kê hành lý với tài xế xe tải cũng toát ra một vẻ uy nghiêm khiến người khác chỉ dám im lặng.

 

Cậu nghĩ rằng mình sắp phải đi, chỉ là không biết đi đâu, thế là cậu gật đầu với Hứa Uy.

 

Hứa Uy cười hì hì hỏi lại: "Cậu còn quay lại không?"

 

Phí Bạc Lâm vẫn không biết.

 

Hứa Uy lại nói: "Cậu đừng quay lại nữa."

 

Phí Bạc Lâm không hiểu: "Tại sao?"

 

Hứa Uy cong cong mắt nói: "Vì tôi không muốn chuyển đi, tốt nhất cậu đừng bao giờ quay lại nữa."

 

Vào buổi chiều nắng đẹp ngày hôm đó, Phí Bạc Lâm bốn tuổi chợt cảm thấy bàng hoàng. Không phải vì lời đề nghị ngây thơ của Hứa Uy mà vì nhìn thấy bóng lưng mẹ không một lần quay lại và cánh cửa sổ phòng cha ở tầng ba luôn đóng chặt, cậu mơ hồ cảm thấy mình thật sự sẽ không bao giờ quay lại nữa.

 

Sai lầm lớn nhất trong đời Lâm Viễn Nghi là đã quá tin tưởng cha ruột của Phí Bạc Lâm. Bà chưa bao giờ xem xét những văn bản người bạn đời đưa cho, để rồi không hề hay biết đã để người khác chuyển nhượng toàn bộ cổ phần dưới tên mình.

 

Nhưng cho dù cha Phí Bạc Lâm không làm chuyện đó, với tính cách của Lâm Viễn Nghi, bà cũng sẽ không thèm mang theo một xu nào dính dáng đến nhà họ Phí.

 

Cho đến khi ngồi vào chiếc xe bảy chỗ rời khỏi biệt thự rộng lớn, Phí Bạc Lâm quay đầu lại nhìn thấy Hứa Uy đứng trong vườn tiễn anh đi. Trên mặt vẫn là nụ cười thuần khiết và đẹp đẽ đó, anh mới chợt cảm thấy một cơn ớn lạnh buốt vào tim.

 

Hứa Uy là người cuối cùng Phí Bạc Lâm gặp trong biệt thự xa hoa và lạnh lẽo của nhà họ Phí.

 

Cha của Hứa Uy là chủ tịch tập đoàn Phí Thị hiện tại, anh trai ruột của vợ chủ tịch.

 

Gia đình họ Hứa, cả một dòng họ nhờ vào một người mà được hưởng vinh hoa phú quý, sống trong ánh hào quang của nhà họ Phí suốt hơn mười năm. Thế mà bây giờ cậu ấm Hứa Uy lại xuất hiện trong một tiệm net tồi tàn ở một thành phố cấp bốn như Nhung Châu và thậm chí còn nhận ra Phí Bạc Lâm.

 

Phí Bạc Lâm đối với người bạn cũ này chẳng còn bao nhiêu cảm xúc.

 

Không vui cũng chẳng buồn, không thân thiết mà cũng chẳng ghét bỏ.

 

Thời gian đã qua trôi quá lâu, nhắc đến Hứa Uy anh chỉ nhớ về buổi chiều nắng gắt năm ấy. Khi một đứa trẻ năm, sáu tuổi rạng rỡ cười vô tư dặn anh đừng quay về nữa.

 

Ngôi biệt thự mang họ Phí đã bị thay mới trong một ngày hết sức bình thường và thoắt cái đã mười bốn năm trôi qua.

 

"Cậu vẫn còn nhớ tôi chứ, Phí Kỳ?" Hứa Uy vẫn cười rộng lượng như xưa. Cậu ta đi thẳng tới đặt tay lên vai anh, giống như hai người bạn thân lâu ngày gặp lại: "Không ngờ lại gặp cậu ở đây. Đây là bạn học của cậu sao? Cậu thi đại học rồi à? Hay vẫn chưa? Năm nay học lớp mấy rồi?"

 

Ôn Phục lúc đầu chỉ đứng ngây ra nhìn, mắt đảo qua lại giữa Hứa Uy và Phí Bạc Lâm. Nhưng đến khi thấy bàn tay kia đặt lên vai Phí Bạc Lâm, cậu lập tức ngẩng đầu nhìn nét mặt anh rồi quay sang Hứa Uy với ánh mắt cau lại, đầy vẻ cảnh giác và phản kháng.

 

Phí Bạc Lâm bên ngoài vẫn không lộ biểu cảm gì, chỉ khẽ gạt tay Hứa Uy ra rồi quay sang Ôn Phục, tỏ ý muốn đi: "Chưa thi đại học. Tôi phải đi học đây. Đi nhé!"

 

"Này, Phí Kỳ!" Hứa Uy gọi giật lại, định đưa tay kéo anh.

 

Phí Bạc Lâm né đi nhưng dừng bước, giọng lạnh nhạt: "Giờ tôi tên là Phí Bạc Lâm, không phải Phí Kỳ. Cậu còn chuyện gì không?"

 

Nụ cười của Hứa Uy cứng lại một chút dường như có phần khó xử, nhưng hắn nhanh chóng điều chỉnh lại cảm xúc, lại cười, lần này mang theo chút xin lỗi và chân thành: "Cái đó... xin lỗi nhé, tôi không biết cậu đổi tên rồi. Để lại thông tin liên lạc đi, hôm nào tôi mời cậu đi ăn."

 

Phí Bạc Lâm vừa định nói không cần, Hứa Uy đã vội vàng nói: "Mấy năm trước mẹ cậu chữa bệnh ở nước ngoài, khoảng thời gian đó có nhiều chuyện tôi không có cơ hội nói với cậu."

 

Nhắc đến Lâm Viễn Nghi vẻ mặt Phí Bạc Lâm dịu lại.

 

Lâm Viễn Nghi chữa bệnh ở nước ngoài nửa năm, trong khoảng thời gian đó cả nhà họ Phí và nhà họ Hứa đều không gửi một chút tin tức nào về Nhung Châu. Phí Bạc Lâm một mình ở nhà, sống trong mơ hồ, chờ đợi suốt nửa năm chỉ đợi được tin mẹ qua đời.

 

Mẹ đã mất rồi, khoảng thời gian nửa năm chữa bệnh ở nước ngoài của Lâm Viễn Nghi nhất định không hề dễ dàng. Nhưng Phí Bạc Lâm vẫn muốn nghe, muốn biết mẹ trước khi mất có dặn dò gì anh không, lúc đau thì mẹ thế nào, có từng cầu xin ai đừng để mình phải chết nơi đất khách quê người không.

 

Anh không biết gì cả và anh muốn biết tất cả.

 

Phí Bạc Lâm lấy điện thoại ra, mở màn hình danh bạ, khẽ hỏi: "Số điện thoại của cậu?"

 

Hứa Uy liếc nhìn chiếc điện thoại cũ giá chưa đến ba trăm tệ trong tay Phí Bạc Lâm, đọc một dãy số.

 

Hai giây sau tiếng chuông điện thoại vang lên từ túi áo có in logo thương hiệu nổi tiếng của Hứa Uy.

 

"Đây là số của tôi." Phí Bạc Lâm nói, "Có gì thì liên lạc vào chiều thứ Bảy hoặc ngày Chủ nhật, những thời gian khác tôi còn bận đi học."

 

Hứa Uy dứt khoát: "Được."

 

Thấy lần này Phí Bạc Lâm thực sự muốn đi, hắn lại gọi: "Phí Kỳ, không, Bạc Lâm."

 

"Còn chuyện gì nữa không?" Phí Bạc Lâm hỏi.

 

Hứa Uy lại gần hạ giọng: "Chuyện hồi nhỏ... cậu đừng để bụng. Lúc đó tôi còn nhỏ, nói chuyện không suy nghĩ, cậu cứ xem như tôi vô tâm, nói những lời đó thật sự không cố ý."

 

Phí Bạc Lâm bình thản nhìn xuống sàn, chẳng ai đoán được anh đang nghĩ gì. Anh chỉ khẽ nói: "Cậu từng nói gì? Tôi không nhớ nữa rồi."

 

Hứa Uy ngẩn ra một lúc rồi nhanh chóng hiểu ra, cười sảng khoái vỗ vai Phí Bạc Lâm: "Không nhớ là tốt! Chúng ta chẳng có chuyện gì cả, đều là người của nhà họ Phí, nếu cậu muốn thì có thể gọi cha tôi là cậu gọi tôi là anh!"

 

Phí Bạc Lâm liếc mắt nhìn Hứa Uy, không cười. Hứa Uy cũng không cười nữa.

 

Sau đó họ không chào hỏi gì thêm. Phí Bạc Lâm dắt Ôn Phục về trường.

 

Đi được nửa đường Tạ Nhất Ninh nhắn tin cho Phí Bạc Lâm, nói rằng Tô Hạo Nhiên đã đi giải thích với cô Cốc Minh Xuân là cậu ta dẫn Ôn Phục lên tầng giáo vụ để đi vệ sinh.

 

Tạ Nhất Ninh không biết cô Cốc có tin không, chỉ nói tìm được người là được.

 

Lúc này cũng tan học lớp tự học buổi tối, Tạ Nhất Ninh bảo họ đừng quay lại nữa.

 

Phí Bạc Lâm quay đầu đi về nhà.

 

Đêm trước Tết Dương lịch, khắp phố phường ngõ hẻm đâu đâu cũng thấy học sinh trong bộ đồng phục. Họ lặng lẽ băng qua những con phố ăn vặt nhộn nhịp, cả hai đều im lặng đến lạ.

 

Ban đầu Phí Bạc Lâm không để ý nhưng sau một đoạn đường đông đúc, anh chợt hỏi Ôn Phục: "Em muốn ăn xúc xích nướng không?"

 

Ôn Phục hiếm khi lắc đầu.

 

"Tại sao?"

 

Ôn Phục không nói lý do, chỉ nói: "Không muốn ăn."

 

Phí Bạc Lâm rất ngạc nhiên.

 

Cứ mỗi dịp lễ tết được nghỉ anh đều mua đồ ăn vặt cho Ôn Phục ở khu phố ăn uống, điều này đã trở thành một thỏa thuận bất thành văn của hai người trong hơn một năm qua.

 

Đây là khoảnh khắc mà Ôn Phục mong đợi nhất, cũng là một trong những lý do lớn nhất khiến cậu mong được nghỉ.

 

Từ khi theo Phí Bạc Lâm ra khỏi tiệm net, vẻ mặt Ôn Phục đã lạnh lùng. Hỏi đồ ăn cũng không muốn.

 

Phí Bạc Lâm suy nghĩ một lát rồi hỏi hỏi: "Vì Hứa Uy à?"

 

Ôn Phục gật đầu.

 

Phí Bạc Lâm lại hỏi: "Tại sao?"

 

Ôn Phục nói: "Em ghét cậu ta."

 

Phí Bạc Lâm: ?

 

Theo lý mà nói Hứa Uy và Ôn Phục không có ân oán gì, hai người cũng chỉ vừa mới gặp nhau.

 

Ôn Phục giải thích: "Anh Bạc Lâm ghét cậu ta."

 

"..." Phí Bạc Lâm im lặng một lát, "Anh không có."

 

Ôn Phục nhìn anh, lười phản bác.

 

Phí Bạc Lâm lại hỏi: "Chỉ vì cậu ta mà em không có tâm trạng ăn xúc xích nướng à?"

 

Ôn Phục không chút che giấu gật đầu: "Anh Bạc Lâm rất ghét cậu ta."

 

Phí Bạc Lâm: "..."

 

Phí Bạc Lâm im lặng rồi lại im lặng: "Anh thật sự không có."

 

Ánh mắt Ôn Phục nhìn anh lộ rõ vẻ "anh khỏi cần bao biện".

 

Được rồi.

 

Phí Bạc Lâm cúi đầu.

 

Anh bật cười.

 

Có vẻ như Ôn Phục cũng thuộc kiểu người để tâm trạng chi phối khẩu vị. Trước đây chưa từng như vậy có lẽ chỉ vì cậu chưa bao giờ rơi vào tâm trạng không vui cả.

 

Nếu tâm trạng của Ôn Phục bị anh làm cho tệ đi, đương nhiên cũng phải do anh vực dậy.

 

"Anh không ghét cậu ta, chỉ là khi nhìn thấy cậu ta sẽ nhớ đến cái chết của mẹ." Phí Bạc Lâm nói rõ ràng, rồi lại trêu Ôn Phục: "Nếu em nhìn ra anh Bạc Lâm ghét Hứa Uy, vậy em nghĩ anh Bạc Lâm thích ai?"

 

Ôn Phục bĩu môi, không chút do dự trả lời: "Anh Bạc Lâm thích em."

 

Mang theo vẻ "vấn đề đơn giản thế này mà cũng phải hỏi một con mèo nhỏ" vậy.

 

Cậu trả lời quá thẳng thắn và dứt khoát.

 

Phí Bạc Lâm đã phần nào dự đoán được Ôn Phục sẽ trả lời như vậy nhưng khi thực sự nghe thấy, anh vẫn có chút bất ngờ, tim hẫng đi một nhịp.

 

"Ghét chỉ có một loại, nhưng thích thì có rất nhiều loại Tiểu Phục ạ." Anh nhắc nhở.

 

"Thích toàn bộ." Ôn Phục nói.

 

Phí Bạc Lâm hơi ngẩn ra: "Cái gì?"

 

Ôn Phục nói một cách đương nhiên: "Ở mọi phương diện của em anh Bạc Lâm đều thích."

 

Nuôi dưỡng Ôn Phục quá lâu khiến Phí Bạc Lâm suýt nữa đã quên mất.

 

Như cảm nhận được sự đối chọi ngầm giữa anh và Hứa Uy, Ôn Phục nhạy bén chẳng khác nào loài thú hoang, luôn đánh hơi chính xác những cảm xúc đang cuộn trào bên dưới vẻ ngoài bình lặng của người khác.

 

Chỉ tiếc rằng với nhận thức còn hạn chế,Ôn Phục có thể trả lời rành rọt đâu ra đấy nhưng dường như vẫn chưa thật sự hiểu gì nhiều về tình cảm.

 

Phí Bạc Lâm nói thẳng: "Em biết có mấy loại 'thích'?"

 

Ôn Phục rõ ràng đã đề phòng Phí Bạc Lâm hỏi câu này. Quả nhiên khi anh vừa vạch trần, Ôn Phục lén lút liếc anh một cái rồi nhanh chóng lấp l**m: "Nhiều loại lắm."

 

Phí Bạc Lâm thản nhiên hỏi tiếp: "Ví dụ?"

 

Ôn Phục: "Em muốn ăn xúc xích nướng."

 

Phí Bạc Lâm: "..."

 

Phí Bạc Lâm câm nín: "Đi thôi."

 

...

 

Năm 2014 mùa đông ở Nhung Châu đặc biệt lạnh.

 

Đầu tháng Hai năm 2015, sau kỳ nghỉ ngắn ngủi, một số khu vực trong thành phố bất ngờ có tuyết rơi.

 

Đây là hiện tượng hiếm hoi nhiều năm mới gặp ở thị trấn nhỏ phía tây nam này.

 

Là học sinh lớp 12, kỳ nghỉ đông của họ ngắn chẳng kém gì kỳ nghỉ hè: Chưa đầy một tuần.

 

Ngày 28 tháng Chạp toàn thành phố thi xong lần thi thử đầu tiên thì mới được nghỉ, mùng 5 Tết đã phải quay lại trường. Những học sinh nội trú ở xa đi đi về về cũng mất hai ngày, cuối cùng cũng chỉ đủ thời gian ăn một bữa cơm đoàn viên bên gia đình.

 

Sáng sớm hôm tuyết rơi đầu tiên, Phí Bạc Lâm dậy thật sớm ra ngoài mua bánh bao hấp cho Ôn Phục, tiện tay mua thêm một đôi găng tay và một chiếc khăn quàng cổ.

 

Năm nay trời lạnh buốt mà Ôn Phục lại vốn rất khó chịu với kiểu thời tiết quá nóng hay quá lạnh.

 

Để cậu không ủ rũ trong đêm giao thừa, Phí Bạc Lâm quyết định phải quấn Ôn Phục thật ấm áp từ đầu đến chân mới yên tâm.

 

May sao trong cái lạnh cắt da sáng nay lại khiến những chiếc bánh bao nóng hổi càng thêm thơm ngon.

 

Khoảnh khắc Phí Bạc Lâm mở cửa bước vào nhà, mùi bánh bao hấp liền toả ra khắp phòng. Ôn Phục lập tức tỉnh giấc, vội vàng khoác đại chiếc áo len cùng áo khoác ngoài chạy vèo ra bàn ăn, đôi mắt còn ngái ngủ nhưng sáng rực chờ được ăn bánh bao.

 

Phí Bạc Lâm xoa xoa mái tóc rối bù của cậu: "Đi đánh răng rửa mặt trước đã."

 

Ôn Phục chun mũi hít hà mùi thơm của bánh bao hấp, rồi vội chạy vào nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt qua loa sau đó lại hấp tấp chạy ra.

 

Ăn liền tám chiếc nhưng Ôn Phục vẫn chưa đã thèm. Đang định ăn nốt chiếc bánh hấp còn lại trong túi thì Phí Bạc Lâm mang sữa tươi đã hâm nóng ra.

 

Vì Ôn Phục đang ngồi còn Phí Bạc Lâm đứng trước mặt nên chỉ cần cúi đầu là có thể nhìn thấy cơ thể cậu qua chiếc cổ áo rộng.

 

Ôn Phục vẫn gầy như trước. Ở tuổi đang lớn, suốt một năm qua cơm sữa Phí Bạc Lâm dồn cho cậu đều hóa thành chiều cao, trên người không có lấy một lạng thịt thừa.

 

Trong chiếc áo len rộng của Phí Bạc Lâm, xương quai xanh mảnh mai của cậu hiện rõ.

 

Phí Bạc Lâm đặt hộp sữa xuống bàn, tiện tay vén gấu áo của Ôn Phục lên, quả nhiên bên trong không mặc áo giữ nhiệt.

 

Anh lại cúi xuống liếc qua mắt cá chân của cậu.

 

Gần đây Ôn Phục lại cao thêm một chút.

 

Suốt hai tháng đầu thu ở Nhung Châu gần như ngày nào cậu cũng phải xoa bóp bắp chân sau khi chạy bộ. Vài lần Phí Bạc Lâm hỏi cậu chỉ đáp là đau chân. Anh hỏi đau ở đâu, Ôn Phục nói ở bắp chân ở xương bắp chân nhưng cụ thể thế nào thì cậu không tả được.

 

Sau này nửa đêm thỉnh thoảng Ôn Phục bị chuột rút. Cơn đau như có ai kéo căng cơ bắp ra hai bên. Cậu chịu đau giỏi nhưng vẫn đau đến mức phải bật dậy. Chỉ sợ làm Phí Bạc Lâm tỉnh nên cậu chẳng kêu tiếng nào.

 

Một đêm Phí Bạc Lâm bất chợt tỉnh giấc, vừa mở mắt đã thấy Ôn Phục ngồi trên đầu giường ôm bắp chân trái co lại, đầu gục xuống gối, ánh mắt nhìn ra cửa sổ, thở khẽ.

 

Anh đưa tay chạm vào tấm lưng hơi cong của cậu, giọng còn ngái ngủ, khàn khàn: "Lại đau chân à?"

 

Ôn Phục không quay đầu chỉ khẽ gật, mái tóc rối bù lắc lư. Giọng cậu nghe có chút buồn: "Lúc nào cũng đau."

 

Phí Bạc Lâm im lặng.

 

Anh ngồi dậy xoa hai bàn tay cho nóng rồi đưa ra khỏi chăn, đặt lên bắp chân cậu chậm rãi xoa bóp: "Đau chân là đang cao lên đấy."

 

Ôn Phục cuối cùng cũng quay đầu lại.

 

Thái dương Ôn Phục tựa lên đầu gối, ánh trăng ngoài cửa sổ hắt vào đôi mắt đọng lại một vệt sáng mờ ảo như nước.

 

Có lẽ một lần đau thì cậu chịu được nhưng khi cơn đau lặp đi lặp lại, nó lại biến thành nỗi tủi thân lớn nhất từ khi ở bên Phí Bạc Lâm:

 

"Anh Bạc Lâm... lớn lên cũng đau như vậy à?"

 

Phí Bạc Lâm không nhớ rõ nữa.

 

Chuyện đau chân vì cao lên đã là chuyện của nhiều năm trước, khi Lâm Viễn Nghi vẫn còn sống.

 

Lúc anh nửa đêm tỉnh dậy vì chuột rút, bà cũng từng ngồi xoa lưng an ủi: "Đau chân là đang lớn đấy, Bạc Lâm. Con người lớn lên thì luôn phải trải qua những cơn đau thế này."

 

Quả thực khoảng thời gian này năm ngoái anh cũng cao thêm vài cm.

 

Nhưng khi ấy Ôn Phục vừa mới đến nhà, ngày nào cũng làm cuộc sống anh rối tung cả lên. Ăn thì không đủ, anh bận rộn lo từng bữa cho cậu. Ngủ cũng chẳng yên, đêm nào cũng nằm ngang nằm dọc khiến anh phải kéo lại vào chăn.

 

Lúc ấy làm gì còn tâm trí để bận lòng xương cốt có đau hay không.

 

Anh khẽ cười, dỗ dành: "Ngày mai anh hầm sườn cho em."

 

Cơ thể dường như cũng nghe hiểu, câu nói vừa dứt bắp chân Ôn Phục trong tay anh dần giãn ra.

 

Bàn tay ấm áp của Phí Bạc Lâm vẫn đặt trên chân cậu không rời. Đầu ngón tay anh chạm vào bề ngang xương ống chân, bất giác thầm nghĩ: Sao lại có người sinh ra với khung xương mảnh mai đến vậy nhỉ? Nhỏ hơn anh cả một vòng.

 

Khi bàn tay anh nắm lấy cổ chân Ôn Phục, một ý nghĩ thoáng vụt qua: Xương nào của em đang lớn lên... là vì anh đây?

Bình Luận (0)
Comment