Những năm ở nước ngoài, chuyện của Ôn Phục về sau Phí Bạc Lâm mới được nghe từng chút một qua lời của Stella.
Nhắc lại quãng thời gian ấy, điều đầu tiên Stella kể thậm chí còn xảy ra trước khi Ôn Phục xuất cảnh, đó là lời nói dối đầu tiên cô nói giúp Phí Bạc Lâm.
Khi máy bay từ Chiết Giang hạ cánh xuống Quảng Đông, cả đoàn có một tiếng đồng hồ để ăn uống rồi mới tiếp tục bay sang Hàn Quốc. Trong bữa ăn vài thực tập sinh mới làm quen với nhau, chỉ có Ôn Phục cứ loay hoay với chiếc điện thoại mới đổi với Phí Bạc Lâm.
Cậu liên tục bấm số của anh nhưng không gọi được. Mỗi lần mở danh bạ, màn hình lại hiện lên thông báo không có sim. Sao có thể được, buổi sáng chính tay Phí Bạc Lâm đã đổi SIM vào máy cho cậu cơ mà?
Đúng lúc ấy Stella người đã ngầm thỏa thuận trước với Phí Bạc Lâm đi tới hỏi chuyện. Ôn Phục nói sim trong máy đã biến mất, hỏi liệu có thể mượn điện thoại của Stella để gọi cho Phí Bạc Lâm không.
Stella lấy điện thoại ra mỉm cười bảo: "Bây giờ cậu có gọi cũng chẳng ích gì, cậu ấy đang trên máy bay rồi."
Ngón tay Ôn Phục khựng lại. Đôi mắt vừa khóc sưng húp trên chuyến bay trước vẫn chưa kịp khô. Cậu biết Stella nói đúng nhưng vẫn chẳng đành lòng buông điện thoại xuống.
"Tôi còn lời chưa kịp nói hết," Ôn Phục khẽ thì thầm, "Anh ấy giận rồi."
Stella đưa tay định xoa đầu cậu. Nhưng theo phản xạ Ôn Phục lập tức giơ tay che đầu, hơi né tránh. Hành động ấy khiến những người cùng bàn không khỏi chú ý.
Stella nhớ đến lời Phí Bạc Lâm từng dặn: Khi Ôn Phục cảnh giác với người ngoài, cậu sẽ như vậy. Thế nên thay vì xoa đầu cô chỉ nhẹ nhàng vỗ vai cậu:
"Cậu ấy đối xử tốt với cậu như vậy nên sẽ không giận đâu."
Ôn Phục không nói gì.
Khi máy bay hạ cánh xuống Hàn Quốc lúc nửa đêm, cậu lại xin Stella cho mượn điện thoại. Từ khoảnh khắc ấy, mầm mống của lời nói dối kéo dài tám năm bắt đầu nhen nhóm.
Điện thoại của Phí Bạc Lâm vẫn trong tình trạng tắt máy.
Một nỗi bất an mơ hồ len lỏi vào trong lòng Ôn Phục
Cảm giác ấy kéo dài suốt một tuần sau đó. Stella hoàn tất việc bàn giao và thỏa thuận hợp tác với công ty Hàn Quốc rồi lên đường về nước. Ôn Phục và ba thực tập sinh khác chuyển vào ký túc xá do công ty sắp xếp, bắt đầu cuộc sống con thoi giữa phòng tập và căn hộ.
Không ngày nào cậu không gọi cho Phí Bạc Lâm. Dù gọi bao nhiêu lần, mượn máy của ai, đổi số thế nào thứ cậu nghe được vẫn chỉ là một câu trả lời máy móc, lạnh lùng từ tổng đài "Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được".
Ôn Phục đếm đã tròn một tuần cậu không nói chuyện với Phí Bạc Lâm, đến cả giọng anh cũng không nghe thấy. Một tuần sao mà dài đằng đẵng, trước đây nghĩ cũng không dám nghĩ.
Vì không liên lạc được với Phí Bạc Lâm nên nỗi lo lắng của cậu càng ngày càng lớn khiến cậu lại thêm lặng lẽ và khép mình hơn. Chính điều đó đã biến cậu thành mục tiêu đầu tiên ở nơi nạn bắt nạt rất phổ biến này.
Có nhiều lý do khiến Ôn Phục bị nhắm đến: Do rào cản ngôn ngữ, tính cách khác biệt, ngoại hình nổi bật... những yếu tố đủ để gieo mầm đố kỵ ở nơi có rất nhiều gương mặt "người bản địa điển hình".
Kẻ cầm đầu là Park Dong Hee với gương mặt góc cạnh, tính cách có phần hung hăng. Nghe nói trước khi ra mắt hắn ta sẽ phải trải qua hai cuộc phẫu thuật thẩm mỹ lớn và bốn lần chỉnh sửa nhỏ theo sắp xếp của công ty.
Còn Ôn Phục, người vừa được phía công ty đánh giá là không cần bất kỳ can thiệp thẩm mỹ nào trước khi ra mắt trở thành cái tên đầu tiên trong bốn thực tập sinh Trung Quốc bị Park Dong Hee để mắt.
Ban đầu Park Dong Hee kéo theo vài thực tập sinh Hàn Quốc tiến hành kiểu cô lập đơn giản nhất. Nhưng chưa đầy hai ngày chúng phát hiện cách ấy hoàn toàn vô dụng vì Ôn Phục chẳng buồn để tâm.
Vốn quen làm việc một mình, cậu đã "tự cô lập" tất cả mọi người trước khi người khác kịp cô lập cậu. Trong đội ngũ giáo viên dạy nhảy và lý thuyết âm nhạc lại có người Trung Quốc, nên chúng thậm chí không thể dùng việc làm rối loạn thông tin để gây khó dễ.
Chuyển sang chế giễu bằng lời nói, chúng cũng sớm nhận ra Ôn Phục gần như không hiểu. Ở cấp ba vốn cậu đã thường xuyên trượt môn Ngữ văn tiếng mẹ đẻ, huống hồ giờ phải học thêm một ngôn ngữ khác.
Sau khi nắm đủ vốn từ cần thiết cho sinh hoạt hằng ngày, Ôn Phục gần như gác hẳn nhiệm vụ học tiếng Hàn sang một bên. Thành ra Park Dong Hee nói những câu chửi phức tạp ngoài chữ "씨발" thì Ôn Phục chẳng hiểu, còn chữ kia lại là câu cửa miệng của đa số người Hàn nên cậu cũng chẳng quan tâm.
Từ "씨발 (ssi-bal)" là một tiếng chửi th* t*c trong tiếng Hàn, tương đương với "f*ck" trong tiếng Anh
Một ngày nọ Ôn Phục đang rảnh rỗi sáng tác trong phòng tập. Park Dong Hee khoanh tay bước tới, nheo mắt cười cợt: "Ôi chao thiên tài nhỏ của chúng ta đây rồi. Cố thêm chút là thành JYP thứ hai ấy chứ!"
Vừa dứt lời hắn chìa tay định giật bản nhạc Ôn Phục đang viết.
Nhưng Ôn Phục vốn nhanh tay nhanh mắt. Khoảnh khắc bàn tay kia chụp xuống cậu đã kịp siết chặt cuốn sổ và né đi. Quen với việc theo phản xạ tránh cho người khác chạm vào mình, một hành vi vô thức thường làm cho đối phương cảm thấy ngượng ngùng nên cậu chẳng nhận ra ác ý của hắn.
Trái lại cậu còn thuận miệng an ủi như cách cậu vẫn nói với bất kỳ ai bị mình né trước đây: "Tuy cậu không giỏi bằng tôi nhưng cậu cũng có thể cố gắng."
Bàn tay trống không của Park Dong Hee khựng lại giữa không trung. Hắn nhếch môi nhìn theo bóng lưng Ôn Phục rời đi rồi quay sang hỏi đồng bọn phía sau: "Nó vừa bảo tao không giỏi bằng nó hả?"
Đứa kia gật đầu lia lịa.
Trong tiếng lầm bầm chửi rủa của chính mình, Park Dong Hee càng thêm hậm hực.
Cách bắt nạt trực tiếp và bạo lực nhất chính là bằng thân thể, song Park Dong Hee không dám động tay động chân. Đội ngũ quản lý ở các công ty giải trí Hàn Quốc rất khắc nghiệt với thực tập sinh: Trước khi ra mắt mỗi người đều chỉ là con cừu chờ đem ra thịt, bất kỳ quản lý cấp cao nào cũng có thể quát mắng, thậm chí đánh đập họ.
Nhưng Ôn Phục là trường hợp đặc biệt. Vì nể mặt phía công ty Trung Quốc và Stella, lại thêm nhóm thực tập sinh Trung Quốc không hoàn toàn thuộc quyền quản lý của công ty Hàn Quốc, quan hệ đôi bên chỉ là hợp tác nên trừ khi xảy ra tình huống đặc biệt, quản lý ít khi dám động đến những người chưa ký giấy bán thân cho họ.
Một khi có xung đột xảy ra, đối tượng chắc chắn phải nhận kỷ luật nặng từ cấp trên sẽ là thực tập sinh Hàn Quốc.
Hơn nữa Ôn Phục là át chủ bài quan trọng nhất trong đội hình ra mắt mà Stella đã tính toán. Phía Trung Quốc còn dặn riêng bên Hàn là phải chăm sóc cậu theo chế độ đặc biệt.
Park Dong Hee không hiểu hết tính cách Ôn Phục, nhưng nhìn một thời gian cũng biết cậu không phải quả hồng mềm. Không nắm được thóp thì máu bạo lực của hắn không phát tác được.
Mặc dù không thể làm những vụ lớn nhưng mấy trò vặt vãnh chắc chắn không thể thiếu.
Park Dong Hee cho rằng mặc dù mình không thể công khai đánh hội đồng Ôn Phục nhưng có thể gây phiền phức cho cậu vào những thời điểm không ngờ tới. Ví dụ như đột nhiên vấp chân cậu khi cậu đi, ném quần áo mà Ôn Phục đã phơi hoặc va mạnh vào cánh tay cậu khi cậu đang bưng cơm.
Park Dong Hee không biết rằng những trò vặt như thế, thời Ôn Phục học cấp hai ra đường theo cha nuôi đi móc túi cậu đã chán chẳng thèm đ**m xỉa.
Sau nhiều lần khiêu khích Ôn Phục thất bại, Park Dong Hee nhận ra Ôn Phục linh hoạt như một con lươn. Trông có vẻ trầm lặng và ít nói nhưng mọi hành động nhắm vào cậu trong vòng ba mét cậu đều cảm nhận được.
Chân của Park Dong Hee chưa thò ra được một nửa để giả vờ vấp vào cậu, Ôn Phục đã có thể đi vòng qua.
Park Dong Hee định khóa trái cửa nhà vệ sinh khi Ôn Phục đang rửa mặt, chìa khóa còn chưa c*m v** lỗ, Ôn Phục đã mở cửa ra hỏi hắn đứng ở cửa làm gì.
Park Dong Hee cuối cùng cũng va đổ khay cơm trong tay Ôn Phục xuống đất. Ôn Phục vẫy tay nói không sao, tiện tay lấy khay cơm của hắn đáp lại: "Khay của cậu cho tôi là được."
Park Dong Hee tức đến mức trằn trọc mất ngủ cả đêm.
Cho đến một ngày Park Dong Hee phát hiện Ôn Phục đang viết thư trong ký túc xá. Bức thư viết bằng tiếng Trung mà hắn không hiểu. Hắn đến gần cậu cũng không tránh.
Hắn hỏi Ôn Phục đang viết gì.
Ôn Phục nói: "Viết cho anh trai của tôi. Bảo anh ấy đừng giận tôi."
Trong hai tháng qua Ôn Phục đã gọi cho Phí Bạc Lâm không dưới một trăm cuộc nhưng kết quả đều giống nhau. Phí Bạc Lâm dường như đã hoàn toàn cắt đứt liên lạc với cậu.
Ôn Phục mua sim điện thoại mới, tải lại WeChat mà cậu thường dùng trước đây nhưng phát hiện tài khoản cũ không đăng nhập được cũng không tìm lại được.
Cậu rất muốn liên lạc với những người bạn cũ như Tạ Nhất Ninh và Tô Hạo Nhiên để nhờ họ hỏi xem Phí Bạc Lâm dạo này thế nào, nhưng trên thế giới này cậu chỉ nhớ số điện thoại của Phí Bạc Lâm và bố nuôi, không thể điền thêm số nào khác.
Cậu tải từng ứng dụng khác xuống nhưng tất cả các tài khoản có thể liên lạc với mọi người đều không đăng nhập được. Sau một hồi loay hoay Ôn Phục nhận ra người đã cắt đứt liên lạc với thế giới cũ thực ra là chính cậu.
Trong một lớp vô thức khó nhận ra, Ôn Phục chợt thoáng nảy ra một ý nghĩ mà cậu không muốn tin.
Chẳng lẽ là do Phí Bạc Lâm làm?
Ôn Phục lập tức b*p ch*t suy nghĩ đó. Không thể nào! Anh sẽ không cố tình cắt đứt liên lạc với cậu, có lẽ chỉ là vẫn còn giận cậu thôi!
Đáng lẽ hôm ở sân bay phải quay lại nói hết những điều cần nói rồi hẵng đi cũng chưa muộn. Phí Bạc Lâm xưa nay ít khi giận cậu, nhưng một khi giận hẳn là rất khó dỗ.
Nghĩ vậy Ôn Phục quyết định viết thư cho anh.
Phí Bạc Lâm từng dạy cậu nhận được thư thì dù có thích hay không, vui hay buồn cũng phải trả lời, đó là phép lịch sự. Vậy thì chỉ cần anh nhận được, dù còn giận cũng buộc phải đáp lại, nếu không thì hóa ra anh thất hứa.
Mà Phí Bạc Lâm sẽ không bao giờ thất hứa với cậu.
Đúng lúc đó đôi mắt ti hí của Park Dong Hee đảo qua đảo lại, đột ngột hỏi: "Cậu viết xong rồi có biết cách gửi đi không?"
Ôn Phục lắc đầu, ngẫm nghĩ một chút rồi hỏi ngược lại: "Cậu biết không?"
"Biết chứ," Park Dong Hee nói tiếp, "Nhưng nếu tôi giúp cậu gửi, chẳng lẽ cậu không báo đáp gì sao? Người Trung Quốc các cậu không phải vẫn coi trọng cái gọi là ăn quả nhớ kẻ trồng cây à?"
Ôn Phục bình tĩnh trả lời: "Không cần cậu gửi giúp, chỉ cần chỉ cách cho tôi là được."
Park Dong Hee lại nói: "Được thôi. Nhưng mà mẹ tôi làm ở bưu điện nên tôi có thể mang thư về nhà mỗi tuần nhờ bà gửi, như vậy sẽ tiết kiệm được khối tiền. Cậu có biết gửi thư quốc tế đắt lắm không?"
Vì tin tưởng người đồng hành cũng là thực tập sinh, Ôn Phục đã gật đầu.
Cuối tuần thứ hai Park Dong Hee được nghỉ về nhà, Ôn Phục đưa cho hắn xấp thư tích góp suốt một tuần kèm theo 30.000 won, bảo tiền còn dư coi như tiền cảm ơn.
Park Dong Hee cầm tiền xong liền kéo bạn bè đi ăn một bữa gà rán thịnh soạn, rồi về nhà đốt sạch đống thư của Ôn Phục trong bếp.
Cứ thế suốt một tháng hắn đã vét được tổng cộng 100.000 won. Đến tuần thứ tư, khi Ôn Phục lại đưa thư cùng tiền cậu bèn hỏi thử: "Có bức nào gửi từ Trung Quốc đến cho tôi không?"
Park cười ha hả: "Thư vượt biển chậm lắm. Nhà tôi lại bận. Chờ nhé, chờ nhé!"
Ỷ vào việc Ôn Phục sẽ không nghi ngờ, hành động của hắn càng lúc càng lộ liễu. Lần này trên đường ra khỏi tiệm gà rán, hắn đã lấy bật lửa bắt đầu đốt thư ngay. Vừa đốt hắn vừa cầm trên tay vênh váo với đồng bọn: "Cái thằng nhãi này thật sự nghĩ tao sẽ làm việc cho nó chắc!"
Chưa dứt lời một cú đá từ phía sau bay đến. Park Dong Hee bị Ôn Phục đá ngã xuống đất, bị đánh một trận tơi bời đến chảy máu mũi. Những người Hàn Quốc xung quanh vừa kéo vừa mắng chửi cậu nhưng hoàn toàn không thể lôi được Ôn Phục ra.
Đến khi máu mũi Park Dong Hee be bét cả mặt, Ôn Phục vung nắm đấm đứng dậy khỏi người Park Dong Hee, nhặt tờ giấy thư bị đốt dở vẩy vẩy những mảnh vụn bị cháy thành than, quay lưng bỏ đi không nói thêm một lời nào.
Bạn đồng hành đỡ Park Dong Hee đến bệnh viện và nhanh chóng mách lại với công ty.
Chuyện xảy ra ngay trong đêm đã làm kinh động đến Stella ở tận Trung Quốc, Ôn Phục đã không về ký túc xá đúng giờ giới nghiêm. Công ty lập tức gọi điện thông báo cho cô để tránh trường hợp xảy ra bất trắc thì trách nhiệm sẽ thuộc về phía Hàn Quốc.
Khi Stella vội vã đến Hàn Quốc ngay trong đêm, cô còn chưa ra khỏi sân bay đã tóm được Ôn Phục.
Sau khi đánh Park Dong Hee ở cửa tiệm gà rán vào ban ngày, Ôn Phục không đi đâu cả. Cậu chạy thẳng đến sân bay Seoul. Ban đầu cậu không có ý định về nước, chỉ ngồi trên ghế ở sảnh đón khách nhìn chằm chằm vào những người đi ra.
Mỗi hành khách từ các chuyến bay đến từ Trung Quốc vừa bước xuống máy bay đều bị Ôn Phục chăm chú nhìn kỹ. Cậu đã ngồi nhìn suốt cả buổi chiều ở cửa ra sân bay, đến tận khi trên màn hình chỉ còn lại một chuyến cuối cùng vào rạng sáng hôm sau.
Cậu đột ngột bật dậy chạy đến quầy dịch vụ ở sảnh chính, yêu cầu mua ngay vé máy bay chuyến gần nhất.
Nhưng hộ chiếu và visa đã bị công ty giữ nên việc mua vé thất bại. Khi Stella và trợ lý mới Chu Kỷ hạ cánh xuống Hàn Quốc, họ vừa khéo bắt gặp Ôn Phục ngồi gục đầu trước cửa sân bay, giống như đang trầm ngâm tìm cách ăn trộm giấy tờ từ tay quản lý.
Gió ở Hàn Quốc rét buốt như muốn lột cả lớp da mặt người ta. Stella liếc thấy Ôn Phục, sầm mặt bước đến ném túi vào người cậu: "Cậu chạy đến đây làm gì!"
Ôn Phục không đáp, chỉ cúi đầu nhìn vào đôi tay mình.
Stella lúc này mới chú ý trong tay cậu đang nắm một xấp giấy thư bị cháy, cộng cả thảy là bảy lá. Mỗi lá chỉ còn sót lại một góc, lờ mờ thấy vài chữ "Gửi Phí Bạc Lâm" đã cháy nhòe.
Trên bảy mảnh giấy ấy cậu còn kẹp một tấm ảnh, là tấm ảnh chụp chung của hai người khi tốt nghiệp cấp ba. Khi ấy mỗi người giữ một bản.
Lên đại học cả hai nghĩ đã ở bên nhau, mang một tấm đi là đủ. Ôn Phục mang bản của mình đến Cẩm Thành, còn bản của Phí Bạc Lâm thì để lại ở nhà.
Stella kéo mạnh cậu đứng dậy, nghiêm giọng: "Đi theo tôi về! Đánh người rồi bỏ chạy, ai dạy cậu cái kiểu đó?"
Ôn Phục không hề phản kháng. Cậu hiểu rõ bản thân vốn không thể đi được. Đi rồi thì bao nhiêu nỗ lực của Phí Bạc Lâm trước đây coi như đổ sông đổ biển. Đi rồi thì tiền bồi thường hợp đồng, cả đời này Phí Bạc Lâm cũng không thể gánh nổi.
Cậu đi theo hướng mà Stella kéo.
Tháng Giêng ở Hàn Quốc lúc nào cũng có tuyết. Chớp mắt đã có thêm vài bông tuyết từ trên trời rơi xuống.
Chu Kỷ đi sau Stella che ô. Đồng thời anh cũng chú ý xem trong số những chiếc xe đang chạy trên đường có chiếc nào của công ty đến đón họ không.
Từ sảnh sân bay, lờ mờ vang lên thông báo chuyến bay cuối cùng từ Trung Quốc đã hạ cánh.
Ôn Phục đột nhiên vùng khỏi tay Stella, bất chấp tất cả để lao ngược vào trong.
Stella và Chu Kỷ vội vàng đuổi theo. Chiếc xe của công ty cũng vừa đến. Tài xế thấy cả ba đều chạy vào trong thì vội vàng bấm còi.
Chạy được chưa đầy hai bước, Ôn Phục đã bị Chu Kỷ kéo lại. Stella cũng giữ chặt, bảo cậu đừng quậy nữa.
Ôn Phục trợn tròn mắt nhìn dòng người đi ra từ cửa. Cậu đột nhiên hét lớn về phía đó: "Phí Bạc Lâm! Phí Bạc Lâm! Phí Bạc Lâm!"
Từng tiếng từng tiếng khàn đặc, mỗi một lần lại càng to hơn.
Tất cả mọi người đều quay lại nhìn.
Ôn Phục vẫn tiếp tục hét, gần như dùng hết sức lực để gào lên cái tên đó. Giọng khàn đặc vang vọng khắp sảnh sân bay: "Phí Bạc Lâm!
Stella tát bốp một cái: "Không có Phí Bạc Lâm!"
Cô giật lấy xấp thư chưa cháy hết trong tay Ôn Phục, xé thành nhiều mảnh ném mạnh vào mặt cậu: "Đi theo tôi về ngay!"
Ôn Phục im lặng nhìn những mảnh vụn trên sàn.
Đúng lúc Stella định đi, cậu khẽ hỏi: "Anh ấy giận tôi rồi phải không?"
"Đúng vậy," Stella kéo cậu đi như bay, trả lời không chút do dự, "Nếu cậu còn quậy nữa thì cậu ấy sẽ giận hơn. Nếu cậu bỏ đi, cậu ấy sẽ không bao giờ tha thứ cho cậu đâu."
Ôn Phục đột nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt sắc lạnh ghim chặt cô: "Chị có thể liên lạc được với anh ấy không?"
Stella lạnh lùng thản nhiên: "Không."
"Chị có thể bảo anh ấy gọi điện cho tôi được không?" Ôn Phục hỏi.
"Không được." Stella mở cửa xe và ngồi vào.
"Chị có thể giúp tôi mang thư cho anh ấy được không?" Ôn Phục vịn cửa xe, đứng ngoài nhìn cô, "Họ đã đốt hết thư của tôi rồi."
Stella nghe thấy có gì đó không đúng, liếc mắt sang: "Ai đốt đồ của cậu?"
"Park Dong Hee," Ôn Phục nói.
Cái tên này Stella vừa nghe thấy trong điện thoại buổi chiều. Lúc đó phía Hàn Quốc không hề nói cho cô biết chuyện thư của Ôn Phục bị đốt.
"Còn gì nữa không?" Cô hỏi, "Cậu ta còn làm gì nữa?"
"Mỗi tuần hắn lấy của tôi 30.000 tệ, nói là giúp tôi gửi thư nhưng lại đốt hết thư," Giọng Ôn Phục trở nên lo lắng, cậu hỏi lại, "Chị có thể giúp tôi mang thư cho anh Bạc Lâm không?"
Stella thoáng trầm lại: "Cậu lên xe trước đi."
Cuối cùng chuyện này kết thúc bằng một cuộc tranh cãi giữa Stella và ban quản lý cấp cao của công ty Hàn Quốc. Ôn Phục và Park Dong Hee mỗi người chịu năm mươi roi, mỗi người về chịu tiếng mắng chửi của quản lý riêng.
Ôn Phục đảm bảo với Stella rằng sau này sẽ không tùy tiện đánh người nữa. Park Dong Hee thì bị quản lý đánh cho một trận vì gây chuyện.
Sau khi giáo dục Ôn Phục một trận khô họng, Stella bảo cậu viết bản cam kết. Ôn Phục viết xong bản cam kết liền ngẩng đầu hỏi: "Thư của tôi..."
"Được rồi được rồi," Stella vẫy tay ra hiệu rằng tai cô đã sắp chai sần cả đêm nay, "Sau này mỗi tháng tôi sẽ đến một lần. Nếu cậu có thư muốn gửi cho cậu ấy thì cuối tháng đưa cho tôi, tôi sẽ giúp cậu mang về gửi. Nhưng cậu ấy có nhận được hay không, có viết thư hồi âm hay không thì tôi không đảm bảo đâu. Tôi bận lắm."
"Giấy viết thư ở Hàn Quốc tôi không quen dùng, chị có thể mang từ Trung Quốc sang cho tôi được không?"
"Được được được."
"Cả phong bì nữa."
"Rồi rồi rồi."
Một khi đã nói dối, người ta phải dùng vô số lời nói dối để bao biện. Stella đã không còn nhớ nổi đây là lần thứ bao nhiêu cô vá lại lời nói dối của Phí Bạc Lâm đối với Ôn Phục.
Những bức thư của Ôn Phục bắt đầu đưa Stella giữ là từ tháng 3 năm 2016, cho đến khi cậu về nước là vào tháng 11 năm 2017.
Trong thời gian đó Ôn Phục đã viết tổng cộng 589 bức thư. Những bức thư này được Stella giữ lại suốt sáu năm, cuối cùng được gửi đến khách sạn nơi Phí Bạc Lâm ở vào cuối năm 2023.
[2016.2.27]
Anh Bạc Lâm,
Đây đã là tháng thứ ba em sang Hàn Quốc, vậy mà vẫn chưa gọi được cho anh.
Thực ra tháng trước em cũng viết cho anh rất nhiều thư nhưng vì vài lý do nên không gửi đi được. Ở đây em vẫn ổn, thầy cô tốt, bạn bè cũng tốt. Không biết bên chỗ anh dạo này thế nào?
Giờ anh đã về nhà chưa? Đang ở Nhung Châu hay Cẩm Thành? Hay là anh đã sang Anh rồi? Có phải anh đổi số điện thoại nên em mới không liên lạc được không?
Nếu vì đổi số, em sẽ ghi số của em ở mặt sau. Khi nhận được thư anh có thể gọi cho em ngay được không?
Đã 67 ngày rồi em chưa được nghe giọng anh. Em rất nhớ anh.
Ôn Phục
(644000, Khu Thúy Bình, TP Nhung Châu, tỉnh Tứ Xuyên, số 132, Tiểu khu Long Đàm, đường Chí Tri – Gửi Phí Bạc Lâm)
[2016.3.4]
Anh Bạc Lâm,
Hôm nay em vừa ăn hết món thịt thỏ khô xào anh làm. Thật ra mỗi bữa em chỉ ăn một ít nên mười gói thịt thỏ em để dành ăn hơn hai tháng vẫn tạm đủ.
May mà ở đây trời lạnh, đồ hút chân không để được rất lâu. Mỗi lần em ăn thì mọi người lại xúm vào xin. Em không muốn lắm nhưng trừ Park Dong Hee ra, em vẫn chia cho mỗi người một chút. Ai cũng khen ngon.
Anh có thể gửi thêm cho em được không?
Tiện thì viết thư hồi âm hoặc gọi điện cho em nhé.
Ôn Phục
[2016.4.13]
Anh Bạc Lâm,
Hôm nay tập nhảy đến khuya nên ai cũng mệt rã rời. Về ký túc xá là mọi người ngủ ngay, không thể bật đèn nên giờ em ngồi ở hành lang viết thư cho anh.
Thời tiết ở Hàn Quốc có ấm lên một chút nhưng vẫn lạnh, không ấm áp như tháng Tư ở Nhung Châu.
Chỗ anh bây giờ thế nào? Cây lan dạ hương dưới nhà đã nở chưa? Năm nay dì Ngô có mang bánh sang cho anh không?
Em nhớ món bánh trôi nước của dì Ngô. Không biết năm nay dì làm nhiều không?
Anh có thể ăn giúp em hai cái không? Rồi viết thư kể em biết mùi vị thế nào. Nếu anh gọi điện cho em thì càng tốt.
Ôn Phục
[2016.4.20]
Anh Bạc Lâm,
Hôm nay căn tin lại cho ăn rau luộc rưới nước sốt.
Ngày nào cũng là cải thảo hay cái gì đó, em chẳng phân biệt nổi, vào miệng đều một mùi.
Thức ăn ở đây thật sự quá đơn điệu.
Chúng ta đâu phải con bò, sao họ cứ bắt mình ăn toàn rau vậy?
Giá mà đầu bếp căn tin học công thức nấu ăn của anh thì tốt biết mấy. Chỉ một bát mì anh nấu thôi cũng ngon gấp trăm lần món ở đây.
Anh có rảnh sang Seoul không? Sang chỉ để dạy thầy nấu ăn một bữa cũng được, rồi tiện thể đưa em về luôn.
Nếu không đón về cũng không sao, em thuê một căn phòng trọ đợi anh. Anh đến đây nhìn em một lần là được rồi.
Nếu anh nhận được thư quyết định sang, có thể viết thư báo cho em biết ngày nào đến không? Hoặc gọi điện cho em cũng được.
Điện thoại em luôn bật, số của anh em vẫn nhớ. Nếu anh đổi số mới thì cũng đừng lo, cuộc gọi nào em cũng sẽ nghe. Anh đừng sợ em nghĩ là số lừa đảo mà cúp máy nhé!
Ôn Phục
[2016.4.27]
Anh Bạc Lâm,
Hôm nay Stella tới, chị ấy nói vẫn chưa nhận được thư hồi âm của anh.
Em bắt đầu nhớ lại buổi sáng hôm mình chia tay, lúc đó em đã không trả lời câu hỏi của anh. Có phải vì vậy mà anh giận không?
Thật ra hôm đó em không giận, chỉ buồn một chút xíu thôi.
Em không muốn đến nơi này, bây giờ cũng không muốn lắm.
Nhưng nếu anh có thể không giận thì em sẵn sàng ở lại đây và nghe lời họ.
Ở đây có thể học được nhiều thứ. Em đang cố gắng và sẽ luôn nghe lời anh.
Anh có thể viết cho em một bức thư hồi âm không? Hoặc gọi điện cho em cũng được.
Tháng sau nhé?
Ôn Phục
[2016.5.13]
Anh Bạc Lâm,
Hôm nay là buổi kiểm tra trình độ đầu tiên, em đứng hạng nhất được xếp vào lớp A của đội hình ra mắt. Thầy cô nói em có năng khiếu.
Em mong Stella sớm mang bức thư này đến cho anh.
Anh đọc được thì có vui không? Có muốn viết thư hoặc gọi cho em không?
Đã rất lâu rồi em chưa được nghe giọng anh. Chẳng lẽ anh không nhớ em sao?
Ôn Phục
[2016.5.28]
Anh Bạc Lâm,
Hôm nay canteen có món thịt heo chiên xù. Ai cũng đùa bảo chắc công ty phát tài rồi nên mới cho ăn thịt, dù mỗi người chỉ được một miếng.
Canteen ít trái cây lắm. Nửa quả dưa hấu mà gần mười nghìn won, nhìn cũng chẳng ngon. Chẳng lẽ dưa này trồng trong vườn nhà tổng thống sao?
Lần sau anh sang có thể mang cho em ít dưa hấu không?
Nếu trên máy bay không được mang thì thôi, anh chỉ cần đến là được, dưa hấu không quan trọng.
Anh có đang ở Anh không?
Việc bên đó có khó lắm không? Có phải vì vậy mà anh không tiện viết thư hay gọi điện?
Anh có thể cho em địa chỉ ở Anh được không? Từ nay em sẽ nhờ Stella gửi thư thẳng sang đó.
Hoặc anh gọi điện cho em cũng được.
Chúng ta đã 158 ngày không nói chuyện rồi, em rất nhớ anh.
Ôn Phục
[2016.6.23]
Anh Bạc Lâm,
Mấy hôm nay tập luyện mệt quá, mỗi ngày em chỉ ngủ được bốn tiếng nên mấy hôm trước không viết thư được cho anh. Giờ bạn cùng phòng ngủ rồi, em lại ra hành lang.
Hôm nay canteen có cà chua bi với sủi cảo chay. Cà chua bi còn tạm nhưng sủi cảo không ngon bằng anh làm.
Em nhớ món sủi cảo củ sen của anh. Ở Hàn Quốc hình như họ ít ăn củ sen? Có phải họ chưa từng làm sủi cảo củ sen không?
Mọi chuyện ở Anh của anh sao rồi? Anh có rảnh về nhà không?
Thư em gửi về nhà chắc đã chất thành một đống. Anh nhờ dì Ngô nhận giúp nhé. Nếu dì biết địa chỉ của anh thì chắc sẽ gửi giúp.
Em sợ anh lâu quá không thấy thư của em sẽ nhớ em.
Nếu anh vẫn còn giận chuyện hôm em lên máy bay thì thôi cũng được, nhưng anh có thể gọi điện cho em trước không?
Anh không muốn nghe em tự mình xin lỗi sao?
Em sẽ nói cho anh nghe thật ra em không hề giận.
Anh Bạc Lâm, nửa năm rồi.
Em vẫn rất nhớ anh.
Ôn Phục
[2016.7.18]
Anh Bạc Lâm,
Hôm nay em kiểm tra tiếng Hàn, đứng đội sổ.
Nếu đọc thư này mà anh thấy bực thì cứ gọi điện mắng em cũng được, em không để bụng đâu.
Mùa hè đến rồi, anh có về nhà xem cây lô hội chưa?
Anh có thể nhân tiện sang Hàn thăm em không?
Nếu không tiện thì viết thư cho em hay gọi điện cho em cũng được.
Ôn Phục
[2016.8.4]
Anh Bạc Lâm,
Công ty bảo em viết ca khúc cho nhóm nữ đàn chị sắp ra mắt. Họ mua bản quyền sáng tác của em hai triệu won. Em kiếm được tiền rồi.
Anh có muốn sang xem khoản tiền lớn đầu tiên em kiếm được không?
Anh từng nói bánh gạo cay ở đây ngon lắm nhưng em vẫn chưa ăn. Em đợi anh đến, đón em đi ăn cùng.
Nếu anh đến ngay bây giờ thì em sẽ lấy tiền bản quyền mời anh.
Nếu giờ không được thì tháng sau cũng được.
Tháng sau nữa không được thì vài tháng nữa cũng được.
Đừng đến muộn quá nhé.
Thôi, có muộn cũng chẳng sao.
Chỉ cần anh đến là được.
Ôn Phục
[2016.8.19]
Anh Bạc Lâm,
Chúc mừng sinh nhật anh!
Anh có muốn gọi cho em không? Em sẽ hát "Chúc mừng sinh nhật" cho anh nghe. Chẳng lẽ anh không muốn nghe em hát sao?
Nếu không kịp thì cũng không sao. Chiều nay em xin nghỉ đi ra cửa hàng tiện lợi mua một cái bánh kem, nhờ họ cắm giúp em một cây nến.
Trước khi viết thư này em đã lén thắp lên, hát xong rồi ăn hết bánh, còn quay cả video.
Bánh kem ở Hàn Quốc đắt ghê, một cái chỉ bằng lòng bàn tay mà mấy nghìn won.
Nếu anh muốn xem video thì gọi cho em nhé.
Ôn Phục
[2016.10.17]
Anh Bạc Lâm,
Hôm nay lại phải ăn toàn rau.
Chỉ vì có một thực tập sinh người Hàn chạy ra ngoài lén ăn gà rán bị phát hiện tăng một ký, thế là cả tuần nay tất cả bọn em chỉ được ăn rau.
Chẳng phải anh từng nói mỗi ngày phải ăn đủ rau, trứng, thịt và tinh bột sao?
Tại sao họ chỉ cho bọn em ăn rau?
Anh sang đây dạy họ một bài đi, tiện thể đón em về nhà được không?
Đợi em ăn đủ trứng, thịt và tinh bột rồi lại đưa em quay lại cũng được.
Nếu lúc đến anh mang thêm vài hộp sữa Jule thì càng tốt.
Ôn Phục
[2016.12.23]
Anh Bạc Lâm,
Tròn một năm rồi, anh ở Anh sống thế nào?
Nếu có thời gian rảnh thì liên lạc với em nhé.
Đêm qua em lại mơ thấy anh.
Có phải vì mùa đông đã đến nên em cứ mơ thấy anh mãi không?
Tại sao trong mơ anh luôn hỏi em "Có thể đừng giận anh nữa không" mà ngoài đời anh không gọi cho em?
Anh Bạc Lâm, anh gọi cho em được không?
Em muốn nghe giọng anh.
Ôn Phục
[2016.12.30]
Anh Bạc Lâm,
Em vẫn chưa nhận được thư nào từ anh cả.
Giấy viết thư Stella mang cho em lại hết rồi. Tháng sau em sẽ dồn hết những điều muốn nói vào một bức thư thôi.
Anh thật sự không muốn liên lạc với em sao?
Anh Bạc Lâm, đừng giận nữa được không?
Ôn Phục
[2017.1.27]
Anh Bạc Lâm,
Chúc mừng năm mới!
Ở đó có chương trình mừng năm mới giống như "Xuân Vãn" không?
Anh có đếm ngược thời khắc giao thừa không?
Mùa đông ở Hàn lạnh lắm nhưng vào phòng tập thì đỡ hơn, ngày nào cũng nhảy đến đầm đìa mồ hôi.
Bao giờ anh sẽ đến đón em về nhà?
Năm sau vào khoảnh khắc này, mình có thể ở bên nhau mừng năm mới được không?
Ôn Phục
[2017.2.1]
Anh Bạc Lâm,
Hôm nay em nhìn thấy một con bướm bên bờ sông Hàn.
Tuyết đang rơi. Nước sông đã đóng băng vậy mà vẫn có một con bướm. Nó bay đến đậu trên vai em. Em hỏi có phải nó bay từ chỗ anh không thì thấy nó đập cánh hai cái.
Em nhờ nó mang lời nhắn đến cho anh. Lúc đầu em định kể hôm qua em ăn gì nhưng bướm nhỏ quá sợ nó không nhớ được nhiều, nên em chỉ nhờ nó hỏi anh bao giờ anh đến đón em về nhà?
Anh Bạc Lâm, con bướm đã đến bên anh chưa?
Ôn Phục
Chiều tối ngày 2 tháng 2 năm 2017, tuyết rơi trắng xoá trên sông Hàn. Ôn Phục lại ra bờ sông và nhặt được một con bướm chết cóng trên mặt băng.
Tuyết rơi đầy lông mày và tóc, rất nhanh phủ trắng cả tầm mắt.
Cậu ngẩng đầu nhìn bầu trời mịt mù, gọi khẽ một cái tên: "Anh Bạc Lâm."
Cậu lẩm bẩm, giọng khô khốc: "Con bướm đã quay về rồi... anh sẽ đến đón em về nhà chứ?"
Đáp lại cậu chỉ có tiếng gió lạnh rít gào trong màn đêm.
Cậu không tìm thấy đường về nhà.
Tuyết phương Bắc chẳng bao giờ bay đến phương Nam, bướm của cậu cũng chẳng thể bay đến bên Phí Bạc Lâm.