Editor: Sophie
[2017.11.20]
Anh Bạc Lâm,
Không còn ảnh nữa rồi.
Em ghét họ.
Ôn Phục
Ngày 20 tháng 11 năm 2017
(644000, Khu Thúy Bình, thành phố Nhung Châu, tỉnh Tứ Xuyên, Số 132, Tiểu khu Long Đàm, đường Chí Tri, Gửi Phí Bạc Lâm)
Cơ duyên để Ôn Phục được về nước diễn ra không hề vui vẻ.
Đó cũng là khởi đầu cho quãng thời gian cậu bị công ty đóng băng hoạt động.
Mùa đông năm 2017, những bức thư Ôn Phục viết cho Phí Bạc Lâm đã chất thành một đống hơn năm trăm bức trong nhà Stella. Lúc ấy còn hai tháng nữa mới đến thời gian về nước theo quy định trong hợp đồng của cậu.
Hai năm qua mâu thuẫn giữa nhóm thực tập sinh lớn tuổi người Hàn do Park Dong Hee cầm đầu và Ôn Phục đã như nước với lửa.
Bọn chúng không dám gây chuyện lớn nhưng mấy trò vặt vãnh thì không bao giờ ngừng lại. Sau khi các thủ đoạn như cô lập và chế giễu hoàn toàn vô dụng với Ôn Phục, chúng bắt đầu dùng mọi cách để gây phiền phức cho cậu.
Ví dụ lợi dụng lúc Ôn Phục còn đang tập nhảy hoặc viết thư, chúng cố tình xả hết nước nóng khiến Ôn Phục khi vào phòng tắm chỉ có thể tắm bằng nước lạnh. Hoặc chạy đến phòng của Ôn Phục trước khi cậu về ký túc xá, ép bạn cùng phòng mở cửa để bới tung chăn đệm của cậu.
Hôm nay Ôn Phục phải tắm nước lạnh thì ngày mai sẽ xả hết nước nóng trước khi Park Dong Hee tập luyện xong. Phòng của cậu bị bới tung thì cậu sẽ chạy đến phòng của Park Dong Hee, cuộn chăn nệm của hắn quẳng ra ngoài. Đôi bên ăn miếng trả miếng, không ai nhường ai.
Cuối cùng hai tháng trước khi cậu rời Hàn Quốc, một cuộc xung đột chưa từng có đã nổ ra.
Ngòi nổ là Park Dong Hee vừa hoàn thành cuộc phẫu thuật thẩm mỹ lần thứ hai. Xương cằm, sống mũi đã được gọt và cấy ghép. Hắn đang trong thời gian kiêng cữ và nghỉ ngơi, không được vận động.
Một ngày nọ trong khoảng thời gian đó, hắn trở về từ bên ngoài vào lúc nửa đêm vừa lúc bắt gặp Ôn Phục đang ngồi xổm ở hành lang viết thư.
Park Dong Hee tình cờ thấy Ôn Phục đang ngẩn ngơ nhìn một tấm ảnh. Ôn Phục nhanh chóng nhận ra ánh mắt của hắn và lập tức cất tấm ảnh đi. Không cất ở một vị trí cụ thể nào vì cậu luôn mang theo tấm ảnh chụp chung với Phí Bạc Lâm bên mình mỗi ngày. Ở nơi này ngoài cơ thể cậu ra không có nơi nào đáng tin cậy.
Sau hai tuần quan sát, Park Dong Hee phát hiện Ôn Phục rất trân quý tấm ảnh này. Thế là vào một buổi chiều mưa, lợi dụng lúc Ôn Phục đang tắm trong phòng tắm chung hắn đến tìm bảo vệ mượn cớ xin chùm chìa khóa tủ gửi đồ, mở tủ của Ôn Phục lấy tấm ảnh đó từ trong áo khoác của cậu.
Vì vừa làm thực tập sinh vừa viết nhạc phối khí cho nhóm tiền bối đã ra mắt để kiếm tiền bản quyền nên Ôn Phục bận rộn hơn người khác. Do đó cậu thường là người cuối cùng rời phòng tập và dĩ nhiên chỉ có thể tranh thủ vài chục phút cuối cùng có nước nóng trong phòng tắm lúc nửa đêm để đi tắm.
Hôm đó đúng lúc là ngày cuối cùng trong thời gian Park Dong Hee nghỉ ngơi sau phẫu thuật. Cuối tháng 11 ở Hàn Quốc, nhiệt độ giảm đột ngột và cực kỳ lạnh.
Lúc 2 giờ 55 phút sáng, trong năm phút cuối cùng phòng tắm có nước nóng, Ôn Phục nghe thấy tiếng khóa cửa phòng tắm của mình vang lên từ bên ngoài.
Mặc dù rất khẽ nhưng cậu vẫn nhanh chóng nhận ra.
Cậu thử vặn tay nắm cửa, quả nhiên không mở được.
Park Dong Hee ỷ vào việc mình có cả bộ chìa khóa của bảo vệ, không chỉ lấy trộm tấm ảnh trong áo khoác của Ôn Phục mà còn tiện tay nhốt Ôn Phục trong phòng tắm riêng.
Giây tiếp theo cầu dao bị ngắt, cả phòng tắm chìm vào bóng tối.
Ôn Phục nắm chặt tay nắm cửa, bình tĩnh nhìn ra ngoài bóng tối hỏi bằng tiếng Hàn: "Ai đó?"
Không ai trả lời, chỉ có tiếng nước chảy từ vòi nước cách đó không xa.
Rất nhanh có người đi tới gần.
Sau đó một cái ghế đẩu được đặt trước cửa phòng cậu.
Từ tiếng thở dồn dập ngoài cửa, Ôn Phục nhận ra đó là hơi thở của Park Dong Hee.
Cậu theo bản năng cảnh giác ngẩng đầu lên, một xô nước lạnh từ khoảng trống giữa vách ngăn và trần nhà đổ ập xuống.
Ôn Phục lùi ra phía sau dán lưng vào tường. Nước lạnh bắn hơn nửa xô lên người cậu, toàn bộ hơi nóng trong phòng tắm bị dập tắt ngay lập tức.
Cậu tung một cú đá vào cửa. Khóa phòng tắm rất chắc chắn, chắc là vì trước đây thường xuyên xảy ra sự việc thực tập sinh đá cửa nên công ty rất coi trọng việc này.
Cánh cửa không bung ra, Ôn Phục lại đá thêm một cú nữa.
Giọng nói chói tai của Park Dong Hee vang lên ở bên ngoài: "Ôn Phục à, cố mà chui ra trước giờ giới nghiêm đi nhé. Ra được rồi tao sẽ có quà cho mày đấy."
Ôn Phục lạnh lùng chửi bằng tiếng Hàn: "Đồ xấu xí vô liêm sỉ."
Câu này là Ôn Phục nghe lỏm được từ những thực tập sinh khác. Khi không có Park Dong Hee ở đó, những thực tập sinh Hàn Quốc thường xuyên bị hắn bắt nạt dùng biệt danh này để gọi hắn.
Ôn Phục nghe thấy, mặc dù không muốn nhớ nhưng do đầu óc quá tốt nên vô thức lưu lại. Khi thích hợp thì câu nói này đã bật ra khỏi miệng cậu.
"MÀY NÓI CÁI GÌ CƠ!" Park Dong Hee nổi giận đùng đùng, "YAAAAA!"
Hắn lập tức định dùng chìa khóa mở cửa phòng tắm lôi Ôn Phục ra để dạy cho một bài học. Nhưng bị hai tên đồng bọn bên cạnh cản lại: "Đi nhanh đi, cầm chìa khóa lâu quá bảo vệ sẽ nghi ngờ."
"Đồ con hoang không biết trời cao đất dày..."
Park Dong Hee chửi bới rồi bỏ đi, kế khích tướng của Ôn Phục không thành công.
Mười phút sau cậu nắm lấy móc treo trên tường phòng tắm, đạp lên tay nắm cửa nhanh nhẹn trèo ra ngoài từ khoảng trống dưới trần nhà.
Ôn Phục bật cầu dao, đi đến phòng chứa đồ, im lặng tháo vòng tay có chìa khóa. Vừa tìm thấy tủ của mình, cậu đã thấy cánh cửa bị mở.
Ánh mắt cậu lập tức co lại, vội lấy áo khoác lục từ trong ra ngoài. Chưa kịp xem kỹ, từ ống tay áo rơi ra một đống mảnh vụ.
Tấm ảnh chụp chung của cậu và Phí Bạc Lâm bị cắt vụn.
Những mảnh nhỏ bay lả tả dưới chân Ôn Phục, mỗi mảnh chỉ bằng nửa móng tay, có muốn ghép lại cũng không thể cứu vãn.
Cậu cẩn thận gom lại cho vào túi rồi nhanh nhẹn mặc quần áo, cầm chậu đựng quần áo của mình, không nói một lời đi thẳng về ký túc xá.
Về phòng lấy quần áo bẩn trong chậu ra, Ôn Phục bảo bạn cùng phòng giúp mình đi gõ cửa phòng của Park Dong Hee.
Cùng bạn đi đến trước cửa phòng hắn, bên trong vẫn ồn ào cười nói.
Ôn Phục né sang một bên, đứng ngoài tầm nhìn của mắt mèo ra hiệu cho bạn gõ cửa.
Đối với Ôn Phục, Park Dong Hee vẫn có vài phần kiêng dè và cảnh giác. Nên khi chuông cửa reo Park Dong Hee không ra ngay mà thò cổ ra nhìn qua mắt mèo: "Ai đó?"
"Tôi đây," Bạn cùng phòng của Ôn Phục nói, "Tôi đến trả MP3 cho Kwang Hyun."
Quả thật cậu ta có mượn MP3 của một người trong phòng này, chỉ là nghe Ôn Phục nhờ giúp nên đến trả sớm.
Park Dong Hee chửi Kwang Hyun: "Tao đã bảo mày đừng cho lũ nhóc chó Tàu mượn đồ rồi mà, mày ăn sh*t à? Não mày úng nước à?"
Kwang Hyun vừa xin lỗi vừa chạy đến mở cửa.
Mở cửa xong anh ta khẽ trách bạn cùng phòng của Ôn Phục: "Bảo rồi đừng đến lúc cậu ta còn ở trong phòng..."
Chưa dứt lời, một bóng người lướt nhanh đẩy khẽ Kwang Hyun rồi lách vào.
Lúc này Park Dong Hee đang quay lưng lại với cửa uống rượu soju với mọi người.
Ôn Phục cầm cái chậu đi thẳng về phía hắn.
Người đối diện Park Dong Hee đã ngẩng đầu lên nhìn rõ người đến là ai, lập tức lắp bắp chỉ vào sau lưng Park Dong Hee: "Cái đó... Ôn..."
"Hả? Cái gì?" Park Dong Hee giơ ly rượu lên, nghe vậy liền quay đầu lại, còn chưa nhìn rõ mặt Ôn Phục đã bị cái chậu nhựa đập vào mặt, mắt nổ đom đóm, tai ù đi.
"A!" Hắn ôm sống mũi vừa đặt sụn xong, trợn mắt: "Mày dám đánh tao!"
Thực tập sinh trong thời gian hồi phục sau phẫu thuật thẩm mỹ là đối tượng được công ty bảo vệ đặc biệt vì chi phí phẫu thuật của thực tập sinh đều do công ty chi trả. Một khi xảy ra tai nạn trong thời gian hồi phục cần phải làm lại thì lại tốn một khoản tiền lớn.
Do đó những thực tập sinh đã trải qua cuộc đại phẫu sẽ nhận được sự bảo vệ và ưu ái đặc biệt trong tháng hồi phục đó. Ngay cả những người thường xuyên bị bắt nạt ở tầng lớp thấp nhất cũng mặc nhiên có được một cuộc sống yên bình trong thời gian này, không bị bắt nạt.
Nếu không một khi xảy ra sự cố, công ty truy cứu trách nhiệm, người ra tay chắc chắn sẽ không yên thân.
Park Dong Hee tuyệt đối không ngờ rằng Ôn Phục lại dám trực tiếp cầm chậu đập vào mặt hắn, người vừa ghép sống mũi.
Sờ lên mũi, hắn mơ hồ cảm thấy sụn đã lệch, đang đè vào xương thật, vô cùng đau đớn.
Hắn hoảng loạn, giận dữ chỉ vào Ôn Phục, nhất thời không biết làm sao, chỉ biết gào đi gào lại: "Mày dám đánh tao!"
Ôn Phục thản nhiên, giọng nói lạnh lùng: "Đánh mày thì sao?"
Cậu không chỉ đánh mà còn đuổi theo Park Dong Hee để đánh.
Vừa thấy Ôn Phục giơ chậu lên lần thứ hai, Park Dong Hee hiếm hoi nhanh nhẹn được một lần, hất đám bạn ra, lao thẳng về phía cửa.
Ôn Phục quay đầu đuổi theo.
Mọi người trong ký túc xá ngây ra. Một lát sau trên hành lang vang lên tiếng kêu cứu khàn đặc của Park Dong Hee, xen lẫn âm thanh "bốp bốp" của đáy chậu giáng xuống người
Khi họ phản ứng lại và ùa ra khỏi phòng, trên hành lang chỉ còn lại Park Dong Hee đang co ro ôm mặt khóc nức nở và một cái chậu dính máu. Ôn Phục đã rời đi một cách dứt khoát, không chút do dự.
Park Dong Hee nằm trên mặt đất, giọng yếu ớt: "Bệnh viện... Đưa tao đến bệnh viện..."
Sụn mũi và sụn cằm của hắn đều bị lệch. Còn miếng silicon ở sống mũi chọc thủng da nhô ra ngoài. Đôi mắt hai mí vừa cắt chưa lâu cũng sưng húp, cả khuôn mặt coi như đã bị hủy hoại hoàn toàn.
Trong lúc Park Dong Hee được mọi người dìu đến bệnh viện, Ôn Phục đã đi đến phố xăm hình phía sau công ty. Con phố đó ngoài quán cà phê và quán bar ra thì có rất nhiều tiệm xăm lớn nhỏ. Cậu đi thẳng đến tiệm cuối cùng ở cuối phố, mở cửa kính bước vào.
Ôn Phục có linh cảm rất rõ: Sau vụ ẩu đả lần này, mọi chuyện sẽ không còn "chìm xuồng" như hơn một năm trước. Khuôn mặt của Park Dong Hee phải phẫu thuật lại toàn bộ mà chi phí phẫu thuật thẩm mỹ đâu hề rẻ. Cậu đã thực sự gây ra tổn thất về lợi ích cho phía công ty Hàn Quốc.
Hai năm ở nước ngoài, cậu phải học vô số kỹ năng mà bản thân cho là không cần thiết: Ngoại ngữ, vũ đạo, cả phong cách pop vốn chẳng ăn nhập gì với lối sáng tác của mình.
Cậu trở nên lầm lì như trước năm 16 tuổi, nhưng không còn mờ mịt như khi đó nữa. Dù gặp phải thứ mình thích hay không thích, cậu đều cắm đầu học, đã học thì dốc hết sức.
Bởi vậy suốt hai năm qua, từ các kỳ kiểm tra năm, nửa năm, tháng cho đến tuần, cậu luôn đứng đầu bảng xếp hạng trong nhóm thực tập sinh chuẩn bị ra mắt, chưa một lần tụt bậc.
Cậu làm tất cả chỉ vì một ngày nào đó khi Phí Bạc Lâm đứng trước mặt thì cậu có thể đường hoàng nói rằng mình đã không phụ lời hứa năm xưa.
Ôn Phục đã làm tốt nhất có thể, tốt đến mức không ai có thể bắt bẻ. Tốt đến mức đến ngày hẹn, Phí Bạc Lâm cũng không thể tìm ra lý do nào để từ chối đón cậu về nhà.
Song đợi mãi chẳng thấy hồi âm, giống như vô số bức thư cậu từng viết chưa bao giờ được đáp lại. Ngày tháng thấm thoắt trôi. Sự trưởng thành diễn ra tựa chớp mắt. Ôn Phục gần như quên mất nét mặt của chính mình ngày đầu tiên đặt chân đến Hàn Quốc, nhưng vẫn có thể mơ thấy giọng Phí Bạc Lâm trong biết bao đêm khuya, bàn tay ấy nắm lấy tay cậu hỏi một câu: "Em gái, đừng giận nữa được không?"
Khi ấy cậu bướng bỉnh không nói ra câu trả lời. Vậy mà chớp mắt đã hai năm.
Hai người còn thiếu nhau một câu trả lời.
Chỉ là cuộc đời không như ý, câu chuyện cứ thế mà xảy ra.
Hai năm ở Hàn Quốc đã rèn giũa cho Ôn Phục đầy đủ kỹ năng chuyên môn. Cuối cùng cậu cũng trở thành một nhạc sĩ được hệ thống đào tạo bài bản đúng như mong muốn của Phí Bạc Lâm.
Phía công ty Hàn, sau khi nhận ra năng lực sáng tác bẩm sinh của cậu thì liên tục mua bản quyền các ca khúc với giá thấp hơn thị trường. Phần nhuận bút ít ỏi sau khi bị chia năm xẻ bảy chẳng còn lại bao nhiêu, nhưng Ôn Phục vẫn cẩn thận gói ghém từng đồng, để rồi sau hai năm cũng tích cóp được một khoản tiết kiệm tạm gọi là kha khá.
Cậu không bận tâm việc số tiền công ty trả hoàn toàn không tương xứng với chất lượng ca khúc mình viết. Nhìn những bài hát do chính tay mình sáng tác hết lần này đến lần khác được bán chạy trên thị trường, cậu chỉ hy vọng ở một nơi nào đó, người tên Phí Bạc Lâm sẽ tình cờ thấy phần credit "Sáng tác: Ôn Phục", dẫu bây giờ nó chỉ hiện bằng tiếng Hàn.
Dù sao thì cậu cũng đã có đủ tư cách để bước lên sân khấu, đúng như mong ước của Phí Bạc Lâm.
Ôn Phục bước vào tiệm xăm, quyết định để lại một dấu ấn trên cơ thể trước khi phán quyết cuối cùng ập đến, như một cách để kỷ niệm cho hai năm chờ đợi không hồi âm.
Trên cổ tay cậu có một vết sẹo tròn méo mó, là dấu tích của lần bị bố nuôi dí tàn thuốc khi xin tiền học phí vào đầu cấp ba.
Năm ấy Ôn Phục không có tiền cũng chẳng có điều kiện. Cổ tay bỏng rát, phồng rộp, cậu chỉ biết chạy ra vòi nước rửa bằng nước lạnh. Bố nuôi đã vứt bỏ cậu nhưng vết sẹo ấy vĩnh viễn ở lại.
Mùa thu năm đó khi vết sẹo vừa lành, cậu gặp Phí Bạc Lâm.
Ôn Phục đưa cổ tay ra nói muốn xăm ở đây.
Nhân viên hỏi xăm hình gì, cậu nghĩ một lúc rồi đáp: Một con bướm.
Người kia lại hỏi đã chọn mẫu chưa, muốn màu gì.
Ôn Phục nhớ đến con bướm chết cóng bên bờ sông Hàn hồi đầu năm, cụt cánh, xám xịt, không thể mang tin tức của cậu đi xa. Cậu nói: "Đang vỗ cánh, màu tươi sáng... màu đỏ đi, đỏ như máu."
Rời tiệm xăm, gió đêm lạnh cắt, phố xá vẫn ồn ào. Ôn Phục theo lối cũ ra sân bay. Như vô số kỳ nghỉ khác, cậu ngồi vào chỗ quen nhìn chằm chằm cửa ra của các chuyến bay từ Trung Quốc, lia mắt tìm từng gương mặt Châu Á.
Quản lý phía Hàn Quốc đã quá rành đường đi nước bước của cậu. Vừa gọi báo Stella, anh ta vừa phóng thẳng ra sân bay và lập tức tóm được cậu.
Trên đường vội vã sang Hàn trong đêm, Stella đã nghe hết "chiến tích lẫy lừng" của Ôn Phục. Dù cô đã cố ngăn nhưng phía công ty Hàn vẫn bằng mặt mà không bằng lòng lập tức làm to chuyện với cấp trên của Công ty Giải trí Tương lai để moi cho được một khoản bồi thường lớn.
Sự cố lần này có thể chỉ là chuyện nhỏ, nhưng cũng có thể bị đẩy thành một vụ cực lớn. Nhỏ thì chỉ là mâu thuẫn cá nhân giữa một thực tập sinh Trung Quốc và một thực tập sinh Hàn Quốc. Lớn thì chính là thành viên sắp ra mắt của nhóm Trung Quốc cố tình hủy hoại tương lai của thành viên nhóm Hàn Quốc, lấy cớ ẩu đả để chặn đường ra mắt của đối phương.
Tình hình hiện tại rất cấp bách. Nếu công ty Trung Quốc không sớm tỏ thái độ, phía Hàn sẽ tung tin ngay trong đêm, danh tiếng của nhóm thực tập sinh Trung Quốc trong đó có Ôn Phục sẽ tan nát trước khi kịp ra mắt.
Stella gần như đã mất hết kiên nhẫn với Ôn Phục. Cô hiểu từ xưa đến nay những kẻ có thiên bẩm thường như vậy, năng lực vượt trội đi kèm với cá tính khó thuần phục. Nhưng khi giơ bản cam kết do chính tay cậu viết năm ngoái ném xuống trước mặt, cô suýt nữa không kìm nổi cơn giận.
"Lần này lại vì sao mà đánh người, còn đánh đến nhập viện? Cậu có biết sống mũi bị lệch có thể nguy hiểm đến tính mạng không?!"
Ôn Phục cúi đầu, giọng bình thản: "Cậu ta cắt tấm ảnh của tôi."
"Ảnh bị cắt mà cậu đánh người ta đến vỡ đầu?!" Stella gần như gầm lên. "Tấm ảnh đáng tiền hay tiền đồ đáng tiền?!"
Cô giơ tay lên, suýt nữa đã tát thẳng vào mặt Ôn Phục.
Đúng lúc này Ôn Phục ngẩng đầu lên nhìn cô. Đôi mắt ấy bướng bỉnh lạ lùng, gợi nhớ đến loài dã thú không thể thuần hóa. Từ lần đầu Stella đề nghị tách cậu khỏi Phí Bạc Lâm cho đến tận hai năm sau, mỗi khi bị đặt vào thế đối nghịch Ôn Phục đều dùng ánh mắt ấy nhìn cô như kẻ thù.
Khi cô ở phía đối lập, ánh mắt cậu vừa bướng vừa lạnh, dù có bị tát thêm nghìn lần cũng không đổi. Trong suốt những năm tháng non dại ấy cậu luôn nhìn cô như thế.
Bàn tay Stella lơ lửng giữa không trung, cuối cùng không giáng xuống dứt khoát như hơn một năm trước.
Mỗi tháng, khoảng ba mươi bức thư của Ôn Phục đều được giao đúng hẹn vào tay Stella. Đó là khoảnh khắc duy nhất cô thấy cậu ngoan. Chỉ trong khoảnh khắc ấy, ánh mắt Ôn Phục nhìn cô không còn bướng bỉnh mà đầy ngoan ngoãn, van nài, như thể ngay sau lưng cô đang có một Phí Bạc Lâm mà Ôn Phục ngày đêm khao khát được gặp nhưng chẳng thể chạm tới.
Những ngày nhận thư mỗi tháng, trong mắt Ôn Phục cô không còn là người thuần hóa lạnh lùng, mà là sứ giả chuyển lời. Hơn năm trăm lá thư chất đống trong tủ của Stella. Mỗi khi nhìn đôi mắt ấy, cô lại nhớ mình đã phụ tấm chân tình vụng dại của Ôn Phục hơn năm trăm đêm.
Stella vốn có một trái tim lạnh lùng và cứng rắn, một bức thư nhẹ bẫng không lay nổi cô. Nhưng khi những lá thư tích tụ qua tay từng ngày, cái mùi mộc mạc của mực và giấy ấy khiến cô trong vô số đêm yếu lòng phải tự thú rằng chính tay mình từng chia cắt một đôi trẻ nghèo khổ đang nương tựa vào nhau.
Cô giống một kẻ bắt cóc, giữ Ôn Phục cô độc ở bên mình. Ngoài người tên Phí Bạc Lâm bị chính tay cô đuổi đi, thế gian không còn ai thương Ôn Phục đến thế.
Nếu cô còn nhẫn tâm thêm chút nữa, Ôn Phục hẳn sẽ là đứa trẻ mồ côi đáng thương nhất trên đời.
Cô hạ tay, dịu giọng hỏi khẽ: "Ảnh của Phí Bạc Lâm?"
Ôn Phục im lặng, móc trong túi ra những mảnh vụn, xòe trong lòng bàn tay, đưa lên như đứa trẻ đang mách tội. Ảnh bị cắt vụn ra rất nhỏ, từng mảnh từng mảnh vô cùng nhỏ.
Stella nhặt một mảnh, cảm giác giống miếng ép plastic thường dùng cho ảnh tốt nghiệp ở các trường cấp ba Trung Quốc.
"Không còn tấm nào khác sao?" Cô hỏi.
Mắt Ôn Phục bỗng đỏ hoe. Cậu cúi gằm, lấy tay áo còn lại chà qua chà lại lên mắt. Stella nhìn đỉnh đầu đen nhánh bướng bỉnh ấy, im lặng mà hiểu hết.
Cô nâng tay lên rồi lại hạ xuống, cuối cùng chỉ khẽ xoa đầu cậu: "Ra ngoài đợi đi."
Tiếng giày cao gót vang lên trong văn phòng. Tiếp đó là một cuộc thương lượng kéo dài suốt hai giờ.
Mục đích của phía Hàn Quốc thì quá rõ. Park Dong Hee vốn chẳng phải hạt giống tốt, họ muốn nhân dịp này đá hắn khỏi đội hình ra mắt, lại còn vin vào cớ mất một thực tập sinh xuất sắc để đòi một khoản bồi thường lớn.
Còn công ty Trung Quốc thì đẩy trách nhiệm lên chính Ôn Phục, vì Stella kiên quyết giữ cậu. Công ty Giải trí Tương lai không muốn chi khoản này bèn đưa ra hai lựa chọn:
Một là Ôn Phục tự bồi thường cho phía Hàn một trăm triệu won, về nước ra mắt solo. Công ty có thể không truy cứu nhưng cậu không được tham gia nhóm để tránh rủi ro dư luận.
Hai là công ty sẽ ứng một trăm triệu won bồi thường để đưa cậu về, nhưng khi về nước Ôn Phục sẽ đối mặt với việc bị Công ty Giải trí Tương lai kiện tội vi phạm hợp đồng, khi ấy tiền bồi thường là 2 triệu tệ cộng toàn bộ chi phí phát sinh ở Hàn Quốc.
Với Stella, Ôn Phục không chỉ là hai năm tâm huyết và một tài năng tuyệt vời, mà còn là lời hứa cô đã cam kết với Phí Bạc Lâm. Người cũng đã chia tay, đau khổ cũng đã chịu hai năm, giờ mà không nói một câu đã vứt Ôn Phục thì cô thành cái gì?
Dù lần này Ôn Phục có sai nhưng vì lời hứa với Phí Bạc Lâm, cô cũng không bỏ cậu chỉ vì 50 vạn tệ. Giá trị Ôn Phục có thể tạo ra sau này còn hơn con số ấy.
"Cậu ấy mới hai mươi tuổi còn tay trắng thì kiếm đâu ra 50 vạn tệ để bồi thường cho phía Hàn?" Stella tranh luận với cấp trên qua điện thoại.
"Tiền bản quyền bài hát ở Hàn các người ăn chín phần mười, cậu ấy viết một bài chỉ còn vài nghìn tệ. Hai năm nay có nhịn ăn nhịn mặc cũng chỉ dành được vài chục nghìn.
Chưa ra mắt mà công ty đã kiếm gần trăm vạn từ cậu ấy, giờ năm mươi vạn cũng không chịu trả?
Đừng có vòng vo... Không trả đúng không? Vậy tôi trả. Điều kiện là sau khi về nước, hủy hợp đồng quản lý hiện tại, ký hợp đồng mới, người ký là tôi. Cậu ấy làm cho công ty khi tôi còn ở đây. Khi tôi rời đi, cậu ấy theo tôi."
Stella cúp máy, bồi thường cho phía Hàn một trăm triệu won rồi đưa Ôn Phục lên máy bay về nước.
[2017.11.21]
Anh Bạc Lâm,
Em về nước rồi.
Anh ở đâu? Anh đã về chưa? Hay vẫn ở Anh?
Em muốn đi tìm anh.
Ôn Phục
Ngày 21 tháng 11 năm 2017
(644000, Khu Thúy Bình, thành phố Nhung Châu, tỉnh Tứ Xuyên, Số 132, Tiểu khu Long Đàm, đường Chí Tri, Gửi Phí Bạc Lâm)
Khi chiếc taxi rẽ vào sân bay sau khi về nước, Stella đau đầu day trán vì Ôn Phục, đứa trẻ rắc rối này: "Mấy thực tập sinh đi chung với cậu tháng sau cũng sẽ về nước. Họ mới là đối tượng được công ty ưu tiên phát triển. Việc đào tạo thực tập sinh trong nước cũng đã bắt đầu. Tôi phải dẫn dắt ba người họ trước. Cậu không nghe lời nên dù sao cũng phải bị đóng băng một thời gian. Tôi cũng không có đủ sức để quản cậu."
Ngoài ra, hai năm nay cô còn đào thêm được vài nghệ sĩ đang trên đà phát triển từ các công ty khác. Hiện tại họ đang trong giai đoạn bùng nổ.
Sự chú ý của Stella hoàn toàn dồn vào việc quảng bá cho vài người nổi tiếng ấy. Nói không chừng vài tháng nữa cô sẽ có hai ngôi sao hàng đầu dưới trướng.
Lời cô nói khó nghe nhưng rất có lý. Ôn Phục không làm theo kế hoạch của cô, dù sao cũng phải chịu chút khó khăn.
"Cậu coi như đã ký hợp đồng với tôi rồi. Vẫn chưa bắt đầu kiếm tiền cho tôi mà đã nợ tôi mấy chục vạn." Stella bất lực liếc cậu. "Công ty ở Cẩm Thành, cậu đừng nghĩ mãi chuyện về Dung Châu nữa. Các hoạt động thương mại và hợp đồng sáng tác, tôi tiện tay kéo được thì sẽ kéo cho cậu một ít.
Bất cứ lúc nào cậu cũng phải trong trạng thái sẵn sàng, kiếm được chút nào hay chút ấy. Hai năm nay ra album là điều không thể, không có chút danh tiếng nào cũng không ai mua đâu. Đợi tôi có thời gian rảnh, tôi sẽ quay lại dẫn dắt cậu."
Cô cũng chỉ mới vào Công ty Giải trí Tương lai hai năm. Dẫu danh tiếng có lớn đến đâu thì cũng vì khởi nghiệp thất bại mà đành chấp nhận ở đây. Hiện cô vẫn là người làm công ăn lương. Bản thân còn chưa đứng vững thì đã vì Ôn Phục mà xung đột với cấp trên.
Stella không còn ở độ tuổi đôi mươi. Muốn làm gì, muốn đạt được gì, cô rõ hơn bất kỳ ai. Dù muốn dẫn dắt Ôn Phục, cô vẫn phải đào tạo ra vài nghệ sĩ có tên tuổi để chứng minh bản thân trước. Có tiếng nói thì mới có tài nguyên, chân lý này chưa bao giờ lỗi thời trong giới giải trí.
Hai người đang im lặng trong xe thì radio của tài xế phát một bản tin:
"Được biết người sáng lập ban đầu của tập đoàn Phí Thị là Phí Diễn đã qua đời tại Anh vào tháng 2 năm nay. Sang tháng 3, người họ Hứa giữ chức chủ tịch kiêm đại diện pháp lý tạm thời của tập đoàn bị luật sư Trương tố cáo lợi dụng chức vụ để thực hiện hàng loạt hành vi phạm pháp như xuất hóa đơn giá trị gia tăng khống, lừa đảo hợp đồng, chiếm đoạt tài sản và huy động vốn trái phép.
Đến cuối tháng 7 Viện Kiểm sát đã chính thức khởi tố Hứa Giáp và Hứa Ất. Ngày hôm qua cảnh sát đã bắt giữ các nghi phạm tại sân bay Thiên Phủ và tiến hành tạm giam để phục vụ công tác điều tra."
Giọng nữ của đài vừa dứt, tài xế liền chuyển kênh.
Ôn Phục ngây người một lúc. Cậu thực sự đã nghe hai từ Anh và Phí Thị trong đầu, rồi nhanh chóng lấy điện thoại tra liên tục các từ khóa liên quan đến tập đoàn Phí Thị, Phí Diễn.
Đáng tiếc là không có thông tin nào đề cập đến Phí Bạc Lâm. Cậu không cam lòng, lại nhập tên Phí Bạc Lâm vào thanh tìm kiếm, kết quả nhận được là "trống".
Cậu cầm điện thoại nhìn ra ngoài cửa sổ một lúc khẽ nói: "Tôi muốn về Nhung Châu một chuyến."
Stella không phản đối.
Thực ra đối với một nghệ sĩ sắp bị công ty đóng băng như Ôn Phục, việc cậu về Nhung Châu bao nhiêu lần cũng không thành vấn đề.
Yêu cầu của cô với cậu chỉ là ở lại Cẩm Thành càng nhiều càng tốt để có thể kịp thời tham gia các hoạt động thương mại cùng các nghệ sĩ của công ty, dù sao cũng để tăng thêm độ nhận diện. Còn những lúc khác, không có việc thì tùy cậu sắp xếp.
"Về ký hợp đồng mới với tôi đã." Cô nói.
Công ty không có mắt không giữ được Ôn Phục, cô sẽ không khách sáo nữa. Bỏ 50 vạn để ký người vào tay, Stella cảm thấy thêm một con số 0 nữa cũng không lỗ.
Tết năm đó, đêm khuya Ôn Phục ngồi xe về Nhung Châu.
Khi đi bộ trên con đường quen thuộc, bước vào tiểu khu cũ rồi từng bậc leo lên tầng sáu đứng trước cánh cửa ngày xưa, Ôn Phục có cảm giác như thời gian đã trôi qua một thập kỷ.
Cậu không mang theo chìa khóa, nó vẫn nằm trong căn nhà nhỏ thuê tạm ở Cẩm Thành. Nhưng ngay từ đầu Ôn Phục cũng không có ý định mở cửa bước vào. Bởi nơi ấy không phải là nhà, nhà là chốn chỉ có thể trở về cùng với Phí Bạc Lâm. Chưa được Phí Bạc Lâm đến đón, cậu sẽ không vào.
Đèn cảm ứng trên cầu thang vụt tắt. Ôn Phục đứng trong bóng tối, tiến lên một bước, đưa tay vuốt cánh cửa sắt màu đỏ sẫm phủ bụi, khẽ gõ nhẹ:
"Anh Bạc Lâm?"
Cậu đứng chờ một lúc nhưng vẫn không nhận được câu trả lời nào, đèn cảm ứng trên hành lang lại sáng lên lần nữa.
Ôn Phục chậm rãi hạ tay xuống, cúi đầu nhìn mũi giày của mình. Ngoài trời vừa mưa xong, vẫn là đôi giày thể thao màu trắng Phí Bạc Lâm mua cho cậu hai năm trước, giờ đã lấm vài vệt bùn vì quãng đường vội vã.
Trong hành lang, tiếng ồn ào náo nhiệt từ những căn hộ khác vọng ra. Ôn Phục một mình đứng lặng trước cửa nhà như một đứa trẻ bị phạt úp mặt vào tường suy nghĩ.
"Mọi người đêm giao thừa đều về nhà." Cậu đứng rất lâu, khẽ hỏi, "Còn em thì sao, anh Bạc Lâm?"
Hôm đó là Tết Nguyên đán năm 2018. Ôn Phục rời khỏi tiểu khu, sáu năm sau đó cậu không quay lại nữa.
Cùng tháng 2 năm ấy, tập đoàn Phí Thị tuyên bố phá sản. Ba tháng trước đó cựu chủ tịch tập đoàn Phí Thị là người họ Hứa bị kết án 7 năm tù giam vì tham ô, lừa đảo hợp đồng và huy động vốn trái phép. Luật sư Trương là đồng phạm, vì tự ra đầu thú và có thái độ nhận tội tốt nên được giảm nhẹ xuống còn 4 năm tù giam.
Cũng vào cuối năm 2017 một studio có tên Công ty TNHH Truyền thông Tư Phục lặng lẽ được thành lập tại Bắc Kinh.
Thời gian bị đóng băng không dài cũng không ngắn, vừa tròn ba năm. Trong hơn một nghìn ngày đêm, một người tên Phí Bạc Lâm ngày nào cũng tra cứu tên Ôn Phục trên công cụ tìm kiếm.
Năm 2018 Ôn Phục chính thức bị công ty đóng băng, Phí Bạc Lâm bắt đầu khởi nghiệp. Trên mạng không tìm thấy bất kỳ tin tức nào về Ôn Phục. Nhìn thấy ngày nhóm nhạc nam cùng công ty ra mắt, lần đầu tiên anh gửi tin nhắn WeChat cho Stella sau hai năm:
[@Lin: Chị Đới, Tiểu Phục dạo này thế nào rồi ạ?]
Tin nhắn của Phí Bạc Lâm gửi đi chỉ hiện một dấu chấm than màu đỏ, Stella đã xóa anh khỏi danh sách bạn bè từ lúc nào không hay. Anh nhìn chằm chằm dấu chấm than đó suốt một đêm, liên tục làm mới trang tìm kiếm.
Kết quả về Ôn Phục luôn là một khoảng trắng.
Năm 2019 Ôn Phục bắt đầu nhận vài số hợp đồng sáng tác do Stella kéo về. Tiền bản quyền của cậu từ hai vạn tăng dần thành năm vạn, bảy vạn, mười ba vạn, hai mươi vạn.
Lầm đầu tiên Phí Bạc Lâm tìm thấy thông tin về Ôn Phục khi tra cứu tên cậu trên mạng là tên cậu có trong phần credit nhà sản xuất của một EP do nhóm nhạc cùng công ty phát hành. Trong năm đó Kỳ Nhất Xuyên cũng hoạt động trong giới giải trí đã phát hiện ra sự tồn tại của Ôn Phục và chủ động liên lạc với cậu.
Năm 2020 dịch COVID-19 bùng phát.
Giá trị thị trường của Công ty Truyền thông Tư Phục tăng mạnh, doanh thu cả năm đạt 700 triệu nhân dân tệ, lợi nhuận ròng 280 triệu, đồng thời hoàn tất vòng gọi vốn đầu tiên.
Phí Bạc Lâm bắt đầu tận dụng các mối quan hệ trong nước để kết nối với các công ty âm nhạc, nhờ trợ lý làm trung gian. Nên từ đó danh tiếng và các hợp đồng thương mại của Ôn Phục cũng dần bùng nổ trong một phạm vi nhỏ.
Trong chiếc thẻ ngân hàng mà Phí Bạc Lâm làm cho Ôn Phục bốn năm trước, mỗi tháng đều có hàng triệu tệ được chuyển vào nhưng Ôn Phục chưa một lần kiểm tra.
Năm 2021 doanh thu của Công ty Truyền thông Tư Phục tiếp tục tăng, lợi nhuận ròng tăng 34% so với cùng kỳ năm ngoái.
Phí Bạc Lâm đi ra nước ngoài, mở rộng bản đồ hợp tác của công ty.
Ôn Phục dùng tài khoản mới đăng video ca hát đầu tiên trên mạng xã hội và trở nên nổi tiếng chỉ sau một đêm. Trong vòng ba tháng, lượng người theo dõi tăng lên 1,2 triệu. Không ai biết tên bài hát đó là Phí Bạc Lâm. Họ chỉ biết Ôn Phục hát rất hay.
Đài truyền hình lớn mời cậu tham dự chương trình âm nhạc thực tế. Trong vòng 2 tháng phát sóng, Ôn Phục đã trở nên nổi tiếng. Công ty bắt đầu cho cậu nhận các hợp đồng biểu diễn thương mại không ngừng nghỉ trên khắp cả nước.
Khi có lời mời biểu diễn show thương mại nhỏ đầu tiên, Stella đã cố ý nhắc nhở:
"Cậu có thể từ chối. Những show thương mại như thế này hầu như không tạo thêm bước tiến nào trong sự nghiệp của nghệ sĩ. Công ty chỉ vì lợi nhuận nên mới nhận tất cả show diễn giá rẻ cho cậu. Tóm lại với định vị hiện tại của cậu thì ngoài những sự kiện sân khấu ở các thành phố lớn thì tốt nhất đừng nên nhận biểu diễn ở mấy trung tâm thương mại kiểu này."
"Đi." Ôn Phục nói câu này khi đang cắm đầu ăn rau. Cậu nhai hai miếng lá rau nhạt nhẽo rồi nói tiếp: "Tôi đi đâu cũng được."
"Cần gì phải vậy?" Stella hậm hực. "Không kiếm được tiền mà còn kéo vị trí của cậu xuống."
Ôn Phục không ngẩng đầu lên: "Tôi muốn tìm anh ấy."
Nghe vậy, Stella im lặng.
Năm 2022 Phí Bạc Lâm bị mắc kẹt ở nước ngoài do dịch bệnh. Cuối năm 2023 Công ty Truyền thông Tư Phục phát triển ổn định, hoàn thành vòng gọi vốn lần thứ hai.
Một tháng trước khi Phí Bạc Lâm về nước, anh thường đứng bên khung cửa kính của tòa nhà văn phòng nơi đất khách, lặng lẽ nhìn những khối bê tông cốt thép nối nhau ngoài kia. Ngón tay anh gõ liên hồi xuống mặt bàn vang lên từng tiếng lách tách khô khốc.
Trong nhiều năm trước, mỗi lần như vậy trợ lý đặc biệt Trương Triều sẽ lập tức lấy ra điếu thuốc dự phòng luôn để sẵn, bởi Phí Bạc Lâm vốn nghiện thuốc lá. Chỉ khi trong người không còn điếu thuốc nào, anh mới gõ bàn thay cho thói quen ấy.
Ngày hôm đó Trương Triều vẫn như bình thường đưa thuốc lá cho anh. Phí Bạc Lâm vừa định nhận, động tác đột nhiên dừng lại, hạ tay xuống và nói: "Không hút nữa."
Ánh mắt anh nhìn chằm chằm vào đường chân trời phía xa thành phố: "Tôi đã bỏ thuốc rồi."
Chiếc kính gọng vàng anh đã đeo suốt nhiều năm khẽ ánh lên sắc sáng dịu dàng dưới hoàng hôn. Trương Triều khẽ hỏi: "Sau này... không cần chuẩn bị nữa sao?"
"Không cần chuẩn bị nữa."
Ngón tay Phí Bạc Lâm vẫn gõ nhẹ lên bàn. Nói xong câu này, không biết vì sao trên mặt anh chợt thoáng ý cười, giống như đang tự nói với chính mình, lại giống như không nhịn được mà giải thích với Trương Triều: "Tôi phải đi tìm em gái rồi."
Trương Triều tưởng mình nghe nhầm: "Sao ạ?"
Phí Bạc Lâm mỉm cười nhìn qua: "Không có gì."
Đêm ngày 20 tháng 11 năm 2023, Trương Triều đặt vé máy bay cho Phí Bạc Lâm về nước.
Cùng lúc đó Ôn Phục kết thúc một buổi biểu diễn thương mại khác.
Ba tiếng sau, máy bay từ Thanh Đảo trở về Cẩm Thành hạ cánh tại sân bay Song Lưu. Cậu trở về nhà, lấy cuốn lịch trên kệ ở lối vào, viết vào ngày hôm đó: Thanh Đảo, Trung tâm Ginza.
Rồi gạch một dấu X ở cuối.
Không tìm thấy Phí Bạc Lâm.