Editor: Sophie
Beta: Sophie
Sau bữa ăn, Ôn Phục lại ngẩn người như đang suy nghĩ điều gì đó.
Phí Bạc Lâm nhớ lại cuộc thảo luận về Đại hội thể thao trong nhóm lớp tuần trước, sau đó Tạ Nhất Ninh trở lại trường vừa thấy Ôn Phục đến lớp đã kéo cậu ra ban công thì thầm to nhỏ.
Lúc đó Phí Bạc Lâm ngồi tại chỗ, chỉ thấy Ôn Phục nghiêng mặt, đôi mắt nhìn chằm chằm vào đôi môi liên tục mở ra khép lại của Tạ Nhất Ninh không chớp mắt, sợ bỏ lỡ một câu nào của đối phương, sau đó là gật đầu, gật đầu, rồi lại gật đầu.
Đợi Tạ Nhất Ninh thả Ôn Phục đi, cô quay lại nhóm, vừa ngồi xuống đã cười vui vẻ: "Cái thằng Đồ Rê Mí này, nhìn thì khó gần vậy mà thực ra nói chuyện dễ lắm."
Tô Hạo Nhiên nghe vậy quay đầu lại: "Cậu ta nói gì?"
"Cậu ta không nói gì cả," Tạ Nhất Ninh nghe thấy chuông báo vang lên, lấy hộp bút ra, bên trong có một đống bút dạ quang đủ màu để ghi chép.
"Tôi chỉ bảo cậu ta tham gia các môn thi đấu thể thao, ban đầu còn sợ cậu ta không đồng ý, trước tiên đã nói khéo một đống với cậu ta, kết quả bảo tham gia môn nào cậu ta cũng đồng ý."
Tô Hạo Nhiên hỏi: "Vậy cậu đăng ký cho cậu ta môn nào?"
"500 và 1000." Tạ Nhất Ninh nói, "Dáng người gầy thì chạy nhanh hơn."
Nói là vậy nhưng Ôn Phục trông có vẻ vai không thể gánh tay không thể xách, trắng trẻo thư sinh, không ai mong đợi cậu có thể chạy nhanh đến mức nào, đăng ký thêm cũng chỉ để đủ số lượng.
Ăn sáng xong Phí Bạc Lâm phải đi mở cửa hàng, trong nhà không có máy sưởi, ở lâu khó tránh khỏi bị cảm lạnh, anh do dự một chút mới hỏi Ôn Phục: "Cậu có muốn đi cùng tôi đến cửa hàng không?"
Ôn Phục ngẩng đầu lên, rõ ràng không hiểu được ý tốt của anh, trực tiếp hỏi lại: "Cậu muốn tôi đi cùng sao?"
Phí Bạc Lâm: "..."
Phí Bạc Lâm phát điên.
Anh không phải là "muốn" cậu đi cùng!
Anh chỉ là cảm thấy trong nhà rất lạnh, ở lâu sẽ bị cóng mà thôi!
... Thôi vậy.
Anh nhìn ánh mắt đờ đẫn của Ôn Phục, lạnh lùng nói: "Vậy cậu có đi không?"
Ôn Phục hỏi: "Có sữa không?"
Phí Bạc Lâm cười lạnh trong lòng.
Còn ra điều kiện nữa, thật sự nghĩ anh rất khao khát cậu đi cùng sao?
Thế là anh đáp:
"Có."
Ôn Phục lập tức đứng dậy đi theo sau anh.
Cầu thang hẹp đến mức hai đứa con trai không thể đi song song. Phí Bạc Lâm cầm chìa khóa đi trước, vừa bước xuống đã gặp dì Ngô xách bánh bao trở về.
"Bạc Lâm lại đi mở cửa hàng à?"
Phí Bạc Lâm mỉm cười hiền lành: "Vâng dì Ngô."
Dì Ngô dừng lại trước mặt anh: "Nào, ăn một cái bánh bao đi."
"Không cần đâu dì Ngô," Phí Bạc Lâm từ chối, "Cháu ăn sáng rồi."
"Ăn một cái đi mà, không no quá đâu."
"Thật sự không cần đâu ạ."
"Ăn một cái đi mà."
Dì Ngô kéo túi bánh bao, thấy Phí Bạc Lâm không lấy, ánh mắt chuyển sang Ôn Phục.
Ôn Phục mặc chiếc áo khoác bông màu đen đã cũ và quần jean của Phí Bạc Lâm, quần hơi dài, Phí Bạc Lâm đã xắn lên hai gấu, hai ống quần rộng thùng thình.
Cổ áo được kéo lên rất cao, Ôn Phục cụp mắt nhìn xuống cầu thang, nửa dưới khuôn mặt gần như vùi vào trong cổ áo, không nói một lời làm cho sự tồn tại của mình giảm xuống mức thấp nhất có thể.
Dì Ngô thấy Ôn Phục không nhìn bà, lại cười hỏi Phí Bạc Lâm: "Bạn học à?"
Phí Bạc Lâm gật đầu.
Dì Ngô vội vàng đưa túi bánh bao về phía Ôn Phục: "Nào nào ăn bánh bao đi."
Phí Bạc Lâm giơ tay ngăn lại: "Thật sự không cần đâu dì Ngô, chúng cháu ăn rồi."
Anh không lấy bánh bao của dì Ngô là vì lịch sự, nhưng Phí Bạc Lâm biết rõ, nếu mình không ngăn Ôn Phục lại, đối phương rất có thể sẽ ăn hết bánh bao của dì Ngô.
Ôn Phục không lên tiếng cũng không ngẩng đầu, giống như một đứa trẻ cô độc đứng nép trong bóng của Phí Bạc Lâm.
Dì Ngô cười híp mắt chào tạm biệt họ rồi lên lầu, hai người cũng tiếp tục đi xuống.
Đi đến góc cầu thang, Ôn Phục lén lút ngẩng đầu nhìn cái bánh bao trên tay dì Ngô một lần.
Tiệm tạp hoá ngay dưới lầu, Phí Bạc Lâm mở cửa đi vào, trước tiên bật máy sưởi rồi đi đến kệ hàng lấy sữa cho Ôn Phục.
Ôn Phục có được hộp sữa, đứng bên tường hút ực ực.
Phí Bạc Lâm bưng một cái ghế nhựa, xách máy sưởi ra: "Ngồi lại đây."
Ôn Phục nhìn máy sưởi, ngồi xuống bên cạnh Phí Bạc Lâm, thử đặt tay lên trên.
"Lạnh thì lại gần một chút." Phí Bạc Lâm thấy cậu ngồi xa lại xách máy sưởi về phía Ôn Phục, "Nút bên dưới sang trái là giảm nhiệt, sang phải là tăng nhiệt, cậu nhớ chưa?"
Ôn Phục ngậm ống hút gật đầu.
Đã dặn dò xong xuôi, Phí Bạc Lâm không để ý đến cậu nữa, lấy ra một quyển sách tham khảo môn Vật lý ra làm.
Sách bài tập của Ôn Phục không có ở đây, tất cả sách giáo khoa của cậu đều để ở lớp. Để phòng ngừa bất trắc, bình thường cậu không bao giờ mang bất kỳ sách giáo khoa nào về căn nhà ở tạm, sợ rằng sẽ xảy ra tình huống như đêm qua không thể quay về.
Nhìn Phí Bạc Lâm làm bài, cậu cũng muốn làm. Ngoài sách bài tập được trường phát, cậu tự mua sách rất ít vì phải tiết kiệm tiền sinh hoạt.
Những cuốn sách như "Ngũ Tam" hoặc đề thi thử của Hành Thủy tuy đề hay nhưng thực sự rất đắt, căn bản Ôn Phục chưa từng mua.
Chính là tuần trước khi mới chuyển đến, cậu xem một bộ đề thi thử Giang Tô ở hiệu sách cổng trường, lề mề xem rất lâu, lúc ông chủ đóng cửa cậu vẫn chưa làm xong, dứt khoát cắn răng mua một cuốn.
Ôn Phục lặng lẽ dịch ghế, ngồi sang bên phải Phí Bạc Lâm, gác tay lên cạnh quầy thu ngân, chống cằm lên tay im lặng nhìn Phí Bạc Lâm làm bài.
Nhìn một lúc Ôn Phục tự mình bắt đầu làm.
Cậu không có bút cũng chẳng có giấy nháp, chỉ đành tính nhẩm trong đầu, đầu ngón tay vô thức vẽ trên mặt bàn như thay cho những phép tính.
Làm được vài bài Ôn Phục tính nhẩm thành tiếng, thu hút sự chú ý của Phí Bạc Lâm.
Phí Bạc Lâm dừng bút, quay đầu nhìn Ôn Phục, đối phương đã lập tức ngồi thẳng dậy, vẻ mặt hoang mang như thể không rõ chuyện gì đã xảy ra.
Phí Bạc Lâm khó hiểu, quay lại tiếp tục làm bài.
Vừa cúi đầu, Ôn Phục lại ghé qua.
Phí Bạc Lâm ngẩng đầu, Ôn Phục lập tức ngồi thẳng.
Lại cúi đầu, đầu của Ôn Phục lại ghé qua.
Phí Bạc Lâm đặt bút xuống: "Cậu có muốn làm cùng không?"
Hai tay Ôn Phục chống trên ghế, chớp chớp mắt, không nói muốn cũng không nói không muốn.
Vậy là muốn rồi.
Phí Bạc Lâm vừa ngạc nhiên vừa buồn cười khi nhận ra chỉ sau một đêm mà mình đã nắm rõ tâm tư của Ôn Phục đến thế.
Anh xé vài tờ giấy nháp, lót dưới bằng một cuốn sách giáo khoa rồi rút bút bi đưa cho Ôn Phục: "Ngồi xuống đây."
Máy sưởi đặt ngay cạnh chân Phí Bạc Lâm. Ôn Phục ngồi song song với anh phía sau quầy thu ngân, hai người cùng nhau làm bài suốt cả buổi sáng.
Trong lúc đó có nhiều khách ra vào mua đồ, mỗi khi Phí Bạc Lâm bận tính tiền, Ôn Phục dần dần bắt kịp tiến độ làm bài của anh.
Đến lúc đối chiếu đáp án, Ôn Phục làm đúng câu cuối cùng, còn Phí Bạc Lâm lại giải đúng câu cuối cùng của đề bài lớn.
Đọc xong lời giải thích, không biết nghĩ gì, Phí Bạc Lâm liền quay sang hỏi:
"Giữa kỳ cậu thi được bao nhiêu điểm?"
Ôn Phục nói: "Không biết."
"Không biết?"
Bài thi giữa kỳ lần này là kỳ thi chung toàn thành phố, chấm bài chậm hơn một chút, bảng điểm giấy phải đến cuối tuần sau sau khi kết thúc Đại hội thể thao mới phát, nhưng thực ra thứ sáu tuần này đã có thể tra điểm trên mạng rồi.
Phí Bạc Lâm lúc này mới phản ứng, Ôn Phục không có điện thoại, tài khoản QQ hình như cũng chẳng nằm trong nhóm lớp, nên đương nhiên không biết có thể tra điểm.
Anh lấy điện thoại ra đăng nhập vào trang web của trường: "Mã học sinh của cậu là bao nhiêu?"
"201202412519."
Phí Bạc Lâm nhập mã học sinh của Ôn Phục, dùng mật khẩu mặc định "123456" đăng nhập vào, quả nhiên Ôn Phục chưa từng lên web, ngay cả mật khẩu cũng chưa đổi.
Anh nhấp vào mục tra cứu điểm, chọn "năm học lớp 11", trang web làm mới, bảng điểm của Ôn Phục hiện ra.
Bài thi lần này rất khó, điểm chuẩn khối khoa học tự nhiên của toàn trường cũng chỉ vừa đến 500, điểm trung bình của khối Hán Dương là 580, toàn trường có thể trên 600 rất hiếm.
Điểm của Ôn Phục có thể nói là lên xuống thất thường.
Tổ hợp tự nhiên: 255; Toán: 143; Tiếng Anh: 122; Ngữ văn: 67; Tổng điểm: 587; Xếp hạng lớp: 2; Xếp hạng trường: 145.
Phí Bạc Lâm: "..."
Đúng là lệch môn đến mức không thể tin nổi.
So với mình, Phí Bạc Lâm thấy điểm Ngữ văn của anh cao hơn Ôn Phục gần 60 điểm, nhưng tổng điểm lại chỉ hơn cậu 45 điểm.
Nếu Ôn Phục không lệch môn thì thành tích đó hoàn toàn đủ để đứng trong tốp đầu của ban Hán Dương.
Còn Ôn Phục thì vẻ mặt vẫn bình thản, dường như đã quá quen với việc mình bị lệch môn.
Hộp sữa trong tay cậu đã cạn từ lâu nhưng vẫn không nỡ vứt. Khi tra điểm cậu cứ ngậm ống hút, thỉnh thoảng lại hút một lần khiến chiếc hộp rỗng kêu loạt xoạt ồn ào.
Phí Bạc Lâm hỏi: "Xem xong chưa?"
Ôn Phục gật đầu.
"Vậy tôi thoát ra nhé."
Ôn Phục vừa đồng ý, Phí Bạc Lâm đang định thoát trang web chính thức, đột nhiên dừng lại một giây trên giao diện: "Cậu có muốn đổi mật khẩu không?"
"Mật khẩu?"
"Mật khẩu mặc định là 123456, người bình thường sẽ đổi để tránh bị người khác đăng nhập." Phí Bạc Lâm nói, "Tốt nhất là cậu nên đổi đi."
Ôn Phục hỏi: "Đổi thế nào?"
Phí Bạc Lâm khẽ nhếch môi như chẳng mấy để tâm, nhưng cuối cùng vẫn chọn cách tiện nhất để Ôn Phục đổi mật khẩu:
"Để tôi làm cho."
"Mật khẩu mới đổi thành gì?" Anh hỏi.
Ôn Phục không biết, thế là hỏi ngược lại: "Của cậu là gì?"
Phí Bạc Lâm im lặng.
Làm gì có ai trực tiếp hỏi mật khẩu của người khác như vậy?!
Anh thở dài, lại kiên nhẫn giải thích: "Mật khẩu sở dĩ gọi là mật khẩu chính là vì không thể tùy tiện nói cho người khác biết."
Ôn Phục suy nghĩ một chút, nghi ngờ nói: "Nhưng cậu cũng hỏi của tôi mà."
Phí Bạc Lâm: "..."
Cái logic này căn bản không thể làm khó được mèo con!
Mặc dù tiền đề của việc hai người hỏi mật khẩu của nhau hoàn toàn khác nhau nhưng Phí Bạc Lâm lại không thể phản bác.
"960819, sinh nhật của tôi." Phí Bạc Lâm thừa nhận, "Cậu đã nghĩ ra cái của cậu chưa?"
Ôn Phục bắt chước: "971026."
Phí Bạc Lâm đổi mật khẩu cho cậu, đổi xong mới phản ứng lại: "Đây là sinh nhật của cậu?"
Ôn Phục không phủ nhận.
1026...
Chẳng phải đó chính là ngày Ôn Phục lần đầu đến cửa hàng mua mì gói và xúc xích, rồi tình cờ va phải anh trong ngõ sao?
Phí Bạc Lâm hỏi: "Ngày đó là sinh nhật cậu?"
Vì vậy mới dám đến tiệm tạp hoá mua mì ăn liền và xúc xích những thứ mà bình thường cậu cho là đắt để mừng sinh nhật mình?
Ôn Phục không khẳng định cũng không phủ định.
Phí Bạc Lâm cầm hộp sữa trong tay cậu vứt vào thùng rác: "Muốn uống thì đi lấy một hộp nữa đi."
Ôn Phục lập tức đứng dậy đi lấy.
Trong lúc Ôn Phục loay hoay lấy sữa, Phí Bạc Lâm mở ngăn kéo, lấy ra năm mươi tệ rồi dặn:
"Tôi sang chợ bên cạnh mua ít đồ ăn. Cậu ở lại trông hàng, có ai đến mua thì dùng máy quét mã, tiền thối để sẵn trong ngăn kéo. Nhớ rõ chưa?"
Ôn Phục đáp lại bằng giọng nhỏ và có chút ngơ ngác, nhưng vì được uống thêm hộp sữa nữa mà tâm trạng dường như khá hơn, còn cố ý kéo dài tiếng trả lời:
"À..."
Chợ gần trưa vẫn còn đông người. Dù những mớ rau tươi ngon nhất đã bị chọn gần hết, Phí Bạc Lâm vẫn kiên nhẫn tìm được vài món khá ưng ý.
Không đoán được sức ăn của Ôn Phục thế nào, anh bèn mua thêm thịt gấp đôi.
Trên đường về đi ngang qua tiệm bánh bao mà dì Ngô hay ghé, anh thuận tiện xếp hàng mua sáu cái bánh bao và bốn cái bánh cuốn hoa đường, nghĩ bụng nếu ăn không hết thì để dành bữa sáng mai cũng vừa.
Trở lại cửa hàng tiện lợi anh đặt bánh bao và bánh cuốn hoa lên bàn, nói với Ôn Phục: "Tôi về nhà nấu cơm, lát nữa sẽ mang đến cho cậu, nếu cậu đói thì ăn bánh bao trước, đừng ăn quá no kẻo không ăn hết cơm."
Mũi Ôn Phục khẽ động, ngửi ngửi bánh bao, lập tức nhận ra đó là cái mà mình sáng nay muốn ăn mà không được.
Phí Bạc Lâm khi đi xuống cầu thang đã bắt được ánh mắt của cậu nhìn vào túi bánh bao của dì Ngô, lúc mua đồ ăn có để ý tiệm bánh bao còn mở cửa không, thấy chưa dọn hàng liền mua cho cậu.
Những chiếc bánh bao hấp nóng hổi vẫn còn bốc hơi, Ôn Phục trực tiếp đưa tay lấy một cái, vừa định nhét cả miếng vào miệng đột nhiên cảm nhận được cặp ánh mắt dò xét trên đầu.
Cậu liếc nhìn ánh mắt của Phí Bạc Lâm, cúi đầu, cái bánh bao trong tay chỉ cắn nửa cái.
Sau đó mắt lại mở to.
Bánh bao nhân rau mầm, thịt bên trong nửa nạc nửa mỡ hấp chín bóng bẩy, cắn một miếng là có nước sốt thơm ngon chảy ra.
Phí Bạc Lâm không nhịn được cười, tiệm bánh bao này anh đã ăn gần mười năm, nổi tiếng gần xa, anh biết là ngon nhưng Ôn Phục lại diễn tả nó quá ngon.
Lại dặn dò một lần nữa là đừng ăn quá no, Phí Bạc Lâm xách đồ ăn về nhà nấu cơm.
Vừa mới đi Ôn Phục đã hai tay cầm bánh, mỗi miếng một cái, giải quyết xong năm cái bánh bao trong năm phút.
Cái cuối cùng đặt trước mặt, Ôn Phục nhìn chằm chằm rất lâu, sau khi giằng xé nội tâm cậu quyết định để lại cho Phí Bạc Lâm.
Sau đó cậu chuyển sang bốn cái bánh cuốn hoa đường kia.
Bánh cuốn hoa ở tiệm này cũng to bằng lòng bàn tay, nhân rất đầy, chia làm ba lớp, mỗi lớp dưới đều là một lớp mỏng chất béo kết tinh có vị ngọt, lượng đường vừa phải, phần bột bánh mì lên men mềm xốp bọc lấy đường và bơ tan chảy trong miệng.
Ôn Phục lần đầu tiên ăn một món ngọt như vậy, không để ý toàn bộ bánh cuốn hoa đã vào bụng.
Cuối cùng cậu nhìn cái bánh bao duy nhất còn lại và chìm vào suy tư.
Không cẩn thận chỉ để lại cho Phí Bạc Lâm một cái, chậm chạp như Ôn Phục cũng muộn màng cảm thấy không tốt lắm.
Cậu không biết tất cả những thứ này đều là Phí Bạc Lâm đặc biệt mua cho cậu, đối phương không thích ăn những món bánh mì này ngoài bữa sáng.
Bởi vậy khi Phí Bạc Lâm xách hai hộp cơm đã chia sẵn trở về, trước mắt anh là cảnh Ôn Phục ngồi đối diện cái bánh bao, vẻ mặt như đang nhìn kẻ thù không đội trời chung.
Phí Bạc Lâm thoáng cảm thấy an ủi: Dặn cậu đừng ăn quá no vậy mà cậu còn biết chừa lại một cái, xem ra đúng là rất nghe lời.
Chỉ chốc lát sau Ôn Phục liền cảm nhận được hơi thở của anh đến gần. Ánh mắt cậu dịch sang, trong khoảnh khắc đã khóa chặt ngay hộp cơm trong tay anh, chuẩn xác đến mức khiến người ta vừa buồn cười vừa thương.