Editor: Sophie
Beta: Sophie
Bữa trưa nay có măng tây xào thịt, thịt bò xào gừng non và cải trắng, Phí Bạc Lâm còn nấu thêm canh trứng với đậu Hà Lan. Thông thường anh chỉ nấu hai món cho mình, hôm nay có thêm Ôn Phục nên nấu nhiều hơn.
Măng tây xào thịt
Thịt bò xào gừng non
Canh cải trắng
Để tránh Ôn Phục lại nhìn đồ ăn với ánh mắt thèm thuồng, Phí Bạc Lâm bày đồ ăn ra ngay lập tức và đặt hai đĩa thịt trước mặt Ôn Phục.
Khi đưa đũa cho Ôn Phục, cậu đưa tay ra muốn lấy Phí Bạc Lâm lại rụt tay về.
Ôn Phục khẽ sững người, bắt gặp ánh mắt của Phí Bạc Lâm, ngập ngừng suy nghĩ một thoáng rồi nhỏ giọng nhanh chóng bật ra:
"Cảm ơn."
Ngay lập tức cậu lấy được đũa như mong muốn.
Cậu bưng bát lên nhưng lại không động đậy.
Phí Bạc Lâm thấy ánh mắt cậu đảo qua lại giữa bốn món ăn im lặng một lúc.
Sau đó lấy một cái muỗng múc canh từ dưới hộp cơm ra, gắp lần lượt một miếng măng tây, một miếng thịt, một miếng thịt bò, một miếng cải trắng và một miếng trứng vào muỗng.
Lại gắp một đũa cơm lên trên đưa cho Ôn Phục: "Cậu có thể ăn cả bốn món cùng một lúc."
Ôn Phục nhìn chằm chằm vào muỗng, đột nhiên há to miệng, dựa vào tay Phí Bạc Lâm ăn một muỗng cơm vào miệng.
Phí Bạc Lâm không kịp phản ứng, trơ mắt nhìn Ôn Phục thò đầu ra ăn cơm từ tay mình.
Cái đầu đen tuyền, bù xù đối diện với anh, cứ thế không chút đề phòng cúi đầu ăn trước mặt anh. Lông mi đen dài rũ xuống, má phồng lên rõ rệt. Ăn xong còn l**m l**m trên muỗng.
l**m sạch hạt cơm cuối cùng, Ôn Phục ngẩng đầu nhìn anh như thể đang chờ anh đút miếng thứ hai.
Ngón tay anh cầm muỗng hơi siết lại, lảng tránh ánh mắt, đưa muỗng qua: "Tự làm đi."
Ôn Phục cầm muỗng, bắt chước cách của Phí Bạc Lâm tự múc một muỗng cơm và thức ăn cho mình. Ăn được vài miếng cậu trầm ngâm nhìn vào bát của mình, sau đó gắp gấp đôi lượng thức ăn của tất cả các món trong các bước trước vào bát, cúi thấp người bò ra bàn, đưa miệng gần mép bát há to giống như một cái hang nhỏ, dùng muỗng xúc cơm và thức ăn một hơi vào miệng.
Một miếng này bằng sáu miếng gộp lại.
Nửa bát cơm đã biến mất.
Đang định làm lần thứ hai, Phí Bạc Lâm không thể nhìn được nữa, xách cổ áo cậu lên bắt ngồi dậy: "Ăn uống cho tử tế."
Thật là mất lịch sự.
Ôn Phục nhai cơm và thức ăn, không nghĩ rằng mình đang ăn bậy bạ nhưng vì Phí Bạc Lâm đã nói, dù không hiểu cậu vẫn nghe lời không làm như vậy nữa.
Cậu ăn nhanh, Phí Bạc Lâm nhất thời quên dặn ăn chậm, ngẩng đầu vài lần, cơm trong bát của Ôn Phục đã sạch bách.
"Không no thì ăn nốt cái bánh bao đi."
Ôn Phục được như ý ăn cái bánh bao cuối cùng.
Nhìn thấy cảnh này cảm giác của Phí Bạc Lâm có chút khó tả.
Bữa cơm hôm nay anh đặc biệt nấu nhiều hơn, khi chia cơm cũng cho Ôn Phục phần lớn, nhưng dạ dày của Ôn Phục dường như thực sự là một cái hố không đáy.
Anh do dự một lát hỏi: "Có muốn ăn nữa không?"
Ôn Phục nói: "Còn nữa sao?"
Phí Bạc Lâm định chia phần cơm chưa động đến của mình cho cậu: "Tôi chia phần của tôi cho cậu."
Ôn Phục lắc đầu: "Không ăn nữa."
Cậu không có ý định chiếm lấy khẩu phần của Phí Bạc Lâm.
"Thật sự không cần?"
"Không cần."
Thái độ của cậu kiên quyết nên Phí Bạc Lâm không nói thêm nữa, chỉ tăng tốc ăn xong cơm, hỏi: "Cậu có muốn về ngủ trưa không?"
Ôn Phục: "Ngủ trưa?"
Phí Bạc Lâm thấy cậu lại chưa phản ứng kịp, trực tiếp tắt máy sưởi, vừa dọn dẹp hộp cơm vừa nói: "Cậu mang hộp cơm về trước, tôi đóng cửa hàng rồi về sau, đây, chìa khóa, nhà ở tầng sáu, cậu biết là căn nào không?"
Ôn Phục cầm chìa khóa gật đầu.
Phí Bạc Lâm đưa hộp cơm cho cậu: "Về đi."
Ôn Phục một mạch chạy đi.
Đợi Phí Bạc Lâm kiểm tra hóa đơn, đóng cửa hàng rồi về, Ôn Phục đang ngoan ngoãn ngồi trên ghế ở phòng khách.
Phí Bạc Lâm không bảo cậu lên giường, cậu liền không lên.
Thấy chăn điện trong phòng còn chưa bật mà vừa ăn xong đã nằm xuống cũng không tốt, Phí Bạc Lâm không vội thúc giục cậu.
Anh bước vào phòng trước, mở chăn điện rồi mới chuẩn bị vào bếp rửa bát. Nào ngờ bồn rửa và mặt bếp đã ướt lấm tấm nước, mấy hộp cơm Ôn Phục mang về đều được rửa sạch, rõ ràng là cậu đã tự tay làm.
Tim Phí Bạc Lâm thắt lại.
Anh tiến lên tùy tiện nhặt một ngăn hộp cơm, đưa ngón tay vào trong hộp sờ một vòng.
Toàn là dầu mỡ.
Phí Bạc Lâm: "..."
Ôn Phục quả nhiên ngay cả rửa bát cũng rửa lộn xộn.
Chỉ có thể cam chịu xả nước nóng và lấy nước rửa bát rửa lại một lần nữa.
Phí Bạc Lâm xắn tay áo liếc nhìn ra ngoài cửa bếp, thấy Ôn Phục đang bám vào khung cửa nhìn anh.
Anh không quay đầu lại, xả nước nóng, coi như đang trò chuyện với Ôn Phục: "Trước đây cậu ở đó cũng rửa bát như thế này sao?"
Ôn Phục gật đầu.
Tiếng nước ào ào, Phí Bạc Lâm vừa định cảm thán không biết Ôn Phục đã làm bẩn bao nhiêu cái bát trong nhà người ta, chợt nhớ ra bát mì lỏng lèo teo mà Ôn Phục nấu đêm đó.
Anh dừng lại quay đầu: "Cậu nấu cơm không dùng dầu sao?"
Ôn Phục không biết nên gật đầu hay lắc đầu, thế là giải thích: "Sẽ bị phát hiện."
Phí Bạc Lâm sững người hai ba giây mới hiểu ý cậu.
Những người đi làm xa nhà thường không nhớ rõ trong nhà còn bao nhiêu gạo, mì, giấy vệ sinh hay bột giặt. Nếu đi xa lâu ngày, dù có hao hụt chút ít cũng khó nhận ra. Nhưng với những nguyên liệu quan trọng hơn, chẳng hạn như dầu hạt cải — đặc biệt ở các khu làng thành phố lộn xộn, nơi nhiều hộ gia đình tự ép dầu và đựng trong can nhựa trong suốt thì chỉ cần tổng lượng giảm đi một chút cũng dễ bị phát hiện ngay.
Vì vậy Ôn Phục ở nhờ nhà người khác chưa bao giờ dùng dầu.
Tương tự còn có phí gas trong nhà.
Con người trong đời sống hằng ngày ở đâu cũng phải dùng điện, khi tiền điện hết thì thường chẳng ai để tâm truy cứu. Nhưng gas thì khác: Mỗi ngày thời gian nấu ăn chỉ có chừng ấy, sau khi nộp tiền thì số ngày sử dụng gần như cố định.
Vì vậy chỉ cần chủ nhà quay về mà thấy tiền gas hết quá nhanh, ắt sẽ nảy sinh nghi ngờ.
Đây cũng là lý do tại sao ngày hôm đó Phí Bạc Lâm đi theo Ôn Phục về. Rõ ràng có bếp nhưng chỉ thấy Ôn Phục dùng bếp từ nấu mì.
Phí Bạc Lâm cúi đầu rửa bát không nói một lời.
Sau một phút im lặng, anh nói nhỏ: "Giường ấm rồi đi ngủ đi. Không cần giữ ấm giường cho tôi, chăn sẽ không lạnh đâu."
Ôn Phục nghe xong nhanh nhẹn chạy đi ngủ.
Cậu đã rất lâu rồi không được ngủ trưa trên giường, chỉ cần đi học, buổi trưa đều ở lại lớp học, ăn cơm và thức ăn rẻ nhất ở căng tin, nếu thực sự buồn ngủ thì nằm gục trên bàn học một lát.
Khi Phí Bạc Lâm dọn dẹp xong nhà bếp vào phòng, chỉ cách lúc Ôn Phục vào khoảng năm sáu phút.
Đối phương đã trùm chăn ngủ say, còn thò một chân ra ngoài.
Rõ ràng là nóng.
Anh thấy lạ, đưa tay vào trong chăn, nhiệt độ bên trong không quá cao. Lại nhìn Ôn Phục ở đầu giường, mồ hôi đã làm ướt tóc mái của cậu.
Phí Bạc Lâm lật chăn ra, mặt tối sầm: Ôn Phục không cởi áo khoác bông.
Anh thở dài, cởi cúc và khóa kéo của áo khoác Ôn Phục, nhẹ nhàng chuẩn bị giúp cậu cởi ra, Ôn Phục đột nhiên mở mắt.
Có lẽ là chưa tỉnh hẳn, đột nhiên nhìn thấy một người đang cúi mình trước mặt, đầu óc Ôn Phục ngưng lại, đột ngột giật mình thoát khỏi Phí Bạc Lâm, ôm đầu nép vào một góc.
Căn phòng đột nhiên trở nên tĩnh lặng.
Vài giây sau, Ôn Phục trốn sau cánh tay mình chớp mắt, buông tay xuống nhìn người đang đứng bên giường.
Phí Bạc Lâm chống nạnh mặt lạnh tanh, không rõ là bất lực hay bực bội.
Cậu cào cào tường, lề mề muốn dịch về phía Phí Bạc Lâm.
Phí Bạc Lâm quay lưng lại cởi áo khoác: "Tự cởi áo khoác ra rồi ngủ."
Phía sau yên tĩnh một lát, truyền ra tiếng sột soạt c** q**n áo.
Khi quay người lại, Ôn Phục đã ngoan ngoãn nằm trong chăn, hai mắt nhìn chằm chằm vào anh, vừa thấy anh quay lại liền dời ánh mắt đi.
Mèo con ngây thơ cũng cảm nhận được anh dường như không vui.
Phí Bạc Lâm không nói nhiều, tiện tay tắt chăn điện, đưa tay qua sờ vai còn lại của Ôn Phục, xác nhận đối phương đã đắp chăn xong liền nhắm mắt lại: "Ngủ đi."
Buổi chiều thức dậy Phí Bạc Lâm gọt một quả táo cho Ôn Phục.
Táo rất giòn và ngọt, trong tay Ôn Phục chưa đầy hai phút đã chỉ còn lại cái lõi, ngay cả thời gian từ nhà đến cửa hàng tiện lợi cũng không kịp.
Hai người đang đi về phía cửa hàng, Ôn Phục đột nhiên mở miệng: "Tôi muốn ra ngoài."
Chân Phí Bạc Lâm khựng lại: "Đi đâu?"
Ôn Phục nói: "Về đó."
Phí Bạc Lâm nhíu mày: "Về đó làm gì?"
Tối hôm kia vừa bị phát hiện đột nhập vào nhà, chủ nhà có báo cảnh sát hay không thì chưa biết. Những người xung quanh gần đây chắc chắn đang cảnh giác, bây giờ Ôn Phục quay lại không cẩn thận sẽ gây chú ý cho hàng xóm.
"Lấy đồ."
Phí Bạc Lâm hỏi: "Lấy gì?"
Anh hỏi một câu Ôn Phục trả lời một câu: "Quần áo."
Phí Bạc Lâm: "Tôi có quần áo."
Chẳng phải quần áo đang mặc trên người cậu là của anh sao?
Ôn Phục nói: "Còn có đồng phục học sinh."
Buổi lễ khai mạc thể thao vào thứ hai phải đi diễu hành, mỗi lớp đều phải mặc đồng phục, Ôn Phục vừa nhắc Phí Bạc Lâm liền nhớ ra.
"Nhưng bây giờ là ban ngày." Phí Bạc Lâm nói.
Chuyện như vậy phải đi cũng nên đi vào buổi tối. Ban ngày quá lộ liễu.
Ôn Phục cúi mắt: "Buổi tối cậu phải ngủ."
Cậu đương nhiên biết đi vào buổi tối là thích hợp nhất, nhưng tối chủ nhật phải tham gia lớp tự học, sau khi học xong mới đi lén về lấy quần áo, về gõ cửa sẽ làm ồn đến Phí Bạc Lâm.
Hơn nữa lúc đó Phí Bạc Lâm cũng chưa chắc đã muốn cho cậu vào nhà nữa.
Thỉnh thoảng cho ở nhờ một ngày thì được, không ai sẽ muốn cho một người ăn nhờ ở đậu ở lại lâu dài.
Ôn Phục dù không hiểu lẽ đời cũng hiểu điểm này.
Bây giờ cậu có thể dựa dẫm ngày nào hay ngày đó, không cho Phí Bạc Lâm cơ hội nhốt cậu ở ngoài vào ban đêm, mặt dày mày dạn dựa dẫm cho đến trước khi đối phương đuổi đi thì tìm chỗ trú chân tiếp theo.
Trời u ám, Giang Châu vừa vào đông là rất khó có mặt trời.
Phí Bạc Lâm nhìn sương mù trên trời nói: "Tối nay tôi đi cùng cậu. Thêm một người có thể giúp cậu."
Ban đêm đèn trong mỗi lớp học của trường đều sáng trưng, trong khu dạy học yên tĩnh không một tiếng động.
Mười rưỡi tiếng chuông tan lớp tự học buổi tối vang lên, cả khuôn viên trường lập tức bừng lên sức sống. Hầu như tất cả học sinh nội trú đều thu dọn cặp sách trở về ký túc xá, mỗi tầng cầu thang đều rộn ràng những âm thanh ồn ào giống hệt nhau.
Trong lớp Phí Bạc Lâm và Ôn Phục vẫn ngồi đối diện qua lối đi, mỗi người đều chăm chú làm xấp đề thi thử giáo viên phát. Suốt ba ngày Đại hội thể thao không thầy cô nào chịu bỏ lỡ cơ hội bắt học sinh "rảnh rỗi" làm bài tập, mỗi môn lại nặng tay phát đến sáu bảy tờ.
Mãi đến khi mọi người lần lượt rời đi, kim đồng hồ đã gần mười một giờ. Phí Bạc Lâm mới dừng bút, thu bài thi lại rồi khẽ nói:
"Đi thôi."
Ôn Phục đang làm đến phần sửa lỗi và viết văn cuối cùng của báo tuần tiếng Anh, nghe thấy Phí Bạc Lâm lên tiếng, chân đã bước ra ngoài nhưng mắt vẫn nhìn chằm chằm vào tờ báo màu xám.
Phí Bạc Lâm biết cậu không có thói quen mang bài tập về nhà, nhưng đó là vì điều kiện của Ôn Phục trước đây không cho phép, bây giờ thì khác rồi.
Anh hỏi: "Có muốn cho bài thi vào cặp của tôi mang về nhà làm không?"
Ôn Phục lúc này mới ngừng làm bài quay sang Phí Bạc Lâm, xác nhận giọng điệu của đối phương là nghiêm túc, liên tục gật đầu hai cái, gập bài thi vào cặp sách của Phí Bạc Lâm.
Hai mươi phút sau hai người đi bộ trong gió lạnh, bước vào khu làng thành phố dưới cầu lớn Giang Châu.
Mật độ kiến trúc của nơi này tuy cao nhưng ưu điểm là cư dân cơ bản đều là người thuê nhà, phần lớn không quen biết nhau vì vậy khá thờ ơ với môi trường xung quanh.
Đêm đã khuya, bên ngoài lác đác một hai người đi làm ca đêm hoặc vừa tan ca trở về, khắp nơi đều yên ắng.
Trước mặt họ là căn nhà mà tuần trước Ôn Phục vẫn tá túc mỗi ngày. Cửa chính đã bị thay khóa, khung cửa sổ cậu từng đập vỡ tuy chưa được sửa nhưng đã dán niêm phong.
Có lẽ chủ nhà không trở lại mà chỉ nhờ người khác xử lý và báo cảnh sát.
May mắn thay, trong khoảng thời gian ở đây, Ôn Phục chưa từng lục lọi tủ quần áo, càng không lấy đi thứ gì.
Cậu chỉ trải chăn nằm ngủ, đói quá mới lén nấu một bát mì, trước khi rời đi còn cẩn thận rửa sạch dấu vân tay trên bát cốc.
Vì vậy khi cảnh sát tới kiểm tra không phát hiện mất mát gì rồi cũng rời đi.
Nhờ lần trước có người ghé qua, Ôn Phục vô tình đã giấu quần áo và cái thùng rách của mình trở lại gầm giường.
Đêm nay sau khi trèo qua cửa sổ, cậu đi thẳng vào phòng ngủ. Còn Phí Bạc Lâm thì ở bên ngoài, vừa dán lại niêm phong vừa lặng lẽ canh chừng cho cậu.
Đang lúc Ôn Phục ngồi xổm dưới gầm giường cố sức với lấy cái thùng, từ một tòa nhà nào đó bên cạnh rọi qua một luồng ánh sáng đèn pin làm Phí Bạc Lâm phải nhắm mắt lại.
Một giọng phụ nữ trung niên với giọng địa phương cách các tầng la lên với anh: "Ai đấy?! Ai ở đó?! Lại đến trộm đồ phải không!"
Phí Bạc Lâm thấy có biến, trước tiên la vào trong nhà: "Lấy quần áo rồi đi mau! Ra phía sau, đừng qua đây!"
Trước cửa nhà có một ban công cao ngang nửa người, ốp gạch men trắng. Anh không biết lấy đâu ra sức, hai tay chống mạnh lên thành, thân người thoắt một cái đã vượt qua.
Chỉ vài bước dài anh đã chạy đến dưới bệ cửa sổ phía sau, ngẩng đầu gọi Ôn Phục:
"Mau ra!"
Người phụ nữ kia vẫn đang la: "Đừng chạy! Ấy trộm đồ kìa!"
Chẳng mấy chốc xung quanh vang lên những tiếng xôn xao. Ôn Phục nghe thấy có tiếng cửa sổ, cửa ra vào trên lầu đều mở, cư dân quanh đó cũng bắt đầu ló ra xem.
Cái thùng không thể mang theo nữa, cậu vội cuộn hai bộ quần áo cùng đôi giày còn lại nhét vào rồi chạy thẳng đến căn phòng phía sau.
Nơi ấy giống như một nhà kho, chất đống đủ loại đồ đạc và máy móc cũ, cửa sổ lại xây rất cao.
Dưới cầu thang truyền lên những tiếng bước chân nặng nề, nghe thôi cũng biết là mấy người đàn ông quanh đây đã kéo đến.
Ôn Phục ôm quần áo bước lên cái bàn dưới cửa sổ, sau đó dốc sức nhảy một cái, bám lấy mép cửa sổ nhanh chóng trèo lên bệ cửa sổ.
Cao quá.
Cửa sổ thậm chí còn cao hơn đầu Phí Bạc Lâm.
Tiếng bước chân bên ngoài ngày càng gần, Ôn Phục thử vài lần cũng không thể nhảy xuống, Phí Bạc Lâm thấy vậy trực tiếp quay lưng lại đứng dưới Ôn Phục: "Ngồi lên, nhanh!"
Ôn Phục nhảy, ngồi lên hai vai của Phí Bạc Lâm.
Đồng thời cửa nhà bị phá, một giọng nói thô kệch từ phòng khách truyền đến: "Không được chạy! Đứng lại!"
Phí Bạc Lâm nắm chặt đầu gối của Ôn Phục rồi lao về phía trước.
Anh vận hết tốc độ và sức bền từng rèn luyện ở cuộc chạy 3000m năm ngoái, lao đi không biết mệt, thoát khỏi xóm lao động trong thành phố. Anh chẳng còn tâm trí nghĩ đến đường về nhà, dù sao bị tóm rồi lôi đến đồn cảnh sát thì chẳng phải chuyện đùa.
Bên phải con đường lớn là khoảng tối mịt mùng nhất.
Phí Bạc Lâm lao thẳng về phía đó, gió lạnh rít ào ào quất vào mặt, từng cột đèn đường vụt qua trên đầu. Sau lưng là chiếc cặp nặng trĩu, trên vai là Ôn Phục, hơi thở anh gấp gáp dần, nóng bỏng từng nhịp.
Không rõ đã chạy bao lâu, mọi âm thanh dần lùi xa, ngay cả ánh trăng cũng bị bỏ lại phía sau. Phí Bạc Lâm thoáng liếc thấy một con hẻm nhỏ phía trước, lập tức đổi hướng lao thẳng vào đó.
Sau đó dựa vào tường thở hổn hển.
Con hẻm trống không, tối đen đến mức chẳng nhìn rõ lối đi, chỉ còn vang lên tiếng thở gấp của hai người.