Editor: Sophie
Chỉ vỏn vẹn một tháng Ôn Phục đã sốt đến hai lần, như thể những năm tháng trước đây khi Phí Bạc Lâm không ở bên, cậu đã không dám bệnh, giờ thì bệnh cũ dồn dập kéo tới.
Bình thường bị bệnh không phải là chuyện lớn, nhưng ở vùng cao nguyên mà bị sốt hay đau đầu thì không thể xem thường.
Nửa đêm Phí Bạc Lâm đang ngủ, cánh tay vẫn vòng qua eo Ôn Phục. Anh định đưa tay kéo chăn đắp cho cậu thì vô tình lật vạt áo ngủ, chạm vào phần eo lập tức phát hiện da thịt nóng rực đến kinh người.
Anh bừng tỉnh, lập tức cúi xuống cảm nhận hơi thở dưới mũi Ôn Phục, quả nhiên nóng hầm hập.
Phí Bạc Lâm ngay lập tức ngồi dậy, vội vàng mặc thêm quần áo cho Ôn Phục. Trước tiên anh bấm chuông gọi dịch vụ, sau đó gọi điện cho người liên hệ phụ trách tiếp đón anh ở Tây Tứ Xuyên, nhờ họ tìm chuyến bay sớm nhất, bất kể là máy bay tư nhân hay thương mại, chỉ cần có thể cất cánh là đi ngay.
Khi nhân viên trực ca đêm đến, Phí Bạc Lâm nhờ họ đi mua thuốc hạ sốt và miếng dán hạ nhiệt. Nhưng chỉ năm phút sau người kia quay lại, tay cầm vài loại thuốc cảm thông thường và một chiếc nhiệt kế điện tử, ngập ngừng nói rằng giờ này không mua được thuốc hạ sốt, khách sạn cũng hết miếng dán rồi.
Phí Bạc Lâm không còn cách nào khác, anh đành đun nước pha thuốc cho Ôn Phục đang sốt đến mơ màng.
Thuốc vừa pha xong còn nóng, anh nâng cốc trong tay lắc liên tục mong cho nó nhanh nguội. Khi cảm thấy đã ổn, anh nhấp một ngụm để thử nhiệt độ sau đó mới đưa đến trước mặt Ôn Phục. Vốn nghĩ rằng Ôn Phục vừa không thích uống thuốc lại còn đang giận dỗi anh, hẳn sẽ chẳng chịu hợp tác. Không ngờ vừa kề cốc tới, Ôn Phục như có cảm giác, mơ màng tỉnh lại.
Phí Bạc Lâm đứng cạnh đầu giường định cúi xuống thì đột ngột đối diện với ánh mắt của Ôn Phục. Anh lập tức dừng lại động tác tiến đến, dường như hiểu rằng nếu anh tiến thêm một chút nữa Ôn Phục sẽ giận dỗi mà quay người đi.
Nhưng nào ngờ Ôn Phục lúc này thực sự sốt đến mơ màng hoặc là vẫn chưa ngủ đủ, không phân biệt được mơ hay thực. Vừa thoáng thấy bóng dáng anh, cậu liền vươn tay nắm lấy ống quần anh.
"Anh Bạc Lâm." Ánh đèn đầu giường chiếu thẳng vào mắt Ôn Phục. Cậu rất buồn ngủ, cố gắng chớp mắt rồi lại khó khăn mở mắt ra, "Anh nhận được thư em gửi chưa?"
Tay Phí Bạc Lâm đang cầm bát hơi run lên.
Ôn Phục thấy anh không nói gì bèn kéo quần anh, kéo mình về phía chân Phí Bạc Lâm. Sau đó cậu cọ trán vào chân anh: "Anh Bạc Lâm, mắt em đau quá."
Khi sốt cao mắt sẽ nóng nhưng Ôn Phục lại nói là đau. Phí Bạc Lâm cho rằng có lẽ do đêm qua Ôn Phục khóc trong tuyết nhiều quá nên mắt bị tổn thương, sáng mai khi trời sáng sẽ sưng lên.
Ôn Phục khẽ buông tiếng thở dài, trầm tĩnh và từng trải như thể chính cậu cũng không nhận ra.
"Anh Bạc Lâm," Ôn Phục dựa vào chân anh, mắt nhìn xuống sàn nhà, giọng khàn khàn hỏi, "Đừng giận nữa được không?"
Phí Bạc Lâm thoáng sững người, bàn tay vẫn lơ lửng giữa không trung.
Anh luôn cảm thấy câu này có chút quen tai. Ngẫm lại, hóa ra đã từng gặp nó trong thư của Ôn Phục.
Đó là những tháng đầu tiên Ôn Phục đến Hàn Quốc. Trong thư Ôn Phục luôn mong anh có thể viết thư hồi âm cho cậu thế nên cứ ngày qua ngày hỏi hết lần này đến lần khác. Cho đến khi những mong đợi trải qua hai tháng chẳng có hồi âm thì cho rằng chắc mình đã làm anh giận.
Trong những bức thư sau này, Ôn Phục thường tự trách vì ngày chia tay đã không trả lời câu hỏi của anh.
Phí Bạc Lâm thu tay lại, v**t v* đỉnh đầu Ôn Phục. Anh nghiêng người ngồi xuống đầu giường, nhẹ nhàng đỡ cậu dựa vào vai mình.
"Anh chưa từng giận em." Phí Bạc Lâm xoa đầu cậu giải thích, "Từ trước đến nay chưa bao giờ giận em cả."
Anh cúi đầu dùng má khẽ chạm vào trán cậu, lập tức giật mình vì hơi nóng bỏng rát. Vội vàng đưa bát thuốc tới: "Em uống thuốc đi."
Đôi mắt Ôn Phục chỉ mở hé, chăm chú nhìn vào thứ nước thuốc màu nâu đen trong bát. Cậu không chịu uống, chỉ cố chấp hỏi: "Vậy sao anh không đến đón em về nhà?"
"Uống xong rồi về nhà." Anh dỗ dành, "Uống xong, ngủ một giấc dậy là đến nhà rồi."
"Về nhà ở Nhung Châu sao?" Ôn Phục hỏi.
"Về nhà ở Cẩm Thành trước." Cậu hỏi gì thì anh đáp nấy. Phí Bạc Lâm không dám nói dối một chữ nào nữa. "Bao giờ em khỏi bệnh chúng ta sẽ cùng về Nhung Châu."
"Bao giờ em mới khỏi?" Ôn Phục ngẩng đầu nhìn Phí Bạc Lâm.
Vừa nãy cậu đã mơ một giấc mơ năm 17 tuổi. Trong mơ Phí Bạc Lâm vẫn mặc bộ đồng phục màu xám xanh.
Anh đứng trước mặt cậu, mặc dù là thân hình và khuôn mặt của một người mới 18 tuổi, có chút gầy gò, có chút non nớt nhưng trong mắt Ôn Phục, vai của Phí Bạc Lâm vẫn rộng lớn vô cùng.
Trong mắt Ôn Phục, chỉ cần đứng sau lưng anh, gió bão cũng không còn đáng sợ, lời anh nói có trọng lượng như vàng, mỗi lời hứa đều trở thành hiện thực.
Giấc mơ vừa tan, Ôn Phục tỉnh lại trong ký túc xá nơi đất khách quê người, ngoài kia là bầu trời lạnh lẽo. Cậu im lặng đối diện gió tuyết chẳng thốt được một lời.
Tỉnh lại lần nữa Phí Bạc Lâm đã quay lại.
Ôn Phục không biết đây là đâu. Cậu vẫn nhìn Phí Bạc Lâm như mình năm mười bảy tuổi, như thể Phí Bạc Lâm chỉ cần nói khi nào cậu khỏi bệnh, Ôn Phục sẽ khỏi bệnh vào lúc đó.
"Uống thuốc đi là khỏi." Anh ghé sát bên tai thì thầm, "Uống xong, ngủ một giấc sẽ tốt hơn."
Ôn Phục nghĩ Phí Bạc Lâm lại lừa cậu. Ngay cả cảm lạnh nhẹ nhất cũng chưa chắc uống một lần thuốc là khỏi. Người bệnh thì phải đến bệnh viện, cậu vẫn chưa đến nhưng Phí Bạc Lâm lại nói với cậu rằng tỉnh dậy là về đến nhà rồi.
"Không đến bệnh viện." Ôn Phục đặt môi lên miệng cốc, cắt ngang trước khi Phí Bạc Lâm kịp nói, "Em không muốn đến bệnh viện."
Biết rõ nếu trái ý cậu thì cậu sẽ không chịu uống, Phí Bạc Lâm liền thuận theo: "Ừ, không đi. Anh sẽ chăm sóc em ở nhà."
Mắt Ôn Phục đảo qua đảo lại, đột nhiên nhận ra đây là một cơ hội tốt để mặc cả với Phí Bạc Lâm. Vì muốn cậu uống thuốc, Phí Bạc Lâm sẽ đồng ý tất cả.
Thế nên cậu liền mím chặt môi, lầm bầm giả vờ mơ hồ hỏi: "Vậy... anh chăm sóc xong rồi có đi nữa không?"
Phí Bạc Lâm cúi xuống nhìn, chỉ thấy hàng mi của Ôn Phục đang run rẩy. Hàng mi đó run lên một cái, Phí Bạc Lâm đã hiểu được Ôn Phục đang tính toán gì trong đầu.
Rõ ràng đang sốt mê man nhưng lúc giở trò lại tỉnh táo lạ thường.
"Không đi nữa." Phí Bạc Lâm nói, "Khi nào em khỏi bệnh, chúng ta sẽ chuyển nhà. Em muốn đi đâu chúng ta sẽ đến đó."
Ôn Phục được đằng chân lân đằng đầu: "Vậy..."
Phí Bạc Lâm: "Uống thuốc trước."
Lúc sốt thì không có sức nhưng lúc giở trò thì miệng lại không ngừng lải nhải. Giọng của cậu đã khàn đi nhưng vẫn nói mãi không dứt.
Cậu dẩu môi uống từng ngụm, ừng ực vài hớp liền.
Vừa nuốt xong ngụm thuốc cuối cùng, Ôn Phục ngẩng đầu lên định tranh thủ nói thêm gì đó, Phí Bạc Lâm đã lấy khăn tay từ trong áo ra: "Lau miệng trước đã."
Ôn Phục đờ đẫn nhìn hoa văn kẻ carô trên khăn tay: "Ồ."
Phí Bạc Lâm lau cho cậu một cái.
Hai cái.
Ba cái.
Ôn Phục buồn ngủ rồi.
Phí Bạc Lâm cười thầm, mọi thứ đều nằm trong lòng bàn tay anh.
Khi Ôn Phục gối đầu lên đùi anh ngủ thiếp đi, Phí Bạc Lâm nhẹ nhàng di chuyển đầu cậu về gối. Anh đứng dậy ra ngoài, đến cửa phòng gọi điện thoại.
Anh gọi điện cho Chu Kỷ trong đêm, nói về tình hình ở khách sạn, bảo Chu Kỷ ngày mai liên hệ với đoàn làm phim báo rằng Ôn Phục bị ốm, tạm thời rút khỏi buổi ghi hình đầu tiên.
Sau khi gọi xong cuộc điện thoại này, Phí Bạc Lâm lại vào phòng tắm để thay khăn cho Ôn Phục.
Không có miếng dán hạ nhiệt nên anh đo nhiệt độ cho Ôn Phục trước. Hiện tại Ôn Phục sốt đến 39.2℃. Nếu không nhanh chóng hạ nhiệt, Ôn Phục sẽ thực sự bị sốt đến lú lẫn.
Phí Bạc Lâm lấy mấy chiếc khăn đã chuẩn bị sẵn cho anh trong khách sạn, nhúng nước lạnh, trước tiên là lau người cho Ôn Phục. Sau khi nhúng lại nước lạnh một lần nữa, anh đặt lên trán Ôn Phục, cứ năm phút lại thay một lần. Cứ thế một tiếng đồng hồ, nhiệt độ của Ôn Phục tạm thời xuống dưới 39℃.
Đúng lúc ấy phía tiếp đón có gọi lại, báo rằng có chuyến bay sớm nhất lúc năm giờ sáng, máy bay tư nhân có thể cất cánh đúng giờ. Phí Bạc Lâm lập tức đồng ý đồng thời dặn họ khi đến đón thì mang thêm miếng dán hạ sốt. Ôn Phục đã uống thuốc cảm, lúc này không thể uống thêm thuốc hạ sốt nữa.
Sau khi cúp điện thoại, Phí Bạc Lâm ngồi xuống mép giường vừa trông Ôn Phục vừa đợi xe.
Lúc anh bế Ôn Phục lên máy bay, nhiệt độ cơ thể cậu lại tăng lên.
Anh đã nhờ Trương Triều liên hệ trước với bác sĩ gia đình. Vừa hạ cánh bác sĩ lập tức lên xe, tiêm cho Ôn Phục một mũi hạ sốt.
Cả ngày hôm đó nhiệt độ của Ôn Phục cứ lên xuống thất thường. Vài giờ sau khi xét nghiệm máu, bác sĩ nói với Phí Bạc Lâm rằng đây là do hệ miễn dịch quá yếu dẫn đến nhiễm khuẩn và bị cảm lạnh.
Việc chạy show không biết mệt mỏi trong hai năm qua đã vắt kiệt thể lực mà Ôn Phục đã rèn luyện trong nhiều năm. Cộng thêm việc mãi không tìm thấy Phí Bạc Lâm dẫn đến Ôn Phục bị áp lực tinh thần quá lớn.
Cậu lại là người kiệm lời, áp lực càng lớn thì càng không muốn lên tiếng, cảm xúc dồn nén trong lòng không thể giải tỏa. Hàng rào miễn dịch của cơ thể dần dần trở nên yếu ớt hơn. Tối qua cảm xúc tích tụ bấy lâu đột ngột bùng nổ, lại ở ngoài trời quá lâu, tinh thần và thể chất cùng lúc bị ảnh hưởng nên chỉ sau một đêm đã ngã bệnh.
Bác sĩ truyền nước cho Ôn Phục xong thì rời đi.
Với việc rút kim truyền, Phí Bạc Lâm đã quá quen thuộc. Năm đầu tiên ở Anh, chăm sóc Phi Diễn đã rèn cho anh những kỹ năng cơ bản ấy.
Anh di chuyển ghế đến đầu giường ngồi canh chừng vài giờ vậy mà lại dựa vào ghế ngủ thiếp đi một lúc. Khi giật mình tỉnh lại, anh hoảng hốt nhìn lên, may mà dịch vẫn chưa truyền hết, thế là không dám lơi lỏng thêm giây nào.
Khi anh thuần thục tháo dây truyền cho Ôn Phục, cậu cũng tỉnh giấc.
Đôi mắt cậu mất đi một chút thần sắc vì bệnh tật. Cậu chỉ hơi hé mắt ra, lờ đờ nhìn Phí Bạc Lâm đang bận rộn trước mặt mình, không lên tiếng.
Trên người Phí Bạc Lâm vẫn phảng phất mùi hương quen thuộc thời niên thiếu. Cử chỉ của anh cuộn vào hơi thở của Ôn Phục, nhưng khi Ôn Phục tỉnh táo lại nhận ra rằng Phí Bạc Lâm trước mắt đã hai mươi bảy tuổi. Và sự chia ly kéo dài tám năm của họ chính là do Phí Bạc Lâm 19 tuổi gây ra.
"Em tỉnh rồi à?"
Anh ngẩng lên, vừa dán băng cầm máu lên vết kim sau tay cậu, vừa cúi xuống thử nhiệt độ trên trán. Thấy tạm hạ sốt, anh lại luồn tay vào chăn xoa bụng cậu: "Có muốn đi vệ sinh không?"
Ôn Phục lắc đầu.
Cậu không nói một lời, lật người quay lưng lại với Phí Bạc Lâm, kéo chăn trùm kín.
Phí Bạc Lâm sững lại. Anh nhận ra hiện tại Ôn Phục đã thực sự tỉnh táo.
Trong đầu anh vang lên một tiếng "tinh" giống như lời nhắc.
Thẻ trải nghiệm "mèo con ngoan ngoãn bị sốt" ở khách sạn đến đây là kết thúc.
Tuy nhiên không có gì quan trọng hơn việc Ôn Phục đã đỡ bệnh. Phí Bạc Lâm tự giác thu dọn túi truyền nước và dây truyền của Ôn Phục cho vào túi y tế chuyên dụng, đợi ngày mai bác sĩ đến lấy. Sau đó anh vào bếp bắt đầu xử lý những nguyên liệu mà anh đã đặt hàng và được giao đến nhà hai giờ trước.
Đồng thời, tin đồn về Ôn Phục trên diễn đàn lại bắt đầu lan truyền.
@Momo: [Tin đồn] Hôm qua mới tung tin về cây bút Hải Đường, hôm nay đã rút khỏi buổi ghi hình chương trình tạp kỹ mới
[@Phù Duy: Có bằng chứng rồi sao?]
[@Momo: Chín phần mười là thật rồi, chứng cứ rõ ràng. Lần này chắc chắn sẽ trở thành trò cười của cả giới giải trí trong nước.]
[@Đồ Rê Mí nhà ai: Sao bài đăng lại chỉ đưa một nửa thông tin? Chỉ thấy thông báo tạm dừng ghi hình, không thấy lý do là bị cảm đột ngột à? Chủ thớt bị mù một mắt chắc?]
[@Momo: Nghệ sĩ hạng 208 của nhà ai chỉ bị cảm đã rút lui khỏi cuộc thi chứ... Tôi chưa bao giờ thấy. Gần như là bị cấm sóng ngầm rồi còn gì.]
[@Đồ Rê Mí nhà ai trả lời @Momo: Bạn có biết cảm lạnh ở vùng cao nguyên Tây Tứ Xuyên là như thế nào không? Chưa biết thì tự đi thử đi. Sống sót trở về rồi hẵng nói câu đó.]
[@Trói buộc idol tôi thì cả nhà đăng xuất: Fan của Ôn Phục ở đây đừng vùng vẫy nữa Có thời gian mạnh miệng giữ thể diện thì lo nghĩ xem "anh trai" của mấy người sau khi rời khỏi giới sẽ sống bằng gì thì hơn.]
[@Không được thì thôi: Thật hay giả vậy? Không phải mới đi có hai ngày thôi sao? Ghi hình được bao lâu rồi mà đã rút lui rồi?]
[@Kỳ Tích Xuyên: Bị đoàn làm phim trả hàng thôi. Có chương trình nào muốn giữ một nghệ sĩ dính bê bối như thế chứ? Không phát sóng được thì thôi, mà có phát thì cũng phải cày hậu kỳ làm mờ cả đêm. Người khổ sở chẳng phải vẫn là mấy nhân viên làm công ăn lương sao.]
Trương Triều chuyển thẳng mấy bài đó cho Phí Bạc Lâm.
Anh đang nấu mì cho Ôn Phục nên chẳng buồn đọc kỹ. Vốn tâm trạng đã nặng nề vì Ôn Phục bị bệnh và còn giận dỗi, đọc thêm mấy dòng bịa đặt kia lại càng phiền thêm.
"Liên hệ với Stella. Nếu họ có cách xử lý thì làm theo lời họ, không thì xóa hết." Phí Bạc Lâm trực tiếp gọi điện cho Trương Triều dặn dò xong thì cúp máy.
Gọi xong cuộc điện thoại này, mì cũng nấu xong.
Người bệnh nên ăn thanh đạm. Mì hôm nay Phí Bạc Lâm nấu ít thịt, nhiều rau, cũng không cho ớt.
Anh mang tô mì vào phòng. Ôn Phục lúc đó nằm nghiêng, mặt hướng ra ngoài, thấy anh bước vào liền lập tức xoay lưng lại, trùm chăn kín mít như vẫn giận dỗi.
Lúc này đã hai giờ chiều. Phí Bạc Lâm vốn có một cuộc họp online nhưng giờ đang ở nhà Ôn Phục, anh không định về công ty, chỉ tính tạm dùng điện thoại trong phòng làm việc để họp.
Anh nhẹ nhàng đi đến bên giường cúi người xuống, một tay chống sau lưng Ôn Phục, một tay lặng lẽ đưa tới dán lên trán Ôn Phục. Cảm thấy nhiệt độ của cậu không tăng nữa, anh mới nói nhỏ:
"Bây giờ anh phải đi họp, ngay trong phòng làm việc thôi, một tiếng là xong. Bên ngoài có mì và một hộp sữa, đều để trên bàn. Ăn xong rồi ngủ tiếp có được không em?"
Ôn Phục bất động.
Vừa đến cửa, từ trong chăn vọng ra một giọng khàn khàn ngập ngừng:
"Mật khẩu... máy tính là ngày sinh của anh."
Phí Bạc Lâm sững sờ trong giây lát, ban đầu tưởng có tiếng video hài hước nào đó trên điện thoại sau đó mới nhận ra giọng của Ôn Phục mỗi khi bị cảm sẽ giống như tiếng vịt kêu.
Anh vội vàng quay lại, lúc này Ôn Phục đã co mình vào chăn hơn một chút, cả đầu vùi dưới chăn chỉ còn một nhúm tóc thò ra ngoài, như thể để biểu thị rằng miệng và lòng cậu không đồng nhất.
Mặc dù miệng đã nói cho Phí Bạc Lâm mật khẩu máy tính của mình nhưng trong lòng lại không muốn để ý đến anh.