*V*
Mùi vị hoan ái kịch liệt vẫn còn tràn ngập trong căn phòng, Đường Thiên dùng một tay phủ lên bụng Thẩm An Hoa, một tay lau đi mồ hôi còn đọng trên trán cậu, dựa sát vào cho đến khi mặt đối mặt, môi vừa vặn hôn lên được tai Thẩm An Hoa.
Mặc dù đã mềm xuống nhưng côn th*t của anh vẫn đang hoàn toàn nằm trong cơ thể Thẩm An Hoa, được tiểu huyệt mệt mỏi và thỏa mãn thả lỏng nhẹ nhàng ôm lấy. Bích tràng ướt trơn thỉnh thoảng vẫn khẽ co giật, đem dòng dịch trắng đục đẩy ra tại nơi hai người đang mập hợp.
Dùng chân câu cái chăn mỏng ở cuối giường, mở ra trùm lên người đang trong lòng mình, mặc dù có điều hòa nên không cảm thấy lạnh, nhưng thân thể ướt đẫm mồ hôi như thế nếu để tiếp xúc với không khí rất có thể dễ bị cảm mạo. Trùm chăn lên, đem Thẩm An Hoa hoàn toàn siết vào lòng, Đường Thiên hôn lên làn da mịn màng sau tai của Thẩm An Hoa, cậu ưm một tiếng, hai người đều rất hưởng thụ không khí yên tĩnh bây giờ.
Đột nhiên Đường Thiên kêu to một tiếng, cùng với âm thanh của anh còn có tiếng Thẩm An Hoa rên lên đau đớn, bàn tay to lớn của anh xoa xoa lên bụng cậu, Đường Thiên kinh ngạc lêu lên:
“Con đạp anh a! An An!”
Bởi vì bụng bị đạp đau nên tiểu huyệt của Thẩm An Hoa vô thức siết chặt lại một chút, nhận thấy được cái thứ đó trong mình lại cứng lên, Thẩm An Hoa sợ đến chút nữa nhảy dựng nhưng nghe được câu nói của anh, cậu lại cảm thấy buồn cười:
“Biết rồi, nhưng mà hình như là đạp em mới đúng.”
“Như nhau thôi mà.” Sờ sờ đứa con đã an tĩnh lại, Đường Thiên nhịn không được cười hắc hắc hai tiếng, vừa cười vừa nói:
“Con nó đạp mạnh ra phết nhờ, nhất định là cực kì khỏe mạnh cường tráng, không biết nó có nghịch hay không nhỉ? Là nam hay nữ ta? An An, ngày mai mình đi siêu thị mua quần áo cho tiểu bảo bối nhé.”
Đối với vẻ mặt ông bố ngốc của anh, vẻ mặt Thẩm An Hoa cực kì bất đắc dĩ, nhưng trong lòng lại rất ngọt ngào, đây là hạnh phúc mà mẹ thường hay nhắc đến a, chỉ có điều đẹp đẽ ngọt ngào thế này, không biết có thể kéo dài được bao lâu. Trong đầu đột nhiên hiện lên hình ảnh ngày đó hai người chia tay nhau, tay Thẩm An Hoa vô thức phủ lên đôi tay to lớn của Đường Thiên đang đặt trên bụng mình.
Cảm giác được tâm tình của Thẩm An Hoa đột nhiên chùng xuống, Đường Thiên lật tay cầm lấy đôi tay nhỏ bé mềm mại, nhẹ nhàng nói:
“Khó chịu sao. Anh bế em đi tắm nhé.”
Nói xong, Đường Thiên ôm lấy thắt lưng Thẩm An Hoa cẩn thận rút nhục bổng của anh ra khỏi cơ thể cậu, Thẩm An Hoa tuy đã cố sức thả lỏng nhưng vẫn siết lấy Đường Thiên vài cái, Đường Thiên rên rỉ vài tiếng rồinói:
“Anh còn tưởng em sắp mệt chết đi rồi chứ.”
Thẩm An Hoa chỉ đành đỏ mặt ngượng ngùng không nói được gì.
Thấy thế, Đường Thiên bật cười ha hả, đứng dậy đi về phía phòng tắm mở đầy nước. Sau đó anh trở lại giường cẩn thận ôm Thẩm An Hoa lên, hai tay cậu tự động ôm lấy cổ anh, Thẩm An Hoa vừa bất đắc dĩ vừa ngượng ngùng nói:
“Sao anh không che lại một chút.”
Không hiểu trong nhà mình trần truồng có gì sai, Đường Thiên kỳ quái hỏi:
“Vì sao phải che?”
Thấy má Thẩm An Hoa đỏ ửng, Đường Thiên mới cười xấu xa nói:
“Che cái nhục bổng sao, hình dáng đẹp như thế, đương nhiên muốn cho em xem thích thì thôi, đúng không?”
Trình độ tự sướng của anh làm Thẩm An Hoa không thể nói nên lời, Đường Thiên cũng chỉ cười cười không nói gì nữa, vào phòng tắm Đường Thiên cẩn thận đem Thẩm An Hoa thả vào bồn tắm. Lúc đầu Đường Thiên sờ mó giúp Thẩm An Hoa tẩy rửa người, tẩy tới tẩy lui cho đến khi súng phát hỏa, nhịn không được lại thịt Thẩm An Hoa thêm lần nữa, Đường Thiên mới đem bà xã tắm sạch sẽ trở lại giường.
Thẩm An Hoa mệt đến cực điểm liền lập tức đi vào giấc ngủ, Đường Thiên cũng ôm cậu, bảo vệ cái bụng, vừa mệt mỏi vì đường xa vừa thỏa mãn vì *** mà nặng nề ngủ.
***
Ngày hôm sau Thẩm An Hoa bị Đường Thiên lay tỉnh, cậu mơ mơ màng màng mắt nhắm mắt mở, chỉ nghe Đường Thiên cười nói:
“Sâu lười nhỏ, trưa rồi đấy, ngủ còn chưa đủ sao, Quân Quân dậy lâu rồi này.”
Vừa nói, Đường Thiên vừa thả đứa con ngoan của mình lên ngực Thẩm An Hoa, cảm giác ngực nặng nặng, Thẩm An Hoa mới tỉnh một chút, mở mắt ra nhìn. Thấy gương mặt tròn mũm mĩm của Đường Quân Hòa gần ngay trước mặt. Cái miệng nhỏ nhắn ngậm núm vú cao su, con mắt to đen láy lộ ra ánh sáng hiếu kỳ. Vừa nhìn thấy vẻ đáng yêu ngoan ngoãn của con trai, Thẩm An Hoa lập tức tỉnh lại, ôm lấy con vừa hôn vừa sờ sờ.
“Được rồi được rồi. An An em mau đứng dậy đi, ngủ nhiều quá không tốt đâu, maudậy ăn cơm đi.”
Đường Thiên vừa cười nói vừa bế Đường Quân Hòa lên. Đỡ lấy cái eo đáng thương của mình đứng dậy, Thẩm An Hoa đảo mắt, lầm bầm nho nhỏ:
“Cũng chả biết là do ai hại.”
Ha hả cười hai tiếng vui vẻ, Đường Thiên một tay bế con, một tay đỡ Thẩm An Hoa cả người bủn rủn vào phòng tắm. Đợi lúc Thẩm An Hoa tự xử lí xong xuôi, bà Lý cũng đã đem cơm trưa đến, bắt hai người ăn.
Trong bữa ăn, Thẩm An Hoa liền nhớ ra cái hẹn với Trần Hân Nghi, liền rất tùy ý nói cho Đường Thiên nghe, nghe tin này Đường Thiên khẽ nhíu mày suy nghĩ một hồi, liền bình thản trở lại. Nói với Thẩm An Hoa phải đi đến chỗ hẹn cùng mình, tuy rằng nghĩ như vậy cũng không được hay lắm, nhưng nghĩ lại tình hình thân thể mình, Thẩm An Hoa đành phải đồng ý.
Cơm xong chẳng mấy mà đến giờ hẹn, Thẩm An Hoa thay bộ quần áo rộng thùng thình đủ để che cái bụng mình, mặc cho Đường Thiên ôm thấy eo mình, đẩy xe trẻ con ngồi trong là tiểu Quân Hòa ra khỏi nhà đi đến chỗ hẹn.
Chiếc BMW màu trắng bạc dừng lại trước quán café “Tonight”, Thẩm An Hoa ôm con xuống xe trước, đứng ở cửa quán café chờ Đường Thiên cất xe. Trần Hân Nghi đến sớm đang ngồi ở trong phòng nhìn Thẩm An Hoa qua cánh cửa thủy tinh, ánh mắt toát ra không biết bao cảm xúc buồn vui lẫn lộn.
Ôm con trai cùng anh đi vào quán café, vì bên trong có một phòng kín được ngăn ra, Thẩm An Hoa được bồi bàn dẫn đi đến nơi Trần Hân Nghi đã đặt trước. Vì đang mang thai, Thẩm An Hoa chỉ gọi một ly nước trái cây, Đường Thiên gọi thêm một ly café Jamaica Blue Mountain*.
Thấy cháu trai đi cùng một người đàn ông với vẻ rất thân mật, Trần Hân Nghi có chút nghi hoặc, đến gần nhận ra người đàn ông kia là ai, bà càng không khỏi càng thấy kì quái, bật hỏi:
“Hai người, hai người sao lại đi cùng nhau?!”
Hai người vừa ngồi xuống, nghe vậy, Thẩm An Hoa quay đầu nhìn Đường Thiên, cười cười giới thiệu với Trần Hân Nghi:
“Đường Thiên, là ch… chồng của cháu.”
Nói xong Thẩm An Hoa liếc mắt nhìn Đường Thiên, thấy Đường Thiên cười đến híp cả mắt, lại không ngờ có chút xấu hổ. Quay đầu nhìn Trần Hân Nghi, Thẩm An Hoa có chút ngại ngùng hỏi:
“Vì thân thể cháu có chút khó ở, phải có người đi cùng, vì vậy mới dẫn anh ấy theo, bác hẳn không ngại chứ ạ?”
Nhận ra cháu trai thất tán đã lâu là một người đồng tính, ông xã lại là Đường Thiên tổng giám đốc tập đoàn Đường thị, tin tức này quả là chấn động, Trần Hân Nghi ngây người một lúc mới hồi phục tinh thần được, lại nghe Thẩm An Hoa nói thân thể không khỏe, không khỏi lo lắng, mở miệng nói:
“Đương nhiên không ngại. Chẳng hay Thẩm tiên sinh thân thể không khỏe ở đâu, có khám bác sĩ chưa?”
Trần Hân Nghi quan tâm khiến Thẩm An Hoa có thấy chút là lạ, chỉ đành trả lời:
“Không có gì, cảm ơn bác quan tâm.”
Nhìn thẳng gương mặt Thẩm An Hoa, con mắt thản nhiên lộ ra hạnh phúc tựa như cô gái đáng yêu đó ngày xưa, nhẹ nhàng thở dài, Trần Hân Nghi mới đem nguyên nhân của buổi hẹn hôm nay nhẹ nhàng kể ra.
***
Kết thúc buổi hẹn với Trần Hân Nghi, Thẩm An Hoa ngồi trong xe ôm con trai rơi vào trầm tư, ngay cả Đường Thiên vào xe cũng không nhận ra. Nhìn vẻ ngây người của bà xã, Đường Thiên đem một ly sữa bò ấm vừa mua nhét vào tay Thẩm An Hoa, dịu dàng hỏi.
“Làm sao thế, em đang nghĩ gì?”
Nhận cốc sữa ấm uống một ngụm, Thẩm An Hoa nhìn mông lung bên ngoài cửa xe, bình thản nói:
“Mẹ em chưa bao giờ nói cho em biết những chuyện này, em vẫn cho rằng bố em vì bệnh mà qua đời.”
Nói xong, cậu quay đầu nhìn Đường Thiên hỏi:
“Anh đã biết trước sao?”
Kéo bà xã ôm vào trong lòng, Đường Thiên đáp lời.
“Ừm, anh biết trước rồi. Em cũng đừng để ý, dì Dao không nói cho em, cũng là muốn em lớn lên như một đứa trẻ bình thường.”
Đem mặt vùi vào bộ ngực rộng lớn của anh, Thẩm An Hoa buồn bã nói:
“Em biết là mẹ vì muốn tốt cho em.”
Vỗ vỗ lưng người trong lòng mình, Đường Thiên thoải mái nói:
“Được rồi được rồi, An An.”
Lại nghĩ đến đề nghị của Trần Hân Nghi, Đường Thiên hỏi:
“Vậy em đồng ý với bà, quay về Lam gia sao?”
Một lát sau mới nghe cậu trả lời:
“Đợi một thời gian nữa đã.”
“Ừm.”
Đường Thiên lộ ra một nụ cười, sủng nịch xoa xoa đầu Thẩm An Hoa, sau đó dưới ánh mắt bất mãn của cậu mà khởi động xe, cười nói:
“Như vậy, bây giờ chúng ta hướng siêu thị, đi nào!”
______________
Jamaica là 1 đảo quốc, láng giềng của Cuba, Haiti, Dominicana….
Blue Mountain là nhãn hiệu cafe nổi tiếng của Jamaica, loại Arabica. Nhãn hiệu này nổi tiếng đến độ có rất rất nhiều Blue Mountain giả mạo. Blue Mountain cafe được ưa chuộng nhờ vào sự nổi trội…vượt bậc, sự cân bằng tuyệt đỉnh về hương đậm đà quyện với vị ngọt tinh tế của hạt cafe. Và khi người ta rang cafe, hương vị đường tự nhiên trong hạt cafe dậy lên hương thơm quyến rũ và màu sắc đẹp chuẩn.